Chương : 54
Edit: Du tần
Beta: Nhã Quý Phi
Đại Yến Đế lên tiếng, Lý Phúc Thăng không dám chậm trễ, liền tự mình đi một chuyến đến Lưu Vân cung, sau đó lập tức tuyên truyền khẩu dụ của Hoàng đếngay trước mặt mọi người.
Hiền phi, một trong tứ đại chính phi nay lại bị giáng chức thành ngũ phẩm sung nghi. Tin tức này đối với đại đa số nữ nhân trong hậu cung không khác gì một tia sấm sét đánh xuống.
Người thì vui mừng khi kẻ khác gặp hoạ, người thì lo lắng vì trước đây mình đã theo phe Hiền phi. Nay Hiền phi đã sụp vị, về sau các vị phi tần này không thể tránh khỏi việc phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Có trách thì trách vận khí các nàng không tốt, tại sao lại đi theo vị Hiền phi kia.
Kỳ Quý phi ở bên này nghe được tin tức, cũng nhịn không được mà ở cười lên nỗi đau của người khác. Sau khi cho lui tất cả cung nhân xuống, nàng cười một mình đến mức càn rỡ: "Ha ha ha... Mạnh Hàm Ngọc ngươi đối đầu với bản cung đã lâu, nay lại rơi vào thảm cảnh này. Bản cung thật sự không nghĩ tới rằng ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Từ nay về sau, hậu cung đã không còn Hiền phi, mà nàng lại là Kỳ Quý phi! Chỉ cần tiện tay cũng có thể bóp nát một từ ngũ phẩm Mạnh Sung nghi nhỏ nhoi. Từ nay trong hậu cung này, Kỳ Quý phi nàng mới là đệ nhất chân chính cao cao tại thượng, về sau còn ai dám đối nghịch với nàng!
Kỳ Quý phi chậm rãi thu hồi nét mặt vui vẻ, lông mày hơi nhăn lại, từ từ suy nghĩ sâu xa. Theo lý thuyết mà nói, Hoàng thượng luôn luôn có chút coi trọng đối với vị Tướng quân thống lĩnh Đại nội thị vệ Mạnh Thế Tuyệt này. Từ sau khi Hoa tướng quân chết, binh quyền đa số đều bị Hoàng thượng phân tán cho phụ thân Hiền phi Mạnh Thế Tuyệt và phụ thân Đức phi Thường Thịnh Thiên cùng nhau nắm giữ. Nhưng bình thường hai người này lại xem nhau không vừa mắt nên không bao giờ đi cùng nhau.
Kỳ Quý Phi đã từng đoán, nguyên nhân Hoàng thượng đem binh quyền giao cho hai người này là vì muốn họ kiềm chân lẫn nhau. Đây chính là quan hệ rung chuyển gì đó của quốc gia. Nhưng bây giờ, vì sao Hoa lão tướng quân lại bị tra ra thư thông đồng với địch phản quốc, sau đó còn bị tịch thu binh quyền mà phán hình phạt lưu vong.
Nghĩ được như vậy, Kỳ Quý phi nhếch môi cười, chứng cớ vô cùng xác thực, phụ thân nàng đúng là tận mắt nhìn lấy phong thư thông đồng với địch kia, càng không thể nghi ngờ đó chính là chữ viết của Hoa lão tướng quân. Cho dù có người khác cảm thấy chuyện này có kỳ quặc nhưng bằng chứng ở ngay trước mặt, ai dám nhiều lời?
Ngay cả trên triều đình lẫn hậu cung đều như thế, dùng người thì có lẽ lời nói không có trọng lượng, nhưng chỉ cần có chứng cớ thì mọi việc đều xác thực, đó mới chính là đạo lí!
"Tú Trúc." Kỳ Quý phi ngồi thẳng lưng, gọi lớn một tiếng.
Tú Trúc chờở bên ngoài, nghe được tiếng gọi liền bước nhanh vào trong điện, cúi đầu: "Nương nương gọi nô tỳ đến không biết có chuyện gì phân phó?"
"Ngươi theo bản cung đi một chuyến đến Lưu Vân cung, hảo muội muội nay bị giáng chức, người làm tỷ tỷ như bản cung phải đi xem một chút để trấn an nàng ta." Kỳ Quý phi cười nhẹ, tất cả vui vẻ trong lòng không thể che giấu được.
"Vâng." Tú Trúc đáp, nhưng căn bản trong lòng biết Kỳ Quý phi không phải đi an ủi mà là đi chế nhạo. Hôm nay Hoàng thượng đang nổi nóng, ai còn có cái tâm tư đi xem Hiền phi thế nào. Cho dù Kỳ Quý phi có mang tâm tư khác, nhưng mang tiếng đi xem hảo tỷ muội của mình một chút, ai lại dám nhiều lời đây?
---
Lúc đi vào Lưu Vân cung, trong mắt Kỳ Quý phi ngập tràn vui vẻ, hướng về phía chính điện. Mgón chân mới chạm được tới trước cửa, Tú Trúc sau lưng đã lên tiếng nhắc nhở:
"Nương nương Hiền phi nay đã rời khỏi chính điện." Sau đó ngón tay ra hiệu chỉ chỉ bên trái trắc điện nơi mà Hiền phi hiện giờ đang ở.
Kỳ Quý phi thở dài một tiếng, có chút tự trách: "Bản cung thiếu chút đã quên việc này." Dứt lời liền lắc đầu, đi về phía trắc điện.
Tú Trúc gõ cửa, cũng không đợi bên trong có người đáp trả, Kỳ Quý phi tự mình bước lên trước đẩy cửa điện. Gấm Ngọc từ trong điện đi ra, vừa nhìn đã biết Kỳ Quý phi đích thân đến đây, thần sắc cả kinh, miệng không ngừng lắp bắp, cúi đầu nói: "Nô tỳ thỉnh an Kỳ Quý phi nương nương, nương nương ở đây chờ một chút, nô tỳ ngay lập tức đi bẩm báo chủ tử."
"Không cần." Kỳ Quý phi nhàn nhạt liếc nhìn cung nữ kia, nàng ta cho rằng chủ tử mình còn là thân phận Hiền phi? Nàng đang là chính nhất phẩm Kỳ Quý phi đứng đầu tứ đại chính phi, nay đến thăm từ ngũ phẩm Sung nghi mà còn cần sự đồng ý của nàng ta? Quả thật là chê cười!
Kỳ Quý phi vẫn đi vào bên trong, vừa đến nội điện liền gặp vẻ mặt ngây ngốc của Hiền phi đang ngồi trên ghế đệm, ở bên cạnh hầu hạ là nha đầu Cẩm Vũ.
"Gặp qua Kỳ Quý phi." Cẩm Vũ cũng cả kinh, vội vàng hành lễ.
Kỳ Quý phi tuỳ ý đưa tay, nàng đến gần Hiền phi, thấy bộ dáng chán nản của nàng ta, dường như chưa lấy lại tinh thần từ việc mình bị cách chức xuống thành từ ngũ phẩm sung nghi, đôi mắt hoa đào khẽ xếch lên mang theo vài phần trào phúng.
"Hiền phi còn nhận ra bản cung không?" Kỳ Quý phi khẽ cúi người, nhìn chằm chằm người ở đó mà ôn nhu hỏi.
Mắt Hiền phi ảm đạm, lúc này mới ngẩng đầu lên ngước nhìn, nhếch miệng cười một tiếng:"Kỳ Quý phi tới xem là định chê cười bản cung như thế nào?"
"Mạnh sung nghi, ta và ngươi cùng chủ sự việc hậu cung đã hơn một năm, tình cảm tỷ muội dĩ nhiên là sâu đậm, nay bản cung tự nhiên là đến quan tâm ngươi." Kỳ Quý phi nhếch môi cười nói, lông mày nhỏ nhắn khẽ nhướn lên.
"Chỉ là Mạnh sung nghi cũng nên ghi nhớ thật lâu, hôm nay Mạnh sung nghi đã không phải là chủ đứng đầu một cung, về sau không được tự tiện xưng hô "bản cung", miễn cho người có tâm nghe được, đến trước mặt Hoàng thượng cáo trạng. Muội muội đã bị cách chức làm từ ngũ phẩm sung nghi, chẳng may vì lời nói mà lại bị giáng xuống thành một Thải nữ thay quần áo thì thật đáng tiếc a!"
Nói xong lời cuối cùng kia, trong mắt Kỳ Quý phi lại càng trào phúng.
Mạnh Hiền phi trừng hai mắt nhìn nàng, giống như có đao từ trong mắt bắn ra, hận không thể đem gương mặt nàng cào nát ra.
"Kỳ Quý phi, ngươi đừng vội đắc ý. Một ngày nào đó ngươi cũng sẽ rơi vào kết quả giống với bản cung. Ha ha. Không. Phải nói là so với bản cung kết cục càng thê thảm hơn!" Hiền phi hung hăng nhìn nàng chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói.
Kỳ Quý phi lại vài phần cúi đầu xuống càng gần nàng ta, nhếch môi cười nói:"A, phải không? Bản cung cũng kỳ vọng Mạnh sung nghi có thể sống cho tới lúc đó. Tuyệt đối đừng để bản cung ngã mà ngươi liền đi trước một bước. Nói thật, Hiền phi ngươi từ một đêm mà thành Mạnh sung nghi, bản cung đúng là có chút mất hứng, về sau liền thiếu người có thể cùng ngồi ngang hàng với bản cung. Đây quả nhiên là nhàm chán đến cực điểm."
"Kỳ Quý phi, chớ cho rằng bản cung không ở đây ngươi liền ở hậu cung một tay che trời. Hôm nay, bản cung chỉ tạm thời bị giáng chức thành sung nghi. Một ngày nào đó bản cung sẽ trở lại cái vị trí Hiền phi kia!"
"Hả? Hiền phi ngươi đúng là tự phụ, ngươi thật cho rằng Hoàng thượng đối với ngươi tình ý thâm hậu? Bất quá là xem trọng thể diện của phụ thân ngươi Tướng quân thống lĩnh Đại nội thị vệ mà thôi! Nay phụ thân ngươi lại xuống đài, ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ xem lại tình cảm xưa kia mà bảo trụ vị trí Hiền phi của ngươi? Thật đúng là nực cười!"
Kỳ Quý phi lại lạnh lùng nhìn nàng ta:"Chớ có dùng bộ dạng cùng ánh mắt ăn thịt người này của ngươi nhìn bản cung, hãy xem mệnh của ngươi không tốt, Hoàng thượng liền đem ngươi cách chức thành sung nghi."
"Ha ha... Ha ha ha..." Hiền phi đột nhiên lớn tiếng cười:"Kỳ Quý phi ngươi hãy hưởng thụ cuộc sống một chút đi, bản cung một ngày nào đó sẽ tận mắt nhìn ngươi từ vị trí Quý phi này lăn xuống dưới."
"Mạnh sung nghi nghe không hiểu bản cung cảnh cáo sao? Ngươi hôm nay là một sung nghi nho nhỏ mà vẫn dám xưng bản cung ở đây. Quả nhiên đức dung đều mất hết, không trách được Hoàng thượng nhìn ngươi không vừa mắt." Kỳ Quý phi lạnh lùng dứt lời nói.
Đột nhiên nhìn về Tú Trúc:"Mạnh sung nghi không biết lễ nghi, xông tới chỗ bản cung, Tú Trúc ngươi vả miệng nàng ta hai cái, để cho Mạnh sung nghi ghi nhớ thật lâu đi!"
Tú Trúc vẫn đứng nguyên tại chỗ, dầu gì Mạnh sung nghi một khắc trước vẫn là Hiền phi, bắt mình ra tay tàn độc như vậy thật có chút khiếp đảm.
Kỳ Quý phi liếc hai mắt:" Như thế nào, ngươi cảm thấy bản cung xử phạt một cái sung nghi nho nhỏ còn tàn nhẫn hay sao?"
"Bẩm nô tỳ không dám." Tú Trúc lập tức đáp. Sau đó bước nhanh về phía trước, nhắm vào khuôn mặt nhẵn mịn kia, bành bạch hai tiếng cực kỳ vang dội.
"Ngươi, tiện tỳ này, lại dám đánh bản cung!" Trước mắt Hiền phi hung ác nham hiểm, gắt gao trừng mắt nhìn Tú Trúc, lại quay sang Kỳ Quý phi:"Kỳ Quý phi, ngươi sẽ chết không tử tế. Một ngày nào đó ngươi sẽ từ cái vị trí cao cao tại thượng kia ngã xuống đến tan xương nát thịt!"
"Tú Trúc, lại vả miệng cho ta!" Kỳ Quý phi không thèm đếm xỉa tới, quét qua khuôn mặt khẽ sưng của Hiền phi, lời nói bay bổng tuôn ra.
Tú Trúc thoáng sững sờ, lại thêm hai bạt tai nữa ư?
"Đừng đánh đừng đánh, Kỳ Quý phi nương nương xin thứ tội, chủ tử của nô tỳ thần trí có chút mơ hồ, xin Kỳ Quý phi hãy buông tha cho chủ tử của nô tỳ đi." Gấm Ngọc khóc lóc quỳ trên mặt đất cầu tình.
Cẩm Vũ thấy thế cũng lập tức quỳ xuống:"Kỳ Quý phi nương nương xin bớt giận. Hiện tại chủ tử nô tỳ vừa mới chịu đả kích cho nên mới ở trước mặt nương nương mà thất lễ, Về sau thấy nương nương sẽ một mực cung kính, mong nương nương thứ tội cho chủ tử."
Kỳ Quý phi liếc xéo hai người một cái, không đếm xỉa nói:"Thôi! Bản cung cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, chiếu cố thật tốt chủ tử của nhà ngươi, nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của nàng ta, bản cung còn sinh lòng phiền chán chứ đừng nói tới Hoàng thượng."
Lời nói này là mang theo hàm ý đả thương người đến cực điểm, hai mắt Hiền phi ác độc nhìn nàng chằm chằm, ở trong lòng trăm ngàn lời mà nguyền rủa:"Kỳ Quý phi ngươi về sau sẽ chết không được tử tế, kết cục so với bản cung còn thê thảm hơn gấp mấy lần. Bản cung nguyền rủa ngươi bị tru di cửu tộc, chết không toàn thây! Tru di cửu tộc, chết không toàn thây..."
"Tú Trúc, đi!" Kỳ Quý phi thản nhiên nói, ánh mắt quét qua Gấm Ngọc cùng Cẩm Vũ đang quỳ, ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết. Hôm nay chuyện Kỳ Quý phi nàng vả miệng Mạnh sung nghi nếu để lộ ra nửa chữ, hậu quả của hai cái tiểu nha đầu này khó mà chịu đựng nổi.
"Hôm nay vô sự liền cho chủ tử các ngươi ở trong điện này ngây ngô thôi! Với bộ dáng này làm cho người ngoài nhìn không phải là càng chê cười đó sao?" Kỳ Quý phi đi tới cửa, không quên ném ra một câu cảnh cáo.
" Xin Kỳ Quý phi yên tâm, nô tỳ nhất định ở trong điện hầu hạ chủ tử thật tốt." Cẩm Vũ vội nói, đưa mắt nhìn Kỳ Quý phi đi xa rồi mới chậm rãi thở ra một hơi.
"Nương nương, về sau người chớ có cùng Kỳ Quý phi đối ngịch." Gấm Ngọc lấy thuốc mỡ đến, vừa thoa trên mặt Hiền phi vừa thấp giọng khuyên nhủ.
"Ha ha... Có phải hay không các ngươi cũng ở một bên giễu cợt ta, hôm nay chủ tử các ngươi mất đi vị trí Hiền phi, còn không bằng đi đến hầu hạ Kỳ Quý phi có phải tốt hơn?" Hiền phi bỗng dưng quay đầu quét mắt về phía hai người, ung dung dò hỏi, toàn cảnh lạnh như băng.
Vừa nghe lời này, Cẩm Vũ cùng Gấm Ngọc nhất thời cả kinh, thân thể lập tức quỳ ở trên mặt đất:" Chúng nô tỳ không dám!"
Hiền phi lúc này mới quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa điện:"Tiện nhân Kỳ Quý phi kia, bản cung nguyền rủa ngươi về sau chết không được tử tế!"
Cẩm Vũ cả kinh, vội vàng đem phân nửa cửa điện đang mở gắt gao đóng lại, thấp giọng khuyên nhủ:"Nương nương xin nghỉ ngơi dưỡng sức mới là tốt nhất, bây giờ không phải thời điểm người cùng Quý phi đối đầu đâu."
Hiền phi trầm mặc hồi lâu, thu liễm lại sự tức giận, đưa tay sửa sang lại mặt mũi của mình, đoan chính ngồi trên ghế, khoé miệng chậm rãi cười thâm ý: "Yên tâm, cho dù bản cung sống không dễ chịu, cũng muốn kéo vài người cùng làm bạn với bản cung, bản cung có chết cũng phải kéo theo vài người chôn cùng!"
Beta: Nhã Quý Phi
Đại Yến Đế lên tiếng, Lý Phúc Thăng không dám chậm trễ, liền tự mình đi một chuyến đến Lưu Vân cung, sau đó lập tức tuyên truyền khẩu dụ của Hoàng đếngay trước mặt mọi người.
Hiền phi, một trong tứ đại chính phi nay lại bị giáng chức thành ngũ phẩm sung nghi. Tin tức này đối với đại đa số nữ nhân trong hậu cung không khác gì một tia sấm sét đánh xuống.
Người thì vui mừng khi kẻ khác gặp hoạ, người thì lo lắng vì trước đây mình đã theo phe Hiền phi. Nay Hiền phi đã sụp vị, về sau các vị phi tần này không thể tránh khỏi việc phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Có trách thì trách vận khí các nàng không tốt, tại sao lại đi theo vị Hiền phi kia.
Kỳ Quý phi ở bên này nghe được tin tức, cũng nhịn không được mà ở cười lên nỗi đau của người khác. Sau khi cho lui tất cả cung nhân xuống, nàng cười một mình đến mức càn rỡ: "Ha ha ha... Mạnh Hàm Ngọc ngươi đối đầu với bản cung đã lâu, nay lại rơi vào thảm cảnh này. Bản cung thật sự không nghĩ tới rằng ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Từ nay về sau, hậu cung đã không còn Hiền phi, mà nàng lại là Kỳ Quý phi! Chỉ cần tiện tay cũng có thể bóp nát một từ ngũ phẩm Mạnh Sung nghi nhỏ nhoi. Từ nay trong hậu cung này, Kỳ Quý phi nàng mới là đệ nhất chân chính cao cao tại thượng, về sau còn ai dám đối nghịch với nàng!
Kỳ Quý phi chậm rãi thu hồi nét mặt vui vẻ, lông mày hơi nhăn lại, từ từ suy nghĩ sâu xa. Theo lý thuyết mà nói, Hoàng thượng luôn luôn có chút coi trọng đối với vị Tướng quân thống lĩnh Đại nội thị vệ Mạnh Thế Tuyệt này. Từ sau khi Hoa tướng quân chết, binh quyền đa số đều bị Hoàng thượng phân tán cho phụ thân Hiền phi Mạnh Thế Tuyệt và phụ thân Đức phi Thường Thịnh Thiên cùng nhau nắm giữ. Nhưng bình thường hai người này lại xem nhau không vừa mắt nên không bao giờ đi cùng nhau.
Kỳ Quý Phi đã từng đoán, nguyên nhân Hoàng thượng đem binh quyền giao cho hai người này là vì muốn họ kiềm chân lẫn nhau. Đây chính là quan hệ rung chuyển gì đó của quốc gia. Nhưng bây giờ, vì sao Hoa lão tướng quân lại bị tra ra thư thông đồng với địch phản quốc, sau đó còn bị tịch thu binh quyền mà phán hình phạt lưu vong.
Nghĩ được như vậy, Kỳ Quý phi nhếch môi cười, chứng cớ vô cùng xác thực, phụ thân nàng đúng là tận mắt nhìn lấy phong thư thông đồng với địch kia, càng không thể nghi ngờ đó chính là chữ viết của Hoa lão tướng quân. Cho dù có người khác cảm thấy chuyện này có kỳ quặc nhưng bằng chứng ở ngay trước mặt, ai dám nhiều lời?
Ngay cả trên triều đình lẫn hậu cung đều như thế, dùng người thì có lẽ lời nói không có trọng lượng, nhưng chỉ cần có chứng cớ thì mọi việc đều xác thực, đó mới chính là đạo lí!
"Tú Trúc." Kỳ Quý phi ngồi thẳng lưng, gọi lớn một tiếng.
Tú Trúc chờở bên ngoài, nghe được tiếng gọi liền bước nhanh vào trong điện, cúi đầu: "Nương nương gọi nô tỳ đến không biết có chuyện gì phân phó?"
"Ngươi theo bản cung đi một chuyến đến Lưu Vân cung, hảo muội muội nay bị giáng chức, người làm tỷ tỷ như bản cung phải đi xem một chút để trấn an nàng ta." Kỳ Quý phi cười nhẹ, tất cả vui vẻ trong lòng không thể che giấu được.
"Vâng." Tú Trúc đáp, nhưng căn bản trong lòng biết Kỳ Quý phi không phải đi an ủi mà là đi chế nhạo. Hôm nay Hoàng thượng đang nổi nóng, ai còn có cái tâm tư đi xem Hiền phi thế nào. Cho dù Kỳ Quý phi có mang tâm tư khác, nhưng mang tiếng đi xem hảo tỷ muội của mình một chút, ai lại dám nhiều lời đây?
---
Lúc đi vào Lưu Vân cung, trong mắt Kỳ Quý phi ngập tràn vui vẻ, hướng về phía chính điện. Mgón chân mới chạm được tới trước cửa, Tú Trúc sau lưng đã lên tiếng nhắc nhở:
"Nương nương Hiền phi nay đã rời khỏi chính điện." Sau đó ngón tay ra hiệu chỉ chỉ bên trái trắc điện nơi mà Hiền phi hiện giờ đang ở.
Kỳ Quý phi thở dài một tiếng, có chút tự trách: "Bản cung thiếu chút đã quên việc này." Dứt lời liền lắc đầu, đi về phía trắc điện.
Tú Trúc gõ cửa, cũng không đợi bên trong có người đáp trả, Kỳ Quý phi tự mình bước lên trước đẩy cửa điện. Gấm Ngọc từ trong điện đi ra, vừa nhìn đã biết Kỳ Quý phi đích thân đến đây, thần sắc cả kinh, miệng không ngừng lắp bắp, cúi đầu nói: "Nô tỳ thỉnh an Kỳ Quý phi nương nương, nương nương ở đây chờ một chút, nô tỳ ngay lập tức đi bẩm báo chủ tử."
"Không cần." Kỳ Quý phi nhàn nhạt liếc nhìn cung nữ kia, nàng ta cho rằng chủ tử mình còn là thân phận Hiền phi? Nàng đang là chính nhất phẩm Kỳ Quý phi đứng đầu tứ đại chính phi, nay đến thăm từ ngũ phẩm Sung nghi mà còn cần sự đồng ý của nàng ta? Quả thật là chê cười!
Kỳ Quý phi vẫn đi vào bên trong, vừa đến nội điện liền gặp vẻ mặt ngây ngốc của Hiền phi đang ngồi trên ghế đệm, ở bên cạnh hầu hạ là nha đầu Cẩm Vũ.
"Gặp qua Kỳ Quý phi." Cẩm Vũ cũng cả kinh, vội vàng hành lễ.
Kỳ Quý phi tuỳ ý đưa tay, nàng đến gần Hiền phi, thấy bộ dáng chán nản của nàng ta, dường như chưa lấy lại tinh thần từ việc mình bị cách chức xuống thành từ ngũ phẩm sung nghi, đôi mắt hoa đào khẽ xếch lên mang theo vài phần trào phúng.
"Hiền phi còn nhận ra bản cung không?" Kỳ Quý phi khẽ cúi người, nhìn chằm chằm người ở đó mà ôn nhu hỏi.
Mắt Hiền phi ảm đạm, lúc này mới ngẩng đầu lên ngước nhìn, nhếch miệng cười một tiếng:"Kỳ Quý phi tới xem là định chê cười bản cung như thế nào?"
"Mạnh sung nghi, ta và ngươi cùng chủ sự việc hậu cung đã hơn một năm, tình cảm tỷ muội dĩ nhiên là sâu đậm, nay bản cung tự nhiên là đến quan tâm ngươi." Kỳ Quý phi nhếch môi cười nói, lông mày nhỏ nhắn khẽ nhướn lên.
"Chỉ là Mạnh sung nghi cũng nên ghi nhớ thật lâu, hôm nay Mạnh sung nghi đã không phải là chủ đứng đầu một cung, về sau không được tự tiện xưng hô "bản cung", miễn cho người có tâm nghe được, đến trước mặt Hoàng thượng cáo trạng. Muội muội đã bị cách chức làm từ ngũ phẩm sung nghi, chẳng may vì lời nói mà lại bị giáng xuống thành một Thải nữ thay quần áo thì thật đáng tiếc a!"
Nói xong lời cuối cùng kia, trong mắt Kỳ Quý phi lại càng trào phúng.
Mạnh Hiền phi trừng hai mắt nhìn nàng, giống như có đao từ trong mắt bắn ra, hận không thể đem gương mặt nàng cào nát ra.
"Kỳ Quý phi, ngươi đừng vội đắc ý. Một ngày nào đó ngươi cũng sẽ rơi vào kết quả giống với bản cung. Ha ha. Không. Phải nói là so với bản cung kết cục càng thê thảm hơn!" Hiền phi hung hăng nhìn nàng chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói.
Kỳ Quý phi lại vài phần cúi đầu xuống càng gần nàng ta, nhếch môi cười nói:"A, phải không? Bản cung cũng kỳ vọng Mạnh sung nghi có thể sống cho tới lúc đó. Tuyệt đối đừng để bản cung ngã mà ngươi liền đi trước một bước. Nói thật, Hiền phi ngươi từ một đêm mà thành Mạnh sung nghi, bản cung đúng là có chút mất hứng, về sau liền thiếu người có thể cùng ngồi ngang hàng với bản cung. Đây quả nhiên là nhàm chán đến cực điểm."
"Kỳ Quý phi, chớ cho rằng bản cung không ở đây ngươi liền ở hậu cung một tay che trời. Hôm nay, bản cung chỉ tạm thời bị giáng chức thành sung nghi. Một ngày nào đó bản cung sẽ trở lại cái vị trí Hiền phi kia!"
"Hả? Hiền phi ngươi đúng là tự phụ, ngươi thật cho rằng Hoàng thượng đối với ngươi tình ý thâm hậu? Bất quá là xem trọng thể diện của phụ thân ngươi Tướng quân thống lĩnh Đại nội thị vệ mà thôi! Nay phụ thân ngươi lại xuống đài, ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ xem lại tình cảm xưa kia mà bảo trụ vị trí Hiền phi của ngươi? Thật đúng là nực cười!"
Kỳ Quý phi lại lạnh lùng nhìn nàng ta:"Chớ có dùng bộ dạng cùng ánh mắt ăn thịt người này của ngươi nhìn bản cung, hãy xem mệnh của ngươi không tốt, Hoàng thượng liền đem ngươi cách chức thành sung nghi."
"Ha ha... Ha ha ha..." Hiền phi đột nhiên lớn tiếng cười:"Kỳ Quý phi ngươi hãy hưởng thụ cuộc sống một chút đi, bản cung một ngày nào đó sẽ tận mắt nhìn ngươi từ vị trí Quý phi này lăn xuống dưới."
"Mạnh sung nghi nghe không hiểu bản cung cảnh cáo sao? Ngươi hôm nay là một sung nghi nho nhỏ mà vẫn dám xưng bản cung ở đây. Quả nhiên đức dung đều mất hết, không trách được Hoàng thượng nhìn ngươi không vừa mắt." Kỳ Quý phi lạnh lùng dứt lời nói.
Đột nhiên nhìn về Tú Trúc:"Mạnh sung nghi không biết lễ nghi, xông tới chỗ bản cung, Tú Trúc ngươi vả miệng nàng ta hai cái, để cho Mạnh sung nghi ghi nhớ thật lâu đi!"
Tú Trúc vẫn đứng nguyên tại chỗ, dầu gì Mạnh sung nghi một khắc trước vẫn là Hiền phi, bắt mình ra tay tàn độc như vậy thật có chút khiếp đảm.
Kỳ Quý phi liếc hai mắt:" Như thế nào, ngươi cảm thấy bản cung xử phạt một cái sung nghi nho nhỏ còn tàn nhẫn hay sao?"
"Bẩm nô tỳ không dám." Tú Trúc lập tức đáp. Sau đó bước nhanh về phía trước, nhắm vào khuôn mặt nhẵn mịn kia, bành bạch hai tiếng cực kỳ vang dội.
"Ngươi, tiện tỳ này, lại dám đánh bản cung!" Trước mắt Hiền phi hung ác nham hiểm, gắt gao trừng mắt nhìn Tú Trúc, lại quay sang Kỳ Quý phi:"Kỳ Quý phi, ngươi sẽ chết không tử tế. Một ngày nào đó ngươi sẽ từ cái vị trí cao cao tại thượng kia ngã xuống đến tan xương nát thịt!"
"Tú Trúc, lại vả miệng cho ta!" Kỳ Quý phi không thèm đếm xỉa tới, quét qua khuôn mặt khẽ sưng của Hiền phi, lời nói bay bổng tuôn ra.
Tú Trúc thoáng sững sờ, lại thêm hai bạt tai nữa ư?
"Đừng đánh đừng đánh, Kỳ Quý phi nương nương xin thứ tội, chủ tử của nô tỳ thần trí có chút mơ hồ, xin Kỳ Quý phi hãy buông tha cho chủ tử của nô tỳ đi." Gấm Ngọc khóc lóc quỳ trên mặt đất cầu tình.
Cẩm Vũ thấy thế cũng lập tức quỳ xuống:"Kỳ Quý phi nương nương xin bớt giận. Hiện tại chủ tử nô tỳ vừa mới chịu đả kích cho nên mới ở trước mặt nương nương mà thất lễ, Về sau thấy nương nương sẽ một mực cung kính, mong nương nương thứ tội cho chủ tử."
Kỳ Quý phi liếc xéo hai người một cái, không đếm xỉa nói:"Thôi! Bản cung cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, chiếu cố thật tốt chủ tử của nhà ngươi, nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của nàng ta, bản cung còn sinh lòng phiền chán chứ đừng nói tới Hoàng thượng."
Lời nói này là mang theo hàm ý đả thương người đến cực điểm, hai mắt Hiền phi ác độc nhìn nàng chằm chằm, ở trong lòng trăm ngàn lời mà nguyền rủa:"Kỳ Quý phi ngươi về sau sẽ chết không được tử tế, kết cục so với bản cung còn thê thảm hơn gấp mấy lần. Bản cung nguyền rủa ngươi bị tru di cửu tộc, chết không toàn thây! Tru di cửu tộc, chết không toàn thây..."
"Tú Trúc, đi!" Kỳ Quý phi thản nhiên nói, ánh mắt quét qua Gấm Ngọc cùng Cẩm Vũ đang quỳ, ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết. Hôm nay chuyện Kỳ Quý phi nàng vả miệng Mạnh sung nghi nếu để lộ ra nửa chữ, hậu quả của hai cái tiểu nha đầu này khó mà chịu đựng nổi.
"Hôm nay vô sự liền cho chủ tử các ngươi ở trong điện này ngây ngô thôi! Với bộ dáng này làm cho người ngoài nhìn không phải là càng chê cười đó sao?" Kỳ Quý phi đi tới cửa, không quên ném ra một câu cảnh cáo.
" Xin Kỳ Quý phi yên tâm, nô tỳ nhất định ở trong điện hầu hạ chủ tử thật tốt." Cẩm Vũ vội nói, đưa mắt nhìn Kỳ Quý phi đi xa rồi mới chậm rãi thở ra một hơi.
"Nương nương, về sau người chớ có cùng Kỳ Quý phi đối ngịch." Gấm Ngọc lấy thuốc mỡ đến, vừa thoa trên mặt Hiền phi vừa thấp giọng khuyên nhủ.
"Ha ha... Có phải hay không các ngươi cũng ở một bên giễu cợt ta, hôm nay chủ tử các ngươi mất đi vị trí Hiền phi, còn không bằng đi đến hầu hạ Kỳ Quý phi có phải tốt hơn?" Hiền phi bỗng dưng quay đầu quét mắt về phía hai người, ung dung dò hỏi, toàn cảnh lạnh như băng.
Vừa nghe lời này, Cẩm Vũ cùng Gấm Ngọc nhất thời cả kinh, thân thể lập tức quỳ ở trên mặt đất:" Chúng nô tỳ không dám!"
Hiền phi lúc này mới quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa điện:"Tiện nhân Kỳ Quý phi kia, bản cung nguyền rủa ngươi về sau chết không được tử tế!"
Cẩm Vũ cả kinh, vội vàng đem phân nửa cửa điện đang mở gắt gao đóng lại, thấp giọng khuyên nhủ:"Nương nương xin nghỉ ngơi dưỡng sức mới là tốt nhất, bây giờ không phải thời điểm người cùng Quý phi đối đầu đâu."
Hiền phi trầm mặc hồi lâu, thu liễm lại sự tức giận, đưa tay sửa sang lại mặt mũi của mình, đoan chính ngồi trên ghế, khoé miệng chậm rãi cười thâm ý: "Yên tâm, cho dù bản cung sống không dễ chịu, cũng muốn kéo vài người cùng làm bạn với bản cung, bản cung có chết cũng phải kéo theo vài người chôn cùng!"