Chương 14 : Truyền thừa chi địa
“Đoạn Thần Đại Đế? Đoạn gia ta truyền thừa chi địa?”. Đoạn Ngọc nghe được ngây ngẩn, lúc này cho dù là hắn có tinh thần mạnh mẽ thì cũng run rẩy kịch liệt, đoạn tin tức này cho dù ngắn nhưng mang đến lực trùng kích quả thực quá lớn.
Võ đạo thế giới mạnh nhất chính là Đế quân, Đế quân đạt tới viên mãn thì mới có tư cách xưng làm Đại Đế, Đoạn thị tổ tông vị kia Đoạn Tinh Thần nếu như thực là Đoạn Thần Đại Đế thì Đoạn thị chính là Đế tộc, tại trong Võ đạo thế giới địa vị cơ bản là không kém Tiên môn, Tà tông.
“Không thể nào, ta Đoạn thị tổ tông nếu như có một vị Đại Đế thì làm sao chỉ có điểm ấy nội tình? Liền mấy cái Phong Hoàng cường giả đã là mạnh nhất”. Dừng lại sát na Đoạn Ngọc lập tức nghi hoặc hỏi.
Hắn đọc qua các loại điển tịch thì biết được Đế tộc nội tình vô cùng kinh khủng, từng sinh ra Đế cảnh gia tộc có thể có được địa vị không kém Tiên môn, Tà tông. Tương truyền trong Đế tộc cường giả như mây, so sánh nội tình có thể không bằng Tiên môn, Tà tông nhưng mấy vị Tôn giả là vẫn có, thậm chí là một chút Đế tộc đương đại cũng có Đế quân tọa trấn!
Càng thêm đặc biệt đó là Đế tộc không cần phụ thuộc vào bất kỳ tông môn nào, Đế cảnh cường giả hoàn toàn có thể vì gia tộc mình mở ra Tiểu thiên địa làm nơi ở, không cần lãnh địa, không cần cùng Tiên môn, Tà tông đối địch, khả năng phụ thuộc là rất thấp. Tình cảnh như thế cùng Đoạn thị tình huống hiện tại không giống.
Theo như hắn thấy được thì cho dù lúc này Đoạn thị có nội tình không kém nhưng Lăng Vũ Tôn giả cũng đã nói là Đoạn thị có khả năng uy hiếp đến Tiên môn, Tà tông địa vị mà thôi, thực tế biểu hiện ra vẫn là Tinh Thần môn nước phụ thuộc. Đoạn thị giai đoạn này nếu như dám trực tiếp đối đầu với Tinh Thần môn thì Đoạn Ngọc không chút hoài nghi Đoạn thị sẽ bị diệt sau một đêm.
Đoạn Thần Đại Đế là Đế quân viên mãn, y nếu như để lại một chút thủ đoạn thì e là Tiên môn, Tà tông cũng không dám đơn giản xâm lược. Một chút sắp xếp có thể không đủ để Đoạn thị gọi nhịp với Tinh Thần môn nhưng có thể để Đoạn thị có nội tình hùng hậu, trở thành Đế tộc là việc không khó.
Càng để Đoạn Ngọc để ý hơn đó là Đoạn thị tổ truyền bên trong không có Đoạn Thần Đại Đế cái tên này!
“Mấy cái Phong Hoàng? Vậy cũng là rất khá, Đoạn Trường Sinh đúng là không nhục Đoạn Thần Đại Đế danh hào”. Đối với Đoạn Ngọc nghi hoặc, Tinh Linh tộc tiểu nhân nhưng lại tỏ ra kinh ngạc gật đầu nói.
“Đoạn Trường Sinh?”. Đoạn Ngọc đồng tử co rụt, vị này nhưng cũng từng là Thánh Nguyên Đế quốc Đế hoàng, tính ra mà nói thì đương đại Đế hoàng Đoạn Thế Mục đều phải gọi Đoạn Trường Sinh là Thái gia gia.
Theo như Đoạn thị điển tịch thì đã từ bốn trăm năm trước Đoạn Trường Sinh lúc đó hơn một trăm tuổi lấy Phong Hầu chín tầng đã rời đi Thánh Nguyên Đế quốc truy tìm con đường Phong Vương, lại lấy Phong Vương cảnh tuổi thọ là năm trăm tuổi thì nhiều người cho rằng hắn đã ngã xuống.
Lúc này nghe Tinh Linh tộc tiểu nhân đánh giá Đoạn Trường Sinh như vậy thì Đoạn Ngọc đáy lòng không hiểu dâng lên cảm giác kinh hãi, xem ra Đoạn thị ẩn dấu bắt đầu từ chính vị tổ tông năm đời này của hắn, ẩn nhẫn bốn trăm năm, vị tổ tông này tâm tính quả thực là đáng sợ.
“Các ngươi Đoạn thị nội tình làm sao ta không rõ, bất quá từ khi Đoạn Thần Đại Đế biến mất ở hai vạn năm trước thì tận đến đại khái năm trăm năm trước, Đoạn Trường Sinh chính là Đoạn Thần Đại Đế hậu đại đầu tiên đến trước chỗ này”. Đối với điểm này thì Tinh Linh tộc tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm, biểu hiện cũng là ngờ vực nói.
“Đoạn Thần Đại Đế biến mất đã hai vạn năm? Năm trăm năm trước tộc ta Đoạn Trường Sinh lão tổ mới đến được nơi này? Ý ngươi nói thì trong khoảng thời gian trống kia ta Đoạn thị chưa từng có người đến được chỗ này?”. Đoạn Ngọc giống như nghe được cái gì ghê gớm đồ vật kinh ngạc hỏi.
“Cùng Đoạn Trường Sinh năm trăm năm trước nói đúng là không sai”. Tinh Linh tộc tiểu nhân gật đầu. “Đoạn Thần Đại Đế để lại nơi này chính là Truyền thừa chi địa cho Đoạn thị các ngươi, bất quá ta cũng không biết vì nguyên nhân gì mà mãi đến tận năm trăm năm trước ngươi Đoạn thị mới có người tới được chỗ này”.
Đoạn Ngọc ánh mắt hiện lên vẻ kinh dị, đồng thời với đó thì hắn cũng hiểu được Đoạn thị tình cảnh, vì cái gì Đoạn thị cũng là Đế tộc nhưng lại không có Đế tộc nên có nội tình. Thời gian năm trăm năm Lão tổ Đoạn Trường Sinh có thể trong bóng tối kinh doanh Đoạn thị đến được như lúc này đã không phải tầm thường, nếu như lại qua năm trăm năm nữa thì không biết chừng Đoạn thị có thể thật có một cái Đế tộc nội tình.
“Vậy còn ngươi là ai? Đoạn Thần lão tổ từ hai vạn năm trước sáng tạo ra nơi này, ngươi sẽ không phải là sống từ đó đến bây giờ chứ?”. Xem như tiếp nhận những tin tức kia trùng kích, Đoạn Ngọc ánh mắt lại hiện lên vẻ nghi ngờ nhìn Tinh Linh tộc tiểu nhân hỏi.
“Làm sao có thể? Cho dù là Đại Đế thì tuổi thọ cũng không qua được hai vạn năm, ta một cái Phong Hoàng cảnh viên mãn Tinh Linh tộc, tuổi thọ nhiều nhất cũng là hai ngàn tuổi, làm sao có thể sống từ lúc Đoạn Thần Đại Đế để lại nơi này?”. Tinh Linh tộc tiểu nhân nhìn Đoạn Ngọc giống như nhìn một cái ngu ngốc cười lạnh nói.
“Nói đến cũng là lão già chết tiệt kia âm nhà ta lão tổ một thanh, bọn hắn đánh cược, nhà ta lão tổ thua, ta Tinh Linh tộc nhánh này mỗi một đời đều phải phái một cái Phong Hoàng cảnh viên mãn đến nơi này tọa trấn, thẳng cho đến khi Đoạn thị các ngươi xuất hiện Tôn giả hậu kỳ mới thôi”. Dừng lại một chút tiểu nhân mới nói tiếp.
“Ồ?”. Đoạn Ngọc khẽ ồ một tiếng, sau đó thì cũng đại khái hiểu được là có chuyện gì. Xem ra từ hai vạn năm trước thì Đoạn Thần Đại Đế đã tính đến khả năng hậu bối kém cỏi không đủ năng lực kế thừa hắn, không biết vì nguyên nhân gì nhưng mãi cho đến năm trăm năm trước lão tổ Đoạn Trường Sinh mới đến được chỗ này rất có thể đã ở trong tính toán của Đoạn Thần Đại Đế.
“Xem ra Đoạn Thần lão tổ là có tính toán bí mật gì đó”. Suy nghĩ một chút thì Đoạn Ngọc âm thầm tự nói, Đoạn Thần Đại Đế nếu như không muốn để lại cho hậu nhân gì đó thì đã không xây dựng nên chỗ này truyền thừa, mãi cho đến năm trăm năm trước lão tổ Đoạn Trường Sinh mới cảm ứng được chỗ này thì e cũng không phải ngẫu nhiên.
“Đã nơi này là Truyền thừa chi địa, bản thân ta đã đến được chỗ này thì tất nhiên cũng được tiếp nhận truyền thừa chứ?”. Suy nghĩ không có manh mối, Đoạn Ngọc ánh mắt hướng đến hang động chỗ sâu hỏi. Hắn có thể cảm ứng được vật đang kêu gọi hắn chính đang ở sâu trong hang động này.
“Đã mở Tử phủ, thân mang Đoạn thị huyết mạch, ngươi tất nhiên là đủ điều kiện tiếp nhận truyền thừa”. Tinh Linh tộc tiểu nhân nhìn Đoạn Ngọc ý vị thâm trường gật đầu nói. “Bất quá chiếu xem ngươi đến được chỗ này là do ngẫu nhiên nên ta nghĩ cần nhắc nhở ngươi một chút, trong kia là cần khảo nghiệm, căn cứ thông qua khảo nghiệm cấp bậc mà nhận được truyền thừa tương ứng”.
“Còn cần khảo nghiệm?”. Đoạn Ngọc lại kinh ngạc một trận. Đoạn Thần Đại Đế đây là có ý gì ah? Hậu nhân của hắn đến tiếp nhận truyền thừa cũng cần khảo nghiệm? Cái này làm sao lại có chút giống tông môn truyền thừa, không đạt được điều kiện nhất định thì không nhận được truyền thừa.
“Ngươi đi vào thì biết”. Đối với cái này thì Tinh Linh tộc tiểu nhân cũng từ chối cho ý kiến, bàn tay nhỏ chỉ vào hang động chỗ sâu nói.
“Như vậy thì ta đi một hồi”. Đoạn Ngọc ánh mắt hướng tới gật đầu. Trước khi đi vào hang động chỗ sâu thì cũng không quên quay đầu nhìn lại Tinh Linh tộc tiểu nhân nói. “Đa tạ ngươi đã lý giải nghi hoặc của ta”.
Tinh Linh tộc tiểu nhân ánh mắt hướng theo bóng lưng của Đoạn Ngọc hiện lên vẻ chờ mong. Nó thật muốn xem một cái Tiên thiên Tử phủ đi khảo nghiệm sẽ nhận được cấp bậc truyền thừa nào.
Hang động theo lý là được xây dựng nên từ hai vạn năm thì đáng lẽ phải có bụi bặm, nhưng không, Đoạn Ngọc bước hoàn toàn không lưu dấu, nền đất càng là xuất hiện tinh quang để Đoạn Ngọc hoài nghi đó có phải hay không đất đá bình thường.
Nơi này tách biệt với ngoại giới nhưng một chút cũng không tăm tối, mỗi cách một trượng thì phía trên vòm lại đính lấy một viên lam thạch phát quang, Đoạn Ngọc nhìn qua cũng không nhận ra nó lai lịch, giá trị sợ là cũng không nhỏ.
Vòm động cao ba trượng, tại nơi Đoạn Ngọc gặp Tinh Linh tộc tiểu nhân chỉ rộng có hai trượng nhưng càng vao sâu thì độ rộng càng thêm lớn ra, tại hắn đi sâu vào trăm trượng thì độ rông đã đạt tới bốn trượng.
Mà lại càng đi vào trong sâu thì hắn cảm giác bức thiết lại càng thêm mạnh mẽ, lúc này hắn không những cảm nhận được thể nội huyết dịch lao nhanh mà mi tâm cũng nóng lạnh từng đợt, Tinh thần luyện thể thiên càng là không chịu khống chế vận chuyển.
“Kỳ lạ, nơi này có Đoạn Thần Đại Đế truyền thừa, ta huyết dịch chấn động là có thể hiểu, có thể mi tâm Tử phủ cùng Tinh thần luyện thể thiên cũng có phản ứng khác thường là có chuyện gì?”. Cảm giác bức thiết không chịu khống chế để cho Đoạn Ngọc nhíu nhíu mày thầm nói.
“Có bia đá”. Chợt Đoạn Ngọc nhìn thấy phía trước xuất hiện một cái bia đá chặn đường, từ lúc hắn đi vào trong hang động này thì không gặp vật gì đặc biệt, cái này bia đá tất nhiên là có liên quan đến khảo nghiệm.
“Tử phủ rèn luyện”. Bia đá không lớn, cao chỉ có nửa trượng, rộng cũng chỉ có hai thước, phía trên viết lấy mấy chữ cổ lão.
“Vù...”. “Vù...”. Đoạn Ngọc quan sát bia đá một lát thấy không có gì đặc biệt thì tiếp tục hướng vào chỗ sâu đi tới, bất quá hắn vừa qua bia đá thì phía trước không gian xuất hiện từng đợt gợn sóng, tiếp đó từ cái kim sắc chữ nhỏ xuất hiện.
“Tử phủ là tu giả tinh thần lực đầu nguồn, mỗi người nội tình khác biệt, mở ra Tử phủ cấp bậc cũng là khác biệt, tuy nhiên trời không tuyệt đường người, tiên thiên không đủ thì hậu thiên vẫn có thể cố gắng”.
“Tử phủ rèn luyện đó là muốn xem ngươi có thể bước được bao nhiêu bước trước tinh thần uy áp của Bản Đế, căn cứ theo tu vi khác biệt sẽ xuất hiện tinh thần uy áp khác biệt, đi được càng xa nhận được hồi đáp sẽ càng nhiều, nếu như không chịu đựng được nữa thì chỉ cần lùi lại một bước là có thể đi ra khảo nghiệm”.
“Hạn định là ba mươi bước, bước không nổi ba mươi bước, loại!”.
Đoạn Ngọc ánh mắt đảo qua thì liền hiểu Tử phủ rèn luyện khảo hạch, đây đơn thuần chính là lấy Tử phủ ra chống lại tinh thần uy áp mà Đoạn Thần Đại Đế sắp xếp. Kẻ có Tử phủ càng kiên cố thì càng có lợi, tu vi cao ở trong khảo nghiệm này cũng chưa hẳn nhận được cái gì ưu thế.
Khẽ gật đầu một cái thì Đoạn Ngọc lập tức đi xuyên qua đám kim sắc chữ nhỏ, hắn chính thức tiếp nhận Tử phủ rèn luyện khảo nghiệm.
Một bước, hai bước, bốn bước, tám bước, mười lăm bước... Đoạn Ngọc bước đi không nhanh không chậm hướng đến hang động chỗ sâu, có thể là càng bước hắn trên mặt biểu hiện càng cổ quái.
Đã nói trước là chịu đến tinh thần uy áp đâu? Hắn vì sao một chút cũng không cảm nhận được?
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: sttruyen.com