Chương 15 : Cảm ứng Tử phủ
Nơi này là truyền thừa chi địa mà Đoạn Thần Đại Đế để lại, từ năm trăm năm trước lão tổ Đoạn Trường Sinh đến đây thì nên có không ít Đoạn gia chi nhân tham gia khảo nghiệm truyền thừa, khảo nghiệm này tất nhiên là không có vấn đề gì mới phải chứ? Đoạn Ngọc đầu đầy sương mù không hiểu thấu thầm nghĩ.
Có thể là hắn đã bước đi mười lăm bước làm sao lại vẫn không cảm ứng được tinh thần uy áp?
“Đợi một chút, nơi này tinh thần uy áp là dựa theo tu vi, ta Tử phủ tuy rằng đã mở nhưng tu vi chân chính chỉ có Luyện Thể cảnh chín tầng đỉnh phong, cùng bình thường thiên kiêu ở Mệnh Tuyền cảnh mở Tử phủ không giống”. Nghi hoặc một lát, Đoạn Ngọc chợt nhớ lại Tử phủ rèn luyện khảo nghiệm nội dung thì giống như phát hiện cái gì nói nhỏ.
Đoạn Thần Đại Đế thiết lập cái này Tử phủ rèn luyện khảo nghiệm e là không tính đến khả năng hậu bối của mình xuất hiện kẻ có Tiên thiên Tử phủ như Đoạn Ngọc, lấy Luyện Thể cảnh tu vi bình thường chưa mở Tử phủ thì cũng chỉ có một chút tinh thần lực tất nhiên là cũng chỉ chịu đến một chút tinh thần uy áp mà thôi, điều này cùng Đoạn Ngọc có Tiên thiên Tử phủ không giống.
Tinh thần uy áp đủ khiến Luyện Thể cảnh tu giả khó chịu được ở trước mặt Đoạn Ngọc hoàn toàn là trò trẻ con, hắn đi đến liền một chút áp lực cũng không có.
“Tinh thần uy áp ta hoàn toàn có thể vượt một đại cảnh giới chịu đựng, đây hoàn toàn là một cái ưu thế cực lớn của ta, không biết tình huống phía sau như thế nào”. Xem như đã lý giải được tình huống trước mắt, Đoạn Ngọc ánh mắt hướng vào hang động chỗ sâu đầy chờ mong.
Hắn còn không quên cái này Tử phủ rèn luyện phần thưởng, đi được càng xa nhận được hồi đáp càng nhiều, rất hiển nhiên, cái kia hồi đáp là đối với Tử phủ cung cấp chất dinh dưỡng, Đoạn Thần Đại Đế chuẩn bị gì đó quả thực là rất mê người.
Không còn khúc mắc, Đoạn Ngọc lại cất bước đi vào trong hang động chỗ sâu cho đến bước thứ hai mươi chín thì mới thoáng chút dừng lại khẽ cười. “Quả nhiên, nơi này tinh thần uy áp đã có chút ảnh hưởng đối với ta”.
Bước ra bước thứ hai mươi chín này thì hắn thoáng cảm nhận được một đạo vô hình phong nhận đánh úp về phía mình, bất quá ngoài việc cảm thấy nơi mi tâm hơi động một cái thì hắn một chút cũng không thấy thoải mái, trên thân y phục đều không rung một cái, vô hình phong nhận kia tất nhiên là tinh thần uy áp không thể nghi ngờ.
Không có dừng lại bao lâu thì Đoạn Ngọc cũng bước ra bước thứ ba mươi, vô hình phong nhận ập tới cũng chỉ gây nên Đoạn Ngọc một chút cảm giác, chân chính uy hiếp một chút cũng không.
Ba mươi mốt bước hạ xuống thì Đoạn Ngọc khẽ kinh ngạc, vô hình phong nhận ập tới rõ ràng để hắn chỗ mi tâm vốn đang nóng lên có chỗ rung chuyển, loại cảm giác này đối với một người còn chưa cảm ứng được Tử phủ như Đoạn Ngọc quả thực là một cái niềm vui ngoài ý muốn.
Tu giả bình thường muốn mở Tử phủ thì trước tiên cần thông qua nguyên khí cảm ứng được Tử phủ, kẻ có thiên tư lại thấp hơn nữa thì đến được Luân Hải cảnh đỉnh phong cũng làm được điều này, bất quá giống như Đoạn Ngọc có Tiên thiên Tử phủ thì lại hoàn toàn khác biệt.
Hắn Tử phủ đã mở nhưng tu vi chỉ có Luyện Thể cảnh mà thôi, nguyên khí đó là Mệnh Tuyền cảnh tiêu chí, tu vi không đến thì thể nội không sinh ra nguyên khí, không có nguyên khí thì Đoạn Ngọc cho dù có Tử phủ đã mở cũng không làm nên chuyện gì, không thể cảm ứng Tử phủ, hắn tất nhiên là cũng không thể chủ động điều khiển tinh thần lực.
Tại lúc bước ra bước thứ ba mươi mốt bị tinh thần uy áp trùng kích lại để hắn cảm nhận được rung chuyển, đây tất nhiên chính là từ Tử phủ truyền đến rung chuyển ah, nếu như dựa theo cảm giác này cảm ứng thì hắn rất có thể mượn nhờ một cái biện pháp khác với bình thường đi cảm ứng Tử phủ.
Một khi có thể cảm ứng được Tử phủ thì hắn có thể chủ động điều khiển bên trong Tử phủ tinh thần lực, đến lúc đó hắn cho dù chỉ có Luyện Thể cảnh thì cũng có thể phát huy ra thực lực viễn siêu Luyện Thể cảnh.
“Tiếp tục!”. Có cái ý nghĩ này, Đoạn Ngọc ánh mắt tinh quang lóe lên cẩn thận bước ra bước thứ ba mươi hai, cảm giác rung chuyển truyền đến thì hắn cũng lập tức tập trung tinh thần cảm nhận.
Cảm giác rung chuyển kia đến cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh, Đoạn Ngọc cảm giác được rung chuyển nhưng muốn tìm đến đầu nguồn lại không có manh mối, bất đắc dĩ lại tiếp tục cất bước.
Bước thứ ba mươi ba...
Bước thứ ba mươi lăm...
Bước thứ ba mươi tám, cảm giác rung chuyển so với ở lúc trước đã mạnh hơn rất nhiều, bất quá thời gian cảm giác quá ngắn, Đoạn Ngọc muốn thông qua đó cảm ứng được Tử phủ thì quả thực là cực kỳ khó khăn.
“Cảm giác đến đi quá nhanh, ta cho dù có tâm cảm ứng cũng không tìm được Tử phủ”. Đoạn Ngọc dừng lại suy tư. Hắn lúc này đã không quan tâm đến Tử phủ rèn luyện, mục đích chỉ còn là cảm ứng Tử phủ, hắn có cảm giác nếu như ở Luyện Thể cảnh mà bản thân có thể vận dụng tinh thần lực thì sẽ đạt được phong phú tác dụng.
“Chỉ cần duy trì cảm giác rung động kia một đoạn thời gian thì ta hoàn toàn có thể cảm ứng được Tử phủ!”. Ánh mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt thì hắn cũng hạ quyết tâm ám nói.
Mỗi bước một bước thì hắn có thể cảm giác được loại kia rung động tăng lên, hắn lựa chọn lúc này là liên tục bước đi, loại kia rung động từ đó sẽ không bị gián đoạn, hắn khả năng thông qua mà cảm ứng được Tử phủ. Bất quá loại hành động này cũng cực kỳ nguy hiểm, tại hắn liên tục bước tới thì tinh thần uy áp cũng sẽ tăng lên liên tục, chỉ cần hơi chút không cẩn thận, hắn còn không cảm ứng được Tử phủ thì bản thân Tử phủ đã nhận phải thương tổn.
Bản thân hắn cho dù còn không cảm ứng được Tử phủ nhưng cũng biết một cái tu giả bị tổn thương Tử phủ là cỡ nào hung hiểm, nơi này chính là tinh thần lực đầu nguồn, thương nặng có thể khiến người biến thành ngu ngốc, tinh thần tán loạn thậm chí là trực tiếp chết đi.
“Chỉ cần cẩn thận cảm ứng ta liền có hi vọng cảm ứng được Tử phủ!”. Đáy lòng âm thầm an ủi chính mình, Đoạn Ngọc ánh mắt hướng về phía trước đầy chờ mong bước đi.
Lần bước đi này Đoạn Ngọc không hề như trước chậm chạp, hắn một bước lại một bước nối tiếp nhau không hề gián đoạn, cùng với lúc đó hắn hai mắt cũng đóng lại cẩn thận cảm giác cái kia rung động đầu nguồn. Dưới tác dụng của tinh thần uy áp, Đoạn Ngọc ý thức rất nhanh đã rơi vào trạng thái vong ngã, xung quanh hắn toàn là tăm tối.
Ở trong hắc ám này Đoạn Ngọc cảm nhận được từng đạo gợn sóng, hắn lần theo từng đạo lại từng đạo gợn sóng hướng đến hắc ám chỗ sâu, không có gì ngoài ý muốn thì hắn mục đích cuối cùng sẽ chính là Tử phủ.
Đoạn Ngọc trong lúc rơi vào trạng thái vong ngã hoàn toàn không biết mình rất nhanh đã bước ra bước thứ năm mươi, hắn một bước này thì trong không khí giống như có vô hình lực cản ngăn hắn bước lên, tốc độ bước đi không chậm nhưng chỉ còn hai phần ba lúc trước.
Tại bước ra bước thứ sau mươi thì Đoạn Ngọc thân thể giống như nhận phải cái gì trùng kích mà khẽ rung chuyển một cái, bất quá hắn cũng không dừng lại ở nguyên địa mà đã rất nhanh bước ra bước thứ sáu mươi mốt.
Đoạn Ngọc không ngừng bước đi thì ở trong hắc ám không gian kia hắn ý thức cảm nhận được gợn sóng càng lúc càng dày đặc, mỗi đạo càng là so với trước thô to hơn rất nhiều.
Bước ra bước thứ bảy mươi, Đoạn Ngọc trên thân y phục không gió mà bay, cho dù như thế thì hắn vẫn không có dừng lại, tốc độ so với ban đầu chỉ bằng một phần ba.
Bước thứ tám mươi, vô hình phong nhận đem Đoạn Ngọc cánh tay áo chém ra một vết xước nhỏ.
Bước thứ chín mươi, nơi eo của hắn bị chém ra một vết rách lộ ra bên trong da thịt.
Ở trong hắc ám không gian Đoạn Ngọc phảng phất như đã thấy được rung động đầu nguồn, hắc ám chỗ sâu giống như có một tòa cự sơn lăng lập, bốn phía hắc ám dưới tác dụng của nó đều có phần trầm trọng.
“Đây nên chính là ta Tử phủ đại môn đi?”. Đoạn Ngọc một đạo ý nghĩ hiện lên. Thông qua điển tịch hắn đã biết quá trình cảm ứng Tử phủ, hắn nhìn cự sơn kia chỉ là vì hắn khoảng cách đến Tử phủ vẫn còn khá xa, cự sơn kia hình thái chân chính là một tòa đại môn, đẩy ra đại môn đó thì bên trong chính là Tử phủ.
Ngoại giới Đoạn Ngọc thân thể bước ra bước thứ chín mươi ba thì vô hình phong nhận đã có thể trực tiếp chém qua nhục thân cứng rắn của hắn, vai trái lúc trước bị chém thương rồi lành lại lúc này lại bị chém ra một vết thương nhỏ, một giọt máu đỏ tươi từ đó chảy ra.
Đoạn Ngọc lúc này nếu như cảm nhận tự thân thân thể thì tất nhiên sẽ vô cùng khiếp sợ, tinh thần uy áp là nhắm đến Tử phủ, về lý mà nói thì hắn Tử phủ phải trước tiên không chịu được, đối với thân thể gánh nặng kém hơn rất nhiều. Thế như từ tình huống hiện tại đến xem thì hắn nhục thân lại trước tiên không chịu nổi, Tử phủ ngoài việc chịu trung kích rung chuyển không ngừng thì liền không có chuyện gì.
Có thể chém phá nhục thân Luyện Thể cảnh chín tầng đỉnh phong của hắn thì chí ít cũng phải Tứ giai tinh thần lực bộc phát uy áp, đối ứng cảnh giới chính là Động Thiên cảnh!
Bước ra bước thứ chín mươi lăm thì má phải của Đoạn Ngọc bị vô hình phong nhận chém ra một vết thương mảnh dài nửa đốt tay, máu tươi giọt giọt rơi xuống nhưng hắn hồn nhiên không phát hiện, toàn bộ tinh thần vẫn đang ở vào vong ngã trạng thái.
Hắc ám bên trong, Đoạn Ngọc ỷ thức nhưng đã đến được trước mặt Tử phủ đại môn, hắn lúc này đều có thể thấy được đại môn rung chuyển, tinh thần uy áp tập kích đến đúng là nhằm vào đại môn này làm chủ.
Đoạn Ngọc ‘thấy’ được đại môn hình dáng thì cũng nhìn ra được nó hình dáng, phía trên đó từng đạo hoa văn cổ phác ẩn chứa thiên địa chí lý, nhìn qua vô cùng nặng nề nhưng hai cánh đại môn lúc này cũng không có hoàn toàn đóng lại. Ở giữa hai cánh cửa này có một khe hẹp cực kỳ nhỏ bé đang tràn ra từng tia tử sắc khí thể, tử sắc khí thể phân hóa ra chính là nặng nề vô cùng tinh thần lực.
“Ta đúng là Tiên thiên Tử phủ!”. Đến lúc này thì Đoạn Ngọc cũng âm thầm nói khẽ. Chân chính thấy được Tử phủ của mình tình huống thì hắn mới dám chắc chắn ah!
Tại ngoại giới Đoạn Ngọc dừng bước ở bước thứ chín mươi tám, hắn trên thân y phục đã hoàn toàn bị máu tươi bọc lại thành một cái huyết nhân, đồng thời với đó thì hắn ý thức đã tiến đến gần khe hẹp, một trận quay cuồng nổi lên thì hắn ý thức chớp mắt bị hút vào bên trong Tử phủ.
“Ầm...”. “Ầm...”. Đoạn Ngọc lúc này không biết ngay tại lúc hắn ý thức lần đầu tiên chìm vào trong Tử phủ thì bên ngoài truyền thừa chi địa hắc ám bầu trời xuất hiện từng đạo kinh lôi, sau đó kinh người dị tượng bắt đầu phát sinh.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: sttruyen.com