Chương 2 : Tôn giả tàn niệm
Toàn bộ không gian bên trong Tàng thư các như lâm vào yên tĩnh, Đoạn Ngọc hai mắt trợn trừng vào hình ảnh nam tử trên bìa “Võ đạo thế giới lục” kia không dám chớp mắt lấy một cái, hắn lúc này quả thực là sợ mình hiện tại nháy mắt một cái thì sẽ vĩnh viễn không thể mở mắt ra được nữa.
Trước mắt tràng diện quả thực là quá mức quỷ dị, một cái bức ảnh chân dung mà trong đó hình ảnh lại có thể cử động mỉm cười nhìn hắn, điều này với một cái mao đầu tiểu tử, cho dù là cái này mao đầu tiểu tử thông minh hơn người thì cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
“Nổi cái gì hứng thú? Bản Tôn đang cùng ngươi nói chuyện đâu?”. Im lặng hồi lâu thì thanh âm lại một lần nữa vang lên, lúc này thì Đoạn Ngọc đã chính mắt thấy được cùng hắn nói chuyện đúng là hình ảnh nam tử yêu dị ở trong bức chân dung kia.
Đoạn Ngọc vô thức lùi lại một bước, ánh mắt tràn đầy kinh nghi bất định cùng sợ hãi nhìn bức hình chân dung kia. Tuyệt đối không phải ảo giác! Chính là nam tử kia nói chuyện với hắn!
“Bản Tôn?”. Chợt Đoạn Ngọc đáy mắt hiện lên một vòng khiếp sợ quang mang, Võ đạo thế giới phân chia đẳng cấp vô cùng sâm nghiêm, lại cường đại hơn nữa Phong Hoàng cảnh cường giả cũng không dám tự xưng là Bản Tôn, trước mắt cái này nam tử ở trong bức chân dung kia lại dám xưng là Bản Tôn, kia há không phải là đang nói y là một vị Tôn giả? Hoặc có thể nói người này chân thân là một vị Tôn giả cảnh đại năng?
“Ngài... Ngài là Lăng Vũ tiền bối?”. Trong đầu đủ loại ý nghĩ hiện lên thì một cái ý nghĩ trong đó để cho Đoạn Ngọc sợ hãi lắp bắp kinh hô. Bản “Võ đạo thế giới lục” này do một người hiểu biết rộng rãi tên là Lăng Vũ viết ra, ngẫm lại thì nếu như không phải đứng ở độ cao nhất định thì làm sao có thể biết được các loại cố sự ở trong Võ đạo thế giới từ rất nhiều năm trước?
Mà lại cái này độ cao...quả thực là có chút cao dọa người ah!
“Hắc, cũng không tính là ngu ngốc! Bản tọa đúng là Lăng Vũ”. Yêu dị nam tử trong bức chân dung kia giống như là kinh ngạc một chút cười nhạt, sau đó thì đúng là thản nhiên thừa nhận đúng là Lăng Vũ.
“Ừm? Tiểu tử ngươi là cái gì biểu hiện?”. Bất quá ngay sau đó thì Lăng Vũ hai mắt kém chút trợn trừng lên nhìn Đoạn Ngọc thấp giọng quát.
Này cũng không thể trách được hắn, Đoạn Ngọc hiện tại chính đang dùng ánh mắt như nhìn xà hạt nhìn hắn, có sợ hãi, có đề phòng, càng nhiều hơn đó là chuẩn bị tư thế chạy trốn.
Kỳ thực lúc này trong ý nghĩ của Đoạn Ngọc cũng chỉ có một điều đó là đoạt xá! Cái này Lăng Vũ lão quái vật rất có thể là muốn đoạt xá hắn.
“Tiểu tử chết bầm, ngươi nhìn Bản Tôn giống như đám lão bất tử không có cốt khí kia sao? Mà lại cho dù Bản Tôn cho dù muốn đoạt xá, bằng ngươi cái này liền Mệnh Tuyền cũng không khai lấy cái gì chống lại?”. Đoạn Ngọc nghĩ đến thì Lăng Vũ liền có thể thông qua hắn một chút hành động mà làm ra phán đoán, nhất thời trên mặt giống như hiện lên một chút hắc tuyến tức giận nói.
“Chẳng lẽ không phải?”. Đoạn Ngọc lúc này mới giống như trút bỏ được áp lực vô hình, ánh mắt mang theo ngờ vực nhìn Lăng Vũ hỏi lại.
“Dĩ nhiên là không phải”. Lăng Vũ có chút khinh thường nhìn Đoạn Ngọc nói. “Bản Tôn bản thể còn không có chết đi, đoạt xá ngươi có ý nghĩa gì? Lại nói Bản Tôn chỗ này cũng chỉ bất quá một đạo tàn niệm, muốn giết ngươi dễ dàng, đoạt xá nhưng không được”.
“Tàn niệm?”. Đoạn Ngọc nghe vậy thì liền nghi hoặc.
“Bản Tôn mỗi mười năm sẽ viết xuống một bản “Võ đạo thế giới lục”, mỗi một bản này Bản Tôn đều hạ xuống một đạo ý niệm, nếu như có người có ý tứ thì sẽ kích hoạt được Bản Tôn ý niệm, ngươi chính là trong đó một cái”. Lăng Vũ mặt không có chút nào biến hóa nói.
“Tiền bối vì cái gì làm như vậy đâu?”. Đoạn Ngọc kinh nghi bất định nhìn Lăng Vũ, nếu như vị này Lăng Vũ nói không giả thì ở đây tất nhiên là có tính toán nào đó không đơn giản. Tâm tình hơi chút ổn định lại, Đoạn Ngọc mạnh dạn hỏi.
“Tìm người có duyên, truyền thừa y bát!”. Lăng Vũ nhàn nhạt nói.
“Ah...”. Đoạn Ngọc lại một lần nữa kém chút nhảy lên kinh hô một tiếng, một vị Tôn giả truyền thừa? Điều này cho dù là ở trong Tiên môn, Tà tông cũng không phải dễ gặp ah. Nghĩ đến đây hắn liền mừng như điên nhìn Lăng Vũ, vị này nói như vậy thì há không phải là hắn chính là người có duyên, chuẩn bị được kế thừa y bát?
“Dừng!”. Bất quá lúc này Đoạn Ngọc còn chưa kịp hỏi thì phía trước Lăng Vũ đã cắt đứt suy tính của hắn. “Bản Tôn chỉ là có hứng thú với ngươi, ngươi còn không đủ tư cách kế thừa y bát của ta”.
“Ạch...”. Đoạn Ngọc có chút nghẹn họng không nói nên lời, sau đó tâm tư biến chuyển một chút thì hai mắt liền tỏa sáng. Lăng Vũ cũng không có nói là không đem y bát truyền cho hắn ah!
“Xin hỏi tiền bối, ta phải đạt đến điều kiện gì thì mới có thể kế thừa tiền bối y bát?”. Đoạn Ngọc lập tức hỏi.
Nghe vậy thì Lăng Vũ có chút thưởng thức nhìn Đoạn Ngọc. Biết nặng biết nhẹ, như vậy tâm tính quả thực không phải một cái mao đầu tiểu tử có thể có được. Dừng lại một chút thì mới nói. “Ngươi căn cơ coi như tạm được, bất quá liền Luyện thể thập tầng cũng không đạt được, như vậy thì quả thực có chút kém cỏi”.
Đoạn Ngọc có chút há mồm không nói nên lời, bản thân hắn luyện thể nhưng vô cùng hoàn mỹ có được hay không? Trừ ra Luyện thể thập tầng hắn không luyện đến thì từ cửu tầng trở xuống hắn đều đánh vô cùng vững chắc, ở trong miệng Lăng Vũ chỉ là tạm được?
Bất quá nghĩ đến Lăng Vũ cảnh giới, Đoạn Ngọc muốn nói cái gì cũng không nói được. Đối phương độ cao quả thực là quá mức dọa người, Luyện thể cảnh tiểu tu sĩ ở trong mắt y sợ là cũng không lớn hơn con sâu cái kiến bao nhiêu.
“Tiền bối, ta cũng ở cảnh giới này dừng ba tháng, Luyện thể thập tầng ta cũng đã từng nếm thử trùng kích không dưới năm lần, thế nhưng mỗi lần đều thất bại”. Đoạn Ngọc ánh mắt lại hiện lên một vòng tinh mang nhìn Lăng Vũ hỏi. Lấy người này độ cao thì rất có thể lý giải được nghi hoặc trong lòng hắn.
“Không được Thiên kinh thừa nhận, tiểu tử ngươi có thể đạt tới Luyện thể thập tầng mới là có quỷ ah”. Lăng Vũ giống như nhìn thấu Đoạn Ngọc tâm tư, dĩ nhiên là cười khẩy nói.
“Tiền bối, vậy ngài có biết phải làm sao mới có thể đạt được Thiên kinh thừa nhận?”. Đoạn Ngọc hai mắt tỏa sáng hỏi.
“Đơn giản, ngươi tu luyện đến Luyện thể cửu tầng đỉnh phong là được”. Lăng Vũ thản nhiên đáp.
“...”. Đoạn Ngọc nghe vậy thì kém chút phun ra một câu chửi thề, bản thân hắn liền là Luyện thể cửu tầng đỉnh phong, cảnh giới này hắn đã dừng lại ba tháng ah, làm sao đều chưa từng nhận Thiên kinh thừa nhận? Lăng Vũ đây không phải là đang đem hắn thành trò tiêu khiển đi?
Thế nhưng nếu như Lăng Vũ không phải nói đùa với hắn thì là có ý gì?
“Tiểu tử, ngươi luyện nên là Tinh Thần tông, Tinh thần luyện thể thiên đi?”. Đang ở nghi hoặc thì Lăng Vũ chợt hỏi.
“Đúng thế!”. Đoạn Ngọc cho dù nghi hoặc thì vẫn vô thức trả lời, sau đó liền dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Lăng Vũ. Lão gia hỏa này lại có cái gì ý nghĩ?
“Tinh thần luyện thể thiên là có khẩu quyết cùng thể thuật, ngươi tiểu tử có thể nhớ kỹ?”. Lăng Vũ lại hỏi.
“Đó là đương nhiên!”. Đoạn Ngọc nhíu mày khẽ đáp.
“Đọc!”. Lăng Vũ lạnh nhạt phun ra một chữ.
Đoạn Ngọc ánh mắt càng thêm khó hiểu nhìn Lăng Vũ, dừng lại chốc lát thì liền bắt đầu đọc ra Tinh thần luyện thể thiên khẩu quyết. “Tinh lực nhập thân, thiên tinh lập thể, địa tinh cải mệnh...”.
“Dừng! Dừng! Dừng!”. Bất quá Đoạn Ngọc còn chưa đọc được mấy câu khẩu quyết thì Lăng Vũ đã lập tức ra hiệu đình chỉ, một bộ vô cùng thiếu kiên nhẫn. “Nói ngươi thông minh quả thực là phỉ nhổ, đến lúc này còn không biết sai chỗ nào sao?”.
“Ừm?”. Đoạn Ngọc nghe vậy liền im bặt, liên tưởng lại Lăng Vũ trước đó những câu nói kia thì liền không ngừng suy đoán, đến lúc này thì hắn chắc chắn là Lăng Vũ không có lừa hắn. Đối phương câu câu đều dấu diếm huyền cơ.
“Ồ?”. Đoạn Ngọc im lặng xuống lâm vào trầm tư suy tính thì Lăng Vũ lại giống như phát hiện ra điều gì đó trên thân Đoạn Ngọc mà khẽ di một tiếng. “Tiểu tử này cư nhiên lại có tinh thần lực như thế tinh thuần cùng mạnh mẽ? Không lẽ là...”. Phảng phất như nghĩ đến cái gì hắn hai mắt khẽ biến, bức chân dung bên trên hiện lên một tia tinh quang rơi xuống Đoạn Ngọc đỉnh đầu.
“Khí tức này...”. Gần như cùng lúc đó, tại Thánh Nguyên Hoàng cung một chỗ mật thất sâu trong cấm địa xuất hiện một cỗ khí tức cường hoành, ngay sau đó thì một cỗ ý niệm khủng bố như là sóng triều lấy chỗ mật thất này làm trung tâm mà quét ra bốn phương tám hướng. Thánh Nguyên Hoàng cung lập tức hiện ra từng đạo mạnh mẽ ý niệm, nguyên bản yên ắng chi địa lại chỉ trong chớp mắt sôi nổi đứng lên.
“Tinh lực nhập thân? Tiền bối ý muốn nhắc nhở ta điểm này?”. Đoạn Ngọc giống như đã hiểu ra cái gì, hai mắt vụt sáng lên ngẩng đầu nhìn Lăng Vũ khẽ hỏi.
Lăng Vũ lúc này ánh mắt nhìn Đoạn Ngọc đã có chút biến hóa, không biết có phải ảo giác hay không nhưng Đoạn Ngọc ở sát na đối diện với Lăng Vũ lại có cảm giác người này đối với mình hảo cảm tăng mạnh.
“Cũng không tính đần”. Sát na dừng lại, cảm giác kia nháy mắt biến mất thì Lăng Vũ khẽ cười nhạt nói. “Tinh thần luyện thể thiên cần đến Tinh lực nhập thân mới có thể bắt đầu tu luyện, tiểu tử ngươi tuy rằng cũng được Tinh lực nhập thân nhưng lại là loại kia rác rưởi nhất Tinh lực, tu luyện đến được Luyện thể cửu tầng đỉnh phong đã là cực hạn, xa xa không đủ tiềm lực đột phá Thập tầng, Thiên kinh cũng từ đó chướng mắt ngươi”.
“Tu luyện Tinh thần luyện thể thiên mà muốn đạt được Thiên kinh thừa nhận thì cái kia Tinh lực cơ sở nhập vào thân thể ngươi không phải Tiên thiên Tinh lực thì cũng phải là Tự nhiên Tinh lực, như không phải hai loại Tinh lực cao cấp này thì cho dù ngươi tích lũy cả trăm năm cũng đừng mong đạt được... Ừm?”. Lăng Vũ giống như là thao thao bất tuyệt giải thích, bất quá hắn đang nói đến cao trào thì trên mặt hiện lên một vòng kinh ngạc, ánh mắt trên chân dung nhìn về phía cấm địa.
Đoạn Ngọc đang nghe say sưa thì bị gián đoạn, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lăng Vũ.
“Ngươi Đoạn thị Hoàng tộc cũng không đơn giản nha”. Lăng Vũ lúc này thu hồi ánh mắt, ý vị thâm trường nhìn Đoạn Ngọc cười nhạt nói.
Đoạn Ngọc đầu đầy sương mù nhìn Lăng Vũ. Lão gia hỏa này nói cái gì đâu?
“Ngươi cấp bậc xem ra còn quá thấp, Đoạn thị Hoàng tộc một chút cơ mật người xem ra là không biết”. Lăng Vũ nhìn xem Đoạn Ngọc một chút thì khẽ lắc đầu. “Bất quá chuyện này cùng Bản Tôn không có quan hệ”.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: sttruyen.com