Chương 10
Chuyển ngữ: Mic
Sau lần bị tập kích, toàn bộ nhân mã đều tăng cường cảnh giới. Cũng không biết là bởi vì vậy hay sao mà đoạn đường tiếp theo không hề xảy ra biến cố nữa.
Chưa tới mấy ngày đội ngũ đã tiến vào địa phận Ninh Sóc. Nơi này thuộc Tây An Đô hộ phủ, Kiều Nguyệt Linh không thể tiếp tục đi cùng, suốt đoạn đường tâm tình xuống thấp.
Sư Vũ vờ như không biết sự tình, thi thoảng nói một câu bên tai nàng ấy: “Sao dạo này hiền chất nhà ta lại phấn khởi thế nhỉ?”, khiến nàng ấy lại có hục hặc với Tức Mặc Vô Bạch.
Buổi chiều thì đội ngũ đã tới cổng thành Ninh Sóc. Đương lúc hanh khô nóng nực, mọi người đều vội vào thành nghỉ ngơi, nhưng lại đụng phải đội ngũ quan binh ở cổng thành.
Kiều Nguyệt Linh vừa vén màn lên nhìn thử thì liền xuống xe. Mọi người nghe nàng ấy xưng hô thì mới biết người tới chính là Tây An Đại đô hộ Kiều Định Dạ.
Sau khi nàng ấy bị một phong thư của huynh trưởng trách mắng thì trên đường đi đều gửi thư cho Đô hộ phủ, chứng tỏ mình đang nghiêm túc làm việc. Kiều Định Dạ từ thư biết được chuyện họ gặp nguy liền tức tốc tới cổng thành tiếp ứng.
Tức Mặc Vô Bạch đã xuống xe ngựa, Sư Vũ cũng buộc phải lộ diện. Không ngờ thành trì Ninh Sóc hết sức hoang sơ nhưng Kiều Định Dạ sống lâu năm ở đây tướng mạo lại da trắng môi hồng, giống hệt một thư sinh. Huynh muội hai người đứng chung với nhau, trái lại muội muội Kiều Nguyệt Linh trông càng giống võ tướng hơn.
Tức Mặc Vô Bạch trước giờ trước mặt người khác luôn là phong phạm quân tử, mặc dù từng có hiềm khích với Kiều Định Dạ, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn chu toàn, từ xa đã chắp tay hành lễ.
Kiều Định Dạ càng không có vẻ vướng mắc gì, mặt mày rạng rỡ bước lên đáp lễ, đối với hắn tựa như bạn cũ trùng phùng: “Nghe tin Tử Huyền xuất sơn, ngu huynh mừng rỡ vô cùng.”
Tức Mặc Vô Bạch mỉm cười khiêm tốn: “Khiến Kiều huynh nhớ mong, thật sự hổ thẹn.”
Kiều Định Dạ khách sáo vài câu rồi quay sang nhìn Sư Vũ, vẻ phóng khoáng bỗng thu lại, tựa như sợ kinh động điều gì. Lúc chào hỏi, ngữ khí cũng ôn hòa hơn không ít, đôi mắt tựa như dính trên mặt nàng, hết nhìn lại nhìn.
“Nghe danh thành chủ Mặc thành đã lâu, hôm nay có duyên gặp gỡ, là may mắn ba kiếp của Kiều mỗ.”
Sư Vũ chỉ chú ý tới động thái giữa Kiều Nguyệt Linh và Tức Mặc Vô Bạch nên cũng không để ý, hững hờ đáp lễ.
Túc Diên đứng cạnh chứng kiến mọi việc rõ ràng, lúc đoàn người đi về phía phủ đệ Kiều Định Dạ, nàng ấy lặng lẽ kề sát vào tai Sư Vũ nói: “Nô tì phát hiện một chuyện thú vị, nhìn thấy thành chủ khi không che mặt nhưng lại không liếc nhìn nhiều lần chỉ có Thiếu khanh đại nhân; nhìn thấy thành chủ che mặt nhưng vẫn không khỏi liếc nhìn chăm chú, chính là vị Kiều đại đô hộ này.”
Được nàng ấy nhắc nhở như vậy, Sư Vũ cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ. Kiều Định Dạ nổi tiếng phong lưu, nữ tử thế nào mà chưa từng gặp qua, thế nhưng lại chăm chăm liếc nhìn người không lộ mặt là nàng như vậy?
Kiều Định Dạ tính tình hào phóng, trong phủ sớm đã chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi mọi người, đồ ăn thức uống tinh xảo, rượu quý thơm hương, khiến người thán phục.
Sư Vũ cởi mạng che mặt, quần áo đơn giản ngồi ở bàn giữa, đối diện chính là Tức Mặc Vô Bạch cũng một thân bạch y đơn giản sạch sẽ. Hai người ngồi đối diện nhau im lặng liếc nhìn, ai cũng không hề động đũa.
Ánh mắt Kiều Định Dạ lưu luyến trên người Sư Vũ, thấy nàng hồi lâu vẫn chưa động đũa thì quan tâm: “Có phải thành chủ không quen khẩu vị?”
Sư Vũ lắc đầu: “Được Kiều đại đô hộ khoản đãi, cảm kích vô cùng, chỉ là ta đã quyết ý vì tiên phụ giữ hiếu ba năm, không uống rượu không ăn mặn, mong ngài thứ lỗi.”
Sắc mặt Kiều Định Dạ áy náy, vội bảo hạ nhân đổi món chay cho nàng: “Là ta suy nghĩ không chu đáo, mong thành chủ ngàn vạn lần đừng để bụng.”
Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày nhìn hai người họ khách sáo qua lại, nói nhỏ với Đỗ Tuyền: “Họ Kiều là có ý gì? Sao chỉ hỏi Sư Vũ, cũng không thèm hỏi thăm ta?”
Đỗ Tuyền nheo nheo mắt, bình tĩnh đưa ra phân tích: “Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là ngài ấy vẫn ghi nhớ mối thù người từng hạch tội ngài ấy trước đây, cố ý dằn mặt người; còn một khả năng nữa chính là ngài ấy nhìn trúng Sư thành chủ. Người người đều nói Kiều đại nhân tính tình phong lưu, Sư thành chủ lại mỹ mạo như vậy, cũng chỉ có công tử chướng mắt người ta thôi.”
Tức Mặc Vô Bạch nghe hắn nói thì tóm lại cảm thấy không mấy vui vẻ, cầm đũa gõ đầu hắn một cái.
Đại khái là bởi vì vị huynh trưởng Kiều Định Dạ này kiềm giữ nên hôm nay Kiều Nguyệt Linh ngoan ngoãn hơn hẳn, cả buổi không hề cãi vã với Tức Mặc Vô Bạch, ngược lại còn hết sức nhiệt tình với Sư Vũ, thi thoảng còn cười đùa với nàng, ba câu thì hết hai đều nhắc đến ca ca nàng ấy.
Lúc này Sư Vũ mới hiểu, Kiều Định Dạ quan tâm nàng như vậy, không phải là vì Kiều Nguyệt Linh từng nhắc tới nàng với hắn đấy chứ?
Tiệc tan, mọi người tản đi, Sư Vũ đang định cất bước thì Kiều Nguyệt Linh lại đuổi theo, thân thiết níu cánh tay nàng: “Hay là thành chủ ở lại Ninh Sóc thêm ít ngày đi, hiếm khi có được cơ hội như vậy, sau này không biết tới khi nào mới có thể ngang qua nơi này nữa mà.”
Sư Vũ cười lắc đầu: “Chuyện lập mộ cho tiên phụ không thể chậm trễ, huống chi sự vụ Mặc thành rất nhiều, ta cũng muốn sớm đi sớm về.”
Kiều Nguyệt Linh còn muốn khuyên tiếp nhưng Sư Vũ đã ngăn lời nàng, cố ý nói: “Cho dù ta có muốn nán lại thì hiền chất của ta ở biên cương lâu ngày đã sớm muốn quay về, hắn tuyệt đối không định ở lại lâu đâu.”
Kiều Nguyệt Linh buột miệng nói: “Nếu cô ở lại, chắc chắn hắn cũng sẽ ở lại.”
Sư Vũ nhíu mày, bỗng chốc hiểu ra.
Chẳng trách Kiều Nguyệt Linh cố ý tác hợp nàng và Kiều Định Dạ, thì ra là muốn mượn Kiều Định Dạ để giữ chân nàng, lại mượn nàng để giữ chân Tức Mặc Vô Bạch.
Nàng thấy hơi buồn cười. Tức Mặc Vô Bạch tính tình thế kia, đáng để hao công phí sức như vậy?
Cũng không biết Kiều Định Dạ là thật lòng thương muội muội hay là thật sự động lòng, sáng hôm sau tới tìm Sư Vũ, nói muốn đích thân dẫn nàng đi dạo Ninh Sóc.
Sư Vũ vừa thấy tình hình này thì cảm thấy hết sức không ổn, lẽ nào thật sự muốn giữ nàng nán lại đây?
Tức Mặc Vô Bạch đối với những chuyện khác thì thông minh, với chuyện nam nữ thì lại dốt đặc cán mai, nhưng không hẳn là cả đời vẫn mù mù mịt mịt! Vạn nhất ở đây lâu, hắn ý thức được tâm ý của Kiều Nguyệt Linh, hai người nhóm lên ngọn lửa, tình chàng ý thiếp, vậy thì phiền to!
Nghĩ tới đây, nàng quyết định thật nhanh, lập tức từ chối.
Kiều Định Dạ vô cùng bất ngờ: “Sao thành chủ lại gấp gáp như vậy? Về quê lập mộ không phải chuyện nhỏ, đi từ từ cũng là một loại trịnh trọng. Huống chi nhóm người Tử Huyền cũng chưa có ý định lên đường mà.”
Vừa dứt lời thì Tức Mặc Vô Bạch đã bước vào phòng, thấy hắn và Sư Vũ đang đứng đối diện nhau thì ngạc nhiên nói: “Thì ra Kiều huynh ở đây, thế thì tốt quá, ta đang định cáo từ huynh đây.”
Kiều Định Dạ lập tức nhíu mày: “Tử Huyền cũng muốn đi?”
Tức Mặc Vô Bạch cười một cách vô tội, gật đầu: “Lập mộ cho thúc công là chuyện lớn, lệnh muội ở Mặc thành đã trì hoãn hết mấy ngày, ta và cô cô không thể tiếp tục chậm trễ, vẫn nên sớm lên đường thì hơn.”
Sư Vũ lập tức phụ họa: “Lời của hiền chất thật trúng ý ta, nên lập tức lên đường.”
Kiều Định Dạ tự biết cái sai của Kiều Nguyệt Linh nên không tiện tiếp tục giữ người, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy được rồi, nhị vị đi đường bình an.”
Đội ngũ rất nhanh đã thu xếp ổn thỏa, Kiều Nguyệt Linh nghe tin thì tức tốc đi tới cổng thành, nhưng họ đã đi được một quãng rất xa.
Nàng ấy quay đầu định trách ca ca không giữ được người, nhưng thấy mặt mày hắn sa sầm thì lại không dám lên tiếng.
Trong xe ngựa, Tức Mặc Vô Bạch quạt chiết phiến phành phạch, tựa như toàn thân đều đổ mồ hôi.
Trước đó hắn bảo Đỗ Tuyền đi tìm mấy người trong tộc và Sư Vũ hỏi thăm về thời gian xuất phát, không ngờ Đỗ Tuyền đi được nửa đường thì đụng phải Kiều Định Dạ đang đi tới nơi ở của Sư Vũ, lập tức quay về báo cáo cho hắn.
Kiều Định Dạ đeo bám như vậy, thẳng ngốc cũng nhận ra hắn có ý với Sư Vũ. Tức Mặc Vô Bạch thấy không ổn, một Sư Vũ đã đủ phiền rồi, lại thêm một Đại đô hộ, vậy còn không phải khiến hắn đau đầu muốn chết à!
Hắn gấp chiết phiến, thở hắt ra một hơi: may mà ta lanh trí.
Cùng lúc này, trong xe ngựa phía sau, Sư Vũ cũng thở phào một hơi: may mà ta lanh trí.
Sau lần bị tập kích, toàn bộ nhân mã đều tăng cường cảnh giới. Cũng không biết là bởi vì vậy hay sao mà đoạn đường tiếp theo không hề xảy ra biến cố nữa.
Chưa tới mấy ngày đội ngũ đã tiến vào địa phận Ninh Sóc. Nơi này thuộc Tây An Đô hộ phủ, Kiều Nguyệt Linh không thể tiếp tục đi cùng, suốt đoạn đường tâm tình xuống thấp.
Sư Vũ vờ như không biết sự tình, thi thoảng nói một câu bên tai nàng ấy: “Sao dạo này hiền chất nhà ta lại phấn khởi thế nhỉ?”, khiến nàng ấy lại có hục hặc với Tức Mặc Vô Bạch.
Buổi chiều thì đội ngũ đã tới cổng thành Ninh Sóc. Đương lúc hanh khô nóng nực, mọi người đều vội vào thành nghỉ ngơi, nhưng lại đụng phải đội ngũ quan binh ở cổng thành.
Kiều Nguyệt Linh vừa vén màn lên nhìn thử thì liền xuống xe. Mọi người nghe nàng ấy xưng hô thì mới biết người tới chính là Tây An Đại đô hộ Kiều Định Dạ.
Sau khi nàng ấy bị một phong thư của huynh trưởng trách mắng thì trên đường đi đều gửi thư cho Đô hộ phủ, chứng tỏ mình đang nghiêm túc làm việc. Kiều Định Dạ từ thư biết được chuyện họ gặp nguy liền tức tốc tới cổng thành tiếp ứng.
Tức Mặc Vô Bạch đã xuống xe ngựa, Sư Vũ cũng buộc phải lộ diện. Không ngờ thành trì Ninh Sóc hết sức hoang sơ nhưng Kiều Định Dạ sống lâu năm ở đây tướng mạo lại da trắng môi hồng, giống hệt một thư sinh. Huynh muội hai người đứng chung với nhau, trái lại muội muội Kiều Nguyệt Linh trông càng giống võ tướng hơn.
Tức Mặc Vô Bạch trước giờ trước mặt người khác luôn là phong phạm quân tử, mặc dù từng có hiềm khích với Kiều Định Dạ, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn chu toàn, từ xa đã chắp tay hành lễ.
Kiều Định Dạ càng không có vẻ vướng mắc gì, mặt mày rạng rỡ bước lên đáp lễ, đối với hắn tựa như bạn cũ trùng phùng: “Nghe tin Tử Huyền xuất sơn, ngu huynh mừng rỡ vô cùng.”
Tức Mặc Vô Bạch mỉm cười khiêm tốn: “Khiến Kiều huynh nhớ mong, thật sự hổ thẹn.”
Kiều Định Dạ khách sáo vài câu rồi quay sang nhìn Sư Vũ, vẻ phóng khoáng bỗng thu lại, tựa như sợ kinh động điều gì. Lúc chào hỏi, ngữ khí cũng ôn hòa hơn không ít, đôi mắt tựa như dính trên mặt nàng, hết nhìn lại nhìn.
“Nghe danh thành chủ Mặc thành đã lâu, hôm nay có duyên gặp gỡ, là may mắn ba kiếp của Kiều mỗ.”
Sư Vũ chỉ chú ý tới động thái giữa Kiều Nguyệt Linh và Tức Mặc Vô Bạch nên cũng không để ý, hững hờ đáp lễ.
Túc Diên đứng cạnh chứng kiến mọi việc rõ ràng, lúc đoàn người đi về phía phủ đệ Kiều Định Dạ, nàng ấy lặng lẽ kề sát vào tai Sư Vũ nói: “Nô tì phát hiện một chuyện thú vị, nhìn thấy thành chủ khi không che mặt nhưng lại không liếc nhìn nhiều lần chỉ có Thiếu khanh đại nhân; nhìn thấy thành chủ che mặt nhưng vẫn không khỏi liếc nhìn chăm chú, chính là vị Kiều đại đô hộ này.”
Được nàng ấy nhắc nhở như vậy, Sư Vũ cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ. Kiều Định Dạ nổi tiếng phong lưu, nữ tử thế nào mà chưa từng gặp qua, thế nhưng lại chăm chăm liếc nhìn người không lộ mặt là nàng như vậy?
Kiều Định Dạ tính tình hào phóng, trong phủ sớm đã chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi mọi người, đồ ăn thức uống tinh xảo, rượu quý thơm hương, khiến người thán phục.
Sư Vũ cởi mạng che mặt, quần áo đơn giản ngồi ở bàn giữa, đối diện chính là Tức Mặc Vô Bạch cũng một thân bạch y đơn giản sạch sẽ. Hai người ngồi đối diện nhau im lặng liếc nhìn, ai cũng không hề động đũa.
Ánh mắt Kiều Định Dạ lưu luyến trên người Sư Vũ, thấy nàng hồi lâu vẫn chưa động đũa thì quan tâm: “Có phải thành chủ không quen khẩu vị?”
Sư Vũ lắc đầu: “Được Kiều đại đô hộ khoản đãi, cảm kích vô cùng, chỉ là ta đã quyết ý vì tiên phụ giữ hiếu ba năm, không uống rượu không ăn mặn, mong ngài thứ lỗi.”
Sắc mặt Kiều Định Dạ áy náy, vội bảo hạ nhân đổi món chay cho nàng: “Là ta suy nghĩ không chu đáo, mong thành chủ ngàn vạn lần đừng để bụng.”
Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày nhìn hai người họ khách sáo qua lại, nói nhỏ với Đỗ Tuyền: “Họ Kiều là có ý gì? Sao chỉ hỏi Sư Vũ, cũng không thèm hỏi thăm ta?”
Đỗ Tuyền nheo nheo mắt, bình tĩnh đưa ra phân tích: “Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là ngài ấy vẫn ghi nhớ mối thù người từng hạch tội ngài ấy trước đây, cố ý dằn mặt người; còn một khả năng nữa chính là ngài ấy nhìn trúng Sư thành chủ. Người người đều nói Kiều đại nhân tính tình phong lưu, Sư thành chủ lại mỹ mạo như vậy, cũng chỉ có công tử chướng mắt người ta thôi.”
Tức Mặc Vô Bạch nghe hắn nói thì tóm lại cảm thấy không mấy vui vẻ, cầm đũa gõ đầu hắn một cái.
Đại khái là bởi vì vị huynh trưởng Kiều Định Dạ này kiềm giữ nên hôm nay Kiều Nguyệt Linh ngoan ngoãn hơn hẳn, cả buổi không hề cãi vã với Tức Mặc Vô Bạch, ngược lại còn hết sức nhiệt tình với Sư Vũ, thi thoảng còn cười đùa với nàng, ba câu thì hết hai đều nhắc đến ca ca nàng ấy.
Lúc này Sư Vũ mới hiểu, Kiều Định Dạ quan tâm nàng như vậy, không phải là vì Kiều Nguyệt Linh từng nhắc tới nàng với hắn đấy chứ?
Tiệc tan, mọi người tản đi, Sư Vũ đang định cất bước thì Kiều Nguyệt Linh lại đuổi theo, thân thiết níu cánh tay nàng: “Hay là thành chủ ở lại Ninh Sóc thêm ít ngày đi, hiếm khi có được cơ hội như vậy, sau này không biết tới khi nào mới có thể ngang qua nơi này nữa mà.”
Sư Vũ cười lắc đầu: “Chuyện lập mộ cho tiên phụ không thể chậm trễ, huống chi sự vụ Mặc thành rất nhiều, ta cũng muốn sớm đi sớm về.”
Kiều Nguyệt Linh còn muốn khuyên tiếp nhưng Sư Vũ đã ngăn lời nàng, cố ý nói: “Cho dù ta có muốn nán lại thì hiền chất của ta ở biên cương lâu ngày đã sớm muốn quay về, hắn tuyệt đối không định ở lại lâu đâu.”
Kiều Nguyệt Linh buột miệng nói: “Nếu cô ở lại, chắc chắn hắn cũng sẽ ở lại.”
Sư Vũ nhíu mày, bỗng chốc hiểu ra.
Chẳng trách Kiều Nguyệt Linh cố ý tác hợp nàng và Kiều Định Dạ, thì ra là muốn mượn Kiều Định Dạ để giữ chân nàng, lại mượn nàng để giữ chân Tức Mặc Vô Bạch.
Nàng thấy hơi buồn cười. Tức Mặc Vô Bạch tính tình thế kia, đáng để hao công phí sức như vậy?
Cũng không biết Kiều Định Dạ là thật lòng thương muội muội hay là thật sự động lòng, sáng hôm sau tới tìm Sư Vũ, nói muốn đích thân dẫn nàng đi dạo Ninh Sóc.
Sư Vũ vừa thấy tình hình này thì cảm thấy hết sức không ổn, lẽ nào thật sự muốn giữ nàng nán lại đây?
Tức Mặc Vô Bạch đối với những chuyện khác thì thông minh, với chuyện nam nữ thì lại dốt đặc cán mai, nhưng không hẳn là cả đời vẫn mù mù mịt mịt! Vạn nhất ở đây lâu, hắn ý thức được tâm ý của Kiều Nguyệt Linh, hai người nhóm lên ngọn lửa, tình chàng ý thiếp, vậy thì phiền to!
Nghĩ tới đây, nàng quyết định thật nhanh, lập tức từ chối.
Kiều Định Dạ vô cùng bất ngờ: “Sao thành chủ lại gấp gáp như vậy? Về quê lập mộ không phải chuyện nhỏ, đi từ từ cũng là một loại trịnh trọng. Huống chi nhóm người Tử Huyền cũng chưa có ý định lên đường mà.”
Vừa dứt lời thì Tức Mặc Vô Bạch đã bước vào phòng, thấy hắn và Sư Vũ đang đứng đối diện nhau thì ngạc nhiên nói: “Thì ra Kiều huynh ở đây, thế thì tốt quá, ta đang định cáo từ huynh đây.”
Kiều Định Dạ lập tức nhíu mày: “Tử Huyền cũng muốn đi?”
Tức Mặc Vô Bạch cười một cách vô tội, gật đầu: “Lập mộ cho thúc công là chuyện lớn, lệnh muội ở Mặc thành đã trì hoãn hết mấy ngày, ta và cô cô không thể tiếp tục chậm trễ, vẫn nên sớm lên đường thì hơn.”
Sư Vũ lập tức phụ họa: “Lời của hiền chất thật trúng ý ta, nên lập tức lên đường.”
Kiều Định Dạ tự biết cái sai của Kiều Nguyệt Linh nên không tiện tiếp tục giữ người, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy được rồi, nhị vị đi đường bình an.”
Đội ngũ rất nhanh đã thu xếp ổn thỏa, Kiều Nguyệt Linh nghe tin thì tức tốc đi tới cổng thành, nhưng họ đã đi được một quãng rất xa.
Nàng ấy quay đầu định trách ca ca không giữ được người, nhưng thấy mặt mày hắn sa sầm thì lại không dám lên tiếng.
Trong xe ngựa, Tức Mặc Vô Bạch quạt chiết phiến phành phạch, tựa như toàn thân đều đổ mồ hôi.
Trước đó hắn bảo Đỗ Tuyền đi tìm mấy người trong tộc và Sư Vũ hỏi thăm về thời gian xuất phát, không ngờ Đỗ Tuyền đi được nửa đường thì đụng phải Kiều Định Dạ đang đi tới nơi ở của Sư Vũ, lập tức quay về báo cáo cho hắn.
Kiều Định Dạ đeo bám như vậy, thẳng ngốc cũng nhận ra hắn có ý với Sư Vũ. Tức Mặc Vô Bạch thấy không ổn, một Sư Vũ đã đủ phiền rồi, lại thêm một Đại đô hộ, vậy còn không phải khiến hắn đau đầu muốn chết à!
Hắn gấp chiết phiến, thở hắt ra một hơi: may mà ta lanh trí.
Cùng lúc này, trong xe ngựa phía sau, Sư Vũ cũng thở phào một hơi: may mà ta lanh trí.