Chương 9
Chuyển ngữ: Mic
Ngày xuất phát, thời tiết tốt cực kỳ. Mặt trời bị tầng mây dày che khuất, gió mát thổi qua, thậm chí có chút dễ chịu.
Tức Mặc Vô Bạch đứng ở cửa phủ nhìn thấy khí thế lên đường của Sư Vũ thì không nhịn được mà lên tiếng: “Chặng đường này dài đằng đẵng, thời tiết thường hay thay đổi, chi bằng xe nhẹ người thưa, nếu cô cô không ngại thì có thể ngồi cùng xe với ta.”
Mọi việc đều do người dưới chuẩn bị, vốn dĩ Sư Vũ cũng không định rườm rà như vậy nên lập tức đồng ý. Nàng đang định đi về phía xe ngựa của hắn thì Kiều Nguyệt Linh bỗng chen ngang, nói với Tức Mặc Vô Bạch: “Thành chủ là nữ tử trẻ tuổi, ngồi cùng xe với ngươi thì còn ra thể thống gì? Ngươi tưởng ai cũng chẳng cần thể diện như ngươi chắc?” Nói rồi nàng ấy kéo cánh tay Sư Vũ: “Ta đi chung xe với thành chủ, dọc đường cũng có thể trò chuyện với nhau.”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn bóng dáng hai người cùng nhau rời đi, trầm mặc cạn lời.
Toàn bộ Mặc thành đều không cảm thấy nam nữ ngồi chung xe có vấn đề gì, thế sao bỗng dưng hôm nay lại trở thành không cần thể diện rồi vậy?
Hộ vệ mà người tộc Tức Mặc dẫn theo không tính là đông, vệ binh đi theo Sư Vũ trước khi lên đường lại cắt bớt một nửa. Mặc dù có lão tướng quân và Thứ sử tọa trấn Mặc thành, nhưng Sư Vũ vẫn không tuyên bố việc nàng sắp ra ngoài, toàn đội nhân mã cũng không gióng trống khua chiêng, chia nhau ra khỏi thành, tới bên ngoài thành mới tập hợp lại, đẩy nhanh tốc độ lên đường.
Liên tục đi hơn mười ngày đều tương đối thuận lợi. Ông trời cũng tốt tính, ngày ngày đều là tiết trời dễ chịu.
Rất nhanh đã sắp tới khu vực Ngọc Môn (thuộc tỉnh Cam Túc ngày nay), lần trước lúc tới đây thì gặp phải thời tiết quái dị. Cả đoạn đường trái tim Đỗ Tuyền đều treo lơ lửng, đi được một đoạn thì lại báo cáo với Tức Mặc Vô Bạch, lần nào lần nấy đều y xì một câu: “Công tử công tử, người nghe xem, có phải là có âm thanh kỳ quái không?”
Mấy lần đầu Tức Mặc Vô Bạch còn nghiêm túc lắng nghe, số lần tăng lên thì hắn trực tiếp phớt lờ.
Buổi chiều hôm nay, Đỗ Tuyền lại thần kinh căng thẳng hỏi Tức Mặc Vô Bạch: “Công tử, người nghe xem có phải có âm thanh kỳ lạ gì không?”
Tức Mặc Vô Bạch cầm quyển sách, tựa vào thùng xe lắc la lắc lư: “Ta chỉ nghe thấy Kiều Nguyệt Linh đang nói xấu ngươi.”
“Ai ya công tử, ta nói thật mà!”
Tức Mặc Vô Bạch khinh bỉ liếc mắt, đang định mắng hắn thì bỗng cảm giác được bất thường, dường như thật sự có chút âm thanh quái lạ. Hắn vén màn trướng, híp mắt nhìn xa xa, bỗng kêu dừng.
Bên ngoài bầu trời tối sầm nhưng lại không có lấy một ngọn gió, càng như vậy thì càng có xu hướng mưa gió sắp đến.
Tức Mặc Vô Bạch thở dài, gập ngón tay búng một cái vào ót Đỗ Tuyền: “Ngươi đúng thật là miệng quạ đen, nói cái gì tới cái ấy. Ta thấy thời tiết này rất giống với hôm chúng ta tới, chỉ sợ là trận cuồng phong kia sắp đến rồi.”
Đỗ Tuyền ai ui một tiếng, co đầu rụt cổ.
Đội ngũ bỗng nhiên dừng lại, Kiều Nguyệt Linh ở trong xe Sư Vũ bị kinh động, cách một chiếc xe ngựa cười nhạo nói: “Thái thường thiếu khanh cũng nhát gan quá đấy, thời tiết biên thùy thường xuyên thay đổi, ít gặp mới là lạ đó!”
Tức Mặc Vô Bạch chỉ làm như không hề nghe thấy, tránh lại để nàng ấy hăng máu.
Sư Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng nói: “Ranh giới giữa xuân và hạ, thời tiết thất thường là chuyện thường gặp.”
Cơ hồ nàng vừa nói xong thì bầu trời đằng xa liền tối hù, cuồng phong cuốn theo cát đá rít gào thốc tới. May mà lần này mọi người đều ít nhiều có kinh nghiệm, kịp thời tìm vật che chắn bắt đầu trốn tránh.
Nhưng trận cuồng phong này lại không nhanh chóng chấm dứt như lần trước. Trời càng lúc càng tối, cát đá càng lúc càng mù mịt, ngựa bị kinh động hí điên cuồng, có con thậm chí còn giẫm người bị thương, cục diện dần dần trở nên hỗn loạn.
Kiều Nguyệt Linh không thể ngồi yên nên xuống xe giúp đỡ. Sư Vũ vẫn ngồi trong xe nghỉ ngơi như cũ, qua một lúc thì nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài có thay đổi, lại có tiếng đao kiếm chạm nhau, đang định mở mắt thì xe ngựa bỗng đằm xuống, có người chộp lấy cổ tay nàng.
Nàng tưởng Túc Diên sợ nên giữ lấy tay nàng để tăng can đảm, nhưng mở mắt lại trông thấy một hắc y nhân che mặt, Túc Diên căn bản không có trong xe.
“Ngươi là kẻ nào!” Nàng hét lên một tiếng, hắc y nhân cầm đao quét tới trước mặt nàng, sau khi chặn lại tiếng quát của nàng thì lôi thẳng nàng xuống xe.
Cảnh tượng bên ngoài hỗn loạn, trời tối như vẩy mực.
Trong lòng Sư Vũ nhanh chóng suy tính. Bọn họ đối với thời tiết và địa hình thông thuộc như vậy, hiển nhiên là người ở đây. Nàng cố ý làm như bị trượt chân, kinh hãi kêu lên một tiếng. Bàn tay hắc y nhân đang bắt giữ nàng siết chặt, dường như là có chút giận dữ, nhưng cũng không làm gì nàng.
Thấy đối phương sẽ không thật sự làm mình bị thương, Sư Vũ vừa vùng vẫy vừa kêu cứu. Trong nhóm hỗn chiến có người nghe thấy thì liên tục lớn tiếng hô: “Mau cứu thành chủ!”
Dường như đối phương hoảng hốt nên dùng cánh tay siết cổ Sư Vũ rồi đột ngột nhấc chân đạp mạnh vào khoẻo chân nàng.
Sư Vũ đau đến khụy xuống, chân nàng không còn chút sức lực nào, cổ họng hít thở không thông, cũng không thể thốt ra tiếng, cứ thế bị kéo đi.
Không biết qua bao lâu, kẻ khống chế nàng bỗng rên lên một tiếng. Người nàng nhẹ bẫng, cánh tay bị giữ chặt cũng theo đó thả xuống, đúng lúc chạm vào lồng ngực ai đó, chấn động đến mức thái dương cũng đau nhức.
Người kia cũng hừ một tiếng: “Trông thì yếu đuối mà sức lực mạnh gớm nhỉ.”
Sư Vũ giật mình, cổ họng bị siết đến khàn khàn cất giọng hỏi: “Tức Mặc Vô Bạch?”
“Là ta đó, cô cô.” Ngữ khí Tức Mặc Vô Bạch nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hành động lại dứt khoát, kéo nàng rời đi.
Hai người chạy được một đoạn thì dừng lại quan sát. Cuồng phong đã dịu bớt, tầng mây không còn dày nặng như vậy, sắc trời cũng không còn âm u như trước.
Tức Mặc Vô Bạch nới lỏng tay Sư Vũ, đảo vòng vòng xung quanh mấy bước, xác định không có ai đuổi theo thì quay lại đỡ nàng: “Thời tiết sắp tốt lên rồi, nơi này không tiện ở lâu, trước quay về rồi lại tính.”
Sư Vũ vừa chạy một quãng đường, chân bị thương đã mất tri giác, đau đến độ nàng tê liệt ngồi phịch xuống đất, lắc lắc tay.
Lúc này Tức Mặc Vô Bạch mới chú ý thấy nàng bị thương, quay lưng về phía nàng rồi ngồi xổm xuống: “Đi thôi, tóm lại không thể luôn nán lại nơi này.”
Sư Vũ cũng không khách sáo, không nói hai lời liền trèo lên lưng hắn, sực nhớ trên người có chủy thủ thì lại mau chóng móc ra phòng thân.
Chủy thủ chính là cái lần trước nàng tìm được trên người Tức Mặc Vô Bạch. Trước lúc xuất phát, Sư Vũ đem theo vốn định trả lại hắn, bởi vì thực sự gọn nhẹ, mang theo bên người cũng không nhận ra nên cứ thế quên mất.
Cũng không biết đi mất bao lâu, vẫn như cũ không nghe được tiếng người, ngay cả kẻ bắt bọn họ cũng chẳng đụng phải một ai.
Sư Vũ cảm thấy quá mức bất thường, nắm chặt chủy thủ trong tay: “Hiền chất, xem ra không ai biết ngươi đuổi theo cứu ta, sao ngươi không vứt ta lại nơi này? Cũng bớt phiền phức.”
Tức Mặc Vô Bạch làm như không nhận ra nàng đang hoài nghi mình muốn hại nàng, hừ lạnh nói: “Không hổ là do Tức Mặc Ngạn một tay dưỡng.dục, nghĩ người khác cũng tồi tệ như vậy.”
Sư Vũ sửng sốt: “Phụ thân làm sao?”
Tức Mặc Vô Bạch làm ngơ, tiếp tục đi về trước, qua một lúc lâu, miệng bỗng lầu bầu: “Rốt cuộc là tới từ hướng nào vậy…”
Cuồng phong im tiếng, tầng mây tản ra, sắc trời trở lại sáng sủa.
Đám hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện này không rõ có ý đồ gì, thấy thời tiết tồi tệ sắp qua thì ồ ạt rút đi, thậm chí còn mang cả thi thể của đồng bọn đi cùng.
Đỗ Tuyền kinh hồn táng đảm hãy còn chưa lấy lại tinh thần lúc này mới phát hiện không thấy công tử nhà mình thì cùng với Túc Diên đang ở đâu đó gân cổ tìm chủ tử, người này so với người kia còn hô lớn tiếng hơn.
Nơi này thuộc địa phận quản hạt của An Tây đô hộ phủ, Kiều Nguyệt Linh tương đối thông thuộc, vội dẫn người đi tìm kiếm. Vừa đi chưa được mấy bước thì thấy xa xa có người đi về phía này, cẩn thận nhìn kỹ, chính là Tức Mặc Vô Bạch.
Tức Mặc Vô Bạch trông không tráng kiện, nhưng nói cho cùng từng luyện võ, lưng cõng Sư Vũ đi cả quãng đường cũng không chút mệt nhọc, từ xa trông thấy người của mình nhưng vẫn có thể nhanh chân bước về phía đó.
Mọi người lại một trận hoảng loạn. Kiều Nguyệt Linh nhanh chân tới đón, thấy trên lưng hắn cõng Sư Vũ thì sắc mặt vốn dĩ lạnh lẽo lại càng lạnh thêm mấy phần.
Tức Mặc Vô Bạch cũng không để ý, thả Sư Vũ xuống, quay đầu thấy mạng che trên mặt nàng đã rơi mất. Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhợt nhạt, hai mắt mơ màng vô thần, không còn vẻ tươi cười như hoa thường ngày nữa thì bất giác có chút thương tiếc, liền gọi Túc Diên tới đỡ nàng lên xe ngựa, rồi căn dặn người đi tìm đại phu trong đoàn tới.
Đõ Tuyền cũng ngại không tiếp tục quýnh quáng, báo cáo rõ ràng tình hình vừa rồi cho Tức Mặc Vô Bạch.
Tức Mặc Vô Bạch chỉnh lại vạt áo, hỏi hắn: “Trong đội ngũ có người bị thương? Có biết đối phương là ai không?”
Đỗ Tuyền đáp có mấy người trong tộc bị thương nhẹ, đang được băng bó, nhưng hỏi đối phương là ai thì chỉ có thể lắc đầu. Kiều Nguyệt Linh đứng cạnh đột ngột lên tiếng: “Nghe bọn chúng nói chuyện thì chắc hẳn là người của tộc Sa Đà.”
Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày. Người tộc Sa Đà không có nơi ở cố định, thường làm tay sai cho kẻ khác, cứ coi như bắt được thì đoán chừng cũng không hỏi ra được kết quả.
Trái lại, Kiều Nguyệt Linh không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để châm chọc hắn, trước khi đi còn ném lại một câu: “Thấy ngươi vừa rồi không có ở đây, chắc là sợ hãi trốn đi chứ gì, tám phần mười là thành chủ bị “vận may” của ngươi đụng trúng, có quỷ mới tin ngươi cứu nàng ấy.”
“…………”
Trời sắp tối, không biết đám người kia liệu có xuất hiện nữa không nên mọi người chỉ có thể tiếp tục lên đường, tới khi đến dịch trạm dừng chân của Ngọc Môn thì mới xem như an tâm.
Đã nửa đêm, Sư Vũ nghỉ ngơi đến lúc này mới đỡ. Túc Diên hầu hạ nàng ăn qua loa chút cơm, ngẫm lại mà sợ, đúng lúc Kiều Nguyệt Linh đến thăm Sư Vũ, nàng ấy tránh ra ngoài lau nước mắt.
Gian phòng rất nhỏ, Sư Vũ tựa vào đầu giường, Kiều Nguyệt Linh ngồi xuống mép giường. Sau khi nói một đống thứ không đâu vào đâu thì ánh mắt nàng ấy bỗng rơi xuống cạnh tay Sư Vũ: “Nếu ta không nhìn nhầm thì thanh chủy thủ kia hẳn là của Thiếu khanh đại nhân thì phải?”
Sư Vũ rũ mắt nhìn, trước đó cầm chủy thủ phòng thân nên tiện tay đặt nó ở cạnh giường, nàng ấy không nhắc thì suýt nữa nàng cũng quên mất.
“Không sai, đúng thật là đồ của hắn.”
Sắc mặt Kiều Nguyệt Linh quái lạ, bỗng đổi đề tài: “Tức Mặc Vô Bạch tiếng có miếng không, thành chủ đừng để bị hắn gạt.”
Sư Vũ ngẩn ra: “Có ý gì?”
Mặc dù trong phòng không có người khác nhưng Kiều Nguyệt Linh vẫn liếc nhìn về phía cửa rồi mới tiếp lời: “Thành chủ có biết vì sao trước đây Tức Mặc Vô Bạch từ quan không?”
Sư Vũ thầm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thản nhiên như không có gì: “Biết chứ, ai cũng nói hiền chất của ta không màng danh lợi, vô tâm với quan trường đấy thôi.”
Kiều Nguyệt Linh khịt mũi khinh bỉ: “Đó là nói với bên ngoài thế thôi. Gia huynh được bệ hạ coi trọng, chuyện năm đó cũng từng phụ trách một chút. Tức Mặc Vô Bạch là vì phạm án trong nhà nên mới từ quan ở ẩn.”
Sư Vũ vội hỏi: “Kiều cô nương không được nói bừa! Hiền chất này của ta vang danh thiên hạ, nếu thật sự phạm tội gì thì há có thể một chút tiếng gió cũng không có?”
Kiều Nguyệt Linh vẻ mặt nghiêm nghị: “Cụ thể thế nào ta không rõ, nhưng chuyện này ngàn vạn lần là thật. Nếu thành chủ không tin, có thể phái người điều tra một chút về Lưu gia ở kinh đô.”
Sư Vũ hết sức bình tĩnh: “Điều tra Lưu gia làm gì?”
“Thiên kim Lưu gia từng là hôn thê của Tức Mặc Vô Bạch, bởi vì chuyện này nên hối hôn gả cho người khác.”
“Thì ra là vậy…”
Kiều Nguyệt Linh chắp tay: “Bệ hạ đích thân ém chuyện này xuống, hạ lệnh tuyệt đối không được truyền ra ngoài, kẻ vi phạm giết không tha. Ta liều chết kể với thành chủ, một là vì thấy thành chủ xem Tức Mặc Vô Bạch là cháu ruột, sẽ không truyền ra ngoài; hai là muốn để thành chủ biết, Tức Mặc Vô Bạch kẻ này phẩm chất và hành vi không đứng đắn, tuyệt đối không đáng tin, ngàn vạn lần đừng bị hắn mê hoặc.”
Sư Vũ nghe tới đây thì há có thể không hiểu dụng ý của nàng ấy, chỉ có thể mỉm cười: “Sư Vũ thụ giáo, chắc chắn sẽ ghi tạc trong lòng.”
Sau khi Kiều Nguyệt Linh rời đi, Túc Diên ôm đôi mắt đỏ quạch đi vào, rót tách trà đưa cho Sư Vũ: “Thành chủ, Kiều cô nương nói với người hết nửa ngày, rốt cuộc là nói gì vậy ạ?”
“Nàng ấy nói xấu đại chất tử của ta cả đống.”
“…….Kiều cô nương ghét Thái thường thiếu khanh đến vậy ư.”
Sư Vũ bật cười: “Nàng ấy không hề ghét Tức Mặc Vô Bạch, nàng ấy thích hắn chết đi được ấy.”
Kiều Nguyệt Linh kể chuyện của Tức Mặc Vô Bạch, thật giả tạm thời không biết, nhưng tình ý với hắn tuyệt đối không sai. Mấy lời kiểu như bảo Tức Mặc Vô Bạch chẳng đáng một xu, vừa hay chứng minh nàng ấy muốn độc chiếm hắn.
Hóa ra nàng ấy luôn tìm Tức Mặc Vô Bạch gây phiền phức cho hắn là vì muốn thu hút sự chú ý của hắn mà thôi.
Túc Diên biết ơn Tức Mặc Vô Bạch đã cứu Sư Vũ nên thái độ đối với hắn cũng tốt hơn không ít, tưởng Kiều Nguyệt Linh thổ lộ tâm sự thiếu nữ với thành chủ nhà mình thì lập tức đề nghị: “Đây là chuyện tốt mà, chi bằng thành chủ giúp cô nương ấy một tay, tác hợp nàng ấy và Thiếu khanh đại nhân đi.”
Sư Vũ hớp ngụm trà, ngắt lời: “Đầu óc ta hỏng rồi mới để Tức Mặc Vô Bạch kết thân với một Đại đô hộ đó!”
Ngày xuất phát, thời tiết tốt cực kỳ. Mặt trời bị tầng mây dày che khuất, gió mát thổi qua, thậm chí có chút dễ chịu.
Tức Mặc Vô Bạch đứng ở cửa phủ nhìn thấy khí thế lên đường của Sư Vũ thì không nhịn được mà lên tiếng: “Chặng đường này dài đằng đẵng, thời tiết thường hay thay đổi, chi bằng xe nhẹ người thưa, nếu cô cô không ngại thì có thể ngồi cùng xe với ta.”
Mọi việc đều do người dưới chuẩn bị, vốn dĩ Sư Vũ cũng không định rườm rà như vậy nên lập tức đồng ý. Nàng đang định đi về phía xe ngựa của hắn thì Kiều Nguyệt Linh bỗng chen ngang, nói với Tức Mặc Vô Bạch: “Thành chủ là nữ tử trẻ tuổi, ngồi cùng xe với ngươi thì còn ra thể thống gì? Ngươi tưởng ai cũng chẳng cần thể diện như ngươi chắc?” Nói rồi nàng ấy kéo cánh tay Sư Vũ: “Ta đi chung xe với thành chủ, dọc đường cũng có thể trò chuyện với nhau.”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn bóng dáng hai người cùng nhau rời đi, trầm mặc cạn lời.
Toàn bộ Mặc thành đều không cảm thấy nam nữ ngồi chung xe có vấn đề gì, thế sao bỗng dưng hôm nay lại trở thành không cần thể diện rồi vậy?
Hộ vệ mà người tộc Tức Mặc dẫn theo không tính là đông, vệ binh đi theo Sư Vũ trước khi lên đường lại cắt bớt một nửa. Mặc dù có lão tướng quân và Thứ sử tọa trấn Mặc thành, nhưng Sư Vũ vẫn không tuyên bố việc nàng sắp ra ngoài, toàn đội nhân mã cũng không gióng trống khua chiêng, chia nhau ra khỏi thành, tới bên ngoài thành mới tập hợp lại, đẩy nhanh tốc độ lên đường.
Liên tục đi hơn mười ngày đều tương đối thuận lợi. Ông trời cũng tốt tính, ngày ngày đều là tiết trời dễ chịu.
Rất nhanh đã sắp tới khu vực Ngọc Môn (thuộc tỉnh Cam Túc ngày nay), lần trước lúc tới đây thì gặp phải thời tiết quái dị. Cả đoạn đường trái tim Đỗ Tuyền đều treo lơ lửng, đi được một đoạn thì lại báo cáo với Tức Mặc Vô Bạch, lần nào lần nấy đều y xì một câu: “Công tử công tử, người nghe xem, có phải là có âm thanh kỳ quái không?”
Mấy lần đầu Tức Mặc Vô Bạch còn nghiêm túc lắng nghe, số lần tăng lên thì hắn trực tiếp phớt lờ.
Buổi chiều hôm nay, Đỗ Tuyền lại thần kinh căng thẳng hỏi Tức Mặc Vô Bạch: “Công tử, người nghe xem có phải có âm thanh kỳ lạ gì không?”
Tức Mặc Vô Bạch cầm quyển sách, tựa vào thùng xe lắc la lắc lư: “Ta chỉ nghe thấy Kiều Nguyệt Linh đang nói xấu ngươi.”
“Ai ya công tử, ta nói thật mà!”
Tức Mặc Vô Bạch khinh bỉ liếc mắt, đang định mắng hắn thì bỗng cảm giác được bất thường, dường như thật sự có chút âm thanh quái lạ. Hắn vén màn trướng, híp mắt nhìn xa xa, bỗng kêu dừng.
Bên ngoài bầu trời tối sầm nhưng lại không có lấy một ngọn gió, càng như vậy thì càng có xu hướng mưa gió sắp đến.
Tức Mặc Vô Bạch thở dài, gập ngón tay búng một cái vào ót Đỗ Tuyền: “Ngươi đúng thật là miệng quạ đen, nói cái gì tới cái ấy. Ta thấy thời tiết này rất giống với hôm chúng ta tới, chỉ sợ là trận cuồng phong kia sắp đến rồi.”
Đỗ Tuyền ai ui một tiếng, co đầu rụt cổ.
Đội ngũ bỗng nhiên dừng lại, Kiều Nguyệt Linh ở trong xe Sư Vũ bị kinh động, cách một chiếc xe ngựa cười nhạo nói: “Thái thường thiếu khanh cũng nhát gan quá đấy, thời tiết biên thùy thường xuyên thay đổi, ít gặp mới là lạ đó!”
Tức Mặc Vô Bạch chỉ làm như không hề nghe thấy, tránh lại để nàng ấy hăng máu.
Sư Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng nói: “Ranh giới giữa xuân và hạ, thời tiết thất thường là chuyện thường gặp.”
Cơ hồ nàng vừa nói xong thì bầu trời đằng xa liền tối hù, cuồng phong cuốn theo cát đá rít gào thốc tới. May mà lần này mọi người đều ít nhiều có kinh nghiệm, kịp thời tìm vật che chắn bắt đầu trốn tránh.
Nhưng trận cuồng phong này lại không nhanh chóng chấm dứt như lần trước. Trời càng lúc càng tối, cát đá càng lúc càng mù mịt, ngựa bị kinh động hí điên cuồng, có con thậm chí còn giẫm người bị thương, cục diện dần dần trở nên hỗn loạn.
Kiều Nguyệt Linh không thể ngồi yên nên xuống xe giúp đỡ. Sư Vũ vẫn ngồi trong xe nghỉ ngơi như cũ, qua một lúc thì nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài có thay đổi, lại có tiếng đao kiếm chạm nhau, đang định mở mắt thì xe ngựa bỗng đằm xuống, có người chộp lấy cổ tay nàng.
Nàng tưởng Túc Diên sợ nên giữ lấy tay nàng để tăng can đảm, nhưng mở mắt lại trông thấy một hắc y nhân che mặt, Túc Diên căn bản không có trong xe.
“Ngươi là kẻ nào!” Nàng hét lên một tiếng, hắc y nhân cầm đao quét tới trước mặt nàng, sau khi chặn lại tiếng quát của nàng thì lôi thẳng nàng xuống xe.
Cảnh tượng bên ngoài hỗn loạn, trời tối như vẩy mực.
Trong lòng Sư Vũ nhanh chóng suy tính. Bọn họ đối với thời tiết và địa hình thông thuộc như vậy, hiển nhiên là người ở đây. Nàng cố ý làm như bị trượt chân, kinh hãi kêu lên một tiếng. Bàn tay hắc y nhân đang bắt giữ nàng siết chặt, dường như là có chút giận dữ, nhưng cũng không làm gì nàng.
Thấy đối phương sẽ không thật sự làm mình bị thương, Sư Vũ vừa vùng vẫy vừa kêu cứu. Trong nhóm hỗn chiến có người nghe thấy thì liên tục lớn tiếng hô: “Mau cứu thành chủ!”
Dường như đối phương hoảng hốt nên dùng cánh tay siết cổ Sư Vũ rồi đột ngột nhấc chân đạp mạnh vào khoẻo chân nàng.
Sư Vũ đau đến khụy xuống, chân nàng không còn chút sức lực nào, cổ họng hít thở không thông, cũng không thể thốt ra tiếng, cứ thế bị kéo đi.
Không biết qua bao lâu, kẻ khống chế nàng bỗng rên lên một tiếng. Người nàng nhẹ bẫng, cánh tay bị giữ chặt cũng theo đó thả xuống, đúng lúc chạm vào lồng ngực ai đó, chấn động đến mức thái dương cũng đau nhức.
Người kia cũng hừ một tiếng: “Trông thì yếu đuối mà sức lực mạnh gớm nhỉ.”
Sư Vũ giật mình, cổ họng bị siết đến khàn khàn cất giọng hỏi: “Tức Mặc Vô Bạch?”
“Là ta đó, cô cô.” Ngữ khí Tức Mặc Vô Bạch nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hành động lại dứt khoát, kéo nàng rời đi.
Hai người chạy được một đoạn thì dừng lại quan sát. Cuồng phong đã dịu bớt, tầng mây không còn dày nặng như vậy, sắc trời cũng không còn âm u như trước.
Tức Mặc Vô Bạch nới lỏng tay Sư Vũ, đảo vòng vòng xung quanh mấy bước, xác định không có ai đuổi theo thì quay lại đỡ nàng: “Thời tiết sắp tốt lên rồi, nơi này không tiện ở lâu, trước quay về rồi lại tính.”
Sư Vũ vừa chạy một quãng đường, chân bị thương đã mất tri giác, đau đến độ nàng tê liệt ngồi phịch xuống đất, lắc lắc tay.
Lúc này Tức Mặc Vô Bạch mới chú ý thấy nàng bị thương, quay lưng về phía nàng rồi ngồi xổm xuống: “Đi thôi, tóm lại không thể luôn nán lại nơi này.”
Sư Vũ cũng không khách sáo, không nói hai lời liền trèo lên lưng hắn, sực nhớ trên người có chủy thủ thì lại mau chóng móc ra phòng thân.
Chủy thủ chính là cái lần trước nàng tìm được trên người Tức Mặc Vô Bạch. Trước lúc xuất phát, Sư Vũ đem theo vốn định trả lại hắn, bởi vì thực sự gọn nhẹ, mang theo bên người cũng không nhận ra nên cứ thế quên mất.
Cũng không biết đi mất bao lâu, vẫn như cũ không nghe được tiếng người, ngay cả kẻ bắt bọn họ cũng chẳng đụng phải một ai.
Sư Vũ cảm thấy quá mức bất thường, nắm chặt chủy thủ trong tay: “Hiền chất, xem ra không ai biết ngươi đuổi theo cứu ta, sao ngươi không vứt ta lại nơi này? Cũng bớt phiền phức.”
Tức Mặc Vô Bạch làm như không nhận ra nàng đang hoài nghi mình muốn hại nàng, hừ lạnh nói: “Không hổ là do Tức Mặc Ngạn một tay dưỡng.dục, nghĩ người khác cũng tồi tệ như vậy.”
Sư Vũ sửng sốt: “Phụ thân làm sao?”
Tức Mặc Vô Bạch làm ngơ, tiếp tục đi về trước, qua một lúc lâu, miệng bỗng lầu bầu: “Rốt cuộc là tới từ hướng nào vậy…”
Cuồng phong im tiếng, tầng mây tản ra, sắc trời trở lại sáng sủa.
Đám hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện này không rõ có ý đồ gì, thấy thời tiết tồi tệ sắp qua thì ồ ạt rút đi, thậm chí còn mang cả thi thể của đồng bọn đi cùng.
Đỗ Tuyền kinh hồn táng đảm hãy còn chưa lấy lại tinh thần lúc này mới phát hiện không thấy công tử nhà mình thì cùng với Túc Diên đang ở đâu đó gân cổ tìm chủ tử, người này so với người kia còn hô lớn tiếng hơn.
Nơi này thuộc địa phận quản hạt của An Tây đô hộ phủ, Kiều Nguyệt Linh tương đối thông thuộc, vội dẫn người đi tìm kiếm. Vừa đi chưa được mấy bước thì thấy xa xa có người đi về phía này, cẩn thận nhìn kỹ, chính là Tức Mặc Vô Bạch.
Tức Mặc Vô Bạch trông không tráng kiện, nhưng nói cho cùng từng luyện võ, lưng cõng Sư Vũ đi cả quãng đường cũng không chút mệt nhọc, từ xa trông thấy người của mình nhưng vẫn có thể nhanh chân bước về phía đó.
Mọi người lại một trận hoảng loạn. Kiều Nguyệt Linh nhanh chân tới đón, thấy trên lưng hắn cõng Sư Vũ thì sắc mặt vốn dĩ lạnh lẽo lại càng lạnh thêm mấy phần.
Tức Mặc Vô Bạch cũng không để ý, thả Sư Vũ xuống, quay đầu thấy mạng che trên mặt nàng đã rơi mất. Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhợt nhạt, hai mắt mơ màng vô thần, không còn vẻ tươi cười như hoa thường ngày nữa thì bất giác có chút thương tiếc, liền gọi Túc Diên tới đỡ nàng lên xe ngựa, rồi căn dặn người đi tìm đại phu trong đoàn tới.
Đõ Tuyền cũng ngại không tiếp tục quýnh quáng, báo cáo rõ ràng tình hình vừa rồi cho Tức Mặc Vô Bạch.
Tức Mặc Vô Bạch chỉnh lại vạt áo, hỏi hắn: “Trong đội ngũ có người bị thương? Có biết đối phương là ai không?”
Đỗ Tuyền đáp có mấy người trong tộc bị thương nhẹ, đang được băng bó, nhưng hỏi đối phương là ai thì chỉ có thể lắc đầu. Kiều Nguyệt Linh đứng cạnh đột ngột lên tiếng: “Nghe bọn chúng nói chuyện thì chắc hẳn là người của tộc Sa Đà.”
Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày. Người tộc Sa Đà không có nơi ở cố định, thường làm tay sai cho kẻ khác, cứ coi như bắt được thì đoán chừng cũng không hỏi ra được kết quả.
Trái lại, Kiều Nguyệt Linh không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để châm chọc hắn, trước khi đi còn ném lại một câu: “Thấy ngươi vừa rồi không có ở đây, chắc là sợ hãi trốn đi chứ gì, tám phần mười là thành chủ bị “vận may” của ngươi đụng trúng, có quỷ mới tin ngươi cứu nàng ấy.”
“…………”
Trời sắp tối, không biết đám người kia liệu có xuất hiện nữa không nên mọi người chỉ có thể tiếp tục lên đường, tới khi đến dịch trạm dừng chân của Ngọc Môn thì mới xem như an tâm.
Đã nửa đêm, Sư Vũ nghỉ ngơi đến lúc này mới đỡ. Túc Diên hầu hạ nàng ăn qua loa chút cơm, ngẫm lại mà sợ, đúng lúc Kiều Nguyệt Linh đến thăm Sư Vũ, nàng ấy tránh ra ngoài lau nước mắt.
Gian phòng rất nhỏ, Sư Vũ tựa vào đầu giường, Kiều Nguyệt Linh ngồi xuống mép giường. Sau khi nói một đống thứ không đâu vào đâu thì ánh mắt nàng ấy bỗng rơi xuống cạnh tay Sư Vũ: “Nếu ta không nhìn nhầm thì thanh chủy thủ kia hẳn là của Thiếu khanh đại nhân thì phải?”
Sư Vũ rũ mắt nhìn, trước đó cầm chủy thủ phòng thân nên tiện tay đặt nó ở cạnh giường, nàng ấy không nhắc thì suýt nữa nàng cũng quên mất.
“Không sai, đúng thật là đồ của hắn.”
Sắc mặt Kiều Nguyệt Linh quái lạ, bỗng đổi đề tài: “Tức Mặc Vô Bạch tiếng có miếng không, thành chủ đừng để bị hắn gạt.”
Sư Vũ ngẩn ra: “Có ý gì?”
Mặc dù trong phòng không có người khác nhưng Kiều Nguyệt Linh vẫn liếc nhìn về phía cửa rồi mới tiếp lời: “Thành chủ có biết vì sao trước đây Tức Mặc Vô Bạch từ quan không?”
Sư Vũ thầm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thản nhiên như không có gì: “Biết chứ, ai cũng nói hiền chất của ta không màng danh lợi, vô tâm với quan trường đấy thôi.”
Kiều Nguyệt Linh khịt mũi khinh bỉ: “Đó là nói với bên ngoài thế thôi. Gia huynh được bệ hạ coi trọng, chuyện năm đó cũng từng phụ trách một chút. Tức Mặc Vô Bạch là vì phạm án trong nhà nên mới từ quan ở ẩn.”
Sư Vũ vội hỏi: “Kiều cô nương không được nói bừa! Hiền chất này của ta vang danh thiên hạ, nếu thật sự phạm tội gì thì há có thể một chút tiếng gió cũng không có?”
Kiều Nguyệt Linh vẻ mặt nghiêm nghị: “Cụ thể thế nào ta không rõ, nhưng chuyện này ngàn vạn lần là thật. Nếu thành chủ không tin, có thể phái người điều tra một chút về Lưu gia ở kinh đô.”
Sư Vũ hết sức bình tĩnh: “Điều tra Lưu gia làm gì?”
“Thiên kim Lưu gia từng là hôn thê của Tức Mặc Vô Bạch, bởi vì chuyện này nên hối hôn gả cho người khác.”
“Thì ra là vậy…”
Kiều Nguyệt Linh chắp tay: “Bệ hạ đích thân ém chuyện này xuống, hạ lệnh tuyệt đối không được truyền ra ngoài, kẻ vi phạm giết không tha. Ta liều chết kể với thành chủ, một là vì thấy thành chủ xem Tức Mặc Vô Bạch là cháu ruột, sẽ không truyền ra ngoài; hai là muốn để thành chủ biết, Tức Mặc Vô Bạch kẻ này phẩm chất và hành vi không đứng đắn, tuyệt đối không đáng tin, ngàn vạn lần đừng bị hắn mê hoặc.”
Sư Vũ nghe tới đây thì há có thể không hiểu dụng ý của nàng ấy, chỉ có thể mỉm cười: “Sư Vũ thụ giáo, chắc chắn sẽ ghi tạc trong lòng.”
Sau khi Kiều Nguyệt Linh rời đi, Túc Diên ôm đôi mắt đỏ quạch đi vào, rót tách trà đưa cho Sư Vũ: “Thành chủ, Kiều cô nương nói với người hết nửa ngày, rốt cuộc là nói gì vậy ạ?”
“Nàng ấy nói xấu đại chất tử của ta cả đống.”
“…….Kiều cô nương ghét Thái thường thiếu khanh đến vậy ư.”
Sư Vũ bật cười: “Nàng ấy không hề ghét Tức Mặc Vô Bạch, nàng ấy thích hắn chết đi được ấy.”
Kiều Nguyệt Linh kể chuyện của Tức Mặc Vô Bạch, thật giả tạm thời không biết, nhưng tình ý với hắn tuyệt đối không sai. Mấy lời kiểu như bảo Tức Mặc Vô Bạch chẳng đáng một xu, vừa hay chứng minh nàng ấy muốn độc chiếm hắn.
Hóa ra nàng ấy luôn tìm Tức Mặc Vô Bạch gây phiền phức cho hắn là vì muốn thu hút sự chú ý của hắn mà thôi.
Túc Diên biết ơn Tức Mặc Vô Bạch đã cứu Sư Vũ nên thái độ đối với hắn cũng tốt hơn không ít, tưởng Kiều Nguyệt Linh thổ lộ tâm sự thiếu nữ với thành chủ nhà mình thì lập tức đề nghị: “Đây là chuyện tốt mà, chi bằng thành chủ giúp cô nương ấy một tay, tác hợp nàng ấy và Thiếu khanh đại nhân đi.”
Sư Vũ hớp ngụm trà, ngắt lời: “Đầu óc ta hỏng rồi mới để Tức Mặc Vô Bạch kết thân với một Đại đô hộ đó!”