Chương 54
Mộ phần của Tức Mặc Ngạn và A Chiêm được xây dựng trên cùng một ngọn núi, cách quân doanh khá xa. Hoắc Kình vốn có ý định đích thân tới tế bái, nhưng Hoắc Thức Địch cảm thấy quá nguy hiểm, cật lực can ngăn, cuối cùng dựng một cái án trong doanh địa, hướng về dãy núi xa xa mà cúng bái.
Sư Vũ quỳ trước án đủ hai canh giờ, trong đầu đều là khung cảnh Tức Mặc Ngạn căn dặn từng câu từng chữ trước lúc lâm chung, hiện giờ nhớ lại, sự tự trách cùng thất vọng trong lòng không lời nào có thể biểu đạt.
Hoắc Kình ở cạnh an ủi: “Chuyện đã như vậy, quyền thành chủ đừng tự trách, tiếp theo lấy lại Mặc thành mới là chính sự.”
Sư Vũ cuối cùng cũng cử động cơ thể: “Không sai, con còn phải báo thù cho A Chiêm, còn phải cứu Tức Mặc Vô Bạch.”
Cảm xúc của Hoắc Kình đối với Tức Mặc Vô Bạch hết sức phức tạp, mặc dù ông đánh giá cao hắn, nhưng trước giờ vẫn luôn vì thân phận của A Chiêm nên đối với hắn phần nhiều vẫn là phòng bị. Hiện A Chiêm đã mất, xét thấy hắn là người thân nhất còn sót lại của lão thành chủ, chút cảm giác mâu thuẫn trước đây cũng mất đi rất nhiều.
“Quyền thành chủ có cách gì?”
Sư Vũ đứng dậy, mắt nhìn xa xăm về phía Mặc thành: “Kiều Định Dạ bày mưu tính kế đã lâu, căn cơ khó mà lay động, nếu muốn hoàn toàn lật đổ hắn, chỉ sợ sẽ phải trả giá rất nhiều.”
Hoắc Kình nhíu mày: “Quyền thành chủ cứ việc nói thẳng.”
Thế nhưng Sư Vũ lại hơi do dự, suy tư nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Để con suy nghĩ lại đã.”
Gió mang theo cái nóng oi bức quét qua toàn bộ vùng đất Tây vực rộng lớn. Mặt trời lúc chính ngọ tựa như lửa tưới thêm dầu, chói chang đến độ suýt nướng chín người ta.
Túc Diên không biết từ đâu tìm được một khối băng, đặt trong trướng của Sư Vũ giúp nàng giảm nóng. Kể từ hôm ấy nàng thổ huyết, dồn nén tích tụ trong lòng dường như đỡ hơn rất nhiều, hiệu quả sau khi uống thuốc so với trước đây rõ hơn không ít, sắc mặt cũng ngày càng tốt hơn, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Trong quân điều kiện gian khổ, có thể có được một khối băng thực sự không dễ.
Ngoài trướng, âm thanh binh mã huấn luyện từng đợt từng đợt vang lên, một binh sĩ bỗng chạy vào bẩm báo, có một người tự xưng là thị tùng thiếp thân của Thái thường thiếu khanh tới cầu kiến.
Sư Vũ vốn đang yên tĩnh tịnh dưỡng, nghe vậy liền vội phân phó truyền hắn vào.
Người tới quả nhiên không ai khác, chính là Đỗ Tuyền. Bước chân hắn hấp tấp chạy vào, hai mắt sưng đỏ không thôi, còn chưa nói gì đã quỳ sụp xuống: “Sư thành chủ, công tử nhà ta người….”
Sư Vũ không khỏi đứng bật dậy: “Hắn làm sao rồi?”
Nước mắt trên mặt Đỗ Tuyền dù thế nào cũng không ngừng được: “Người bị giết rồi.”
Sư Vũ thảng thốt nhìn hắn: “Không thể nào…”
Đỗ Tuyền nức nở nói: “Chính xác vô cùng, sự việc đã truyền ra rồi, nói người âm mưu đào ngục, giữa đòng thị bị đô hộ quân lỡ tay giết chết. Ta xin Kiều cô nương kiểm chứng, đã được chứng thực rồi.”
“……..” Đầu Sư Vũ trống rỗng, mờ mịt chạy ra khỏi trướng, mặt trời chói chang, nhưng nàng lại hoàn toàn không cảm thấy gì.
Mãi cho tới khi Hoắc Kình nghe tin chạy tới, đứng ngay trước mặt gọi nàng mấy tiếng, nàng mới lấy lại tri giác, bàn tay từng ngón từng ngón siết lại thành đấm.
Kiều Nguyệt Linh đạp tung cửa phòng Kiều Định Dạ, hắn đang bưng chén trà đứng bên cửa sổ, ánh mắt lúc lướt qua rất chi thảnh thơi.
“Sao vậy, ta đã đưa Sư Vũ đi rồi, muội còn điều gì không hài lòng ư?”
Đôi mắt Kiều Nguyệt Linh rét lạnh, đột ngột rút trường kiếm, chỉ vào giữa trán hắn: “Huynh vậy mà thật sự giết Tức Mặc Vô Bạch!”
Sắc mặt Kiều Định Dạ lạnh lùng: “Biết ngay muội là vì hắn mà! Hắn có gì tốt chứ, đáng để cho muội chĩa đao kiếm về phía ta vì hắn?”
Kiều Nguyệt Linh cười lạnh: “Hắn không có gì tốt, vậy lúc trước huynh không phải cũng muốn gả ta cho hắn đó sao? Lúc hắn có ích thì lấy muội ra làm mồi câu, lúc hết ích lợi rồi thì trực tiếp trừ khử, đây chính là đại ca tốt của ta mà.”
Kiều Định Dạ đập mạnh chén trà trong tay: “Vậy muội giết ta báo thù cho hắn đi! Bao nhiêu năm qua huynh muội chúng ta nương tựa vào nhau, ta khó khăn lắm mới được như hiện tại, cho muội cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, nhưng lại nuông chiều muội tới cái gì cũng không biết! Tức Mặc Vô Bạch chết vì phạm tội, ngay cả bệ hạ cũng không nói gì, muội sắm vai anh hùng gì chứ?”
Nhành cây tán lá cổ thụ bên ngoài cửa sổ nhẹ đung đưa xào xac, cổ tay Kiều Nguyệt Linh khẽ run rẩy. Nàng nhớ tới Kiều Định Dạ thời thiếu niên lúc trước ra ngoài du học, trước khi lên đường đứng trước mạt nàng bẻ một nhành liễu.
Hắn từng cam đoan rằng bản thân sau này nhất định sẽ đỗ đạt làm quan, áo gấm hồi hương. Sau đó hắn thực sự làm được rồi, để nàng trở thành thiên kim tiểu thư người người ngưỡng mộ.
Có câu huynh trưởng như cha, bọn họ từ nhỏ đã mất song thân, nương tựa vào nhau đến bây giờ. Hắn vào quan trường, một bước lên mây, bản thân cũng xem hắn là người mà bản thân kính trọng nhất, chưa từng ngỗ nghịch. Cho rằng hắn vẫn là thiếu niên lòng đầy chí hướng bẻ nhành liễu trước khi lên đường năm đó, nhưng không ngờ thời gian trôi qua, đã trở thành bộ dạng thế này.
Kiều Nguyệt Linh vứt kiếm, lùi về sau hai bước, nét mặt thế nhưng lại hết sức bình tĩnh: “Muội quả thực quá ngây thơ, tiếc là nhiều năm như vậy, muốn thay đổi cũng không thay đổi được. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, từ biệt tại đây, chỉ mong đại ca sẽ nghĩ tới gia quyến nhiều hơn, đừng bước vào ngõ cụt.”
Kiều Định Dạ nhìn nàng quay người bước ra ngoài, đuổi theo hỏi: “Muội định đi đâu?”
Kiều Nguyệt Linh dừng bước nhìn hắn: “Đi đâu cũng không liên quan đến huynh, không có cẩm y ngọc thực, muội ngược lại còn an tâm hơn một chút.”
Sắc mặt Kiều Định Dạ xanh mét: “Được lắm, muội đi rồi thì đừng có quay về!”
Kiều Nguyệt Linh không nói không rằng, quay đầu bỏ đi, không hề dừng lại.
Gia Hi đế năm thứ mười, cuối tháng năm, Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch chết tại Mặc thành.
Giữa tháng sáu tin tức truyền vào đô, Gia Hi đế ném tấu chương ngay trước mặt bách quan, bách quan quỳ sụp, run rẩy tạ lỗi.
Gia Hi đế không hề nhiều lời, bách quan cũng không biết hắn nổi giận là vì biết Thái thường thiếu khanh mưu đồ đào ngục hay là vì Kiều đại đô hộ ra tay giết người.
Sau đó, lão tể tướng lén hỏi ngự tiền, hiện tại thân bằng quyến thuộc của Tức Mặc Ngạn toàn bộ đều không còn trên đời, liệu có cần nghiêm khác chiếu theo luật huyết thống để tuyển chọn tân thành chủ?
Gia Hi đế cùng họ bí mật bàn bạc rất lâu, không có kết luận. Nếu chiếu theo luật huyết thóng, những người khác trong tộc Tức Mặc cùng Tức Mặc Ngạn có quan hệ huyết thống quá xa, là người bản thân không đáng tín nhiệm, e rằng cũng khó lòng phục chúng. Cuối cùng nghĩ tới vẫn còn người có năng lực nhất chính là dưỡng nữ Sư Vũ, nhưng thái độ của nàng lại không rõ ràng.
Nếu không theo luật huyết thống, đương nhiên sẽ phải để Kiều Định Dạ tiếp nhận, không khỏi có chút tự vả mặt, dù sao luật huyết thống là do chính tay Gia Hi đế ban hành.
Tể tướng bỗng nói: “Hiện có người do quyền thành chủ Mặc thành đặc biệt phái đến cầu kiến, bệ hạ có muốn truyền gặp?”
Đột ngột như vậy, Gia Hi đế thực sự bất ngờ: “Hả? Sư Vũ vậy mà lại phái người tới?”
Tể tướng gật đầu: “Người đến chính là trưởng tử của Hoắc Kình tướng quân, để bảo đảm hành sự bí mật nên đặc biệt trước đến cầu kiến lão thần. Hiện tại vào đô, tính chất trọng đại, lão thần nghĩ bệ hạ cũng nên bí mật triệu kiến hắn.”
Hiện tại triều quyền tập trung trong tay một mình đế vương, tể tướng thực ra cũng không can thiệp quá nhiều vào triều chính, tính cách cực kỳ trầm ổn. Hiện tại cố ý mở lời đề nghị, thiết nghĩ cuộc nói chuyện lúc gặp mặt đã thuyết phục được ông ấy, Gia Hi đế suy nghĩ trong chốc lát liền gật đầu.
Cửa ngự thư phòng đóng chặt, Kiều Thức Địch từ ngoài tiến vào, dáng người cao lớn, mặt mày tuấn tú, dù mặc thường phục nhưng vẫn toát lên phong thái tướng lĩnh, lúc cầu kiến cũng không kiêu ngạo không luồn cúi.
Gia Hi đế sau khi đánh giá hắn từ trên xuống dưới thì trong lòng có một cảm giác rất khó tả, tinh binh dễ được, lương tướng khó cầu. Triều đình trung ương của hắn không có được mấy đại tướng có thể dùng, nhưng một Mặc thành nho nhỏ lại có nhiều tướng lĩnh thiện chiến có khả năng chinh phạt như vậy, không cam tâm mà…
Nghĩ tới đây, hắn có chút cảm khái nói: “Tên của Hoắc tướng quân nghe hay thật đấy, uy thức di địch*. Chỉ làm một tướng quân nhỏ bé ở Mặc thành, thực sự quá đáng tiếc. Theo Trẫm thấy, thống soái tam quân, ra sức vì quốc gia, mới đủ biểu đạt ý chí trong lòng ngươi.”
Đại ý: Uy nghi quét sạch quân địch
Hoắc Thức Địch nói năng cẩn trọng, chắp tay: “Lời bệ hạ nói rất đúng, hôm nay mạt tướng đến đây, chính là vì có tâm báo quốc.”
“Hửm?” Gia Hi đế nghe vậy thì khá kích động, suýt nữa không kiềm chế được từ sau án đứng bật đậy.
Hoắc Thức Địch nói: “Mạt tướng phụng lệnh của Quyền thành chủ Sư Vũ, đến đây xin bệ hạ tiếp nhận Mặc thành.”
“…………” Hạnh phúc tới quá nhanh, Gia Hi đế có chút không kịp tiếp nhận, nhất thời tròn mắt há mồm.
Hoắc Thức Địch tiếp lời: “Quyền thành chủ bị thương quá nặng, tới bây giờ khó mà khỏi hẳn. Hiện tại thành chủ và Thái thường thiếu khanh liên tiếp qua đời, lão thành chủ cũng không còn thân thích gần gũi nào khác, bản thân quyền thành chủ lại có lòng mà không có sức, liền đề nghị để người khác tiếp nhận thành chủ, thay bệ hạ quản lý Mặc thành.”
Mấy chữ “thay bệ hạ quản lý Mặc thành” này quả thực quá êm tai. Trong lòng Gia Hi đế khoan khoái, trấn định nói: “Thế không biết trong lòng Sư Vũ liệu đã có người thích hợp để tiến cử hay chưa?”
Hoắc Thức Địch nói: “Tây An đô hộ phủ Kiều Định Dạ có thể đảm nhiệm.”
Gia Hi đế chậm rãi cân nhắc đề nghị này, tâm như gương sáng.
Muốn để Kiều Định Dạ lập tức tiếp nhận Mặc thành là chuyện không có khả năng, suy nghĩ Mặc thành và huyết mạch họ Tức Mặc tương liên với nhau sớm đã ăn sâu vào cốt tủy của bách tính Mặc thành, hiện tại liên tiếp mất đi hai vị thành viên họ Tức Mặc, tùy tiện tuyên bố để Kiều Định Dạ tiếp quản thực sự là hành động không sáng suốt.
Gia Hi đế cùng Hoắc Thức Địch và lão tể tướng lại tiếp tục thương nghị, cuối cùng quyết định tạm thời để Kiều Định Dạ thay Sư Vũ xử lý sự vụ Mặc thành, tới khi thời cơ chín muồi lại đảm nhận chức thành chủ.
Sau đó thì để Mặc thành sát nhập vào Tây An đô hộ phủ, mọi việc đều sẽ thuận lý thành chương.*
Mạch lạc rõ ràng.
Rất nhanh Kiều Định Dạ đã biết được tin này, Sư Vũ chủ động giao Mặc thành cho hắn, chỉ có thể có hai nguyên nhân, một là thật lòng với hắn, cái còn lại là cái chết của Tức Mặc Vô Bạch khiến nàng cảnh giác, nàng có ý biểu thị sự yếu ớt, cũng không nhắc tới việc cùng chung hưởng Mặc thành nữa.
Đương nhiên, cá nhân hắn cảm thấy vẫn là khả năng thứ hai cao hơn.
Hắn viết thư về Ninh Sóc, bày tỏ nỗi tương tư, hứa hẹn sau khi mọi chuyện đã được định đoạt liền cưới nàng, thậm chí tình nguyện hưu chính thể nâng đỡ nàng làm chính thất, thâm tình dạt dào, khiến người cảm động.
Chẳng qua thư hàm còn chưa gửi đi, Sư Vũ đã quay về phủ thành chủ.
Kiều Định Dạ đích thân ra cổng phủ nghênh đón, nghiễm nhiên đã tự mình biến khách thành chủ. Nhưng Sư Vũ chẳng hề để bụng, dọc theo cầu thang từng bước từng bước đến gần, dù mặc hiếu phục nhưng trang điểm nhẹ, gương mặt tỏa sáng, tựa như ngày tháng đã từng trải qua ở Ninh sóc.
Kiều Định Dạ có phần trắng trợn chẳng chút kiêng dè, đưa tay đỡ cổ tay nàng, nói: “Sao lại vui vẻ như vậy, cứ luôn cười mãi?”
Sư Vũ kề sát tai hắn: “Gặp chàng đương nhiên là vui, ta còn có món đồ này muốn cho chàng xem.”
“Hửm? Là gì vậy?”
“Bảo tàng của Mặc thành.” Sư Vũ thần bí nháy mắt với hắn, lùi ra một bước, nhấc tay làm động tác mời.
Kiều Định Dạ vẫn luôn nghe nói Mặc thành giàu có, Tức Mặc Ngạn ắt hẳn có bảo tàng, nhưng đều xem đó như lời đồn đại, không gờ thật sự lại có nơi như vậy.
“Sao lại muốn nói cho ta?” Hắn mỉm cười hỏi Sư Vũ.
“Nơi này chỉ có thành chủ biết, chàng nói xem vì sao?” Sư Vũ hờn dỗi liếc hắn một cái, cất bước xuống cầu thang trước.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán xem Mặc thành rốt cuộc có bảo tàng hay không, mọi người đoán xem đoán xem, dù sao đoán trúng cũng không có phần ~←_
Sư Vũ quỳ trước án đủ hai canh giờ, trong đầu đều là khung cảnh Tức Mặc Ngạn căn dặn từng câu từng chữ trước lúc lâm chung, hiện giờ nhớ lại, sự tự trách cùng thất vọng trong lòng không lời nào có thể biểu đạt.
Hoắc Kình ở cạnh an ủi: “Chuyện đã như vậy, quyền thành chủ đừng tự trách, tiếp theo lấy lại Mặc thành mới là chính sự.”
Sư Vũ cuối cùng cũng cử động cơ thể: “Không sai, con còn phải báo thù cho A Chiêm, còn phải cứu Tức Mặc Vô Bạch.”
Cảm xúc của Hoắc Kình đối với Tức Mặc Vô Bạch hết sức phức tạp, mặc dù ông đánh giá cao hắn, nhưng trước giờ vẫn luôn vì thân phận của A Chiêm nên đối với hắn phần nhiều vẫn là phòng bị. Hiện A Chiêm đã mất, xét thấy hắn là người thân nhất còn sót lại của lão thành chủ, chút cảm giác mâu thuẫn trước đây cũng mất đi rất nhiều.
“Quyền thành chủ có cách gì?”
Sư Vũ đứng dậy, mắt nhìn xa xăm về phía Mặc thành: “Kiều Định Dạ bày mưu tính kế đã lâu, căn cơ khó mà lay động, nếu muốn hoàn toàn lật đổ hắn, chỉ sợ sẽ phải trả giá rất nhiều.”
Hoắc Kình nhíu mày: “Quyền thành chủ cứ việc nói thẳng.”
Thế nhưng Sư Vũ lại hơi do dự, suy tư nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Để con suy nghĩ lại đã.”
Gió mang theo cái nóng oi bức quét qua toàn bộ vùng đất Tây vực rộng lớn. Mặt trời lúc chính ngọ tựa như lửa tưới thêm dầu, chói chang đến độ suýt nướng chín người ta.
Túc Diên không biết từ đâu tìm được một khối băng, đặt trong trướng của Sư Vũ giúp nàng giảm nóng. Kể từ hôm ấy nàng thổ huyết, dồn nén tích tụ trong lòng dường như đỡ hơn rất nhiều, hiệu quả sau khi uống thuốc so với trước đây rõ hơn không ít, sắc mặt cũng ngày càng tốt hơn, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Trong quân điều kiện gian khổ, có thể có được một khối băng thực sự không dễ.
Ngoài trướng, âm thanh binh mã huấn luyện từng đợt từng đợt vang lên, một binh sĩ bỗng chạy vào bẩm báo, có một người tự xưng là thị tùng thiếp thân của Thái thường thiếu khanh tới cầu kiến.
Sư Vũ vốn đang yên tĩnh tịnh dưỡng, nghe vậy liền vội phân phó truyền hắn vào.
Người tới quả nhiên không ai khác, chính là Đỗ Tuyền. Bước chân hắn hấp tấp chạy vào, hai mắt sưng đỏ không thôi, còn chưa nói gì đã quỳ sụp xuống: “Sư thành chủ, công tử nhà ta người….”
Sư Vũ không khỏi đứng bật dậy: “Hắn làm sao rồi?”
Nước mắt trên mặt Đỗ Tuyền dù thế nào cũng không ngừng được: “Người bị giết rồi.”
Sư Vũ thảng thốt nhìn hắn: “Không thể nào…”
Đỗ Tuyền nức nở nói: “Chính xác vô cùng, sự việc đã truyền ra rồi, nói người âm mưu đào ngục, giữa đòng thị bị đô hộ quân lỡ tay giết chết. Ta xin Kiều cô nương kiểm chứng, đã được chứng thực rồi.”
“……..” Đầu Sư Vũ trống rỗng, mờ mịt chạy ra khỏi trướng, mặt trời chói chang, nhưng nàng lại hoàn toàn không cảm thấy gì.
Mãi cho tới khi Hoắc Kình nghe tin chạy tới, đứng ngay trước mặt gọi nàng mấy tiếng, nàng mới lấy lại tri giác, bàn tay từng ngón từng ngón siết lại thành đấm.
Kiều Nguyệt Linh đạp tung cửa phòng Kiều Định Dạ, hắn đang bưng chén trà đứng bên cửa sổ, ánh mắt lúc lướt qua rất chi thảnh thơi.
“Sao vậy, ta đã đưa Sư Vũ đi rồi, muội còn điều gì không hài lòng ư?”
Đôi mắt Kiều Nguyệt Linh rét lạnh, đột ngột rút trường kiếm, chỉ vào giữa trán hắn: “Huynh vậy mà thật sự giết Tức Mặc Vô Bạch!”
Sắc mặt Kiều Định Dạ lạnh lùng: “Biết ngay muội là vì hắn mà! Hắn có gì tốt chứ, đáng để cho muội chĩa đao kiếm về phía ta vì hắn?”
Kiều Nguyệt Linh cười lạnh: “Hắn không có gì tốt, vậy lúc trước huynh không phải cũng muốn gả ta cho hắn đó sao? Lúc hắn có ích thì lấy muội ra làm mồi câu, lúc hết ích lợi rồi thì trực tiếp trừ khử, đây chính là đại ca tốt của ta mà.”
Kiều Định Dạ đập mạnh chén trà trong tay: “Vậy muội giết ta báo thù cho hắn đi! Bao nhiêu năm qua huynh muội chúng ta nương tựa vào nhau, ta khó khăn lắm mới được như hiện tại, cho muội cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, nhưng lại nuông chiều muội tới cái gì cũng không biết! Tức Mặc Vô Bạch chết vì phạm tội, ngay cả bệ hạ cũng không nói gì, muội sắm vai anh hùng gì chứ?”
Nhành cây tán lá cổ thụ bên ngoài cửa sổ nhẹ đung đưa xào xac, cổ tay Kiều Nguyệt Linh khẽ run rẩy. Nàng nhớ tới Kiều Định Dạ thời thiếu niên lúc trước ra ngoài du học, trước khi lên đường đứng trước mạt nàng bẻ một nhành liễu.
Hắn từng cam đoan rằng bản thân sau này nhất định sẽ đỗ đạt làm quan, áo gấm hồi hương. Sau đó hắn thực sự làm được rồi, để nàng trở thành thiên kim tiểu thư người người ngưỡng mộ.
Có câu huynh trưởng như cha, bọn họ từ nhỏ đã mất song thân, nương tựa vào nhau đến bây giờ. Hắn vào quan trường, một bước lên mây, bản thân cũng xem hắn là người mà bản thân kính trọng nhất, chưa từng ngỗ nghịch. Cho rằng hắn vẫn là thiếu niên lòng đầy chí hướng bẻ nhành liễu trước khi lên đường năm đó, nhưng không ngờ thời gian trôi qua, đã trở thành bộ dạng thế này.
Kiều Nguyệt Linh vứt kiếm, lùi về sau hai bước, nét mặt thế nhưng lại hết sức bình tĩnh: “Muội quả thực quá ngây thơ, tiếc là nhiều năm như vậy, muốn thay đổi cũng không thay đổi được. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, từ biệt tại đây, chỉ mong đại ca sẽ nghĩ tới gia quyến nhiều hơn, đừng bước vào ngõ cụt.”
Kiều Định Dạ nhìn nàng quay người bước ra ngoài, đuổi theo hỏi: “Muội định đi đâu?”
Kiều Nguyệt Linh dừng bước nhìn hắn: “Đi đâu cũng không liên quan đến huynh, không có cẩm y ngọc thực, muội ngược lại còn an tâm hơn một chút.”
Sắc mặt Kiều Định Dạ xanh mét: “Được lắm, muội đi rồi thì đừng có quay về!”
Kiều Nguyệt Linh không nói không rằng, quay đầu bỏ đi, không hề dừng lại.
Gia Hi đế năm thứ mười, cuối tháng năm, Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch chết tại Mặc thành.
Giữa tháng sáu tin tức truyền vào đô, Gia Hi đế ném tấu chương ngay trước mặt bách quan, bách quan quỳ sụp, run rẩy tạ lỗi.
Gia Hi đế không hề nhiều lời, bách quan cũng không biết hắn nổi giận là vì biết Thái thường thiếu khanh mưu đồ đào ngục hay là vì Kiều đại đô hộ ra tay giết người.
Sau đó, lão tể tướng lén hỏi ngự tiền, hiện tại thân bằng quyến thuộc của Tức Mặc Ngạn toàn bộ đều không còn trên đời, liệu có cần nghiêm khác chiếu theo luật huyết thống để tuyển chọn tân thành chủ?
Gia Hi đế cùng họ bí mật bàn bạc rất lâu, không có kết luận. Nếu chiếu theo luật huyết thóng, những người khác trong tộc Tức Mặc cùng Tức Mặc Ngạn có quan hệ huyết thống quá xa, là người bản thân không đáng tín nhiệm, e rằng cũng khó lòng phục chúng. Cuối cùng nghĩ tới vẫn còn người có năng lực nhất chính là dưỡng nữ Sư Vũ, nhưng thái độ của nàng lại không rõ ràng.
Nếu không theo luật huyết thống, đương nhiên sẽ phải để Kiều Định Dạ tiếp nhận, không khỏi có chút tự vả mặt, dù sao luật huyết thống là do chính tay Gia Hi đế ban hành.
Tể tướng bỗng nói: “Hiện có người do quyền thành chủ Mặc thành đặc biệt phái đến cầu kiến, bệ hạ có muốn truyền gặp?”
Đột ngột như vậy, Gia Hi đế thực sự bất ngờ: “Hả? Sư Vũ vậy mà lại phái người tới?”
Tể tướng gật đầu: “Người đến chính là trưởng tử của Hoắc Kình tướng quân, để bảo đảm hành sự bí mật nên đặc biệt trước đến cầu kiến lão thần. Hiện tại vào đô, tính chất trọng đại, lão thần nghĩ bệ hạ cũng nên bí mật triệu kiến hắn.”
Hiện tại triều quyền tập trung trong tay một mình đế vương, tể tướng thực ra cũng không can thiệp quá nhiều vào triều chính, tính cách cực kỳ trầm ổn. Hiện tại cố ý mở lời đề nghị, thiết nghĩ cuộc nói chuyện lúc gặp mặt đã thuyết phục được ông ấy, Gia Hi đế suy nghĩ trong chốc lát liền gật đầu.
Cửa ngự thư phòng đóng chặt, Kiều Thức Địch từ ngoài tiến vào, dáng người cao lớn, mặt mày tuấn tú, dù mặc thường phục nhưng vẫn toát lên phong thái tướng lĩnh, lúc cầu kiến cũng không kiêu ngạo không luồn cúi.
Gia Hi đế sau khi đánh giá hắn từ trên xuống dưới thì trong lòng có một cảm giác rất khó tả, tinh binh dễ được, lương tướng khó cầu. Triều đình trung ương của hắn không có được mấy đại tướng có thể dùng, nhưng một Mặc thành nho nhỏ lại có nhiều tướng lĩnh thiện chiến có khả năng chinh phạt như vậy, không cam tâm mà…
Nghĩ tới đây, hắn có chút cảm khái nói: “Tên của Hoắc tướng quân nghe hay thật đấy, uy thức di địch*. Chỉ làm một tướng quân nhỏ bé ở Mặc thành, thực sự quá đáng tiếc. Theo Trẫm thấy, thống soái tam quân, ra sức vì quốc gia, mới đủ biểu đạt ý chí trong lòng ngươi.”
Đại ý: Uy nghi quét sạch quân địch
Hoắc Thức Địch nói năng cẩn trọng, chắp tay: “Lời bệ hạ nói rất đúng, hôm nay mạt tướng đến đây, chính là vì có tâm báo quốc.”
“Hửm?” Gia Hi đế nghe vậy thì khá kích động, suýt nữa không kiềm chế được từ sau án đứng bật đậy.
Hoắc Thức Địch nói: “Mạt tướng phụng lệnh của Quyền thành chủ Sư Vũ, đến đây xin bệ hạ tiếp nhận Mặc thành.”
“…………” Hạnh phúc tới quá nhanh, Gia Hi đế có chút không kịp tiếp nhận, nhất thời tròn mắt há mồm.
Hoắc Thức Địch tiếp lời: “Quyền thành chủ bị thương quá nặng, tới bây giờ khó mà khỏi hẳn. Hiện tại thành chủ và Thái thường thiếu khanh liên tiếp qua đời, lão thành chủ cũng không còn thân thích gần gũi nào khác, bản thân quyền thành chủ lại có lòng mà không có sức, liền đề nghị để người khác tiếp nhận thành chủ, thay bệ hạ quản lý Mặc thành.”
Mấy chữ “thay bệ hạ quản lý Mặc thành” này quả thực quá êm tai. Trong lòng Gia Hi đế khoan khoái, trấn định nói: “Thế không biết trong lòng Sư Vũ liệu đã có người thích hợp để tiến cử hay chưa?”
Hoắc Thức Địch nói: “Tây An đô hộ phủ Kiều Định Dạ có thể đảm nhiệm.”
Gia Hi đế chậm rãi cân nhắc đề nghị này, tâm như gương sáng.
Muốn để Kiều Định Dạ lập tức tiếp nhận Mặc thành là chuyện không có khả năng, suy nghĩ Mặc thành và huyết mạch họ Tức Mặc tương liên với nhau sớm đã ăn sâu vào cốt tủy của bách tính Mặc thành, hiện tại liên tiếp mất đi hai vị thành viên họ Tức Mặc, tùy tiện tuyên bố để Kiều Định Dạ tiếp quản thực sự là hành động không sáng suốt.
Gia Hi đế cùng Hoắc Thức Địch và lão tể tướng lại tiếp tục thương nghị, cuối cùng quyết định tạm thời để Kiều Định Dạ thay Sư Vũ xử lý sự vụ Mặc thành, tới khi thời cơ chín muồi lại đảm nhận chức thành chủ.
Sau đó thì để Mặc thành sát nhập vào Tây An đô hộ phủ, mọi việc đều sẽ thuận lý thành chương.*
Mạch lạc rõ ràng.
Rất nhanh Kiều Định Dạ đã biết được tin này, Sư Vũ chủ động giao Mặc thành cho hắn, chỉ có thể có hai nguyên nhân, một là thật lòng với hắn, cái còn lại là cái chết của Tức Mặc Vô Bạch khiến nàng cảnh giác, nàng có ý biểu thị sự yếu ớt, cũng không nhắc tới việc cùng chung hưởng Mặc thành nữa.
Đương nhiên, cá nhân hắn cảm thấy vẫn là khả năng thứ hai cao hơn.
Hắn viết thư về Ninh Sóc, bày tỏ nỗi tương tư, hứa hẹn sau khi mọi chuyện đã được định đoạt liền cưới nàng, thậm chí tình nguyện hưu chính thể nâng đỡ nàng làm chính thất, thâm tình dạt dào, khiến người cảm động.
Chẳng qua thư hàm còn chưa gửi đi, Sư Vũ đã quay về phủ thành chủ.
Kiều Định Dạ đích thân ra cổng phủ nghênh đón, nghiễm nhiên đã tự mình biến khách thành chủ. Nhưng Sư Vũ chẳng hề để bụng, dọc theo cầu thang từng bước từng bước đến gần, dù mặc hiếu phục nhưng trang điểm nhẹ, gương mặt tỏa sáng, tựa như ngày tháng đã từng trải qua ở Ninh sóc.
Kiều Định Dạ có phần trắng trợn chẳng chút kiêng dè, đưa tay đỡ cổ tay nàng, nói: “Sao lại vui vẻ như vậy, cứ luôn cười mãi?”
Sư Vũ kề sát tai hắn: “Gặp chàng đương nhiên là vui, ta còn có món đồ này muốn cho chàng xem.”
“Hửm? Là gì vậy?”
“Bảo tàng của Mặc thành.” Sư Vũ thần bí nháy mắt với hắn, lùi ra một bước, nhấc tay làm động tác mời.
Kiều Định Dạ vẫn luôn nghe nói Mặc thành giàu có, Tức Mặc Ngạn ắt hẳn có bảo tàng, nhưng đều xem đó như lời đồn đại, không gờ thật sự lại có nơi như vậy.
“Sao lại muốn nói cho ta?” Hắn mỉm cười hỏi Sư Vũ.
“Nơi này chỉ có thành chủ biết, chàng nói xem vì sao?” Sư Vũ hờn dỗi liếc hắn một cái, cất bước xuống cầu thang trước.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán xem Mặc thành rốt cuộc có bảo tàng hay không, mọi người đoán xem đoán xem, dù sao đoán trúng cũng không có phần ~←_