Chương 55
Kiều Định Dạ trước giờ làm việc luôn thận trọng, đề nghị của Sư Vũ cực kỳ hấp dẫn, hiện tại ngay cả Mặc thành cũng sắp mất rồi, cũng không có bất cứ nơi nào để dựa dẫm, nhưng hắn vẫn giữ tâm đề phòng như cũ, chuyến đi này vẫn dẫn theo đủ nhân mã.
Sư Vũ và hắn ngồi cùng một xe ngựa, trên đường nói về nguồn gốc của bảo tàng này, thì ra là tài pú mà Tức Mặc Ngạn trước đây tích cóp để chiêu binh mãi mã xây dựng Mặc thành lớn mạnh. Thế nên vẫn luôn giấu kín, chỉ có thành chủ mới biết.
Nàng tựa vào đầu gối Kiều Định Dạ, thở dài: “Hiện tại người biết lẫn có tư cách để biết gần như đều đã chết, ta nói ra cũng là để bảo toàn tính mạng mà thôi, Đại đô hộ nên hiểu cho tâm ý của ta.”
Kiều Định Dạ khẽ xoa má nàng: “Ta sao nỡ động vào nàng, đừng tự mình dọa mình. Nếu không phải sức khỏe nàng không tốt thì đã sớm thành người của ta rồi, còn phân chia ai với ai gì chứ?”
Sư Vũ lườm hắn: “Cũng may chàng là quân tử, bằng không thương thế của ta há chẳng phải không tốt lên nổi?”
Kiều Định Dạ ha ha cười lớn, hai người ở trong xe ngựa ám muội trò chuyện, bất tri bất giác đã đến nơi.
Nơi này nằm trên đỉnh núi phía Tây Bắc Mawcjthanhf, cách mộ Tức Mặc Ngạn không xa. Sau khi xuống xe, Kiều Định Dạ quan sát xung quanh, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nơi này địa thế bằng phẳng không có gì đặc biệt, sao lại được chọn cất giấu bảo tàng cơ chứ?
Sư Vũ biết suy nghĩ của hắn, chỉ vào đỉnh núi nói: “Chàng nhìn hình dáng đỉnh núi bên kia với bên này, có gì khác nhau?”
Kiều Định Dạ cẩn thận so sánh, lúc này mới phát hiện điểm khác thường. Bên này vốn dĩ hãy còn là buổi chiều trời trong quang đãng, nhưng đỉnh núi bên kia thì lại âm âm u u không thấy ánh mặt trời, tựa như nấp mình trong bóng tối.
“Kỳ lạ như vậy, quả thật là trước giờ chưa từng thấy.”
Sư Vũ nói: “Chàng đã hiểu vì sao lại chọn nơi này rồi chứ? Chàng xem bên kia chính là mộ của lão thành chủ, người chính là dùng chính mình canh giữ nơi này đấy.”
Kiều Định Dạ thầm cảm thấy chấn động, nhấc tay nói: “Nếu nói như vậy, ta thật sự không thể chờ nổi rồi.”
Sư Vũ cười một tiếng, đi trước dẫn đường.
Dựa theo ý của nàng, đại đội nhân mã đều theo sau lưng, không thể tiếp cận quá gần, tránh cho nơi này bị nhiều người biết.
Kiều Định Dạ theo nàng đi đến trước vách núi, đang suy nghĩ lối vào ở đâu thì thấy Sư Vũ đã đi qua vách núi, nhẹ nhàng thể xuyên qua.
Hắn bước tới gần vươn tay thử thử, thì ra đây là một đám sương mù màu xanh lục, quanh năm lượn lờ ở đây, không nhìn kỹ sẽ cho rằng là đấy là núi.
Bên trong là một hang động, tối mò mò không thấy đường đi. Sư Vũ quen thuộc cầm cây đuốc trên tường châm lửa, lúc này con đường mới xem như được rọi sáng.
Kieuf Định Dạ cho nhóm thuộc hạ canh giữ bên ngoài cửa động, cẩn thận dặn dò một lúc, chắc chắn không chút sơ hở rồi mới theo Sư Vũ đi vào trong. Chẳng qua đường nhỏ, hắn tin lời Sư Vũ, bởi vì con đường dưới ánh lửa thực sự bằng phẳng, dù vách núi chật hẹp nhưng thập phần trơn nhẵn, vừa nhìn là biết do con người tạo ra.
Đi tới đầu bên kia, là một thạch môn (cửa bằng đá) dày nặng. Chỗ tiếp nối nhẵn bóng, căn bản không cách nào mở ra.
Sư Vũ ở trước mặt Kiều Định Dạ đưa tay chạm vào mấy cơ quan xung quanh, thạch môn mới có dấu hiệu khẽ nhúc nhích. Kiều Định Dạ thầm ghi nhớ cách nàng thực hiện, bước lên trước đẩy thạch môn.
Vừa vào trong, đập vào mắt chính là một bức tượng đá, Sư Vũ cũng lần đầu tiên tới đây, ngước mắt liền trông thấy một bức tượng hình người cao lớn ngay trước mặt, giật mình kêu lên một tiếng.
Kiều Định Dạ ôm nàng, nhận lấy ngọn đuốc trong tay nàng cẩn thận quan sát tượng đá đó, phát hiện là hình dáng một tướng quân uy nghiêm chói lọi, hai tay cầm kiếm đứng đó, trên thân kiếm viết ba chữ “Chu Diệu Thông”.
“Chu Diệu Thông? Đây không phải là phản tướng năm đó cùng Tức Mặc Ngạn nam chinh bắc chiến, sau đó cầm binh phản nghịch hay sao?” Kiều Định Dạ nhíu mày: “Nơi này sao lại có tượng đồng của phản tướng?”
Sư Vũ nói: “Việc này thì có gì lạ đâu chứ, phản tướng tàn ác, thích hợp nhất để trấn giữ bảo tàng.”
Kiều Định Dạ thầm thấy có lý, không hỏi nhiều nữa, cầm đuốc đi về trước, nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên mở to hai mắt.
Nên hình dung cảnh tượng này như thế nào đây? Hết một rương rồi lại một rương, chất đầy giá kệ xung quanh, từng hàng từng hàng chiếm hết toàn bộ không gian.
Phần lớn rương đều vẫn hoàn hảo không bị tổn thất, chỉ là dính đầy bụi mà thôi. Có một vài cái đã bị nứt, đồ vật bên trong rơi ra, kim ngân lấp lánh, châu báu sáng rực, khiến người ta không đủ mắt nhìn.
Thật khó mà tưởng tượng khung cảnh khi tất cả các rương đều mở ra…
“Sao nào?” Tay sư Vũ đặt lên vai hắn: “Mấy thứ này vẫn chỉ là hạt cát trong sa mạc, ngoại trừ một thạch môn khó mở, một bức tượng Chu Diệu Thông, ngay cả cơ quan cũng không có, chứng tỏ đồ tốt hãy còn ở phía sau nhỉ.”
“Vẫn còn nơi khác sao?”
“Đó là đương nhiên.” Sư Vũ băng qua bức tượng đi tới đằng sau, Kiều Định Dạ vội đuổi theo, cuối con đườn vẫn là một thạch môn.
Lần này Sư Vũ sờ soạng xung quanh rất lâu mới tìm thấy cơ quan mở cửa, đồng thời giải thích cho Kiều Định Dạ: “Nơi này năm xưa lão thành chủ đặc biệt mời cao nhân xây dựng, có tổng cộng ba cánh cửa, cửa này so với cửa khác còn phức tạp hơn.”
Kiều Định Dạ thông suốt, như vậy đồ vật bên trong đương nhiên cũng sẽ càng lúc càng trân quý.
Cánh cửa thứ hai mở ra quả nhiên cũng có một tượng đá, còn cao lớn hơn bức tượng đầu tiên, đoán chừng cũng phải mười hai thước (~4m, 1 thước = 1/3m), áo giáp uy vũ, tay cầm trường thương, một tay đặt sau lưng, mắt nhìn về trước, hùng dũng oanh liệt.
Kiều Định Dạ bước tới gần nhìn kỹ, trên mình thương viết ba chữ “Thi Tử Quang”.
Hắn không khỏi nhíu mày, Chu Diệu Thông phía trước là phản tướng, Thi Tử Quang này chính là thủ lĩnh chống lại hắn. Người này trước đây cùng với Hoắc Kình là phụ tá đắc lực của Tức Mặc Ngạn, lúc Thái tổ giành giang sơn cũng là người có năng lực. Sau đó bởi vì Tức Mặc Ngạn có được Mặc thành, dần nảy sinh bất mãn, kích động mấy đại tướng khởi binh, ban đầu mưu đồ đoạt thành, sau thì dứt khoát phản Dự, thậm chí đầu phục Nhược Khương, Thái tổ và Tức Mặc Ngạn trước sau hiệp lực trấn áp mới thu phục được hắn.
Lại nói, đó vẫn là chuyện sau khi trở thành thành chủ Mặc thành, lần duy nhất Tức Mặc Ngạn cùng Thái tổ hợp sức đối phó cùng một chuyện. Người này vì vậy mà danh tiếng chấn động, nhưng cũng bị triều đinh Dự quốc cố ý giấu giếm, hiện tại chỉ có người Tây vực hãy còn ấn tượng.
Kiều Định Dạ liếc nhìn Sư Vũ: “Nơi này liên tiếp đặt tượng của hai phản tướng, trừ phi Mặc thành…”
Sao Sư Vũ lại không hiểu ý của hắn, cười nói: “Mặc thành không hề có ý tạo phản, Kiều đại đô hộ đừng hiểu lầm. Ta nói rồi đó, dùng phản tướng, chính là kẻ tàn ác, ở nơi này trấn giữ bảo tàng cực kỳ thích hợp.”
Kiều Định Dạ bỗng bật cười: “Nàng nói vậy với Chu Diệu Thông thì được, nhưng với Thi Tử Quang thì lại có chút không đúng.”
Sắc mặt Sư Vũ khẽ biến, nhíu mày.
Kiều Định Dạ cầm đuốc quan sát xung quanh, quả nhiên bảo vật nơi này càng nhiều hơn, hơn nữa có không ít cổ vật từng bị thất truyền. Thậm chí có rất nhiều trân bảo mà hắn từng thấy ở hoàng cung đại nội, nhưng so với đại nội hoàng cung thì còn trân quý hơn, to lớn hơn, thực sự khiến người ta trố mắt đớ lưỡi.
Hắn nhẩm tính sơ, tài phú ở hai cửa nơi này đã không thể tính nổi, không biết nếu như hoàng đế biết được có một nơi như vậy thì sẽ nghĩ thế nào. Quốc khố nhiều năm khổ cực tích trữ như vậy, nào có thể ngờ Mặc thành cũng có một nơi có thể so với quốc khố.
Sư Vũ lạnh lùng nhìn hắn đảo vòng xung quanh, vẻ mặt si mê, nhưng miệng lại thốt lên câu vô cùng quan tâm: “Đừng vội đụng vào đồ vật nơi này, sẽ chạm phải cơ quan.”
Kiều Định Dạ gật đầu, hắn xử sự thận trọng, đương nhiên sẽ không mạo hiểm, nhưng thấy Sư Vũ có thành ý như vậy, phòng bị trong lòng cũng giảm bớt. Hắn đi thẳng tới đầu kia sau lưng bức tượng: “Cánh cửa cuối cùng này mở như thế nào?”
Sư Vũ thở dài: “Hôm nay ta mang chàng tới đây cũng có liên quan tới việc này. Đô vật bên trong cửa cuối cùng quan trọng nhất, lão thành chủ chẳng qua chỉ coi ta như công cụ bảo vệ nhi tử của ông ta, sao có thể đồng ý nói hết toàn bộ cơ chứ? Ông ta chỉ nói một nửa cho ta, còn một nửa bí mật chìa khóa cơ quan thì nói cho Tức Mặc Đàm. Ý của ông ấy là hi vọng ta và Tức Mặc Đàm đồng tâm hiệp lực, cùng nhau mở nơi này, đáng tiếc hiện tại Tức Mặc Đàm đã chết, cho nên một mình ta không cách nào mở được.”
Kiều Định Dạ nhíu mày: “Vậy phải làm sao?…”
Sư Vũ cẩn thận ngẫm nghĩ, “Hoắc Kình nuôi dưỡng Tức Mặc Đàm nhiều năm như vậy, có lẽ biết được bí mật. Hiện tại ông ấy không có đại quyền binh mã, chẳng qua là một ông lão cúi đầu trước người khác mà thôi, ta phái người đi mời ông ấy cùng ta bái tế nhị vị thành chủ, chàng phái binh lính mai phục xung quanh, bắt ông ấy tới đây, chàng và ta cùng bức ép, còn sợ ông ta không thành thực khai báo?”
Kiều Định Dạ cân nhắc tính khả thi, không vội trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Tới lúc đó lại nói vậy.”
Sư Vũ bĩu môi: “Chàng không muốn đồ vật trong cánh cửa thứ ba này, vậy đồ đạc ở hai cánh cửa trước phải chia một ít cho ta, ta không muốn tay trắng quay về.”
Bị nàng nhắc như thế, Kiều Định Dạ không khỏi lại trở nên dao động. Đồ vật ở hai cánh cửa trước đã hấp dẫn như thế, cộng thêm đồ vật bên trong cánh cửa thứ ba, chỉ sợ thật sự phú khả địch quốc (giàu đến độ có thể sánh với cả một quốc gia).
Tiền có thể mua được quỷ thần, có những thứ này, quan hệ trong triều mở ra, nơi nơi đều có thể bồi dưỡng tâm phúc, cò lo về sau cây to đón gió sẽ bị nhổ tận gốc ư?
“Được, nếu đã vậy, cứ quyết định như thế.” Kiều Định Dạ duỗi tay kéo Sư Vũ vào ngực, xoa cằm nàng: “Có nội tử hiền hậu như nàng, mới có thể cùng ta chung hưởng Mặc thành.”
Sư Vũ cười duyên: “Chỉ là Mặc thành sao? Còn có bao nhiêu thành trấn trực thuộc Tây An đô hộ phủ, theo ta thấy, chàng có thể xem như chủ tử của một nửa giang sơn rồi.”
Kiều Định Dạ cười che miệng nàng: “Đừng nói như vậy, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Ra khỏi núi thì trời đã tối. Sư Vũ mượn cớ sợ quan viên Mặc thành phát hiện, muốn lại quay về Ninh Sóc.
Kiều Định Dạ hiển nhiên đồng ý, sau khi tiễn nàng ra khỏi thành, thuộc hạ hồi báo, ở gần bảo tàng phát hiện một nhóm thủ vệ Mặc thành, nhìn dáng vẻ thì canh giữ nơi này đã nhiều năm, hơn nữa còn có Cát Bôn dẫn quân trú đóng ở lân cận.
Kiều Định Dạ cười lạnh, biết ngay Sư Vũ sẽ không an phận như vậy, thì ra cũng vẫn đề phòng hắn. Đáng tiếc giở trò với hắn, hãy còn hơi non.
“Nhóm quân thủ vệ này là quân canh giữ bảo tàng, không thể giữ lại. Về phần Cát Bôn, hẳn là đi theo bảo vệ Sư Vũ, đuổi đi là được, giữ lại thể diện cho nàng.”
Thuộc hạ vâng lệnh, lập tức đi điều binh.
Ban đêm thời tiết mát mẻ, trong doanh gió cực lớn. Sư Vũ ngồi trong đại trướng trung quân, người khoác áo choàng, nói với Hoắc Kình ngồi cạnh: “Nơi đó con cũng tới lần đầu tiên, không ngờ bên trong lại có tượng đúc của phản tướng, phụ thân hà tất lại lộ rõ quyết tâm như thế.”
Hoắc Kình nhìn nàng: “Quyền thành chủ để ý tượng của Thi Tử Quang ư?”
Sắc mặt Sư Vũ không mấy tốt: “Con thực sự lưu tâm điều này, dường như Kiều Định Dạ biết gì đó.”
“Biết thì thế nào, quan hệ giữa ta và Thi Tử Quang coi như phơi trần trước mắt thiên hạ, lão phu cũng sẽ thay người chắn miệng lưỡi hoang đường của dân chúng.”
Sư Vũ cảm kích nhìn ông: “Đạ tạ Hoắc thúc thúc, chẳng qua nghĩ lại, có thể sự tồn tại của tượng của hai phản tướng cũng có chỗ hay.”
Hoắc Kình thở dài: “Lão phu tóm lại có cảm giác bất an, nếu như Kiều Định Dạ không hành động như dự tính, việc này chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn chài?”
Sư Vũ lắc đầu: “Kiều Định Dạ, bản tính người này vô cùng tham lam, cho nên mới bám chặt Mặc thành không buông, sao lại hành động không như dự tính được? Con cố ý sắp xếp để Cát Bôn bị hắn phát hiện, lúc này chắc chắn hắn sẽ không tin con nữa, nhất định sẽ tới mở cánh cửa thứ ba trước.”
Hoắc Kình gật đầu: “Nếu có thể báo thù đương nhiên là tốt, chỉ là không biết có đáng hay không.”
Sư Vũ nhìn ánh nến nhảy múa, nét mặt mông lung: “A Chiêm đã không còn, giữ lại mấy thứ đó còn có tác dụng gì?”
“Nhưng Quyền thành chủ liều lĩnh như vậy, e rằng không phải chỉ vì A Chiêm nhỉ?”
Sư Vũ cụp mắt: “Không sai, còn vì cả Tức Mặc Vô Bạch. Người cũng đã mất, con còn che giấu gì nữa chứ.”
Tác giả có lời muốn nói: hiahiahia~ Vạn vạn không ngờ chứ gì, thật sự là có bảo tàng hahahaha ~
À mà thôi, cũng không phải của mị, phấn khích như thế làm chi _(:3∠)_
Chương sau sẽ trừng trị tên tra nam Kiều Định Dạ ó, kích động ghê nơi hú hú hú, khóc thương cho Hắc Hắc, lập tức báo thù phục hận cho ngươi!
Sư Vũ và hắn ngồi cùng một xe ngựa, trên đường nói về nguồn gốc của bảo tàng này, thì ra là tài pú mà Tức Mặc Ngạn trước đây tích cóp để chiêu binh mãi mã xây dựng Mặc thành lớn mạnh. Thế nên vẫn luôn giấu kín, chỉ có thành chủ mới biết.
Nàng tựa vào đầu gối Kiều Định Dạ, thở dài: “Hiện tại người biết lẫn có tư cách để biết gần như đều đã chết, ta nói ra cũng là để bảo toàn tính mạng mà thôi, Đại đô hộ nên hiểu cho tâm ý của ta.”
Kiều Định Dạ khẽ xoa má nàng: “Ta sao nỡ động vào nàng, đừng tự mình dọa mình. Nếu không phải sức khỏe nàng không tốt thì đã sớm thành người của ta rồi, còn phân chia ai với ai gì chứ?”
Sư Vũ lườm hắn: “Cũng may chàng là quân tử, bằng không thương thế của ta há chẳng phải không tốt lên nổi?”
Kiều Định Dạ ha ha cười lớn, hai người ở trong xe ngựa ám muội trò chuyện, bất tri bất giác đã đến nơi.
Nơi này nằm trên đỉnh núi phía Tây Bắc Mawcjthanhf, cách mộ Tức Mặc Ngạn không xa. Sau khi xuống xe, Kiều Định Dạ quan sát xung quanh, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nơi này địa thế bằng phẳng không có gì đặc biệt, sao lại được chọn cất giấu bảo tàng cơ chứ?
Sư Vũ biết suy nghĩ của hắn, chỉ vào đỉnh núi nói: “Chàng nhìn hình dáng đỉnh núi bên kia với bên này, có gì khác nhau?”
Kiều Định Dạ cẩn thận so sánh, lúc này mới phát hiện điểm khác thường. Bên này vốn dĩ hãy còn là buổi chiều trời trong quang đãng, nhưng đỉnh núi bên kia thì lại âm âm u u không thấy ánh mặt trời, tựa như nấp mình trong bóng tối.
“Kỳ lạ như vậy, quả thật là trước giờ chưa từng thấy.”
Sư Vũ nói: “Chàng đã hiểu vì sao lại chọn nơi này rồi chứ? Chàng xem bên kia chính là mộ của lão thành chủ, người chính là dùng chính mình canh giữ nơi này đấy.”
Kiều Định Dạ thầm cảm thấy chấn động, nhấc tay nói: “Nếu nói như vậy, ta thật sự không thể chờ nổi rồi.”
Sư Vũ cười một tiếng, đi trước dẫn đường.
Dựa theo ý của nàng, đại đội nhân mã đều theo sau lưng, không thể tiếp cận quá gần, tránh cho nơi này bị nhiều người biết.
Kiều Định Dạ theo nàng đi đến trước vách núi, đang suy nghĩ lối vào ở đâu thì thấy Sư Vũ đã đi qua vách núi, nhẹ nhàng thể xuyên qua.
Hắn bước tới gần vươn tay thử thử, thì ra đây là một đám sương mù màu xanh lục, quanh năm lượn lờ ở đây, không nhìn kỹ sẽ cho rằng là đấy là núi.
Bên trong là một hang động, tối mò mò không thấy đường đi. Sư Vũ quen thuộc cầm cây đuốc trên tường châm lửa, lúc này con đường mới xem như được rọi sáng.
Kieuf Định Dạ cho nhóm thuộc hạ canh giữ bên ngoài cửa động, cẩn thận dặn dò một lúc, chắc chắn không chút sơ hở rồi mới theo Sư Vũ đi vào trong. Chẳng qua đường nhỏ, hắn tin lời Sư Vũ, bởi vì con đường dưới ánh lửa thực sự bằng phẳng, dù vách núi chật hẹp nhưng thập phần trơn nhẵn, vừa nhìn là biết do con người tạo ra.
Đi tới đầu bên kia, là một thạch môn (cửa bằng đá) dày nặng. Chỗ tiếp nối nhẵn bóng, căn bản không cách nào mở ra.
Sư Vũ ở trước mặt Kiều Định Dạ đưa tay chạm vào mấy cơ quan xung quanh, thạch môn mới có dấu hiệu khẽ nhúc nhích. Kiều Định Dạ thầm ghi nhớ cách nàng thực hiện, bước lên trước đẩy thạch môn.
Vừa vào trong, đập vào mắt chính là một bức tượng đá, Sư Vũ cũng lần đầu tiên tới đây, ngước mắt liền trông thấy một bức tượng hình người cao lớn ngay trước mặt, giật mình kêu lên một tiếng.
Kiều Định Dạ ôm nàng, nhận lấy ngọn đuốc trong tay nàng cẩn thận quan sát tượng đá đó, phát hiện là hình dáng một tướng quân uy nghiêm chói lọi, hai tay cầm kiếm đứng đó, trên thân kiếm viết ba chữ “Chu Diệu Thông”.
“Chu Diệu Thông? Đây không phải là phản tướng năm đó cùng Tức Mặc Ngạn nam chinh bắc chiến, sau đó cầm binh phản nghịch hay sao?” Kiều Định Dạ nhíu mày: “Nơi này sao lại có tượng đồng của phản tướng?”
Sư Vũ nói: “Việc này thì có gì lạ đâu chứ, phản tướng tàn ác, thích hợp nhất để trấn giữ bảo tàng.”
Kiều Định Dạ thầm thấy có lý, không hỏi nhiều nữa, cầm đuốc đi về trước, nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên mở to hai mắt.
Nên hình dung cảnh tượng này như thế nào đây? Hết một rương rồi lại một rương, chất đầy giá kệ xung quanh, từng hàng từng hàng chiếm hết toàn bộ không gian.
Phần lớn rương đều vẫn hoàn hảo không bị tổn thất, chỉ là dính đầy bụi mà thôi. Có một vài cái đã bị nứt, đồ vật bên trong rơi ra, kim ngân lấp lánh, châu báu sáng rực, khiến người ta không đủ mắt nhìn.
Thật khó mà tưởng tượng khung cảnh khi tất cả các rương đều mở ra…
“Sao nào?” Tay sư Vũ đặt lên vai hắn: “Mấy thứ này vẫn chỉ là hạt cát trong sa mạc, ngoại trừ một thạch môn khó mở, một bức tượng Chu Diệu Thông, ngay cả cơ quan cũng không có, chứng tỏ đồ tốt hãy còn ở phía sau nhỉ.”
“Vẫn còn nơi khác sao?”
“Đó là đương nhiên.” Sư Vũ băng qua bức tượng đi tới đằng sau, Kiều Định Dạ vội đuổi theo, cuối con đườn vẫn là một thạch môn.
Lần này Sư Vũ sờ soạng xung quanh rất lâu mới tìm thấy cơ quan mở cửa, đồng thời giải thích cho Kiều Định Dạ: “Nơi này năm xưa lão thành chủ đặc biệt mời cao nhân xây dựng, có tổng cộng ba cánh cửa, cửa này so với cửa khác còn phức tạp hơn.”
Kiều Định Dạ thông suốt, như vậy đồ vật bên trong đương nhiên cũng sẽ càng lúc càng trân quý.
Cánh cửa thứ hai mở ra quả nhiên cũng có một tượng đá, còn cao lớn hơn bức tượng đầu tiên, đoán chừng cũng phải mười hai thước (~4m, 1 thước = 1/3m), áo giáp uy vũ, tay cầm trường thương, một tay đặt sau lưng, mắt nhìn về trước, hùng dũng oanh liệt.
Kiều Định Dạ bước tới gần nhìn kỹ, trên mình thương viết ba chữ “Thi Tử Quang”.
Hắn không khỏi nhíu mày, Chu Diệu Thông phía trước là phản tướng, Thi Tử Quang này chính là thủ lĩnh chống lại hắn. Người này trước đây cùng với Hoắc Kình là phụ tá đắc lực của Tức Mặc Ngạn, lúc Thái tổ giành giang sơn cũng là người có năng lực. Sau đó bởi vì Tức Mặc Ngạn có được Mặc thành, dần nảy sinh bất mãn, kích động mấy đại tướng khởi binh, ban đầu mưu đồ đoạt thành, sau thì dứt khoát phản Dự, thậm chí đầu phục Nhược Khương, Thái tổ và Tức Mặc Ngạn trước sau hiệp lực trấn áp mới thu phục được hắn.
Lại nói, đó vẫn là chuyện sau khi trở thành thành chủ Mặc thành, lần duy nhất Tức Mặc Ngạn cùng Thái tổ hợp sức đối phó cùng một chuyện. Người này vì vậy mà danh tiếng chấn động, nhưng cũng bị triều đinh Dự quốc cố ý giấu giếm, hiện tại chỉ có người Tây vực hãy còn ấn tượng.
Kiều Định Dạ liếc nhìn Sư Vũ: “Nơi này liên tiếp đặt tượng của hai phản tướng, trừ phi Mặc thành…”
Sao Sư Vũ lại không hiểu ý của hắn, cười nói: “Mặc thành không hề có ý tạo phản, Kiều đại đô hộ đừng hiểu lầm. Ta nói rồi đó, dùng phản tướng, chính là kẻ tàn ác, ở nơi này trấn giữ bảo tàng cực kỳ thích hợp.”
Kiều Định Dạ bỗng bật cười: “Nàng nói vậy với Chu Diệu Thông thì được, nhưng với Thi Tử Quang thì lại có chút không đúng.”
Sắc mặt Sư Vũ khẽ biến, nhíu mày.
Kiều Định Dạ cầm đuốc quan sát xung quanh, quả nhiên bảo vật nơi này càng nhiều hơn, hơn nữa có không ít cổ vật từng bị thất truyền. Thậm chí có rất nhiều trân bảo mà hắn từng thấy ở hoàng cung đại nội, nhưng so với đại nội hoàng cung thì còn trân quý hơn, to lớn hơn, thực sự khiến người ta trố mắt đớ lưỡi.
Hắn nhẩm tính sơ, tài phú ở hai cửa nơi này đã không thể tính nổi, không biết nếu như hoàng đế biết được có một nơi như vậy thì sẽ nghĩ thế nào. Quốc khố nhiều năm khổ cực tích trữ như vậy, nào có thể ngờ Mặc thành cũng có một nơi có thể so với quốc khố.
Sư Vũ lạnh lùng nhìn hắn đảo vòng xung quanh, vẻ mặt si mê, nhưng miệng lại thốt lên câu vô cùng quan tâm: “Đừng vội đụng vào đồ vật nơi này, sẽ chạm phải cơ quan.”
Kiều Định Dạ gật đầu, hắn xử sự thận trọng, đương nhiên sẽ không mạo hiểm, nhưng thấy Sư Vũ có thành ý như vậy, phòng bị trong lòng cũng giảm bớt. Hắn đi thẳng tới đầu kia sau lưng bức tượng: “Cánh cửa cuối cùng này mở như thế nào?”
Sư Vũ thở dài: “Hôm nay ta mang chàng tới đây cũng có liên quan tới việc này. Đô vật bên trong cửa cuối cùng quan trọng nhất, lão thành chủ chẳng qua chỉ coi ta như công cụ bảo vệ nhi tử của ông ta, sao có thể đồng ý nói hết toàn bộ cơ chứ? Ông ta chỉ nói một nửa cho ta, còn một nửa bí mật chìa khóa cơ quan thì nói cho Tức Mặc Đàm. Ý của ông ấy là hi vọng ta và Tức Mặc Đàm đồng tâm hiệp lực, cùng nhau mở nơi này, đáng tiếc hiện tại Tức Mặc Đàm đã chết, cho nên một mình ta không cách nào mở được.”
Kiều Định Dạ nhíu mày: “Vậy phải làm sao?…”
Sư Vũ cẩn thận ngẫm nghĩ, “Hoắc Kình nuôi dưỡng Tức Mặc Đàm nhiều năm như vậy, có lẽ biết được bí mật. Hiện tại ông ấy không có đại quyền binh mã, chẳng qua là một ông lão cúi đầu trước người khác mà thôi, ta phái người đi mời ông ấy cùng ta bái tế nhị vị thành chủ, chàng phái binh lính mai phục xung quanh, bắt ông ấy tới đây, chàng và ta cùng bức ép, còn sợ ông ta không thành thực khai báo?”
Kiều Định Dạ cân nhắc tính khả thi, không vội trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Tới lúc đó lại nói vậy.”
Sư Vũ bĩu môi: “Chàng không muốn đồ vật trong cánh cửa thứ ba này, vậy đồ đạc ở hai cánh cửa trước phải chia một ít cho ta, ta không muốn tay trắng quay về.”
Bị nàng nhắc như thế, Kiều Định Dạ không khỏi lại trở nên dao động. Đồ vật ở hai cánh cửa trước đã hấp dẫn như thế, cộng thêm đồ vật bên trong cánh cửa thứ ba, chỉ sợ thật sự phú khả địch quốc (giàu đến độ có thể sánh với cả một quốc gia).
Tiền có thể mua được quỷ thần, có những thứ này, quan hệ trong triều mở ra, nơi nơi đều có thể bồi dưỡng tâm phúc, cò lo về sau cây to đón gió sẽ bị nhổ tận gốc ư?
“Được, nếu đã vậy, cứ quyết định như thế.” Kiều Định Dạ duỗi tay kéo Sư Vũ vào ngực, xoa cằm nàng: “Có nội tử hiền hậu như nàng, mới có thể cùng ta chung hưởng Mặc thành.”
Sư Vũ cười duyên: “Chỉ là Mặc thành sao? Còn có bao nhiêu thành trấn trực thuộc Tây An đô hộ phủ, theo ta thấy, chàng có thể xem như chủ tử của một nửa giang sơn rồi.”
Kiều Định Dạ cười che miệng nàng: “Đừng nói như vậy, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
Ra khỏi núi thì trời đã tối. Sư Vũ mượn cớ sợ quan viên Mặc thành phát hiện, muốn lại quay về Ninh Sóc.
Kiều Định Dạ hiển nhiên đồng ý, sau khi tiễn nàng ra khỏi thành, thuộc hạ hồi báo, ở gần bảo tàng phát hiện một nhóm thủ vệ Mặc thành, nhìn dáng vẻ thì canh giữ nơi này đã nhiều năm, hơn nữa còn có Cát Bôn dẫn quân trú đóng ở lân cận.
Kiều Định Dạ cười lạnh, biết ngay Sư Vũ sẽ không an phận như vậy, thì ra cũng vẫn đề phòng hắn. Đáng tiếc giở trò với hắn, hãy còn hơi non.
“Nhóm quân thủ vệ này là quân canh giữ bảo tàng, không thể giữ lại. Về phần Cát Bôn, hẳn là đi theo bảo vệ Sư Vũ, đuổi đi là được, giữ lại thể diện cho nàng.”
Thuộc hạ vâng lệnh, lập tức đi điều binh.
Ban đêm thời tiết mát mẻ, trong doanh gió cực lớn. Sư Vũ ngồi trong đại trướng trung quân, người khoác áo choàng, nói với Hoắc Kình ngồi cạnh: “Nơi đó con cũng tới lần đầu tiên, không ngờ bên trong lại có tượng đúc của phản tướng, phụ thân hà tất lại lộ rõ quyết tâm như thế.”
Hoắc Kình nhìn nàng: “Quyền thành chủ để ý tượng của Thi Tử Quang ư?”
Sắc mặt Sư Vũ không mấy tốt: “Con thực sự lưu tâm điều này, dường như Kiều Định Dạ biết gì đó.”
“Biết thì thế nào, quan hệ giữa ta và Thi Tử Quang coi như phơi trần trước mắt thiên hạ, lão phu cũng sẽ thay người chắn miệng lưỡi hoang đường của dân chúng.”
Sư Vũ cảm kích nhìn ông: “Đạ tạ Hoắc thúc thúc, chẳng qua nghĩ lại, có thể sự tồn tại của tượng của hai phản tướng cũng có chỗ hay.”
Hoắc Kình thở dài: “Lão phu tóm lại có cảm giác bất an, nếu như Kiều Định Dạ không hành động như dự tính, việc này chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn chài?”
Sư Vũ lắc đầu: “Kiều Định Dạ, bản tính người này vô cùng tham lam, cho nên mới bám chặt Mặc thành không buông, sao lại hành động không như dự tính được? Con cố ý sắp xếp để Cát Bôn bị hắn phát hiện, lúc này chắc chắn hắn sẽ không tin con nữa, nhất định sẽ tới mở cánh cửa thứ ba trước.”
Hoắc Kình gật đầu: “Nếu có thể báo thù đương nhiên là tốt, chỉ là không biết có đáng hay không.”
Sư Vũ nhìn ánh nến nhảy múa, nét mặt mông lung: “A Chiêm đã không còn, giữ lại mấy thứ đó còn có tác dụng gì?”
“Nhưng Quyền thành chủ liều lĩnh như vậy, e rằng không phải chỉ vì A Chiêm nhỉ?”
Sư Vũ cụp mắt: “Không sai, còn vì cả Tức Mặc Vô Bạch. Người cũng đã mất, con còn che giấu gì nữa chứ.”
Tác giả có lời muốn nói: hiahiahia~ Vạn vạn không ngờ chứ gì, thật sự là có bảo tàng hahahaha ~
À mà thôi, cũng không phải của mị, phấn khích như thế làm chi _(:3∠)_
Chương sau sẽ trừng trị tên tra nam Kiều Định Dạ ó, kích động ghê nơi hú hú hú, khóc thương cho Hắc Hắc, lập tức báo thù phục hận cho ngươi!