Chương 56
Thư bổ nhiệm của hoàng đế vài ngày đã đưa tới Mặc thành, lệnh cho Kiều Định Dạ thay Sư Vũ, đảm nhiệm chức Quyền thành chủ Mặc thành.
Kiều Định Dạ ngay hôm đó liền chuyển tới chính viện nơi A Chiêm ở trước đây, nghiễm nhiên đã tự cho mình là thành chủ đời thứ ba.
Mặc dù như vậy, quan viên Mặc thành tới bái kiến lại chỉ vài người ít ỏi, phần lớn đều cáo bệnh hoặc xin nghỉ, biến thành cục diện hết sức xấu hổ.
Kiều Định Dạ vì để lôi kéo lòng người, liên tục ban bố vài pháp lệnh, đều rộng tay đối với quan viên và bách tính Mặc thành. Để kết giao với Tây vực, lại đặc biệt dỡ bỏ cấm lệnh, ngay cả thương nhân Nhược Khương cũng có thể nhập cảnh tiếp tục buôn bán.
Nhưng Mặc thành đối với những việc này phản ứng bình bình. Chúng bách tính ăn nói thận trọng, các quan viên thì không chút dao động, một Mặc thành nổi tiếng tự do phóng khoáng bỗng chốc biến thành một tòa thành câm lặng.
Kiều Định Dạ đương nhiên tức giận, nhưng hình tượng quân tử nho nhã nhiều năm xây dựng của hứn không thể nói phá bỏ là phá bỏ, ngay cả đối diện với Sư Vũ cũng kiên nhẫn, huống chi là với bách tính. Chỉ có thể nhẫn nại đợi Mặc thành tiếp nhận quyền thành chủ khác họ là hắn.
Đáng tiếc việc không như mong đợi, vị trí này thực sự không dễ ngồi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cũng không biết từ đâu nổi lên, bỗng nhiên bắt đầu có lời đồn bảo Kiều Định Dạ có ý đồ mưu phản.
Hồi đầu tin tức chỉ là dăm ba lời nói đùa vô thưởng vô phạt, về sau thì càng lan truyền càng chi tiết, càng truyền càng thật. Thời điểm như vậy, có lời đồn thế này thật sự không hay. Kiều Định Dạ phái người tra xét nguồn gốc phát sinh lời đồn, nhưng lại không chút thu hoạch.
Ngay sau đó trên phố bắt đầu có đồn đại, nói có người tận mắt thấy oan hồn của thành chủ Tức Mặc Đàm lượn lờ trong thành, đoán chừng là bất mãn với việc Mặc thành rơi vào tay người khác họ.
Tới lúc này thì Kiều Định Dạ không thể nhịn nữa. Giả thần giả quỷ, hiển nhiên là có kẻ ở sau sai khiến. Hắn phái thêm người đi tra, kết quả ngay cả thủ hạ của chính mình cũn nói tận mắ nhìn thấy quỷ hồn của Tức Mặc Đàm, còn vì vậy mà sợ đến bệnh không dậy nổi.
Vì vậy lời đồn càng lúc càng không cách nào ngăn chặn.
Đại khái là Gia Hi đế ở triều đình xa xôi cũng nhận được tin tức, không bao lâu đã phát một mật lệnh, kế hoạch vốn chờ thời cơ chín muồi thì sẽ nhập Mặc thành vào Tây An đô hộ phủ thay đổi, yêu cầu Kiều Định Dạ trực tiếp tấu xin Mặc thành trực thuộc triều đình.
Rất rõ ràng, Gia Hi đế đã mất kiên nhẫn để người khác quản lý, chi bằng trực tiếp trực thuộc. Cho dù là chốn biên thùy, tin tức qua lại hao tốn thời gian thì cũng đỡ lo.
Nếu là trước đây, Kiều Định Dạ khẳng định sẽ tuân theo hoàng mệnh, kịp thời viết tấu chương bẩm báo lên trên, nhưng hiện tại lại nghĩ nếu có thể kéo dài thì sẽ kéo dài, bởi vì trước mắt, Mặc thành vẫn không thể nào cứ thế giao ra.
Đêm khuya, trong phủ thành chủ điều động tầng tầng hộ quân, thuộc hạ đứng trước cửa phòng khẽ gõ cửa. Kiều Định Dạ thức dậy khoác nhung trang, xách kiếm ra ngoài.
Đêm tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón. Hắn cột chặt áo choàng, nhanh chân ra khỏi cửa phủ, cưỡi ngựa lên đường.
Đại đội nhân mã không chút tiếng động xuyên qua phố xá Mặc thành, lựa đường tắt, đi về phía ngọn núi an táng thành chủ Mặc thành.
Quan binh canh gác bốn thành đều là thủ hạ do hắn an bày, công khai đi lại trong thành như vậy căn bản không lo lắng điều gì, Kiều Định Dạ không muốn kinh động bách tính, gây thêm rắc rối.
Tới địa điểm, Kiều Định Dạ lưu lại một đội nhân mã nhỏ canh gác cửa quan, dẫn theo số đông đi sâu vào ngọn núi cất giấu bảo tàng.
Ngọn núi này nằm ở ngoại thành Mặc thành, nhưng tiếp giáp ngoại thành, bề mặt bẳng phẳng, trông không chút hiểm trở, nhưng mặt sau thì lại rất dốc, tựa như bị một đao bổ xuống.
Hai mặt tường thành của cổng thành Đông và thành Nam Mặc thành đều dựa thế núi dựng lên, nối dài tới tận đây. Trước đây thủ vệ quân bảo tàng bị phát hiện cũng là mai phục ở gần lưng núi.
Đêm nay trời không trăng không sao, rặng núi trông như mãnh thú đen tuyền lặng lẽ ngủ đông. Kiều Định Dạ xuống ngựa, lệnh cho người đốt đuốc, cảnh giác quan sát xung quanh, nói với tâm phúc hai bên: “Thế núi nơi đây trông có vẻ bình thường, nhưng chôn giấu bảo tàng, ắt hẳn sẽ không đơn giản như bề ngoài, huống hồ còn tiếp giáp với tường thành, phái người trông chừng triền núi cẩn thận, ngàn vạn lần không được để kẻ khác tiến vào.”
Một thuộc hạ nói: “Sao Đại đô hộ khong chờ Sư thành chủ? Không phải nàng ấy đã hẹn cùng ngài bắt Hoắc Kình rồi lại vào đây sao? Nàng so với chúng ta chắc chắn quen thuộc nơi này hơn, tùy tiện đi vào vạn nhất chạm phải cơ quan…”
“Không cần đợi nàng ấy.” Kiều Định Dạ ngắt lời hắn: “Sư Vũ không đáng tin, chúng ta tự mình đi trước.”
Chúng thuộc hạ chỉ có thể chắp tay tuân lệnh.
Tiểu đội một hàng mười người tiến vào dò đường, một lúc sau trở ra bẩm báo, đều nói bên trong không có bất thường.
Kiều Định Dạ vừa nhìn đã thấy nơi hông bọn họ căng phồng, hiển nhiên là đã giấu không ít bảo bối, cũng không vạch trần, cầm đuốc đi vào trong núi.
Thuận lợi xuyên qua hai cánh cửa, nơi này vẫn giống như khi Sư Vũ dẫn hắn vào lúc trước. Xem ra vẫn là hắn quá thận trọng, nhân mã của Sư Vũ sau khi bị hắn đuổi đi, nơi này cũng chưa từng có dấu vết có người khác đi vào.
Tới trước cánh cửa thé ba, hắn nhớ lại thủ pháp khi Sư Vũ mở hai cánh cửa trước, nhưng bất luận là chạm vào cơ quan trên bức tường đá bên cạnh như thế nào thì đều không có phản ứng.
Một đám thuộc hạ đứng trước cánh cửa ôm đầu suy nghĩ, không biết nên làm thế nào mới được.
Kiều Định Dạ nhíu mày suy nghĩ một lúc, không chút manh mối, lùi ra vài bước nói: “Thật sự không được thì dùng biện pháp mạnh mở ra.”
Có thuộc hạ khuyên can: “Vạn nhất chạm vào cơ quan thì sao?”
Kiều Định Dạ không khỏi do dự, nhưng trong cánh cửa thứ ba cất giấu so với hai cánh cửa trước thật sự nhiều như vậy, đồ vật bên trong trân quý thế nào, đương nhiên không cần nói.
Càng hiếu kỳ thì càng động lòng, hắn mím môi, quay đầu lớn tiếng nói: “Binh sĩ trong quân ta, phàm có người tự nguyện tiến lên phá cửa, tất cả đều thăng một cấp, tài vật bên trong có thể lấy mười món bất kỳ, có ai tự nguyện tiến lên hay không?”
Độ vật trong hai cánh cửa trước cầm một hai món đã khiến cả đời ăn uống không lo, huống hồ là mười món đồ trong cánh cửa thứ ba.
Vừa dứt lời, nháy mắt đã có năm sáu người to gan xông lên trước, bên trong còn có một phó tướng bên cạnh Kiều Định Dạ.
Sau đó lục tục lại có hai mươi mấy người. Kiều Định Dạ dẫn những người còn lại lùi tới bên trong cánh cửa thứ hai, chờ tin tức bọn họ phá cửa.
Hai mươi mấy người đó quả nhiên dã man, đao thương kiếm chém cộng thêm hỏa dược, cái gì cũng dùng. Kiều Định Dạ cảm thấy ở trong núi dùng phương pháp này không khỏi nguy hiểm, vừa định ngăn cản thì bị tiếng ĐOÀNG chấn động đến độ suýt nữa ngã xuống, lúc đứng vững lại thì nghe thấy phía trước không ngừng có tiếng hô, cánh cửa thứ ba cuối cùng đã bị nổ ra một lỗ hổng.
Nếu đã như vậy, hắn cũng không trách tội mấy người này, chỉ là qua một thời gian thì lại phê bình vài câu. Động tĩnh lớn như vậy nếu như kinh động bách tính Mặc thành thì không hay.
Tất cả mọi người lùi ra sau, hai tâm phúc tiến lên trước đẩy cửa mở đường, xác nhận không có cơ quan mới mời Kiều Định Dạ đi vào.
Cửa bị cưỡng chế nổ ra một lỗ hổng, cho nên rất thấp, Kiều Định Dạ khom người vào trong, ngẩng đầu cầm đuốc giương lên, bất giác ngẩn người.
Bên trong căn bản không có tài vật gì, nhưng lại dày đặc binh khí, đao thương búa riều sắc bén, khôi giáp mã cụ, tất cả đều là trang bị dùng để tác chiến.
Chúng thuộc hạ hết sức hoảng loạn, tìm kiếm một vòng đều không tìm thấy một mẩu vàng bạc nào: “Đại đô hộ, nơi này hết thảy đều là quân giới.”
Kiều Định Dạ cầm đuốc cẩn thận dọc theo bốn phía đi một vòng, bỗng nhiên nhìn thấy bên trong có một tượng đá, cẩn thận nhìn kỹ, thế nhưng trông thấy tượng đá mặc chính là long bào, lại đến gần nhìn kỹ tên trên đó, hoảng sợ biến sắc, trên đầu gối long bào thế nhưng lại khắc tên của hắn.
“Trúng kế rồi! Mau ra ngoài!”
Hắn để lại vài người tiêu hủy tượng đá, đang định dẫn người thoát ra thì trông thấy hộ vệ từng gặp trên đường đều chết, trên người ai nấy đều trúng độc tiễn chí mệnh.
Trong núi cách âm kiên cố, những người này vốn ở bên ngoài trông chừng, lẽ nào là xảy ra chuyện gì nên chạy vào báo tin?
Kiều Định Dạ không dám chậm trễ, rút kiếm ra, nhanh chóng chạy tới cánh cửa thứ hai, nhưng thấy đại đội tinh binh Mặc thành đông đặc, khiến thông đạo chật hẹp chen chúc tới giọt nước không lọt, không khỏi dừng bước.
Hoắc Kình đẩy binh lính, rảo bước tiến lên, khôi giáp uy vũ, trường kiếm trong tay hãy còn nhỏ máu.
“Tây An Đô hộ phủ Kiều Định Dạ tích trữ lượng lớn quân giới trong núi, mưu đồ tạo phản, lão thần Hoắc Kình phụng chỉ tới tróc nã!”
Kiều Định Dạ biến sắc: “Lão tướng quân không bằng không chứng, chớ có ngậm máu phun người!”
“Không bằng không chứng?” Hoắc Kình hừ lạnh một tiếng: “Thế sao ngươi không chịu giao Mặc thành cho bệ hạ? Kim ngân tài phú cùng quân giới chỗ này là chuyện thế nào? Ở đây có hai tượng đồng của phản tướng, một tượng đồng ngươi xưng đế, lại phải giải thích ra sao?”
Khóe mắt Kiều Định Dạ muốn nứt ra: “Quả nhiên là các ngươi bày mưu! Sư Vũ đâu? Bảo nàng ta tới gặp ta!”
Hoắc Kình nói: “Quyền thành chủ không có thời gian gặp ngươi, nàng đang cùng Tể tướng đại nhân chờ ở bên ngoài, Kiều Đại đô hộ chờ lát nữa ra ngoài nhận tội sẽ gặp được ngài thôi.”
“Tể tướng?” Kiều Định Dạ như bị sét đánh, từ Trường An tới đây mất rất nhiều ngày, thế nhưng Thừa tướng lại ở đây, nói rõ hoàng đế sớm đã rõ ràng mọi chuyện, thì ra hoàng đế cũng có ý định trừ khử hắn.
Hắn phẫn nộ vô cùng, sớm đã không còn phong thái nho nhã: “Đừng hòng xàm ngôn! Ta chưa từng muốn tạo phản!”
Hoắc Kình lười nói chuyện thừa thãi với hắn, cao giọng hét một tiếng: “Tất cả nghe lệnh! Kiều Định Dạ mưu phản chứng cứ xác thực, nếu như hộ quân có ý định đầu hàng, có thể tha tội chết, nếu vẫn như cũ đi theo phản tặc, xử tử tại chỗ!” Dứt lời hướng phía sau phất tay, đại quân lập tức xông lên chém giết.
Gió đêm thổi qua đồi núi, Tể tướng vừa cùng Sư Vũ bái tế nhị vị thành chủ từ đỉnh núi về tới chân núi.
Vệ đường có bốn vị quan thủ thành quỳ ở đó, đều là do thân binh hoàng đế phái tới sau khi kêu mở cửa thành thì bắt trói lại. Bọn họ căn bản không biết xảy ra chuyện gì, vì sao hoàng đế bỗng nhiên lại phái đại quân vào thành, còn bắt bọn họ, thực sự nghĩ không thông.
Ánh đuốc soi sáng con đường ngoằn ngoèo, Cát Bôn dẫn thuộc hạ áp tải đô hộ quân đã đầu hàng đi tới trước mặt, ấn quỳ xuống đất.
Tể tướng thấy vậy thở dài: “Triều đình Dự quốc ta từ khi lập quốc tới nay xảy ra không ít nội loạn, mặc dù không lớn nhưng cũng có tổn thất, không có lợi cho quốc gia.”
Sư Vũ cười: “Lời này của Tể tướng đại nhân sai rồi, lần này bình định phản tặc, thu được bảo vật quân giới mà hắn ngầm tích trữ, kỳ thực là được lợi lớn mà không tổn thất chứ.”
Sắc mặt Tể tướng khẽ thay đổi, không khỏi cũng hiếu kỳ trong núi rốt cuộc là cất giấu bao nhiêu tài phú.
Đằng xa đại quân từ trong núi ùa ra, khiêng rương bảo vật dày nặng cùng khí giới đặt lên xe ngựa, hết chiếc này đến chiếc khác, cả một đội xe thế nhưng vẫn chưa chất hết.
Hoắc Kình áp tải Kiều Định Dạ đi tới. Tây An Đại đô hộ phong độ ngời ngời, ưu nhã trác tuyệt thiên hạ lúc này bị ấn quỳ trước mặt Tể tướng, bộ dạng nhếch nhác, đầu tóc rối tung, dưới ánh lửa ngẩng cổ trừng Sư Vũ bằng vẻ không cam lòng.
Nhưng Sư Vũ đáp lại hắn bằng nụ cười dịu dàng.
Tể tướng chắp tay sau lưng: “Kiều Định Dạ, bệ hạ coi trọng ngươi như vậy, nhưng ngươi lại có dị tâm, đáng tội gì?”
Kiều Định Dạ ngẩng đầu cười lớn, âm thanh vang vang bốn phía: “Muốn gán tội cho người khác, ta nhận là được, chỉ cần bệ hạ có thể an tâm là được.”
“Không được vô lễ!” Tể tướng tức giận quở trách, lệnh người giải hắn vào ngục, ngày mai áp tải về đo thành chịu thẩm.
Lúc Kiều Định Dạ bị kéo đi thì liếc nhìn Sư Vũ: “Sư thành chủ cho rằng mình đã thắng?”
Sư Vũ nhếch khóe môi: “Ta chỉ biết ngươi đã thua.”
Kiều Định Dạ cười lạnh hai tiếng, giãy khỏi tay binh sĩ, tự mình đi về trước, nhưng vẻ mặt lại không hề nhận thua.
Tác giả có lời muốn nói:
Thực ra Kiều Định Dạ cũng cảm thấy mình quá nổi bật e là sẽ rước lấy nghi kỵ của hoàng đế, đáng tiếc còn chưa kịp trải đường đã bị Sư Vũ chơi một vố. Con đường chính trị sau này hoàn toàn bị chặt đứt, cho nên nói quyền thế như mây bay mà ~~
Kiều Định Dạ ngay hôm đó liền chuyển tới chính viện nơi A Chiêm ở trước đây, nghiễm nhiên đã tự cho mình là thành chủ đời thứ ba.
Mặc dù như vậy, quan viên Mặc thành tới bái kiến lại chỉ vài người ít ỏi, phần lớn đều cáo bệnh hoặc xin nghỉ, biến thành cục diện hết sức xấu hổ.
Kiều Định Dạ vì để lôi kéo lòng người, liên tục ban bố vài pháp lệnh, đều rộng tay đối với quan viên và bách tính Mặc thành. Để kết giao với Tây vực, lại đặc biệt dỡ bỏ cấm lệnh, ngay cả thương nhân Nhược Khương cũng có thể nhập cảnh tiếp tục buôn bán.
Nhưng Mặc thành đối với những việc này phản ứng bình bình. Chúng bách tính ăn nói thận trọng, các quan viên thì không chút dao động, một Mặc thành nổi tiếng tự do phóng khoáng bỗng chốc biến thành một tòa thành câm lặng.
Kiều Định Dạ đương nhiên tức giận, nhưng hình tượng quân tử nho nhã nhiều năm xây dựng của hứn không thể nói phá bỏ là phá bỏ, ngay cả đối diện với Sư Vũ cũng kiên nhẫn, huống chi là với bách tính. Chỉ có thể nhẫn nại đợi Mặc thành tiếp nhận quyền thành chủ khác họ là hắn.
Đáng tiếc việc không như mong đợi, vị trí này thực sự không dễ ngồi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cũng không biết từ đâu nổi lên, bỗng nhiên bắt đầu có lời đồn bảo Kiều Định Dạ có ý đồ mưu phản.
Hồi đầu tin tức chỉ là dăm ba lời nói đùa vô thưởng vô phạt, về sau thì càng lan truyền càng chi tiết, càng truyền càng thật. Thời điểm như vậy, có lời đồn thế này thật sự không hay. Kiều Định Dạ phái người tra xét nguồn gốc phát sinh lời đồn, nhưng lại không chút thu hoạch.
Ngay sau đó trên phố bắt đầu có đồn đại, nói có người tận mắt thấy oan hồn của thành chủ Tức Mặc Đàm lượn lờ trong thành, đoán chừng là bất mãn với việc Mặc thành rơi vào tay người khác họ.
Tới lúc này thì Kiều Định Dạ không thể nhịn nữa. Giả thần giả quỷ, hiển nhiên là có kẻ ở sau sai khiến. Hắn phái thêm người đi tra, kết quả ngay cả thủ hạ của chính mình cũn nói tận mắ nhìn thấy quỷ hồn của Tức Mặc Đàm, còn vì vậy mà sợ đến bệnh không dậy nổi.
Vì vậy lời đồn càng lúc càng không cách nào ngăn chặn.
Đại khái là Gia Hi đế ở triều đình xa xôi cũng nhận được tin tức, không bao lâu đã phát một mật lệnh, kế hoạch vốn chờ thời cơ chín muồi thì sẽ nhập Mặc thành vào Tây An đô hộ phủ thay đổi, yêu cầu Kiều Định Dạ trực tiếp tấu xin Mặc thành trực thuộc triều đình.
Rất rõ ràng, Gia Hi đế đã mất kiên nhẫn để người khác quản lý, chi bằng trực tiếp trực thuộc. Cho dù là chốn biên thùy, tin tức qua lại hao tốn thời gian thì cũng đỡ lo.
Nếu là trước đây, Kiều Định Dạ khẳng định sẽ tuân theo hoàng mệnh, kịp thời viết tấu chương bẩm báo lên trên, nhưng hiện tại lại nghĩ nếu có thể kéo dài thì sẽ kéo dài, bởi vì trước mắt, Mặc thành vẫn không thể nào cứ thế giao ra.
Đêm khuya, trong phủ thành chủ điều động tầng tầng hộ quân, thuộc hạ đứng trước cửa phòng khẽ gõ cửa. Kiều Định Dạ thức dậy khoác nhung trang, xách kiếm ra ngoài.
Đêm tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón. Hắn cột chặt áo choàng, nhanh chân ra khỏi cửa phủ, cưỡi ngựa lên đường.
Đại đội nhân mã không chút tiếng động xuyên qua phố xá Mặc thành, lựa đường tắt, đi về phía ngọn núi an táng thành chủ Mặc thành.
Quan binh canh gác bốn thành đều là thủ hạ do hắn an bày, công khai đi lại trong thành như vậy căn bản không lo lắng điều gì, Kiều Định Dạ không muốn kinh động bách tính, gây thêm rắc rối.
Tới địa điểm, Kiều Định Dạ lưu lại một đội nhân mã nhỏ canh gác cửa quan, dẫn theo số đông đi sâu vào ngọn núi cất giấu bảo tàng.
Ngọn núi này nằm ở ngoại thành Mặc thành, nhưng tiếp giáp ngoại thành, bề mặt bẳng phẳng, trông không chút hiểm trở, nhưng mặt sau thì lại rất dốc, tựa như bị một đao bổ xuống.
Hai mặt tường thành của cổng thành Đông và thành Nam Mặc thành đều dựa thế núi dựng lên, nối dài tới tận đây. Trước đây thủ vệ quân bảo tàng bị phát hiện cũng là mai phục ở gần lưng núi.
Đêm nay trời không trăng không sao, rặng núi trông như mãnh thú đen tuyền lặng lẽ ngủ đông. Kiều Định Dạ xuống ngựa, lệnh cho người đốt đuốc, cảnh giác quan sát xung quanh, nói với tâm phúc hai bên: “Thế núi nơi đây trông có vẻ bình thường, nhưng chôn giấu bảo tàng, ắt hẳn sẽ không đơn giản như bề ngoài, huống hồ còn tiếp giáp với tường thành, phái người trông chừng triền núi cẩn thận, ngàn vạn lần không được để kẻ khác tiến vào.”
Một thuộc hạ nói: “Sao Đại đô hộ khong chờ Sư thành chủ? Không phải nàng ấy đã hẹn cùng ngài bắt Hoắc Kình rồi lại vào đây sao? Nàng so với chúng ta chắc chắn quen thuộc nơi này hơn, tùy tiện đi vào vạn nhất chạm phải cơ quan…”
“Không cần đợi nàng ấy.” Kiều Định Dạ ngắt lời hắn: “Sư Vũ không đáng tin, chúng ta tự mình đi trước.”
Chúng thuộc hạ chỉ có thể chắp tay tuân lệnh.
Tiểu đội một hàng mười người tiến vào dò đường, một lúc sau trở ra bẩm báo, đều nói bên trong không có bất thường.
Kiều Định Dạ vừa nhìn đã thấy nơi hông bọn họ căng phồng, hiển nhiên là đã giấu không ít bảo bối, cũng không vạch trần, cầm đuốc đi vào trong núi.
Thuận lợi xuyên qua hai cánh cửa, nơi này vẫn giống như khi Sư Vũ dẫn hắn vào lúc trước. Xem ra vẫn là hắn quá thận trọng, nhân mã của Sư Vũ sau khi bị hắn đuổi đi, nơi này cũng chưa từng có dấu vết có người khác đi vào.
Tới trước cánh cửa thé ba, hắn nhớ lại thủ pháp khi Sư Vũ mở hai cánh cửa trước, nhưng bất luận là chạm vào cơ quan trên bức tường đá bên cạnh như thế nào thì đều không có phản ứng.
Một đám thuộc hạ đứng trước cánh cửa ôm đầu suy nghĩ, không biết nên làm thế nào mới được.
Kiều Định Dạ nhíu mày suy nghĩ một lúc, không chút manh mối, lùi ra vài bước nói: “Thật sự không được thì dùng biện pháp mạnh mở ra.”
Có thuộc hạ khuyên can: “Vạn nhất chạm vào cơ quan thì sao?”
Kiều Định Dạ không khỏi do dự, nhưng trong cánh cửa thứ ba cất giấu so với hai cánh cửa trước thật sự nhiều như vậy, đồ vật bên trong trân quý thế nào, đương nhiên không cần nói.
Càng hiếu kỳ thì càng động lòng, hắn mím môi, quay đầu lớn tiếng nói: “Binh sĩ trong quân ta, phàm có người tự nguyện tiến lên phá cửa, tất cả đều thăng một cấp, tài vật bên trong có thể lấy mười món bất kỳ, có ai tự nguyện tiến lên hay không?”
Độ vật trong hai cánh cửa trước cầm một hai món đã khiến cả đời ăn uống không lo, huống hồ là mười món đồ trong cánh cửa thứ ba.
Vừa dứt lời, nháy mắt đã có năm sáu người to gan xông lên trước, bên trong còn có một phó tướng bên cạnh Kiều Định Dạ.
Sau đó lục tục lại có hai mươi mấy người. Kiều Định Dạ dẫn những người còn lại lùi tới bên trong cánh cửa thứ hai, chờ tin tức bọn họ phá cửa.
Hai mươi mấy người đó quả nhiên dã man, đao thương kiếm chém cộng thêm hỏa dược, cái gì cũng dùng. Kiều Định Dạ cảm thấy ở trong núi dùng phương pháp này không khỏi nguy hiểm, vừa định ngăn cản thì bị tiếng ĐOÀNG chấn động đến độ suýt nữa ngã xuống, lúc đứng vững lại thì nghe thấy phía trước không ngừng có tiếng hô, cánh cửa thứ ba cuối cùng đã bị nổ ra một lỗ hổng.
Nếu đã như vậy, hắn cũng không trách tội mấy người này, chỉ là qua một thời gian thì lại phê bình vài câu. Động tĩnh lớn như vậy nếu như kinh động bách tính Mặc thành thì không hay.
Tất cả mọi người lùi ra sau, hai tâm phúc tiến lên trước đẩy cửa mở đường, xác nhận không có cơ quan mới mời Kiều Định Dạ đi vào.
Cửa bị cưỡng chế nổ ra một lỗ hổng, cho nên rất thấp, Kiều Định Dạ khom người vào trong, ngẩng đầu cầm đuốc giương lên, bất giác ngẩn người.
Bên trong căn bản không có tài vật gì, nhưng lại dày đặc binh khí, đao thương búa riều sắc bén, khôi giáp mã cụ, tất cả đều là trang bị dùng để tác chiến.
Chúng thuộc hạ hết sức hoảng loạn, tìm kiếm một vòng đều không tìm thấy một mẩu vàng bạc nào: “Đại đô hộ, nơi này hết thảy đều là quân giới.”
Kiều Định Dạ cầm đuốc cẩn thận dọc theo bốn phía đi một vòng, bỗng nhiên nhìn thấy bên trong có một tượng đá, cẩn thận nhìn kỹ, thế nhưng trông thấy tượng đá mặc chính là long bào, lại đến gần nhìn kỹ tên trên đó, hoảng sợ biến sắc, trên đầu gối long bào thế nhưng lại khắc tên của hắn.
“Trúng kế rồi! Mau ra ngoài!”
Hắn để lại vài người tiêu hủy tượng đá, đang định dẫn người thoát ra thì trông thấy hộ vệ từng gặp trên đường đều chết, trên người ai nấy đều trúng độc tiễn chí mệnh.
Trong núi cách âm kiên cố, những người này vốn ở bên ngoài trông chừng, lẽ nào là xảy ra chuyện gì nên chạy vào báo tin?
Kiều Định Dạ không dám chậm trễ, rút kiếm ra, nhanh chóng chạy tới cánh cửa thứ hai, nhưng thấy đại đội tinh binh Mặc thành đông đặc, khiến thông đạo chật hẹp chen chúc tới giọt nước không lọt, không khỏi dừng bước.
Hoắc Kình đẩy binh lính, rảo bước tiến lên, khôi giáp uy vũ, trường kiếm trong tay hãy còn nhỏ máu.
“Tây An Đô hộ phủ Kiều Định Dạ tích trữ lượng lớn quân giới trong núi, mưu đồ tạo phản, lão thần Hoắc Kình phụng chỉ tới tróc nã!”
Kiều Định Dạ biến sắc: “Lão tướng quân không bằng không chứng, chớ có ngậm máu phun người!”
“Không bằng không chứng?” Hoắc Kình hừ lạnh một tiếng: “Thế sao ngươi không chịu giao Mặc thành cho bệ hạ? Kim ngân tài phú cùng quân giới chỗ này là chuyện thế nào? Ở đây có hai tượng đồng của phản tướng, một tượng đồng ngươi xưng đế, lại phải giải thích ra sao?”
Khóe mắt Kiều Định Dạ muốn nứt ra: “Quả nhiên là các ngươi bày mưu! Sư Vũ đâu? Bảo nàng ta tới gặp ta!”
Hoắc Kình nói: “Quyền thành chủ không có thời gian gặp ngươi, nàng đang cùng Tể tướng đại nhân chờ ở bên ngoài, Kiều Đại đô hộ chờ lát nữa ra ngoài nhận tội sẽ gặp được ngài thôi.”
“Tể tướng?” Kiều Định Dạ như bị sét đánh, từ Trường An tới đây mất rất nhiều ngày, thế nhưng Thừa tướng lại ở đây, nói rõ hoàng đế sớm đã rõ ràng mọi chuyện, thì ra hoàng đế cũng có ý định trừ khử hắn.
Hắn phẫn nộ vô cùng, sớm đã không còn phong thái nho nhã: “Đừng hòng xàm ngôn! Ta chưa từng muốn tạo phản!”
Hoắc Kình lười nói chuyện thừa thãi với hắn, cao giọng hét một tiếng: “Tất cả nghe lệnh! Kiều Định Dạ mưu phản chứng cứ xác thực, nếu như hộ quân có ý định đầu hàng, có thể tha tội chết, nếu vẫn như cũ đi theo phản tặc, xử tử tại chỗ!” Dứt lời hướng phía sau phất tay, đại quân lập tức xông lên chém giết.
Gió đêm thổi qua đồi núi, Tể tướng vừa cùng Sư Vũ bái tế nhị vị thành chủ từ đỉnh núi về tới chân núi.
Vệ đường có bốn vị quan thủ thành quỳ ở đó, đều là do thân binh hoàng đế phái tới sau khi kêu mở cửa thành thì bắt trói lại. Bọn họ căn bản không biết xảy ra chuyện gì, vì sao hoàng đế bỗng nhiên lại phái đại quân vào thành, còn bắt bọn họ, thực sự nghĩ không thông.
Ánh đuốc soi sáng con đường ngoằn ngoèo, Cát Bôn dẫn thuộc hạ áp tải đô hộ quân đã đầu hàng đi tới trước mặt, ấn quỳ xuống đất.
Tể tướng thấy vậy thở dài: “Triều đình Dự quốc ta từ khi lập quốc tới nay xảy ra không ít nội loạn, mặc dù không lớn nhưng cũng có tổn thất, không có lợi cho quốc gia.”
Sư Vũ cười: “Lời này của Tể tướng đại nhân sai rồi, lần này bình định phản tặc, thu được bảo vật quân giới mà hắn ngầm tích trữ, kỳ thực là được lợi lớn mà không tổn thất chứ.”
Sắc mặt Tể tướng khẽ thay đổi, không khỏi cũng hiếu kỳ trong núi rốt cuộc là cất giấu bao nhiêu tài phú.
Đằng xa đại quân từ trong núi ùa ra, khiêng rương bảo vật dày nặng cùng khí giới đặt lên xe ngựa, hết chiếc này đến chiếc khác, cả một đội xe thế nhưng vẫn chưa chất hết.
Hoắc Kình áp tải Kiều Định Dạ đi tới. Tây An Đại đô hộ phong độ ngời ngời, ưu nhã trác tuyệt thiên hạ lúc này bị ấn quỳ trước mặt Tể tướng, bộ dạng nhếch nhác, đầu tóc rối tung, dưới ánh lửa ngẩng cổ trừng Sư Vũ bằng vẻ không cam lòng.
Nhưng Sư Vũ đáp lại hắn bằng nụ cười dịu dàng.
Tể tướng chắp tay sau lưng: “Kiều Định Dạ, bệ hạ coi trọng ngươi như vậy, nhưng ngươi lại có dị tâm, đáng tội gì?”
Kiều Định Dạ ngẩng đầu cười lớn, âm thanh vang vang bốn phía: “Muốn gán tội cho người khác, ta nhận là được, chỉ cần bệ hạ có thể an tâm là được.”
“Không được vô lễ!” Tể tướng tức giận quở trách, lệnh người giải hắn vào ngục, ngày mai áp tải về đo thành chịu thẩm.
Lúc Kiều Định Dạ bị kéo đi thì liếc nhìn Sư Vũ: “Sư thành chủ cho rằng mình đã thắng?”
Sư Vũ nhếch khóe môi: “Ta chỉ biết ngươi đã thua.”
Kiều Định Dạ cười lạnh hai tiếng, giãy khỏi tay binh sĩ, tự mình đi về trước, nhưng vẻ mặt lại không hề nhận thua.
Tác giả có lời muốn nói:
Thực ra Kiều Định Dạ cũng cảm thấy mình quá nổi bật e là sẽ rước lấy nghi kỵ của hoàng đế, đáng tiếc còn chưa kịp trải đường đã bị Sư Vũ chơi một vố. Con đường chính trị sau này hoàn toàn bị chặt đứt, cho nên nói quyền thế như mây bay mà ~~