Chương : 49
Edit: Xiao Yi.
Rất nhanh đã tới yến tiệc chiêu đãi của Kiều Dư.
Đã sớm lường trước lượng khách tới đây sẽ không ít, mà sức mình lại có hạn nên Kiều Dư chỉ đơn giản dọn mấy cái sân rồi bài trí vài tiết mục ca múa, đãi mọi người chơi đàn, thi đối văn thơ, đánh cờ,…
Sau khi bái kiến Kiều Dư, khách khứa có thể tự do chọn tiết mục để chơi dưới sự dẫn đường của hạ nhân trong phủ.
Một số ít không thích náo nhiệt thì tụ thành một nhóm, uống trà tán gẫu.
Trên dưới phủ An Bình Quận chúa tuy náo nhiệt nhưng không hề mất trật tự.
Gần đây, Kiều Dư có hơi không khoẻ nên không tiện ra ngoài, chỉ lặng lặng ngồi trong nhà uống trà, Ninh Tư Nguyệt ngồi bên cạnh tán gẫu cùng nàng.
Cách đó không xa có vài mệnh phụ [1] thấy dáng vẻ của Kiều Dư thanh nhã, cử chỉ thong dong, khí độ trầm ổn thì không nhịn được khen ngợi: “Tuy thoạt nhìn vẫn còn trẻ tuổi nhưng Quận chúa làm việc lại rất đáng tin cậy. Ví như yến hội hôm nay, Tây Kinh chúng ta không có mấy cô nương có thể lo liệu ổn thoả như vậy đâu.”
“Không sai, còn nhan sắc nữa, luận dung mạo của An Bình Quận chúa thì các cô nương ở Tây Kinh này không ai có thể sánh bằng nàng.”
“Cũng phải thôi, thoạt nhìn Quận chúa không giống cô nương xuất thân từ một gia đình bình thường.”
Nghe nhóm mệnh phụ kia khen ngợi, vài tiểu thư bên cạnh không mấy cam lòng.
Nghe nói Kiều Dư này là người được Vương gia dẫn từ Vân Châu về đây, chỉ là một kẻ mồ côi, cùng lắm nàng chỉ có vài phần sắc đẹp mà thôi, giáo dưỡng có thể cao được tới đâu chứ?
Yến hội hôm nay không chừng là Nhiếp chính vương sai người giúp đỡ, e là Kiều Dư chẳng cần bỏ ra công sức gì, vậy mà toàn bộ thành quả đều được ghi nhận trên danh nghĩa của nàng!
Khó trách những tiểu thư này căm giận trong lòng, bởi vì ai trong số họ cũng được gia tộc cẩn thận bồi dưỡng, mục đích là gả cho thế gia danh môn để lấy thêm vinh quang về cho gia tộc.
Hiện nay, ở Tây Kinh này, vị nam nhân chạm là bỏng tay chỉ có Nguỵ Đình, tuy các nàng chưa từng tiếp xúc với hắn nhưng trong lòng các nàng khó tránh được nảy sinh ảo tưởng. Nếu có thể gả cho Nguỵ Đình thì các nàng sẽ trở thành nữ nhân được chú ý nhất nơi đây!
Trước đây có Tiêu Ấu Ngư thì họ không dám bất mãn ra mặt, ai bảo nàng ta là đương kim Thái hậu cơ chứ?
Nhưng hôm nay, Kiều Dư này ở đâu chui ra? Tuy danh hào [2] An Bình Quận chúa rất dễ nghe nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, danh hào này vẫn là Nguỵ Đình cho nàng. Ngoài trừ nó thì nàng không có gì cả, nhà mẹ sau lưng nàng không thể trợ giúp bất kỳ cái gì cho Nguỵ Đình!
Chúng tiểu thư nghe thấy những lời khen dành cho Kiều Dư liền bỏ về, dẫn đầu là Lưu Nhược Vi, và họ chẳng hề thông báo cho Kiều Dư một tiếng.
Thấy họ không chào hỏi gì đã bỏ đi, Kiều Dư hơi kinh ngạc. Đây đều là tiểu thư khuê các được hưởng sự giáo dưỡng tốt nhất của Tây Kinh lại có thể làm ra chuyện thất lễ như vậy. Nàng lập tức gọi Xuân Lan, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy ta đã thất lễ với các vị tiểu thư, ngươi đi hỏi có phải các nàng cảm thấy Quận chúa phủ tiếp đãi không chu đáo không?”
Thấy người nọ là Lưu Nhược Vi, sắc mặt của Ninh Tư Nguyệt không giấu được sự chán ghét, “Tỷ không cần quan tâm tới họ. Mấy người đó rảnh nên kiếm chuyện thôi.”
Kiều Dư khựng một lát, hỏi: “Sao muội lại nói vậy?”
Ninh Tư Nguyệt đáp: “Lưu Nhược Vi kia hình như có địch ý với tỷ. Hồi ở Trương phủ, lúc tỷ cứu chưa cho tiểu công tử của Hứa gia bị nàng ta thấy, nàng ta quay đầu nói với Hứa phu nhân thành tỷ ve vãn nhi tử của phu nhân. Lời nói kia của nàng ta rõ ràng là muốn huỷ hoại thanh danh của tỷ mà!”
Kiều Dư không hiểu gì, “Thanh danh của ta có bị huỷ hay không thì liên quan gì tới nàng ta?”
Vị tiểu thư này đúng là rảnh quá nên kiếm chuyện làm.
Ninh Tư Nguyệt cười cười, “Chuyện này khó nói lắm, ai bảo Nhiếp chính vương của chúng ta là miếng mồi ngon chứ? Còn một chuyện nữa, ta cảm thấy hẳn là có liên quan.”
Kiều Dư bày ra dáng vẻ vô cùng chăm chú lắng nghe.
Ninh Tư Nguyệt nói tiếp: “Ngày hội Đoan Ngọ hôm đó, không phải Vương gia nhà tỷ đã cược một cái nhẫn ban chỉ hay sao? Tỷ đoán xem cuối cùng nhẫn ban chỉ đó sẽ vào tay ai?”
Nhắc tới chuyện này, Kiều Dư liền hiểu ra, “Chẳng lẽ là nàng ta?”
Ngày đó, nàng chỉ biết có vài tiểu thư chia nhau nhẫn ban chỉ và ngọc bội của Nguỵ Đình, nhưng cụ thể là vị nào nhà ai thì nàng không nhớ rõ. Hôm nay Ninh Tư Nguyệt nhắc tới, nàng mới biết thì ra một trong số đó là Lưu Nhược Vi.
“Còn không phải sao?” Ninh Tư Nguyệt khinh thường nói: “Nếu như ngày đó, Vương gia nhà tỷ không bỏ ra thêm hai miếng ngọc bội thì nàng ta chính là nữ nhân duy nhất có đồ của Nhiếp chính vương rồi.”
“Thì ra đây là sự đố kỵ của nữ nhân, đúng là đáng sợ.” Kiều Dư cảm khái.
Nàng vốn nghĩ rằng mình chưa từng đắc tội Lưu Nhược Vi, kết quả là sau khi nghe Ninh Tư Nguyệt nói như vậy, nàng mới ngộ ra việc làm của mình hôm Đoan Ngọ ấy đã khiến Lưu Nhược Vi ghi hận.
Ninh Tư Nguyệt phì cười, “Được rồi, tỷ đừng có cảm khái nữa. Bằng sự đối xử vô cùng tốt của Vương gia dành cho tỷ, tới một nữ nhân đã gả chồng là ta cũng phải ganh tỵ, huống chi là nàng ta?”
Dù sao họ cũng tự cho mình là nổi bật trong dàn thiên kim tiểu thư, cho nên không cảm thấy Kiều Dư sẽ trở thành chính thê của Nguỵ Đình. Trong mắt các nàng, Kiều Dư chỉ là một Tiểu Ngư cô nương không có chỗ dựa, cùng lắm chỉ là một tiểu thiếp thông phòng được Nguỵ Đình sủng ái mà thôi. Cái ghế Vương phi này phải là quý nữ [3] chân chính của thế gia danh môn mới có thể ngồi được.
Mãi tới khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, mặt của mấy người này mới bị vả bốp bốp.
Sau khi hiểu rõ sự tình, Kiều Dư cũng không quan tâm tới việc nhóm Lưu Nhược Vi cảm thấy thế nào nữa, “Vậy tuỳ các nàng đi, nếu hôm nay các nàng muốn khiến ta khó chịu thì ta không để ý tới nữa là được.”
Còn lâu nàng mới để loại người này làm hỏng tâm trạng của mình!
“Có điều tỷ cũng nên tìm hiểu những chuyện của Tây Kinh này đi. Không thể để cho lần sau mọi người đều nhằm vào tỷ mà nói toàn chuyện mà tỷ không biết đó.” Ninh Tư Nguyệt suy nghĩ cho Kiều Dư.
“Vậy muội kể cho ta nghe một chút xem, hai năm gần đây, hẳn là muội biết được không ít chuyện của các phủ đệ trong Tây Kinh này nhỉ?” Kiều Dư hỏi.
Trước đây nàng vốn không lo trước việc tương lai, cho nên không hề quan tâm tới việc của các nhà trong Tây Kinh này lắm.
Ninh Tư Nguyệt liền kể những chuyện mà mình biết cho Kiều Dư nghe.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng bước chân ‘lộc cộc’ truyền tới.
Kiều Dư nhìn qua, liền thấy tiểu công tử của Hứa gia đang chạy về phía này, trong tay còn ôm theo một quả táo đỏ.
Ninh Tư Nguyệt cũng ngừng câu chuyện đang nói lại.
Hứa tiểu công tử đưa quả táo ra trước mặt Kiều Dư, cười nói: “Quận chúa, cái này tặng cho người, đa tạ người đã cứu con.”
Phía sau, Tôn thị cũng theo tới đây, sau khi hành lễ với Kiều Dư, thị cười nói: “Tiểu tử [4] này vẫn luôn nhớ ơn cứu mạng của Quận chúa nên muốn chính miệng đa tạ người. Mấy ngày trước nó vẫn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng nên không có cơ hội…”
Kiều Dư nhìn qua Hứa tiểu công tử. Dường như nó hơi gầy hơn so với thời điểm mà nàng mới gặp, có điều đôi mắt của nó đã có tinh thần, toát ra sức sống đầy phấn chấn của một đứa trẻ.
Thấy dáng vẻ lúc này của nó tràn đầy năng lượng, Kiều Dư vô cùng ấm lòng. Nàng nhận lấy quả táo rồi cười cười, xoa đầu của Hứa tiểu công tử, sau đó nói với Tôn thị, “Bây giờ nhìn tiểu công tử tốt như vậy, ta cũng an tâm nhiều rồi.”
Tôn thị lại nói: “Đều nhờ An Bình Quận chúa cả.”
“Trước đây phu nhân đã cảm tạ ta rồi, sau này không cần nói quá nhiều lời khách sáo đâu.”
Ninh Tư Nguyệt cũng nói: “Đúng vậy, con người A Dư từ trước tới giờ không để bụng những chuyện này, phu nhân không cần khách sáo.”
Được Kiều Dư xoa đầu, Hứa tiểu công tử không khỏi đỏ mặt, cất giọng non nớt hỏi: “Quận chúa, có phải người sắp gả chồng không ạ?”
Nói chuyện dựng vợ gả chồng với một đứa trẻ làm Kiều Dư cảm thấy hơi dị. Còn Ninh Tư Nguyệt lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Hứa tiểu công tử, hài hước nói: “Đúng nha, An Bình Quận chúa sẽ là tân nương xinh đẹp nhất Tây Kinh chúng ta đó.”
Hứa tiểu công tử né tránh sự đụng chạm của Ninh Tư Nguyệt, ngô nghê nói: “Nhưng Quận chúa đã hôn con, sao lại có thể gả cho người khác được?”
Những lời này vừa nói ra, các vị mệnh phụ đang tán gẫu bên kia không nhịn được mà khựng lại, đều nhìn qua phía Kiều Dư.
Tôn thị cảm thấy xấu hổ, vội nói: “Hài tử này, đều là nói bậy thôi, Quận chúa đừng để trong lòng.”
Hứa tiểu công tử nhìn mẫu thân của mình, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, “Mẫu thân, con không nói bậy, con muốn lấy Quận chúa.”
Sau đó, cậu lại nhìn Kiều Dư, nói: “Người đừng gả chồng được không? Chờ con lớn lên, con sẽ lấy người.”
“Mộ Ca nhi!” Tôn thị quát tên của nó, “Con càng nói càng kỳ cục đấy!”
Cả thị cũng bị lời nói của con mình làm cho hãi hùng. Tiểu tử này vẫn còn nhỏ tuổi nhưng thật to gan, dám cướp người của Nhiếp chính vương!
Kiều Dư không nén được bật cười, xoa đầu của Hứa tiểu công tử, “Nhưng mà ta lớn hơn Mộ Ca nhi rất nhiều, chờ con lớn rồi, e là sẽ thấy ta chướng mắt đó.”
Tiểu công tử Hứa Mộ nghiêm túc nói: “Không đâu, dù con lớn rồi, Quận chúa vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất!”
“Tiểu tử này còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt thì không tệ đó!” Ninh Tư Nguyệt khen ngợi.
Kiều Dư bị đứa nhỏ này chọc cho vui vẻ, nàng gọi Xuân Lan lấy bánh mứt tới mời nó ăn.
Sự chú ý của Hứa tiểu công tử lập tức bị bánh mứt kia hấp dẫn.
Thấy con mình ngoan ngoan ăn bánh mứt, không phun ra mấy lời doạ người nữa, lúc này Tôn thị mới thở phào nhẹ nhõm, “Đứa con này của thiếp thân đã gây phiền toán cho Quận chúa rồi.”
Kiều Dư cười đáp: “Tiểu công tử còn tuổi hồn nhiên và đáng yêu, phu nhân không cần câu nệ quá đâu.”
Đúng lúc này, Hạ Hà từ bên ngoài đi tới, bẩm với Kiều Dư, “Quận chúa, Lưu tiểu thư vẽ tranh ở Mai viên không cẩn thận làm bẩn y phục, muốn mượn Quận chúa một bộ để thay.”
“Lưu tiểu thư chính miệng nói vậy sao?” Kiều Dư hỏi.
Lúc nào Lưu Nhược Vi cũng cảm thấy nàng chướng mắt, sao lại muốn mượn y phục của nàng thế này?
Hạ Hà gật đầu, “Hồi Quận chúa, đúng vậy ạ. Lưu tiểu thư nói hôm nay xuất phủ đã quên mang theo y phục để thay. Ban nãy thấy vóc người của Quận chúa khá tương đồng nên tiểu thư muốn mượn Quận chúa một bộ y phục.”
Nếu Lưu Nhược Vi đã mở miệng thì chủ nhà như Kiều Dư cũng không thể để người làm khách tiếp tục mặc đồ dơ như vậy được.
Nàng gọi Xuân Lan qua đây, “Ngươi đi lấy một bộ y phục ứng với phẩm cấp quý nữ rồi đưa cho Lưu tiểu thư đi.”
Xuân Lan hành lễ, sau đó rời đi.
Ninh Tư Nguyệt bĩu môi, khinh thường nói: “Lưu Nhược Vi này luôn tự nhận tinh thông thi hoạ [5], rất hay khoe khoang trước mặt người khác cơ mà? Sao hôm nay lại vô ý làm dơ y phục của mình nhỉ? Hay là nàng ta muốn làm chuyện xấu gì?”
“A Dư, hay là chúng ta tới xem một chút đi.” Ninh Tư Nguyệt cảm thấy hành động lần này của Lưu Nhược Vi không giống với tác phong thường ngày của nàng ta.
Kiều Dư đồng ý, đứng dậy rồi đi cùng Ninh Tư Nguyệt tới Mai viên.
Mấy tiểu thư trong Mai viên đang múa bút hoạ tranh.
Lưu Nhược Vi dừng nét bút cuối cùng, vừa ngẩng đầu đã thấy Kiều Dư tới, nàng ta liền cười nói: “Quận chúa tới rồi, tỷ muội chúng ta đang vẽ tranh. Trước đây ta có nghe nói Quận chúa cũng thạo việc này, hay là Quận chúa trổ tài một chút cho tỷ muội chúng ta được mở mang tầm mắt đi?”
Kiều Dư nhìn qua Lưu Nhược Vi. Đối diện nàng là một đôi mắt tràn đầy đắc ý, Kiều Dư không nhịn được, cong môi cười.
E là họ ở chỗ này chỉ đang chờ mỗi mình nàng tới mà thôi!
_____
[1] Mệnh phụ: vợ của quan thần lập được công lớn, được phong làm mệnh phụ.
[2] Danh hào: tên gọi của chức tước – ví như An Bình là tên Quận chúa dành cho Kiều Dư.
[3] Quý nữ: nữ nhân cao quý, danh giá (thường tính từ bối cảnh, thế lực phía sau,…) (?)
[4] Tiểu tử: thằng nhóc, thằng bé, cu cậu,…
[5] Thi hoạ: trong cầm – kỳ – thi – hoạ: thi là thơ, hoạ là vẽ (Lưu Nhược Vi tự nhận mình tinh thông làm thơ và vẽ tranh).
Rất nhanh đã tới yến tiệc chiêu đãi của Kiều Dư.
Đã sớm lường trước lượng khách tới đây sẽ không ít, mà sức mình lại có hạn nên Kiều Dư chỉ đơn giản dọn mấy cái sân rồi bài trí vài tiết mục ca múa, đãi mọi người chơi đàn, thi đối văn thơ, đánh cờ,…
Sau khi bái kiến Kiều Dư, khách khứa có thể tự do chọn tiết mục để chơi dưới sự dẫn đường của hạ nhân trong phủ.
Một số ít không thích náo nhiệt thì tụ thành một nhóm, uống trà tán gẫu.
Trên dưới phủ An Bình Quận chúa tuy náo nhiệt nhưng không hề mất trật tự.
Gần đây, Kiều Dư có hơi không khoẻ nên không tiện ra ngoài, chỉ lặng lặng ngồi trong nhà uống trà, Ninh Tư Nguyệt ngồi bên cạnh tán gẫu cùng nàng.
Cách đó không xa có vài mệnh phụ [1] thấy dáng vẻ của Kiều Dư thanh nhã, cử chỉ thong dong, khí độ trầm ổn thì không nhịn được khen ngợi: “Tuy thoạt nhìn vẫn còn trẻ tuổi nhưng Quận chúa làm việc lại rất đáng tin cậy. Ví như yến hội hôm nay, Tây Kinh chúng ta không có mấy cô nương có thể lo liệu ổn thoả như vậy đâu.”
“Không sai, còn nhan sắc nữa, luận dung mạo của An Bình Quận chúa thì các cô nương ở Tây Kinh này không ai có thể sánh bằng nàng.”
“Cũng phải thôi, thoạt nhìn Quận chúa không giống cô nương xuất thân từ một gia đình bình thường.”
Nghe nhóm mệnh phụ kia khen ngợi, vài tiểu thư bên cạnh không mấy cam lòng.
Nghe nói Kiều Dư này là người được Vương gia dẫn từ Vân Châu về đây, chỉ là một kẻ mồ côi, cùng lắm nàng chỉ có vài phần sắc đẹp mà thôi, giáo dưỡng có thể cao được tới đâu chứ?
Yến hội hôm nay không chừng là Nhiếp chính vương sai người giúp đỡ, e là Kiều Dư chẳng cần bỏ ra công sức gì, vậy mà toàn bộ thành quả đều được ghi nhận trên danh nghĩa của nàng!
Khó trách những tiểu thư này căm giận trong lòng, bởi vì ai trong số họ cũng được gia tộc cẩn thận bồi dưỡng, mục đích là gả cho thế gia danh môn để lấy thêm vinh quang về cho gia tộc.
Hiện nay, ở Tây Kinh này, vị nam nhân chạm là bỏng tay chỉ có Nguỵ Đình, tuy các nàng chưa từng tiếp xúc với hắn nhưng trong lòng các nàng khó tránh được nảy sinh ảo tưởng. Nếu có thể gả cho Nguỵ Đình thì các nàng sẽ trở thành nữ nhân được chú ý nhất nơi đây!
Trước đây có Tiêu Ấu Ngư thì họ không dám bất mãn ra mặt, ai bảo nàng ta là đương kim Thái hậu cơ chứ?
Nhưng hôm nay, Kiều Dư này ở đâu chui ra? Tuy danh hào [2] An Bình Quận chúa rất dễ nghe nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, danh hào này vẫn là Nguỵ Đình cho nàng. Ngoài trừ nó thì nàng không có gì cả, nhà mẹ sau lưng nàng không thể trợ giúp bất kỳ cái gì cho Nguỵ Đình!
Chúng tiểu thư nghe thấy những lời khen dành cho Kiều Dư liền bỏ về, dẫn đầu là Lưu Nhược Vi, và họ chẳng hề thông báo cho Kiều Dư một tiếng.
Thấy họ không chào hỏi gì đã bỏ đi, Kiều Dư hơi kinh ngạc. Đây đều là tiểu thư khuê các được hưởng sự giáo dưỡng tốt nhất của Tây Kinh lại có thể làm ra chuyện thất lễ như vậy. Nàng lập tức gọi Xuân Lan, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy ta đã thất lễ với các vị tiểu thư, ngươi đi hỏi có phải các nàng cảm thấy Quận chúa phủ tiếp đãi không chu đáo không?”
Thấy người nọ là Lưu Nhược Vi, sắc mặt của Ninh Tư Nguyệt không giấu được sự chán ghét, “Tỷ không cần quan tâm tới họ. Mấy người đó rảnh nên kiếm chuyện thôi.”
Kiều Dư khựng một lát, hỏi: “Sao muội lại nói vậy?”
Ninh Tư Nguyệt đáp: “Lưu Nhược Vi kia hình như có địch ý với tỷ. Hồi ở Trương phủ, lúc tỷ cứu chưa cho tiểu công tử của Hứa gia bị nàng ta thấy, nàng ta quay đầu nói với Hứa phu nhân thành tỷ ve vãn nhi tử của phu nhân. Lời nói kia của nàng ta rõ ràng là muốn huỷ hoại thanh danh của tỷ mà!”
Kiều Dư không hiểu gì, “Thanh danh của ta có bị huỷ hay không thì liên quan gì tới nàng ta?”
Vị tiểu thư này đúng là rảnh quá nên kiếm chuyện làm.
Ninh Tư Nguyệt cười cười, “Chuyện này khó nói lắm, ai bảo Nhiếp chính vương của chúng ta là miếng mồi ngon chứ? Còn một chuyện nữa, ta cảm thấy hẳn là có liên quan.”
Kiều Dư bày ra dáng vẻ vô cùng chăm chú lắng nghe.
Ninh Tư Nguyệt nói tiếp: “Ngày hội Đoan Ngọ hôm đó, không phải Vương gia nhà tỷ đã cược một cái nhẫn ban chỉ hay sao? Tỷ đoán xem cuối cùng nhẫn ban chỉ đó sẽ vào tay ai?”
Nhắc tới chuyện này, Kiều Dư liền hiểu ra, “Chẳng lẽ là nàng ta?”
Ngày đó, nàng chỉ biết có vài tiểu thư chia nhau nhẫn ban chỉ và ngọc bội của Nguỵ Đình, nhưng cụ thể là vị nào nhà ai thì nàng không nhớ rõ. Hôm nay Ninh Tư Nguyệt nhắc tới, nàng mới biết thì ra một trong số đó là Lưu Nhược Vi.
“Còn không phải sao?” Ninh Tư Nguyệt khinh thường nói: “Nếu như ngày đó, Vương gia nhà tỷ không bỏ ra thêm hai miếng ngọc bội thì nàng ta chính là nữ nhân duy nhất có đồ của Nhiếp chính vương rồi.”
“Thì ra đây là sự đố kỵ của nữ nhân, đúng là đáng sợ.” Kiều Dư cảm khái.
Nàng vốn nghĩ rằng mình chưa từng đắc tội Lưu Nhược Vi, kết quả là sau khi nghe Ninh Tư Nguyệt nói như vậy, nàng mới ngộ ra việc làm của mình hôm Đoan Ngọ ấy đã khiến Lưu Nhược Vi ghi hận.
Ninh Tư Nguyệt phì cười, “Được rồi, tỷ đừng có cảm khái nữa. Bằng sự đối xử vô cùng tốt của Vương gia dành cho tỷ, tới một nữ nhân đã gả chồng là ta cũng phải ganh tỵ, huống chi là nàng ta?”
Dù sao họ cũng tự cho mình là nổi bật trong dàn thiên kim tiểu thư, cho nên không cảm thấy Kiều Dư sẽ trở thành chính thê của Nguỵ Đình. Trong mắt các nàng, Kiều Dư chỉ là một Tiểu Ngư cô nương không có chỗ dựa, cùng lắm chỉ là một tiểu thiếp thông phòng được Nguỵ Đình sủng ái mà thôi. Cái ghế Vương phi này phải là quý nữ [3] chân chính của thế gia danh môn mới có thể ngồi được.
Mãi tới khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, mặt của mấy người này mới bị vả bốp bốp.
Sau khi hiểu rõ sự tình, Kiều Dư cũng không quan tâm tới việc nhóm Lưu Nhược Vi cảm thấy thế nào nữa, “Vậy tuỳ các nàng đi, nếu hôm nay các nàng muốn khiến ta khó chịu thì ta không để ý tới nữa là được.”
Còn lâu nàng mới để loại người này làm hỏng tâm trạng của mình!
“Có điều tỷ cũng nên tìm hiểu những chuyện của Tây Kinh này đi. Không thể để cho lần sau mọi người đều nhằm vào tỷ mà nói toàn chuyện mà tỷ không biết đó.” Ninh Tư Nguyệt suy nghĩ cho Kiều Dư.
“Vậy muội kể cho ta nghe một chút xem, hai năm gần đây, hẳn là muội biết được không ít chuyện của các phủ đệ trong Tây Kinh này nhỉ?” Kiều Dư hỏi.
Trước đây nàng vốn không lo trước việc tương lai, cho nên không hề quan tâm tới việc của các nhà trong Tây Kinh này lắm.
Ninh Tư Nguyệt liền kể những chuyện mà mình biết cho Kiều Dư nghe.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng bước chân ‘lộc cộc’ truyền tới.
Kiều Dư nhìn qua, liền thấy tiểu công tử của Hứa gia đang chạy về phía này, trong tay còn ôm theo một quả táo đỏ.
Ninh Tư Nguyệt cũng ngừng câu chuyện đang nói lại.
Hứa tiểu công tử đưa quả táo ra trước mặt Kiều Dư, cười nói: “Quận chúa, cái này tặng cho người, đa tạ người đã cứu con.”
Phía sau, Tôn thị cũng theo tới đây, sau khi hành lễ với Kiều Dư, thị cười nói: “Tiểu tử [4] này vẫn luôn nhớ ơn cứu mạng của Quận chúa nên muốn chính miệng đa tạ người. Mấy ngày trước nó vẫn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng nên không có cơ hội…”
Kiều Dư nhìn qua Hứa tiểu công tử. Dường như nó hơi gầy hơn so với thời điểm mà nàng mới gặp, có điều đôi mắt của nó đã có tinh thần, toát ra sức sống đầy phấn chấn của một đứa trẻ.
Thấy dáng vẻ lúc này của nó tràn đầy năng lượng, Kiều Dư vô cùng ấm lòng. Nàng nhận lấy quả táo rồi cười cười, xoa đầu của Hứa tiểu công tử, sau đó nói với Tôn thị, “Bây giờ nhìn tiểu công tử tốt như vậy, ta cũng an tâm nhiều rồi.”
Tôn thị lại nói: “Đều nhờ An Bình Quận chúa cả.”
“Trước đây phu nhân đã cảm tạ ta rồi, sau này không cần nói quá nhiều lời khách sáo đâu.”
Ninh Tư Nguyệt cũng nói: “Đúng vậy, con người A Dư từ trước tới giờ không để bụng những chuyện này, phu nhân không cần khách sáo.”
Được Kiều Dư xoa đầu, Hứa tiểu công tử không khỏi đỏ mặt, cất giọng non nớt hỏi: “Quận chúa, có phải người sắp gả chồng không ạ?”
Nói chuyện dựng vợ gả chồng với một đứa trẻ làm Kiều Dư cảm thấy hơi dị. Còn Ninh Tư Nguyệt lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Hứa tiểu công tử, hài hước nói: “Đúng nha, An Bình Quận chúa sẽ là tân nương xinh đẹp nhất Tây Kinh chúng ta đó.”
Hứa tiểu công tử né tránh sự đụng chạm của Ninh Tư Nguyệt, ngô nghê nói: “Nhưng Quận chúa đã hôn con, sao lại có thể gả cho người khác được?”
Những lời này vừa nói ra, các vị mệnh phụ đang tán gẫu bên kia không nhịn được mà khựng lại, đều nhìn qua phía Kiều Dư.
Tôn thị cảm thấy xấu hổ, vội nói: “Hài tử này, đều là nói bậy thôi, Quận chúa đừng để trong lòng.”
Hứa tiểu công tử nhìn mẫu thân của mình, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, “Mẫu thân, con không nói bậy, con muốn lấy Quận chúa.”
Sau đó, cậu lại nhìn Kiều Dư, nói: “Người đừng gả chồng được không? Chờ con lớn lên, con sẽ lấy người.”
“Mộ Ca nhi!” Tôn thị quát tên của nó, “Con càng nói càng kỳ cục đấy!”
Cả thị cũng bị lời nói của con mình làm cho hãi hùng. Tiểu tử này vẫn còn nhỏ tuổi nhưng thật to gan, dám cướp người của Nhiếp chính vương!
Kiều Dư không nén được bật cười, xoa đầu của Hứa tiểu công tử, “Nhưng mà ta lớn hơn Mộ Ca nhi rất nhiều, chờ con lớn rồi, e là sẽ thấy ta chướng mắt đó.”
Tiểu công tử Hứa Mộ nghiêm túc nói: “Không đâu, dù con lớn rồi, Quận chúa vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất!”
“Tiểu tử này còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt thì không tệ đó!” Ninh Tư Nguyệt khen ngợi.
Kiều Dư bị đứa nhỏ này chọc cho vui vẻ, nàng gọi Xuân Lan lấy bánh mứt tới mời nó ăn.
Sự chú ý của Hứa tiểu công tử lập tức bị bánh mứt kia hấp dẫn.
Thấy con mình ngoan ngoan ăn bánh mứt, không phun ra mấy lời doạ người nữa, lúc này Tôn thị mới thở phào nhẹ nhõm, “Đứa con này của thiếp thân đã gây phiền toán cho Quận chúa rồi.”
Kiều Dư cười đáp: “Tiểu công tử còn tuổi hồn nhiên và đáng yêu, phu nhân không cần câu nệ quá đâu.”
Đúng lúc này, Hạ Hà từ bên ngoài đi tới, bẩm với Kiều Dư, “Quận chúa, Lưu tiểu thư vẽ tranh ở Mai viên không cẩn thận làm bẩn y phục, muốn mượn Quận chúa một bộ để thay.”
“Lưu tiểu thư chính miệng nói vậy sao?” Kiều Dư hỏi.
Lúc nào Lưu Nhược Vi cũng cảm thấy nàng chướng mắt, sao lại muốn mượn y phục của nàng thế này?
Hạ Hà gật đầu, “Hồi Quận chúa, đúng vậy ạ. Lưu tiểu thư nói hôm nay xuất phủ đã quên mang theo y phục để thay. Ban nãy thấy vóc người của Quận chúa khá tương đồng nên tiểu thư muốn mượn Quận chúa một bộ y phục.”
Nếu Lưu Nhược Vi đã mở miệng thì chủ nhà như Kiều Dư cũng không thể để người làm khách tiếp tục mặc đồ dơ như vậy được.
Nàng gọi Xuân Lan qua đây, “Ngươi đi lấy một bộ y phục ứng với phẩm cấp quý nữ rồi đưa cho Lưu tiểu thư đi.”
Xuân Lan hành lễ, sau đó rời đi.
Ninh Tư Nguyệt bĩu môi, khinh thường nói: “Lưu Nhược Vi này luôn tự nhận tinh thông thi hoạ [5], rất hay khoe khoang trước mặt người khác cơ mà? Sao hôm nay lại vô ý làm dơ y phục của mình nhỉ? Hay là nàng ta muốn làm chuyện xấu gì?”
“A Dư, hay là chúng ta tới xem một chút đi.” Ninh Tư Nguyệt cảm thấy hành động lần này của Lưu Nhược Vi không giống với tác phong thường ngày của nàng ta.
Kiều Dư đồng ý, đứng dậy rồi đi cùng Ninh Tư Nguyệt tới Mai viên.
Mấy tiểu thư trong Mai viên đang múa bút hoạ tranh.
Lưu Nhược Vi dừng nét bút cuối cùng, vừa ngẩng đầu đã thấy Kiều Dư tới, nàng ta liền cười nói: “Quận chúa tới rồi, tỷ muội chúng ta đang vẽ tranh. Trước đây ta có nghe nói Quận chúa cũng thạo việc này, hay là Quận chúa trổ tài một chút cho tỷ muội chúng ta được mở mang tầm mắt đi?”
Kiều Dư nhìn qua Lưu Nhược Vi. Đối diện nàng là một đôi mắt tràn đầy đắc ý, Kiều Dư không nhịn được, cong môi cười.
E là họ ở chỗ này chỉ đang chờ mỗi mình nàng tới mà thôi!
_____
[1] Mệnh phụ: vợ của quan thần lập được công lớn, được phong làm mệnh phụ.
[2] Danh hào: tên gọi của chức tước – ví như An Bình là tên Quận chúa dành cho Kiều Dư.
[3] Quý nữ: nữ nhân cao quý, danh giá (thường tính từ bối cảnh, thế lực phía sau,…) (?)
[4] Tiểu tử: thằng nhóc, thằng bé, cu cậu,…
[5] Thi hoạ: trong cầm – kỳ – thi – hoạ: thi là thơ, hoạ là vẽ (Lưu Nhược Vi tự nhận mình tinh thông làm thơ và vẽ tranh).