Chương : 50
Edit: Xiao Yi.
“Mọi người đều đã vẽ gần xong cả rồi, bổn Quận chúa xin kiếu tham dự lần này vậy.” Kiều Dư đáp.
Đúng lúc Xuân Lan đã lấy y phục qua đây, đưa tới trước mặt nàng.
Kiều Dư thuận thế mở miệng, “Không phải y phục của Lưu tiểu thư bẩn rồi sao? Tiểu thư nhanh đi thay một bộ trước đi.”
Nàng đùn đẩy như vậy ngược lại càng khiến Lưu Nhược Vi cảm thấy nàng đang chột dạ.
Mà cũng đúng thôi, một kẻ mồ côi làm sao hiểu được cái gì gọi là cầm kỳ thi hoạ chứ?
Càng nghĩ, Lưu Nhược Vi càng không muốn buông tha cho Kiều Dư, một lòng muốn làm bẽ mặt nàng trước mặt mọi người.
“Chỉ là vẽ một bức tranh thôi mà, sao có thể phí nhiều công sức được chứ? Quận chúa cứ ở đây vẽ đi, còn việc y phục cứ để tỳ nữ nào đó dẫn đường cho ta đi thay là được, không phiền Quận chúa phải phí sức nữa.”
Dừng một chút, trong mắt của Lưu Nhược Vi loé ra sự khinh thường, hỏi: “Hay là Quận chúa… xấu hổ nên không dám vẽ tranh trước mặt mọi người?”
“Nhược Vi, lời này ngươi nói sai rồi, Quận chúa tài mạo song toàn, sao lại bị chút chuyện vẽ tranh này làm khó được chứ?”
Nghe vậy, Lưu Nhược Vi cười với vị tiểu thư phía sau rồi dọn một cái bàn ra, sau đó là bày dụng cũ vẽ. Trong đám tiểu thư có người đi lấy cọ rồi đưa tới trước mặt Kiều Dư, “Quận chúa đừng từ chối, tiểu nữ đã sớm muốn học hỏi kỹ thuật vẽ cao siêu của người rồi, mong rằng Quận chúa cho chúng tiểu nữ được mở mang tầm mắt.”
Kiều Dư lạnh lùng liếc mắt nhìn vị tiểu thư đưa cọ vẽ cho mình, cùng lúc đó lại có giọng nữ truyền tới, “Đây đâu phải chuyện gì lớn, chỉ là vẽ tranh thôi mà, tất nhiên Quận chúa sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.”
Đối với vị tiểu thư vừa nói kia, vẽ tranh chỉ là một chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.
Kiều Dư lạnh lùng nhìn một màn này, đúng là thị phi buộc nàng phải vẽ rồi. Tuy rằng không muốn diễn trò nhàm chán với đám người này, nhưng nếu đã đụng chuyện, nàng không thể né tránh mãi được.
Kiều Dư nhận lấy cây cọ kia, cong môi cười nói: “Nếu vậy thì… bổn Quận chúa đành bêu xấu rồi.”
Dứt lời, nàng đi tới trước cái bàn đã được chuẩn bị cho mình, vừa định chấm cọ lấy nước mực thì Lưu Nhã Vi đã nói: “Quận chúa đồng ý chung vui cùng tỷ muội chúng ta là điều không thể tốt hơn. À đúng rồi, thời điểm trước khi vẽ, mọi người đã thương lượng xong là ẩn danh các bức hoạ, sau đó mời Tiêu công tử – Tiêu Như Mặc tới bình phẩm một phen.”
Nói xong, Lưu Nhược Vi liền cuộn bức hoạ của mình lại rồi cột chắc bằng dải lụa, sau đó đặt vào một cái bình sứ miệng rộng bên cạnh.
“Sau khi vẽ xong, Quận chúa cứ đặt tranh vào cái bình này. Chờ khi dùng cơm xong, tỷ muội chúng ta sẽ tổng hợp rồi đem tới chỗ Tiêu công tử. Bây giờ ta phải đi thay y phục rồi, không chậm trễ Quận chúa vẽ tranh nữa.”
“Tiêu công tử?” Đột nhiên nghe thấy tên huý của một nam nhân, tay của Kiều Dư hơi khựng lại, đối diện khuôn mặt tràn đầy ý cười của Lưu Nhược Vi, trong lòng nàng chợt có dự cảm chẳng lành.
Mà bên cạnh, sắc mặt của Ninh Tư Nguyệt cũng thay đổi, “Sao các ngươi không nói sớm?”
Ninh Tư Nguyệt đi tới trước mặt Kiều Dư, rút cây bút trong tay nàng ra rồi đặt một bên, “A Dư, chúng ta đừng vẽ.”
Nếu phân cao thấp về kỹ thuật vẽ, Ninh Tư Nguyệt tin rằng Kiều Dư sẽ không bại dưới tay Lưu Nhược Vi. Nhưng nếu người bình phẩm là Tiêu Như Mặc thì… khó mà nói được!
Bước chân của Lưu Nhược Vi dừng lại một chút, nàng ta nhìn qua Kiều Dư, trong mắt không thèm giấu sự khinh thường, “Sao vậy? Quận chúa nhận mình không vẽ được à?”
Sao Kiều Dư có thể sợ Lưu Nhược Vi? Nàng quyết đoán cầm cọ vẽ lên, chấm mực rồi phác hoạ ra từng nét lên mặt giấy.
Lưu Nhược Vi quan sát động tác hạ bút của nàng gần như là từ giữa không trung mà hạ xuống mặt giấy mà thôi, vừa đơn giản vừa thô tục, không hề có bất kỳ kỹ thuật nào đáng nể.
Sự mỉa mai trong mắt nàng ta càng tăng lên, kỹ thuật như vậy thì có mà chờ bẽ mặt trước toàn bộ Tây Kinh đi!
“Ta rất mong chờ được chiêm ngưỡng bức hoạ của Quận chúa.” Dứt lời, Lưu Nhược Vi liền sai Xuân Lan dẫn mình tới phòng thay y phục.
Thấy dáng vẻ ung dung lúc rời đi của Lưu Nhược Vi, Ninh Tư Nguyệt không nhịn được la lên, “A Dư? Sao tỷ lại hạ bút? Tỷ có biết Tiêu Như Mặc kia là ai không hả?”
Một cái hạ bút này coi như đã định, dù có vẽ xong hay chưa xong đi nữa thì cũng là vẽ. Lưu Nhược Vi kia hoàn toàn có thể nói đây là tranh của Kiều Dư rồi đưa cho Tiêu Như Mặc bình phẩm. Gì chứ chuyện này thì nàng ta tuyệt đối có thể làm ra, tới lúc đó, Kiều Dư sẽ thua thật khó coi.
Kiều Dư vừa phác hoạ bố cục tranh, vừa thản nhiên hỏi: “Nhìn vẻ mặt này của muội thì ta đã biết vị Tiêu công tử sẽ bình phẩm tranh này, đối với ta mà nói là có bất lợi rồi. Cộng với họ của hắn, ta đoán một chút… xuất thân của vị Tiêu công tử này là từ nhà mẹ đẻ của Thái hậu đúng không?”
“Nếu tỷ biết sao còn bình tĩnh vậy chứ?” Ninh Tư Nguyệt hỏi.
“Không phải ban nãy, Lưu Nhược Vi đã nói là ẩn danh các bức hoạ sao? Nếu vậy thì ta cần gì phải sợ chứ?”
Nàng vừa nói xong, dưới ngòi bút đã dần hiện ra hình ảnh sơ khai của núi non.
“Nhưng tranh là do bọn Lưu Nhược Vi mang đi, ai mà biết được họ sẽ giấu tên thật hay giả vờ đâu chứ?”
Kiều Dư đáp: “Muội yên tâm đi, điều muội lo lắng không thành vấn đề đâu.”
Thấy thái độ chắc chắn của nàng, Ninh Tư Nguyệt nhẹ nhõm thở phào một hơi, “Ta không muốn bọn Lưu Nhược Vi bắt nạt tỷ, nhưng tỷ đã có dự định thì ta yên tâm rồi. Không quấy rầy tỷ nữa, tỷ vẽ tranh đi.”
Ngòi bút của Kiều Dư hơi dựng lại, khoé môi của nàng gợi lên một nụ cười gian, “A Nguyệt, phiền muội giúp ta che chắn một chút. Trước khi vẽ xong, đừng để họ nhìn thấy tranh của ta.”
Lúc này, đa số thiên kim đều đã vẽ xong, chờ sau khi mực khô, cả bọn sôi nổi cuộn lại rồi đặt vào cái bình sứ, cùng chỗ với bức tranh của Lưu Nhược Vi.
Mà Lưu Nhược Vi cũng đã thay y phục xong, lúc quay lại chỉ thấy mỗi Kiều Dư là còn đang vẽ, nàng ta liền hỏi: “Quận chúa còn chưa vẽ xong à? Rốt cục là vẽ cảnh vật gì thế?”
Ninh Tư Nguyệt vô cùng muốn liếc mắt khinh thường nàng ta, nhưng sự giáo dưỡng tốt đẹp vẫn khiến Ninh Tư Nguyệt kiềm chế lại, tiếp tục duy trì dáng vẻ ung dung, đáp: “A Dư bắt đầu vẽ tranh muộn hơn mọi người, bây giờ chưa hoàn thành không phải là điều rất bình thường sao? Nếu bắt buộc A Dư phải vẽ xong cùng lúc với các người, khác nào làm khó tỷ ấy đâu?”
Lưu Nhược Vi nghe làm sao cũng thấy trong lời nói của Ninh Tư Nguyệt nồng đậm ý châm chọc. Nàng ta đi về phía Kiều Dư hai bước, Ninh Tư Nguyệt đã ngăn nàng ta lại, “Quận chúa vẽ tranh cần được yên tĩnh, Lưu tiểu thư chớ làm phiền.”
Lưu Nhược Vi nhìn Kiều Dư không ngừng múa bút, tư thái cực kỳ nhẹ nhàng và thản nhiên, mơ hồ lộ ra một loại dũng cảm khó tả.
Thiên kim khuê các bình thường nào có dáng vẽ này khi vẽ tranh đâu chứ? Nhất định là Kiều Dư chỉ đang quạc cọ lung tung mà thôi. – Nghĩ như vậy, Lưu Nhược Vi nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, vậy chúng ta lại cho Quận chúa thêm thời gian một nén hương, hẳn là đủ rồi nhỉ?”
Gối thêu hoa sẽ mãi là gối thêu hoa, mặc kệ qua bao lâu nữa… thì Kiều Dư cũng chẳng thể thêu nổi một đoá hoa rồi.
Có điều, còn chưa hết một nén hương, Kiều Dư đã ngừng bút. Nàng nhìn bức tranh trên bàn của mình, đôi lông mày nhíu lại rất chặt.
Thấy dáng vẻ này của nàng, Lưu Nhược Vi tưởng rằng nàng không hài lòng với bức hoạ của mình, sự khinh thường trong lòng càng tăng lên. Khoé môi của nàng ta không nhịn được nhếch lên, ánh mắt khi nhìn về phía Kiều Dư càng khinh bỉ, thiếu điều dán hai chữ ‘cỏ rác’ lên mặt nữa thôi.
Đúng lúc này, Kiều Dư bất ngờ nhìn qua Lưu Nhược Vi, nhìn thấy toàn bộ biểu lộ này của nàng ta.
Lưu Nhược Vi kinh sợ, cố gắng ổn định tâm trạng. Người không biết vẽ tranh là Kiều Dư, nàng ta chột dạ cái gì chứ?
Ngay sau đó, Lưu Nhược Vi lại ngẩng cao đầu, kiêu ngạo hệt như con gà trống.
Kiều Dư mỉm cười.
Nếu Lưu Nhược Vi đã không biết khiêm tốn mà còn tiếp tục khiêu khích, vậy thì nàng cũng không cần suy nghĩ cho thể diện của nàng ta nữa.
Kiều Dư đặt cọ vẽ xuống rồi cuộn bức hoạ trong tay mình lại.
Thật ra ban nãy, lúc nàng dừng bút không phải là vì không vẽ nổi nữa, mà là nàng đã vẽ xong, chỉ đang chờ gió hong cho mực trên đó khô mà thôi.
“Xem ra Quận chúa đã vẽ xong rồi,” Lưu Nhược Vi vội đi tới, nói: “Cho ta chiêm ngưỡng đại tác phẩm của Quận chúa một cái đi.”
“Khoan đã,” Kiều Dư không chút hoảng sợ, đáp: “Không phải Lưu tiểu thư đã nói là mời Tiêu công tử bình phẩm trước sao? Chúng ta vẫn nên chờ khi có kết quả rồi tính sau.”
“Vậy chúng ta lập tức mang tranh qua đó ngay thôi.” Lưu Nhược Vi gấp không chờ nổi. Nàng ta muốn có kết quả, muốn biến Kiều Dư thành trò cười cho cả Tây Kinh này!
“Sao phải phiền toái như vậy? Khách khứa trong phủ hôm nay cũng vô cùng tò mò về kỹ năng vẽ tranh của mọi người đấy. Nếu đã như vậy thì sao chúng ta lại không mời Tiêu công tử tới đây, trực tiếp bình phẩm trước mặt mọi người một lần?” Kiều Dư cười hỏi.
Trong lòng Lưu Nhược Vi dâng lên một cảm giác quái lạ, không chờ nàng ta kịp nghi ngờ cái gì, Kiều Dư đã nói: “Sao vậy? Lưu tiểu thư không tin vào trình độ của mình à?”
Sao có thể? – Lưu Nhược Vi bản năng phản bác trong lòng.
Từ khi còn nhỏ, nàng ta đã tinh thông thơ ca và hội hoạ. Mỗi khi so tài cùng người khác, bất kỳ chỗ nào nàng ta vẫn có thể cao đầu chiếm thế thượng phong. Sao nàng ta có thể sợ hãi trước một nữ nhân quê mùa là Kiều Dư được?
“Nếu Quận chúa đã có ý này, đương nhiên ta không dám từ chối,” Lưu Nhược Vi cười, “Nhưng mà lát nữa, mặc kệ kết quả như thế nào, vẫn mong Quận chúa vui vẻ đón nhận.”
Đây chính là kết cục mà Kiều Dư tự tìm lấy, không ai bức nàng cả.
Kiều Dư cong môi, “Bổn Quận chúa cũng mong Lưu tiểu thư nhớ lấy câu này.”
Dứt lời, nàng liền gọi Nguỵ Cửu qua đây, “Ngươi đi mời Tiêu công tử – Tiêu Mặc tới đây cho ta.”
Trong khi chờ đợi, khách khứa trong phủ đều biết phía Mai viên có một nhóm thiên kim so tài vẽ tranh, còn mời Tiêu Như Mặc tới bình phẩm một phen. Ngay lập tức, ai nấy đều hứng thú trông chờ kết quả, liền gác việc bên này lại và đi tới Mai viên.
Động tác của Nguỵ Cửu rất nhanh, không bao lâu sau đã mời Tiêu Như Mặc tới Quận chúa phủ.
Y là một nam nhân có dung mạo tuấn tú, Kiều Dư có thể thấy được những nét tương đồng giữa y và Tiêu Ấu Ngư. Trong tay y phe phẩy một cây quạt xếp, mở ra rồi đóng lại, đóng lại rồi mở ra.
Trong khi y mở đóng như vậy, người khác rất dễ nhìn được trên mặt giấy của quạt có vẽ một cảnh vật không hề tầm thường, có thể thấy được người vẽ ra nó vô cùng tài hoa.
Thấy Tiêu Như Mặc khoe khoang như vậy, Kiều Dư đoán sở trường của y chính là vẽ tranh.
Có điều Tiêu Như Mặc không phải tới đây một mình, phía sau y còn có một nam nhân mặc y phục màu trắng, mặt mày ôn hoà, là một vị công tử không nhiễm bụi trần.
Dáng vẻ thản nhiên của vị công tử đó dường như không có gì kích động nổi, trước ánh nhìn của rất nhiều nữ nhân ở đây, sắc mặt của hắn dần ôn hoà hơn. Nhưng hắn càng như vậy lại càng khiến Kiều Dư cảm giác được nơi hắn tản ra sự xa cách không muốn ai lại gần.
Nàng quay đầu nhìn Ninh Tư Nguyệt, dùng ánh mắt để dò hỏi: Người này có lai lịch như thế nào?
Ninh Tư Nguyệt nhích lại gần Kiều Dư hai bước, thấp giọng nói bên tai nàng, “Ta gả vào Tây Kinh hai năm nhưng chưa bao giờ gặp hắn. Có điều hắn đi cùng Tiêu Như Mặc tới đây thì đều là địch, tỷ đề phòng một chút.”
Mặc kệ vị công tử này tài hoa như thế nào, hễ nghĩ tới việc hắn rất có khả năng tới để tra xét mình, Kiều Dư liền không có ấn tượng tốt.
“Mọi người đều đã vẽ gần xong cả rồi, bổn Quận chúa xin kiếu tham dự lần này vậy.” Kiều Dư đáp.
Đúng lúc Xuân Lan đã lấy y phục qua đây, đưa tới trước mặt nàng.
Kiều Dư thuận thế mở miệng, “Không phải y phục của Lưu tiểu thư bẩn rồi sao? Tiểu thư nhanh đi thay một bộ trước đi.”
Nàng đùn đẩy như vậy ngược lại càng khiến Lưu Nhược Vi cảm thấy nàng đang chột dạ.
Mà cũng đúng thôi, một kẻ mồ côi làm sao hiểu được cái gì gọi là cầm kỳ thi hoạ chứ?
Càng nghĩ, Lưu Nhược Vi càng không muốn buông tha cho Kiều Dư, một lòng muốn làm bẽ mặt nàng trước mặt mọi người.
“Chỉ là vẽ một bức tranh thôi mà, sao có thể phí nhiều công sức được chứ? Quận chúa cứ ở đây vẽ đi, còn việc y phục cứ để tỳ nữ nào đó dẫn đường cho ta đi thay là được, không phiền Quận chúa phải phí sức nữa.”
Dừng một chút, trong mắt của Lưu Nhược Vi loé ra sự khinh thường, hỏi: “Hay là Quận chúa… xấu hổ nên không dám vẽ tranh trước mặt mọi người?”
“Nhược Vi, lời này ngươi nói sai rồi, Quận chúa tài mạo song toàn, sao lại bị chút chuyện vẽ tranh này làm khó được chứ?”
Nghe vậy, Lưu Nhược Vi cười với vị tiểu thư phía sau rồi dọn một cái bàn ra, sau đó là bày dụng cũ vẽ. Trong đám tiểu thư có người đi lấy cọ rồi đưa tới trước mặt Kiều Dư, “Quận chúa đừng từ chối, tiểu nữ đã sớm muốn học hỏi kỹ thuật vẽ cao siêu của người rồi, mong rằng Quận chúa cho chúng tiểu nữ được mở mang tầm mắt.”
Kiều Dư lạnh lùng liếc mắt nhìn vị tiểu thư đưa cọ vẽ cho mình, cùng lúc đó lại có giọng nữ truyền tới, “Đây đâu phải chuyện gì lớn, chỉ là vẽ tranh thôi mà, tất nhiên Quận chúa sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.”
Đối với vị tiểu thư vừa nói kia, vẽ tranh chỉ là một chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.
Kiều Dư lạnh lùng nhìn một màn này, đúng là thị phi buộc nàng phải vẽ rồi. Tuy rằng không muốn diễn trò nhàm chán với đám người này, nhưng nếu đã đụng chuyện, nàng không thể né tránh mãi được.
Kiều Dư nhận lấy cây cọ kia, cong môi cười nói: “Nếu vậy thì… bổn Quận chúa đành bêu xấu rồi.”
Dứt lời, nàng đi tới trước cái bàn đã được chuẩn bị cho mình, vừa định chấm cọ lấy nước mực thì Lưu Nhã Vi đã nói: “Quận chúa đồng ý chung vui cùng tỷ muội chúng ta là điều không thể tốt hơn. À đúng rồi, thời điểm trước khi vẽ, mọi người đã thương lượng xong là ẩn danh các bức hoạ, sau đó mời Tiêu công tử – Tiêu Như Mặc tới bình phẩm một phen.”
Nói xong, Lưu Nhược Vi liền cuộn bức hoạ của mình lại rồi cột chắc bằng dải lụa, sau đó đặt vào một cái bình sứ miệng rộng bên cạnh.
“Sau khi vẽ xong, Quận chúa cứ đặt tranh vào cái bình này. Chờ khi dùng cơm xong, tỷ muội chúng ta sẽ tổng hợp rồi đem tới chỗ Tiêu công tử. Bây giờ ta phải đi thay y phục rồi, không chậm trễ Quận chúa vẽ tranh nữa.”
“Tiêu công tử?” Đột nhiên nghe thấy tên huý của một nam nhân, tay của Kiều Dư hơi khựng lại, đối diện khuôn mặt tràn đầy ý cười của Lưu Nhược Vi, trong lòng nàng chợt có dự cảm chẳng lành.
Mà bên cạnh, sắc mặt của Ninh Tư Nguyệt cũng thay đổi, “Sao các ngươi không nói sớm?”
Ninh Tư Nguyệt đi tới trước mặt Kiều Dư, rút cây bút trong tay nàng ra rồi đặt một bên, “A Dư, chúng ta đừng vẽ.”
Nếu phân cao thấp về kỹ thuật vẽ, Ninh Tư Nguyệt tin rằng Kiều Dư sẽ không bại dưới tay Lưu Nhược Vi. Nhưng nếu người bình phẩm là Tiêu Như Mặc thì… khó mà nói được!
Bước chân của Lưu Nhược Vi dừng lại một chút, nàng ta nhìn qua Kiều Dư, trong mắt không thèm giấu sự khinh thường, “Sao vậy? Quận chúa nhận mình không vẽ được à?”
Sao Kiều Dư có thể sợ Lưu Nhược Vi? Nàng quyết đoán cầm cọ vẽ lên, chấm mực rồi phác hoạ ra từng nét lên mặt giấy.
Lưu Nhược Vi quan sát động tác hạ bút của nàng gần như là từ giữa không trung mà hạ xuống mặt giấy mà thôi, vừa đơn giản vừa thô tục, không hề có bất kỳ kỹ thuật nào đáng nể.
Sự mỉa mai trong mắt nàng ta càng tăng lên, kỹ thuật như vậy thì có mà chờ bẽ mặt trước toàn bộ Tây Kinh đi!
“Ta rất mong chờ được chiêm ngưỡng bức hoạ của Quận chúa.” Dứt lời, Lưu Nhược Vi liền sai Xuân Lan dẫn mình tới phòng thay y phục.
Thấy dáng vẻ ung dung lúc rời đi của Lưu Nhược Vi, Ninh Tư Nguyệt không nhịn được la lên, “A Dư? Sao tỷ lại hạ bút? Tỷ có biết Tiêu Như Mặc kia là ai không hả?”
Một cái hạ bút này coi như đã định, dù có vẽ xong hay chưa xong đi nữa thì cũng là vẽ. Lưu Nhược Vi kia hoàn toàn có thể nói đây là tranh của Kiều Dư rồi đưa cho Tiêu Như Mặc bình phẩm. Gì chứ chuyện này thì nàng ta tuyệt đối có thể làm ra, tới lúc đó, Kiều Dư sẽ thua thật khó coi.
Kiều Dư vừa phác hoạ bố cục tranh, vừa thản nhiên hỏi: “Nhìn vẻ mặt này của muội thì ta đã biết vị Tiêu công tử sẽ bình phẩm tranh này, đối với ta mà nói là có bất lợi rồi. Cộng với họ của hắn, ta đoán một chút… xuất thân của vị Tiêu công tử này là từ nhà mẹ đẻ của Thái hậu đúng không?”
“Nếu tỷ biết sao còn bình tĩnh vậy chứ?” Ninh Tư Nguyệt hỏi.
“Không phải ban nãy, Lưu Nhược Vi đã nói là ẩn danh các bức hoạ sao? Nếu vậy thì ta cần gì phải sợ chứ?”
Nàng vừa nói xong, dưới ngòi bút đã dần hiện ra hình ảnh sơ khai của núi non.
“Nhưng tranh là do bọn Lưu Nhược Vi mang đi, ai mà biết được họ sẽ giấu tên thật hay giả vờ đâu chứ?”
Kiều Dư đáp: “Muội yên tâm đi, điều muội lo lắng không thành vấn đề đâu.”
Thấy thái độ chắc chắn của nàng, Ninh Tư Nguyệt nhẹ nhõm thở phào một hơi, “Ta không muốn bọn Lưu Nhược Vi bắt nạt tỷ, nhưng tỷ đã có dự định thì ta yên tâm rồi. Không quấy rầy tỷ nữa, tỷ vẽ tranh đi.”
Ngòi bút của Kiều Dư hơi dựng lại, khoé môi của nàng gợi lên một nụ cười gian, “A Nguyệt, phiền muội giúp ta che chắn một chút. Trước khi vẽ xong, đừng để họ nhìn thấy tranh của ta.”
Lúc này, đa số thiên kim đều đã vẽ xong, chờ sau khi mực khô, cả bọn sôi nổi cuộn lại rồi đặt vào cái bình sứ, cùng chỗ với bức tranh của Lưu Nhược Vi.
Mà Lưu Nhược Vi cũng đã thay y phục xong, lúc quay lại chỉ thấy mỗi Kiều Dư là còn đang vẽ, nàng ta liền hỏi: “Quận chúa còn chưa vẽ xong à? Rốt cục là vẽ cảnh vật gì thế?”
Ninh Tư Nguyệt vô cùng muốn liếc mắt khinh thường nàng ta, nhưng sự giáo dưỡng tốt đẹp vẫn khiến Ninh Tư Nguyệt kiềm chế lại, tiếp tục duy trì dáng vẻ ung dung, đáp: “A Dư bắt đầu vẽ tranh muộn hơn mọi người, bây giờ chưa hoàn thành không phải là điều rất bình thường sao? Nếu bắt buộc A Dư phải vẽ xong cùng lúc với các người, khác nào làm khó tỷ ấy đâu?”
Lưu Nhược Vi nghe làm sao cũng thấy trong lời nói của Ninh Tư Nguyệt nồng đậm ý châm chọc. Nàng ta đi về phía Kiều Dư hai bước, Ninh Tư Nguyệt đã ngăn nàng ta lại, “Quận chúa vẽ tranh cần được yên tĩnh, Lưu tiểu thư chớ làm phiền.”
Lưu Nhược Vi nhìn Kiều Dư không ngừng múa bút, tư thái cực kỳ nhẹ nhàng và thản nhiên, mơ hồ lộ ra một loại dũng cảm khó tả.
Thiên kim khuê các bình thường nào có dáng vẽ này khi vẽ tranh đâu chứ? Nhất định là Kiều Dư chỉ đang quạc cọ lung tung mà thôi. – Nghĩ như vậy, Lưu Nhược Vi nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, vậy chúng ta lại cho Quận chúa thêm thời gian một nén hương, hẳn là đủ rồi nhỉ?”
Gối thêu hoa sẽ mãi là gối thêu hoa, mặc kệ qua bao lâu nữa… thì Kiều Dư cũng chẳng thể thêu nổi một đoá hoa rồi.
Có điều, còn chưa hết một nén hương, Kiều Dư đã ngừng bút. Nàng nhìn bức tranh trên bàn của mình, đôi lông mày nhíu lại rất chặt.
Thấy dáng vẻ này của nàng, Lưu Nhược Vi tưởng rằng nàng không hài lòng với bức hoạ của mình, sự khinh thường trong lòng càng tăng lên. Khoé môi của nàng ta không nhịn được nhếch lên, ánh mắt khi nhìn về phía Kiều Dư càng khinh bỉ, thiếu điều dán hai chữ ‘cỏ rác’ lên mặt nữa thôi.
Đúng lúc này, Kiều Dư bất ngờ nhìn qua Lưu Nhược Vi, nhìn thấy toàn bộ biểu lộ này của nàng ta.
Lưu Nhược Vi kinh sợ, cố gắng ổn định tâm trạng. Người không biết vẽ tranh là Kiều Dư, nàng ta chột dạ cái gì chứ?
Ngay sau đó, Lưu Nhược Vi lại ngẩng cao đầu, kiêu ngạo hệt như con gà trống.
Kiều Dư mỉm cười.
Nếu Lưu Nhược Vi đã không biết khiêm tốn mà còn tiếp tục khiêu khích, vậy thì nàng cũng không cần suy nghĩ cho thể diện của nàng ta nữa.
Kiều Dư đặt cọ vẽ xuống rồi cuộn bức hoạ trong tay mình lại.
Thật ra ban nãy, lúc nàng dừng bút không phải là vì không vẽ nổi nữa, mà là nàng đã vẽ xong, chỉ đang chờ gió hong cho mực trên đó khô mà thôi.
“Xem ra Quận chúa đã vẽ xong rồi,” Lưu Nhược Vi vội đi tới, nói: “Cho ta chiêm ngưỡng đại tác phẩm của Quận chúa một cái đi.”
“Khoan đã,” Kiều Dư không chút hoảng sợ, đáp: “Không phải Lưu tiểu thư đã nói là mời Tiêu công tử bình phẩm trước sao? Chúng ta vẫn nên chờ khi có kết quả rồi tính sau.”
“Vậy chúng ta lập tức mang tranh qua đó ngay thôi.” Lưu Nhược Vi gấp không chờ nổi. Nàng ta muốn có kết quả, muốn biến Kiều Dư thành trò cười cho cả Tây Kinh này!
“Sao phải phiền toái như vậy? Khách khứa trong phủ hôm nay cũng vô cùng tò mò về kỹ năng vẽ tranh của mọi người đấy. Nếu đã như vậy thì sao chúng ta lại không mời Tiêu công tử tới đây, trực tiếp bình phẩm trước mặt mọi người một lần?” Kiều Dư cười hỏi.
Trong lòng Lưu Nhược Vi dâng lên một cảm giác quái lạ, không chờ nàng ta kịp nghi ngờ cái gì, Kiều Dư đã nói: “Sao vậy? Lưu tiểu thư không tin vào trình độ của mình à?”
Sao có thể? – Lưu Nhược Vi bản năng phản bác trong lòng.
Từ khi còn nhỏ, nàng ta đã tinh thông thơ ca và hội hoạ. Mỗi khi so tài cùng người khác, bất kỳ chỗ nào nàng ta vẫn có thể cao đầu chiếm thế thượng phong. Sao nàng ta có thể sợ hãi trước một nữ nhân quê mùa là Kiều Dư được?
“Nếu Quận chúa đã có ý này, đương nhiên ta không dám từ chối,” Lưu Nhược Vi cười, “Nhưng mà lát nữa, mặc kệ kết quả như thế nào, vẫn mong Quận chúa vui vẻ đón nhận.”
Đây chính là kết cục mà Kiều Dư tự tìm lấy, không ai bức nàng cả.
Kiều Dư cong môi, “Bổn Quận chúa cũng mong Lưu tiểu thư nhớ lấy câu này.”
Dứt lời, nàng liền gọi Nguỵ Cửu qua đây, “Ngươi đi mời Tiêu công tử – Tiêu Mặc tới đây cho ta.”
Trong khi chờ đợi, khách khứa trong phủ đều biết phía Mai viên có một nhóm thiên kim so tài vẽ tranh, còn mời Tiêu Như Mặc tới bình phẩm một phen. Ngay lập tức, ai nấy đều hứng thú trông chờ kết quả, liền gác việc bên này lại và đi tới Mai viên.
Động tác của Nguỵ Cửu rất nhanh, không bao lâu sau đã mời Tiêu Như Mặc tới Quận chúa phủ.
Y là một nam nhân có dung mạo tuấn tú, Kiều Dư có thể thấy được những nét tương đồng giữa y và Tiêu Ấu Ngư. Trong tay y phe phẩy một cây quạt xếp, mở ra rồi đóng lại, đóng lại rồi mở ra.
Trong khi y mở đóng như vậy, người khác rất dễ nhìn được trên mặt giấy của quạt có vẽ một cảnh vật không hề tầm thường, có thể thấy được người vẽ ra nó vô cùng tài hoa.
Thấy Tiêu Như Mặc khoe khoang như vậy, Kiều Dư đoán sở trường của y chính là vẽ tranh.
Có điều Tiêu Như Mặc không phải tới đây một mình, phía sau y còn có một nam nhân mặc y phục màu trắng, mặt mày ôn hoà, là một vị công tử không nhiễm bụi trần.
Dáng vẻ thản nhiên của vị công tử đó dường như không có gì kích động nổi, trước ánh nhìn của rất nhiều nữ nhân ở đây, sắc mặt của hắn dần ôn hoà hơn. Nhưng hắn càng như vậy lại càng khiến Kiều Dư cảm giác được nơi hắn tản ra sự xa cách không muốn ai lại gần.
Nàng quay đầu nhìn Ninh Tư Nguyệt, dùng ánh mắt để dò hỏi: Người này có lai lịch như thế nào?
Ninh Tư Nguyệt nhích lại gần Kiều Dư hai bước, thấp giọng nói bên tai nàng, “Ta gả vào Tây Kinh hai năm nhưng chưa bao giờ gặp hắn. Có điều hắn đi cùng Tiêu Như Mặc tới đây thì đều là địch, tỷ đề phòng một chút.”
Mặc kệ vị công tử này tài hoa như thế nào, hễ nghĩ tới việc hắn rất có khả năng tới để tra xét mình, Kiều Dư liền không có ấn tượng tốt.