Chương : 20
Tuy có lúc nó khắc khe, khó khăn với hai nhỏ nhưng nghĩ lại đều là muốn tốt cho hai nhỏ. Chỉ giúp hai nhỏ mạnh mẽ hơn thôi. Nhưng thật là "mầy đã mạnh mẽ quá rồi" nhỏ nghĩ.
••••••••••••Trong bệnh viện••••••••••••
Hắn ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu. Tim hắn như thắt lại lúc này hắn rất đau, như không thở nổi, hắn chỉ biết ngồi một chỗ chờ mà thôi. Bác sĩ cứ ra ra, vào vào làm hắn rất lo lắng cho nó. Từ phía sau, hắn mạnh bạo túm áo bác sĩ hét lớn.
- Cô ấy có mệnh hệ gì tôi không tha cho ông.-hắn nhấn mạnh từng chữ.
- Dạ, tôi biết phải làm gì chủ tịch yên tâm đi.-bác sĩ cung kính hắn (tyty:bệnh viện này cũng là một phần tài sản của hắn nha. Do vốn đầu thư rất nhiều nên tất nhiên, chính là chủ tịch bệnh viện này.
- Đi đi.-hắn buông tay ra, ông ta chạy thẳng vào phòng cấp cứu của nó, nếu xãy ra chuyện gì thì công việc của ông ta sẽ bay mất cả cái mạng già này.
Lúc này hai nhỏ, cậu và anh cũng chạy tới.
- My ơi! Mầy sau rồi, mầy phải không sau đó, mầy có nghe không.-nhỏ hét lớn.
- Em bình tĩnh lại đi, bình tĩnh....bình tĩnh...sẽ không sau đâu.-cậu chạy tới ôm nhỏ thấy nhỏ như vậy cậu thật không đành lòng.
- Mầy có chuyện gì tao biết làm sau, tao xin lỗi, tất cả tại tao mà.-nước mắt cô chảy như mưa, cô tự tránh bản thâm mình.
- Lỗi không phải tại em, không phải... em yên tâm đi.-anh vừa nói vừa đỡ cô ngồi lên ghế ôm chặt vai cô, thấy cô khóc tim anh như thắt lại rất khó chịu.
Hắn lúc này chỉ ngồi một chỗ như không quan tâm đến mọi thứ. Lạnh lùng càng lạnh lùng hơn, khó chịu càng khó chịu hơn, đau càng đau rất nhiều. "Tôi thật có lỗi, tôi hứa sẽ bảo vệ em mà, tất cả là tại tôi" hắn khóc nhưng không ai thấy đã nhanh tay lau đi. Hình như nó đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong tim hắn lúc này. Mặc cho mọi người nghĩ thế nào, mặc cho em nghĩ tôi ra sau, mặc cho cô ấy có về "tôi vẫn mãi mãi bên cạnh bảo vệ em".
Đèn cấp cứu vừa tắt, cánh cửa bật mở, bác sĩ bước ra. Nhỏ, cô, anh và cậu xúm lại.
- Nó sau rồi.-nhỏ hỏi.
- Có bị gì không bác sĩ.-cô tiếp.
- Các cô từ từ, để bác sĩ nói.-cậu nói.
Thấy hắn tiến lại gần với vẻ mặt đằng đằng sát khí, ông bác sĩ nhanh lên tiếng.
- Phẩu thuật thành công, nhưng vết thương rất sâu, tránh cử động mạnh sẽ ảnh hưởng đến vết thương, do mới phẩu thật nên chút nữa mới tỉnh lại, mọi người cứ yên tâm.-vừa nói ông vừa nhìn hắn cảm giác lạnh xương sống xuất hiện.
- Đưa cô ấy lên phòng đặt biệt, chăm sóc chu đáo.-hắn nghe xong trong lòng muốn nhảy tưng tưng vì vui mừng nhưng vẻ ngoài vẫn lạnh tanh.
- Dạ! thưa chủ tịch, tôi đi làm ngay.-nói xong ông bác sĩ chạy rất nhanh, đếu ở lại phút giây nào chắt ông cũng phải nhập viện vì hắn mất.
- Không sau rồi.-nhỏ vuốt nhẹ mồ hôi trên trán, nhỏ lo lắng lắm cơ.
- Ôi má ơi, hết cả hồn.-cô cũng không khác gì nhỏ xém rớt tim ra ngoài.
- Giờ thì yên tâm rồi ha, thôi bây giờ để tụi tui đưa về ăn gì đó, nghĩ ngơi, cứ để nó cho hắn chăm sóc.-cậu và anh đồng tình.
Lúc này nhỏ và cô mới để ý tới hắn, hắn thật rất lo lắng cho nó, không quản khó khăn mà tìm nó suốt buổi chiều, bây giờ còn muốn chăm sóc nó chắt chắn yêu nó thật lòng rồi "tôi tin không nhìn lầm người" nhỏ tự nhiên cười làm cậu khó hiểu, lúc nãy còn khóc thảm thương mà bây giờ, làm cậu càng thương tính con nít của nó hơn.
Cố quên đi một hình bóng dấu đôi tay vẫn không thể buông.
Cố quên đi một lời nói dù cho con tim thét gào.
Bởi xa nhau thôi đừng tiếc, để cho nhau mỗi con đường riêng.
Hãy thứ tha bao lời nói, giờ đây không ai giữ được tiếng yêu lúc đầu.
CA KHÚC: CỐ QUÊN; ca sĩ:KHỞI MY.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Đăng sớm!! Chủ nhật vui vẻ nha mọi người. Thương thương!""" Tối nay sẽ có bất ngờ, bí mật tối biết.!!!
••••••••••••Trong bệnh viện••••••••••••
Hắn ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu. Tim hắn như thắt lại lúc này hắn rất đau, như không thở nổi, hắn chỉ biết ngồi một chỗ chờ mà thôi. Bác sĩ cứ ra ra, vào vào làm hắn rất lo lắng cho nó. Từ phía sau, hắn mạnh bạo túm áo bác sĩ hét lớn.
- Cô ấy có mệnh hệ gì tôi không tha cho ông.-hắn nhấn mạnh từng chữ.
- Dạ, tôi biết phải làm gì chủ tịch yên tâm đi.-bác sĩ cung kính hắn (tyty:bệnh viện này cũng là một phần tài sản của hắn nha. Do vốn đầu thư rất nhiều nên tất nhiên, chính là chủ tịch bệnh viện này.
- Đi đi.-hắn buông tay ra, ông ta chạy thẳng vào phòng cấp cứu của nó, nếu xãy ra chuyện gì thì công việc của ông ta sẽ bay mất cả cái mạng già này.
Lúc này hai nhỏ, cậu và anh cũng chạy tới.
- My ơi! Mầy sau rồi, mầy phải không sau đó, mầy có nghe không.-nhỏ hét lớn.
- Em bình tĩnh lại đi, bình tĩnh....bình tĩnh...sẽ không sau đâu.-cậu chạy tới ôm nhỏ thấy nhỏ như vậy cậu thật không đành lòng.
- Mầy có chuyện gì tao biết làm sau, tao xin lỗi, tất cả tại tao mà.-nước mắt cô chảy như mưa, cô tự tránh bản thâm mình.
- Lỗi không phải tại em, không phải... em yên tâm đi.-anh vừa nói vừa đỡ cô ngồi lên ghế ôm chặt vai cô, thấy cô khóc tim anh như thắt lại rất khó chịu.
Hắn lúc này chỉ ngồi một chỗ như không quan tâm đến mọi thứ. Lạnh lùng càng lạnh lùng hơn, khó chịu càng khó chịu hơn, đau càng đau rất nhiều. "Tôi thật có lỗi, tôi hứa sẽ bảo vệ em mà, tất cả là tại tôi" hắn khóc nhưng không ai thấy đã nhanh tay lau đi. Hình như nó đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong tim hắn lúc này. Mặc cho mọi người nghĩ thế nào, mặc cho em nghĩ tôi ra sau, mặc cho cô ấy có về "tôi vẫn mãi mãi bên cạnh bảo vệ em".
Đèn cấp cứu vừa tắt, cánh cửa bật mở, bác sĩ bước ra. Nhỏ, cô, anh và cậu xúm lại.
- Nó sau rồi.-nhỏ hỏi.
- Có bị gì không bác sĩ.-cô tiếp.
- Các cô từ từ, để bác sĩ nói.-cậu nói.
Thấy hắn tiến lại gần với vẻ mặt đằng đằng sát khí, ông bác sĩ nhanh lên tiếng.
- Phẩu thuật thành công, nhưng vết thương rất sâu, tránh cử động mạnh sẽ ảnh hưởng đến vết thương, do mới phẩu thật nên chút nữa mới tỉnh lại, mọi người cứ yên tâm.-vừa nói ông vừa nhìn hắn cảm giác lạnh xương sống xuất hiện.
- Đưa cô ấy lên phòng đặt biệt, chăm sóc chu đáo.-hắn nghe xong trong lòng muốn nhảy tưng tưng vì vui mừng nhưng vẻ ngoài vẫn lạnh tanh.
- Dạ! thưa chủ tịch, tôi đi làm ngay.-nói xong ông bác sĩ chạy rất nhanh, đếu ở lại phút giây nào chắt ông cũng phải nhập viện vì hắn mất.
- Không sau rồi.-nhỏ vuốt nhẹ mồ hôi trên trán, nhỏ lo lắng lắm cơ.
- Ôi má ơi, hết cả hồn.-cô cũng không khác gì nhỏ xém rớt tim ra ngoài.
- Giờ thì yên tâm rồi ha, thôi bây giờ để tụi tui đưa về ăn gì đó, nghĩ ngơi, cứ để nó cho hắn chăm sóc.-cậu và anh đồng tình.
Lúc này nhỏ và cô mới để ý tới hắn, hắn thật rất lo lắng cho nó, không quản khó khăn mà tìm nó suốt buổi chiều, bây giờ còn muốn chăm sóc nó chắt chắn yêu nó thật lòng rồi "tôi tin không nhìn lầm người" nhỏ tự nhiên cười làm cậu khó hiểu, lúc nãy còn khóc thảm thương mà bây giờ, làm cậu càng thương tính con nít của nó hơn.
Cố quên đi một hình bóng dấu đôi tay vẫn không thể buông.
Cố quên đi một lời nói dù cho con tim thét gào.
Bởi xa nhau thôi đừng tiếc, để cho nhau mỗi con đường riêng.
Hãy thứ tha bao lời nói, giờ đây không ai giữ được tiếng yêu lúc đầu.
CA KHÚC: CỐ QUÊN; ca sĩ:KHỞI MY.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Đăng sớm!! Chủ nhật vui vẻ nha mọi người. Thương thương!""" Tối nay sẽ có bất ngờ, bí mật tối biết.!!!