Chương : 21
- Anh còn sức lo cho nó không đó.-nhỏ hỏi hắn.
- Tất nhiên.-hắn nói gọn.
- Vậy ở đây chăm nó, nó mà có chuyện gì anh chết với tôi.-cô hâm doạ. (tyty: làm như chị My là con nít vậy, chăm Ahihi)
Hắn không nói gì im lặng đi lên phòng bệnh của nó, cậu và cô cũng đưa hai nhỏ về nhà.
Tối đó hắn ngồi cạnh nó, nó cũng đã tỉnh có điều thấy hắn ngồi đó nên nó nhắm mắt lại. Hắn lên tiếng.
- Sau em cứ hù doạ tôi mãi vậy, có biết là tôi lo cho em.-hắn hỏi nó nhưng biết chắt nó không trả lời vì nghỉ nó chưa tỉnh.
"Lo cho tôi, có nhầm không" nó tự hỏi bản thân.
- Từ lúc tôi gặp em lần đầu tiên tôi đã thích em, em như thiên sứ, vật quý giá nhất trong lòng tôi, em có biết không.-hắn cứ nói cho nó nghe không biết là nó có nghe không nữa.
"Anh thích tôi, thật vậy" nó nghe được thì rất hạnh phúc, rất vui sướng, nó cứ tưởng hắn nghét nó lắm, như vừa bay lên chín tầng mây. Nó cứ giả vờ chưa tỉnh nghe hắn nói tiếp.
- Nhưng cô chỉ là người đến sau, cô ấy mới là tất cả trong lòng tôi, bây giờ tôi không biết phải làm sau, cô có hiểu lòng tôi không.-hắn định nói là "cho dù vì lí do, khó khăn như thế nào tôi mãi mãi bảo vệ cô vì tôi yêu cô" nhưng thấy nó chưa tỉnh chắc không nghe thấy nên hắn im lặng không nói thêm gì nữa. Nếu hắn không nói rõ tất nhiên nó sẽ nghĩ theo hướng tiêu cực nhất.
"Thì ra chỉ là người đến sau" Tim nó đau, rất đau, hi vọng rồi lại thất vọng. Từ chín tầng mây rớt xuống mười hai tầng địa ngục. "tôi sẽ giải thoát cho anh".
Hắn không ngủ cứ nhìn nó mãi, ước gì thời gian ngừng lại nó cứ như vậy, vẫn hồn nhiên vui tươi như lúc nó ngủ, nó ngủ rất đẹp. Nó thì muốn nhắm mắt mãi đừng tỉnh dậy, dù không muốn nhưng nó đã khóc, rất nhiều.
Hắn đang nhìn nó tự nhiên trên mắt nó chảy ra rất nhiều nước. "Em lại khóc, em gặp ác mộng sau" hắn nhìn nó lo lắng, nhanh tay lau nước mắt cho nó. Nó thấy hắn như vậy thật không nỡ xa hắn, nhưng nếu tốt cho hắn thì nó sẽ....! Hắn ngủ cạnh nó, nó cũng ngủ thiếp đi vì quá mệt rồi.
Mới sáng sớm nó hét lên.
- Mẹ....!.-nó thấy lại cảnh tượng lúc mẹ nó mất, ngồi bật dậy trên trán đầy nước. "Chỉ là mơ".
Lúc này nó cảm thấy bụng nó rất đau, như là hết thuốc giảm đau mới như vậy làm nó phải nhăn mặt vì đau.
- Cô sau vậy, đau lắm sau.-hắn thấy nó trên trán đầy nước, mặt nhăn mày nhó rất khó chịu, nên nhanh lại đỡ nó ngồi dậy.
Thì ra hắn đã thức và vẫn nhìn nó ngủ, đúng là vẫn như vậy, nó nhớ lại những câu nói lúc tối rất khó chịu nhìn hắn.
- Không sau, buông tôi ra.-nó hất tay hắn ra cố tự ngồi dậy nhưng cũng rất khó khăn.
- Cô còn bướng nữa, có muốn chết ngay không.-hắn quát nó, nhưng vẫn đỡ nó ngồi dậy. Sau nó lại xa lạ với hắn như vậy.
Lúc này tụi nó, cô, anh và cậu bước vào. Thấy không khí trong phòng hình như không được tốt cho lắm, âm u như địa ngục vậy.
- My àk!, tao lo cho mầy lắm, mầy có biết không.-nhỏ nhỏng nhẻo bay vào nó.
- Chuyện gì xãy ra, tại sau lại xãy ra chuyện này.-cô thấy nó không sau liền hỏi nó vì trước giờ nó luôn muốn giấu thân phận tại sau lại đánh nhau.
Hắn cũng rất khó hiểu, tại sau nó lại có võ, còn rất giỏi là khác, nhưng sau lại như vậy, vả lại ai làm nó bị thương. Hắn quên mất hỏi nó nhưng nhất định hắn phải điều tra.
- Không có gì, có đem về không.-nó hỏi.
- Có.-hai nhỏ điều nói vì hiểu ngay ý nó muốn hỏi gì. Chính là mấy tên con trai to con đánh nhau với nó hôm trước.
Tụi hắn thì đứng một bên ngơ ngác vì muốn chen vào cũng vào không được, vì chẳng hiểu gì cả.
- Xuất viện.-nó nói như ra lệnh.
- Không được, cô cần phải dưỡng thương.-hắn nói lớn.
- Được, tao đi ngay.-cô đồng ý vì cô biết, nó biết tình trạng sức khoẻ của nó như thế nào mới đòi xuất viện, chắt chắn đã khoẻ.
- Tôi không cho phép.-hắn nói như hâm doạ, quay sang nhìn cô với ánh mắt càng khó chịu làm cô phải phát sợ.
- Anh là gì của tôi mà được quyền cho với không cho phép.-nó nói lạnh như băng cũng không thèm nhìn hắn.
- Đúng, không là gì.-hắn tức muốn giết nó ngay nhưng không thể được đành phải quay mặt hướng khác cố nén sự tức giận.
"Tại sau lại thay đổi nhanh như vậy" hắn thấy rất khó chịu khi nó lạnh nhạt với hắn chỉ sau một ngày. Nhỏ thấy tình hình không ổn nên đi ngay ra làm giấy xuất viện cho nó. Nó bước xuống giường đã cảm thấy rất đau nhưng nó cố đứng dậy bước từng bước nặng nhọc, hắn quay mặt lại, thấy nó cứ cử động mạnh.
- Cô ổn không.-hắn thấy nó như vậy không khỏi đau lòng, định đi lại ôm nó ra xe nhưng.
- Không cần anh quan tâm tôi.-nó nhìn hắn với ánh mắt xa lạ từng bước đi ra xe. Nó cũng không quen lắm nhưng phải tập quen dần với nó.
Nhỏ thấy hắn lo cho nó nên đi tới dìu nó ra xe còn quay sang nhìn hắn như muốn nói "cứ giao cho tôi" cho hắn bớt lo. Xe phóng thẳng về nhà.
Về tới nhà bà bảo mẫu chạy nhanh ra dìu nó vì lúc nghe nó bị thương bà rất lo cho nó, tận tình chăm sóc đủ thứ. Hắn đứng kế bên mà không khỏi buồn, bây giờ đụng vào nó, nó còn khó chịu nữa là, "tại sau lại như vậy chứ. Tại sao???"
Hắn không biết, vì nó muốn cách xa hắn vậy mới tốt cho cả hai, dừng lại từ đầu
khi nó chưa quá sâu. Tối ra nó đã suy nghĩ rất nhiều cuối cùng nó quyết định bây giờ phải trở thành người xa lạ với hắn. Nó thấy hắn buồn nó cũng vậy, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ chỉ nhìn hắn từ xa thôi đã là đủ lắm rồi.
- Cô không được cử động mạnh, ảnh hưởng đến vết thương, phải nghĩ ngơi.-hắn dặn dò nó vì hắn không thể chăm sóc cho nó. Phải như lúc đó nó không nghe lời hắn nói thì nó sẽ rất vui, nhưng bây giờ nó đã hiểu. Kết thúc rồi...!
- Tao muốn lên phòng, hai đứa mầy lên với tao, các anh muốn ở cũng được, về cũng được.-nó không trả lời hắn làm hắn tức muốn điên, tại sau cô xem anh như không tồn tại vậy,
Hai nhỏ với hai cậu cũng ngạc nhiên. Sau nó lại lạnh nhạt với hắn như vậy, không phải lúc trước vẫn tốt sau, không lẽ bị đâm vào bụng mà ảnh hưởng đến dây thần kinh cảm xúc, rõ ràng lúc nãy hắn rất ân cần với nó mà.
- Thôi vậy tụi tui về trước, hôm nào sẽ qua thăm cô.-cậu và anh thấy tình hình không ổn nên chẳng muốn ở lại.
- Vậy cũng được, quản gia tiễn khách.-nó nói xong hai nhỏ hiểu ý dìu nó lên phòng.
Tụi hắn ra về, hắn vẫn quay lại nhìn nó nhưng nó vẫn lạnh lùng quay đi chỗ khác, hắn chỉ muốn chăm sóc nó thôi mà, hắn cực đau, cực khó chịu đành bước ngay ra xe như muốn trốn tránh. Nó lên phòng đi ngay ra cửa sổ nhìn xe hắn dần khuất bóng, tâm tình bất ổn, nó khóc, khóc rất nhiều, ngã quỵ xuống đất.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Điều bất ngờ đã đến hôm nay tyty ra hai chương. Chủ nhật đầy niềm vui nha.
Tyty muốn thông báo với mọi người là...tuần sau tyty phải thi HKII nên sẽ nghĩ một tuần để chuẩn bị thi. Thi học kì rất quan trọng với tyty nên mọi người thông cảm. Thi từ tứ hai tới thứ sáu, ngay tối thứ sáu tyty sẽ đăng chương mới ngay. Nếu mọi người muốn biết diễn biến tiếp theo, thông cảm cho tyty thì ủng hộ tryện và hiểu cho tyty nha. Tối thứ sáu...hứa được làm được...!!!!!!!!!!
- Tất nhiên.-hắn nói gọn.
- Vậy ở đây chăm nó, nó mà có chuyện gì anh chết với tôi.-cô hâm doạ. (tyty: làm như chị My là con nít vậy, chăm Ahihi)
Hắn không nói gì im lặng đi lên phòng bệnh của nó, cậu và cô cũng đưa hai nhỏ về nhà.
Tối đó hắn ngồi cạnh nó, nó cũng đã tỉnh có điều thấy hắn ngồi đó nên nó nhắm mắt lại. Hắn lên tiếng.
- Sau em cứ hù doạ tôi mãi vậy, có biết là tôi lo cho em.-hắn hỏi nó nhưng biết chắt nó không trả lời vì nghỉ nó chưa tỉnh.
"Lo cho tôi, có nhầm không" nó tự hỏi bản thân.
- Từ lúc tôi gặp em lần đầu tiên tôi đã thích em, em như thiên sứ, vật quý giá nhất trong lòng tôi, em có biết không.-hắn cứ nói cho nó nghe không biết là nó có nghe không nữa.
"Anh thích tôi, thật vậy" nó nghe được thì rất hạnh phúc, rất vui sướng, nó cứ tưởng hắn nghét nó lắm, như vừa bay lên chín tầng mây. Nó cứ giả vờ chưa tỉnh nghe hắn nói tiếp.
- Nhưng cô chỉ là người đến sau, cô ấy mới là tất cả trong lòng tôi, bây giờ tôi không biết phải làm sau, cô có hiểu lòng tôi không.-hắn định nói là "cho dù vì lí do, khó khăn như thế nào tôi mãi mãi bảo vệ cô vì tôi yêu cô" nhưng thấy nó chưa tỉnh chắc không nghe thấy nên hắn im lặng không nói thêm gì nữa. Nếu hắn không nói rõ tất nhiên nó sẽ nghĩ theo hướng tiêu cực nhất.
"Thì ra chỉ là người đến sau" Tim nó đau, rất đau, hi vọng rồi lại thất vọng. Từ chín tầng mây rớt xuống mười hai tầng địa ngục. "tôi sẽ giải thoát cho anh".
Hắn không ngủ cứ nhìn nó mãi, ước gì thời gian ngừng lại nó cứ như vậy, vẫn hồn nhiên vui tươi như lúc nó ngủ, nó ngủ rất đẹp. Nó thì muốn nhắm mắt mãi đừng tỉnh dậy, dù không muốn nhưng nó đã khóc, rất nhiều.
Hắn đang nhìn nó tự nhiên trên mắt nó chảy ra rất nhiều nước. "Em lại khóc, em gặp ác mộng sau" hắn nhìn nó lo lắng, nhanh tay lau nước mắt cho nó. Nó thấy hắn như vậy thật không nỡ xa hắn, nhưng nếu tốt cho hắn thì nó sẽ....! Hắn ngủ cạnh nó, nó cũng ngủ thiếp đi vì quá mệt rồi.
Mới sáng sớm nó hét lên.
- Mẹ....!.-nó thấy lại cảnh tượng lúc mẹ nó mất, ngồi bật dậy trên trán đầy nước. "Chỉ là mơ".
Lúc này nó cảm thấy bụng nó rất đau, như là hết thuốc giảm đau mới như vậy làm nó phải nhăn mặt vì đau.
- Cô sau vậy, đau lắm sau.-hắn thấy nó trên trán đầy nước, mặt nhăn mày nhó rất khó chịu, nên nhanh lại đỡ nó ngồi dậy.
Thì ra hắn đã thức và vẫn nhìn nó ngủ, đúng là vẫn như vậy, nó nhớ lại những câu nói lúc tối rất khó chịu nhìn hắn.
- Không sau, buông tôi ra.-nó hất tay hắn ra cố tự ngồi dậy nhưng cũng rất khó khăn.
- Cô còn bướng nữa, có muốn chết ngay không.-hắn quát nó, nhưng vẫn đỡ nó ngồi dậy. Sau nó lại xa lạ với hắn như vậy.
Lúc này tụi nó, cô, anh và cậu bước vào. Thấy không khí trong phòng hình như không được tốt cho lắm, âm u như địa ngục vậy.
- My àk!, tao lo cho mầy lắm, mầy có biết không.-nhỏ nhỏng nhẻo bay vào nó.
- Chuyện gì xãy ra, tại sau lại xãy ra chuyện này.-cô thấy nó không sau liền hỏi nó vì trước giờ nó luôn muốn giấu thân phận tại sau lại đánh nhau.
Hắn cũng rất khó hiểu, tại sau nó lại có võ, còn rất giỏi là khác, nhưng sau lại như vậy, vả lại ai làm nó bị thương. Hắn quên mất hỏi nó nhưng nhất định hắn phải điều tra.
- Không có gì, có đem về không.-nó hỏi.
- Có.-hai nhỏ điều nói vì hiểu ngay ý nó muốn hỏi gì. Chính là mấy tên con trai to con đánh nhau với nó hôm trước.
Tụi hắn thì đứng một bên ngơ ngác vì muốn chen vào cũng vào không được, vì chẳng hiểu gì cả.
- Xuất viện.-nó nói như ra lệnh.
- Không được, cô cần phải dưỡng thương.-hắn nói lớn.
- Được, tao đi ngay.-cô đồng ý vì cô biết, nó biết tình trạng sức khoẻ của nó như thế nào mới đòi xuất viện, chắt chắn đã khoẻ.
- Tôi không cho phép.-hắn nói như hâm doạ, quay sang nhìn cô với ánh mắt càng khó chịu làm cô phải phát sợ.
- Anh là gì của tôi mà được quyền cho với không cho phép.-nó nói lạnh như băng cũng không thèm nhìn hắn.
- Đúng, không là gì.-hắn tức muốn giết nó ngay nhưng không thể được đành phải quay mặt hướng khác cố nén sự tức giận.
"Tại sau lại thay đổi nhanh như vậy" hắn thấy rất khó chịu khi nó lạnh nhạt với hắn chỉ sau một ngày. Nhỏ thấy tình hình không ổn nên đi ngay ra làm giấy xuất viện cho nó. Nó bước xuống giường đã cảm thấy rất đau nhưng nó cố đứng dậy bước từng bước nặng nhọc, hắn quay mặt lại, thấy nó cứ cử động mạnh.
- Cô ổn không.-hắn thấy nó như vậy không khỏi đau lòng, định đi lại ôm nó ra xe nhưng.
- Không cần anh quan tâm tôi.-nó nhìn hắn với ánh mắt xa lạ từng bước đi ra xe. Nó cũng không quen lắm nhưng phải tập quen dần với nó.
Nhỏ thấy hắn lo cho nó nên đi tới dìu nó ra xe còn quay sang nhìn hắn như muốn nói "cứ giao cho tôi" cho hắn bớt lo. Xe phóng thẳng về nhà.
Về tới nhà bà bảo mẫu chạy nhanh ra dìu nó vì lúc nghe nó bị thương bà rất lo cho nó, tận tình chăm sóc đủ thứ. Hắn đứng kế bên mà không khỏi buồn, bây giờ đụng vào nó, nó còn khó chịu nữa là, "tại sau lại như vậy chứ. Tại sao???"
Hắn không biết, vì nó muốn cách xa hắn vậy mới tốt cho cả hai, dừng lại từ đầu
khi nó chưa quá sâu. Tối ra nó đã suy nghĩ rất nhiều cuối cùng nó quyết định bây giờ phải trở thành người xa lạ với hắn. Nó thấy hắn buồn nó cũng vậy, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ chỉ nhìn hắn từ xa thôi đã là đủ lắm rồi.
- Cô không được cử động mạnh, ảnh hưởng đến vết thương, phải nghĩ ngơi.-hắn dặn dò nó vì hắn không thể chăm sóc cho nó. Phải như lúc đó nó không nghe lời hắn nói thì nó sẽ rất vui, nhưng bây giờ nó đã hiểu. Kết thúc rồi...!
- Tao muốn lên phòng, hai đứa mầy lên với tao, các anh muốn ở cũng được, về cũng được.-nó không trả lời hắn làm hắn tức muốn điên, tại sau cô xem anh như không tồn tại vậy,
Hai nhỏ với hai cậu cũng ngạc nhiên. Sau nó lại lạnh nhạt với hắn như vậy, không phải lúc trước vẫn tốt sau, không lẽ bị đâm vào bụng mà ảnh hưởng đến dây thần kinh cảm xúc, rõ ràng lúc nãy hắn rất ân cần với nó mà.
- Thôi vậy tụi tui về trước, hôm nào sẽ qua thăm cô.-cậu và anh thấy tình hình không ổn nên chẳng muốn ở lại.
- Vậy cũng được, quản gia tiễn khách.-nó nói xong hai nhỏ hiểu ý dìu nó lên phòng.
Tụi hắn ra về, hắn vẫn quay lại nhìn nó nhưng nó vẫn lạnh lùng quay đi chỗ khác, hắn chỉ muốn chăm sóc nó thôi mà, hắn cực đau, cực khó chịu đành bước ngay ra xe như muốn trốn tránh. Nó lên phòng đi ngay ra cửa sổ nhìn xe hắn dần khuất bóng, tâm tình bất ổn, nó khóc, khóc rất nhiều, ngã quỵ xuống đất.
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Điều bất ngờ đã đến hôm nay tyty ra hai chương. Chủ nhật đầy niềm vui nha.
Tyty muốn thông báo với mọi người là...tuần sau tyty phải thi HKII nên sẽ nghĩ một tuần để chuẩn bị thi. Thi học kì rất quan trọng với tyty nên mọi người thông cảm. Thi từ tứ hai tới thứ sáu, ngay tối thứ sáu tyty sẽ đăng chương mới ngay. Nếu mọi người muốn biết diễn biến tiếp theo, thông cảm cho tyty thì ủng hộ tryện và hiểu cho tyty nha. Tối thứ sáu...hứa được làm được...!!!!!!!!!!