Chương : 13
2h chiều...
Bỗng chuông điện thoại réo lên giai đoạn bài hát quen thuộc...
Một nụ cười luôn hé, Thế Giới vẫn quay
Còn tôi vẫn nơi đây, đưa bàn tay lên trời xanh, ôm trọn vào lòng
Một khoảng trời nhỏ bé, giữa những khát khao
Cơ mà chỉ tôi với riêng tôi, đêm nằm nghe
Một bài ca, về Tình Yêu, ôi chán ngán
Lang thang 1 mình, cũng chẳng làm sao
Bao nhiêu lâu nay tôi đã quen rồi, quen rồi, quen 1 mình như thế
Yêu thêm 1 người, có chắc là mình sẽ good lên, hay là chỉ thêm đau đầu?
...
Heo lười Hoạ Mi đang mơ màng ngủ giấc ngủ ngàn năm không thay đổi thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang. Khó chịu, mơ màng mở mắt tìm kiếm cái điện thoại không thèm liếc nhìn số điện thoại gọi đến theo thói quen, liền để gần vào tai...
- Alo, ...đứa nào ăn no rửng mỡ phá giấc ngủ của ta...
Hoạ Mi giọng ngái ngủ, còn chưa kịp nói hết câu đã bị một giọng nói thét vang như tiếng bom nổ ở đầu dây bên kia ngắt lời. Khiến cô nàng giật mình tỉnh cả ngủ, đưa cái điện thoại ra xa mà màng nhĩ vẫn cứ đau, đầu óc thì vẫn cứ ong ong.
Nếu tiếng thét của cô nàng mà to như tiếng sét khiến người ta giật mình sợ hãi bịt tai, thì tiếng thét ở đầu dây bên kia còn kinh khủng gấp chục lần. Khiến người ta bịt chặt tai mà vẫn còn nghe thấy âm thanh kinh dị kia lọt vào lỗ tai tưởng như sắp bị điếc đến nơi rồi.
- Hoạ...Miiiiiiiiiii, Con heo lười kia mày dám ăn nói hỗn hào với tao như vậy haaaaaaa?
Tiếng đầu dây bên kia hét to quá khiến Hoạ Mi giật mình ngơ ngác, hỏi lại.
- Mẹ, con dở người nào thế... ế...., muốn chết phải khô...ông...?
Hoạ Mi không vừa hét to lại không kém, khi nhìn vào số điện thoại thì chả thấy tên tuổi gì cả, chỉ là một dãy số lạ chả biết ai với ai. Điên tiết chửi lại...
- Mày có biết tao là ai không? mà dám ăn nói láo toét như vậy?
Đầu dây bên kia liền hét to ngược lại đầy tức giận, cứ như là nếu Hoạ Mi đang đứng ở trước mặt sẽ không ngại ngần đạp cho nhỏ phát bay lên sao Hoả luôn.
- Mẹ, con thần kinh dẫm phải đinh, con dở hơi biết bơi, con nhỏ điên khùng. Mày là ai thì liên quan quái gì đến tao. Mau biến ngay trước khi tao phi ngay cái dép vào mồm mày.
Hoạ Mi tức giận không kém, mặt tối sầm, nghiến răng gào to. Đang ngủ thì tự dưng bị con điên rồ ở đâu chui ra chọc phá, rồi quát mắng. Điên thế không biết, hận không thế tát cho con nhỏ bên đầu dây bên kia mấy phát rơi ngô. Coi còn to mồm được nữa không?
- Con nhỏ ngu ngốc này, tính cách bao năm vẫn không chịu thay đổi. Chỉ biết ăn với ngủ, tính thì lười nhác, bẩn thỉu, hôi hám. Đầu thì to mà óc bằng quả nho, chỉ được cái chưa to mồm doạ nạt người khác là nhanh. Mày doạ ai chứ dám doạ tao thì tin tao lấy đạp cho mày một phát sang châu Mỹ luôn khô...ông...?
Đầu dây bên kia không kiêng nể gì bắt đầu một tràng dài kể những tội lỗi, tính cách xấu ma chê quỷ sợ của nhỏ...
- Ơ, mày...mày...thế mày là đứa chết tiệt nào thế..ế...?
Hoạ Mi tức giận sùi bọt mép muốn phi ngay cái điện thoại iphastory5 yêu quý của mình vào tường nhưng cố kiềm chế. Nghe con nhỏ thần kinh bên kia tuôn một chàng dài kể những tính xấu của mình, ngơ ngác không biết phản bác thế nào. Sau nghĩ lại thấy chắc chắn là người quen rồi, nhưng mà là ai, là ai thế nhi?
- Hừ, là tao chứ ai?
Con nhỏ đầu dây bên kia, hừ lạnh, giới thiệu. Con nhỏ ngu ngốc này bạn bè bao năm mà giọng nói của nhau cũng không nhận ra. Thật tức chết đi được, lát gặp nhất định phải tính sổ cả gốc lẫn lãi. Hừ
- Mẹ, mày bị thiểu não à, tao hỏi mày là ai? Tên là gì? Sao lại biết tao?
Hoạ Mi giận dữ xanh mặt, tuôn một chàng dài hỏi. Con nhỏ kia sao ngu ngốc thế không biết, giới thiệu thế cụ tổ mình sống lại cũng chịu, chứ chưa nói đến mình. Một đứa thông minh, nhanh hiểu ý như thế này.
- Sac, Hoạ Miiiiiiiiiiiii aaaaaaaaaaaaa. Mày đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa rồi. Tao là Ngọc Huyền bạn thân của mày từ hồi còn chung nhau cái kẹo ở mẫu giáo đây. Mayyyyyyyyyy không nhận ra tao aaaaaaa?
Ngọc Huyền lúc này điên hết cả ruột gan lên, hét thật to như tiếng sói tru đêm. Chỉ muốn đến tận nhà con nhỏ ngu ngốc kia tát cho mấy phát xem nó có khôn ngoan ra tý nào không? Kiểu này chết vì đau tim mất...
- Oh, Ngọc Huyền à, sorry baby. Chị chưa tỉnh ngủ hẳn nên chưa nhận ra giọng nói yêu kiều, dễ thương như con điên lên cơn dại của em. Hí hí...
Tưởng ai hoá ra là con nhỏ bà chằn Ngọc Huyền, sớm không gọi, muộn thì không. Đúng lúc người ta đang ngủ trưa thì gọi điện tới quát mắng. Tức chết đi được...
- Mày nói gì? Muốn chết phải không?
Ngọc Huyền tức đến nghẹn họng, hét thật to, tay nắm chặt điện thoại cố kiềm chế tức giận. Sợ trong cơn nóng giận bốc khói nghi ngút đến mức sắp cháy nhà sẽ không tự chủ phi ngay cái điện thoại về phía cái gương lớn trang trí trong nhà. Tới lúc đó thì đúng là thảm hoạ. Con nhỏ điên khùng chết tiệt này, không hại người ta chết vì đau tim thì không được đây mà...
- Hì hì, đùa tý cho vui thui mà. Sao Baby, cưng gọi điện tới cho chị là có việc quan trọng gì thế. Nói trước là những việc lên núi đao, xuống biển lửa chị xin từ chối từ giây phút đầu tiên nhá. Đừng thấy chị đây xinh đẹp, hiền lành, dễ thương mà bắt nạt nhé....
Hoạ Mi cười đểu, trêu chọc. Từ cái ngày con nhỏ bạn thân này bận bịu ôn thi để vào trường Galaxy danh tiếng. Hai đứa cũng ít liên lạc, gặp gỡ nhau. Nếu có thì cũng dùng số điện thoại chủ yếu chứ đâu có dùng số điện thoại lạ bao giờ. Chắc là có việc gì quan trọng muốn nhỏ ra tay tương trợ đây.
- Oẹ, buồn nôn quá. Chị à, cho em xin đi chị mà xinh đẹp, dễ thương thì ngay cả Mạc Đĩnh Chi cũng sống lại mất. Hứ. Chém gió vừa thôi, chém to quá, em với không nổi đâu chẳng may bị ngã thì sao?
Ngọc Huyền nhún vai cười lạnh mẻ mai, con nhỏ này đúng là trình độ tự sướng cao khiếp vía. Tự nhận mình xinh đẹp, dễ thương mới vãi chứ. Nói mà không thấy ngượng mồm.
- Êu, đừng có dìm hàng nhau thế chứ. Dù sao tao cũng xinh hơn mày là được. Ka ka. Mà rốt cuộc gọi điện có việc gì?
Hoạ Mi nghe Ngọc Huyền nói mà nóng hết cả người. Để người ta tự sướng một tý thì chết à.
- Thế gọi điện chém gió không được à? Bạn bè lâu ngày gặp nhau sao mày lỡ lạnh lùng như thế ha? Đau lòng lắm đó nha. Hic
Ngọc Huyền ở đầu dây bên kia giả bộ đau lòng, trêu chọc Hoạ Mi...
- Hứ, thôi cho tao xin, muốn buôn dưa lê bán dưa chuột gì thì để lúc nào gặp nhau chém sau. Bây giờ tao chỉ muốn ngủ thôi.
Hoạ Mi nói thẳng, dù sao nhỏ vẫn chưa được ngủ đầy 1 tiếng mà...
- Haizz, suốt ngày ngủ, ngủ, ...sao không đi chết luôn đi.
Ngọc Huyền bực mình vì tính cách kỳ quái của Hoạ Mi, ngủ gì mà lắm thế. Cứ mở miệng ra là ngủ...
- Mày không phải nhắc, tao đi chết luôn đây. Bye nhe...
Hoạ Mi bật lại, con nhỏ này hôm nay uống nhầm thuốc à mà tự nhiên đi rủa mình đi chết thế nhỉ. Ức chế rồi nha...
- Từ từ, bây giờ mày chuẩn bị tinh thần đê. Tao sẽ ghé qua đón mày. Đừng để tao tới phải đợi lâu thì mày chết chắc con ạ...
Ngọc Huyền nghiêm túc dặn dò như thể người chết sắp viết di chúc vậy...
- Hô hô, biết rồi.
Hoạ Mi nhanh chóng đồng ý. Thừa biết tính bà chằn dữ như sư tử Hà Đông của Ngọc Huyền nên cũng không có ý muốn từ chối. Dù sao nhỏ cũng sẽ phải mất một chầu ăn mời mình chứ nhỉ. Nghĩ thế nhỏ không khỏi cười đắc ý, hơn nữa nhỏ cũng rất tò mò không biết con hâm đó gọi mình để than thở, kể lể việc gì đây. Nghĩ mà thấy thú vị...
Tại quán trà tranh chém gió Xuân Hương gần bờ hồ Anh Đào đẹp thơ mộng...
- Chậc có chuyện gì nói nhanh coi, sao nhìn bộ dạng mày ủ sầu ghê thế. Nhìn não hết cả ruột gan...
Hoạ Mi vừa cầm xìa đảo cái cốc trà sữa trân châu đầy đá lạnh vừa nhìn bộ mặt buồn ảm đạm như đưa đám của Ngọc Huyền cất tiếng hỏi. Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến con nhỏ này buồn bã ghê thế nhỉ...
- Hức, hức, ...mày ơi,...tao...
Ngọc Huyền lấy khăn giấy chấm chấm mắt khóc nức nở...
- Sao, có chuyện gì mà khiến mày phải khóc vậy? Có phải đứa nào bắt nạt mày không? Mau nói đi để tao ra tay trừng trị lấy lại công bằng cho mày?
Nhìn Ngọc Huyền bạn thân của mình khóc thương tâm mà nhỏ như sôi máu, thề phải dạy kẻ gây ra tội lỗi kia phải chịu một bài học xương máu. Để cho hắn biết thế nào là lễ độ dám đụng vào bạn của ta dễ dàng phủi *** bỏ đi như vậy đâu?
- Hức, chuyện là thế này, tao bị thằng người yêu khốn nạn lừa tình rồi...Hức, hức...
Thuỷ Tiên nhắc đến tên người yêu Sở khanh chết tiệt càng khóc dữ hơn.
- Thằng nào? Nó đã làm gì mày? Mau nói.
Hoạ Mi gầm gừ, bẻ ngón tay kêu tanh tách. Con trai gì mà khốn nạn thế, để con gái khóc thế này mà cũng đòi đáng mặt làm đàn ông sao? Được rồi để ta biết mi là ai, thì thử đợi tới lúc đó mi sẽ...
- Thằng Minh, người yêu tao được hơn 1 năm rồi. Hôm qua nó nói, mình chia tay đi. Anh có người khác rồi, cô ấy mới là người anh yêu. Anh xin lỗi vì đã lừa dối em trong suốt thời gian qua. Nếu có thể làm gì khiến em vui nhất định anh sẽ làm. Chúc em hạnh phúc...?
Hức, hức...Ngọc Huyền vừa kể vừa khóc như cha chết mẹ chết, ngưng một lúc kể tiếp...
- Nói xong hắn đi luôn, bỏ mặc tao khóc một mình. Mày nghĩ xem có cay không?
Ngọc Huyền ấm ức khóc, nốc hết cốc nước chanh trên mặt bàn...
- Hắn có phải đàn ông không vậy? Nói yêu người ta mà vẫn lén lút quen người khác. Bắt cá hai tay à. Được lắm, thế bây giờ hắn đang ở đâu?
Hoạ Mi tức giận tối sầm mặt lại. Đập bàn cái "Rầm" khiến ly cốc trên bàn rung rinh suýt rơi. Những người xung quanh nhìn nhỏ bằng ánh mắt nghi ngại...
- Bây giờ hắn đang hẹn hò tại nhà hàng bán đồ ăn Tây, Minh Nguyệt...Hức, hức. Tao vừa nhận được tin báo từ đứa bạn cùng lớp làm thêm tại đó....
Ngọc Huyền tiếp tục lấy khắn giấy chấm nước mắt, nức nở khóc lóc kể ...
- Vậy thì mình đi thôi.
Hoạ Mi đứng bật dậy ra hiệu cho Ngọc Huyền đi theo mình. Phải cho tên khốn nạn này bài học mới được.
- Đi đâu?
Ngọc Huyền ngơ ngác, nhìn Hoạ Mi khó hiểu...
- Thì đi tới đó, dạy cho tên khốn đó bài học chứ sao? Dám coi thường phụ nữ à?
Hoạ Mi cắn môi, giọng lạnh lẽo, tay nắm chặt lại...
- Mày điên à, tao chỉ muốn tâm sự với mày thôi. Không bảo mày đi đánh ghen...
Ngọc Huyền nhìn nhỏ sợ hãi, kêu thất thanh...
- Mày không đi thì tao đi. Nghe mày kể tao tức sôi máu lắm rồi nhá...
Nói rồi Hoạ Mi đi thẳng ra ngoài tới chỗ cần tới với một sự tức giận muốn nổ tung. Còn Ngọc Huyền sợ tái xanh mép vội chạy theo khuyên nhủ sợ xảy ra chuyện thì không hay...
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhi?