Chương : 14
Trước cửa nhà hàng bán đồ ăn Tây, Minh Nguyệt...
- Hoạ Miiiiii, mau dừng lại đừng có nổi điên lên như thế?
Ngọc Huyền chạy theo sau vừa thở hồng hộc vừa nắm chặt tay Hoạ Mi để níu lại...
- Không bao giờ, mày không phải sợ điều gì hết. Mọi chuyện cứ để tao lo cho...
Hoạ Mi mặt đằng sát khí, lạnh lẽo gằn từng tiếng hét thật to. Khiến Ngọc Huyền lạnh hết cả người.
- Nếu mày còn coi tao là bạn bè thì mày phải nghe lời tao lần này. Nếu không...
Ngọc Huyền cầm chặt tay Hoạ Mi hơn, ngón tay cấu mạnh vào da thịt. Vừa nói từng tiếng đầy kiên định. Nhỏ rất sợ cô nàng hậu đậu này gây ra tai hoạ, nên dù bằng giá nào đi chăng nữa nhỏ cũng quyết phải ngăn cản.
- Á, đau, Ngọc Huyền nghe tao nói này. Chính vì tao coi mày là bạn nên tao mới rất căm ghét đứa nào làm tổn thương đến bạn của mình, nghĩ tới những gì hắn đã gây ra với mày là tao đã điên tiết, sôi hết cả ruột gan lên rồi. Bảo tao ngồi im để nhìn nó ức hiếp mày rồi ung dung sống bình yên ư? Xin lỗi, tao không thể làm được...
Hoạ Mi vừa hét to như sói hú, vừa hất mạnh tay Ngọc Huyền ra khiến những người đang đi ngoài đường cũng phải dừng lại nhìn ngó cô nàng. Tưởng cô nàng lại bị lên cơn động kinh chăng, sao lại tự dưng gào hét to lên ở giữa đường như vậy.
Sau đó không nói không rằng, hầm hầm tiến vào trong nhà hàng. Với một ý nghĩ chết chóc nhất định hôm nay sẽ phải lột da lóc thịt tên khốn kiếp kia cho hả dạ mới được. Rốt cuộc là cô nàng đang đi đòi công bằng thay cho Ngọc Huyền hay là đang đi tìm người để gây chuyện, trút giận vậy hả trời...
Ngọc Huyền sợ hãi tái xanh mép lại như tàu lá chuối, không biết nói gì để khuyên can cô nàng này nữa. Một khi nhỏ đã nổi điên thì thần tiên cũng đành bó tay thôi, chứ đừng nói đến một người phàm như nhỏ. Biết thế đã chẳng kể chuyện này với nhỏ, bị người ta bỏ rơi có gì là hay đâu. Chợt cảm thấy hối hận khôn xiết, nếu hôm nay cô nàng kia mà trót gây ra tai hoạ gì thì tốt nhất là mình nên đập đầu vào gối chết luôn đi cho đỡ nhục. Hu hu...
- Hắn ngồi chỗ nào?
Bước vào bên trong nhà hàng, Hoạ Mi nhìn ngó xung quanh, ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao xuyên qua tất cả mọi nơi để tìm tên khốn chết tiệt...
- Tao không biết?
Ngọc Huyền nhún vai cười nhạt trả lời, he he, may quá cô nàng không biết hắn ta là ai rồi. Thì tính sổ với hắn bằng niềm tin à. Ka ka
- Mày thật định không nói phải không?
Hoạ Mi quay người nhìn nhỏ đầy sát khí. Muốn giỡn nhỏ sao? Trông cái mặt tươi hẳn lên như được vàng thế kia cơ mà. Có quỷ mới tin. Hừ
- Thật là hắn ta không có ở đây đâu? Không thì tao cũng nói cho mày biết rồi. Giấu diếm mày làm quái gì chứ?
Ngọc Huyền tỏ ra vô tội, lè lưỡi xua xua tay để khẳng định sự thật là hắn không có ở đây. Ngu gì mà nói chứ, để nhỏ giết hắn ta thì mình chết lây à?
- Tốt nhất biết điều mau nói thật đi, đừng để tao phải hạ thủ không lưu tình.
Hoạ Mi trợn mắt nhìn nhỏ đầy bực bội. Con nhỏ ngu ngốc này, chuyện đã đến nước này rồi vẫn còn muốn bảo vệ cho hắn. Cái tên khốn kiếp đó, càng nghĩ càng thấy tức lộn ruột lên. Thảo nào bị hắn lừa tình là phải, lương thiện với ai chứ với loại người khốn nạn như hắn ta cũng xứng sao? Hừ, đúng là ngu ngốc mà...
- Đã nói là hắn ta không có ở đây rồi mà. Mày mau theo ta về nhanh lên, tao đãi mày ăn một chầu kem miễn phí tẹt ga nhé...
Ngọc Huyền nhìn Hoạ Mi cười ngây thơ vô số tội. Quan trọng bây giờ là phải lôi kéo được con nhỏ hung thần này rời khỏi nơi nguy hiểm này. Đừng có nói đánh đổi một chầu kem cho dù vài chầu kem cô nàng cũng chấp nhận. Chứ để con nhỏ hung thần này tìm thấy hắn ta thì chỉ có là thảm hoạ thôi. Hic...
- Ai kia? Ngọc Huyền à? Cậu đến tìm tên khốn lừa tình chết tiệt kia phải không? Hắn ta đang ngồi ở gần cái bàn kế bên cửa sổ kia kìa.
Cô bạn cùng lớp với Ngọc Huyền làm thêm tại đây, bỗng ở đâu chui ra tiến tới gọi Ngọc Huyền rồi chỉ chỗ. Thì chính cô nàng này báo tin nơi tên Minh đáng ghét kia đang hẹn hò với bạn gái mới chứ ai. Cô nàng này cũng rắc rối ghê...
- Vậy à, cám ơn bạn nhiều nhé. He he
Hoạ Mi vừa nhìn về hướng cái bàn có hắn ta đang ngồi kế bên cửa sổ vừa quay ra nhìn cô bạn của Ngọc Huyền cười gian, cảm ơn. Tên khốn lừa tình, ta tới đây hãy đợi mà tiếp chiêu của ta đi. Hừ
- Cậu là ai thế?
Thấy Hoạ Mi tự nhiên quay sang cười đểu cảm ơn mình, Cô nàng kia chợt cảm thấy rùng mình rợn gáy. Không lẽ cô nàng kia cũng tới đây để đánh ghen sao...?
- Cậu gây ra tai hoạ rồi Phương ơi. Hic.
Ngọc Huyền đau khổ nhìn cô bạn kia thầm oán hận. Mình đã cố gắng lôi kéo nhỏ đi không được, con nhỏ ngốc này lại còn chỉ điểm cho nó nữa chứ. Phen này chết chắc rồi...
- Là sao...?
Khổ thân cô nàng sợ hãi khó hiểu ngược lại chưa kịp nói hết câu thì Ngọc Huyền đã lại tái xanh mép vội chạy hớt hải theo đuôi cô nàng tai hoạ kia để ngăn cản.
- Anh chính là tên Minh lừa tình, phũ phàng bỏ rơi bạn tôi phải không?
Hoạ Mi hầm hầm đem theo khuôn mặt đầy sát khí tiến tới cái bàn gần cửa sổ có một đôi trai gái rất xinh đẹp đang ngồi nói chuyện. Chẳng hiểu nhỏ nghĩ gì không thèm hỏi Ngọc Huyền để xác minh cứ thể tiến đến quát hỏi người ta. Cứ như hắn ta chính là người lừa tình mình vậy? Trong khi chỗ cửa sổ này có tới 2 cái bàn gần nhau lận và có tận 2 đôi nam nữ đang nói chuyện, ăn uống với nhau?
- Cô điên ha?
Người con trai nói đúng ba từ, tay nhẹ nhàng cầm ly cafe đang toả khói, ngước nhìn nhỏ bằng ánh mắt nguy hiểm.
Hắn ta nhìn thật sự rất đẹp nha, đẹp như bước ra từ trong bức tranh do một hoạ sĩ thiên tài vẽ vậy. Ngay cả đến Hoạ Mi vốn coi thường trai đẹp cũng phải nhìn đến ngẩn ngơ, lòng thầm hỏi sao trên đời này lại có người đẹp hoàn mĩ đến vậy? Có phải mình đang nằm mơ không?
Hắn đẹp đến nỗi hoa cũng phải ghen tỵ, liễu cũng phải thẹn, chim đang bay trên trời cũng phải rớt xuống đất, cá đang lặn dưới nước cũng từ từ chìm xuống đáy nước mất...
Một vẻ đẹp thuần khiết tựa pha lê. Một vẻ đẹp lai giữa Pháp với Việt hay với nước nào thì nhỏ cũng chịu, da trắng mịn màng hơn trứng gà bóc. Con gái cũng phải ghen tỵ. Sống mũi cao, đều hoàn mĩ. Làn môi mềm mại, hồng đỏ như cánh hoa hồng nhung, tự nhiên chứ không son phấn gì nhá. Lông mi dài, đen, cong vút như lá liễu. Mắt màu xanh, nhìn đẹp mê hồn. Tóc dài, đen rậm tự nhiên. Ngũ quan sắc nét, chuẩn không chút tỳ vết. Nói chung là đẹp hoàn mĩ luôn.
Lại mặc bộ âu phục tây màu trắng càng tô đậm rõ nét phong cách quý tộc của hắn. Đấy là hắn không hề cười nha. Nếu cười nữa thì, oi thôi...Nhỏ không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhưng giọng nói của hắn lạnh đến mức toả hàn khí rét buốt vô cùng khiến người ta nghe được không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, rét run như đang đứng giữa thời tiết mùa đông khắc nghiệt. Tuyết rơi đầy trời, ánh mắt cũng lạnh lẽo như nước đá nốt, toàn cơ thể cũng toả ra một loại hàn khí như hơi lạnh của băng tuyết ngàn năm trên đỉnh núi Thiên Sơn.
Khiến Hoạ Mi dù là người mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa, khi tiếp xúc cũng cảm thấy da thịt lạnh toát như đang ở trong thời tiết lạnh có vài độ c vậy. Lạnh quá, cô nàng không ngừng run người. Nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, thật không thể hiểu nổi. Một tên con trai lạnh lùng, âm trầm, nguy hiểm như thế này sao con nhỏ bạn thân mình cũng có thể yêu được hơn 1 năm nhỉ. Trời ạ, đến mình cũng thấy sợ muốn bỏ chạy rùi, hic...
Nhưng bây giờ tự nhiên bỏ chạy thì thật mất mặt quá. Sau này Hoạ Mi ta làm sao mà ngước mặt, ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ được?
- Rõ ràng là anh, vậy mà vẫn còn dám cãi à.
Vừa nói, vừa cầm ly rượu vang hất thẳng vào mặt hắn. Đừng tưởng hắn đẹp trai khiến cô phải ngẩn ngơ thì cô sẽ quên mối thù hắn đã gây ra với bạn nhỏ nhá...
- Con điên này, nhầm người rồi hắn ta không phải...
Ngọc Huyền thấy nhỏ hắt nước nhầm người sợ hãi tới mức mặt trắng bệch, vội thanh minh...
- Con ngu này, câm miệng ngay...
Hoạ Mi quay sang người nhỏ trừng mắt đe doạ. Hắn ta là cái thá gì mà phải sợ chứ?
- Cô muốn chết phải không?
Bị hắt nước bất ngờ, hắn ta lấy khăn giấy ra lau qua mặt. Ánh mặt lạnh lẽo, đầy chết chóc toả hàn khí nguy hiểm khó lường nhìn thẳng vào mắt Hoạ Mi. Khiến nhỏ cũng giật mình run lạnh. Chưa từ có ai nói một câu đơn giản như vậy, lại khiến nhỏ cảm thấy giật mình sợ hãi đến vậy? hắn có phải là người không thế?
Trong khi đó mọi người hiếu kỳ xung quanh đã tập trung lại xem rất đông...
- Muốn thì sao?
Nhưng quyết tâm lấy lại thể diện, không thể để mình mất mặt trước đông người như thế này được. Coi lời doạ nạt nguy hiểm, lạnh lẽo đầy chết chóc của hắn như ruồi muỗi. Nhỏ liền cầm chiếc ly trên tay đập mạnh xuống đất để lấy lại khí thế?
Hắn ta nhìn nhỏ nhíu mày lạnh lẽo, không biết là đang nghĩ gì. Ngay lập tức đứng bật dậy đưa tay lên bóp chặt cằm của nhỏ. Ép nhỏ nhìn thẳng vào mặt mình...
- Á, đauuuuuuuuuuuu. Mau buông ra.
Lúc lày nhỏ sợ hãi thực sự rồi, lực bóp tay hắn mạnh quá. Khiến cô đau muốn chảy nước mắt luôn, nhưng càng cố vùng vẫy thì hắn càng bóp mạnh hơn như muốn bóp nát chiếc cằm nhỏ xinh của cô vậy.
- Nói cho cô biết, hôm nay cô toàn mạng hãy về nhà thắp hương thầm cảm ơn trời phật đi. Nếu lần sau còn dám như vậy, thì tôi không biết mình sẽ làm gì đâu...
Hắn cúi sát khuôn mặt toả hàn khí, âm u, lạnh lẽo vào gần mặt nhỏ. Nói những lời đe doạ chết chóc lạnh như băng tuyết ngàn năm. Thoảng như tiếng quỷ dữ vang vọng lên từ dưới địa ngục sâu thẳm 18 tầng. Khiến toàn thân lạnh toát, run rẩy. Mồ hôi lạnh vã ra như tắm, lần đầu tiên trong đời nhỏ thực sự biết cảm giác sợ hãi là như thế nào?
Nói xong, hắn bóp mạnh thêm cái nữa. Sau đó lấy đà đẩy mạnh cả cơ thể nhỏ đang run rẩy vì sợ hãi. Nằm sóng soài trên mặt đất, đau đến muốn khóc luôn nhưng cơn sợ hãi còn áp chế sự đau đớn kinh khủng kia nhiều hơn. Nhỏ sợ hãi, ngơ ngác như người mất hồn, nhìn bóng dáng hắn khuất dần sau cánh cửa cùng cô gái xinh đẹp, diễm lệ kia. Mà vẫn chưa hoàn hồn.
Con người này thực sự nguy hiểm và đáng sợ quá...
- Hoạ Mi, mày có sao không?
Thấy hắn ta đi rồi, Ngọc Huyền mới thoát khỏi cơn sợ hãi, hoàn hồn nhìn xuống dưới đất thì vẫn thấy Hoạ Mi ngồi im dưới sàn nhà bất động không nhúc nhích. Những người xung quanh thì xì xào bàn tán...