Chương 65
Quốc vẫn cúi mặt, anh tìm đến đôi tay lạnh ngắt của tôi xoa xoa cho ấm lại. Tôi vẫn không biết phải đối diện ra sao với anh. Nếu như tôi biết chuyện sớm hơn… nếu như tôi biết gia đình anh cũng chính là kẻ thù của tôi… có chết tôi cũng không thể nào ở bên anh! Nhưng… giờ tôi đã là vợ anh, giờ tôi đang mang thai con anh… giờ tôi đã yêu anh, yêu đến đau đớn, đến mất lý trí để mặc anh siết chặt tay tôi trong bàn tay ấm áp của anh, để mặc anh đặt nụ hôn lên đó… Tôi phải làm thế nào, coi như không có chuyện gì mà tiếp tục yêu thương anh hay chấm dứt tất cả?
– Anh… có thể để em yên tĩnh một mình được không?
Tôi không biết phải thế nào… ít nhất lúc này tôi cần yên tĩnh! Tôi biết mình không thể nào buông bỏ tất cả, nhưng đối diện với sự thật tôi vẫn quá sốc.
– Được. Em đừng nghĩ nhiều ảnh hưởng đến con. Anh ra ngoài nấu cơm… An, anh mong em vì con… vì anh mà chọn tha thứ…
Cánh cửa phòng ngủ khép lại, tôi chỉ biết khóc trong oán hờn, trong căm hận. Bố tôi chết oan ức, bao năm chị em tôi khốn khổ… một trong số những kẻ tội đồ là ông của anh… Nhưng anh không có lỗi, anh là ân nhân của chị em tôi, anh là người tôi yêu hơn tất thảy… Anh bao bọc tôi… anh cho tôi quá nhiều… anh để con khốn kia có cơ hội tiếp cận anh rồi có cơ hội phá hoại chúng tôi cũng vì tôi… anh muốn nó ngậm miệng không để tôi suy nghĩ… Mọi chuyện anh làm, tất cả đều vì tôi!
Vì anh, vì con, vì chính bản thân tôi… tôi tha thứ.
Tôi đã thông suốt đầu óc khi mùi mỡ hành thơm phức bay vào tận phòng ngủ. Từ tuần thai thứ sáu tôi bắt đầu nôn nao ốm nghén, tự nhiên lại thích món hàu nướng mỡ hành kinh khủng. Anh không thích món này nhưng vì tôi mà chiều chuộng, ngày nào cũng nướng cho tôi ăn.
Tôi không thể rời giường lâu nhưng có thể đi lại nhẹ nhàng để ăn uống vệ sinh. Đứng lặng sau lưng anh, tôi cứ ngẩn ngơ nhìn tấm lưng bận rộn của anh, cảm thấy muốn ôm lấy anh liền bước lại, choàng cánh tay mảnh dẻ vòng qua eo anh, áp má vào tấm lưng vững chãi.
Thiên Quốc khựng lại, anh đặt muôi xuống, nắm lấy hai bàn tay nhỏ của tôi. Dường như anh đang xúc động, cơ thể cao lớn khẽ run lên. Gỡ tay tôi anh xoay người lại, nâng cằm tôi lên đối diện với đôi mắt đỏ hoe của anh.
– An… cảm ơn em…
Tôi nhắm mắt, lắc đầu nói:
– Đừng nhắc lại chuyện cũ thêm nữa… hãy để mọi chuyện vào dĩ vãng anh nhé! Em chỉ có anh và con… Em cũng mong từ giờ anh đừng giấu em điều gì nữa, dù đau đớn đến thế nào em vẫn có thể chịu đựng được, điều em không chịu được chính là sự giấu giếm!
Quốc nghèn nghẹn trong cổ họng, anh gật đầu:
– Anh hiểu… Em hãy tin anh thêm một lần, có được không An?
– Vâng…
Quốc ôm chặt tôi vào lòng, sau đó anh bế ngang người tôi lên:
– Vợ yêu, từ giờ anh là đôi chân của em, là nô lệ của em!
Tôi phì cười, lòng vừa xót xa lại vừa dâng trào hạnh phúc.
– Hâm… anh là chồng em. Đơn giản vậy thôi!
– Em nằm nghỉ đi, được cơm anh sẽ mang vào phòng cho em.
– Em ra ngoài ăn được, chỉ hạn chế đi lại mang vác vật nặng thôi… với cả… tinh thần tốt nhất định con sẽ yên ổn anh ạ.
Tôi lưu luyến nhìn theo tấm lưng vững chãi kia trở lại với việc bếp núc. Từ ngày ở riêng, Quốc cũng cùng tôi nấu nướng rồi dọn dẹp, dần dần tôi đã quen với sự chăm sóc từ anh, từ lúc có bầu tôi lại càng được anh cưng chiều hơn nữa. Chuyện không thể thay đổi thì chỉ có thể chấp nhận, dù trong lòng tôi nỗi đau còn đó nhưng người tôi cần ưu tiên hơn tất thảy chính là anh!
Trong bữa ăn, tôi hỏi anh:
– Cái Chi thương lượng gì với anh vậy?
– Cô ta yêu cầu anh cho tiền và chỗ ở cho gia đình cô ta, thuốc men cho bà Vân, tống thằng Bảo vào trại cai nghiện. Có điều cô ta ngày càng quá đáng, cuối cùng anh phải dùng vũ lực đe dọa! Trưa nay người của anh đã cho cô ta một trận, có thể vì hận thù nên cô ta gửi mấy bức ảnh đó cho em.
Tôi gật nhẹ, hiểu thời gian qua con khốn đó đã hành anh thế nào. Chỉ vì sợ tôi biết chuyện, sợ tôi tổn thương mà anh đã chiều theo ý nó, có lẽ anh nghĩ làm vậy nó sẽ biết điều mà sống cho tử tế vì những gì anh cung cấp cho nó cũng là những gì nó đang cần nhất, vậy mà… loại người khốn nạn như nó không biết đâu là điểm dừng. Với những kẻ không biết điều như nó, chỉ có roi vọt may ra mới sáng mắt được!
– Em hiểu rồi… Anh không hiểu tính nó nên em có thể thông cảm. Tuổi thơ của em khốn khổ cũng còn vì nó nữa, chẳng qua em không thèm chấp nó mà thôi!
– Anh… có thể để em yên tĩnh một mình được không?
Tôi không biết phải thế nào… ít nhất lúc này tôi cần yên tĩnh! Tôi biết mình không thể nào buông bỏ tất cả, nhưng đối diện với sự thật tôi vẫn quá sốc.
– Được. Em đừng nghĩ nhiều ảnh hưởng đến con. Anh ra ngoài nấu cơm… An, anh mong em vì con… vì anh mà chọn tha thứ…
Cánh cửa phòng ngủ khép lại, tôi chỉ biết khóc trong oán hờn, trong căm hận. Bố tôi chết oan ức, bao năm chị em tôi khốn khổ… một trong số những kẻ tội đồ là ông của anh… Nhưng anh không có lỗi, anh là ân nhân của chị em tôi, anh là người tôi yêu hơn tất thảy… Anh bao bọc tôi… anh cho tôi quá nhiều… anh để con khốn kia có cơ hội tiếp cận anh rồi có cơ hội phá hoại chúng tôi cũng vì tôi… anh muốn nó ngậm miệng không để tôi suy nghĩ… Mọi chuyện anh làm, tất cả đều vì tôi!
Vì anh, vì con, vì chính bản thân tôi… tôi tha thứ.
Tôi đã thông suốt đầu óc khi mùi mỡ hành thơm phức bay vào tận phòng ngủ. Từ tuần thai thứ sáu tôi bắt đầu nôn nao ốm nghén, tự nhiên lại thích món hàu nướng mỡ hành kinh khủng. Anh không thích món này nhưng vì tôi mà chiều chuộng, ngày nào cũng nướng cho tôi ăn.
Tôi không thể rời giường lâu nhưng có thể đi lại nhẹ nhàng để ăn uống vệ sinh. Đứng lặng sau lưng anh, tôi cứ ngẩn ngơ nhìn tấm lưng bận rộn của anh, cảm thấy muốn ôm lấy anh liền bước lại, choàng cánh tay mảnh dẻ vòng qua eo anh, áp má vào tấm lưng vững chãi.
Thiên Quốc khựng lại, anh đặt muôi xuống, nắm lấy hai bàn tay nhỏ của tôi. Dường như anh đang xúc động, cơ thể cao lớn khẽ run lên. Gỡ tay tôi anh xoay người lại, nâng cằm tôi lên đối diện với đôi mắt đỏ hoe của anh.
– An… cảm ơn em…
Tôi nhắm mắt, lắc đầu nói:
– Đừng nhắc lại chuyện cũ thêm nữa… hãy để mọi chuyện vào dĩ vãng anh nhé! Em chỉ có anh và con… Em cũng mong từ giờ anh đừng giấu em điều gì nữa, dù đau đớn đến thế nào em vẫn có thể chịu đựng được, điều em không chịu được chính là sự giấu giếm!
Quốc nghèn nghẹn trong cổ họng, anh gật đầu:
– Anh hiểu… Em hãy tin anh thêm một lần, có được không An?
– Vâng…
Quốc ôm chặt tôi vào lòng, sau đó anh bế ngang người tôi lên:
– Vợ yêu, từ giờ anh là đôi chân của em, là nô lệ của em!
Tôi phì cười, lòng vừa xót xa lại vừa dâng trào hạnh phúc.
– Hâm… anh là chồng em. Đơn giản vậy thôi!
– Em nằm nghỉ đi, được cơm anh sẽ mang vào phòng cho em.
– Em ra ngoài ăn được, chỉ hạn chế đi lại mang vác vật nặng thôi… với cả… tinh thần tốt nhất định con sẽ yên ổn anh ạ.
Tôi lưu luyến nhìn theo tấm lưng vững chãi kia trở lại với việc bếp núc. Từ ngày ở riêng, Quốc cũng cùng tôi nấu nướng rồi dọn dẹp, dần dần tôi đã quen với sự chăm sóc từ anh, từ lúc có bầu tôi lại càng được anh cưng chiều hơn nữa. Chuyện không thể thay đổi thì chỉ có thể chấp nhận, dù trong lòng tôi nỗi đau còn đó nhưng người tôi cần ưu tiên hơn tất thảy chính là anh!
Trong bữa ăn, tôi hỏi anh:
– Cái Chi thương lượng gì với anh vậy?
– Cô ta yêu cầu anh cho tiền và chỗ ở cho gia đình cô ta, thuốc men cho bà Vân, tống thằng Bảo vào trại cai nghiện. Có điều cô ta ngày càng quá đáng, cuối cùng anh phải dùng vũ lực đe dọa! Trưa nay người của anh đã cho cô ta một trận, có thể vì hận thù nên cô ta gửi mấy bức ảnh đó cho em.
Tôi gật nhẹ, hiểu thời gian qua con khốn đó đã hành anh thế nào. Chỉ vì sợ tôi biết chuyện, sợ tôi tổn thương mà anh đã chiều theo ý nó, có lẽ anh nghĩ làm vậy nó sẽ biết điều mà sống cho tử tế vì những gì anh cung cấp cho nó cũng là những gì nó đang cần nhất, vậy mà… loại người khốn nạn như nó không biết đâu là điểm dừng. Với những kẻ không biết điều như nó, chỉ có roi vọt may ra mới sáng mắt được!
– Em hiểu rồi… Anh không hiểu tính nó nên em có thể thông cảm. Tuổi thơ của em khốn khổ cũng còn vì nó nữa, chẳng qua em không thèm chấp nó mà thôi!