Chương 66
Tôi chưa từng kể với Quốc suốt tuổi thơ của tôi cái Chi bắt nạt tôi thế nào, cũng chẳng thèm ghi hận với nó. Giờ nó bị Quốc cho một trận, lại chẳng phá được vợ chồng tôi, chắc chắn nó sẽ chẳng yên. Quốc cấm nó liên lạc với tôi, chẳng hiểu thế nào, một buổi chiều khi tôi trở lại với công việc ở văn phòng luật, nó vẫn gọi cho tôi được, nhưng tôi sẵn sàng đối diện với nó hơn bao giờ hết. Số điện thoại gọi đến cho tôi là từ một sim rác. Âm giọng đáng ghét của nó vang lên:
– An, mày có biết… ông ngoại của Quốc… là kẻ đã đẩy bố mày vào chỗ chết không?
Tôi lạnh lùng đáp:
– Đó là chuyện của quá khứ, anh Quốc và tao không bị những điều này làm ảnh hưởng đâu, mày sống khốn nạn như vậy cảm thấy hạnh phúc lắm sao, tao chỉ thấy thương hại mày thôi!
Âm giọng gào thét của nó vang lên:
– Con nhà quê nghèo hèn rách nát, tao đảm bảo chúng mày sẽ phải hối hận vì coi thường tao!
Tôi không thèm chấp cũng không thèm lo sợ, chỉ nói với Quốc chuyện này để anh xem xét. Cái Chi như kẻ mất lý trí, nó đem video kia tung lên mạng. Hai nhân vật chính trong video là ông ngoại anh và bà mẹ tay chủ gỗ đều đã là người thiên cổ, điều nó muốn chỉ là khiến xã hội chửi rủa gia đình nhà ngoại của anh, khi ông bà ngoại anh chỉ có mẹ anh là cô con gái duy nhất, cũng có nghĩa anh là đứa cháu duy nhất của ông Thành. Sau đó không lâu Chi đã phải trả giá đắt khi cô ta cũng bị tung hê rất nhiều đoạn video gi.ường chiếu làm gái nhục nhã, con đường tương lai của cô ta cũng như nhà họ Vương chẳng biết sẽ đi đâu về đâu nhưng chắc chắn không có nhiều màu sáng. Sau lùm xùm về ông ngoại Thiên Quốc, Kim Hoàng có chút ảnh hưởng bởi những lời chửi rủa nhưng tựu chung lại cũng không đáng kể, điều đáng kể duy nhất lại là thái độ của nhà ngoại anh đối với tôi.
Gia đình nhà ngoại của Quốc ở thành phố thủ phủ tỉnh K. Bà ngoại anh biết chuyện rùm beng trên mạng liền gọi Quốc cùng tôi về quê. Thôn quê nhỏ bình yên của tôi cách nhà ngoại anh ba mươi cây số, chúng tôi đã rẽ qua thăm lại trên đường về quê anh.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi cùng Quốc ghé thăm nhà cậu mợ tôi là khi tôi và anh chính thức ký vào cam kết vợ chồng, tôi muốn đưa anh về báo cáo bố mẹ tôi. Cậu tôi tóc bạc một mảng đầu, khuôn mặt nhiều sương gió cậu ngạc nhiên vô cùng khi thấy chúng tôi. Cậu xúc động nhìn tôi, ánh mắt ánh lên hối hận khi năm xưa không thể cưu mang chị em tôi. Bài vị của bố mẹ tôi vẫn còn gửi lại ở nhà cậu, coi như chút tình nghĩa cậu còn với chúng tôi. Ngôi nhà năm xưa của bố mẹ tôi đã bị phá đi xây dựng lại thành nhà ở khang trang ba tầng của người ta, giờ chẳng còn gì là kỷ niệm. Tựa vai anh ngắm nhìn quang cảnh thôn quê nhiều đổi khác, lòng tôi bùi ngùi nhớ lại những ngày xưa cũ. Kỷ niệm thuở nhỏ mờ nhạt trong tâm trí, chỉ đọng lại lời ru của mẹ, nụ cười của bố, dáng điệu học bài đến tận khuya của chị Yến…
Trong khu mộ hoang vắng, hai ngôi mộ cỏ mọc um tùm đặt cạnh nhau ghi tên bố mẹ tôi. Năm xưa chị Yến phải cố gắng lắm mới lo liệu cho bố mẹ tôi được thế này.
Thắp hai nén hương, tôi nhắm mắt gửi lời cầu khấn:
– Bố, mẹ, con gái út của bố mẹ lâu rồi mới có thể trở về thăm bố mẹ. Chúng con giờ đã trưởng thành, cũng đã có hạnh phúc riêng, may mắn vô cùng cho chúng con khi được gặp người đứng cạnh con đây, người ấy chính là con rể út của bố mẹ.
Quốc cũng nghiêm cẩn nhắm mắt chắp tay trước mộ, trầm trầm cất lời:
– Con cảm ơn bố mẹ đã đem vợ con đến thế giới này, để cho con gặp được người con gái tuyệt vời nhất. Con xin hứa với bố mẹ suốt đời này con sẽ che chở cho cô ấy!
Lời với người đã khuất vừa là lời anh hứa với lòng mình, vừa là lời anh hứa với tôi. Mỉm cười hạnh phúc, tôi gửi lời từ biệt bố mẹ, hứa sẽ quay trở lại đây chăm sóc mộ phần hai người thay chị tôi. Lần này trở lại thăm bố mẹ, thiên thần trong bụng tôi đã được ba tháng, tôi lại lẩm nhẩm những lời báo cáo cùng cầu khấn, người đứng cạnh tôi thì thẳng thắn xin lỗi bố tôi, còn xin bố mẹ tôi phù hộ cho mẹ con tôi trên chặng đường phía trước.
– An, mày có biết… ông ngoại của Quốc… là kẻ đã đẩy bố mày vào chỗ chết không?
Tôi lạnh lùng đáp:
– Đó là chuyện của quá khứ, anh Quốc và tao không bị những điều này làm ảnh hưởng đâu, mày sống khốn nạn như vậy cảm thấy hạnh phúc lắm sao, tao chỉ thấy thương hại mày thôi!
Âm giọng gào thét của nó vang lên:
– Con nhà quê nghèo hèn rách nát, tao đảm bảo chúng mày sẽ phải hối hận vì coi thường tao!
Tôi không thèm chấp cũng không thèm lo sợ, chỉ nói với Quốc chuyện này để anh xem xét. Cái Chi như kẻ mất lý trí, nó đem video kia tung lên mạng. Hai nhân vật chính trong video là ông ngoại anh và bà mẹ tay chủ gỗ đều đã là người thiên cổ, điều nó muốn chỉ là khiến xã hội chửi rủa gia đình nhà ngoại của anh, khi ông bà ngoại anh chỉ có mẹ anh là cô con gái duy nhất, cũng có nghĩa anh là đứa cháu duy nhất của ông Thành. Sau đó không lâu Chi đã phải trả giá đắt khi cô ta cũng bị tung hê rất nhiều đoạn video gi.ường chiếu làm gái nhục nhã, con đường tương lai của cô ta cũng như nhà họ Vương chẳng biết sẽ đi đâu về đâu nhưng chắc chắn không có nhiều màu sáng. Sau lùm xùm về ông ngoại Thiên Quốc, Kim Hoàng có chút ảnh hưởng bởi những lời chửi rủa nhưng tựu chung lại cũng không đáng kể, điều đáng kể duy nhất lại là thái độ của nhà ngoại anh đối với tôi.
Gia đình nhà ngoại của Quốc ở thành phố thủ phủ tỉnh K. Bà ngoại anh biết chuyện rùm beng trên mạng liền gọi Quốc cùng tôi về quê. Thôn quê nhỏ bình yên của tôi cách nhà ngoại anh ba mươi cây số, chúng tôi đã rẽ qua thăm lại trên đường về quê anh.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi cùng Quốc ghé thăm nhà cậu mợ tôi là khi tôi và anh chính thức ký vào cam kết vợ chồng, tôi muốn đưa anh về báo cáo bố mẹ tôi. Cậu tôi tóc bạc một mảng đầu, khuôn mặt nhiều sương gió cậu ngạc nhiên vô cùng khi thấy chúng tôi. Cậu xúc động nhìn tôi, ánh mắt ánh lên hối hận khi năm xưa không thể cưu mang chị em tôi. Bài vị của bố mẹ tôi vẫn còn gửi lại ở nhà cậu, coi như chút tình nghĩa cậu còn với chúng tôi. Ngôi nhà năm xưa của bố mẹ tôi đã bị phá đi xây dựng lại thành nhà ở khang trang ba tầng của người ta, giờ chẳng còn gì là kỷ niệm. Tựa vai anh ngắm nhìn quang cảnh thôn quê nhiều đổi khác, lòng tôi bùi ngùi nhớ lại những ngày xưa cũ. Kỷ niệm thuở nhỏ mờ nhạt trong tâm trí, chỉ đọng lại lời ru của mẹ, nụ cười của bố, dáng điệu học bài đến tận khuya của chị Yến…
Trong khu mộ hoang vắng, hai ngôi mộ cỏ mọc um tùm đặt cạnh nhau ghi tên bố mẹ tôi. Năm xưa chị Yến phải cố gắng lắm mới lo liệu cho bố mẹ tôi được thế này.
Thắp hai nén hương, tôi nhắm mắt gửi lời cầu khấn:
– Bố, mẹ, con gái út của bố mẹ lâu rồi mới có thể trở về thăm bố mẹ. Chúng con giờ đã trưởng thành, cũng đã có hạnh phúc riêng, may mắn vô cùng cho chúng con khi được gặp người đứng cạnh con đây, người ấy chính là con rể út của bố mẹ.
Quốc cũng nghiêm cẩn nhắm mắt chắp tay trước mộ, trầm trầm cất lời:
– Con cảm ơn bố mẹ đã đem vợ con đến thế giới này, để cho con gặp được người con gái tuyệt vời nhất. Con xin hứa với bố mẹ suốt đời này con sẽ che chở cho cô ấy!
Lời với người đã khuất vừa là lời anh hứa với lòng mình, vừa là lời anh hứa với tôi. Mỉm cười hạnh phúc, tôi gửi lời từ biệt bố mẹ, hứa sẽ quay trở lại đây chăm sóc mộ phần hai người thay chị tôi. Lần này trở lại thăm bố mẹ, thiên thần trong bụng tôi đã được ba tháng, tôi lại lẩm nhẩm những lời báo cáo cùng cầu khấn, người đứng cạnh tôi thì thẳng thắn xin lỗi bố tôi, còn xin bố mẹ tôi phù hộ cho mẹ con tôi trên chặng đường phía trước.