Chương : 24
Editor: Xiu Xiu
Cả người Tô Chi Niệm rét lạnh thấu xương đứng ở cửa, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm cô: Nếu dậy rồi thì cút đi cho tôi!
Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm đột nhiên xuất hiện, có chút giật mình, sau đó nghe thấy lời nói bén nhọn của anh, vốn dĩ trên mặt đang có ý cười vì nghe tin Tần Dĩ Nam trở lại, giờ biến mất hầu như không còn, cô nhẹ nhàng nhấp môi, nhanh chóng nhìn khung cảnh xung quanh, phát hiện đây là phòng của anh, lúc này mới nhớ ra tối hôm qua mình không dễ dàng gì mới đợi được anh, kết quả vừa mới nói được hai câu, cả người đã ngất đi vì quá đau.
Cho nên tối hôm qua... là anh đưa cô về?
Tống Thanh Xuân biết, Tô Chi Niệm đến gặp cũng chẳng muốn gặp cô, huống chi anh vừa không nể mặt nói cô như thế, nhưng là không dễ gì cô mới chạm mặt anh, vì Tống thị, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cúi đầu gập người, tranh thủ thuyết phục anh.
Theo hiểu biết của cô, từ trước đến nay, Tô Chi Niệm đều không có tính nhẫn nại, cô sợ đột nhiên lại giống như lần đầu tiên đến nhà anh hôm trước, trực tiếp kéo cô ra khỏi nhà, vì thế một giây cũng không dám dừng lại, liền xuống giường, tìm túi của mình, lấy một lá thư ở bên trong ra, đưa tới trước mặt Tô Chi Niệm: Bên trong này là chi phiếu hai ngàn vạn, hiện tại có thể nói đây là tất cả tiền bạc của Tống thị bây giờ, cầu xin anh suy nghĩ lại một chút...
Tôi không rảnh nghe cô nói những lời vô nghĩa, nếu những gì trước đây tôi nói, cô vẫn không hiểu, hiện tại tôi nói lại cho cô nghe lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp quản Tống thị! Tô Chi Niệm nói rất bình tĩnh, một chút cảm xúc lên xuống cũng không có, nhưng lại lộ ra sự bén nhọn: Thừa lúc tôi còn chưa ra tay, cho cô đúng một phút, chuẩn bị cho tốt gì gì đó, khẩn trương biến mất khỏi mắt tôi!
Nói xong, Tô Chi Niệm nhàn hạ thoải mái như chưa từng nói gì với Tống Thanh Xuân, trực tiếp xoay người, đi về hướng thư phòng.
Tống Thanh Xuân vội vàng đuổi theo đằng sau anh: Cuối cùng thì anh muốn như thế nào mới bằng lòng tiếp quản Tống thị?
Tô Chi Niệm không nói gì, bước chân càng nhanh hơn.
Lúc Tống Thanh Xuân nhảy xuống giường, có chút sốt ruột, không cả đi dép, lúc này dù chạy chậm khiến lòng bàn chân cô hơi đau đớn: Chỉ cần anh đề ra yêu cầu, cho dù là yêu cầu gì, tôi đều có thể đồng ý.
Tô Chi Niệm thờ ơ, không có chút dấu hiệu nào là bị thuyết phục, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Đây là cơ hội sau cùng của Tống Thanh Xuân, hôm nay cô không nói được anh, sợ là thứ hai tuần sau, có thể Tống thị sẽ phải đối mặt với cục diện tiêu cực.
Nhưng là, Tô Chi Niệm trời sinh đã không giống người khác, cách gì cô cũng đã thử, ngay cả khi cô nói chuyện về một đêm trước kia, cuối cùng anh vẫn không có động tĩnh gì...
Tống Thanh Xuân thấy cửa thư phòng cũng bị đóng, cô không hề nghĩ ngợi nhìn Tô Chi Niệm đang đóng cửa, nói với tốc độ cực nhanh: Nếu anh là vì sau khi đảm nhiệm CEO của Tống thị, sẽ thường xuyên nhìn thấy mặt tôi, mới từ chối, anh yên tâm, chỉ cần anh đồng ý tiếp quản Tống thị, tôi đảm bảo, cả đời này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh...
Động tác của Tô Chi Niệm mạnh mẽ dừng lại.
Đây là nói, cô đã chạm đến dấu hiệu của anh sao?
Trong lòng cô dấy lên hy vọng, nhìn về phía anh tiếp tục đảm bảo: Anh đến nơi nào chắc chắn tôi sẽ không đến nơi đấy, chắc chắn không để cho bản thân xuất hiện trong tầm nhìn của anh, nếu anh lo lắng, tôi có thể rời khỏi Bắc Kinh...
Cả người Tô Chi Niệm rét lạnh thấu xương đứng ở cửa, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm cô: Nếu dậy rồi thì cút đi cho tôi!
Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm đột nhiên xuất hiện, có chút giật mình, sau đó nghe thấy lời nói bén nhọn của anh, vốn dĩ trên mặt đang có ý cười vì nghe tin Tần Dĩ Nam trở lại, giờ biến mất hầu như không còn, cô nhẹ nhàng nhấp môi, nhanh chóng nhìn khung cảnh xung quanh, phát hiện đây là phòng của anh, lúc này mới nhớ ra tối hôm qua mình không dễ dàng gì mới đợi được anh, kết quả vừa mới nói được hai câu, cả người đã ngất đi vì quá đau.
Cho nên tối hôm qua... là anh đưa cô về?
Tống Thanh Xuân biết, Tô Chi Niệm đến gặp cũng chẳng muốn gặp cô, huống chi anh vừa không nể mặt nói cô như thế, nhưng là không dễ gì cô mới chạm mặt anh, vì Tống thị, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cúi đầu gập người, tranh thủ thuyết phục anh.
Theo hiểu biết của cô, từ trước đến nay, Tô Chi Niệm đều không có tính nhẫn nại, cô sợ đột nhiên lại giống như lần đầu tiên đến nhà anh hôm trước, trực tiếp kéo cô ra khỏi nhà, vì thế một giây cũng không dám dừng lại, liền xuống giường, tìm túi của mình, lấy một lá thư ở bên trong ra, đưa tới trước mặt Tô Chi Niệm: Bên trong này là chi phiếu hai ngàn vạn, hiện tại có thể nói đây là tất cả tiền bạc của Tống thị bây giờ, cầu xin anh suy nghĩ lại một chút...
Tôi không rảnh nghe cô nói những lời vô nghĩa, nếu những gì trước đây tôi nói, cô vẫn không hiểu, hiện tại tôi nói lại cho cô nghe lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp quản Tống thị! Tô Chi Niệm nói rất bình tĩnh, một chút cảm xúc lên xuống cũng không có, nhưng lại lộ ra sự bén nhọn: Thừa lúc tôi còn chưa ra tay, cho cô đúng một phút, chuẩn bị cho tốt gì gì đó, khẩn trương biến mất khỏi mắt tôi!
Nói xong, Tô Chi Niệm nhàn hạ thoải mái như chưa từng nói gì với Tống Thanh Xuân, trực tiếp xoay người, đi về hướng thư phòng.
Tống Thanh Xuân vội vàng đuổi theo đằng sau anh: Cuối cùng thì anh muốn như thế nào mới bằng lòng tiếp quản Tống thị?
Tô Chi Niệm không nói gì, bước chân càng nhanh hơn.
Lúc Tống Thanh Xuân nhảy xuống giường, có chút sốt ruột, không cả đi dép, lúc này dù chạy chậm khiến lòng bàn chân cô hơi đau đớn: Chỉ cần anh đề ra yêu cầu, cho dù là yêu cầu gì, tôi đều có thể đồng ý.
Tô Chi Niệm thờ ơ, không có chút dấu hiệu nào là bị thuyết phục, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Đây là cơ hội sau cùng của Tống Thanh Xuân, hôm nay cô không nói được anh, sợ là thứ hai tuần sau, có thể Tống thị sẽ phải đối mặt với cục diện tiêu cực.
Nhưng là, Tô Chi Niệm trời sinh đã không giống người khác, cách gì cô cũng đã thử, ngay cả khi cô nói chuyện về một đêm trước kia, cuối cùng anh vẫn không có động tĩnh gì...
Tống Thanh Xuân thấy cửa thư phòng cũng bị đóng, cô không hề nghĩ ngợi nhìn Tô Chi Niệm đang đóng cửa, nói với tốc độ cực nhanh: Nếu anh là vì sau khi đảm nhiệm CEO của Tống thị, sẽ thường xuyên nhìn thấy mặt tôi, mới từ chối, anh yên tâm, chỉ cần anh đồng ý tiếp quản Tống thị, tôi đảm bảo, cả đời này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh...
Động tác của Tô Chi Niệm mạnh mẽ dừng lại.
Đây là nói, cô đã chạm đến dấu hiệu của anh sao?
Trong lòng cô dấy lên hy vọng, nhìn về phía anh tiếp tục đảm bảo: Anh đến nơi nào chắc chắn tôi sẽ không đến nơi đấy, chắc chắn không để cho bản thân xuất hiện trong tầm nhìn của anh, nếu anh lo lắng, tôi có thể rời khỏi Bắc Kinh...