Chương : 25
Editor: Xiu Xiu
Cô đang bàn điều kiện với tôi sao?
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tống Thanh Xuân, rất bình tĩnh, ngay cả mở miệng nói chuyện, cũng là một loại bình tĩnh khác hẳn bình thường.
Khuôn mặt anh tuấn phi phàm của anh, đến một chút biểu cảm cũng không có, cảm xúc giống như một vũng nước đọng, vô cùng trầm lặng.
Tô Chi Niệm như vậy, khiến người ta không đoán được giờ phút này trong lòng anh đang suy nghĩ gì, so với khi anh tức giận còn khiến người khác khiếp vía hơn.
Tốc độ tim đập của Tống Thanh Xuân vô cùng nhanh, thậm chí tầm mắt của cô, còn không dám nhìn thẳng anh, cô vô thức chuyển tầm mắt, âm thanh mở miệng, không còn thanh thúy lưu loát như trước, thậm chí nghe qua, còn có chút suy yếu bất lực: Chỉ cần anh đồng ý, tôi thật sự có thể làm được...
Tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô đang bàn điều kiện với tôi sao?
Giọng nói của Tô Chi Niệm, bình tĩnh trầm ổn, không tình không dục, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một loại áp lực vô vùng lớn, bức bách Tống Thanh Xuân vô cùng.
Lúc này Tô Chi Niệm quá mức nguy hiểm, nguy hiểm khiến Tống Thanh Xuân không dám mở miệng nói chuyện, chỉ là im lặng không nói không rằng đứng im như thế.
Ánh mắt của anh cũng chưa thèm chớp động, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Tuy cũng nhìn vào tầm mắt của anh, cô cũng không biết ánh mắt của anh mang ý nghĩa gì, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của anh, chân cô trở nên mềm nhũn, cô lui về phía sau một bước theo bản năng, kết quả là vừa động đậy, một giây sau, đột nhiên anh liền vươn tay, nắm lấy cằm của cô, bắt cô phải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu khi mở miệng nói chuyện, cô chưa từng bao giờ nghe thấy mềm nhẹ như thế, mềm nhẹ đến mức kỳ lạ: Tống Thanh Xuân, cô thật sự, ra điều kiện với tôi?
Cả người Tống Thanh Xuân không nhịn được giật thót mình.
Cô nghĩ cô là ai? Dám ra điều kiện với tôi? Ánh mắt của anh, lạnh lẽo trong giây lát, tay anh nắm lấy cằm cô tăng thêm lực, cả người, chỗ nào cũng lộ ra sự sắc bén: Trong mắt tôi, cô không là cái gì cả, xứng ra điều kiện với tôi sao?
Tôi nói cho cô biết, nếu tôi không muốn gặp cô, tôi có một nghìn một vạn loại phương pháp, khiến cho cô biến mất trước mặt tôi!
Ra điều kiện với tôi!? Cô còn chưa đủ tư cách đó đâu! Không đủ tư cách!
Nếu không muốn Tống thị sẽ biến mất ngay lúc này Tô Chi Niệm giơ tay lên, chỉ vào cửa dưới lầu, trong giọng nói lộ ra chút lạnh lẽo: Liền cút đi cho tôi, cút xa tôi ra!
Từ khi Tống Thanh Xuân bắt đầu hiểu chuyện, luôn sống trong an nhàn sung sướng, ba mẹ yêu thương cô, anh trai cưng chiều cô, một cô công chúa vô cùng hạnh phúc, vì thế mà cô cũng vô cùng cao ngạo.
Nếu không phải đột nhiên gia cảnh bị thua thiệt, co cũng sẽ không chấp nhận tới hạ giọng cầu xin người khác.
Huống chi là người cô phải cầu xin, là người cả đời cô không muốn gặp, Tô Chi Niệm...
Hiện giờ, cô bị anh hết lần một đến lần hai,hết lần hai đến lần ba dùng lời nói để vũ nhục châm biếm, thực là có chút khiến cô không thể chịu nổi.
Trong mắt cô, dần dâng lên một chút sương mù, nhưng là từ nhỏ cô đã có thói kiêu ngạo, không thể để cho bản thân rơi nước mắt trước mặt anh.
Cô dùng lực mím môi, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đưa cằm của mình rời khỏi tay anh, sau đó đứng trước mặt anh tầm mười giây đồng hồ, liền cất bước rời đi.
Tống Thanh Xuân đi rất vội vàng, ngay cả quần áo, điện thoại và túi xác trong phòng anh cũng chưa kịp lấy, cứ như thế lao xuống lầu, chạy ra khỏi biệt thự của anh.
Cô đang bàn điều kiện với tôi sao?
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tống Thanh Xuân, rất bình tĩnh, ngay cả mở miệng nói chuyện, cũng là một loại bình tĩnh khác hẳn bình thường.
Khuôn mặt anh tuấn phi phàm của anh, đến một chút biểu cảm cũng không có, cảm xúc giống như một vũng nước đọng, vô cùng trầm lặng.
Tô Chi Niệm như vậy, khiến người ta không đoán được giờ phút này trong lòng anh đang suy nghĩ gì, so với khi anh tức giận còn khiến người khác khiếp vía hơn.
Tốc độ tim đập của Tống Thanh Xuân vô cùng nhanh, thậm chí tầm mắt của cô, còn không dám nhìn thẳng anh, cô vô thức chuyển tầm mắt, âm thanh mở miệng, không còn thanh thúy lưu loát như trước, thậm chí nghe qua, còn có chút suy yếu bất lực: Chỉ cần anh đồng ý, tôi thật sự có thể làm được...
Tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô đang bàn điều kiện với tôi sao?
Giọng nói của Tô Chi Niệm, bình tĩnh trầm ổn, không tình không dục, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một loại áp lực vô vùng lớn, bức bách Tống Thanh Xuân vô cùng.
Lúc này Tô Chi Niệm quá mức nguy hiểm, nguy hiểm khiến Tống Thanh Xuân không dám mở miệng nói chuyện, chỉ là im lặng không nói không rằng đứng im như thế.
Ánh mắt của anh cũng chưa thèm chớp động, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Tuy cũng nhìn vào tầm mắt của anh, cô cũng không biết ánh mắt của anh mang ý nghĩa gì, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của anh, chân cô trở nên mềm nhũn, cô lui về phía sau một bước theo bản năng, kết quả là vừa động đậy, một giây sau, đột nhiên anh liền vươn tay, nắm lấy cằm của cô, bắt cô phải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu khi mở miệng nói chuyện, cô chưa từng bao giờ nghe thấy mềm nhẹ như thế, mềm nhẹ đến mức kỳ lạ: Tống Thanh Xuân, cô thật sự, ra điều kiện với tôi?
Cả người Tống Thanh Xuân không nhịn được giật thót mình.
Cô nghĩ cô là ai? Dám ra điều kiện với tôi? Ánh mắt của anh, lạnh lẽo trong giây lát, tay anh nắm lấy cằm cô tăng thêm lực, cả người, chỗ nào cũng lộ ra sự sắc bén: Trong mắt tôi, cô không là cái gì cả, xứng ra điều kiện với tôi sao?
Tôi nói cho cô biết, nếu tôi không muốn gặp cô, tôi có một nghìn một vạn loại phương pháp, khiến cho cô biến mất trước mặt tôi!
Ra điều kiện với tôi!? Cô còn chưa đủ tư cách đó đâu! Không đủ tư cách!
Nếu không muốn Tống thị sẽ biến mất ngay lúc này Tô Chi Niệm giơ tay lên, chỉ vào cửa dưới lầu, trong giọng nói lộ ra chút lạnh lẽo: Liền cút đi cho tôi, cút xa tôi ra!
Từ khi Tống Thanh Xuân bắt đầu hiểu chuyện, luôn sống trong an nhàn sung sướng, ba mẹ yêu thương cô, anh trai cưng chiều cô, một cô công chúa vô cùng hạnh phúc, vì thế mà cô cũng vô cùng cao ngạo.
Nếu không phải đột nhiên gia cảnh bị thua thiệt, co cũng sẽ không chấp nhận tới hạ giọng cầu xin người khác.
Huống chi là người cô phải cầu xin, là người cả đời cô không muốn gặp, Tô Chi Niệm...
Hiện giờ, cô bị anh hết lần một đến lần hai,hết lần hai đến lần ba dùng lời nói để vũ nhục châm biếm, thực là có chút khiến cô không thể chịu nổi.
Trong mắt cô, dần dâng lên một chút sương mù, nhưng là từ nhỏ cô đã có thói kiêu ngạo, không thể để cho bản thân rơi nước mắt trước mặt anh.
Cô dùng lực mím môi, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đưa cằm của mình rời khỏi tay anh, sau đó đứng trước mặt anh tầm mười giây đồng hồ, liền cất bước rời đi.
Tống Thanh Xuân đi rất vội vàng, ngay cả quần áo, điện thoại và túi xác trong phòng anh cũng chưa kịp lấy, cứ như thế lao xuống lầu, chạy ra khỏi biệt thự của anh.