Chương : 26
Editor: Xiu Xiu
Trong phòng liền trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, Tô Chi Niệm đứng ở cửa phòng không hề nhúc nhích, cánh tay của anh vẫn nâng lên giữa không trung, duy trì động tác nắm cằm của cô lúc nãy.
Anh đứng một lúc lâu, mới xoay người đi vào thư phòng, ngồi trước bàn sách, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, mới máy tính lên.
Vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, ngón tay thi thoảng lại di chuột, sau đó dùng tốc độ rất nhanh đánh một chuỗi chữ lên bàn phím, nhưng là đánh mãi, anh không biết như thế nào lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó tầm mắt lại rơi xuống trên văn kiện trên sofa cách đó không xa, là phần văn kiện mấy ngày nay anh thường xem, im lặng nằm ở đó.
Đường Nặc hỏi, đây là văn kiện gì, gần đây anh vẫn luôn chăm chú xem?
Đây là tư liệu về quá trình phát triển của tập đoàn Tống thị những năm gần đây.
Phần văn kiện này, từ trước lúc Đường Nặc đưa cho anh, anh đã thu thập rồi.
Càng nói đúng hơn là... phần vặn kiện này, trước cả lúc Tống Thanh Xuân đến tìm anh, anh đã thu thập rồi.
Đường Nặc còn hỏi, vì sao anh không giúp cô ấy?
Đúng vậy... vì sao anh không giúp cô ấy?
Bởi vì anh sợ... anh sợ, sau khi anh giúp cô, thì sẽ không còn được gặp lại cô?
Nhưng là, anh không giúp cô, về sau anh vẫn không thể thấy cô được nữa.
Trước khi cô rời đi, rõ ràng anh có nghe được tiếng lòng cô, cô bỏ cuộc, bỏ cuộc không tới cầu xin anh nữa.
Cô tìm anh giúp đỡ, tìm anh gần một tháng trời... trong ngày mùa đông giá lạnh, cô đứng ở dưới công ty của anh suốt một tháng, rất nhiều khi anh đang làm việc, lại ra đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới, là có thể thấy được bóng dáng của cô..
Nhưng là từ nay về sau, cuối cùng cũng không nhìn thấy cô nữa.
Tô Chi Niệm cảm thấy bản thân lại nghĩ nhiều, anh mạnh mẽ khép máy tính lại, đi ra khỏi thư phòng.
Anh trở lại phòng ngủ, vào cửa liền nhìn thấy quần áo của cô, túi xách của cô, còn có di động của cô trên giường... anh cảm thấy chướng mắt, lại cuộn lung tung vào, sau đó ném ra cửa sổ.
Có thể là vì tối hôm qua cô ở trong biệt thự của anh, anh ngủ trong phòng khách cũng không ngon, anh muốn nằm trên giường ngủ bù, nhưng là tối hôm qua cô cũng ngủ ở đây, trên giường còn đầy mùi của cô,, xuyên vào trong mũi anh, khiến anh phiền lòng nóng nảy, sau cùng liền xốc chăn lên, tức giận đi xuống lầu.
Đi ra biệt thự, anh quét mắt nhìn bãi cỏ, đồ của cô rơi vãi đầy trên mặt đất.
Anh mấp máy môi, giẫm chân tại chỗ rồi đi tới, khom người nhặt từng thứ một lên.
-
Tống Thanh Xuân đi được một đoạn đường rất xa, tâm tình mới dịu xuống.
Cô phát hiện ở trên đường đang có không ít người nhìn mình, cô lạnh đến run rẩy, mới ngu ngốc phản ứng kịp, trong mùa đông giá lạnh, cô không mặt áo khoác ra phố, ngay cả giày cũng không đi, mà chân của cô, không biết từ lúc nào, đã lạnh cứng đến không còn cảm giác gì.
Tống Thanh Xuân đứng ở ven đường, vừa định ngăn một chiếc taxi, mới phát hiện túi xách và điện thoại của mình đều để lại trong nhà anh.
Cô quay đầu nhìn về hướng nhà anh, sau cùng vẫn không quay về lấy.
Tâm tình cô vừa chuyển biến tốt đẹp, lại trầm xuống.
Giờ cô trở về nhà, cô làm sao mở miệng nói được với ba và chị dâu, cô không cầu xin anh được.
Nếu nói vậy, khi ba nghe được sẽ rất khổ sở đi... dù sao Tống thị cũng là tâm huyết cả đời của ông ấy...
Trong phòng liền trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, Tô Chi Niệm đứng ở cửa phòng không hề nhúc nhích, cánh tay của anh vẫn nâng lên giữa không trung, duy trì động tác nắm cằm của cô lúc nãy.
Anh đứng một lúc lâu, mới xoay người đi vào thư phòng, ngồi trước bàn sách, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, mới máy tính lên.
Vẻ mặt của anh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, ngón tay thi thoảng lại di chuột, sau đó dùng tốc độ rất nhanh đánh một chuỗi chữ lên bàn phím, nhưng là đánh mãi, anh không biết như thế nào lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó tầm mắt lại rơi xuống trên văn kiện trên sofa cách đó không xa, là phần văn kiện mấy ngày nay anh thường xem, im lặng nằm ở đó.
Đường Nặc hỏi, đây là văn kiện gì, gần đây anh vẫn luôn chăm chú xem?
Đây là tư liệu về quá trình phát triển của tập đoàn Tống thị những năm gần đây.
Phần văn kiện này, từ trước lúc Đường Nặc đưa cho anh, anh đã thu thập rồi.
Càng nói đúng hơn là... phần vặn kiện này, trước cả lúc Tống Thanh Xuân đến tìm anh, anh đã thu thập rồi.
Đường Nặc còn hỏi, vì sao anh không giúp cô ấy?
Đúng vậy... vì sao anh không giúp cô ấy?
Bởi vì anh sợ... anh sợ, sau khi anh giúp cô, thì sẽ không còn được gặp lại cô?
Nhưng là, anh không giúp cô, về sau anh vẫn không thể thấy cô được nữa.
Trước khi cô rời đi, rõ ràng anh có nghe được tiếng lòng cô, cô bỏ cuộc, bỏ cuộc không tới cầu xin anh nữa.
Cô tìm anh giúp đỡ, tìm anh gần một tháng trời... trong ngày mùa đông giá lạnh, cô đứng ở dưới công ty của anh suốt một tháng, rất nhiều khi anh đang làm việc, lại ra đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới, là có thể thấy được bóng dáng của cô..
Nhưng là từ nay về sau, cuối cùng cũng không nhìn thấy cô nữa.
Tô Chi Niệm cảm thấy bản thân lại nghĩ nhiều, anh mạnh mẽ khép máy tính lại, đi ra khỏi thư phòng.
Anh trở lại phòng ngủ, vào cửa liền nhìn thấy quần áo của cô, túi xách của cô, còn có di động của cô trên giường... anh cảm thấy chướng mắt, lại cuộn lung tung vào, sau đó ném ra cửa sổ.
Có thể là vì tối hôm qua cô ở trong biệt thự của anh, anh ngủ trong phòng khách cũng không ngon, anh muốn nằm trên giường ngủ bù, nhưng là tối hôm qua cô cũng ngủ ở đây, trên giường còn đầy mùi của cô,, xuyên vào trong mũi anh, khiến anh phiền lòng nóng nảy, sau cùng liền xốc chăn lên, tức giận đi xuống lầu.
Đi ra biệt thự, anh quét mắt nhìn bãi cỏ, đồ của cô rơi vãi đầy trên mặt đất.
Anh mấp máy môi, giẫm chân tại chỗ rồi đi tới, khom người nhặt từng thứ một lên.
-
Tống Thanh Xuân đi được một đoạn đường rất xa, tâm tình mới dịu xuống.
Cô phát hiện ở trên đường đang có không ít người nhìn mình, cô lạnh đến run rẩy, mới ngu ngốc phản ứng kịp, trong mùa đông giá lạnh, cô không mặt áo khoác ra phố, ngay cả giày cũng không đi, mà chân của cô, không biết từ lúc nào, đã lạnh cứng đến không còn cảm giác gì.
Tống Thanh Xuân đứng ở ven đường, vừa định ngăn một chiếc taxi, mới phát hiện túi xách và điện thoại của mình đều để lại trong nhà anh.
Cô quay đầu nhìn về hướng nhà anh, sau cùng vẫn không quay về lấy.
Tâm tình cô vừa chuyển biến tốt đẹp, lại trầm xuống.
Giờ cô trở về nhà, cô làm sao mở miệng nói được với ba và chị dâu, cô không cầu xin anh được.
Nếu nói vậy, khi ba nghe được sẽ rất khổ sở đi... dù sao Tống thị cũng là tâm huyết cả đời của ông ấy...