Chương : 51
Cuồng Nguyệt ai oán mà ngồi trong thư phòng xử lý công việc, Tử Uyển sinh một nam hài, gọi là Cuồng Dật, còn chưa kịp vui vẻ, đã bị đủ thứ việc kéo đến làm bận rộn đến hôn thiên ám địa. Nàng xoa xoa đôi mắt đã vài ngày chưa ngủ, tiếp tục phấn đấu!
Ngoài cửa sổ, bọn tỷ muội len lén nhìn Cuồng Nguyệt.
Tâm Doanh không nỡ nói: “Phu quân cũng đã mấy ngày không ngủ, tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu không nổi a?”
Bích Vân cũng cau mày nói: “Đúng vậy, nhìn bộ dáng tiều tụy của nàng, không chừng ngày nào đó sẽ gục a!”
Tư Nhiên tương đối bình tĩnh: “Diêm Lăng, Dụ Tranh, các ngươi nghĩ như thế nào?”
Thư Đồng, Tử Uyển không nói một tiếng, các nàng biết ở đây dẫn đầu là Diêm Lăng và Dụ Tranh, để phòng ngừa tướng công lăng nhăng của các nàng tiếp tục làm chuyện xấu, cũng chỉ có thể tìm việc cho nàng làm, để cho nàng bận đến không cách nào đi làm mấy chuyện xấu.
Diêm Lăng trầm tư một hồi mới nói: “Dụ Tranh, chúng ta thử nàng một lần, nhìn xem nàng có thể chịu đựng được mê hoặc hay không?”
Dụ Tranh suy nghĩ một chút nói: “Được, để Hữu hộ pháp đi thử nàng một lần.”
Đêm nay đối với Cuồng Nguyệt mà nói thật là một đêm tốt đẹp. Rốt cuộc các lão bà cũng đau lòng nàng chịu khổ, giao việc cho hạ nhân làm, rốt cuộc nàng có thể thư giãn rồi!
Lúc này nàng thập phần thích ý nằm trong thùng nước tắm hưởng thụ dòng nước ấm áp, đột nhiên một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, nàng vừa trợn mắt nhìn thì thấy một nữ tử cả người y phục mỏng manh đang tựa bên cạnh nàng, bạch y mỏng manh khiến thân thể nữ tử như ẩn như hiện, Cuồng Nguyệt nuốt nước miếng một cái nói: “Mỹ nhân, ngươi là...”
“Ha ha... Ngươi xem ta là ai đây?” nữ tử cười duyên cởi khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
Cuồng Nguyệt trợn to mắt: “Hữu hộ pháp! Ngươi... Ngươi sao... Ở chỗ này?”
“Vì ngươi mà đến a, ai bảo ngươi hấp dẫn ta như vậy chứ?” Hữu hộ pháp cười khanh khách tới gần Cuồng Nguyệt đưa ta nhẹ nhàng xoa ở trên người của Cuồng Nguyệt, khiến cho Cuồng Nguyệt một trận tâm động, đang lúc ngón trỏ đang muốn đại động thì bên tai nhớ lại lời nghiêm nghị cảnh cáo của Dụ Tranh, lại vội vã thu hồi ma trảo đang muốn xuất động. Nàng biết nếu nàng dám bị nữ nhân trước mắt này mê hoặc, ma trảo của nàng nhất định sẽ khó giữ!
Hữu hộ pháp không để ý tới phản ứng của Cuồng Nguyệt, đưa tay xoa lồng ngực của Cuồng Nguyệt, nhìn bộ ngực vô cùng bình thường của Cuồng Nguyệt, nàng cười nói “Ha ha, thì ra Phu quân của giáo chủ là Thái Bình công chúa a! Ha ha!” (Thái Bình công chúa ngực lép a???.__.)
Cuồng Nguyệt bỗng chốc đẩy tay của Hữu hộ pháp ra, nói: “Ngươi đừng câu dẫn ta!”
“Cuồng Nguyệt tướng công, lẽ nào ngươi không muốn ta sao? Bộ dáng ta không kém nga!” Hữu hộ pháp thổi khí dụ dỗ Cuồng Nguyệt.
Tim của Cuồng Nguyệt thình thịch nhảy lên thật nhanh, thế nhưng lá gan nhỏ bị Dụ Tranh chế trụ, không dám tùy ý biến hóa. Vì vậy Cuồng Nguyệt từ thùng nước tắm nhảy ra, cầm quần áo tông cửa chạy ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, bọn tỷ muội len lén nhìn Cuồng Nguyệt.
Tâm Doanh không nỡ nói: “Phu quân cũng đã mấy ngày không ngủ, tiếp tục như vậy thân thể sẽ không chịu không nổi a?”
Bích Vân cũng cau mày nói: “Đúng vậy, nhìn bộ dáng tiều tụy của nàng, không chừng ngày nào đó sẽ gục a!”
Tư Nhiên tương đối bình tĩnh: “Diêm Lăng, Dụ Tranh, các ngươi nghĩ như thế nào?”
Thư Đồng, Tử Uyển không nói một tiếng, các nàng biết ở đây dẫn đầu là Diêm Lăng và Dụ Tranh, để phòng ngừa tướng công lăng nhăng của các nàng tiếp tục làm chuyện xấu, cũng chỉ có thể tìm việc cho nàng làm, để cho nàng bận đến không cách nào đi làm mấy chuyện xấu.
Diêm Lăng trầm tư một hồi mới nói: “Dụ Tranh, chúng ta thử nàng một lần, nhìn xem nàng có thể chịu đựng được mê hoặc hay không?”
Dụ Tranh suy nghĩ một chút nói: “Được, để Hữu hộ pháp đi thử nàng một lần.”
Đêm nay đối với Cuồng Nguyệt mà nói thật là một đêm tốt đẹp. Rốt cuộc các lão bà cũng đau lòng nàng chịu khổ, giao việc cho hạ nhân làm, rốt cuộc nàng có thể thư giãn rồi!
Lúc này nàng thập phần thích ý nằm trong thùng nước tắm hưởng thụ dòng nước ấm áp, đột nhiên một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, nàng vừa trợn mắt nhìn thì thấy một nữ tử cả người y phục mỏng manh đang tựa bên cạnh nàng, bạch y mỏng manh khiến thân thể nữ tử như ẩn như hiện, Cuồng Nguyệt nuốt nước miếng một cái nói: “Mỹ nhân, ngươi là...”
“Ha ha... Ngươi xem ta là ai đây?” nữ tử cười duyên cởi khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
Cuồng Nguyệt trợn to mắt: “Hữu hộ pháp! Ngươi... Ngươi sao... Ở chỗ này?”
“Vì ngươi mà đến a, ai bảo ngươi hấp dẫn ta như vậy chứ?” Hữu hộ pháp cười khanh khách tới gần Cuồng Nguyệt đưa ta nhẹ nhàng xoa ở trên người của Cuồng Nguyệt, khiến cho Cuồng Nguyệt một trận tâm động, đang lúc ngón trỏ đang muốn đại động thì bên tai nhớ lại lời nghiêm nghị cảnh cáo của Dụ Tranh, lại vội vã thu hồi ma trảo đang muốn xuất động. Nàng biết nếu nàng dám bị nữ nhân trước mắt này mê hoặc, ma trảo của nàng nhất định sẽ khó giữ!
Hữu hộ pháp không để ý tới phản ứng của Cuồng Nguyệt, đưa tay xoa lồng ngực của Cuồng Nguyệt, nhìn bộ ngực vô cùng bình thường của Cuồng Nguyệt, nàng cười nói “Ha ha, thì ra Phu quân của giáo chủ là Thái Bình công chúa a! Ha ha!” (Thái Bình công chúa ngực lép a???.__.)
Cuồng Nguyệt bỗng chốc đẩy tay của Hữu hộ pháp ra, nói: “Ngươi đừng câu dẫn ta!”
“Cuồng Nguyệt tướng công, lẽ nào ngươi không muốn ta sao? Bộ dáng ta không kém nga!” Hữu hộ pháp thổi khí dụ dỗ Cuồng Nguyệt.
Tim của Cuồng Nguyệt thình thịch nhảy lên thật nhanh, thế nhưng lá gan nhỏ bị Dụ Tranh chế trụ, không dám tùy ý biến hóa. Vì vậy Cuồng Nguyệt từ thùng nước tắm nhảy ra, cầm quần áo tông cửa chạy ra ngoài.