Chương 78: Lựa chọn
Quan Tái Thường có thể làm sao với Ngôn Cảnh, cả đời gã chỉ yêu sâu sắc mình Lâm Vận Như, không tiếc xông pha khói lửa vì cô, dù Lâm Vận Như đã lấy người khác thì gã vẫn như chú chó trung thành, canh giữ hết lòng bên cạnh cô, không rời nửa bước.
Đứa con đầu lòng của Lâm Vận Như ra đời, lúc ấy gã nhìn thấy mặt mũi đứa bé y như cô, nước mắt sắp trào cả ra.
Lâm Vận Như yêu đứa bé, gã càng như con chó dữ bảo vệ cậu chủ nhỏ.
Không ngờ cậu chủ nhỏ Ngôn Cảnh bị đối thủ ôm mất, lần mất tích này là hơn hai mươi năm. Ai trong nhà họ Ngôn cũng cho rằng Ngôn Cảnh đã chết, Lâm Vận Như thì lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, cho dù sinh ra Ngôn Minh Khấu, cô vẫn không thể bước ra khỏi bóng ma.
Bây giờ cuối cùng cũng tìm thấy Ngôn Cảnh, Quan Tái Thường quả là chỉ mong đặt anh vào tròng mắt mình để nhìn.
Tầm mắt gã chuyển sang cô nhóc ma nữ của nhà họ Kỷ kia, nhắm mắt làm ngơ, ra ngoài gọi bác sĩ.
Gã đi ngang qua Lý Minh và Trần Liên Tinh, Lý Minh tỏ vẻ căm giận, bất mãn vì anh cứ vậy đã tha thứ cho Đại Ninh.
Còn Trần Liên Tinh thì lập tức nhìn Quan Tái Thường với ánh mắt nịnh nọt.
Trong lòng Quan Tái Thường buồn cười, gã đã sớm điều tra hết người một nhà Trần Liên Tinh. Cái cô gái này ngu như lợn, hết lần này đến lần khác còn có lòng thấy người sang bắt quàng làm họ.
Đã từng chán ghét cậu Ngôn nói lắp nhà họ, đến cả trường học cũng không cho cậu Ngôn đến, mỗi tháng chỉ xòe tay đòi tiền.
Hiện tại biết thân phận của cậu Ngôn, cô ta ước gì có thể dán mắt lên người Ngôn Cảnh, mấy ngày qua ra vẻ lấy lòng các kiểu, nếu không phải trên người Ngôn Cảnh còn vết đao, có lẽ cô ta đã bò lên giường luôn rồi.
Trái lại Quan Tái Thường không xem thường dạng cô gái bợ đít này, chỉ có điều thủ đoạn của cô ta quá non, hễ cô ta có nửa phần cơ hội chiến thắng Kỷ Đại Ninh, nói không chừng gã còn ra sức giúp.
Nhưng xét về khuôn mặt hay về tâm tư, cô ta có mặt nào so được với con nhóc yêu tinh kia?
Quan Tái Thường vừa rời khỏi, Trần Liên Tinh đã bước vào phòng bệnh, cô ta oán hận nhìn Đại Ninh rồi nói với Ngôn Cảnh: "Anh cũng biết cô ta là ai mà còn ôm cô ta làm gì, cô ta ác độc như vậy, dù cô ta có chết vạn lần cũng không trả hết nợ cho anh. Hay cho da mặt dày còn dám quay về đây, anh đừng để cô ta lừa."
Đại Ninh không nói lời nào, cô hôn lên cằm Ngôn Cảnh.
Môi cô hồng hào và mềm mại.
Ngôn Cảnh nói với Trần Liên Tinh: "Ra ngoài."
"Anh..."
"Cút!"
Trần Liên Tinh giậm chân, căm giận rời đi. Trong lòng cô ta đang hối hận muốn xanh cả ruột! Nếu sớm biết thân phận của Ngôn Cảnh, làm sao cô ta có thể ghét bỏ anh vì tật nói lắp, cô ta đã sớm đồng ý đề nghị lấy Ngôn Cảnh của mẹ mình rồi.
Trần Liên Tinh từng hẹn hò với cậu ấm nhà giàu, hắn ta so với nhà họ Ngôn chính là khác nhau một trời một vực. Bây giờ người ta là cậu chủ nhà giàu, đến cả tiếng ho cô ta cũng không dám phát ra trước mặt anh.
Ban đầu Thanh Đoàn cũng cho rằng lần này chết chắc rồi, ai dè bể mánh thật nhưng người vẫn không sao?
Nó không hiểu, thì ra còn làm vậy được.
Sự yêu thích và thiên vị của đàn ông là những thứ không nói lý lẽ nhất trên đời. Ví như Triệu Tự, rõ ràng biết Kỷ Đại Ninh có vấn đề, cô chết đi sống lại, đầy lòng ác ý nhưng anh vẫn tìm mọi cách để trói buộc cô ở bên mình, còn như phát điên đối phó với Ngôn Cảnh. Ngôn Cảnh cũng vậy, anh không tin lời nói của Đại Ninh nhưng anh vẫn bằng lòng ôm chặt lấy Đại Ninh như trước. Nhiều lần suýt bỏ mạng vì cô, thế mà anh vẫn không chịu chia tay.
Thanh Đoàn u sầu nghĩ, nếu đó là tình yêu, vậy nó không muốn có vợ nữa đâu! Bị vợ bẫy chết mà còn phải trả giá vì vợ, thật đáng sợ.
Ngôn Cảnh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, nâng cằm cô lên, không cho phép cô chơi xấu tiếp.
Tuy đã lựa chọn nhưng anh vẫn không thể phủ nhận cảm giác hận thù và đau đớn khi nghe thấy đoạn ghi âm và video đó.
Anh ước mình có thể giết chết tên đó, cũng ước mình có thể chưa bao giờ gặp gỡ Kỷ Đại Ninh.
"Chấm dứt, với anh ta."
Đại Ninh giơ tay nhỏ: "Đã chấm dứt từ lâu, anh có điều không biết, anh ta là tên điên, em không thích anh ta chút nào, anh ta thật xấu xa, cố ý tạo ra hiểu lầm giữa hai ta. Anh à, người ta chỉ thích anh thôi!"
Ngôn Cảnh nhấp môi, "ừ" một tiếng.
Cô bật cười, nâng mặt anh lên: "Vậy anh đừng giận nữa, cười lên được không?"
Ngôn Cảnh gỡ tay cô ra, sắc mặt lạnh lẽo như cũ.
Đại Ninh thở dài, nản lòng gối đầu trên cơ bụng anh.
Ác giả ác báo, vốn cô đến tìm "Trần Cảnh" để bán mạng thay cô, nào ngờ nam chính đã nhận họ nhận hàng.
Nên làm gì mới tốt đây, cô có chồng chất tiền án, giờ có nói gì thì Ngôn Cảnh cũng xem cô như kẻ lừa đảo.
Anh muốn cô, lại không tin cô.
Đại Ninh nghĩ thầm, cô chịu không nổi cơn uất ức này, cũng không thích "anh trai" lý trí.
Cô vẫn thích Trần Cảnh phạm sai lầm ngớ ngẩn vì mình, đánh đâu thắng đó, dáng vẻ không gì cản nổi, ánh sáng trong mắt Đại Ninh lưu chuyển, cô không nói lời nào.
*
Dạo này giới quý tộc Kinh Thị lại bắt đầu nhiều chuyện sau một khoảng thời gian yên bình đã lâu.
Nghe nói gần đây nhà họ Kỷ không được yên ổn lắm, hai vị tiểu thư thường xuyên lục đục với nhau. Nhị tiểu thư tội nghiệp nhà đó vừa bị đánh vừa bị ép tự sát, cuộc sống trôi qua khá là khó khăn.
Sánh cùng đó, vị đang được chú ý nhiều nhất chính là Triệu gia đến từ Ổ Đông.
Nghe đâu tuổi anh còn trẻ nhưng rất có bản lĩnh, không nói ba chuyện kinh doanh, chỉ riêng quặng châu báu trong tay anh mà thu nhập hàng năm cũng đủ làm người ghen tị. Ai cũng muốn lấy một miếng bánh từ anh, nhưng có điều không tìm được cách lấy lòng.
Có người bảo mấy năm trước vị này có một cô vợ cũ, anh yêu cô gái đó sâu sắc, dù người không kề bên cũng đeo nhẫn quanh năm.
Ngoài ra còn có một tin đồn chấn động hơn, con trai cả của nhà họ Ngôn- Ngôn Cảnh, vậy mà đã tìm về từ mấy ngày trước!
Mọi người đều biết Ngôn Minh Khấu đã thành người thực vật ba năm, cứ tưởng nhà đó không có kẻ nào nối nghiệp, sớm muộn gì cũng nằm trong tay Quan Tái Thường, đâu ai ngờ không những tìm người về được mà Quan Tái Thường còn hết lòng giúp đỡ, nội bộ nhà họ Ngôn qua nhiều năm như vậy chưa từng đoàn kết với nhau.
Hai gia tộc lớn là nhà họ Ngôn và nhà họ Kỷ, nhà họ Ngôn sắp ổn định thì nhà kia lại dần suy sụp.
Đời sau không ai có tài kinh doanh, hai vị tiểu thư còn đang bận ầm ĩ, tuổi ông Kỷ thì đã cao.
Bây giờ Kinh Thị, trước có Triệu gia bí hiểm, sau có cậu Ngôn mới về.
Trước tình thế như vậy, nhà họ Kỷ bèn thành khối bánh thơm ngon nhất. Mọi người hưng phấn suy đoán, nhà đó chắc chắn sắp xong đời rồi!
Đừng nói bọn họ, ông Kỷ cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ông đã cao tuổi, hai ngày nay vẫn không thể vào giấc.
Trái lại ông không sợ chết, dẫu sao con người ai rồi cũng đến ngày đó, nhưng nếu ông chết thì ai sẽ bảo vệ nhà mình? Dù ông còn sống nhưng cũng đành bất lực trước việc làm ăn của nhà mình hai năm qua, tuổi càng cao lại càng hay quên, đầu óc cũng không được nhanh nhẹn như trước, thậm chí cũng không còn to gan bỏ vốn như hồi trẻ.
Một khi nhà họ Kỷ sụp đổ, ai sẽ bảo vệ cháu yêu Ninh Ninh của ông.
Đại Ninh bị nuông chiều thành như vậy, một khi Kỷ Mặc Giác không bảo vệ được đóa hoa mỏng manh ấy, vậy Ninh Ninh của ông phải làm sao đây. Còn Kỷ Mặc Giác nữa, với cái tính tình thiếu gia này của nó thì nó có chịu nổi khi đến tình trạng hai bàn tay trắng không?
Đứa nhỏ Kỷ Điềm kia cũng không giúp ông bớt lo phần nào.
Lòng ông chán nản, nhận ra trước có sói, sau có hổ. Chớp mắt mình như già đi vài tuổi.
Chính là vào lúc này, vị "Triệu gia" chưa từng gặp ấy đã gửi một tấm thiệp thông báo đến thăm, trong đó nói rõ anh sẽ đến nhà thăm hỏi ông vào cuối tuần.
Ông nhíu mày, đây là... bắt đầu công cuộc xuống tay với nhà mình sao?
Hôm nay là cuối tuần, ông cụ đã bày sẵn thế trận đón quân địch.
Thua người chứ không thua trận, tuy ông tuổi già nhưng chí chưa già, ông không muốn để vị Triệu gia "càn rỡ" gần đây càng thêm xấc xược.
Nhà họ Kỷ đã có mấy đời nên cũng được xem là quý tộc. Nghe đâu vị này là người chân đất, vậy mà lại dẫn đầu đến đây "gây hấn".
A Thập lái xe, cẩn thận cầm hộp châu báu đưa Triệu Tự.
Bên trong chiếc hộp là viên đá quý quý hiếm được khai quật từ quặng châu báu vài hôm trước. Đúng vậy, đây chính là cái khối bị Triệu gia phát điên kêu tạc thành con hổ con.
Triệu Tự cầm hộp bước vào nhà họ Kỷ.
Anh đi xuyên qua vườn hoa, nhóm nữ giúp việc rốt rít đỏ mặt nhìn anh. Ai cũng nghe qua lời đồn về anh, nhưng đây là lần đầu họ nhìn thấy người.
Suy cho cùng Triệu Tự chưa bao giờ làm ăn qua lại với nhà họ Kỷ trong ba năm qua.
Mọi người đều biết anh còn trẻ nhưng đâu ai ngờ anh đẹp trai đến vậy. Khí chất điềm tĩnh nhã nhặn, anh có một sức hút rất khó tả.
Tiếc là... bây giờ anh là đối thủ mạnh của nhà họ Kỷ, chỉ e anh đến nhà lần này không có ý tốt.
Quản gia Lý dẫn anh đi vào, ông Kỷ đang ngồi trên sô pha, ông thản nhiên đánh giá cậu trai trẻ trước mặt.
"Triệu gia?" Ông luôn cảm thấy người này quen quen.
Triệu Tự nhướng mày: "Cháu nào dám nhận, ngài cứ gọi cháu là Triệu Tự. Cháu có món quà nhỏ, không đáng kể gì muốn tặng cho ngài Kỷ."
Mấy năm trước ông đã đọc tư liệu về Triệu Tự, nhưng hiện tại ông hoàn toàn không thể thấy mối liên kết gì từ vị mới nổi này với thằng nhóc ở thôn ba năm trước.
Ký ức của ông về thôn Hạnh Hoa đã sớm mờ nhạt. Trong lòng ông cẩn thận: "Không biết hôm nay Triệu gia đến nhà có chuyện gì, nếu tôi nhớ không lầm thì xí nghiệp nhà tôi tạm thời không có hợp tác với cậu."
"Lúc trước quả thật không có hợp tác, hôm nay cháu đến đây muốn bàn chuyện khác với ngài."
Người giúp việc tiến lên cẩn thận dâng trà cho họ.
Thái độ Triệu Tự khiêm tốn, thậm chí phải nói anh hạ thấp phong thái: "Cháu biết tình hình nhà họ Kỷ không ổn lắm, những năm qua có rất nhiều hạng mục đều không thu về lợi nhuận, ngược lại còn lỗ vốn. Thương hiệu do một tay ngài sáng lập đang dần mất đi thị trường, gần đây đầu tư rất nhiều tiền vào khối bất động sản nhưng đến nay vẫn chưa hoàn lại vốn. Cậu Kỷ cũng không có tài kinh doanh, chắc ngài có không ít nỗi phiền muộn."
Ông Kỷ nói thản nhiên: "Tình hình nhà tôi không cần cậu nhọc lòng lo lắng đâu, chẳng hay hôm nay cậu đến đây muốn nói gì?"
Triệu Tự dừng một chút, nhìn vào đôi mắt ông.
"Chắc ngài đã nghe qua quặng châu báu ở Ổ Đông hai hôm nay. Cháu xin lấy quặng châu báu làm sính lễ, mong ngài có thể cân nhắc để cháu chăm sóc cho đại tiểu thư nhà họ Kỷ- viên ngọc quý trên tay ngài."
Dù ông có nhiều tâm tư đi chăng nữa cũng không ngờ Triệu Tự sẽ nói chuyện này.
Đã bảo muốn làm thịt nhà chúng ta đầu tiên trên thương trường mà? Kết quả người đến cầu hôn?
Hay có ý gì đó với đứa nhỏ nghịch ngợm nhà mình.
Ông đương nhiên biết quặng châu báu ở Ổ Đông kiếm ra rất nhiều tiền nên khi nghe thế cũng giật mình trong lòng, nhưng ông không thể lấy cháu yêu ra đổi. Có điều ông cũng không nổi giận, dù sao cũng không có nhiều người nỡ cầm của cải đến kết thông gia. Nếu Triệu Tự không có âm mưu gì thì có thể thấy anh thật sự thích Ninh Ninh nhà họ.
"Cậu thích Ninh Ninh?"
"Vâng."
Ông trầm ngâm, tình hình bây giờ của nhà họ Kỷ không ổn, cách tốt nhất nên làm trong lúc này là liên hôn [1]. Nhưng đa số các cuộc liên hôn đều không mấy hạnh phúc, ví như con trai và con dâu mất sớm của ông, kết hôn xong thì ai chơi theo ý người nấy.
[1] Hai gia đình giàu có kết hôn với nhau tạo liên minh thương nghiệp thường vì lợi ích gia tộc.
Nếu có thể ông cũng không muốn Đại Ninh phải liên hôn.
Nhà họ Kỷ chỉ cần có một người con rể tài giỏi biết chăm sóc Ninh Ninh là có thể khắc phục khó khăn.
Người trước mắt không chỉ tài giỏi mà còn thêm tác dụng của hai tầng quan hệ thông gia.
Nhưng nhớ tới lời đồn đãi, ông Kỷ nhìn chiếc nhẫn trên tay Triệu Tự, sắc mặt trầm xuống: "Nghe nói cậu có vợ yêu, Ninh Ninh nhà chúng tôi xem như không có duyên cùng cậu."
Triệu Tự cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn.
"Cháu có thể giải thích."
*
Đám giúp việc nhà họ Kỷ rất tò mò, rốt cuộc vị đó đến đây làm gì, sao mà trò chuyện với ông Kỷ lâu thế.
Khi anh rời đi, chú Lý còn tươi cười tự mình tiễn anh.
Chẳng lẽ không phải đến gây hấn?
Triệu Tự đi chưa lâu thì Đại Ninh trở về.
Ông Kỷ nói: "Ninh Ninh đến đây, ông nội có chuyện muốn hỏi cháu."
Đại Ninh ngồi xuống bên cạnh ông, cười hì hì nắn vai giúp ông: "Gì vậy ông?"
Ông thở dài: "Cháu và Triệu Tự có chuyện gì vậy hả? Hôm nay cậu ta đến đây bảo muốn kết hôn với cháu. Hơn nữa sao cháu lại thành..."
Ông thật sự không thể nói ra ba chữ cuối.
"Vợ đã chết."
Đại Ninh: "..."
Không phải Triệu Tự muốn ngoại tình với cô sao? Vợ đã chết là thế nào?
Thấy cháu gái cũng hoang mang, ông nói: "Cháu nghĩ sao?"
Đại Ninh chậm rì rì nói: "Cháu không muốn anh ta, cháu có bạn trai rồi."
Ông không đành lòng nhưng vẫn phải đánh cô thức tỉnh: "Ninh Ninh à, không phải ông nội muốn ép cháu, chắc cháu đã nghe chuyện nhà họ Ngôn rồi, Quan Tái Thường khó đối phó, người thừa kế mất tích của nhà đó cũng đã quay về, em cháu không phải người làm kinh doanh gì. Bạn trai cháu e là không có cách nào bảo vệ tốt cho cháu. Ông thấy Triệu Tự cũng không phải người hiền lành gì, giờ cháu và bạn trai cháu bên nhau thì mai sau cậu ta có thể che chở cháu không?"
Đại Ninh ho khan.
"Cháu thật sự không dám giấu giếm gì ông." Cô nghiêm khuôn mặt nhỏ rồi nói: "Bạn trai cháu chính là Ngôn Cảnh- người thừa kế trong miệng ông đó."
Hai ông cháu mắt to trừng mắt nhỏ.
Nếu biểu cảm có thể biểu đạt ý nghĩ, Thanh Đoàn cảm thấy tâm trạng bây giờ của ông ấy kiểu--
Cái gì? Đã bảo trước có sói, sau có hổ mà.
Kết quả một người là bạn trai cũ, một người là bạn trai hiện tại. Cháu yêu giỏi như vậy, sao cháu không lên trời luôn đi?
1
Ông không có cơ hội chiến thắng nào trong ván cờ thương nghiệp đầy khó khăn này, vốn dĩ cho rằng bọn họ đều muốn có nhà họ Kỷ, kết quả bây giờ biến thành ai cũng muốn lấy cô?!
Thế này thì những kẻ ngóng trông và chế giễu nhà họ Kỷ xong đời sẽ nghĩ thế nào đây?
Ông Kỷ: "... Vậy cháu chọn ai?"
"Cháu phải tạo một bất ngờ vui vẻ cho Triệu Tự chứ." Đại Ninh giữ nguyên nụ cười, nghiến răng gằn từng chữ một: "Ông nội, cháu chọn Ngôn Cảnh."
*
Đứa con đầu lòng của Lâm Vận Như ra đời, lúc ấy gã nhìn thấy mặt mũi đứa bé y như cô, nước mắt sắp trào cả ra.
Lâm Vận Như yêu đứa bé, gã càng như con chó dữ bảo vệ cậu chủ nhỏ.
Không ngờ cậu chủ nhỏ Ngôn Cảnh bị đối thủ ôm mất, lần mất tích này là hơn hai mươi năm. Ai trong nhà họ Ngôn cũng cho rằng Ngôn Cảnh đã chết, Lâm Vận Như thì lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, cho dù sinh ra Ngôn Minh Khấu, cô vẫn không thể bước ra khỏi bóng ma.
Bây giờ cuối cùng cũng tìm thấy Ngôn Cảnh, Quan Tái Thường quả là chỉ mong đặt anh vào tròng mắt mình để nhìn.
Tầm mắt gã chuyển sang cô nhóc ma nữ của nhà họ Kỷ kia, nhắm mắt làm ngơ, ra ngoài gọi bác sĩ.
Gã đi ngang qua Lý Minh và Trần Liên Tinh, Lý Minh tỏ vẻ căm giận, bất mãn vì anh cứ vậy đã tha thứ cho Đại Ninh.
Còn Trần Liên Tinh thì lập tức nhìn Quan Tái Thường với ánh mắt nịnh nọt.
Trong lòng Quan Tái Thường buồn cười, gã đã sớm điều tra hết người một nhà Trần Liên Tinh. Cái cô gái này ngu như lợn, hết lần này đến lần khác còn có lòng thấy người sang bắt quàng làm họ.
Đã từng chán ghét cậu Ngôn nói lắp nhà họ, đến cả trường học cũng không cho cậu Ngôn đến, mỗi tháng chỉ xòe tay đòi tiền.
Hiện tại biết thân phận của cậu Ngôn, cô ta ước gì có thể dán mắt lên người Ngôn Cảnh, mấy ngày qua ra vẻ lấy lòng các kiểu, nếu không phải trên người Ngôn Cảnh còn vết đao, có lẽ cô ta đã bò lên giường luôn rồi.
Trái lại Quan Tái Thường không xem thường dạng cô gái bợ đít này, chỉ có điều thủ đoạn của cô ta quá non, hễ cô ta có nửa phần cơ hội chiến thắng Kỷ Đại Ninh, nói không chừng gã còn ra sức giúp.
Nhưng xét về khuôn mặt hay về tâm tư, cô ta có mặt nào so được với con nhóc yêu tinh kia?
Quan Tái Thường vừa rời khỏi, Trần Liên Tinh đã bước vào phòng bệnh, cô ta oán hận nhìn Đại Ninh rồi nói với Ngôn Cảnh: "Anh cũng biết cô ta là ai mà còn ôm cô ta làm gì, cô ta ác độc như vậy, dù cô ta có chết vạn lần cũng không trả hết nợ cho anh. Hay cho da mặt dày còn dám quay về đây, anh đừng để cô ta lừa."
Đại Ninh không nói lời nào, cô hôn lên cằm Ngôn Cảnh.
Môi cô hồng hào và mềm mại.
Ngôn Cảnh nói với Trần Liên Tinh: "Ra ngoài."
"Anh..."
"Cút!"
Trần Liên Tinh giậm chân, căm giận rời đi. Trong lòng cô ta đang hối hận muốn xanh cả ruột! Nếu sớm biết thân phận của Ngôn Cảnh, làm sao cô ta có thể ghét bỏ anh vì tật nói lắp, cô ta đã sớm đồng ý đề nghị lấy Ngôn Cảnh của mẹ mình rồi.
Trần Liên Tinh từng hẹn hò với cậu ấm nhà giàu, hắn ta so với nhà họ Ngôn chính là khác nhau một trời một vực. Bây giờ người ta là cậu chủ nhà giàu, đến cả tiếng ho cô ta cũng không dám phát ra trước mặt anh.
Ban đầu Thanh Đoàn cũng cho rằng lần này chết chắc rồi, ai dè bể mánh thật nhưng người vẫn không sao?
Nó không hiểu, thì ra còn làm vậy được.
Sự yêu thích và thiên vị của đàn ông là những thứ không nói lý lẽ nhất trên đời. Ví như Triệu Tự, rõ ràng biết Kỷ Đại Ninh có vấn đề, cô chết đi sống lại, đầy lòng ác ý nhưng anh vẫn tìm mọi cách để trói buộc cô ở bên mình, còn như phát điên đối phó với Ngôn Cảnh. Ngôn Cảnh cũng vậy, anh không tin lời nói của Đại Ninh nhưng anh vẫn bằng lòng ôm chặt lấy Đại Ninh như trước. Nhiều lần suýt bỏ mạng vì cô, thế mà anh vẫn không chịu chia tay.
Thanh Đoàn u sầu nghĩ, nếu đó là tình yêu, vậy nó không muốn có vợ nữa đâu! Bị vợ bẫy chết mà còn phải trả giá vì vợ, thật đáng sợ.
Ngôn Cảnh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, nâng cằm cô lên, không cho phép cô chơi xấu tiếp.
Tuy đã lựa chọn nhưng anh vẫn không thể phủ nhận cảm giác hận thù và đau đớn khi nghe thấy đoạn ghi âm và video đó.
Anh ước mình có thể giết chết tên đó, cũng ước mình có thể chưa bao giờ gặp gỡ Kỷ Đại Ninh.
"Chấm dứt, với anh ta."
Đại Ninh giơ tay nhỏ: "Đã chấm dứt từ lâu, anh có điều không biết, anh ta là tên điên, em không thích anh ta chút nào, anh ta thật xấu xa, cố ý tạo ra hiểu lầm giữa hai ta. Anh à, người ta chỉ thích anh thôi!"
Ngôn Cảnh nhấp môi, "ừ" một tiếng.
Cô bật cười, nâng mặt anh lên: "Vậy anh đừng giận nữa, cười lên được không?"
Ngôn Cảnh gỡ tay cô ra, sắc mặt lạnh lẽo như cũ.
Đại Ninh thở dài, nản lòng gối đầu trên cơ bụng anh.
Ác giả ác báo, vốn cô đến tìm "Trần Cảnh" để bán mạng thay cô, nào ngờ nam chính đã nhận họ nhận hàng.
Nên làm gì mới tốt đây, cô có chồng chất tiền án, giờ có nói gì thì Ngôn Cảnh cũng xem cô như kẻ lừa đảo.
Anh muốn cô, lại không tin cô.
Đại Ninh nghĩ thầm, cô chịu không nổi cơn uất ức này, cũng không thích "anh trai" lý trí.
Cô vẫn thích Trần Cảnh phạm sai lầm ngớ ngẩn vì mình, đánh đâu thắng đó, dáng vẻ không gì cản nổi, ánh sáng trong mắt Đại Ninh lưu chuyển, cô không nói lời nào.
*
Dạo này giới quý tộc Kinh Thị lại bắt đầu nhiều chuyện sau một khoảng thời gian yên bình đã lâu.
Nghe nói gần đây nhà họ Kỷ không được yên ổn lắm, hai vị tiểu thư thường xuyên lục đục với nhau. Nhị tiểu thư tội nghiệp nhà đó vừa bị đánh vừa bị ép tự sát, cuộc sống trôi qua khá là khó khăn.
Sánh cùng đó, vị đang được chú ý nhiều nhất chính là Triệu gia đến từ Ổ Đông.
Nghe đâu tuổi anh còn trẻ nhưng rất có bản lĩnh, không nói ba chuyện kinh doanh, chỉ riêng quặng châu báu trong tay anh mà thu nhập hàng năm cũng đủ làm người ghen tị. Ai cũng muốn lấy một miếng bánh từ anh, nhưng có điều không tìm được cách lấy lòng.
Có người bảo mấy năm trước vị này có một cô vợ cũ, anh yêu cô gái đó sâu sắc, dù người không kề bên cũng đeo nhẫn quanh năm.
Ngoài ra còn có một tin đồn chấn động hơn, con trai cả của nhà họ Ngôn- Ngôn Cảnh, vậy mà đã tìm về từ mấy ngày trước!
Mọi người đều biết Ngôn Minh Khấu đã thành người thực vật ba năm, cứ tưởng nhà đó không có kẻ nào nối nghiệp, sớm muộn gì cũng nằm trong tay Quan Tái Thường, đâu ai ngờ không những tìm người về được mà Quan Tái Thường còn hết lòng giúp đỡ, nội bộ nhà họ Ngôn qua nhiều năm như vậy chưa từng đoàn kết với nhau.
Hai gia tộc lớn là nhà họ Ngôn và nhà họ Kỷ, nhà họ Ngôn sắp ổn định thì nhà kia lại dần suy sụp.
Đời sau không ai có tài kinh doanh, hai vị tiểu thư còn đang bận ầm ĩ, tuổi ông Kỷ thì đã cao.
Bây giờ Kinh Thị, trước có Triệu gia bí hiểm, sau có cậu Ngôn mới về.
Trước tình thế như vậy, nhà họ Kỷ bèn thành khối bánh thơm ngon nhất. Mọi người hưng phấn suy đoán, nhà đó chắc chắn sắp xong đời rồi!
Đừng nói bọn họ, ông Kỷ cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ông đã cao tuổi, hai ngày nay vẫn không thể vào giấc.
Trái lại ông không sợ chết, dẫu sao con người ai rồi cũng đến ngày đó, nhưng nếu ông chết thì ai sẽ bảo vệ nhà mình? Dù ông còn sống nhưng cũng đành bất lực trước việc làm ăn của nhà mình hai năm qua, tuổi càng cao lại càng hay quên, đầu óc cũng không được nhanh nhẹn như trước, thậm chí cũng không còn to gan bỏ vốn như hồi trẻ.
Một khi nhà họ Kỷ sụp đổ, ai sẽ bảo vệ cháu yêu Ninh Ninh của ông.
Đại Ninh bị nuông chiều thành như vậy, một khi Kỷ Mặc Giác không bảo vệ được đóa hoa mỏng manh ấy, vậy Ninh Ninh của ông phải làm sao đây. Còn Kỷ Mặc Giác nữa, với cái tính tình thiếu gia này của nó thì nó có chịu nổi khi đến tình trạng hai bàn tay trắng không?
Đứa nhỏ Kỷ Điềm kia cũng không giúp ông bớt lo phần nào.
Lòng ông chán nản, nhận ra trước có sói, sau có hổ. Chớp mắt mình như già đi vài tuổi.
Chính là vào lúc này, vị "Triệu gia" chưa từng gặp ấy đã gửi một tấm thiệp thông báo đến thăm, trong đó nói rõ anh sẽ đến nhà thăm hỏi ông vào cuối tuần.
Ông nhíu mày, đây là... bắt đầu công cuộc xuống tay với nhà mình sao?
Hôm nay là cuối tuần, ông cụ đã bày sẵn thế trận đón quân địch.
Thua người chứ không thua trận, tuy ông tuổi già nhưng chí chưa già, ông không muốn để vị Triệu gia "càn rỡ" gần đây càng thêm xấc xược.
Nhà họ Kỷ đã có mấy đời nên cũng được xem là quý tộc. Nghe đâu vị này là người chân đất, vậy mà lại dẫn đầu đến đây "gây hấn".
A Thập lái xe, cẩn thận cầm hộp châu báu đưa Triệu Tự.
Bên trong chiếc hộp là viên đá quý quý hiếm được khai quật từ quặng châu báu vài hôm trước. Đúng vậy, đây chính là cái khối bị Triệu gia phát điên kêu tạc thành con hổ con.
Triệu Tự cầm hộp bước vào nhà họ Kỷ.
Anh đi xuyên qua vườn hoa, nhóm nữ giúp việc rốt rít đỏ mặt nhìn anh. Ai cũng nghe qua lời đồn về anh, nhưng đây là lần đầu họ nhìn thấy người.
Suy cho cùng Triệu Tự chưa bao giờ làm ăn qua lại với nhà họ Kỷ trong ba năm qua.
Mọi người đều biết anh còn trẻ nhưng đâu ai ngờ anh đẹp trai đến vậy. Khí chất điềm tĩnh nhã nhặn, anh có một sức hút rất khó tả.
Tiếc là... bây giờ anh là đối thủ mạnh của nhà họ Kỷ, chỉ e anh đến nhà lần này không có ý tốt.
Quản gia Lý dẫn anh đi vào, ông Kỷ đang ngồi trên sô pha, ông thản nhiên đánh giá cậu trai trẻ trước mặt.
"Triệu gia?" Ông luôn cảm thấy người này quen quen.
Triệu Tự nhướng mày: "Cháu nào dám nhận, ngài cứ gọi cháu là Triệu Tự. Cháu có món quà nhỏ, không đáng kể gì muốn tặng cho ngài Kỷ."
Mấy năm trước ông đã đọc tư liệu về Triệu Tự, nhưng hiện tại ông hoàn toàn không thể thấy mối liên kết gì từ vị mới nổi này với thằng nhóc ở thôn ba năm trước.
Ký ức của ông về thôn Hạnh Hoa đã sớm mờ nhạt. Trong lòng ông cẩn thận: "Không biết hôm nay Triệu gia đến nhà có chuyện gì, nếu tôi nhớ không lầm thì xí nghiệp nhà tôi tạm thời không có hợp tác với cậu."
"Lúc trước quả thật không có hợp tác, hôm nay cháu đến đây muốn bàn chuyện khác với ngài."
Người giúp việc tiến lên cẩn thận dâng trà cho họ.
Thái độ Triệu Tự khiêm tốn, thậm chí phải nói anh hạ thấp phong thái: "Cháu biết tình hình nhà họ Kỷ không ổn lắm, những năm qua có rất nhiều hạng mục đều không thu về lợi nhuận, ngược lại còn lỗ vốn. Thương hiệu do một tay ngài sáng lập đang dần mất đi thị trường, gần đây đầu tư rất nhiều tiền vào khối bất động sản nhưng đến nay vẫn chưa hoàn lại vốn. Cậu Kỷ cũng không có tài kinh doanh, chắc ngài có không ít nỗi phiền muộn."
Ông Kỷ nói thản nhiên: "Tình hình nhà tôi không cần cậu nhọc lòng lo lắng đâu, chẳng hay hôm nay cậu đến đây muốn nói gì?"
Triệu Tự dừng một chút, nhìn vào đôi mắt ông.
"Chắc ngài đã nghe qua quặng châu báu ở Ổ Đông hai hôm nay. Cháu xin lấy quặng châu báu làm sính lễ, mong ngài có thể cân nhắc để cháu chăm sóc cho đại tiểu thư nhà họ Kỷ- viên ngọc quý trên tay ngài."
Dù ông có nhiều tâm tư đi chăng nữa cũng không ngờ Triệu Tự sẽ nói chuyện này.
Đã bảo muốn làm thịt nhà chúng ta đầu tiên trên thương trường mà? Kết quả người đến cầu hôn?
Hay có ý gì đó với đứa nhỏ nghịch ngợm nhà mình.
Ông đương nhiên biết quặng châu báu ở Ổ Đông kiếm ra rất nhiều tiền nên khi nghe thế cũng giật mình trong lòng, nhưng ông không thể lấy cháu yêu ra đổi. Có điều ông cũng không nổi giận, dù sao cũng không có nhiều người nỡ cầm của cải đến kết thông gia. Nếu Triệu Tự không có âm mưu gì thì có thể thấy anh thật sự thích Ninh Ninh nhà họ.
"Cậu thích Ninh Ninh?"
"Vâng."
Ông trầm ngâm, tình hình bây giờ của nhà họ Kỷ không ổn, cách tốt nhất nên làm trong lúc này là liên hôn [1]. Nhưng đa số các cuộc liên hôn đều không mấy hạnh phúc, ví như con trai và con dâu mất sớm của ông, kết hôn xong thì ai chơi theo ý người nấy.
[1] Hai gia đình giàu có kết hôn với nhau tạo liên minh thương nghiệp thường vì lợi ích gia tộc.
Nếu có thể ông cũng không muốn Đại Ninh phải liên hôn.
Nhà họ Kỷ chỉ cần có một người con rể tài giỏi biết chăm sóc Ninh Ninh là có thể khắc phục khó khăn.
Người trước mắt không chỉ tài giỏi mà còn thêm tác dụng của hai tầng quan hệ thông gia.
Nhưng nhớ tới lời đồn đãi, ông Kỷ nhìn chiếc nhẫn trên tay Triệu Tự, sắc mặt trầm xuống: "Nghe nói cậu có vợ yêu, Ninh Ninh nhà chúng tôi xem như không có duyên cùng cậu."
Triệu Tự cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn.
"Cháu có thể giải thích."
*
Đám giúp việc nhà họ Kỷ rất tò mò, rốt cuộc vị đó đến đây làm gì, sao mà trò chuyện với ông Kỷ lâu thế.
Khi anh rời đi, chú Lý còn tươi cười tự mình tiễn anh.
Chẳng lẽ không phải đến gây hấn?
Triệu Tự đi chưa lâu thì Đại Ninh trở về.
Ông Kỷ nói: "Ninh Ninh đến đây, ông nội có chuyện muốn hỏi cháu."
Đại Ninh ngồi xuống bên cạnh ông, cười hì hì nắn vai giúp ông: "Gì vậy ông?"
Ông thở dài: "Cháu và Triệu Tự có chuyện gì vậy hả? Hôm nay cậu ta đến đây bảo muốn kết hôn với cháu. Hơn nữa sao cháu lại thành..."
Ông thật sự không thể nói ra ba chữ cuối.
"Vợ đã chết."
Đại Ninh: "..."
Không phải Triệu Tự muốn ngoại tình với cô sao? Vợ đã chết là thế nào?
Thấy cháu gái cũng hoang mang, ông nói: "Cháu nghĩ sao?"
Đại Ninh chậm rì rì nói: "Cháu không muốn anh ta, cháu có bạn trai rồi."
Ông không đành lòng nhưng vẫn phải đánh cô thức tỉnh: "Ninh Ninh à, không phải ông nội muốn ép cháu, chắc cháu đã nghe chuyện nhà họ Ngôn rồi, Quan Tái Thường khó đối phó, người thừa kế mất tích của nhà đó cũng đã quay về, em cháu không phải người làm kinh doanh gì. Bạn trai cháu e là không có cách nào bảo vệ tốt cho cháu. Ông thấy Triệu Tự cũng không phải người hiền lành gì, giờ cháu và bạn trai cháu bên nhau thì mai sau cậu ta có thể che chở cháu không?"
Đại Ninh ho khan.
"Cháu thật sự không dám giấu giếm gì ông." Cô nghiêm khuôn mặt nhỏ rồi nói: "Bạn trai cháu chính là Ngôn Cảnh- người thừa kế trong miệng ông đó."
Hai ông cháu mắt to trừng mắt nhỏ.
Nếu biểu cảm có thể biểu đạt ý nghĩ, Thanh Đoàn cảm thấy tâm trạng bây giờ của ông ấy kiểu--
Cái gì? Đã bảo trước có sói, sau có hổ mà.
Kết quả một người là bạn trai cũ, một người là bạn trai hiện tại. Cháu yêu giỏi như vậy, sao cháu không lên trời luôn đi?
1
Ông không có cơ hội chiến thắng nào trong ván cờ thương nghiệp đầy khó khăn này, vốn dĩ cho rằng bọn họ đều muốn có nhà họ Kỷ, kết quả bây giờ biến thành ai cũng muốn lấy cô?!
Thế này thì những kẻ ngóng trông và chế giễu nhà họ Kỷ xong đời sẽ nghĩ thế nào đây?
Ông Kỷ: "... Vậy cháu chọn ai?"
"Cháu phải tạo một bất ngờ vui vẻ cho Triệu Tự chứ." Đại Ninh giữ nguyên nụ cười, nghiến răng gằn từng chữ một: "Ông nội, cháu chọn Ngôn Cảnh."
*