Chương 79: Đính hôn
Quả nhiên chẳng bao lâu vị thừa kế mới về ấy của nhà họ Ngôn đã ghé thăm.
Vì Đại Ninh đã báo trước nên lúc này ông Kỷ tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Đám giúp việc thò đầu ra nhìn, họ không biết hai nhân vật làm mưa làm gió đó lần lượt đến đây thăm hỏi nhằm mục đích gì, nhìn còn tưởng đại nạn sắp tới nơi.
Ngôn Cảnh ở lại nhà họ Kỷ rất lâu, đến tối thậm chí ông còn để lại một phần cơm.
Trên bàn ăn, Kỷ Mặc Giác vẫn luôn trầm mặc, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh.
Ngôn Cảnh liếc nhìn hắn, anh cũng không có ý định lấy lòng "cậu em vợ" này, anh cụp mắt đưa chén chè đậu xanh cho Đại Ninh. Kỷ Đại Ninh rất kỹ tính khi uống chè đậu xanh, giữa trời nắng nóng tháng bảy, chè đậu xanh phải đông lạnh và cực ngọt, khi nấu thì đừng nên nấu đậu nhừ quá.
Không biết ông cụ có vừa lòng Ngôn Cảnh không, chứ hắn vô cùng không hài lòng!
Vậy mà ông nội lại đồng ý cho thằng ranh nhà họ Ngôn đính hôn với Đại Ninh!
Lễ đính hôn đã được xác định vào cuối tháng bảy.
Kỷ Mặc Giác nghiến răng hàm sau, nhe răng cười về phía Ngôn Cảnh: “Anh chắc là cậu Ngôn nhỉ, nghe đâu mẹ nhỏ của anh yêu cậu anh, còn yêu đến trên giường luôn. Không lâu trước đây tôi còn gặp cha anh trong một bữa tiệc tối từ thiện, anh đoán xem, ông ta ôm một cô người mẫu, trẻ cỡ nào anh biết không? Cùng lắm chỉ mới 17 tuổi. Tôi thấy nhà anh thú vị nhưo vậy, chẳng lẽ là rắn chuột một ổ [1] sao?”
[1] Ý chỉ bọn xấu cùng một giuộc với nhau.
Ngôn Cảnh dừng động tác lại.
Trong mắt Kỷ Mặc Giác hiện rõ sự ác ý, hắn biết Ngôn Cảnh là tên nói lắp, nhưng mấy chuyện này đều là sự thật bẽ mặt, Ngôn Cảnh không thể phản bác.
Ngôn Cảnh còn chưa kịp lên tiếng, ông cụ đã vỗ bàn, quát lớn: "Kỷ Mặc Giác, cháu lo ăn đi, cái thằng khốn này cháu không biết cách nói chuyện hả."
Dứt lời, ông cụ lại nói chuyện với Ngôn Cảnh: “Tiểu Ngôn, cháu đừng để ý, cái thằng nhóc nhà ông luôn không có phép tắc, ông sẽ dạy dỗ nó thật tốt."
Kỷ Mặc Giác bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Hắn chuyên chọc chỗ đau của Ngôn Cảnh, chốc lát lại tỏ vẻ kinh ngạc trước tật nói lắp của anh, chốc lát lại đề cập vết sẹo nơi cổ họng, thậm chí còn nói về hoàn cảnh trưởng thành của Ngôn Cảnh.
Ông Kỷ tức giận đến mức giậm gậy, chỉ mong đánh Kỷ Mặc Giác một trận.
Ngôn Cảnh mím môi, siết chặt ngón tay.
Dưới gầm bàn, bàn tay mềm mại của Đại Ninh luồn vào tay anh.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, Đại Ninh vùi mặt nhỏ ăn cơm, dáng vẻ rất chi nghiêm túc. Trong mắt Ngôn Cảnh hiện lên ý cười, anh thấp giọng nói: “Không sao.”
Anh lặng lẽ nắm tay Đại Ninh, mặc kệ Kỷ Mặc Giác trêu chọc thế nào trong bữa ăn thì sắc mặt anh cũng không thay đổi. Ai cũng có thể nhìn ra niềm vui mừng của Ngôn Cảnh, dẫu sao anh cũng không ngờ ông Kỷ sẽ đồng ý chuyện của mình và Đại Ninh.
Trước khi đến, Ngôn Cảnh đã biết hai nhà có oán hận từ lâu, anh không bị đuổi đã hay lắm rồi, anh cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, có điều mọi chuyện lại phát triển thuận lợi đến bất ngờ.
Đáy mắt Ngôn Cảnh nhuộm sự vui vẻ khiến Kỷ Mặc Giác gai mắt tột cùng, hắn ném đũa xuống, căm giận nhìn Đại Ninh vẫn luôn tỏ vẻ thờ ơ: "Ông đây ăn no rồi."
Dứt lời, hắn đi khỏi bàn ăn. Thấy Đại Ninh không nói lời nào, sắc mặt Kỷ Mặc Giác càng đen khi trông mình như thằng hề nhảy nhót làm ầm ĩ suốt một đêm.
Ông Kỷ không quan tâm hắn đang lên cơn điên gì, ông nói với Đại Ninh: "Ninh Ninh, cháu tiễn Tiểu Ngôn về đi."
Đại Ninh có lý chẳng sợ nói: "Tự anh ấy đi đi, ngoài đó nóng lắm, cháu không muốn đi đâu."
“Ninh Ninh!”
Ngôn Cảnh lập tức nói: “Để cháu tự, đi, Đại Ninh, không cần, tiễn anh đâu."
Anh xoa xoa tóc cô, cầm áo khoác rồi đứng dậy kính cẩn chào tạm biệt ông Kỷ, xong rồi mới rời khỏi biệt thự nhà họ.
Trước khi ra ngoài, Ngôn Cảnh quay đầu lại.
Đại Ninh ngồi trước bàn ăn đang bưng một cái chén sứ nhỏ màu hồng nhạt, cô cười ngọt ngào về phía anh.
Ngôn Cảnh cũng không nhịn được mỉm cười.
Tâm trạng tồi tệ trong khoảng thời gian này đều biến mất trong tin tốt ngày hôm nay. Có lẽ anh nên thử tin tưởng cô một lần.
Có lẽ cô đã bắt đầu nghe lời, quyết định không dính dáng gì nữa với Triệu Tự, nếu không cô đã không đồng ý đính hôn với anh.
Cả đời này anh sống đầu đường xó chợ, không có ai để nương tựa cũng chẳng có chốn để đi về, đây là lần đầu tiên hạnh phúc gần tầm tay của anh tới như vậy.
Thậm chí anh còn không giữ được vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt tỏa ra ý cười ấm áp.
Xưa nay thứ mà người đàn ông này muốn đều rất ít.
Đại Ninh cắn muỗng, tầm mắt nhìn lên, ánh mắt lưu chuyển.
Trên lầu, Kỷ Điềm lẳng lặng nhìn hết một màn này, ngón tay cô ta siết chặt lan can. Thấy Đại Ninh nhìn mình, cô ta giật mình, buông tay ra, lại trở về dáng vẻ yếu đuối mong manh đi về phòng.
*
Chuyện hôn nhân của hai bên gia đình nhanh chóng lan truyền xôn xao khắp Kinh Thị.
Sau khi A Thập hay tin, hắn nơm nớp lo sợ Triệu gia sẽ nổi điên. Dù sao ngày hôm đó đến cửa cầu hôn, ngay cả chốn yên thân là quặng châu báu Ổ Đông anh cũng bằng lòng cho đi, ai mà ngờ mới qua mấy ngày, Kỷ Đại Ninh sắp lấy thằng nhóc nhà họ Ngôn.
Kẻ khác không biết, A Thập có thể không biết sao?
Thằng nhóc đó suýt thì rơi vào tay Triệu gia. Kết quả người không chết mà còn thành tình địch cướp phụ nữ với anh.
A Thập đã theo Triệu Tự nhiều năm nên biết rất rõ sự thay đổi của anh.
Triệu Tự đã từng là người chính trực tốt bụng, đáy mắt anh là sự thẳng thắn vô tư. Bây giờ đôi mắt anh là một vùng cằn cỗi, chỉ khi nghe thấy tên Kỷ Đại Ninh mới xuất hiện sức sống.
Thủ đoạn của anh tàn nhẫn, tâm địa cũng dần trở nên cứng rắn, càng ngày càng có tố chất thần kinh và đa nghi, đến hai đứa em cũng sợ anh.
Anh như kẻ điên bình tĩnh.
Càng như một kẻ đáng thương.
Đêm đó biết tin Đại Ninh sắp đính hôn, Triệu Tự không xuống lầu dùng bữa, A Thập lo lắng cho anh, đành lặng lẽ đi lên nhìn anh.
Gió đêm tháng bảy thổi vào, Triệu Tự đứng trước cửa sổ sát đất không nói gì, anh nhìn ánh đèn của mọi nhà.
Vào lúc đó, A Thập chợt cảm thấy được sự bất lực từ anh.
Người đàn ông này không thể quay về quá khứ lại cũng không nhìn thấy tương lai. Anh lo được lo mất, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ để vào giấc, anh muốn nắm chặt nên không tiếc bản thân mình trở nên hèn hạ, đáng ghét.
Anh đã đánh mất chính mình, phát hiện dù làm thế nào thì Kỷ Đại Ninh cũng không thích mình. Ai rồi cũng phải trưởng thành, nhưng anh lại trưởng thành thành một người bị thối rữa từ bên trong.
1
Cảm giác bất lực khắc sâu vào xương tủy, chỉ liếc mắt một cái mà cũng khiến lòng A Thập trống rỗng.
Hắn nghĩ thầm, tại sao phải như thế.
Nếu đại tiểu thư bằng lòng ở bên Triệu gia thì anh nhất định sẽ dần tốt lên. Anh sẽ lại trở thành con người chu đáo ôn hòa, chính nghĩa bao dung. Anh thích cô nhiều như vậy thì dù cô muốn gì, Triệu gia cũng sẽ đưa hết cho cô, ngay cả khi cô lừa anh đi tìm chết, anh cũng không nhăn mày lấy một cái.
Nhưng cô không cần anh, cô hờ hững lại quyết đoán, thậm chí khinh thường lá mặt lá trái cùng anh, thế nên cô dứt khoát cắt đứt quan hệ.
A Thập thật sự sợ Triệu Tự xảy ra chuyện, nhưng không ngờ ngày hôm sau Triệu Tự mở cửa phòng với vẻ mặt bình tĩnh.
Anh dắt Triệu An An: “Anh cả dẫn em ra ngoài.”
Cô bé đã từng tin tưởng anh nhất thế mà khi nghe vậy lại hơi do dự.
“Anh cả không cần đi làm việc sao ạ?”
“Hôm nay không cần.”
Triệu An An khẽ “ồ” một tiếng, cô bé như cầu cứu nhìn về phía Triệu Bình.
Triệu Tự ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé: “Sao vậy, bây giờ trông anh cả đáng sợ lắm sao? Anh dẫn An An ra ngoài chơi, An An cũng không muốn?"
Mặt Triệu An An đỏ lên, vội vã xua tay: “Không phải, em chỉ sợ làm phiền anh thôi, bởi em biết anh rất bận. Em không sợ anh đâu, tại sao em lại sợ anh chứ, em, em..."
Cô bé càng căng thẳng thì càng nói năng lộn xộn. May mà có Triệu Bình ưỡn ngực đứng ra: “Anh à, An An ăn nói vụng về đó giờ, em ấy không có ý đó đâu, anh dẫn An An ra ngoài, vậy anh có thể dẫn em theo luôn được không?"
“Không được.” Triệu Tự liếc nhìn cậu một cái: “Em ở nhà đi.”
Khi Triệu An An lên xe, cô bé nhịn không được thắt dây an toàn ngay rồi lẳng lặng đánh giá anh cả. Cô bé xem như được anh nuôi lớn, có điều hai năm nay trạng thái tinh thần của anh không mấy tốt, anh luôn làm việc liều mạng, Triệu An An và anh cũng dần lạnh nhạt không ít.
Cô bé đương nhiên càng thân thiết hơn với Triệu Bình- người vẫn luôn làm bạn với mình trong hai năm qua.
“Chúng ta đi đâu thế anh?" Triệu An An nhỏ giọng hỏi.
“Đến chỗ em sẽ biết.”
Xe dừng ở đường Thuận Đức Phủ, chiếc xe đậu tại thảm cỏ xanh một lúc, anh nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, cuối cùng anh mở dây an toàn cho Triệu An An.
“Em xuống xe đi.” Triệu Tự nói: “Em đi về đằng trước, đừng quay đầu lại.”
Triệu An An ngây thơ mờ mịt, dựa theo lệnh của anh cả xuống xe.
Những bông hoa mùa hè nở rộ khắp bồn hoa, phía cuối có một cô gái đang ngồi cắn một chiếc bánh pudding, ôm một chàng trai làm nũng.
Chàng trai cười ấm áp, trong mắt anh chỉ có cô nhưng lại như chứa đầy những vì sao. Anh cúi đầu muốn hôn cô. Cô gái vòng cánh tay mềm mại qua cổ anh, ngẩng khuôn mặt lên.
Triệu Tự đặt tay lên vô lăng, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Các đốt ngón tay anh trắng bệch, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh.
Triệu An An chậm rãi trợn tròn mắt, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Cô bé giống như viên đạn lao đến ôm chầm cô gái.
“Huhuhu là chị phải không, em rất nhớ chị, chị còn sống, chị ơi..."
Đại Ninh cứng đờ.
Cô cúi đầu nhìn cô bé đang ôm đùi mình, ba năm không gặp, cô bé rưng rưng nước mắt này cuối cùng đã không còn trông như con khỉ con gầy nhom nữa. Khuôn mặt cô bé trở nên tròn trịa, rốt cuộc cũng có vài phần xinh xắn và đáng yêu.
Đại Ninh nuốt bánh pudding xuống, lấy ngón tay đẩy đầu cô bé ra: "Tránh ra, em khóc ghê quá đi mất, chảy nước mũi rồi kìa."
Triệu An An hít hít cái mũi, lại cười ngốc nghếch, bàn tay nhỏ của cô bé nắm chặt đại tiểu thư, không đành lòng buông tay.
Cô bé biết các chị tiên nữ sẽ không chết dễ thế mà, đại tiểu thư nhất định đang sống thật tốt ở một nơi mà mình không nhìn thấy.
Đại Ninh rất không hài lòng khi đang hôn môi thì bị cô bé cắt ngang. Cô thèm muốn vận khí của Ngôn Cảnh, lần này cô mời Ngôn Cảnh ra ngoài với lý do cô muốn chuẩn bị lễ đính hôn, ý định ban đầu của cô là muốn trộm đủ vận khí.
Nhưng hiện tại bị một đôi mắt ngập nước chan chứa cảm động, phấn khởi nhìn mình, làm sao cô có thể trộm vận khí đây? Đại Ninh thử kéo cô bé ra, nhưng Triệu An An như thể sợ cô biến mất nên cứ ôm chặt lấy cô.
Đại Ninh phồng má nói với Ngôn Cảnh: “Kệ nó đi, chúng ta hôn tiếp nhé.”
Ngôn Cảnh: “…”
Tuy anh cũng rất thích hôn cô nhưng anh tạm thời không thể làm nổi chuyện xấu hổ thế này.
“Nó là ai?” Ngôn Cảnh hỏi.
Đại Ninh còn chưa kịp trả lời, Triệu An An đã mở miệng trước: “Em tên Triệu An An, anh là ai vậy?”
Cô bé có chút nhạy cảm.
Mấy năm nay Triệu An An luôn để trong lòng dáng vẻ của anh cả, ngay từ ba năm trước, Triệu An An đã xem Đại Ninh là chị dâu của mình.
Nhưng chú đẹp trai trước mắt lại cho cô bé cảm giác khủng hoảng.
Chị ấy không thể ôm người đàn ông khác như vậy, anh trai sẽ đau lòng lắm.
Cô bé muốn bảo vệ đại tiểu thư, cũng muốn bảo vệ anh mình.
Dù cô có làm gì, cô bé đều cảm thấy ổn cả, cô bé chỉ có thể ngây thơ nhằm địch ý về phía Ngôn Cảnh.
Ngôn Cảnh nhìn ra chút bóng dáng của người kia từ người cô nhóc, đôi mắt anh nhạt đi, giơ tay xách Triệu An An lên.
Anh nhìn Triệu An An đang vùng vẫy, lại nhìn sang Đại Ninh.
Giọng nói gần như lạnh băng hỏi: "Đừng, bảo, nó là..."
Dù anh không nói hết thì ai cũng hiểu ý anh, con của em và anh ta.
1
Đại Ninh: “…”
Triệu An An nói: “Anh buông em ra, buông em ra, chị ơi, cứu em…”
Được rồi, buổi hẹn hò này xem như đi tong bầu không khí.
Cô tức giận quay đầu lại, quả nhiên trông thấy chiếc xe sang trọng màu đen đang đậu dưới gốc cây đa.
Chủ xe ngước mắt lẳng lặng nhìn cô từ khoảng cách của một mùa hè.
Đại Ninh quay đầu, ra vẻ dè dặt đề nghị: “Đúng vậy, con nhóc này là con gái của Triệu Tự, chúng ta âm thầm giết nó đi!"
Triệu An An làm fan cuồng não tàn của cô đang chớp mắt hoang mang.
Triệu Tự chống trán, đuôi mắt đỏ lên.
- -- “Tôi và Triệu An An, ai đáng yêu.”
- -- “An An.”
- -- “Tôi và Triệu An An, anh sẽ cứu ai?”
- -- “Triệu An An.”
Triệu An An đã từng là người cực kỳ quan trọng trong lòng anh, bây giờ lại bị anh tiện tay đuổi đến bên Kỷ Đại Ninh, mong cô mềm lòng một chút.
Ngay cả khi anh biết Đại Ninh còn sống, anh cũng không nói cho nó biết, dù nó đã đau lòng nhiều năm tương tự như mình. Anh muốn chiếm giữ cô một mình, sợ đánh mất cô, anh đã đến tình trạng dù là Triệu An An cũng không thể chứa chấp nổi.
Anh buông bàn tay, nhìn cô từ xa.
Thậm chí Triệu Tự còn nghi ngờ ba năm trước, cô chỉ thật lòng đôi chút với mỗi Triệu An An.
Vậy mà anh lại ghen ghét với chính em gái mình. Chẳng trách... An An vẫn luôn nhạy cảm và hiểu chuyện lại sợ anh.
2
*
Vì Đại Ninh đã báo trước nên lúc này ông Kỷ tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Đám giúp việc thò đầu ra nhìn, họ không biết hai nhân vật làm mưa làm gió đó lần lượt đến đây thăm hỏi nhằm mục đích gì, nhìn còn tưởng đại nạn sắp tới nơi.
Ngôn Cảnh ở lại nhà họ Kỷ rất lâu, đến tối thậm chí ông còn để lại một phần cơm.
Trên bàn ăn, Kỷ Mặc Giác vẫn luôn trầm mặc, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh.
Ngôn Cảnh liếc nhìn hắn, anh cũng không có ý định lấy lòng "cậu em vợ" này, anh cụp mắt đưa chén chè đậu xanh cho Đại Ninh. Kỷ Đại Ninh rất kỹ tính khi uống chè đậu xanh, giữa trời nắng nóng tháng bảy, chè đậu xanh phải đông lạnh và cực ngọt, khi nấu thì đừng nên nấu đậu nhừ quá.
Không biết ông cụ có vừa lòng Ngôn Cảnh không, chứ hắn vô cùng không hài lòng!
Vậy mà ông nội lại đồng ý cho thằng ranh nhà họ Ngôn đính hôn với Đại Ninh!
Lễ đính hôn đã được xác định vào cuối tháng bảy.
Kỷ Mặc Giác nghiến răng hàm sau, nhe răng cười về phía Ngôn Cảnh: “Anh chắc là cậu Ngôn nhỉ, nghe đâu mẹ nhỏ của anh yêu cậu anh, còn yêu đến trên giường luôn. Không lâu trước đây tôi còn gặp cha anh trong một bữa tiệc tối từ thiện, anh đoán xem, ông ta ôm một cô người mẫu, trẻ cỡ nào anh biết không? Cùng lắm chỉ mới 17 tuổi. Tôi thấy nhà anh thú vị nhưo vậy, chẳng lẽ là rắn chuột một ổ [1] sao?”
[1] Ý chỉ bọn xấu cùng một giuộc với nhau.
Ngôn Cảnh dừng động tác lại.
Trong mắt Kỷ Mặc Giác hiện rõ sự ác ý, hắn biết Ngôn Cảnh là tên nói lắp, nhưng mấy chuyện này đều là sự thật bẽ mặt, Ngôn Cảnh không thể phản bác.
Ngôn Cảnh còn chưa kịp lên tiếng, ông cụ đã vỗ bàn, quát lớn: "Kỷ Mặc Giác, cháu lo ăn đi, cái thằng khốn này cháu không biết cách nói chuyện hả."
Dứt lời, ông cụ lại nói chuyện với Ngôn Cảnh: “Tiểu Ngôn, cháu đừng để ý, cái thằng nhóc nhà ông luôn không có phép tắc, ông sẽ dạy dỗ nó thật tốt."
Kỷ Mặc Giác bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Hắn chuyên chọc chỗ đau của Ngôn Cảnh, chốc lát lại tỏ vẻ kinh ngạc trước tật nói lắp của anh, chốc lát lại đề cập vết sẹo nơi cổ họng, thậm chí còn nói về hoàn cảnh trưởng thành của Ngôn Cảnh.
Ông Kỷ tức giận đến mức giậm gậy, chỉ mong đánh Kỷ Mặc Giác một trận.
Ngôn Cảnh mím môi, siết chặt ngón tay.
Dưới gầm bàn, bàn tay mềm mại của Đại Ninh luồn vào tay anh.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, Đại Ninh vùi mặt nhỏ ăn cơm, dáng vẻ rất chi nghiêm túc. Trong mắt Ngôn Cảnh hiện lên ý cười, anh thấp giọng nói: “Không sao.”
Anh lặng lẽ nắm tay Đại Ninh, mặc kệ Kỷ Mặc Giác trêu chọc thế nào trong bữa ăn thì sắc mặt anh cũng không thay đổi. Ai cũng có thể nhìn ra niềm vui mừng của Ngôn Cảnh, dẫu sao anh cũng không ngờ ông Kỷ sẽ đồng ý chuyện của mình và Đại Ninh.
Trước khi đến, Ngôn Cảnh đã biết hai nhà có oán hận từ lâu, anh không bị đuổi đã hay lắm rồi, anh cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, có điều mọi chuyện lại phát triển thuận lợi đến bất ngờ.
Đáy mắt Ngôn Cảnh nhuộm sự vui vẻ khiến Kỷ Mặc Giác gai mắt tột cùng, hắn ném đũa xuống, căm giận nhìn Đại Ninh vẫn luôn tỏ vẻ thờ ơ: "Ông đây ăn no rồi."
Dứt lời, hắn đi khỏi bàn ăn. Thấy Đại Ninh không nói lời nào, sắc mặt Kỷ Mặc Giác càng đen khi trông mình như thằng hề nhảy nhót làm ầm ĩ suốt một đêm.
Ông Kỷ không quan tâm hắn đang lên cơn điên gì, ông nói với Đại Ninh: "Ninh Ninh, cháu tiễn Tiểu Ngôn về đi."
Đại Ninh có lý chẳng sợ nói: "Tự anh ấy đi đi, ngoài đó nóng lắm, cháu không muốn đi đâu."
“Ninh Ninh!”
Ngôn Cảnh lập tức nói: “Để cháu tự, đi, Đại Ninh, không cần, tiễn anh đâu."
Anh xoa xoa tóc cô, cầm áo khoác rồi đứng dậy kính cẩn chào tạm biệt ông Kỷ, xong rồi mới rời khỏi biệt thự nhà họ.
Trước khi ra ngoài, Ngôn Cảnh quay đầu lại.
Đại Ninh ngồi trước bàn ăn đang bưng một cái chén sứ nhỏ màu hồng nhạt, cô cười ngọt ngào về phía anh.
Ngôn Cảnh cũng không nhịn được mỉm cười.
Tâm trạng tồi tệ trong khoảng thời gian này đều biến mất trong tin tốt ngày hôm nay. Có lẽ anh nên thử tin tưởng cô một lần.
Có lẽ cô đã bắt đầu nghe lời, quyết định không dính dáng gì nữa với Triệu Tự, nếu không cô đã không đồng ý đính hôn với anh.
Cả đời này anh sống đầu đường xó chợ, không có ai để nương tựa cũng chẳng có chốn để đi về, đây là lần đầu tiên hạnh phúc gần tầm tay của anh tới như vậy.
Thậm chí anh còn không giữ được vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt tỏa ra ý cười ấm áp.
Xưa nay thứ mà người đàn ông này muốn đều rất ít.
Đại Ninh cắn muỗng, tầm mắt nhìn lên, ánh mắt lưu chuyển.
Trên lầu, Kỷ Điềm lẳng lặng nhìn hết một màn này, ngón tay cô ta siết chặt lan can. Thấy Đại Ninh nhìn mình, cô ta giật mình, buông tay ra, lại trở về dáng vẻ yếu đuối mong manh đi về phòng.
*
Chuyện hôn nhân của hai bên gia đình nhanh chóng lan truyền xôn xao khắp Kinh Thị.
Sau khi A Thập hay tin, hắn nơm nớp lo sợ Triệu gia sẽ nổi điên. Dù sao ngày hôm đó đến cửa cầu hôn, ngay cả chốn yên thân là quặng châu báu Ổ Đông anh cũng bằng lòng cho đi, ai mà ngờ mới qua mấy ngày, Kỷ Đại Ninh sắp lấy thằng nhóc nhà họ Ngôn.
Kẻ khác không biết, A Thập có thể không biết sao?
Thằng nhóc đó suýt thì rơi vào tay Triệu gia. Kết quả người không chết mà còn thành tình địch cướp phụ nữ với anh.
A Thập đã theo Triệu Tự nhiều năm nên biết rất rõ sự thay đổi của anh.
Triệu Tự đã từng là người chính trực tốt bụng, đáy mắt anh là sự thẳng thắn vô tư. Bây giờ đôi mắt anh là một vùng cằn cỗi, chỉ khi nghe thấy tên Kỷ Đại Ninh mới xuất hiện sức sống.
Thủ đoạn của anh tàn nhẫn, tâm địa cũng dần trở nên cứng rắn, càng ngày càng có tố chất thần kinh và đa nghi, đến hai đứa em cũng sợ anh.
Anh như kẻ điên bình tĩnh.
Càng như một kẻ đáng thương.
Đêm đó biết tin Đại Ninh sắp đính hôn, Triệu Tự không xuống lầu dùng bữa, A Thập lo lắng cho anh, đành lặng lẽ đi lên nhìn anh.
Gió đêm tháng bảy thổi vào, Triệu Tự đứng trước cửa sổ sát đất không nói gì, anh nhìn ánh đèn của mọi nhà.
Vào lúc đó, A Thập chợt cảm thấy được sự bất lực từ anh.
Người đàn ông này không thể quay về quá khứ lại cũng không nhìn thấy tương lai. Anh lo được lo mất, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ để vào giấc, anh muốn nắm chặt nên không tiếc bản thân mình trở nên hèn hạ, đáng ghét.
Anh đã đánh mất chính mình, phát hiện dù làm thế nào thì Kỷ Đại Ninh cũng không thích mình. Ai rồi cũng phải trưởng thành, nhưng anh lại trưởng thành thành một người bị thối rữa từ bên trong.
1
Cảm giác bất lực khắc sâu vào xương tủy, chỉ liếc mắt một cái mà cũng khiến lòng A Thập trống rỗng.
Hắn nghĩ thầm, tại sao phải như thế.
Nếu đại tiểu thư bằng lòng ở bên Triệu gia thì anh nhất định sẽ dần tốt lên. Anh sẽ lại trở thành con người chu đáo ôn hòa, chính nghĩa bao dung. Anh thích cô nhiều như vậy thì dù cô muốn gì, Triệu gia cũng sẽ đưa hết cho cô, ngay cả khi cô lừa anh đi tìm chết, anh cũng không nhăn mày lấy một cái.
Nhưng cô không cần anh, cô hờ hững lại quyết đoán, thậm chí khinh thường lá mặt lá trái cùng anh, thế nên cô dứt khoát cắt đứt quan hệ.
A Thập thật sự sợ Triệu Tự xảy ra chuyện, nhưng không ngờ ngày hôm sau Triệu Tự mở cửa phòng với vẻ mặt bình tĩnh.
Anh dắt Triệu An An: “Anh cả dẫn em ra ngoài.”
Cô bé đã từng tin tưởng anh nhất thế mà khi nghe vậy lại hơi do dự.
“Anh cả không cần đi làm việc sao ạ?”
“Hôm nay không cần.”
Triệu An An khẽ “ồ” một tiếng, cô bé như cầu cứu nhìn về phía Triệu Bình.
Triệu Tự ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé: “Sao vậy, bây giờ trông anh cả đáng sợ lắm sao? Anh dẫn An An ra ngoài chơi, An An cũng không muốn?"
Mặt Triệu An An đỏ lên, vội vã xua tay: “Không phải, em chỉ sợ làm phiền anh thôi, bởi em biết anh rất bận. Em không sợ anh đâu, tại sao em lại sợ anh chứ, em, em..."
Cô bé càng căng thẳng thì càng nói năng lộn xộn. May mà có Triệu Bình ưỡn ngực đứng ra: “Anh à, An An ăn nói vụng về đó giờ, em ấy không có ý đó đâu, anh dẫn An An ra ngoài, vậy anh có thể dẫn em theo luôn được không?"
“Không được.” Triệu Tự liếc nhìn cậu một cái: “Em ở nhà đi.”
Khi Triệu An An lên xe, cô bé nhịn không được thắt dây an toàn ngay rồi lẳng lặng đánh giá anh cả. Cô bé xem như được anh nuôi lớn, có điều hai năm nay trạng thái tinh thần của anh không mấy tốt, anh luôn làm việc liều mạng, Triệu An An và anh cũng dần lạnh nhạt không ít.
Cô bé đương nhiên càng thân thiết hơn với Triệu Bình- người vẫn luôn làm bạn với mình trong hai năm qua.
“Chúng ta đi đâu thế anh?" Triệu An An nhỏ giọng hỏi.
“Đến chỗ em sẽ biết.”
Xe dừng ở đường Thuận Đức Phủ, chiếc xe đậu tại thảm cỏ xanh một lúc, anh nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, cuối cùng anh mở dây an toàn cho Triệu An An.
“Em xuống xe đi.” Triệu Tự nói: “Em đi về đằng trước, đừng quay đầu lại.”
Triệu An An ngây thơ mờ mịt, dựa theo lệnh của anh cả xuống xe.
Những bông hoa mùa hè nở rộ khắp bồn hoa, phía cuối có một cô gái đang ngồi cắn một chiếc bánh pudding, ôm một chàng trai làm nũng.
Chàng trai cười ấm áp, trong mắt anh chỉ có cô nhưng lại như chứa đầy những vì sao. Anh cúi đầu muốn hôn cô. Cô gái vòng cánh tay mềm mại qua cổ anh, ngẩng khuôn mặt lên.
Triệu Tự đặt tay lên vô lăng, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Các đốt ngón tay anh trắng bệch, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh.
Triệu An An chậm rãi trợn tròn mắt, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Cô bé giống như viên đạn lao đến ôm chầm cô gái.
“Huhuhu là chị phải không, em rất nhớ chị, chị còn sống, chị ơi..."
Đại Ninh cứng đờ.
Cô cúi đầu nhìn cô bé đang ôm đùi mình, ba năm không gặp, cô bé rưng rưng nước mắt này cuối cùng đã không còn trông như con khỉ con gầy nhom nữa. Khuôn mặt cô bé trở nên tròn trịa, rốt cuộc cũng có vài phần xinh xắn và đáng yêu.
Đại Ninh nuốt bánh pudding xuống, lấy ngón tay đẩy đầu cô bé ra: "Tránh ra, em khóc ghê quá đi mất, chảy nước mũi rồi kìa."
Triệu An An hít hít cái mũi, lại cười ngốc nghếch, bàn tay nhỏ của cô bé nắm chặt đại tiểu thư, không đành lòng buông tay.
Cô bé biết các chị tiên nữ sẽ không chết dễ thế mà, đại tiểu thư nhất định đang sống thật tốt ở một nơi mà mình không nhìn thấy.
Đại Ninh rất không hài lòng khi đang hôn môi thì bị cô bé cắt ngang. Cô thèm muốn vận khí của Ngôn Cảnh, lần này cô mời Ngôn Cảnh ra ngoài với lý do cô muốn chuẩn bị lễ đính hôn, ý định ban đầu của cô là muốn trộm đủ vận khí.
Nhưng hiện tại bị một đôi mắt ngập nước chan chứa cảm động, phấn khởi nhìn mình, làm sao cô có thể trộm vận khí đây? Đại Ninh thử kéo cô bé ra, nhưng Triệu An An như thể sợ cô biến mất nên cứ ôm chặt lấy cô.
Đại Ninh phồng má nói với Ngôn Cảnh: “Kệ nó đi, chúng ta hôn tiếp nhé.”
Ngôn Cảnh: “…”
Tuy anh cũng rất thích hôn cô nhưng anh tạm thời không thể làm nổi chuyện xấu hổ thế này.
“Nó là ai?” Ngôn Cảnh hỏi.
Đại Ninh còn chưa kịp trả lời, Triệu An An đã mở miệng trước: “Em tên Triệu An An, anh là ai vậy?”
Cô bé có chút nhạy cảm.
Mấy năm nay Triệu An An luôn để trong lòng dáng vẻ của anh cả, ngay từ ba năm trước, Triệu An An đã xem Đại Ninh là chị dâu của mình.
Nhưng chú đẹp trai trước mắt lại cho cô bé cảm giác khủng hoảng.
Chị ấy không thể ôm người đàn ông khác như vậy, anh trai sẽ đau lòng lắm.
Cô bé muốn bảo vệ đại tiểu thư, cũng muốn bảo vệ anh mình.
Dù cô có làm gì, cô bé đều cảm thấy ổn cả, cô bé chỉ có thể ngây thơ nhằm địch ý về phía Ngôn Cảnh.
Ngôn Cảnh nhìn ra chút bóng dáng của người kia từ người cô nhóc, đôi mắt anh nhạt đi, giơ tay xách Triệu An An lên.
Anh nhìn Triệu An An đang vùng vẫy, lại nhìn sang Đại Ninh.
Giọng nói gần như lạnh băng hỏi: "Đừng, bảo, nó là..."
Dù anh không nói hết thì ai cũng hiểu ý anh, con của em và anh ta.
1
Đại Ninh: “…”
Triệu An An nói: “Anh buông em ra, buông em ra, chị ơi, cứu em…”
Được rồi, buổi hẹn hò này xem như đi tong bầu không khí.
Cô tức giận quay đầu lại, quả nhiên trông thấy chiếc xe sang trọng màu đen đang đậu dưới gốc cây đa.
Chủ xe ngước mắt lẳng lặng nhìn cô từ khoảng cách của một mùa hè.
Đại Ninh quay đầu, ra vẻ dè dặt đề nghị: “Đúng vậy, con nhóc này là con gái của Triệu Tự, chúng ta âm thầm giết nó đi!"
Triệu An An làm fan cuồng não tàn của cô đang chớp mắt hoang mang.
Triệu Tự chống trán, đuôi mắt đỏ lên.
- -- “Tôi và Triệu An An, ai đáng yêu.”
- -- “An An.”
- -- “Tôi và Triệu An An, anh sẽ cứu ai?”
- -- “Triệu An An.”
Triệu An An đã từng là người cực kỳ quan trọng trong lòng anh, bây giờ lại bị anh tiện tay đuổi đến bên Kỷ Đại Ninh, mong cô mềm lòng một chút.
Ngay cả khi anh biết Đại Ninh còn sống, anh cũng không nói cho nó biết, dù nó đã đau lòng nhiều năm tương tự như mình. Anh muốn chiếm giữ cô một mình, sợ đánh mất cô, anh đã đến tình trạng dù là Triệu An An cũng không thể chứa chấp nổi.
Anh buông bàn tay, nhìn cô từ xa.
Thậm chí Triệu Tự còn nghi ngờ ba năm trước, cô chỉ thật lòng đôi chút với mỗi Triệu An An.
Vậy mà anh lại ghen ghét với chính em gái mình. Chẳng trách... An An vẫn luôn nhạy cảm và hiểu chuyện lại sợ anh.
2
*