Chương : 1
Mình chết chắc rồi.
Tiêu Thế gục đầu, từng đợt gió lạnh thổi tới, phả lên lưng y, cho dù có dựa vào ghế, vẫn có cảm giác run người.
Nhưng thứ lạnh nhất không phải là gió, mà là ánh mắt của người đàn ông trước mặt y lúc này.
“Nói như thế, ý của cậu là?”
Nam nhân nghe y giải thích xong khuôn mặt lạnh lùng thường ngày có vẻ lại lạnh thêm vài phần.
“Ý tứ của ta là,… Thực sự chỉ là bạn bè bình thường thôi.” – Tiêu Thế bất đắc dĩ – “Đó chỉ là một trò đùa thôi.”
Người đàn ông trước mặt này cứ nhìn chằm chằm mình, cứ như định dùng mắt để đóng đinh mình giống như chúa Jesu bị đóng đinh vào cây thánh giá vậy.
Nhưng mà, ác độc hơn, hình như mình có cảm giác đối phương muốn băm vằm mình ra, thành thịt xay, còn cho vào chảo chiên giòn…
Loại liên tưởng này thuần thúy chỉ là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Tiêu Thế là một đầu bếp.
“Không có giải thích nào tốt hơn sao?” – Người đàn ông vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng, cho dù không ngẩng đầu Tiêu Thế cũng vẫn có thể cảm nhận được đối phương đang phải nghiến răng nghiến lợi để nói ra những lời này.
Giải thích?
Còn có thể giải thích thế nào đây?
Từ đầu đến cuối đều là thật tình, nhưng dưới con mắt của hắn, mảnh chân tình đó không bằng…chó ven đường. Chó đi bậy trên đường còn bị phạt tiền, tâm hắn bị xé nhỏ ra thì cũng không có gì là lạ.
“Ta thực sự không có nói sai.” – Tiêu Thế bất đắc dĩ cười khổ, đôi mắt ôn nhuận nhìn về nam nhân trầm tư trước mặt, không thấy đối phương có phản ứng gì, khẽ thăm dò – “Nhạc phụ?”
Xưng hô cấm kị vừa xuất hiện, sắc mặt nam nhân trầm xuống vài phần, Tiêu Thế xấu hổ đổi giọng – “Ặc, Mạch Ngôn.”
Nam nhân mặt không chút biểu tình, cầm lấy cốc nước trước mặt, nhấp một ngụm, ánh mắt sắc bén quét lên người vị đầu bếp tài ba, thản nhiên nói: “Hôm nay còn phải làm việc không?”
“Còn một khách sạn năm sao nữa.” – Tiêu Thế ôn hòa cười nói – “Còn phải nghiên cứu mấy món ăn mới, chắc sẽ hơi muộn một chút.”
“Ừ.”
Ừ hay đã biết.
Đôi khi những lời nói ngắn gọn quá mức của nhạc phụ đại nhân sẽ làm cho người nghĩ không được tự nhiên, giống như là tiểu hài tử vậy, thảo nào người ta vẫn nói, trưởng bối còn phải để cho trẻ con đến dỗ.
Tiêu Thế bật cười, bầu không khí hòa hoãn lên rất nhiều.
“Cười cái gì?” – Tô Mạch Ngôn liếc mắt, đôi mắt đen lộ ra một tia không giải thích được, mi tâm cũng hơi nhăn lại.
Cười ngài như trẻ con vậy.
Loại lời đại nghịch bất đạo này có cho tiền Tiêu Thế cũng không dám nói, hơn nữa vấn đề chính còn chưa giải quyết xong.
Khóe môi y nhếch lên thành một nụ cười ôn hòa, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra một chút uể oải: “Mạch Ngôn, chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, tin tưởng ta.”
Mấy cô gái trẻ yểu điệu đi qua chỗ hai người, nghe được câu nói đó, không khỏi cười rộ lên, ánh mắt đen tối đảo qua đảo lại trên người hai người.
Ánh mắt Tô Mạch Ngôn lại lạnh hơn.
Tiêu Thế co quắp miệng, quả thực giờ phút này y rất mong muốn được quay vào bếp cầm dao phay ra tống cổ mấy bà cô nhiều chuyện này ra khỏi nhà hàng ngay lập tức.
Đây chính là nhạc phụ đại nhân của ta, mấy người nghĩ cái gì đen tối thế hả ?
Không sai.
Y, Tiêu Thế, hiện tại đang đường hoàng ngồi đối diện nhạc phụ đại nhân tại khu trung tâm phồn hoa nhất thành phố N, tại một nhà hàng danh tiếng, giằng co.
Rõ ràng là được hẹn đến, nhưng sao cứ như kiểu sắp bị giết chết đến nơi rồi.
Cổ nhân từng nói: Tự làm bậy, không thể sống. Tiêu Thế cảm giác cái chết của mình cũng không còn xa lắm.
Gặp gỡ Tô Na hơn một năm, kết hôn được gần nửa năm, bỏ qua tình trạng cả năm không có biểu tình gì, y mới được thấy nhạc phụ đại nhân hai lần, một lần là tại hôn lễ của hai người, lần thứ hai chính là lúc này đây.
Tuy rằng khuôn mặt cứng nhắc của nhạc phụ đại nhân có thể che giấu một chút tâm tình, nhưng với kinh nghiệm lâu năm trong nghề phục vụ, Tiêu Thế vẫn có bản lĩnh quan sát nét mặt người khác.
Huống chi, cho dù không hiểu về cách nhìn mặt người khác, việc này cũng đủ làm cho người ta phải tức giận.
“Uống nước.” – Tô Mạch Ngôn mặt không biểu tình đẩy cốc nước trước mặt,
Tiêu Thế là đầu bếp trưởng của một nhà hàng Trung Quốc, vị giác đối với y là vô cùng quan trọng, nếu không phải là tình huống đặc thù, y sẽ không bao giờ nếm thử những thứ quá kích thích với vị giác.
Tô Mạch Ngôn tuy không thích tên con rể này, nhưng cũng không làm khó dễ, mỗi lần gặp mặt đều vì y mà chuẩn bị nước khoáng.
Tiêu Thế cũng hiểu là giải thích khiến cho y khô cả họng, cầm lấy cốc, uống một ngụm, cau mày nói: “Mạch Ngôn, ta…”
“Cái tin nhắn kia là trò đùa của bạn cậu, cả thể xác lẫn linh hồn cậu đều là của Na Na hết.” – Tô Mạch Ngôn thong thả nói.
Tiêu Thế nuốt nước bọt, nói: “Đúng, mọi chuyện là như thế.”
Nhìn kỹ khuôn mặt đạm mạc của đối phương, y đột nhiên nhận ra lời vừa rồi của đối phương là đùa cợt.
Vô luận nói thế nào, băng sơn nhạc phụ còn có một chút hài hước, chuyện này đủ làm cho y thấy kinh hoàng rồi.
Trong mắt Tiêu Thế, Tô Mạch Ngôn là một thứ tồn tại vừa đáng sợ lại làm cho người khác phải đau đầu.
Tính từ cái ngày mà y cầu hôn với Tô Na, nhạc phụ đại nhân đã không bao giờ cấp cho y một cái nhìn có thể coi là hòa nhã.
Cho dù biết rằng đối phương đã bốn mươi mốt tuổi, đối mặt với bất kỳ kẻ nào cũng vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Tiêu Thế có cảm giác, đối phương hình như đối xử với y có chút bất đồng.
Mao chủ tịch đã nói, đối đãi với đồng chí phải ấm áp như gió xuân, đối đãi với địch nhân phải nghiêm khắc như gió đông lạnh lẽo.
Y đoán chắc trăm phần trăm y đã được coi là địch nhân rồi.
Tô Na là một nghiên cứu sinh, chuyên ngành khảo cổ học, hai vợ chồng quanh năm suốt tháng cũng chả được vài lần gặp mặt.
Tiêu Thế làm đầu bếp ở khách sạn, mỗi ngày dù có bận rộn thế nào cũng không quên chuẩn bị cơm nước cho nhạc phụ đại nhân, vậy mà chưa từng được một câu khen ngợi; mỗi cuối tuần phải mang lễ vật đến thăm hỏi, thuận tiện còn phải dọn dẹp nhà cửa cho hắn, vậy mà cũng chưa từng được đối phương mỉm cười lấy một cái.
Tô Mạch Ngôn thậm chí còn không cho y gọi là nhạc phụ.
Tuy nói rằng hắn lớn lên ở nước ngoài, có thể gọi thẳng tên nhau là chuyện bình thường, nhưng hiện tại đang ở quốc nội, vậy mà còn muốn gọi tên hắn, quả thực là coi nhau như người xa lạ.
Nói trắng ra, là hắn khinh thường đầu bếp bé nhỏ không đáng nói, hay là thích cái vị phó giám đốc An Duệ kia nhiều hơn.
Tiêu Thế mệt mỏi xoa xoa mi tâm, phiền muộn muốn chết.
Hiện tại đùa giỡn ra thế này, hắn nhất định thấy mình rất đáng ghét….. Cái tay chết tiệt này! Lại còn con mắt vô dụng kia! Tiêu Thế hận không thể tự chọc mù hai mắt sau đó chặt tay mình luôn!
Nếu như không có chúng nó, mọi chuyện sẽ không thành như vậy.
Ngày đó, khó khăn lắm Tiêu Thế mới được nghỉ ngơi.
Tô Na đi đâu, người làm chồng như y cũng không rõ được, tựa hồ như đã vào vùng núi, tín hiệu hôm nay đều không bắt được.
Một nam nhân độc thân như y lại ở cùng một nam nhân chả có tí ấm áp nào, nhàn rỗi quá thành ra nhàm chán.
Nam nhân 28 tuổi đang ở thời kì sung sức, mà vợ thì lại đi khắp nơi, số lần thân thiết có thể đếm trên đầu ngón tay, cho dù là nam nhân có khả năng nhẫn nhịn cao đến mấy, cũng không thể tránh khỏi khó chịu.
Cuộc đời mà… vợ không có nhà, đương nhiên là phải tìm chỗ để mà phát tiết.
Tiêu Thế cũng như vô số nam nhân khác, tự cấp tự túc mà làm thôi.
Thảm kịch, chính là bắt đầu như thế.
Thái độ làm người của Tiêu Thế vốn hiền hòa, tướng mạo cũng tốt, bạn bè rất nhiều, nhưng mà ít người có thể tâm sự được,
Nhưng mà Hãn Kiện tuyệt đối khác biệt.
Hãn Kiện, tên hiếm thấy, người cũng hãn tiện.
Nhất là mỗi khi hắn mở miệng, mới được ba giây đã bị coi thường, mãi cho đến khi đóng lại, con mắt vẫn không ngừng khiêu khích, quả thực là phải xin lỗi cha mẹ hắn vì có thể cho hắn cái vẻ bề ngoài như thế.
Hai người kết bạn, cũng vì Hãn Kiện chủ động. Theo như hắn nói, đầu năm nay, người có thể chịu được Tiêu Thế không nhiều lắm.
Thế nhưng, ngày nào đó, cái ngày mà máu chảy đầy đồng, Tiêu Thế lần đầu tiên nghĩ, Hãn Kiện quả là tiện đến mức muốn đánh !
Lúc đó, y hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác hưng phấn, thì điện thoại di động bên cạnh đột nhiên báo có tin nhắn.
Tiêu Thế liếc mắt, hai chữ “Tiện Tiện” hiện rõ trên điện thoại.
Y nhìn đồng hồ treo tường, đã nửa đêm rồi.
From Tiện Tiện:
Thân ái, rời giường ~~ rời giường ~ rời giường động súng ~ (^o^)/
“…”
Tiêu Thế cúi đầu nhìn huynh đệ đang đứng thẳng, lại nhìn mấy chữ trên điện thoại, khóe môi co quắp, tiếp tục công việc đang dang dở.
Một chốc sau, lại có tin nhắn đến.
From Tiện Tiện:
Người ta đang rất tịch mịch nha~ Cùng nhau đi tiểu đi~~~
“…”
Tiêu Thế đầu đầy hắc tuyến, nửa người dưới cảm giác như nhũn ra.
Tin nhắn thứ ba lại đến.
From Tiện Tiện:
Bảo bối, người ta đã tắm rửa sạch sẽ rồi, anh thích loại tư thế nào?
Tiêu Thế rốt cục không thể nhịn hơn được nữa.
Nửa đêm quấy rầy tôi còn chưa tính sổ! Vậy mà cậu lại còn dám làm tôi phát ói!
Cậu biết làm cho người khác buồn nôn thì tưởng tôi không biết chắc, cậu dám làm cho tiểu huynh đệ nhà tôi không lên nổi… Đối với một thanh niên phơi phới không có vợ ở nhà điều đó quả là đáng bị trời tru đất diệt.
Tiêu Thế trán nổi đầy gân xanh, cười nham hiểm, cầm lấy điện thoại nhắn lại. “Bảo bối, đi đánh răng kĩ càng đi, anh thích em khẩu X…”
Viết xong, Tiêu Thế mở phần số mới liên lạc, tìm tên Tiện Tiện.
Tiêu Thế rất ít nhắn tin, người gần nhất nhắn cho cũng chỉ có Hãn Kiện và Tô Mạch Ngôn. Vì vậy trong phần liên lạc gần nhất cũng chỉ có tên hai người đó.
“Tiện Tiện” và “Hoa Lài”.
Chọn được dãy số, điện thoại đột nhiên rung lên, Tiêu Thế run tay, ấn nhầm phím chuyển xuống.
Vì vậy, Tô Mạch Ngôn nửa đêm đang tăng ca ở công ty nhận được tin nhắn:
From Tiêu Thế:
“Bảo bối, đi đánh răng kĩ càng đi, anh thích em khẩu X…”
Tô Mạch Ngôn không hổ danh là tinh anh của công ty, chỉ đờ người ra nửa giây, liền trấn tĩnh lại ngay lập tức:
“Khẩu X là nhãn hiệu gì?”
Tiêu Thế gục đầu, từng đợt gió lạnh thổi tới, phả lên lưng y, cho dù có dựa vào ghế, vẫn có cảm giác run người.
Nhưng thứ lạnh nhất không phải là gió, mà là ánh mắt của người đàn ông trước mặt y lúc này.
“Nói như thế, ý của cậu là?”
Nam nhân nghe y giải thích xong khuôn mặt lạnh lùng thường ngày có vẻ lại lạnh thêm vài phần.
“Ý tứ của ta là,… Thực sự chỉ là bạn bè bình thường thôi.” – Tiêu Thế bất đắc dĩ – “Đó chỉ là một trò đùa thôi.”
Người đàn ông trước mặt này cứ nhìn chằm chằm mình, cứ như định dùng mắt để đóng đinh mình giống như chúa Jesu bị đóng đinh vào cây thánh giá vậy.
Nhưng mà, ác độc hơn, hình như mình có cảm giác đối phương muốn băm vằm mình ra, thành thịt xay, còn cho vào chảo chiên giòn…
Loại liên tưởng này thuần thúy chỉ là xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Tiêu Thế là một đầu bếp.
“Không có giải thích nào tốt hơn sao?” – Người đàn ông vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng, cho dù không ngẩng đầu Tiêu Thế cũng vẫn có thể cảm nhận được đối phương đang phải nghiến răng nghiến lợi để nói ra những lời này.
Giải thích?
Còn có thể giải thích thế nào đây?
Từ đầu đến cuối đều là thật tình, nhưng dưới con mắt của hắn, mảnh chân tình đó không bằng…chó ven đường. Chó đi bậy trên đường còn bị phạt tiền, tâm hắn bị xé nhỏ ra thì cũng không có gì là lạ.
“Ta thực sự không có nói sai.” – Tiêu Thế bất đắc dĩ cười khổ, đôi mắt ôn nhuận nhìn về nam nhân trầm tư trước mặt, không thấy đối phương có phản ứng gì, khẽ thăm dò – “Nhạc phụ?”
Xưng hô cấm kị vừa xuất hiện, sắc mặt nam nhân trầm xuống vài phần, Tiêu Thế xấu hổ đổi giọng – “Ặc, Mạch Ngôn.”
Nam nhân mặt không chút biểu tình, cầm lấy cốc nước trước mặt, nhấp một ngụm, ánh mắt sắc bén quét lên người vị đầu bếp tài ba, thản nhiên nói: “Hôm nay còn phải làm việc không?”
“Còn một khách sạn năm sao nữa.” – Tiêu Thế ôn hòa cười nói – “Còn phải nghiên cứu mấy món ăn mới, chắc sẽ hơi muộn một chút.”
“Ừ.”
Ừ hay đã biết.
Đôi khi những lời nói ngắn gọn quá mức của nhạc phụ đại nhân sẽ làm cho người nghĩ không được tự nhiên, giống như là tiểu hài tử vậy, thảo nào người ta vẫn nói, trưởng bối còn phải để cho trẻ con đến dỗ.
Tiêu Thế bật cười, bầu không khí hòa hoãn lên rất nhiều.
“Cười cái gì?” – Tô Mạch Ngôn liếc mắt, đôi mắt đen lộ ra một tia không giải thích được, mi tâm cũng hơi nhăn lại.
Cười ngài như trẻ con vậy.
Loại lời đại nghịch bất đạo này có cho tiền Tiêu Thế cũng không dám nói, hơn nữa vấn đề chính còn chưa giải quyết xong.
Khóe môi y nhếch lên thành một nụ cười ôn hòa, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra một chút uể oải: “Mạch Ngôn, chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, tin tưởng ta.”
Mấy cô gái trẻ yểu điệu đi qua chỗ hai người, nghe được câu nói đó, không khỏi cười rộ lên, ánh mắt đen tối đảo qua đảo lại trên người hai người.
Ánh mắt Tô Mạch Ngôn lại lạnh hơn.
Tiêu Thế co quắp miệng, quả thực giờ phút này y rất mong muốn được quay vào bếp cầm dao phay ra tống cổ mấy bà cô nhiều chuyện này ra khỏi nhà hàng ngay lập tức.
Đây chính là nhạc phụ đại nhân của ta, mấy người nghĩ cái gì đen tối thế hả ?
Không sai.
Y, Tiêu Thế, hiện tại đang đường hoàng ngồi đối diện nhạc phụ đại nhân tại khu trung tâm phồn hoa nhất thành phố N, tại một nhà hàng danh tiếng, giằng co.
Rõ ràng là được hẹn đến, nhưng sao cứ như kiểu sắp bị giết chết đến nơi rồi.
Cổ nhân từng nói: Tự làm bậy, không thể sống. Tiêu Thế cảm giác cái chết của mình cũng không còn xa lắm.
Gặp gỡ Tô Na hơn một năm, kết hôn được gần nửa năm, bỏ qua tình trạng cả năm không có biểu tình gì, y mới được thấy nhạc phụ đại nhân hai lần, một lần là tại hôn lễ của hai người, lần thứ hai chính là lúc này đây.
Tuy rằng khuôn mặt cứng nhắc của nhạc phụ đại nhân có thể che giấu một chút tâm tình, nhưng với kinh nghiệm lâu năm trong nghề phục vụ, Tiêu Thế vẫn có bản lĩnh quan sát nét mặt người khác.
Huống chi, cho dù không hiểu về cách nhìn mặt người khác, việc này cũng đủ làm cho người ta phải tức giận.
“Uống nước.” – Tô Mạch Ngôn mặt không biểu tình đẩy cốc nước trước mặt,
Tiêu Thế là đầu bếp trưởng của một nhà hàng Trung Quốc, vị giác đối với y là vô cùng quan trọng, nếu không phải là tình huống đặc thù, y sẽ không bao giờ nếm thử những thứ quá kích thích với vị giác.
Tô Mạch Ngôn tuy không thích tên con rể này, nhưng cũng không làm khó dễ, mỗi lần gặp mặt đều vì y mà chuẩn bị nước khoáng.
Tiêu Thế cũng hiểu là giải thích khiến cho y khô cả họng, cầm lấy cốc, uống một ngụm, cau mày nói: “Mạch Ngôn, ta…”
“Cái tin nhắn kia là trò đùa của bạn cậu, cả thể xác lẫn linh hồn cậu đều là của Na Na hết.” – Tô Mạch Ngôn thong thả nói.
Tiêu Thế nuốt nước bọt, nói: “Đúng, mọi chuyện là như thế.”
Nhìn kỹ khuôn mặt đạm mạc của đối phương, y đột nhiên nhận ra lời vừa rồi của đối phương là đùa cợt.
Vô luận nói thế nào, băng sơn nhạc phụ còn có một chút hài hước, chuyện này đủ làm cho y thấy kinh hoàng rồi.
Trong mắt Tiêu Thế, Tô Mạch Ngôn là một thứ tồn tại vừa đáng sợ lại làm cho người khác phải đau đầu.
Tính từ cái ngày mà y cầu hôn với Tô Na, nhạc phụ đại nhân đã không bao giờ cấp cho y một cái nhìn có thể coi là hòa nhã.
Cho dù biết rằng đối phương đã bốn mươi mốt tuổi, đối mặt với bất kỳ kẻ nào cũng vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Tiêu Thế có cảm giác, đối phương hình như đối xử với y có chút bất đồng.
Mao chủ tịch đã nói, đối đãi với đồng chí phải ấm áp như gió xuân, đối đãi với địch nhân phải nghiêm khắc như gió đông lạnh lẽo.
Y đoán chắc trăm phần trăm y đã được coi là địch nhân rồi.
Tô Na là một nghiên cứu sinh, chuyên ngành khảo cổ học, hai vợ chồng quanh năm suốt tháng cũng chả được vài lần gặp mặt.
Tiêu Thế làm đầu bếp ở khách sạn, mỗi ngày dù có bận rộn thế nào cũng không quên chuẩn bị cơm nước cho nhạc phụ đại nhân, vậy mà chưa từng được một câu khen ngợi; mỗi cuối tuần phải mang lễ vật đến thăm hỏi, thuận tiện còn phải dọn dẹp nhà cửa cho hắn, vậy mà cũng chưa từng được đối phương mỉm cười lấy một cái.
Tô Mạch Ngôn thậm chí còn không cho y gọi là nhạc phụ.
Tuy nói rằng hắn lớn lên ở nước ngoài, có thể gọi thẳng tên nhau là chuyện bình thường, nhưng hiện tại đang ở quốc nội, vậy mà còn muốn gọi tên hắn, quả thực là coi nhau như người xa lạ.
Nói trắng ra, là hắn khinh thường đầu bếp bé nhỏ không đáng nói, hay là thích cái vị phó giám đốc An Duệ kia nhiều hơn.
Tiêu Thế mệt mỏi xoa xoa mi tâm, phiền muộn muốn chết.
Hiện tại đùa giỡn ra thế này, hắn nhất định thấy mình rất đáng ghét….. Cái tay chết tiệt này! Lại còn con mắt vô dụng kia! Tiêu Thế hận không thể tự chọc mù hai mắt sau đó chặt tay mình luôn!
Nếu như không có chúng nó, mọi chuyện sẽ không thành như vậy.
Ngày đó, khó khăn lắm Tiêu Thế mới được nghỉ ngơi.
Tô Na đi đâu, người làm chồng như y cũng không rõ được, tựa hồ như đã vào vùng núi, tín hiệu hôm nay đều không bắt được.
Một nam nhân độc thân như y lại ở cùng một nam nhân chả có tí ấm áp nào, nhàn rỗi quá thành ra nhàm chán.
Nam nhân 28 tuổi đang ở thời kì sung sức, mà vợ thì lại đi khắp nơi, số lần thân thiết có thể đếm trên đầu ngón tay, cho dù là nam nhân có khả năng nhẫn nhịn cao đến mấy, cũng không thể tránh khỏi khó chịu.
Cuộc đời mà… vợ không có nhà, đương nhiên là phải tìm chỗ để mà phát tiết.
Tiêu Thế cũng như vô số nam nhân khác, tự cấp tự túc mà làm thôi.
Thảm kịch, chính là bắt đầu như thế.
Thái độ làm người của Tiêu Thế vốn hiền hòa, tướng mạo cũng tốt, bạn bè rất nhiều, nhưng mà ít người có thể tâm sự được,
Nhưng mà Hãn Kiện tuyệt đối khác biệt.
Hãn Kiện, tên hiếm thấy, người cũng hãn tiện.
Nhất là mỗi khi hắn mở miệng, mới được ba giây đã bị coi thường, mãi cho đến khi đóng lại, con mắt vẫn không ngừng khiêu khích, quả thực là phải xin lỗi cha mẹ hắn vì có thể cho hắn cái vẻ bề ngoài như thế.
Hai người kết bạn, cũng vì Hãn Kiện chủ động. Theo như hắn nói, đầu năm nay, người có thể chịu được Tiêu Thế không nhiều lắm.
Thế nhưng, ngày nào đó, cái ngày mà máu chảy đầy đồng, Tiêu Thế lần đầu tiên nghĩ, Hãn Kiện quả là tiện đến mức muốn đánh !
Lúc đó, y hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác hưng phấn, thì điện thoại di động bên cạnh đột nhiên báo có tin nhắn.
Tiêu Thế liếc mắt, hai chữ “Tiện Tiện” hiện rõ trên điện thoại.
Y nhìn đồng hồ treo tường, đã nửa đêm rồi.
From Tiện Tiện:
Thân ái, rời giường ~~ rời giường ~ rời giường động súng ~ (^o^)/
“…”
Tiêu Thế cúi đầu nhìn huynh đệ đang đứng thẳng, lại nhìn mấy chữ trên điện thoại, khóe môi co quắp, tiếp tục công việc đang dang dở.
Một chốc sau, lại có tin nhắn đến.
From Tiện Tiện:
Người ta đang rất tịch mịch nha~ Cùng nhau đi tiểu đi~~~
“…”
Tiêu Thế đầu đầy hắc tuyến, nửa người dưới cảm giác như nhũn ra.
Tin nhắn thứ ba lại đến.
From Tiện Tiện:
Bảo bối, người ta đã tắm rửa sạch sẽ rồi, anh thích loại tư thế nào?
Tiêu Thế rốt cục không thể nhịn hơn được nữa.
Nửa đêm quấy rầy tôi còn chưa tính sổ! Vậy mà cậu lại còn dám làm tôi phát ói!
Cậu biết làm cho người khác buồn nôn thì tưởng tôi không biết chắc, cậu dám làm cho tiểu huynh đệ nhà tôi không lên nổi… Đối với một thanh niên phơi phới không có vợ ở nhà điều đó quả là đáng bị trời tru đất diệt.
Tiêu Thế trán nổi đầy gân xanh, cười nham hiểm, cầm lấy điện thoại nhắn lại. “Bảo bối, đi đánh răng kĩ càng đi, anh thích em khẩu X…”
Viết xong, Tiêu Thế mở phần số mới liên lạc, tìm tên Tiện Tiện.
Tiêu Thế rất ít nhắn tin, người gần nhất nhắn cho cũng chỉ có Hãn Kiện và Tô Mạch Ngôn. Vì vậy trong phần liên lạc gần nhất cũng chỉ có tên hai người đó.
“Tiện Tiện” và “Hoa Lài”.
Chọn được dãy số, điện thoại đột nhiên rung lên, Tiêu Thế run tay, ấn nhầm phím chuyển xuống.
Vì vậy, Tô Mạch Ngôn nửa đêm đang tăng ca ở công ty nhận được tin nhắn:
From Tiêu Thế:
“Bảo bối, đi đánh răng kĩ càng đi, anh thích em khẩu X…”
Tô Mạch Ngôn không hổ danh là tinh anh của công ty, chỉ đờ người ra nửa giây, liền trấn tĩnh lại ngay lập tức:
“Khẩu X là nhãn hiệu gì?”