Chương : 2
From Hoa lài:
Khẩu X là nhãn hiệu gì?
Tiêu Thế nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nếu lúc đấy không đủ bình tĩnh, có khi y đã nuốt luôn cái điện thoại để hủy thi diệt tích.
Tin nhắn của Tiện Tiện lúc này lại đến – “Em yêu, đã ngủ chưa? Sao em lại bỏ anh cô đơn một mình cô đơn?”
“Cứt chó! Mày ngủ à?”
“Bảo bối ~ gia vừa mới lĩnh lương, gia có tiền, gia sẽ mua em!”
“Mẹ kiếp, ngay cả tiền mà mày cũng không chịu khuất phục sao?”
…
Tên này đúng là đồ tiện nhân bị tâm thần phân liệt!
Tiêu Thế đen mặt trực tiếp gọi điện thoại qua, hỏi trực tiếp luôn: “Rốt cục là mày muốn gì hả?”
……..
Hãn Kiện bị cơn tức của Tiêu Thế làm giật mình, mãi mới khôi phục lại, nịnh nọt cười nói: “Đầu bếp chính của nhà hàng phải về nước, ngài đến giúp ta đi.”
Tiêu Thế không chút nghĩ ngợi: “Không rảnh.”
Hãn Kiện đổi giọng, thanh thanh nói: “Tiêu Lang, chàng không thương thiếp sao ~~”
Yêu mày?
Tao còn hận không thể đập mày chết luôn đây!
Tiêu Thế cười nhạt: “Nhất định tao sẽ đốt thư tình cho mày, thân ái, đi chết đi!”
Rầm, cúp điện thoại.
Tiêu Thế nhu nhu mi tâm, chăm chú nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn kia.
Rõ ràng là từng chữ y đều hiểu, nhưng vì sao y không thể hiểu được người kia có ý gì?
Càng nghĩ, y cuối cùng vẫn cẩn thận bấm từng chữ một: “Chỉ là đùa thôi.”
Một lúc lâu, điện thoại không có phản ứng gì.
Tiêu Thế nằm trên giường, tuyệt vọng nhìn đèn chùm trên trần nhà.
Tất cả đồ trang trí trong nhà đều là do Tô Na chọn lựa, y hầu như không có bất kỳ yêu cầu gì, tất cả Tô Na thích là được rồi, chỉ có cái đèn chùm kia là quà của Tô Mạch Ngôn tặng cho hai vợ chồng.
Chùm đèn pha lê trong suốt giống y như khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Tô Mặc Ngôn.
Thoạt nhìn, Tô Mạch Ngôn sở hữu phẩm chất vốn có của một lãnh đạo công ty cao cấp: Nghiêm cẩn, ngăn nắp, sạch sẽ, nhìn qua còn có chút cấm dục.
Bất luận là dưới góc độ thế nào, cũng không hề giống một nam nhân mười tám tuổi đã trăng hoa sinh con cùng người khác.
Không những làm cho nữ nhân sinh con, lại còn một mình nuôi con lớn đến giờ.
Hay là vì… lý do này, nên mới có địch ý với mình nhiều như thế. Người ta vẫn nói, người cha giống như là tình nhân thứ hai của người con gái, hơn nữa lại còn là người cha một mình nuôi con khôn lớn thì tình cảm dành cho con càng lớn.
Tiêu Thế thở dài, thức đêm làm cho đầu óc y cảm thấy mệt mỏi, trước mặt tựa hồ hiện ra vẻ mặt giống với vợ mình kia – tuy rằng mẹ là người ngoại quốc, nhưng Tô Na giống cha nhiều hơn, chỉ là một người thì lạnh lùng, còn người kia thì vừa nhu hòa lại vừa đáng yêu.
Mấy ý nghĩ vẩn vơ xuất hiện, y đang định mai sẽ đi xin lỗi, thì đột nhiên có tin nhắn đến.
From Hoa lài:
Ba giờ chiều, gặp nhau ở Nguyên Thần.
Nguyên Thần là nhà hàng mà Tiêu Thế đang làm việc, ba giờ chiều, khi đó y cũng không bận rộn lắm.
Ngày mai phải cố gắng nhận lỗi…. Tiêu Thế bất đắc dĩ thở dài, ngón tay khẽ ấn xem thông tin của người gửi, “Tô Mạch Ngôn”.
Tiêu Thế gắp một viên bánh bao(1) thịt bò, định để vào bát Tô Mạch Ngôn, đột nhiên lại nhớ ra đối phương không thích người khác chạm vào đồ ăn của mình, chiếc đũa vòng một vòng, rồi quay về miệng chính chủ.
Tô Mạch Ngôn cau mày: “Cậu….”
“Ngô?” – Tiêu Thế cắn miếng xíu mại, ngẩng đầu tỏ ý không hiểu.
“Na Na hiện đang ở Cam Túc, hôm qua nó gọi điện về báo.” – Tô Mạch Ngôn nhìn y, mím môi, âm thanh không trầm trầm ôn nhu như Tiêu Thế, mà lại mang một cảm giác lạnh lùng – “Đại khái là còn mấy tháng nữa.”
Hóa ra là ở Cam Túc.
Chính y là chồng, mà còn cần người khác nói cho biết vợ mình đang ở đâu.
Tiêu Thế ôn hòa mỉm cười, chỉ là khóe môi có chút biểu cảm khổ sở : “Ta đã biết.”
“Ừ.” – Tô Mạch Ngôn nhàn nhạt quét mắt khắp người y, gắp một viên bánh bao thịt, nhẹ nhàng cắn một miếng: “Cậu làm?”
Bánh bao làm rất đẹp mắt, lớp vỏ ngoài trắng mềm bao bọc lấy phần nhân, nhìn như một bông hoa đang hé mở, cắn một miếng, vị thơm ngon tinh khiết, xốp xốp giòn tan trong miệng, thịt mò mềm, lại đậm đà, thêm một chén nước canh, hương vị thơm ngon của miếng bánh cứ vấn vít lấy đầu lưỡi.
Có lẽ là do hương vị quen thuộc, Tô Mạch Ngôn vừa cắn là phát hiện ra bánh là do Tiêu Thế làm.
Tiêu Thế cười rộ lên: “Đúng vậy, hôm nay đầu bếp phụ trách điểm tâm xin nghỉ, ta tranh thủ luyện tập tay nghề.”
Tô Mạch Ngôn nhìn bộ dáng tươi cười híp mắt lại của y, cúi đầu: “Cần cù chăm chỉ là tốt, nhưng cũng không nên lãng phí tinh lực.”
“Ta biết.” – Tiêu Thế sờ sờ mũi, cảm thấy có chút hơi mất mặt.
Hiện nay, không có nhiều nhà hàng phục vụ thức ăn truyền thống nữa, mà chủ yếu là các món ăn của phương tây.
Thực khách phần nhiều cũng bị cơm tây hấp dẫn nên cũng lơ là với các món ăn truyền thống.
Buổi chiều, vào lúc thế này cũng không đông khách, chỉ có lác đác vài người, hầu hết đều là quay lưng về phía họ, nhìn qua thì có vẻ cũng chỉ là hai người bạn, nghe Tiểu Trương nói hình như là bạn bè nước ngoài gì đó (câu này bó tay, chả hiểu gì hix.)
Hai người không nói gì, yên lặng thưởng thức bữa tối sớm kiểu Trung Quốc, bầu không khí quỷ dị đến cực điểm.
Mấy vị đầu bếp khác cũng đã xong việc, thập thò ở cửa bếp nghe ngóng.
A Chính phụ trách món chiên hỏi: “Người kia là ai vậy? Sao lão đại ngồi trước mặt người ta lại khép nép như thế kia?”
“Ngu ngốc, nhìn ánh mắt của người ta xem!” – Nhân viên phục vụ Hương Hương hưng phấn gào lên – “Quả thực là con cừu nhỏ!”
Tiểu Trương sờ cằm, thần tình nghiêm túc phát biểu: “Nghe nói, là nhạc phụ đại nhân của lão đại.”
“…”
“…”
“Người ta nhìn còn chưa đến ba mươi? Lẽ nào lão đại là lolicon(2) chính hiệu?!” – A Chính hung hăng dậm chân – “Thật là quá biến thái!”
Hương Hương lầm bầm: “Sao tôi thấy cậu lại có vẻ tức giận thế hả?”
“Tôi kích động!” – Ánh mắt A Chính mơ màng nhìn về phía Tiêu Thế, nghẹn ngào như khi tìm được được tri âm – “Tôi cũng là lolicon…”
Tiểu Trương và Hương Hương đồng thời khinh bỉ nhìn cậu ta, thấy mặt cậu ta dài thuỗn ra.
Tô Mạch Ngôn không ăn được nhiều, chỉ ăn mấy miếng xíu mại, gắp thêm vài món, liền thấy no.
Tiêu Thế nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn, không khỏi lo lắng.
Dường như từ lần đầu gặp mặt đến nay, người trước mặt y đã gầy đi không ít, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
“Cái kia…..” – Tiêu Thế do dự một chút rồi nói – “Tuy rằng công việc phải làm, nhưng mà cũng nên chú ý đến sức khỏe chứ, nên ăn nhiều một chút.”
Tô Mạch Ngôn cũng không nhìn y, ngón tay buông đũa xuống đã cứng đờ, lại cầm lên: “Ừ.”
Thật nghe lời, nhưng Tiêu Thế vẫn có cảm giác thất bại.
Có lẽ nào là do đồ ăn không hợp khẩu vị?
Mắt thấy đối phương chập chạp gắp một miếng rau, Tiêu Thế bất đắc dĩ thở dài: “Nếu ăn không vào thì đừng miễn cưỡng.”
“Ừ.” – Ngón tay Tô Mạch Ngôn không tự giác nắm chặt lại.
Lấy khăn lau miệng, Tô Mạnh Ngôn vẫn trầm tĩnh, thản nhiên nói: “Tuy còn mấy tháng nữa mới gặp nhau, nhưng mà cậu vẫn nên giữ mình.”
Cằm Tiêu Thế đột nhiên cứng đờ.
Y tự nhận là mình rất trân trọng Tô Na, nhưng mà người trước mắt lại càng làm cho y thấy lo lắng hơn.
Y cười khổ một tiếng: “Tình cảm của ta với Na Na là thật lòng.”
Tô Mạch Ngôn im lặng nhìn y một hồi, vuốt cằm nói: “Vậy là tốt rồi.”
Đến lúc này, không khí có vẻ hoàn toàn dịu lại.
Tiêu Thế rốt cuộc cũng có thể thở phào, thấy Tô Mạch Ngôn muốn đứng lên rời đi, cũng vội vàng đứng lên, đưa hắn đến cửa.
Sắp vào hạ, ánh nắng mặt trời rực rỡ, cây cối xanh um, hương hoa thoang thoảng trong gió, tất cả đều rất đẹp.
Nếu như không có tên tiện nhân kia.
“Hani~~~~”
Từ xa đã nghe thấy âm thanh rên rỉ bi thương, ngực Tiêu Thế nảy lên một cái, chỉ thấy vị nhạc phụ bên cạnh nhăn hết cả mặt mày.
Không đợi Tiêu Thế mở miệng, một người trang phục khoa trương, đeo kính râm, bộ dáng phong lưu bước tới, ôm cổ Tiêu Thế, sau đó hôn “chụt” một cái thật kêu lên mặt y.
Tiêu Thế ghê tởm không nói được gì, chỉ đần mặt ra ôm bên má bị hôn.
Thanh niên tháo kính râm, một đôi mắt đào hoa tỏ vẻ đáng thương nhìn y, thương tâm nói: “Hanny, chỉ cần anh không vứt bỏ em, ngay cả khẩu X em cũng nguyện ý làm!”
“……”
Tiêu Thế tuyệt vọng nhìn về phía nhạc phụ đại nhân bên cạnh.
Trên trán Tô Mạch Ngôn nổi đầy gân xanh, có thể đếm được từng cái, từng cái.
…..
Chim chóc trên cây vẫn líu lo hót vang.
Bánh bao(1) : nguyên văn là (烧卖), QT đại nhân dịch là xíu mại, mình mạn phép để là bánh bao cho dễ tưởng tượng.
Lolicon(2) : Lolicon (ロリコン), còn gọi là rorikon theo tiếng Latinh, là một từ Nhật ghép của cụm từ "Lolita complex" ( tạm dịch là “trạng thái tâm lý phức tạp về Lolita”hay “hội chứng Lolita”). Ở Nhật Bản, thuật ngữ này mô tả một sự "chú ý" đến các cô gái ( đa phần là các bé gái) trẻ hoặc một cá nhân có sức hấp dẫn như vậy. Bên ngoài Nhật Bản, thuật ngữ này ít phổ biến hơn và chủ yếu đề cập đến một thể loại của manga và anime trong đó những nhân vật được vẽ đa phần mang tính trẻ con, trong đó các nhân vật nữ thường được xây dựng với một sự khêu gợi khá điển hình. Cụm từ Lolicon được cho là dựa theo tên một cuốn sách của Vladimir Nabokov, Lolita , trong đó kể về một người đàn ông trung niên trở nên ám ảnh về tình dục với một cô gái tuổi mười hai. Môt thuật ngữ tương đương dùng để để chỉ sự thu hút (hoặc nghệ thuật liên quan) tới các chàng trai ( bé trai ) trẻ là “Shotacon” ( cái này thì để chừng nào có hứng thì em dịch ra) – Cái này là được lấy từ Vnsharing, mọi người vào link này để tham khảo thêm nhá
Khẩu X là nhãn hiệu gì?
Tiêu Thế nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nếu lúc đấy không đủ bình tĩnh, có khi y đã nuốt luôn cái điện thoại để hủy thi diệt tích.
Tin nhắn của Tiện Tiện lúc này lại đến – “Em yêu, đã ngủ chưa? Sao em lại bỏ anh cô đơn một mình cô đơn?”
“Cứt chó! Mày ngủ à?”
“Bảo bối ~ gia vừa mới lĩnh lương, gia có tiền, gia sẽ mua em!”
“Mẹ kiếp, ngay cả tiền mà mày cũng không chịu khuất phục sao?”
…
Tên này đúng là đồ tiện nhân bị tâm thần phân liệt!
Tiêu Thế đen mặt trực tiếp gọi điện thoại qua, hỏi trực tiếp luôn: “Rốt cục là mày muốn gì hả?”
……..
Hãn Kiện bị cơn tức của Tiêu Thế làm giật mình, mãi mới khôi phục lại, nịnh nọt cười nói: “Đầu bếp chính của nhà hàng phải về nước, ngài đến giúp ta đi.”
Tiêu Thế không chút nghĩ ngợi: “Không rảnh.”
Hãn Kiện đổi giọng, thanh thanh nói: “Tiêu Lang, chàng không thương thiếp sao ~~”
Yêu mày?
Tao còn hận không thể đập mày chết luôn đây!
Tiêu Thế cười nhạt: “Nhất định tao sẽ đốt thư tình cho mày, thân ái, đi chết đi!”
Rầm, cúp điện thoại.
Tiêu Thế nhu nhu mi tâm, chăm chú nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn kia.
Rõ ràng là từng chữ y đều hiểu, nhưng vì sao y không thể hiểu được người kia có ý gì?
Càng nghĩ, y cuối cùng vẫn cẩn thận bấm từng chữ một: “Chỉ là đùa thôi.”
Một lúc lâu, điện thoại không có phản ứng gì.
Tiêu Thế nằm trên giường, tuyệt vọng nhìn đèn chùm trên trần nhà.
Tất cả đồ trang trí trong nhà đều là do Tô Na chọn lựa, y hầu như không có bất kỳ yêu cầu gì, tất cả Tô Na thích là được rồi, chỉ có cái đèn chùm kia là quà của Tô Mạch Ngôn tặng cho hai vợ chồng.
Chùm đèn pha lê trong suốt giống y như khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Tô Mặc Ngôn.
Thoạt nhìn, Tô Mạch Ngôn sở hữu phẩm chất vốn có của một lãnh đạo công ty cao cấp: Nghiêm cẩn, ngăn nắp, sạch sẽ, nhìn qua còn có chút cấm dục.
Bất luận là dưới góc độ thế nào, cũng không hề giống một nam nhân mười tám tuổi đã trăng hoa sinh con cùng người khác.
Không những làm cho nữ nhân sinh con, lại còn một mình nuôi con lớn đến giờ.
Hay là vì… lý do này, nên mới có địch ý với mình nhiều như thế. Người ta vẫn nói, người cha giống như là tình nhân thứ hai của người con gái, hơn nữa lại còn là người cha một mình nuôi con khôn lớn thì tình cảm dành cho con càng lớn.
Tiêu Thế thở dài, thức đêm làm cho đầu óc y cảm thấy mệt mỏi, trước mặt tựa hồ hiện ra vẻ mặt giống với vợ mình kia – tuy rằng mẹ là người ngoại quốc, nhưng Tô Na giống cha nhiều hơn, chỉ là một người thì lạnh lùng, còn người kia thì vừa nhu hòa lại vừa đáng yêu.
Mấy ý nghĩ vẩn vơ xuất hiện, y đang định mai sẽ đi xin lỗi, thì đột nhiên có tin nhắn đến.
From Hoa lài:
Ba giờ chiều, gặp nhau ở Nguyên Thần.
Nguyên Thần là nhà hàng mà Tiêu Thế đang làm việc, ba giờ chiều, khi đó y cũng không bận rộn lắm.
Ngày mai phải cố gắng nhận lỗi…. Tiêu Thế bất đắc dĩ thở dài, ngón tay khẽ ấn xem thông tin của người gửi, “Tô Mạch Ngôn”.
Tiêu Thế gắp một viên bánh bao(1) thịt bò, định để vào bát Tô Mạch Ngôn, đột nhiên lại nhớ ra đối phương không thích người khác chạm vào đồ ăn của mình, chiếc đũa vòng một vòng, rồi quay về miệng chính chủ.
Tô Mạch Ngôn cau mày: “Cậu….”
“Ngô?” – Tiêu Thế cắn miếng xíu mại, ngẩng đầu tỏ ý không hiểu.
“Na Na hiện đang ở Cam Túc, hôm qua nó gọi điện về báo.” – Tô Mạch Ngôn nhìn y, mím môi, âm thanh không trầm trầm ôn nhu như Tiêu Thế, mà lại mang một cảm giác lạnh lùng – “Đại khái là còn mấy tháng nữa.”
Hóa ra là ở Cam Túc.
Chính y là chồng, mà còn cần người khác nói cho biết vợ mình đang ở đâu.
Tiêu Thế ôn hòa mỉm cười, chỉ là khóe môi có chút biểu cảm khổ sở : “Ta đã biết.”
“Ừ.” – Tô Mạch Ngôn nhàn nhạt quét mắt khắp người y, gắp một viên bánh bao thịt, nhẹ nhàng cắn một miếng: “Cậu làm?”
Bánh bao làm rất đẹp mắt, lớp vỏ ngoài trắng mềm bao bọc lấy phần nhân, nhìn như một bông hoa đang hé mở, cắn một miếng, vị thơm ngon tinh khiết, xốp xốp giòn tan trong miệng, thịt mò mềm, lại đậm đà, thêm một chén nước canh, hương vị thơm ngon của miếng bánh cứ vấn vít lấy đầu lưỡi.
Có lẽ là do hương vị quen thuộc, Tô Mạch Ngôn vừa cắn là phát hiện ra bánh là do Tiêu Thế làm.
Tiêu Thế cười rộ lên: “Đúng vậy, hôm nay đầu bếp phụ trách điểm tâm xin nghỉ, ta tranh thủ luyện tập tay nghề.”
Tô Mạch Ngôn nhìn bộ dáng tươi cười híp mắt lại của y, cúi đầu: “Cần cù chăm chỉ là tốt, nhưng cũng không nên lãng phí tinh lực.”
“Ta biết.” – Tiêu Thế sờ sờ mũi, cảm thấy có chút hơi mất mặt.
Hiện nay, không có nhiều nhà hàng phục vụ thức ăn truyền thống nữa, mà chủ yếu là các món ăn của phương tây.
Thực khách phần nhiều cũng bị cơm tây hấp dẫn nên cũng lơ là với các món ăn truyền thống.
Buổi chiều, vào lúc thế này cũng không đông khách, chỉ có lác đác vài người, hầu hết đều là quay lưng về phía họ, nhìn qua thì có vẻ cũng chỉ là hai người bạn, nghe Tiểu Trương nói hình như là bạn bè nước ngoài gì đó (câu này bó tay, chả hiểu gì hix.)
Hai người không nói gì, yên lặng thưởng thức bữa tối sớm kiểu Trung Quốc, bầu không khí quỷ dị đến cực điểm.
Mấy vị đầu bếp khác cũng đã xong việc, thập thò ở cửa bếp nghe ngóng.
A Chính phụ trách món chiên hỏi: “Người kia là ai vậy? Sao lão đại ngồi trước mặt người ta lại khép nép như thế kia?”
“Ngu ngốc, nhìn ánh mắt của người ta xem!” – Nhân viên phục vụ Hương Hương hưng phấn gào lên – “Quả thực là con cừu nhỏ!”
Tiểu Trương sờ cằm, thần tình nghiêm túc phát biểu: “Nghe nói, là nhạc phụ đại nhân của lão đại.”
“…”
“…”
“Người ta nhìn còn chưa đến ba mươi? Lẽ nào lão đại là lolicon(2) chính hiệu?!” – A Chính hung hăng dậm chân – “Thật là quá biến thái!”
Hương Hương lầm bầm: “Sao tôi thấy cậu lại có vẻ tức giận thế hả?”
“Tôi kích động!” – Ánh mắt A Chính mơ màng nhìn về phía Tiêu Thế, nghẹn ngào như khi tìm được được tri âm – “Tôi cũng là lolicon…”
Tiểu Trương và Hương Hương đồng thời khinh bỉ nhìn cậu ta, thấy mặt cậu ta dài thuỗn ra.
Tô Mạch Ngôn không ăn được nhiều, chỉ ăn mấy miếng xíu mại, gắp thêm vài món, liền thấy no.
Tiêu Thế nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn, không khỏi lo lắng.
Dường như từ lần đầu gặp mặt đến nay, người trước mặt y đã gầy đi không ít, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
“Cái kia…..” – Tiêu Thế do dự một chút rồi nói – “Tuy rằng công việc phải làm, nhưng mà cũng nên chú ý đến sức khỏe chứ, nên ăn nhiều một chút.”
Tô Mạch Ngôn cũng không nhìn y, ngón tay buông đũa xuống đã cứng đờ, lại cầm lên: “Ừ.”
Thật nghe lời, nhưng Tiêu Thế vẫn có cảm giác thất bại.
Có lẽ nào là do đồ ăn không hợp khẩu vị?
Mắt thấy đối phương chập chạp gắp một miếng rau, Tiêu Thế bất đắc dĩ thở dài: “Nếu ăn không vào thì đừng miễn cưỡng.”
“Ừ.” – Ngón tay Tô Mạch Ngôn không tự giác nắm chặt lại.
Lấy khăn lau miệng, Tô Mạnh Ngôn vẫn trầm tĩnh, thản nhiên nói: “Tuy còn mấy tháng nữa mới gặp nhau, nhưng mà cậu vẫn nên giữ mình.”
Cằm Tiêu Thế đột nhiên cứng đờ.
Y tự nhận là mình rất trân trọng Tô Na, nhưng mà người trước mắt lại càng làm cho y thấy lo lắng hơn.
Y cười khổ một tiếng: “Tình cảm của ta với Na Na là thật lòng.”
Tô Mạch Ngôn im lặng nhìn y một hồi, vuốt cằm nói: “Vậy là tốt rồi.”
Đến lúc này, không khí có vẻ hoàn toàn dịu lại.
Tiêu Thế rốt cuộc cũng có thể thở phào, thấy Tô Mạch Ngôn muốn đứng lên rời đi, cũng vội vàng đứng lên, đưa hắn đến cửa.
Sắp vào hạ, ánh nắng mặt trời rực rỡ, cây cối xanh um, hương hoa thoang thoảng trong gió, tất cả đều rất đẹp.
Nếu như không có tên tiện nhân kia.
“Hani~~~~”
Từ xa đã nghe thấy âm thanh rên rỉ bi thương, ngực Tiêu Thế nảy lên một cái, chỉ thấy vị nhạc phụ bên cạnh nhăn hết cả mặt mày.
Không đợi Tiêu Thế mở miệng, một người trang phục khoa trương, đeo kính râm, bộ dáng phong lưu bước tới, ôm cổ Tiêu Thế, sau đó hôn “chụt” một cái thật kêu lên mặt y.
Tiêu Thế ghê tởm không nói được gì, chỉ đần mặt ra ôm bên má bị hôn.
Thanh niên tháo kính râm, một đôi mắt đào hoa tỏ vẻ đáng thương nhìn y, thương tâm nói: “Hanny, chỉ cần anh không vứt bỏ em, ngay cả khẩu X em cũng nguyện ý làm!”
“……”
Tiêu Thế tuyệt vọng nhìn về phía nhạc phụ đại nhân bên cạnh.
Trên trán Tô Mạch Ngôn nổi đầy gân xanh, có thể đếm được từng cái, từng cái.
…..
Chim chóc trên cây vẫn líu lo hót vang.
Bánh bao(1) : nguyên văn là (烧卖), QT đại nhân dịch là xíu mại, mình mạn phép để là bánh bao cho dễ tưởng tượng.
Lolicon(2) : Lolicon (ロリコン), còn gọi là rorikon theo tiếng Latinh, là một từ Nhật ghép của cụm từ "Lolita complex" ( tạm dịch là “trạng thái tâm lý phức tạp về Lolita”hay “hội chứng Lolita”). Ở Nhật Bản, thuật ngữ này mô tả một sự "chú ý" đến các cô gái ( đa phần là các bé gái) trẻ hoặc một cá nhân có sức hấp dẫn như vậy. Bên ngoài Nhật Bản, thuật ngữ này ít phổ biến hơn và chủ yếu đề cập đến một thể loại của manga và anime trong đó những nhân vật được vẽ đa phần mang tính trẻ con, trong đó các nhân vật nữ thường được xây dựng với một sự khêu gợi khá điển hình. Cụm từ Lolicon được cho là dựa theo tên một cuốn sách của Vladimir Nabokov, Lolita , trong đó kể về một người đàn ông trung niên trở nên ám ảnh về tình dục với một cô gái tuổi mười hai. Môt thuật ngữ tương đương dùng để để chỉ sự thu hút (hoặc nghệ thuật liên quan) tới các chàng trai ( bé trai ) trẻ là “Shotacon” ( cái này thì để chừng nào có hứng thì em dịch ra) – Cái này là được lấy từ Vnsharing, mọi người vào link này để tham khảo thêm nhá