Chương 65: Phiên ngoại 1
***
Đã hơn một tuần chưa gặp được bảo bối nhỏ, Chu Ngộ Thần nhớ đến phát điên rồi. Cho nên anh quy hết tất cả tội tương tư lên người nào đó bên cạnh ông bà nội, động tác không hề nhẹ nhàng chút nào.
Vừa nãy anh còn có tâm tư trêu đùa với cô gái nhỏ, nhưng giờ phút này ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lồng ngực*, Chu Ngộ Thần không thể kiềm chế được nữa. Anh bộc lộ hoàn toàn tình cảm đã bị nghẹn lại từ trước, ôm cô không buông, gặm cổ cô gái nhỏ không ngừng.
(*ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. Nguồn: Leo Săn Sư Tử.)
Hai người đều không chọn địa điểm, mà chọn ngay ở cổng chính trước nhà.
Lúc này ông nội còn đang suy nghĩ rằng sao lúc nãy Chúc Vãn vui vẻ cầm pháo chạy ra ngoài mà giờ ông vẫn chưa nghe thấy tiếng pháo nổ. Ông vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy cháu gái nhỏ của mình đang núp trong lồng ngực của một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông đó quay lưng về phía cửa nhà, che chắn Chúc Vã, nhưng nhìn thấy cánh tay nhỏ xinh, trắng trắng của Chúc Vãn vòng qua hông người ấy, ngay lập tức ông nội nổi giận.
Sao lại có tên khốn nạn chạy đến trước cửa nhà ông làm chuyện như này cơ chứ, tưởng xương cốt ông đã già rồi à!
Ông tiện tay cầm lấy cái ghế làm bằng trúc chạy ra ngoài, vẻ mặt đầy tức giận:
“Thằng nhóc xấu xa này từ đâu đến thế hả!”
Chu Ngộ Thần còn chưa kịp phản ứng thì cả cái ghế làm bằng trúc đã đập vào lưng anh. Chúc Vãn thấy ông nội như thế thì lập tức hoảng sợ. Tự dưng cô lại nhớ đến việc cô chưa hề nói cho ông nội về chuyện của mình và Chu Ngộ Thần. Lúc này, Chu Ngộ Thần bị đánh một cái nhưng anh vẫn ôm chặt thiếu nữ trong lồng ngực. Chúc Vãn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cô biết khi đối với người khác thì tính tình của Chu Ngộ Thần chẳng tốt chút nào nên giờ ông nội vừa lấy ghế đánh anh, cô sợ anh sẽ nổi giận.
Ai ngờ khi cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chu Ngộ Thần nở một nụ cười rất đắc ý. Bị ông nội đánh như thế mà dường như anh chẳng cảm thấy đau gì, anh còn dám cúi đầu xuống hôn trộm cô hai cái nữa.
Mặt Chúc Vãn đỏ bừng lên, lo lắng đến mức mà vòng hai tay ôm lấy eo anh.
Rốt cuộc thì tuổi ông nội cũng lớn rồi, đánh vài cái đã không còn sức lực nữa nên giờ ông không thể cử động được.
Da Chu Ngộ Thần rất dày, bị ăn đánh chút cũng không sao nên anh nói rất cợt nhả:
“Ông nội, đánh nhiều chút đi ạ, đánh xong thì gả cháu gái ông cho cháu được không?”
Anh vừa nói xong, lời này đã khiến ông nội nổi giận, ông vừa mới buông ghế xuống đã muốn cầm lên tiếp.
“Ông nội ơi!”. Chúc Vãn không biết rằng Chu Ngộ Thần không cảm thấy đau nên cô nói hơi to một chút, có thể nhận ra được sự đau lòng của cô gái nhỏ. Chúc Vãn thấy ông định đánh tiếp nên vội vàng chạy ra cản.
“Ông ơi đừng đánh, là người mà đến nhà chúng ta năm ấy đó…”
“Vãn Vãn, đừng cản ông, ông nội đánh thắng được cậu ta! Đừng sợ!”
Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng. Chúc Vãn thấy vậy thì quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái, anh mới nghiêm túc.
“Ông nội ơi, người ở thành phố Hoành á, ông còn nói rằng muốn uống rượu với anh ấy mà.”
Ông nội dừng lại một chút, cố gắng nheo đôi mắt nhìn kĩ thiếu niên trước mặt, thật sự thì không hề giống với thiếu niên vô pháp vô thiên, nghịch ngợm kia.
Mấy năm trôi qua, Chu Ngộ Thần cao thêm, đầu tóc màu đen sạch sẽ. Anh chưa thay quần áo đi họp lúc nãy ra mà trực tiếp lái xe từ công ty về nông thôn nên giờ phút này quần áo chỉnh tề, khí chất trầm ổn vài phần khiến ông nội không thể nhận ra anh là người lúc trước.
“Là thằng nhóc kia thật à?”
“Ông ơi, cháu nói rồi mà, cháu đã nói về uống rượu với ông thì chắc chắn cháu sẽ về.”
Chu Ngộ Thần cợt nhả, ông nội kinh ngạc một chút rồi bật cười. Là thằng nhóc đó, là thằng nhóc đó, không thể sai được.
Nhưng ông cũng chỉ cười một cái, giây tiếp theo đã xụ mặt:
“Uống rượu thì uống rượu, cậu ôm cái gì chứ!”
Ông nội nói xong thì lấy ghế đập vào chân Chu Ngộ Thần, nhưng không mạnh tay như trước nữa.
Cũng may ông nội chỉ nhìn thấy anh ôm Chúc Vãn chứ không thấy anh hôn cô gái nhỏ, nếu không anh bị đánh gãy nửa cái chân mất.
Chu Ngộ Thần nhướng mày nhìn Chúc Vãn, thấy vẻ mặt cô gái nhỏ chột dạ là anh đoán ngay ra được là cô không có gan nói cho mọi người trong nhà biết. Anh bật cười, lắc đầu, nói vài câu cho có lệ rồi cầm một đống quà gặp mặt, lấy mấy chai rượu lâu năm ông nội thích rồi đưa cho ông.
“Tình cảm anh em của bọn cháu không thể nói hết được, ôm nhau một cái có sao đâu ạ. Sao tự dưng ông nhỏ mọn thế, đi thôi đi thôi, đi uống rượu, cháu uống cùng ông.”
Câu nói tình anh em khiến Chúc Vãn không nói nên lời, vẻ mặt đỏ bừng lên, cô biết thừa là anh cố ý nhưng cô không còn cách nào với anh được.
Chu Ngộ Thần uống rượu với ông nội cả đêm, trừ trò hề lúc đầu ra thì ông nội cũng thật lòng thích anh. Khi trước, lúc anh còn rất xấu xa nhưng ông nội đã biết anh là thằng bé tốt tính, cho nên dù anh có hung hăng ngang ngược đến đâu thì ông vẫn đối xử với anh rất tốt.
Trong lòng Chu Ngộ Thần hiểu rõ, một ly rượu xuống bụng thì vẫn không thể quên ước hẹn với Chúc Vãn.
Chúc Vãn bĩu môi ngồi bên cạnh, cuối cùng thì cô gái nhỏ cũng tức giận, cô cố ý dẫm lên mu bàn chân của anh rồi chạy lên lầu. Chu Ngộ Thần nhìn bóng lưng chạy của cô gái nhỏ, mỉm cười đầy ẩn ý.
Đêm đó, ông nội rất vui, uống đến say mèm, trước khi ngủ còn lôi kéo Chu Ngộ Thần.
“Thằng nhóc xấu xa này, về phòng ngủ với ông. Cháu với Vãn Vãn đều trưởng thành rồi, không thể ngủ cùng phòng như trước được nữa.”
Chu Ngộ Thần: “Fuck?”
Ông nội say khướt, còn không quên che chở cho cháu gái mình.
“Đừng tưởng ông không biết tâm tư của thằng nhóc này đó nhé! Tình anh em gì chứ, tin cái mông á!”
Chu Ngộ Thần đen mặt bị ông nội lôi đi, vẻ mặt bà nội đầy bất đắc dĩ ở phía sau.
“Lão già này, không uống được mà còn uống nhiều như vậy. Tiểu Chu, mai cháu giấu hết rượu đi nhé, không cho ông đụng vào.” Bà nội cau mày dặn dò.
“Khi say thì ông ấy luôn như vậy, lại còn ồn ào cả buổi tối. Đừng nghe ông, đêm để bà chăm sóc cho. Cháu ngủ ở phòng bên cạnh nhé, bà nội dọn giường cho cháu.”
Chu Ngộ Thần thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười chân chó:
“Cảm ơn bà nội ạ.”
Chu Ngộ Thần nằm trên giường một hồi lâu, gọi vài cuộc cho Chúc Vãn, nhưng tất cả đều bị cúp máy.
Cô gái nhỏ tuyệt tình ghê.
Chờ đến khi phòng bên cạnh không có động tĩnh gì nữa, tiếng ngáy của ông nội cũng đã vang lên thì anh mới bí mật chạy lên lầu.
Gõ nhẹ cửa vài lần, anh biết cô chưa ngủ.
“Bảo bối, mở cửa nào?”
“Anh trai, thôi đi, em muốn ngủ rồi.”
Bây giờ Chu Ngộ Thần mới biết cảm giác tự bê lấy đá đập vào chân mình là như nào. Thật ra anh định tức giận với cô gái nhỏ cơ vì cô không cho mình gặp nhưng giờ anh nhận ra rằng, tức giận cái gì chứ, không đáng.
Giọng nói anh dịu dàng hơn vài phần.
“Vãn Vãn, anh nhớ em lắm, em chỉ cần mở cửa thôi. Em thương xót anh đi nào, được không?”
“Tình cảm anh em mà, mai gặp cũng không muộn.”
Tình anh em cút con mẹ nó đi.
Chỉ là Chúc Vãn vừa nói xong, ổ khóa đã bất thình lình mở ra. Chúc Vãn đứng dựa vào cửa, nhìn người con trai quang minh chính đại đi vào cửa, sắc mặt anh còn mang theo chút đắc ý. Cô kinh ngạc đến mức không nói thành lời.
“Bé cưng, phá khóa cửa đâu có làm khó anh đây chứ. Chẳng lẽ em không nhớ cái danh của anh trước kia à?”
Chu Ngộ Thần thản nhiên ném dây thép mở khóa ra một bên, tay còn lại ôm cô gái thấp bé vào trong lồng ngực.
“Định không cho anh vào à? Hửm?”
“Còn không cho anh ôm nữa hả? Ngày mai lại tình anh em à?”
“Mẹ nó, ngủ với em một đêm được không? Lại đây, gọi tiếng anh trai cho anh nghe nào.”
Trái tim nhỏ của Chúc Vãn đập thình thịch, xấu hổ không nói nên lời.
“Có biết rằng anh đây nhớ em đến đâu không?”
Chúc Vãn đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn anh bật cười.
“Không biết?”
Anh cúi đầu hôn cô:
“Vậy thì cho em biết.”
“...”
Dưới lầu, ông bà nội ngủ rất say, Chu Ngộ Thần còn ăn vạ không chịu đi ở phòng Chúc Vãn.
“Cho anh ở lại đêm nay đi, anh hứa không đụng vào em.”
“Không hôn nhé?”
“Như thế thì không được.”
Anh ôm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, cằm chống lên đỉnh đầu cô.
“Mấy ngày trước, anh vừa về chung cư nhỏ kia. Lúc trước anh không có ở đó, có phải em lại chạy vào phòng nhớ anh đúng không?”
Chúc Vãn ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ như bị thiêu đốt.
“Sao anh biết?”
“Buổi tối hôm đó anh ngủ, trên giường toàn mùi hương của em. Thơm chết mất, họp xong anh đã lái xe đến đây luôn.”
Chúc Vãn bóp anh.
“Không đứng đắn.”
“Em cũng là cô bạn gái không đứng đắn.”
“...”
“Vãn Vãn à…”
“Dạ?”
“Năm mới vui vẻ nhé.”
Đã hơn một tuần chưa gặp được bảo bối nhỏ, Chu Ngộ Thần nhớ đến phát điên rồi. Cho nên anh quy hết tất cả tội tương tư lên người nào đó bên cạnh ông bà nội, động tác không hề nhẹ nhàng chút nào.
Vừa nãy anh còn có tâm tư trêu đùa với cô gái nhỏ, nhưng giờ phút này ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lồng ngực*, Chu Ngộ Thần không thể kiềm chế được nữa. Anh bộc lộ hoàn toàn tình cảm đã bị nghẹn lại từ trước, ôm cô không buông, gặm cổ cô gái nhỏ không ngừng.
(*ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. Nguồn: Leo Săn Sư Tử.)
Hai người đều không chọn địa điểm, mà chọn ngay ở cổng chính trước nhà.
Lúc này ông nội còn đang suy nghĩ rằng sao lúc nãy Chúc Vãn vui vẻ cầm pháo chạy ra ngoài mà giờ ông vẫn chưa nghe thấy tiếng pháo nổ. Ông vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy cháu gái nhỏ của mình đang núp trong lồng ngực của một người đàn ông cao lớn.
Người đàn ông đó quay lưng về phía cửa nhà, che chắn Chúc Vã, nhưng nhìn thấy cánh tay nhỏ xinh, trắng trắng của Chúc Vãn vòng qua hông người ấy, ngay lập tức ông nội nổi giận.
Sao lại có tên khốn nạn chạy đến trước cửa nhà ông làm chuyện như này cơ chứ, tưởng xương cốt ông đã già rồi à!
Ông tiện tay cầm lấy cái ghế làm bằng trúc chạy ra ngoài, vẻ mặt đầy tức giận:
“Thằng nhóc xấu xa này từ đâu đến thế hả!”
Chu Ngộ Thần còn chưa kịp phản ứng thì cả cái ghế làm bằng trúc đã đập vào lưng anh. Chúc Vãn thấy ông nội như thế thì lập tức hoảng sợ. Tự dưng cô lại nhớ đến việc cô chưa hề nói cho ông nội về chuyện của mình và Chu Ngộ Thần. Lúc này, Chu Ngộ Thần bị đánh một cái nhưng anh vẫn ôm chặt thiếu nữ trong lồng ngực. Chúc Vãn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cô biết khi đối với người khác thì tính tình của Chu Ngộ Thần chẳng tốt chút nào nên giờ ông nội vừa lấy ghế đánh anh, cô sợ anh sẽ nổi giận.
Ai ngờ khi cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chu Ngộ Thần nở một nụ cười rất đắc ý. Bị ông nội đánh như thế mà dường như anh chẳng cảm thấy đau gì, anh còn dám cúi đầu xuống hôn trộm cô hai cái nữa.
Mặt Chúc Vãn đỏ bừng lên, lo lắng đến mức mà vòng hai tay ôm lấy eo anh.
Rốt cuộc thì tuổi ông nội cũng lớn rồi, đánh vài cái đã không còn sức lực nữa nên giờ ông không thể cử động được.
Da Chu Ngộ Thần rất dày, bị ăn đánh chút cũng không sao nên anh nói rất cợt nhả:
“Ông nội, đánh nhiều chút đi ạ, đánh xong thì gả cháu gái ông cho cháu được không?”
Anh vừa nói xong, lời này đã khiến ông nội nổi giận, ông vừa mới buông ghế xuống đã muốn cầm lên tiếp.
“Ông nội ơi!”. Chúc Vãn không biết rằng Chu Ngộ Thần không cảm thấy đau nên cô nói hơi to một chút, có thể nhận ra được sự đau lòng của cô gái nhỏ. Chúc Vãn thấy ông định đánh tiếp nên vội vàng chạy ra cản.
“Ông ơi đừng đánh, là người mà đến nhà chúng ta năm ấy đó…”
“Vãn Vãn, đừng cản ông, ông nội đánh thắng được cậu ta! Đừng sợ!”
Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng. Chúc Vãn thấy vậy thì quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái, anh mới nghiêm túc.
“Ông nội ơi, người ở thành phố Hoành á, ông còn nói rằng muốn uống rượu với anh ấy mà.”
Ông nội dừng lại một chút, cố gắng nheo đôi mắt nhìn kĩ thiếu niên trước mặt, thật sự thì không hề giống với thiếu niên vô pháp vô thiên, nghịch ngợm kia.
Mấy năm trôi qua, Chu Ngộ Thần cao thêm, đầu tóc màu đen sạch sẽ. Anh chưa thay quần áo đi họp lúc nãy ra mà trực tiếp lái xe từ công ty về nông thôn nên giờ phút này quần áo chỉnh tề, khí chất trầm ổn vài phần khiến ông nội không thể nhận ra anh là người lúc trước.
“Là thằng nhóc kia thật à?”
“Ông ơi, cháu nói rồi mà, cháu đã nói về uống rượu với ông thì chắc chắn cháu sẽ về.”
Chu Ngộ Thần cợt nhả, ông nội kinh ngạc một chút rồi bật cười. Là thằng nhóc đó, là thằng nhóc đó, không thể sai được.
Nhưng ông cũng chỉ cười một cái, giây tiếp theo đã xụ mặt:
“Uống rượu thì uống rượu, cậu ôm cái gì chứ!”
Ông nội nói xong thì lấy ghế đập vào chân Chu Ngộ Thần, nhưng không mạnh tay như trước nữa.
Cũng may ông nội chỉ nhìn thấy anh ôm Chúc Vãn chứ không thấy anh hôn cô gái nhỏ, nếu không anh bị đánh gãy nửa cái chân mất.
Chu Ngộ Thần nhướng mày nhìn Chúc Vãn, thấy vẻ mặt cô gái nhỏ chột dạ là anh đoán ngay ra được là cô không có gan nói cho mọi người trong nhà biết. Anh bật cười, lắc đầu, nói vài câu cho có lệ rồi cầm một đống quà gặp mặt, lấy mấy chai rượu lâu năm ông nội thích rồi đưa cho ông.
“Tình cảm anh em của bọn cháu không thể nói hết được, ôm nhau một cái có sao đâu ạ. Sao tự dưng ông nhỏ mọn thế, đi thôi đi thôi, đi uống rượu, cháu uống cùng ông.”
Câu nói tình anh em khiến Chúc Vãn không nói nên lời, vẻ mặt đỏ bừng lên, cô biết thừa là anh cố ý nhưng cô không còn cách nào với anh được.
Chu Ngộ Thần uống rượu với ông nội cả đêm, trừ trò hề lúc đầu ra thì ông nội cũng thật lòng thích anh. Khi trước, lúc anh còn rất xấu xa nhưng ông nội đã biết anh là thằng bé tốt tính, cho nên dù anh có hung hăng ngang ngược đến đâu thì ông vẫn đối xử với anh rất tốt.
Trong lòng Chu Ngộ Thần hiểu rõ, một ly rượu xuống bụng thì vẫn không thể quên ước hẹn với Chúc Vãn.
Chúc Vãn bĩu môi ngồi bên cạnh, cuối cùng thì cô gái nhỏ cũng tức giận, cô cố ý dẫm lên mu bàn chân của anh rồi chạy lên lầu. Chu Ngộ Thần nhìn bóng lưng chạy của cô gái nhỏ, mỉm cười đầy ẩn ý.
Đêm đó, ông nội rất vui, uống đến say mèm, trước khi ngủ còn lôi kéo Chu Ngộ Thần.
“Thằng nhóc xấu xa này, về phòng ngủ với ông. Cháu với Vãn Vãn đều trưởng thành rồi, không thể ngủ cùng phòng như trước được nữa.”
Chu Ngộ Thần: “Fuck?”
Ông nội say khướt, còn không quên che chở cho cháu gái mình.
“Đừng tưởng ông không biết tâm tư của thằng nhóc này đó nhé! Tình anh em gì chứ, tin cái mông á!”
Chu Ngộ Thần đen mặt bị ông nội lôi đi, vẻ mặt bà nội đầy bất đắc dĩ ở phía sau.
“Lão già này, không uống được mà còn uống nhiều như vậy. Tiểu Chu, mai cháu giấu hết rượu đi nhé, không cho ông đụng vào.” Bà nội cau mày dặn dò.
“Khi say thì ông ấy luôn như vậy, lại còn ồn ào cả buổi tối. Đừng nghe ông, đêm để bà chăm sóc cho. Cháu ngủ ở phòng bên cạnh nhé, bà nội dọn giường cho cháu.”
Chu Ngộ Thần thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười chân chó:
“Cảm ơn bà nội ạ.”
Chu Ngộ Thần nằm trên giường một hồi lâu, gọi vài cuộc cho Chúc Vãn, nhưng tất cả đều bị cúp máy.
Cô gái nhỏ tuyệt tình ghê.
Chờ đến khi phòng bên cạnh không có động tĩnh gì nữa, tiếng ngáy của ông nội cũng đã vang lên thì anh mới bí mật chạy lên lầu.
Gõ nhẹ cửa vài lần, anh biết cô chưa ngủ.
“Bảo bối, mở cửa nào?”
“Anh trai, thôi đi, em muốn ngủ rồi.”
Bây giờ Chu Ngộ Thần mới biết cảm giác tự bê lấy đá đập vào chân mình là như nào. Thật ra anh định tức giận với cô gái nhỏ cơ vì cô không cho mình gặp nhưng giờ anh nhận ra rằng, tức giận cái gì chứ, không đáng.
Giọng nói anh dịu dàng hơn vài phần.
“Vãn Vãn, anh nhớ em lắm, em chỉ cần mở cửa thôi. Em thương xót anh đi nào, được không?”
“Tình cảm anh em mà, mai gặp cũng không muộn.”
Tình anh em cút con mẹ nó đi.
Chỉ là Chúc Vãn vừa nói xong, ổ khóa đã bất thình lình mở ra. Chúc Vãn đứng dựa vào cửa, nhìn người con trai quang minh chính đại đi vào cửa, sắc mặt anh còn mang theo chút đắc ý. Cô kinh ngạc đến mức không nói thành lời.
“Bé cưng, phá khóa cửa đâu có làm khó anh đây chứ. Chẳng lẽ em không nhớ cái danh của anh trước kia à?”
Chu Ngộ Thần thản nhiên ném dây thép mở khóa ra một bên, tay còn lại ôm cô gái thấp bé vào trong lồng ngực.
“Định không cho anh vào à? Hửm?”
“Còn không cho anh ôm nữa hả? Ngày mai lại tình anh em à?”
“Mẹ nó, ngủ với em một đêm được không? Lại đây, gọi tiếng anh trai cho anh nghe nào.”
Trái tim nhỏ của Chúc Vãn đập thình thịch, xấu hổ không nói nên lời.
“Có biết rằng anh đây nhớ em đến đâu không?”
Chúc Vãn đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn anh bật cười.
“Không biết?”
Anh cúi đầu hôn cô:
“Vậy thì cho em biết.”
“...”
Dưới lầu, ông bà nội ngủ rất say, Chu Ngộ Thần còn ăn vạ không chịu đi ở phòng Chúc Vãn.
“Cho anh ở lại đêm nay đi, anh hứa không đụng vào em.”
“Không hôn nhé?”
“Như thế thì không được.”
Anh ôm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, cằm chống lên đỉnh đầu cô.
“Mấy ngày trước, anh vừa về chung cư nhỏ kia. Lúc trước anh không có ở đó, có phải em lại chạy vào phòng nhớ anh đúng không?”
Chúc Vãn ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ như bị thiêu đốt.
“Sao anh biết?”
“Buổi tối hôm đó anh ngủ, trên giường toàn mùi hương của em. Thơm chết mất, họp xong anh đã lái xe đến đây luôn.”
Chúc Vãn bóp anh.
“Không đứng đắn.”
“Em cũng là cô bạn gái không đứng đắn.”
“...”
“Vãn Vãn à…”
“Dạ?”
“Năm mới vui vẻ nhé.”