Chương 66: Phiên ngoại 2
Ông nội say cả một đêm, may mà mấy đồ Chu Ngộ Thần mang đến đều là rượu thuốc tốt cho sức khỏe, chỉ say chứ không có hại. Ngày hôm sau, lúc rời giường, trừ mấy lời lải nhải của bà nội ra thì tinh thần ông còn tốt hơn nhiều so với hôm qua.
Thấy ghế trúc vẫn còn ở ngoài cửa, ông nghĩ thầm rằng nếu hôm nay mà đánh tên nhóc kia thì chắc chắn đau hơn hôm qua.
Dù vất vả đến đâu thì chuyện của đứa cháu gái nhỏ mà ông yêu thương cả đời cũng luôn liên quan đến ông.
Tối hôm qua Chu Ngộ Thần ôm quả tim nhỏ của mình ngủ đến 6 giờ sáng. Vốn dĩ anh có thói quen thức khuya ngủ nướng, nhưng từ khi chỉnh đốn lại công ty thì anh cũng thay đổi luôn thói quen sinh hoạt của mình.
Sáng sớm tỉnh lại, Chúc Vãn nằm co vào lồng ngực anh một bé mèo nhỏ vậy, lông mi cong cong như lông quạ được che giấu dưới mắt. Hơi thở cô đều đặn, ngủ rất say, bàn tay nhỏ vẫn còn nắm chặt vạt áo ngủ của Chu Ngộ Thần, hoàn toàn thả lỏng, không phòng bị một chút nào.
Tối hôm qua, Chu Ngộ Thần lén lút lên tầng, Chúc Vãn căng thẳng đến mức không chịu được nhưng anh lại cảm thấy rất kích thích, anh cố gắng đè thấp giọng nói, chậm rãi thưởng thụ cô gái nhỏ. Vì sợ ông bà nội đi lên tầng nên anh rất hào phóng, không biết kiềm chế mà lười biếng nằm lên chiếc giường nhỏ thơm ngát hương hoa.
Anh còn thoải mái hơn cả Chúc Vãn - chủ nhân của chiếc giường này.
Mực nước biển của thôn cao hơn độ cao của thành phố Hoành nên mùa đông lạnh hơn rất nhiều. Vì điều kiện gia đình, trong nhà Chúc Vãn không có máy sưởi nên khi Chu Ngộ Thần vừa bước vào ổ chăn nhỏ của cô gái thì cả người đều lạnh buốt.
“Bạn trai làm ấm giường cho em nhé.”
“...”
Chu Ngộ Thần bật cười, vẻ mặt đầy ái muội, anh vén chăn lên một chút, vỗ vỗ giường.
“Tới đây nào, nằm đâu cũng được.”
Chúc Vãn cười, trừng mắt nhìn anh một cái.
“Không biết xấu hổ gì cả…”
Chu Ngộ Thần nhướng nhướng mày:
“Anh làm ấm giường cho bạn gái mình thì sao nào?”
Anh cũng không nhiều lời nữa, sợ cô gái nhỏ lạnh nên vội vàng kéo người vào trong lồng ngực, quấn chặt chăn, ngoài miệng thì nói bé cưng đừng để bị lạnh, tay vẫn không ngừng chiếm tiện nghi.
Về việc không biết xấu hổ thì không ai vượt qua Chu Ngộ Thần được, dù anh bị Chúc Vãn lườm mãi thì anh vẫn không chịu dừng tay.
“Vãn Vãn, bé cưng của anh, anh nhớ em nhiều lắm.”
Chúc Vãn vất vả lắm mới thoát khỏi vòng tay của anh, duỗi chân ra từ ổ chăn ấm đá nhẹ anh một cái.
Từ nhỏ đến lớn, toàn là Chu Ngộ Thần đá người khác chứ đâu có ai dám đá anh. Nhưng khi đôi chân nhỏ mềm mại cộng thêm chút quần ngủ màu hồng lộ ra khi cô đá vào ngực anh một cái, trái tim anh đã mềm nhũn rồi.
Khóe miệng anh cong cong, bắt lấy mắt cá chân của Chúc Vãn, định đùa giỡn cô một xíu nhưng ai ngờ vừa đụng vào bàn chân lạnh như băng ấy, anh đã nhăn mày lại:
“Sao lạnh như vậy?”
Chu Ngộ Thần đau lòng, nâng bàn chân nhỏ đến trước mặt mình. Chúc Vãn không cao, chân cũng rất nhỏ. Chu Ngộ Thần dùng một tay nắm chặt, trên đầu ngón chân cô trắng nõn có sơn màu móng như cánh hoa Hải Đường, yêu kiều không chịu được. Anh không nhịn được nữa mà cúi xuống hôn.
“Đó là chân…”
“Không sao.”
Anh đâu quan tâm đó là cái gì đâu, anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ một lát. Chúc Vãn sợ ngứa. bèn cười khanh khách, lấy chân cọ cọ người anh. Chu Ngộ Thần bật cười, hơi nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt đầy cưng chiều, anh duỗi tay bắt lấy bàn chân nhỏ kia đang trong ổ chăn ra khỏi giường, hôn hôn lên như vừa nãy. Rồi sau đó để bàn chân lạnh lẽo của cô áp vào eo mình.
Còn không ngăn cách bởi áo ngủ nữa.
“Cho em ấm áp đó, mùa đông lạnh như này mà.”
“Anh cũng sẽ lạnh…”
Chúc Vãn cười xong thì muốn rút chân về. Chu Ngộ Thần nói rằng cô đừng nhúc nhích nữa. Nhưng tự dưng Chúc Vãn lại muốn nghịch một chút, cô bèn lăn lộn, đột nhiên tay thiếu niên không cẩn thận buông lỏng, bàn chân cô gái nhỏ trượt xuống dưới eo một chút, đụng trúng thứ gì đó.
Việc này xảy ra khiến Chúc Vãn ngẩn người, đôi mắt tròn xoe mở to, vẻ mặt toàn là sự kinh ngạc. Sau đó, sắc đỏ của đôi má đã lan xuống tận cổ.
“Anh bảo em đừng cử động rồi mà.”
Thật ra mới đầu Chu Ngộ Thần còn cảm thấy xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy Chúc Vãn cũng như thế thì lại cảm thấy thú vị, anh nhếch miệng cười:
“Còn dám cử động không?”
Cô gái nhỏ lập tức ngoan ngoãn, thành thật lắc đầu. Dù sao thì cô cũng là học bá, về chuyện này thì vẫn có thể hiểu đôi chút, cô bèn rụt hai chân về, bọc chăn lui về một góc tường, vẻ mặt đầy xấu hổ nhìn anh một lần nữa.
“Em, em mới lớp 12 thôi.”
“Mẹ nó, anh biết.”
Vì cô mới học lớp 12, nên chỉ cần hôn, cô sẽ cảm thấy xấu hổ.
Chu Ngộ Thần thấy Chúc Vãn trốn sang một bên thì nhướng nhướng mày, tiến lên bắt lấy người.
“Trốn cái gì? Anh đây có thể ăn em được à?”
Có thể chứ…
Suýt nữa thì anh bị cô chọc cười.
“Biết em học lớp 12 rồi, lăn lộn lần nữa thì đêm nay cả hai đừng hòng ngủ nhé.”
“Vậy anh đắp cái chăn bông đó đi.”
“...”
Nhưng sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại, Chúc Vãn đã phát hiện ra rằng mình đang bám lấy anh, cả người mềm mềm mại mại thơm tho leo ở trên. Rõ ràng tối qua cô bọc chăn còn bị anh chọc chọc, cuối cùng anh lại ném cái chăn vào một góc nên trong lúc ngủ mơ, thiếu nữ theo bản năng tìm đến nơi ấm áp.
Vẻ mặt Chu Ngộ Thần đầy sự đắc ý, là do em lấn sang đó nhé, anh đây không dùng sức lực gì hết, không được trách anh.
Sáng sớm mùng một không thể ăn thịt, đó là tục lệ nhiều năm của dịp Tết m Lịch. Bà nội vớt vài bát bún, xào vài món chay. Chu Ngộ Thần ăn tận mấy bát, cảm thấy hương vị này còn ngon hơn gấp nhiều lần so với nhà hàng.
Chúc gia không có thân thích. Vốn dĩ hồi trước khi năm mới đến, một số ông bà láng giềng trong khu phố đến thăm. Nhưng khi sáng nay vừa ra khỏi cửa, lại thấy có không ít người lớn và trẻ em đứng bên ngoài.
Người trong thôn đều đang nói, trước cửa nhà ông Chúc có một chiếc xe hơi sang trọng đang đậu ở đó, xe phải mất rất nhiều tiền mới có thể mua được. Nhưng chiếc xe thể thao màu bạc được tu sửa lại của Chu Ngộ Thần mới là đồ hiếm của thành phố Hoành.
Trẻ con không biết gì, chúng không cần biết thứ này có đắt hay không mà nổi lên lòng hiếu kỳ. Mấy đứa bé ấy túm tụm tốp năm tốp ba quanh xe, đi tới đi lui, thậm chí còn có ý đồ cố dẫm lên bánh xe để leo lên nóc.
Bà nội vừa ra hái rau, thấy vậy thì hoảng sợ, bà vội vàng chạy ra khuyên các cháu nhỏ đi đi vì sợ làm hỏng của người ta.
Tính tình của bà nội Chúc Vãn có tiếng là rất tốt nên mấy đứa bé đều không sợ bà. Bà đang sốt ruột bưng tô đồ ăn ở cửa thì đúng lúc Chu Ngộ Thần kéo Chúc Vãn đi ra ngoài.
“Không sao đâu bà ơi, mặc kệ chúng nó đi ạ.”
Chu Ngộ Thần chẳng hề để ý chút nào, anh muốn kéo Chúc Vãn ra ngoài đi dạo, cảm nhận hơi thở của ngày Tết,
“Nhiều đứa bé như này, lấy hoa thì cũng không tốt lắm.” Bà nội nhíu mày, lo lắng sẽ có chuyện xảy ra.
“Không sao ạ, không đáng giá mà.”
“...”
Chỉ sợ chiếc xe ấy của anh mua được vài thôn xóm trong một lần.
Người dân trong thôn kết hôn và sinh con sớm hơn thành phố Hoành rất nhiều. Bác trưởng thôn chưa quá 50 tuổi cũng dẫn cháu trai mình tới xem, Vừa đi đến đầu hẻm, ông thấy bóng lưng của Chu Ngộ Thần thì lập tức hoảng sợ.
Ông biết thằng nhóc này, năm đó là do ông sắp xếp. Thật ra ngay từ đầu ông không đưa anh vào ở Chúc gia đâu, nhưng ông không biết người nhà ban đầu kia đắc tội gì với anh mà đành phải rời đi. Lúc ấy mẹ Chu tìm đến trưởng thôn, trợ cấp cho thôn không ít, là một con số rất lớn. Ông suy nghĩ về việc xây dựng cho thôn nên phải sắp xếp hợp lý, nhưng may mà bà cũng không yêu cầu quá đáng, chỉ nói là cho tiểu bá vương này ở đây trong hai tháng, tốt nhất là rèn giũa tính khí nóng nảy.
Ai ngờ Chu Ngộ Thần lại rất kiêu ngạo, vừa kiêu ngạo lại còn vừa hung dữ. Cả đời này, đây là lần đầu tiên trưởng thôn thấy một người như vậy.
Ông bèn căng da đầu đưa người đi, nhưng không ngờ Chu Ngộ Thần lại quay người rời khỏi nên ông phải cố hết sức đuổi theo. Chu Ngộ Thần có sức khỏe, có tuổi trẻ, sức khỏe của trưởng thôn sao so với anh được nên ông đuổi theo hai con đường đã thở hổn hển, trợn tròn mắt. Ông nghĩ trong lòng rằng nếu anh mà là con trai ông thì chắc chắn ông sẽ đánh chết.
Bây giờ nghĩ lại mà lòng ông vẫn phát run, sao bọn họ có thể bao dung được vị Phật không biết trời cao đất dày như này chứ.
Sau đó, thiếu niên đã dừng chân trước cửa nhà Chúc gia, rồi nói rằng muốn ở đây. Đương nhiên là trưởng thôn đồng ý rồi, ông lập tức làm công tác tư tưởng cho ông nội Chúc Vãn, cũng may người nhà họ rất hòa thuận nên mọi việc mới được sắp xếp dễ như vậy.
Về sau trưởng thôn cũng không dám nhớ lại nữa, thằng nhóc này xấu xa như vậy, ông không làm gì được nên bèn làm như không thấy gì. Bây giờ anh trở lại, nghĩ đến lúc trước, cứ như ác mộng vậy.
Nhưng mấy năm nay thôn rất phát triển, ít nhiều gì thì cũng nhờ Chu gia, mọi việc sinh hoạt của các nhà cũng tốt lên không ít.
Trưởng thôn đứng từ xa nhìn vài lần, định ôm cháu trai quay đi nhưng đứa cháu trai này lại tràn đầy hiểu kỳ, đối với đồ vật chưa bao giờ thấy qua thì có cảm giác mới mẻ. Thấy người khác tham gia cuộc vui thế sao có thể không đi theo được. Thấy ông nội định đi thì đứa bé giãy giụa bám vào đầu siêu xe. Cháu trai không còn nhỏ nữa nên sức lực rất lớn, ông không thể nào lay chuyển được, chỉ có thể nhìn thằng nhóc đó chạy về phía Chu Ngộ Thần.
Trưởng thôn khẩn trương chạy đuổi theo, đúng lúc Chu Ngộ Thần ngẩng đầu lên nhìn.
“Cháu chào trưởng thôn.” Chúc Vãn mỉm cười khẽ chào hỏi, Chu Ngộ Thần mím môi, cũng nói theo.
“Được rồi, được rồi, chào các cháu…”
Giọng nói của thôn trưởng hơi run run, không biết thằng nhóc này sẽ giở trò gì nữa. Trước giờ Chu Ngộ Thần chưa bao giờ tôn kính gọi ông như này nên sau lưng ông toát mồ hôi lạnh.
Chúc Vãn nhìn ra vậy bèn lặng lẽ trốn qua một bên cười. Về việc trưởng thôn sợ Chu Ngộ Thần, thì dù sao khi đó anh cũng có tiếng là tính tình xấu, hung dữ không dễ chọc, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy buồn cười.
“Em cười cái gì?”. Bàn tay to của Chu Ngộ Thần tùy ý đặt lên eo Chúc Vãn, dùng một chút lực, ôm người nào đó lại gần mình một chút. Anh còn hơi hơi cúi xuống, ghé vào tai Chúc Vãn, nói:
“Không phải giống như em trước kia à? Vừa thấy anh đã sợ rồi, cả ngày co rúm ở góc tường, rớt nước mắt cầu xin anh đừng bắt nạt em.”
“... Anh còn dám nói à.” Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ ửng, hai mắt sáng lấp lánh chứa ý cười:
“Khi đó, anh hung dữ thế còn gì, ai cũng sợ anh hết.”
Lúc Chúc Vãn nói ra mấy lời này, giọng nói mang theo chút làm nũng mà cô cũng không thể phát hiện ra. Chu Ngộ Thần thì hưởng thụ, anh thích nhất cảm giác được Chúc Vãn ỷ lại.
“Cho nên giờ anh đang chuộc tội đó, hung dữ nhất thời mà phải chuộc tội một đời. Cả đời này anh đây đều ở cạnh em.”
Ngón tay ấm áp của anh nhéo nhéo gương mặt trắng mềm của Chúc Vãn.
“Nhớ lại lúc ấy, anh còn không nỡ bắt nạt em, sao em lại nhớ rõ anh hung dữ thế.”
Chu Ngộ Thần bật cười, nhìn chằm chằm Chúc Vãn một hồi lâu, thấy mặt cô gái nhỏ từ hơi phiếm hồng chuyển sang đỏ bừng. Lúc sau cô mới nói nhẹ một câu:
“Còn không phải là em thích anh à.”
“Cái gì cơ?”. Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, thật ra là anh nghe rõ nhưng anh lại muốn nghe thêm một lần nữa cơ. Nhưng Chúc Vãn là người nhát gan hay xấu hổ, da mặt lại mỏng, để cô nói một lời âu yếm, không dễ dàng một chút nào.
Chúc Vãn đỏ mặt xấu hổ phớt lờ câu hỏi của anh.
Bên kia, cháu bé nhà trưởng thôn mềm như bông chạy đến trước mặt cô.
“Em chào chị Vãn Vãn.”
“Ngoan quá.”
Chúc Vãn híp mắt cười, cô ngồi xổm xuống, duỗi tay xoa đỉnh đầu thằng bé.
“Xe, xe.” Thằng bé chỉ vào xe của Chu Ngộ Thần.
Chu Ngộ Thần liếc mắt nhìn một cái, lòng chiếm hữu nổi lên mười phần, anh kéo tay Chúc Vãn trở về, nắm chặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve một lúc. Sau đó tay kia lấy chìa khóa trong túi quần, ném cho thằng bé.
“Bảo ông nội đưa nhóc đi hóng gió đi.”
Chúc Vãn vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, một tay bị anh kiêu ngạo lôi kéo, cô bèn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, trên mặt còn hiện rõ sự kinh ngạc.
“Năm ấy là anh cướp xe đạp nhà nhóc, nên giờ anh tới chuộc tội, cùng nhau nhận lấy lời chuộc tội này đi.”
Chúc Vãn nhìn anh cười, Chu Ngộ Thần cảm thấy cô gái nhỏ xinh đẹp muốn chết.
Anh bèn khom lưng kéo cô lên.
“Đừng ngồi xổm nữa, không thì chốc nữa tê chân đấy.”
“Nếu tê, không phải anh sẽ cõng em sao?”
“Cõng, không tê cũng cõng.”
Hai người nhìn nhau, không khí xung quanh tràn đầy ngọt ngào. Đến khi thằng bé kia lấy được chìa khóa xe, hưng phấn không chịu được, bé lễ phép nói cảm ơn với Chu Ngộ Thần.
“Cảm ơn chú ạ! Tạm biệt chú nha!”
Nói xong thì chạy.
“Ha ha ha ha ha ha ha!”. Chúc Vãn không nhịn cười được nữa, cô không quan tâm đến sắc mặt Chu Ngộ Thần như nào mà bật cười.
Gọi Vãn Vãn là chị, mà gọi anh là chú?
Chú cái mẹ gì chứ!
Chúc Vãn từ thành phố Hoành về quê trước một tuần, trong một tuần đó Chu Ngộ Thần không gặp cô gái nhỏ, xử lý xong chuyện thì ngay cả quần áo anh cũng chưa thay mà trực tiếp phóng xe từ thành phố về đây. Cái gì anh cũng không mang theo, bởi vậy mà sáng nay anh vẫn mặc tây trang đắt tiền của hôm qua. Dáng người anh cao lớn, từ vườn trường tiến vào thương trường, trên người anh không còn dáng vẻ học sinh nữa mà rất hợp với âu phục trưởng thành. Nhìn qua thì trầm ổn hơn Chúc Vãn không ít, tuổi cũng có vẻ lớn hơn.
Chu Ngộ Thần nheo mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ vẫn đang ngồi xổm cười dưới đất. Anh bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay ôm trực tiếp tư thế vẫn đang ngồi xổm của cô gái nhỏ lên, đi thằng ra con đường nhỏ.
Chúc Vãn biết mình đã chọc anh rồi nên lập tức thu lại ý cười, hai chân động đậy không ngừng.
“Anh, anh để em xuống dưới đi.. Nhiều người nhìn quá.”
“Vậy thì cứ nhìn đi.”
“... Đừng, xấu hổ lắm.”
“Đừng xấu hổ nữa, để chú ôm em.”
“...”
Anh ôm cô đến ao nhỏ, đó là nơi hai người đến vào hai năm trước, trước khi anh đi.
Tuy rằng đã qua ba, bốn năm nhưng nơi đó vẫn không thay đổi gì nhiều. Nước ao vẫn xanh như thế, thậm chí hai tảng đá lớn vẫn còn đó.
Chúc Vãn được anh ôm, lúc đầu còn giãy giụa một chút, lúc sau thì cô dứt khoát từ bỏ. Dù sao thì cô cũng không thoát được nên thà ngoan ngoãn ở trong lồng ngực anh còn hơn. Cô cũng mặc kệ anh ôm mình đi đâu, cũng không hỏi, làm sao anh nỡ bán cô đi được.
Tới nơi, Chu Ngộ Thần buông người xuống. Tự dưng cô gái nhỏ lại nổi lên sự lười biếng, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cô anh không muốn buông ra, trên mặt đầy vẻ lười biếng, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh.
“Không nỡ xuống à?”. Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, lực tay ôm chặt hơn, dứt khoát ôm cô tiếp.
“Thoải mái lắm, không cần tự đi.” Chúc Vãn híp híp mặt, bộ dáng hưởng thụ.
Chu Ngộ Thần cúi đầu hôn trộm ở miệng cô gái nhỏ một cái, chủ động tự thưởng cho mình, giọng nói nặng nề nhưng lại rất dễ nghe.
“Cô bé lười biếng.”
Trước đây hai người cũng từng ngồi ở tảng đá lớn này. Chu Ngộ Thần theo thói quen cũ, anh cởi áo khoác âu phục ra để Chúc Vãn ngồi lên, không hề thương tiếc cái áo khoác thủ công đáng giá vài tháng lương của nhiều người,
Chúc Vãn đã quen với thói chăm sóc của anh. Dù sao thì cô cũng không từ chối được, Chu Ngộ Thần đau lòng cô, nhưng anh cũng rất bá đạo, về mấy chuyện của cô thì anh còn để bụng hơn cả cô nữa. Cô duỗi tay sờ tơ lụa dưới thần, nhìn anh, không nhịn được mà hỏi.
“Anh không sợ lạnh à?”
Chu Ngộ Thần nghiêng đầu ngắm cô gái nhỏ, khóe miệng cong cong.
“Người trẻ tuổi chúng ta, hừng hực khí huyết.”
Thật ra anh cũng không hề nói bừa, lúc nãy vừa đi anh vừa ôm cô gái mềm mại thơm tho ở trong ngực. Ở tuổi thiếu niên này, không thể không có cảm giác đặc biệt, chỉ là anh sợ dọa đến Chúc Vãn nên không nói gì, thậm chí lúc cởi áo khoác, gió lạnh thổi đến, anh còn cảm thấy thoải mái.
Chúc Vãn biết anh thương mình, dù gió lạnh vẫn thổi nhưng trong lòng cô lại rất ấm áp. Cô bèn dứt khoát dịch người ngồi gần vào đùi anh hơn, dự định lấy âu phục che cho anh nữa nên cô kéo khăn quàng cổ bọc kín cổ mình xuống.
“Làm gì thế, em quàng lại khăn đi, gió lớn.” Chu Ngộ Thần nhíu nhíu mày, anh theo bản năng ngăn cản cô gái nhỏ. Tay siết chặt hơn để cô ngồi ổn định.
Chúc Vãn không chịu nghe Chu Ngộ Thần, giây tiếp theo, khuôn mặt cô đỏ bừng, quấn khăn quàng cổ cho hai người, cánh tay non mịn còn vòng qua eo Chu Ngộ Thần, gương mặt dán vào ngực anh, nói nhỏ:
“Cùng nhau đi nào, em không nỡ để anh lạnh.”
Tim Chu Ngộ Thần như hòa tan, đôi môi lạnh của anh dán lên đôi môi ấm áp của cô, dùng sức mút một cái, khẽ cười:
“Không uổng công chú thương em.”
Chúc Vãn tức giận, cô trừng mắt nhìn anh một cái, tay nhỏ véo em anh nhưng véo như nào, anh cũng không động đậy, thậm chí anh còn cười, cười thích ý.
Sau khi cười xong, đột nhiên hai người lại im lặng một trận. Cằm anh nhẹ nhàng cọ xát đỉnh đầu Chúc Vãn, giọng nói nặng nề, mang theo sự đau lòng.
“Vãn Vãn.”
“Dạ?”
“Buổi tối hôm đó, có phải em trốn tới đây một mình trộm khóc đúng không?”
“Không phải…” Lông mi cô gái nhỏ hơi run rẩy, khuôn mặt nhỏ dán vào ngực của Chu Ngộ Thần, nghe tiếng tim anh đập.
“Ngốc quá.”
Bàn tay to của Chu Ngộ Thần nhẹ nhàng vỗ về lưng cô gái nhỏ, hai người chỉ có một lần hiểu lầm nhưng hiểu lầm ấy lại in tạc sâu trong lòng anh. Mỗi khi anh nghĩ đến việc Chúc Vãn trốn ở nơi lạnh lẽo như này thì tim lại đau.
Dường như Chúc Vãn nhớ tới gì cô, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Thẩm Vi nói, lần đó anh đến nhà cô ấy đúng không?”
“Không nhớ rõ là nhà ai nữa, dù sao lúc ấy trước khi vào cửa anh đã bực mình rồi, xong cơn tức giận bùng lên.”
Chúc Vãn chớp chớp mắt, lẳng lặng nghe anh nói.
“Sau đó không phải là anh định về nhà sao, nhưng lúc đi đến cửa thôn, đi qua nhà em, thấy em đang tưới cây. Anh liếc mắt nhìn em một cái, em nhớ rõ không?”
Chúc Vãn lắc đầu, thật sự thì một chút ấn tượng cô cũng không có nên cô kinh ngạc nhìn người con trai trước mặt.
Chu Ngộ Thần dịu dàng cười:
“Lúc ấy anh liếc mắt nhìn em một cái, thấy em sợ đến mức làm rớt nước hết ra tay, rồi em ném ấm nước chạy trốn vào nhà, vóc dáng nho nhỏ, sao trốn nhanh vậy.”
“...”. Chúc Vãn cười, vỗ về anh.
“Lúc ấy anh cứ tưởng anh bắt nạt em nên đành ở lại, quyết định phải bắt nạt em, muốn nhìn bộ dáng em khóc như nào.”
“Em nói không sai mà, anh hư như thế…”
“Nhưng sau này, anh không nỡ, lúc em rơi nước mắt nhìn anh. Anh không nỡ dùng ý đồ xấu với em, chỉ muốn em cười, thứ gì cũng muốn cho em. Nhưng lúc ấy thân bất do kỷ*, không tặng em được cái gì.”
(*thân bất do kỷ: bất đắc dĩ. Nguồn: Leo Săn Sư Tử.)
“May mà lúc sau lừa em tới thành phố Hoành.”
Chúc Vãn cười nhạt, chui vào lồng ngực anh cọ cọ, sau đó ngẩng đầu, nói:
“Lần đó, ở chỗ này, em tặng anh chuông gió, anh nhìn thấy tờ giấy bên trong chưa?”
“Không thấy, anh cũng không muốn đọc.”
Chu Ngộ Thần bĩu môi, ôm chặt cô gái nhỏ. Đó là quà tạm biệt, anh nghĩ rằng hai người sẽ còn gặp lại nên không muốn phá hủy đồ vật, anh không muốn rời xa, cũng không muốn chia tay.
“Nhưng những lời đó khá quan trọng đó….”. Chúc Vãn mỉm môi, ngẩng đầu nhìn anh.
“Em viết cái gì thế?”
Khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn đỏ lên, cô lại gần tai anh, giọng nói nhỏ đến mức nếu không nghe kĩ thì sẽ không nghe thấy.
“Chu Ngộ Thần, em thích anh, rất thích anh.”
Trong nháy mắt, giọng của thiếu niên trầm hẳn:
“Em nói gì?”
“Rất, thích, anh.” Cô gái nhỏ gằn từng chữ một, nói rõ ràng.
“Ngoan nào, em nói lại lần nữa đi.”
“Thích anh, rất thích anh, ưm….”
Thấy ghế trúc vẫn còn ở ngoài cửa, ông nghĩ thầm rằng nếu hôm nay mà đánh tên nhóc kia thì chắc chắn đau hơn hôm qua.
Dù vất vả đến đâu thì chuyện của đứa cháu gái nhỏ mà ông yêu thương cả đời cũng luôn liên quan đến ông.
Tối hôm qua Chu Ngộ Thần ôm quả tim nhỏ của mình ngủ đến 6 giờ sáng. Vốn dĩ anh có thói quen thức khuya ngủ nướng, nhưng từ khi chỉnh đốn lại công ty thì anh cũng thay đổi luôn thói quen sinh hoạt của mình.
Sáng sớm tỉnh lại, Chúc Vãn nằm co vào lồng ngực anh một bé mèo nhỏ vậy, lông mi cong cong như lông quạ được che giấu dưới mắt. Hơi thở cô đều đặn, ngủ rất say, bàn tay nhỏ vẫn còn nắm chặt vạt áo ngủ của Chu Ngộ Thần, hoàn toàn thả lỏng, không phòng bị một chút nào.
Tối hôm qua, Chu Ngộ Thần lén lút lên tầng, Chúc Vãn căng thẳng đến mức không chịu được nhưng anh lại cảm thấy rất kích thích, anh cố gắng đè thấp giọng nói, chậm rãi thưởng thụ cô gái nhỏ. Vì sợ ông bà nội đi lên tầng nên anh rất hào phóng, không biết kiềm chế mà lười biếng nằm lên chiếc giường nhỏ thơm ngát hương hoa.
Anh còn thoải mái hơn cả Chúc Vãn - chủ nhân của chiếc giường này.
Mực nước biển của thôn cao hơn độ cao của thành phố Hoành nên mùa đông lạnh hơn rất nhiều. Vì điều kiện gia đình, trong nhà Chúc Vãn không có máy sưởi nên khi Chu Ngộ Thần vừa bước vào ổ chăn nhỏ của cô gái thì cả người đều lạnh buốt.
“Bạn trai làm ấm giường cho em nhé.”
“...”
Chu Ngộ Thần bật cười, vẻ mặt đầy ái muội, anh vén chăn lên một chút, vỗ vỗ giường.
“Tới đây nào, nằm đâu cũng được.”
Chúc Vãn cười, trừng mắt nhìn anh một cái.
“Không biết xấu hổ gì cả…”
Chu Ngộ Thần nhướng nhướng mày:
“Anh làm ấm giường cho bạn gái mình thì sao nào?”
Anh cũng không nhiều lời nữa, sợ cô gái nhỏ lạnh nên vội vàng kéo người vào trong lồng ngực, quấn chặt chăn, ngoài miệng thì nói bé cưng đừng để bị lạnh, tay vẫn không ngừng chiếm tiện nghi.
Về việc không biết xấu hổ thì không ai vượt qua Chu Ngộ Thần được, dù anh bị Chúc Vãn lườm mãi thì anh vẫn không chịu dừng tay.
“Vãn Vãn, bé cưng của anh, anh nhớ em nhiều lắm.”
Chúc Vãn vất vả lắm mới thoát khỏi vòng tay của anh, duỗi chân ra từ ổ chăn ấm đá nhẹ anh một cái.
Từ nhỏ đến lớn, toàn là Chu Ngộ Thần đá người khác chứ đâu có ai dám đá anh. Nhưng khi đôi chân nhỏ mềm mại cộng thêm chút quần ngủ màu hồng lộ ra khi cô đá vào ngực anh một cái, trái tim anh đã mềm nhũn rồi.
Khóe miệng anh cong cong, bắt lấy mắt cá chân của Chúc Vãn, định đùa giỡn cô một xíu nhưng ai ngờ vừa đụng vào bàn chân lạnh như băng ấy, anh đã nhăn mày lại:
“Sao lạnh như vậy?”
Chu Ngộ Thần đau lòng, nâng bàn chân nhỏ đến trước mặt mình. Chúc Vãn không cao, chân cũng rất nhỏ. Chu Ngộ Thần dùng một tay nắm chặt, trên đầu ngón chân cô trắng nõn có sơn màu móng như cánh hoa Hải Đường, yêu kiều không chịu được. Anh không nhịn được nữa mà cúi xuống hôn.
“Đó là chân…”
“Không sao.”
Anh đâu quan tâm đó là cái gì đâu, anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ một lát. Chúc Vãn sợ ngứa. bèn cười khanh khách, lấy chân cọ cọ người anh. Chu Ngộ Thần bật cười, hơi nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt đầy cưng chiều, anh duỗi tay bắt lấy bàn chân nhỏ kia đang trong ổ chăn ra khỏi giường, hôn hôn lên như vừa nãy. Rồi sau đó để bàn chân lạnh lẽo của cô áp vào eo mình.
Còn không ngăn cách bởi áo ngủ nữa.
“Cho em ấm áp đó, mùa đông lạnh như này mà.”
“Anh cũng sẽ lạnh…”
Chúc Vãn cười xong thì muốn rút chân về. Chu Ngộ Thần nói rằng cô đừng nhúc nhích nữa. Nhưng tự dưng Chúc Vãn lại muốn nghịch một chút, cô bèn lăn lộn, đột nhiên tay thiếu niên không cẩn thận buông lỏng, bàn chân cô gái nhỏ trượt xuống dưới eo một chút, đụng trúng thứ gì đó.
Việc này xảy ra khiến Chúc Vãn ngẩn người, đôi mắt tròn xoe mở to, vẻ mặt toàn là sự kinh ngạc. Sau đó, sắc đỏ của đôi má đã lan xuống tận cổ.
“Anh bảo em đừng cử động rồi mà.”
Thật ra mới đầu Chu Ngộ Thần còn cảm thấy xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy Chúc Vãn cũng như thế thì lại cảm thấy thú vị, anh nhếch miệng cười:
“Còn dám cử động không?”
Cô gái nhỏ lập tức ngoan ngoãn, thành thật lắc đầu. Dù sao thì cô cũng là học bá, về chuyện này thì vẫn có thể hiểu đôi chút, cô bèn rụt hai chân về, bọc chăn lui về một góc tường, vẻ mặt đầy xấu hổ nhìn anh một lần nữa.
“Em, em mới lớp 12 thôi.”
“Mẹ nó, anh biết.”
Vì cô mới học lớp 12, nên chỉ cần hôn, cô sẽ cảm thấy xấu hổ.
Chu Ngộ Thần thấy Chúc Vãn trốn sang một bên thì nhướng nhướng mày, tiến lên bắt lấy người.
“Trốn cái gì? Anh đây có thể ăn em được à?”
Có thể chứ…
Suýt nữa thì anh bị cô chọc cười.
“Biết em học lớp 12 rồi, lăn lộn lần nữa thì đêm nay cả hai đừng hòng ngủ nhé.”
“Vậy anh đắp cái chăn bông đó đi.”
“...”
Nhưng sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại, Chúc Vãn đã phát hiện ra rằng mình đang bám lấy anh, cả người mềm mềm mại mại thơm tho leo ở trên. Rõ ràng tối qua cô bọc chăn còn bị anh chọc chọc, cuối cùng anh lại ném cái chăn vào một góc nên trong lúc ngủ mơ, thiếu nữ theo bản năng tìm đến nơi ấm áp.
Vẻ mặt Chu Ngộ Thần đầy sự đắc ý, là do em lấn sang đó nhé, anh đây không dùng sức lực gì hết, không được trách anh.
Sáng sớm mùng một không thể ăn thịt, đó là tục lệ nhiều năm của dịp Tết m Lịch. Bà nội vớt vài bát bún, xào vài món chay. Chu Ngộ Thần ăn tận mấy bát, cảm thấy hương vị này còn ngon hơn gấp nhiều lần so với nhà hàng.
Chúc gia không có thân thích. Vốn dĩ hồi trước khi năm mới đến, một số ông bà láng giềng trong khu phố đến thăm. Nhưng khi sáng nay vừa ra khỏi cửa, lại thấy có không ít người lớn và trẻ em đứng bên ngoài.
Người trong thôn đều đang nói, trước cửa nhà ông Chúc có một chiếc xe hơi sang trọng đang đậu ở đó, xe phải mất rất nhiều tiền mới có thể mua được. Nhưng chiếc xe thể thao màu bạc được tu sửa lại của Chu Ngộ Thần mới là đồ hiếm của thành phố Hoành.
Trẻ con không biết gì, chúng không cần biết thứ này có đắt hay không mà nổi lên lòng hiếu kỳ. Mấy đứa bé ấy túm tụm tốp năm tốp ba quanh xe, đi tới đi lui, thậm chí còn có ý đồ cố dẫm lên bánh xe để leo lên nóc.
Bà nội vừa ra hái rau, thấy vậy thì hoảng sợ, bà vội vàng chạy ra khuyên các cháu nhỏ đi đi vì sợ làm hỏng của người ta.
Tính tình của bà nội Chúc Vãn có tiếng là rất tốt nên mấy đứa bé đều không sợ bà. Bà đang sốt ruột bưng tô đồ ăn ở cửa thì đúng lúc Chu Ngộ Thần kéo Chúc Vãn đi ra ngoài.
“Không sao đâu bà ơi, mặc kệ chúng nó đi ạ.”
Chu Ngộ Thần chẳng hề để ý chút nào, anh muốn kéo Chúc Vãn ra ngoài đi dạo, cảm nhận hơi thở của ngày Tết,
“Nhiều đứa bé như này, lấy hoa thì cũng không tốt lắm.” Bà nội nhíu mày, lo lắng sẽ có chuyện xảy ra.
“Không sao ạ, không đáng giá mà.”
“...”
Chỉ sợ chiếc xe ấy của anh mua được vài thôn xóm trong một lần.
Người dân trong thôn kết hôn và sinh con sớm hơn thành phố Hoành rất nhiều. Bác trưởng thôn chưa quá 50 tuổi cũng dẫn cháu trai mình tới xem, Vừa đi đến đầu hẻm, ông thấy bóng lưng của Chu Ngộ Thần thì lập tức hoảng sợ.
Ông biết thằng nhóc này, năm đó là do ông sắp xếp. Thật ra ngay từ đầu ông không đưa anh vào ở Chúc gia đâu, nhưng ông không biết người nhà ban đầu kia đắc tội gì với anh mà đành phải rời đi. Lúc ấy mẹ Chu tìm đến trưởng thôn, trợ cấp cho thôn không ít, là một con số rất lớn. Ông suy nghĩ về việc xây dựng cho thôn nên phải sắp xếp hợp lý, nhưng may mà bà cũng không yêu cầu quá đáng, chỉ nói là cho tiểu bá vương này ở đây trong hai tháng, tốt nhất là rèn giũa tính khí nóng nảy.
Ai ngờ Chu Ngộ Thần lại rất kiêu ngạo, vừa kiêu ngạo lại còn vừa hung dữ. Cả đời này, đây là lần đầu tiên trưởng thôn thấy một người như vậy.
Ông bèn căng da đầu đưa người đi, nhưng không ngờ Chu Ngộ Thần lại quay người rời khỏi nên ông phải cố hết sức đuổi theo. Chu Ngộ Thần có sức khỏe, có tuổi trẻ, sức khỏe của trưởng thôn sao so với anh được nên ông đuổi theo hai con đường đã thở hổn hển, trợn tròn mắt. Ông nghĩ trong lòng rằng nếu anh mà là con trai ông thì chắc chắn ông sẽ đánh chết.
Bây giờ nghĩ lại mà lòng ông vẫn phát run, sao bọn họ có thể bao dung được vị Phật không biết trời cao đất dày như này chứ.
Sau đó, thiếu niên đã dừng chân trước cửa nhà Chúc gia, rồi nói rằng muốn ở đây. Đương nhiên là trưởng thôn đồng ý rồi, ông lập tức làm công tác tư tưởng cho ông nội Chúc Vãn, cũng may người nhà họ rất hòa thuận nên mọi việc mới được sắp xếp dễ như vậy.
Về sau trưởng thôn cũng không dám nhớ lại nữa, thằng nhóc này xấu xa như vậy, ông không làm gì được nên bèn làm như không thấy gì. Bây giờ anh trở lại, nghĩ đến lúc trước, cứ như ác mộng vậy.
Nhưng mấy năm nay thôn rất phát triển, ít nhiều gì thì cũng nhờ Chu gia, mọi việc sinh hoạt của các nhà cũng tốt lên không ít.
Trưởng thôn đứng từ xa nhìn vài lần, định ôm cháu trai quay đi nhưng đứa cháu trai này lại tràn đầy hiểu kỳ, đối với đồ vật chưa bao giờ thấy qua thì có cảm giác mới mẻ. Thấy người khác tham gia cuộc vui thế sao có thể không đi theo được. Thấy ông nội định đi thì đứa bé giãy giụa bám vào đầu siêu xe. Cháu trai không còn nhỏ nữa nên sức lực rất lớn, ông không thể nào lay chuyển được, chỉ có thể nhìn thằng nhóc đó chạy về phía Chu Ngộ Thần.
Trưởng thôn khẩn trương chạy đuổi theo, đúng lúc Chu Ngộ Thần ngẩng đầu lên nhìn.
“Cháu chào trưởng thôn.” Chúc Vãn mỉm cười khẽ chào hỏi, Chu Ngộ Thần mím môi, cũng nói theo.
“Được rồi, được rồi, chào các cháu…”
Giọng nói của thôn trưởng hơi run run, không biết thằng nhóc này sẽ giở trò gì nữa. Trước giờ Chu Ngộ Thần chưa bao giờ tôn kính gọi ông như này nên sau lưng ông toát mồ hôi lạnh.
Chúc Vãn nhìn ra vậy bèn lặng lẽ trốn qua một bên cười. Về việc trưởng thôn sợ Chu Ngộ Thần, thì dù sao khi đó anh cũng có tiếng là tính tình xấu, hung dữ không dễ chọc, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy buồn cười.
“Em cười cái gì?”. Bàn tay to của Chu Ngộ Thần tùy ý đặt lên eo Chúc Vãn, dùng một chút lực, ôm người nào đó lại gần mình một chút. Anh còn hơi hơi cúi xuống, ghé vào tai Chúc Vãn, nói:
“Không phải giống như em trước kia à? Vừa thấy anh đã sợ rồi, cả ngày co rúm ở góc tường, rớt nước mắt cầu xin anh đừng bắt nạt em.”
“... Anh còn dám nói à.” Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ ửng, hai mắt sáng lấp lánh chứa ý cười:
“Khi đó, anh hung dữ thế còn gì, ai cũng sợ anh hết.”
Lúc Chúc Vãn nói ra mấy lời này, giọng nói mang theo chút làm nũng mà cô cũng không thể phát hiện ra. Chu Ngộ Thần thì hưởng thụ, anh thích nhất cảm giác được Chúc Vãn ỷ lại.
“Cho nên giờ anh đang chuộc tội đó, hung dữ nhất thời mà phải chuộc tội một đời. Cả đời này anh đây đều ở cạnh em.”
Ngón tay ấm áp của anh nhéo nhéo gương mặt trắng mềm của Chúc Vãn.
“Nhớ lại lúc ấy, anh còn không nỡ bắt nạt em, sao em lại nhớ rõ anh hung dữ thế.”
Chu Ngộ Thần bật cười, nhìn chằm chằm Chúc Vãn một hồi lâu, thấy mặt cô gái nhỏ từ hơi phiếm hồng chuyển sang đỏ bừng. Lúc sau cô mới nói nhẹ một câu:
“Còn không phải là em thích anh à.”
“Cái gì cơ?”. Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, thật ra là anh nghe rõ nhưng anh lại muốn nghe thêm một lần nữa cơ. Nhưng Chúc Vãn là người nhát gan hay xấu hổ, da mặt lại mỏng, để cô nói một lời âu yếm, không dễ dàng một chút nào.
Chúc Vãn đỏ mặt xấu hổ phớt lờ câu hỏi của anh.
Bên kia, cháu bé nhà trưởng thôn mềm như bông chạy đến trước mặt cô.
“Em chào chị Vãn Vãn.”
“Ngoan quá.”
Chúc Vãn híp mắt cười, cô ngồi xổm xuống, duỗi tay xoa đỉnh đầu thằng bé.
“Xe, xe.” Thằng bé chỉ vào xe của Chu Ngộ Thần.
Chu Ngộ Thần liếc mắt nhìn một cái, lòng chiếm hữu nổi lên mười phần, anh kéo tay Chúc Vãn trở về, nắm chặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve một lúc. Sau đó tay kia lấy chìa khóa trong túi quần, ném cho thằng bé.
“Bảo ông nội đưa nhóc đi hóng gió đi.”
Chúc Vãn vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, một tay bị anh kiêu ngạo lôi kéo, cô bèn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, trên mặt còn hiện rõ sự kinh ngạc.
“Năm ấy là anh cướp xe đạp nhà nhóc, nên giờ anh tới chuộc tội, cùng nhau nhận lấy lời chuộc tội này đi.”
Chúc Vãn nhìn anh cười, Chu Ngộ Thần cảm thấy cô gái nhỏ xinh đẹp muốn chết.
Anh bèn khom lưng kéo cô lên.
“Đừng ngồi xổm nữa, không thì chốc nữa tê chân đấy.”
“Nếu tê, không phải anh sẽ cõng em sao?”
“Cõng, không tê cũng cõng.”
Hai người nhìn nhau, không khí xung quanh tràn đầy ngọt ngào. Đến khi thằng bé kia lấy được chìa khóa xe, hưng phấn không chịu được, bé lễ phép nói cảm ơn với Chu Ngộ Thần.
“Cảm ơn chú ạ! Tạm biệt chú nha!”
Nói xong thì chạy.
“Ha ha ha ha ha ha ha!”. Chúc Vãn không nhịn cười được nữa, cô không quan tâm đến sắc mặt Chu Ngộ Thần như nào mà bật cười.
Gọi Vãn Vãn là chị, mà gọi anh là chú?
Chú cái mẹ gì chứ!
Chúc Vãn từ thành phố Hoành về quê trước một tuần, trong một tuần đó Chu Ngộ Thần không gặp cô gái nhỏ, xử lý xong chuyện thì ngay cả quần áo anh cũng chưa thay mà trực tiếp phóng xe từ thành phố về đây. Cái gì anh cũng không mang theo, bởi vậy mà sáng nay anh vẫn mặc tây trang đắt tiền của hôm qua. Dáng người anh cao lớn, từ vườn trường tiến vào thương trường, trên người anh không còn dáng vẻ học sinh nữa mà rất hợp với âu phục trưởng thành. Nhìn qua thì trầm ổn hơn Chúc Vãn không ít, tuổi cũng có vẻ lớn hơn.
Chu Ngộ Thần nheo mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ vẫn đang ngồi xổm cười dưới đất. Anh bất đắc dĩ thở dài, duỗi tay ôm trực tiếp tư thế vẫn đang ngồi xổm của cô gái nhỏ lên, đi thằng ra con đường nhỏ.
Chúc Vãn biết mình đã chọc anh rồi nên lập tức thu lại ý cười, hai chân động đậy không ngừng.
“Anh, anh để em xuống dưới đi.. Nhiều người nhìn quá.”
“Vậy thì cứ nhìn đi.”
“... Đừng, xấu hổ lắm.”
“Đừng xấu hổ nữa, để chú ôm em.”
“...”
Anh ôm cô đến ao nhỏ, đó là nơi hai người đến vào hai năm trước, trước khi anh đi.
Tuy rằng đã qua ba, bốn năm nhưng nơi đó vẫn không thay đổi gì nhiều. Nước ao vẫn xanh như thế, thậm chí hai tảng đá lớn vẫn còn đó.
Chúc Vãn được anh ôm, lúc đầu còn giãy giụa một chút, lúc sau thì cô dứt khoát từ bỏ. Dù sao thì cô cũng không thoát được nên thà ngoan ngoãn ở trong lồng ngực anh còn hơn. Cô cũng mặc kệ anh ôm mình đi đâu, cũng không hỏi, làm sao anh nỡ bán cô đi được.
Tới nơi, Chu Ngộ Thần buông người xuống. Tự dưng cô gái nhỏ lại nổi lên sự lười biếng, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cô anh không muốn buông ra, trên mặt đầy vẻ lười biếng, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh.
“Không nỡ xuống à?”. Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, lực tay ôm chặt hơn, dứt khoát ôm cô tiếp.
“Thoải mái lắm, không cần tự đi.” Chúc Vãn híp híp mặt, bộ dáng hưởng thụ.
Chu Ngộ Thần cúi đầu hôn trộm ở miệng cô gái nhỏ một cái, chủ động tự thưởng cho mình, giọng nói nặng nề nhưng lại rất dễ nghe.
“Cô bé lười biếng.”
Trước đây hai người cũng từng ngồi ở tảng đá lớn này. Chu Ngộ Thần theo thói quen cũ, anh cởi áo khoác âu phục ra để Chúc Vãn ngồi lên, không hề thương tiếc cái áo khoác thủ công đáng giá vài tháng lương của nhiều người,
Chúc Vãn đã quen với thói chăm sóc của anh. Dù sao thì cô cũng không từ chối được, Chu Ngộ Thần đau lòng cô, nhưng anh cũng rất bá đạo, về mấy chuyện của cô thì anh còn để bụng hơn cả cô nữa. Cô duỗi tay sờ tơ lụa dưới thần, nhìn anh, không nhịn được mà hỏi.
“Anh không sợ lạnh à?”
Chu Ngộ Thần nghiêng đầu ngắm cô gái nhỏ, khóe miệng cong cong.
“Người trẻ tuổi chúng ta, hừng hực khí huyết.”
Thật ra anh cũng không hề nói bừa, lúc nãy vừa đi anh vừa ôm cô gái mềm mại thơm tho ở trong ngực. Ở tuổi thiếu niên này, không thể không có cảm giác đặc biệt, chỉ là anh sợ dọa đến Chúc Vãn nên không nói gì, thậm chí lúc cởi áo khoác, gió lạnh thổi đến, anh còn cảm thấy thoải mái.
Chúc Vãn biết anh thương mình, dù gió lạnh vẫn thổi nhưng trong lòng cô lại rất ấm áp. Cô bèn dứt khoát dịch người ngồi gần vào đùi anh hơn, dự định lấy âu phục che cho anh nữa nên cô kéo khăn quàng cổ bọc kín cổ mình xuống.
“Làm gì thế, em quàng lại khăn đi, gió lớn.” Chu Ngộ Thần nhíu nhíu mày, anh theo bản năng ngăn cản cô gái nhỏ. Tay siết chặt hơn để cô ngồi ổn định.
Chúc Vãn không chịu nghe Chu Ngộ Thần, giây tiếp theo, khuôn mặt cô đỏ bừng, quấn khăn quàng cổ cho hai người, cánh tay non mịn còn vòng qua eo Chu Ngộ Thần, gương mặt dán vào ngực anh, nói nhỏ:
“Cùng nhau đi nào, em không nỡ để anh lạnh.”
Tim Chu Ngộ Thần như hòa tan, đôi môi lạnh của anh dán lên đôi môi ấm áp của cô, dùng sức mút một cái, khẽ cười:
“Không uổng công chú thương em.”
Chúc Vãn tức giận, cô trừng mắt nhìn anh một cái, tay nhỏ véo em anh nhưng véo như nào, anh cũng không động đậy, thậm chí anh còn cười, cười thích ý.
Sau khi cười xong, đột nhiên hai người lại im lặng một trận. Cằm anh nhẹ nhàng cọ xát đỉnh đầu Chúc Vãn, giọng nói nặng nề, mang theo sự đau lòng.
“Vãn Vãn.”
“Dạ?”
“Buổi tối hôm đó, có phải em trốn tới đây một mình trộm khóc đúng không?”
“Không phải…” Lông mi cô gái nhỏ hơi run rẩy, khuôn mặt nhỏ dán vào ngực của Chu Ngộ Thần, nghe tiếng tim anh đập.
“Ngốc quá.”
Bàn tay to của Chu Ngộ Thần nhẹ nhàng vỗ về lưng cô gái nhỏ, hai người chỉ có một lần hiểu lầm nhưng hiểu lầm ấy lại in tạc sâu trong lòng anh. Mỗi khi anh nghĩ đến việc Chúc Vãn trốn ở nơi lạnh lẽo như này thì tim lại đau.
Dường như Chúc Vãn nhớ tới gì cô, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Thẩm Vi nói, lần đó anh đến nhà cô ấy đúng không?”
“Không nhớ rõ là nhà ai nữa, dù sao lúc ấy trước khi vào cửa anh đã bực mình rồi, xong cơn tức giận bùng lên.”
Chúc Vãn chớp chớp mắt, lẳng lặng nghe anh nói.
“Sau đó không phải là anh định về nhà sao, nhưng lúc đi đến cửa thôn, đi qua nhà em, thấy em đang tưới cây. Anh liếc mắt nhìn em một cái, em nhớ rõ không?”
Chúc Vãn lắc đầu, thật sự thì một chút ấn tượng cô cũng không có nên cô kinh ngạc nhìn người con trai trước mặt.
Chu Ngộ Thần dịu dàng cười:
“Lúc ấy anh liếc mắt nhìn em một cái, thấy em sợ đến mức làm rớt nước hết ra tay, rồi em ném ấm nước chạy trốn vào nhà, vóc dáng nho nhỏ, sao trốn nhanh vậy.”
“...”. Chúc Vãn cười, vỗ về anh.
“Lúc ấy anh cứ tưởng anh bắt nạt em nên đành ở lại, quyết định phải bắt nạt em, muốn nhìn bộ dáng em khóc như nào.”
“Em nói không sai mà, anh hư như thế…”
“Nhưng sau này, anh không nỡ, lúc em rơi nước mắt nhìn anh. Anh không nỡ dùng ý đồ xấu với em, chỉ muốn em cười, thứ gì cũng muốn cho em. Nhưng lúc ấy thân bất do kỷ*, không tặng em được cái gì.”
(*thân bất do kỷ: bất đắc dĩ. Nguồn: Leo Săn Sư Tử.)
“May mà lúc sau lừa em tới thành phố Hoành.”
Chúc Vãn cười nhạt, chui vào lồng ngực anh cọ cọ, sau đó ngẩng đầu, nói:
“Lần đó, ở chỗ này, em tặng anh chuông gió, anh nhìn thấy tờ giấy bên trong chưa?”
“Không thấy, anh cũng không muốn đọc.”
Chu Ngộ Thần bĩu môi, ôm chặt cô gái nhỏ. Đó là quà tạm biệt, anh nghĩ rằng hai người sẽ còn gặp lại nên không muốn phá hủy đồ vật, anh không muốn rời xa, cũng không muốn chia tay.
“Nhưng những lời đó khá quan trọng đó….”. Chúc Vãn mỉm môi, ngẩng đầu nhìn anh.
“Em viết cái gì thế?”
Khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn đỏ lên, cô lại gần tai anh, giọng nói nhỏ đến mức nếu không nghe kĩ thì sẽ không nghe thấy.
“Chu Ngộ Thần, em thích anh, rất thích anh.”
Trong nháy mắt, giọng của thiếu niên trầm hẳn:
“Em nói gì?”
“Rất, thích, anh.” Cô gái nhỏ gằn từng chữ một, nói rõ ràng.
“Ngoan nào, em nói lại lần nữa đi.”
“Thích anh, rất thích anh, ưm….”