Chương 69: Phiên ngoại 5
Ở cấp 3, Chúc Vãn luôn luôn cố gắng học tập, gần kỳ thi đại học có mấy lần làm bài khảo sát chất lượng, điểm của cô cứ luôn tăng dần. Mà năm nay thành phố Hoành đã hủy bỏ đi chính sách trao đổi diện học sinh ưu tú, thêm vào đó là các loại thi đua.
Bởi vậy mà khi thi đại học, cô không hề hồi hộp một chút nào, làm bài rất thuận buồm xuôi gió, thậm chí đề còn dễ hơn đề cô làm mọi khi.
Làm bài thi môn cuối cùng xong, Chu Ngộ Thần đã đợi sẵn ngoài cổng trường. Lúc Chúc Vãn nhìn thấy anh thì cảm thấy hơi kinh ngạc một chút, rõ ràng anh đã nói là cùng nhau thi tốt, mà sao giờ anh lại ra bên ngoài đứng sớm như vậy. Tì? tru?ệ? ha? tại || Tr??Tr u?e?.?? ||
Nhưng Chúc Vãn nhớ tới môn thi cuối là môn Tiếng Anh. Đối với việc từ bé anh đã ở nước ngoài thì cô cũng không thấy kỳ lạ nữa. Dù sao thì để thực hiện lời hứa với cô nên anh mới thi đại học chứ kết quả ra sao cũng không quan trọng cho lắm.
Nên điều này khiến cô không bất ngờ mấy, xét về đầu óc của Chu Ngộ Thần thì chắc chắn kết quả cũng nghiền nát mọi người.
Thi đại học không thể mặc đồng phục, nên có lẽ đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng Chúc Vãn mặc váy đứng ở trong khuôn viên trường học.
Mẹ của Chu Ngộ Thần đã mua chiếc váy ấy cho cô.
Ngày đó, cô vừa làm bài khảo sát chất lượng xong, bởi vì thi xong thì tan học luôn nên khi Chu Ngộ Thần hoàn thành công việc thì anh đã lái xe đón cô đi ăn cơm tới.
Hiếm khi hai người đến đã hết chỗ ngồi, Chúc Vãn vừa thi xong, cô gái nhỏ muốn thả lỏng tâm tình nên đề nghị lên tầng hai, ở vị trí cạnh cửa kính nhìn sát xuống đất để vừa ăn cơm, vừa ngắm nhìn những người đi đường, rất thoải mái.
Đương nhiên Chu Ngộ Thần sẽ theo ý cô gái nhỏ rồi vì đối với anh, ăn ở đâu cũng giống nhau.
Đồ ăn vừa mới mang lên, Chu Ngộ Thần chăm sóc ân cần chu đáo với cô gái nhỏ, anh y hệt như ông bố già vậy, theo thói quen mà gắp thức ăn cho cô. Chúc Vãn cười tủm tỉm kể cho anh nghe những điều thú vị ở trường học, cô còn kể về lần thi khảo sát chất lượng nữa, mà anh còn rất kiên nhẫn nghe.
Hai người vừa định động đũa, thì thấy cách đó không xa là chỗ ngồi của một phu nhân ở tuổi trung niên. Khí chất trên người bà ấy rất đỉnh, nhưng bộ dáng bà chạy đến phía Chúc Vãn có hơi không thích hợp với khí chất lắm. vì trông bà vừa hưng phấn vừa vội vã.
Người phụ nữ ấy chạy đến canh Chúc Vãn, bà cười tủm tỉm, duỗi tay chạm vào má Chúc Vãn, hai mắt long lanh:
“Ôi, là Vãn Vãn đúng không? Cô là mẹ nè!”
“?”
Chúc Vãn nghe người phụ nữ nói vậy, lập tức cảm thấy kinh ngạc. Cô quay sang thấy người ngồi đối diện mình - Chu Ngộ Thần đang nhịn cười, khóe miệng anh hơi động đậy, bất đắc dĩ giải thích với cô gái nhỏ:
“Là mẹ anh…”
“Cháu chào dì ạ.” Lập tức Chúc Vãn hiểu chuyện, cô chào hỏi.
“Ôi trời! Gọi là mẹ chứ!”
“...”
Khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn đỏ bừng, cuộc gặp mặt bất ngờ này làm chân tay cô luống cuống, cô hoảng loạn nhìn về phía Chu Ngộ Thần, trong ánh mắt mang theo ý cầu cứu.
Chu Ngộ Thần không nhịn cười được nữa, anh tiện tay gắp đồ ăn vào chén cô gái nhỏ:
“Mẹ, con bận như vậy, vất vả lắm mới hẹn hò được, mẹ đừng tới xem náo nhiệt nữa.”
Mẹ Chu trừng mắt nhìn đứa con trai của mình, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập tình thương. Sau đó bà quay đầu lại, lôi kéo Chúc Vãn.
“Vãn Vãn sắp thi đại học đúng không nào? Phải ăn cơm thật no nhé, ăn nhiều mới có dinh dưỡng. A Thần, con phải chăm sóc con bé thật tốt đó. Con nhìn cổ tay gầy như chân gà của con bé đi, con phải ăn nhiều lên đó, để thi thật tốt, mẹ mãi ủng hộ con!”
Chúc Vãn đành phải không ngừng gật đầu.
Chu Ngộ Thần không còn kiên nhẫn nữa, anh bèn vội vàng thúc giục mẹ đi đi, còn nhiều thời gian để nói chuyện mà, sao phải nói ríu rít nhiều như thế. Mẹ Chu nghe xong thì cũng hiểu, bà liếc mắt nhìn anh một cái, vừa đi vừa nói:
“Mẹ vừa gọi mấy món nữa cho các con, ăn từ từ nhé.”
Chúc Vãn nhìn thấy mẹ Chu lôi kéo chị em đi rồi thì mới hỏi anh.
“Để dì thanh toán, có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
“Bà ấy bảo em gọi là mẹ, sao em không nghe lời thế?”
Hỏi một đằng, Chu Ngộ Thần trả lời một nẻo, anh cười ái muội:
“Ai thiếu bà ấy tiền đâu, tiệm này là do anh mở, nhưng bà ấy nói không sai đâu, em ăn nhiều một chút đi, em xem em gầy như này, sờ không có thịt, không thoải mái đâu.”
Chúc Vãn bị anh chọc cho sắp tức chết:
“Chu Ngộ Thần, anh không được nói bậy!”
“Được, được, được, em có thịt, có thịt mà, sờ lên rất thoải mái, được không?”
Anh cười một cách xấu xa, còn gương mặt Chúc Vãn thì đỏ đến mức không thể tưởng tượng được.
Hai người ăn xong, định chuẩn bị rời đi thì mẹ Chu lại quay trở lại, tay bà còn xách mấy túi đựng quần áo đẹp.
Chu Ngộ Thần suýt hộc máu, vất vả lắm cô và anh mới ăn một bữa cơm, mà sao mẹ vẫn muốn tới xem náo nhiệt thế.
Hóa ra là mẹ Chu đến đưa quần áo, Khi bà sinh ra Chu Ngộ Thần, thì bà bị khó sinh nên ba Chu rất đau lòng, nói rằng không để cho bà sinh nữa. Cho nên nhiều năm như vậy, ước mơ muốn sinh một bé gái của bà không thể hoàn thành được nên mỗi lần bà thấy các bộ đồ công chúa xinh đẹp ấy, thì lại nhớ ra rằng mình không có con gái. Nhưng tốt quá, bà vừa thấy Chúc Vãn đã thích con bé này rồi, mềm mềm mại mại, yêu kiều như một đóa hoa vậy. Cô bé còn là đầu quả tim của con trai mình, nhưng khi bà nghĩ như vậy, bà lại cảm thấy hơi buồn thương chút, nhưng buồn thương vì cô con gái mang lại sự đau đớn ấy.
(ý của mẹ CNT là buồn thương vì bà không thể sinh con gái í ạ)
Vừa cơm nước xong, bà đã lập tức đi dạo phố, lao vào cửa hàng quần áo của thiếu nữ - nơi mà bao năm rồi bà chưa đến bao giờ. Bên trong rực rỡ muôn màu, bà mua không ngơi tay chút nào, càng mua càng cảm thấy vui vẻ. Vì thế mà khi mua xong, trở về, bà đã lập tức đưa cho cô gái nhỏ.
Chu Ngộ Thần bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường:
“Mẹ, con có thể mua cho cô ấy mà, mẹ cần gì phải hao tâm vậy chứ…”
Từ trước đến nay, anh đều hận không thể đưa toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới, dâng lên trước mặt cô gái nhỏ, cô là trái tim của anh, mấy bộ quần áo này có tình là gì.
Nhưng không thể không nói, váy mà mẹ Chu chọn cho thiếu nữ có tâm hơn nhiều so với thẩm mỹ đáng sợ của trai thẳng Chu Ngộ Thần.
Chúc Vãn rất thích mặc váy mà mẹ Chu mua đi thi đại học, lúc cô ra khỏi phòng thấy anh đứng ở xa xa, cô không còn để ý ánh mắt cố kỵ của các bạn trong lớp nữa, mà tươi cười chạy về phía anh.
Làn váy đung đưa theo từng bước chạy của cô gái nhỏ, con bướm nó đen ở bên eo phác họa ra đường cong dáng người, rất hoàn mỹ, hai chân thon dài trắng nõn lộ ở bên ngoài, vừa đáng yêu vừa lộ ra khí chất. Chu Ngộ Thần nghiêng đầu nhìn, anh nuốt nước miếng, giây tiếp theo, cô gái nhỏ mềm mại thơm tho đã tiến vào lồng ngực anh, vui vẻ nói:
“Thi xong, em được giải thoát rồi.”
Cách đó không xa là khu dạy học, ở đó vẫn còn vọng lại giọng nói khiển trách, dạy bảo:
“Không được xé sách giáo khoa! Như thế thì là cái gì nữa chứ! Nếu bắt được thì sẽ bị phạt quét sân thể dục một tháng!:
Một đám thi xong, được giải thoát nghe vậy bèn ồn ào sôi nổi:
“Thi đại học xong rồi, phạt thì phạt thôi, ông đây động vào cây chổi thì tao thua!”
Chu Ngộ Thần đã xa cách sân trường đã lâu, thi đại học cũng chỉ là một hình thức, nên không hề có cảm giác đồng cảm với mọi người, nhưng Chúc Vãn vừa tốt nghiệp xong, anh đã lên kế hoạch hết rồi.
Cuộc đời của cô gái nhỏ mười mấy năm trước quá khổ cực, may mà sau này có anh, anh sẽ cưng chiều cô một cách tốt nhất.
Thi đại học xong, Chúc Vãn cũng không cảm thấy hoảng hốt, nhưng đến một tuần trước khi tra điểm, cô lại lo lắng.
Vốn dĩ cô tưởng rằng thi đại học xong, nhân lúc rảnh rỗi sẽ đi tìm một công việc nào đó, nhưng Chu Ngộ Thần lại không nỡ để Chúc Vãn làm việc vất vả, mà một ngày chỉ kiếm được hai nghìn tệ. Anh không ngăn cản cô trực tiếp mà diễn trò, nói với cô rằng mình bận đến mức không ăn cơm được, đau dạ dày, mong cô thương lại, tới công ty chăm sóc. Đương nhiên Chúc Vãn không nói hai lời đã bị lừa đến.
Nhân viên Chu thị đều là người tốt, biết tiểu Chu thiếu nhà mình có bạn gái, chỉ hận không thể cưng chiều lên tận trời. Hơn nữa, cô bạn gái nhỏ này lại không hề kiêu ngạo, cũng không ý thức được rằng mình là bạn gái của người thừa kế nhà giàu số một ở thành phố Hoành, cô vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, lại dễ ở chung nữa. Mà chủ yếu là, mỗi khi cô đến, tính tình của tiểu Chu thiếu sẽ lập tức trở nên dịu dàng hẳn nên khi làm việc sẽ thuận lợi hơn không ít. Vì thế, chỉ cần Chúc Vãn xuất hiện ở công ty, mọi người sẽ rất nhiệt tình, gương mặt tươi cười chào đón, dọc đường đi tiếp đón không ngừng.
Biết Chúc Vãn vừa thi đại học xong, lời chào bình thường sẽ được chuyển thành:
“Vãn Vãn thi đại học xong rồi, muốn vào đại học, được giải thoát đó!”
“Thi như nào thế cháu? Vãn Vãn thông minh như vậy mà, điểm chắc chắn sẽ không có vấn đề!”
“Có kết quả chưa cháu? Chắn chắn là rất tốt đúng không! Chúc mừng trước nha!”
“...”
Tự dưng Chúc Vãn lại có áp lực, mà áp lực này lại không nhỏ.
Ngày đó cô ở trong phòng làm việc ngủ trưa cùng anh, nhưng Chu Ngộ Thần chỉ ngủ trong một tiếng, khi tỉnh dậy, tay chân anh nhẹ nhàng hôn chúc ngủ ngon thiếu nữ rồi ra ngoài làm việc tiếp.
Ước chừng qua nửa giờ, bỗng, trong phòng nghỉ có tiếng động. Cô gái nhỏ đi dép lê chạy ra ngoài, đôi mắt vẫn còn vương chút buồn ngủ, tóc hơi loạn. Ngay lập tức trong mắt Chu Ngộ Thần tối sầm lại, anh gọi điện cho trợ lý nói rằng trong khoảng thời gian này đừng ai tới văn phòng làm phiền.
Khó có khi Chúc Vãn quấy rầy anh khi anh đang làm việc, mà giờ phút này, gương mặt cô gái nhỏ tràn đầy hoảng sợ.
Chu Ngộ Thần đoán rằng Chúc Vãn mơ thấy ác mộng, anh ôm cô ngồi ở trên đùi, dịu dàng hỏi:
“Em mơ thấy gì vậy? Đừng sợ nữa nhé, anh ở đây.”
Chúc Vãn nhếch miệng, vô cùng đáng thương.
“Em mơ thấy em làm bài điểm thấp, đừng nói là Đại học Sư phạm, ngay cả trường học gì ở thành phố Hoành em cũng không học được, làm sao bây giờ?”
Cô gái nhỏ nhíu mày, dường như đã bị dọa sợ.
Chu Ngộ Thần nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực mình, vì vừa mới tỉnh ngủ nên lúc này cô có hơi ngốc một chút, khóe miệng anh cong cong:
“Thi không đỗ, xong bị cả trường cấp 3 lạnh nhạt hửm?”
“Nhỡ đâu?”
“Không đâu, tuy chưa có điểm nhưng anh sẽ bảo Ngụy Cải đi tra trước, để bảo bối nhà anh yên tâm.”
“Thật ạ?”. Chúc Vãn tin Chu Ngộ Thần, cô và anh ở bên nhau lâu như vậy, đã gặp rất nhiều những chuyện không thể tưởng tượng được, nên cô cảm thấy anh rất thần thông quảng đại.
“Đương nhiên, em cứ chơi thật tốt đi, chờ mấy ngày nữa anh thu xếp xong dự án, sẽ dẫn em đi chơi nhé.”
Tuy nhiên, lần này anh đã nói dối, về việc tra điểm trước như này, anh sẽ không làm, huống hồ nếu cô không thi đỗ thì anh sẽ tiện tay quyên góp mấy tòa nhà thực nghiệm. Nhìn toàn bộ các trường đại học ở thành phố H, anh muốn vào thì cũng là vấn đề ở lời nói.
Nhưng anh tin tưởng Chúc Vãn, anh thấy được sự cố gắng của cô.
Ngày Chúc Vãn nhận được giấy thông báo trúng tuyển, cô xúc động đến mức rơi nước mắt, cô bèn gọi điện báo tin vui cho ông bà nội. Ông nội vui đến mức mà lấy toàn bộ của cải ra, nấu bát mì trứng, đưa cho từng nhà, thuận tiện khoe rằng cháu gái đã đỗ đại học. Thôn nhỏ này, có người là sinh viên, không hề dễ dàng.
Nhưng bên phía Đại Địa Lôi có chút chuyện xấu nên Chu Ngộ Thần vội vàng làm việc ở công ty rồi để những chuyện tình nguyện viên cho Đại Địa Lôi xử lý, cũng không đề cập đến chuyện tối đến trường Đại học Sư Phạm.
Đại Địa Lôi từng nhìn Chu Ngộ Thần lớn lên, nên trong lòng cảm thấy tiểu Chu thiếu nhà mình phải đến trường đại học tốt nhất mới xứng. Vì thế mà ông kiên định điền vào một trường phù hợp với anh nhất, kiên định giúp lấp đầy sự cân bằng to lớn này.
Khi tuyển chọn thông báo đến, ông còn vui vẻ báo tin vui cho Chu Ngộ Thẩn.
Nhiều năm sau, khi nhớ lại, Chu Ngộ Thần lại muốn đánh ông.
Chúc Vãn thấy Chu Ngộ Thần đen mặt, không khỏi nở nụ cười:
“Xong rồi, anh không thể cùng em nhớ về thời đại học nữa rồi, chúng ta yêu đương phải tách ra mà hahaha.”
Con mẹ nó, yêu xa gì chứ. Tuy rằng hai trường không xa lắm, cách một đoạn đường nhưng đối với anh, đó không phải là đường mà là cả dải Ngân hà!
Anh còn biết làm gì nữa giờ, anh không thể chịu được việc quả tim nhỏ của anh bị một đám con trai quấn lấy.
Quyên góp cho tòa nhà thôi!
Vì thế, Chu Ngộ Thần - người có thành tích siêu đỉnh đỗ vào trường đã dành thời gian, cực khổ cố gắng dành vài tuần để làm việc kiếm tiền, quyên góp một số tòa nhà giảng dạy cho trường Đại học Sư phạm. Để từ đó anh có thể quang minh chính đại vào ở tòa nhà Vip của trường một cách công khai, mỗi ngày sẽ đúng giờ đón Chúc Vãn từ ký túc xá rồi mặt dày đi cùng cô.
Dần dà, anh cũng quen hết những người bạn của Chúc Vãn. Mọi người ai cũng biết bánh bao nhỏ Chúc Vãn có một người bạn trai có giá trị nhan sắc cao cộng thêm gia tài bạc triệu, thậm chí người bạn trai ấy còn đạt điểm cao tại trường Đại học. Mỗi ngày người đó đều quấn lấy Chúc Vãn, đưa cô đi học. Chu Ngộ Thần cũng là người ngầm cho mọi người biết được lịch sử của Chu thị nên không hiểu sao, bên người Chúc Vãn không hề có đào hoa nào.
Ai dám chứ, là sắt à? Ở thành phố Hoành, đa số các công ty lớn nhỏ đều là của Chu gia, chả lẽ muốn tốt nghiệp xong đi ra ngoài phải lăn lộn với họng súng à, huống hồ họ còn không giỏi bằng người ta
Ở ký túc xá Chúc Vãn, có tổng cộng bốn cô gái. Trường học không phân chia ký túc xá theo chuyên ngành nên tình cờ cô được phân theo ký túc xá của sinh viên thể thao. Tính tình các cô nàng khá tốt, mỗi ngày đều trêu chọc cô rằng tương lai họ sẽ đến trường tiểu học dạy các bé tập thể dục theo nhạc.
Bởi vì bọn họ từng là thực tập nên tính cách khá trưởng thành, như là một người con trai vậy. Sống cùng nhau, chiếc túi mềm nhỏ Chúc Vãn là đối tượng suy nhất được cả ba người che chở, cưng chiều cô như cưng chiều em gái.
Lúc trước, khi Chu Ngộ Thần vừa đưa Chúc Vãn về, đã có vài người nhìn tấm tắc hâm mộ, sôi nổi nhìn anh kiểu “Người anh em, yên tâm đi, ở ký túc xá, ba người bọn tôi sẽ che chở đóa hoa này, không ai động vào được đâu.”
Chu Ngộ Thần rất chu đáo, anh đã từng lén lút giúp cô có nhiều mối quan hệ tốt trong ký túc xá, tặng không ít đồ. Mà những người ấy đều là người có nghĩa khí*, cái gì cũng không cần, chỉ bảo Chúc Vãn mời một bữa lẩu mà thôi,
(*nghĩa khí: Chí khí của người hay làm việc nghĩa. Nguồn: vtudien.)
Vì các cô nàng rất nghịch nên vào ban đêm, ký túc xá nữ sẽ hay nói những chuyện không đứng đắn.
Họ rất sôi nổi, Chúc Vãn thường thường sẽ lắng nghe nhiều hơn.
Mỗi đêm, Chúc Vãn sẽ ôm bình sữa bò, vừa uống vừa nghe các cô gái nói chuyện trên trời dưới đất, nên cuộc sống đại học khá là thú vị.
Đêm đó, không biết là ai đầu têu, nổi lên một đề tài, nên tất cả mọi người đều nhắm vào ngay Chúc Vãn - người duy nhất trong kí túc xá có bạn trai đi nghĩa vụ quân sự.
“Vãn Vãn, cậu với người bạn trai đẹp trai kia, thích dùng tư thế nào vậy?”
“Hả???”. Tất nhiên là Chúc Vãn không hiểu các cô nàng đang nói gì.
Chờ đến khi phản ứng lại, thấy một đống ánh mắt ái muội của bạn cùng phòng, cô xấu hổ đến mức chui vào chăn.
“Các cậu nói bậy gì thế!”
Vài người cười ra tiếng, trong đó có một người phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, bèn mở miệng hỏi:
“Vãn Vãn, hai người ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ chưa làm qua cái kia hả?!”
“Thôi đi, thời buổi này còn có yêu đương trong sáng như vậy à? Nhưng, bạn trai cậu…. nhịn được hả?”
Thế mà lại có người nhịn được túi mềm nhỏ nũng nịu này?
Chúc Vãn ngẩn người, đột nhiên nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Từ trước đến nay Chu Ngộ Thần vẫn luôn yêu thương cô, tuy cô đã thi đại học xong, thành niên rồi nhưng những lời này anh mới chỉ treo trên môi thôi. Qua kỳ hạn đó, anh cũng không phát triển thêm bước nữa.
Các cô bạn cùng phòng lại bắt đầu hi hi ha ha nói về các phế liệu màu vàng, cô nhớ đến những câu hỏi mà cô nàng đã hỏi.
“Bạn trai cậu…. nhịn được hả?”
Thật ra đã có vài lần, sau khi Chu Ngộ Thần dỗ cô ngủ, anh đã lén lút vào phòng vệ sinh, khiến cô không cẩn thận, mặt đỏ tim đập nghe thấy tiếng của anh khi tự giải quyết vấn đề sinh lý.
Anh đang tự chịu đựng.
Nhưng thật ra, cô đã trưởng thành rồi mà, cũng không cần anh phải tự kiên nhẫn vất vả như vậy. Chúc Vãn càng nghĩ càng xấu hổ, cả ổ chăn đều nóng hừng hực. Cô trộm lấy điện thoại dưới gối ra, gửi một tin nhắn cho Chu Ngộ Thần - người vẫn còn bận rộn ở công ty.
“Ngày mai là cuối tuần, chúng ta về chung cư nha?”
Cho dù người kia đang làm gì, thì anh vẫn sẽ trả lời một cách nhanh nhất.
“Được.”
Bởi vậy mà khi thi đại học, cô không hề hồi hộp một chút nào, làm bài rất thuận buồm xuôi gió, thậm chí đề còn dễ hơn đề cô làm mọi khi.
Làm bài thi môn cuối cùng xong, Chu Ngộ Thần đã đợi sẵn ngoài cổng trường. Lúc Chúc Vãn nhìn thấy anh thì cảm thấy hơi kinh ngạc một chút, rõ ràng anh đã nói là cùng nhau thi tốt, mà sao giờ anh lại ra bên ngoài đứng sớm như vậy. Tì? tru?ệ? ha? tại || Tr??Tr u?e?.?? ||
Nhưng Chúc Vãn nhớ tới môn thi cuối là môn Tiếng Anh. Đối với việc từ bé anh đã ở nước ngoài thì cô cũng không thấy kỳ lạ nữa. Dù sao thì để thực hiện lời hứa với cô nên anh mới thi đại học chứ kết quả ra sao cũng không quan trọng cho lắm.
Nên điều này khiến cô không bất ngờ mấy, xét về đầu óc của Chu Ngộ Thần thì chắc chắn kết quả cũng nghiền nát mọi người.
Thi đại học không thể mặc đồng phục, nên có lẽ đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng Chúc Vãn mặc váy đứng ở trong khuôn viên trường học.
Mẹ của Chu Ngộ Thần đã mua chiếc váy ấy cho cô.
Ngày đó, cô vừa làm bài khảo sát chất lượng xong, bởi vì thi xong thì tan học luôn nên khi Chu Ngộ Thần hoàn thành công việc thì anh đã lái xe đón cô đi ăn cơm tới.
Hiếm khi hai người đến đã hết chỗ ngồi, Chúc Vãn vừa thi xong, cô gái nhỏ muốn thả lỏng tâm tình nên đề nghị lên tầng hai, ở vị trí cạnh cửa kính nhìn sát xuống đất để vừa ăn cơm, vừa ngắm nhìn những người đi đường, rất thoải mái.
Đương nhiên Chu Ngộ Thần sẽ theo ý cô gái nhỏ rồi vì đối với anh, ăn ở đâu cũng giống nhau.
Đồ ăn vừa mới mang lên, Chu Ngộ Thần chăm sóc ân cần chu đáo với cô gái nhỏ, anh y hệt như ông bố già vậy, theo thói quen mà gắp thức ăn cho cô. Chúc Vãn cười tủm tỉm kể cho anh nghe những điều thú vị ở trường học, cô còn kể về lần thi khảo sát chất lượng nữa, mà anh còn rất kiên nhẫn nghe.
Hai người vừa định động đũa, thì thấy cách đó không xa là chỗ ngồi của một phu nhân ở tuổi trung niên. Khí chất trên người bà ấy rất đỉnh, nhưng bộ dáng bà chạy đến phía Chúc Vãn có hơi không thích hợp với khí chất lắm. vì trông bà vừa hưng phấn vừa vội vã.
Người phụ nữ ấy chạy đến canh Chúc Vãn, bà cười tủm tỉm, duỗi tay chạm vào má Chúc Vãn, hai mắt long lanh:
“Ôi, là Vãn Vãn đúng không? Cô là mẹ nè!”
“?”
Chúc Vãn nghe người phụ nữ nói vậy, lập tức cảm thấy kinh ngạc. Cô quay sang thấy người ngồi đối diện mình - Chu Ngộ Thần đang nhịn cười, khóe miệng anh hơi động đậy, bất đắc dĩ giải thích với cô gái nhỏ:
“Là mẹ anh…”
“Cháu chào dì ạ.” Lập tức Chúc Vãn hiểu chuyện, cô chào hỏi.
“Ôi trời! Gọi là mẹ chứ!”
“...”
Khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn đỏ bừng, cuộc gặp mặt bất ngờ này làm chân tay cô luống cuống, cô hoảng loạn nhìn về phía Chu Ngộ Thần, trong ánh mắt mang theo ý cầu cứu.
Chu Ngộ Thần không nhịn cười được nữa, anh tiện tay gắp đồ ăn vào chén cô gái nhỏ:
“Mẹ, con bận như vậy, vất vả lắm mới hẹn hò được, mẹ đừng tới xem náo nhiệt nữa.”
Mẹ Chu trừng mắt nhìn đứa con trai của mình, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập tình thương. Sau đó bà quay đầu lại, lôi kéo Chúc Vãn.
“Vãn Vãn sắp thi đại học đúng không nào? Phải ăn cơm thật no nhé, ăn nhiều mới có dinh dưỡng. A Thần, con phải chăm sóc con bé thật tốt đó. Con nhìn cổ tay gầy như chân gà của con bé đi, con phải ăn nhiều lên đó, để thi thật tốt, mẹ mãi ủng hộ con!”
Chúc Vãn đành phải không ngừng gật đầu.
Chu Ngộ Thần không còn kiên nhẫn nữa, anh bèn vội vàng thúc giục mẹ đi đi, còn nhiều thời gian để nói chuyện mà, sao phải nói ríu rít nhiều như thế. Mẹ Chu nghe xong thì cũng hiểu, bà liếc mắt nhìn anh một cái, vừa đi vừa nói:
“Mẹ vừa gọi mấy món nữa cho các con, ăn từ từ nhé.”
Chúc Vãn nhìn thấy mẹ Chu lôi kéo chị em đi rồi thì mới hỏi anh.
“Để dì thanh toán, có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
“Bà ấy bảo em gọi là mẹ, sao em không nghe lời thế?”
Hỏi một đằng, Chu Ngộ Thần trả lời một nẻo, anh cười ái muội:
“Ai thiếu bà ấy tiền đâu, tiệm này là do anh mở, nhưng bà ấy nói không sai đâu, em ăn nhiều một chút đi, em xem em gầy như này, sờ không có thịt, không thoải mái đâu.”
Chúc Vãn bị anh chọc cho sắp tức chết:
“Chu Ngộ Thần, anh không được nói bậy!”
“Được, được, được, em có thịt, có thịt mà, sờ lên rất thoải mái, được không?”
Anh cười một cách xấu xa, còn gương mặt Chúc Vãn thì đỏ đến mức không thể tưởng tượng được.
Hai người ăn xong, định chuẩn bị rời đi thì mẹ Chu lại quay trở lại, tay bà còn xách mấy túi đựng quần áo đẹp.
Chu Ngộ Thần suýt hộc máu, vất vả lắm cô và anh mới ăn một bữa cơm, mà sao mẹ vẫn muốn tới xem náo nhiệt thế.
Hóa ra là mẹ Chu đến đưa quần áo, Khi bà sinh ra Chu Ngộ Thần, thì bà bị khó sinh nên ba Chu rất đau lòng, nói rằng không để cho bà sinh nữa. Cho nên nhiều năm như vậy, ước mơ muốn sinh một bé gái của bà không thể hoàn thành được nên mỗi lần bà thấy các bộ đồ công chúa xinh đẹp ấy, thì lại nhớ ra rằng mình không có con gái. Nhưng tốt quá, bà vừa thấy Chúc Vãn đã thích con bé này rồi, mềm mềm mại mại, yêu kiều như một đóa hoa vậy. Cô bé còn là đầu quả tim của con trai mình, nhưng khi bà nghĩ như vậy, bà lại cảm thấy hơi buồn thương chút, nhưng buồn thương vì cô con gái mang lại sự đau đớn ấy.
(ý của mẹ CNT là buồn thương vì bà không thể sinh con gái í ạ)
Vừa cơm nước xong, bà đã lập tức đi dạo phố, lao vào cửa hàng quần áo của thiếu nữ - nơi mà bao năm rồi bà chưa đến bao giờ. Bên trong rực rỡ muôn màu, bà mua không ngơi tay chút nào, càng mua càng cảm thấy vui vẻ. Vì thế mà khi mua xong, trở về, bà đã lập tức đưa cho cô gái nhỏ.
Chu Ngộ Thần bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường:
“Mẹ, con có thể mua cho cô ấy mà, mẹ cần gì phải hao tâm vậy chứ…”
Từ trước đến nay, anh đều hận không thể đưa toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới, dâng lên trước mặt cô gái nhỏ, cô là trái tim của anh, mấy bộ quần áo này có tình là gì.
Nhưng không thể không nói, váy mà mẹ Chu chọn cho thiếu nữ có tâm hơn nhiều so với thẩm mỹ đáng sợ của trai thẳng Chu Ngộ Thần.
Chúc Vãn rất thích mặc váy mà mẹ Chu mua đi thi đại học, lúc cô ra khỏi phòng thấy anh đứng ở xa xa, cô không còn để ý ánh mắt cố kỵ của các bạn trong lớp nữa, mà tươi cười chạy về phía anh.
Làn váy đung đưa theo từng bước chạy của cô gái nhỏ, con bướm nó đen ở bên eo phác họa ra đường cong dáng người, rất hoàn mỹ, hai chân thon dài trắng nõn lộ ở bên ngoài, vừa đáng yêu vừa lộ ra khí chất. Chu Ngộ Thần nghiêng đầu nhìn, anh nuốt nước miếng, giây tiếp theo, cô gái nhỏ mềm mại thơm tho đã tiến vào lồng ngực anh, vui vẻ nói:
“Thi xong, em được giải thoát rồi.”
Cách đó không xa là khu dạy học, ở đó vẫn còn vọng lại giọng nói khiển trách, dạy bảo:
“Không được xé sách giáo khoa! Như thế thì là cái gì nữa chứ! Nếu bắt được thì sẽ bị phạt quét sân thể dục một tháng!:
Một đám thi xong, được giải thoát nghe vậy bèn ồn ào sôi nổi:
“Thi đại học xong rồi, phạt thì phạt thôi, ông đây động vào cây chổi thì tao thua!”
Chu Ngộ Thần đã xa cách sân trường đã lâu, thi đại học cũng chỉ là một hình thức, nên không hề có cảm giác đồng cảm với mọi người, nhưng Chúc Vãn vừa tốt nghiệp xong, anh đã lên kế hoạch hết rồi.
Cuộc đời của cô gái nhỏ mười mấy năm trước quá khổ cực, may mà sau này có anh, anh sẽ cưng chiều cô một cách tốt nhất.
Thi đại học xong, Chúc Vãn cũng không cảm thấy hoảng hốt, nhưng đến một tuần trước khi tra điểm, cô lại lo lắng.
Vốn dĩ cô tưởng rằng thi đại học xong, nhân lúc rảnh rỗi sẽ đi tìm một công việc nào đó, nhưng Chu Ngộ Thần lại không nỡ để Chúc Vãn làm việc vất vả, mà một ngày chỉ kiếm được hai nghìn tệ. Anh không ngăn cản cô trực tiếp mà diễn trò, nói với cô rằng mình bận đến mức không ăn cơm được, đau dạ dày, mong cô thương lại, tới công ty chăm sóc. Đương nhiên Chúc Vãn không nói hai lời đã bị lừa đến.
Nhân viên Chu thị đều là người tốt, biết tiểu Chu thiếu nhà mình có bạn gái, chỉ hận không thể cưng chiều lên tận trời. Hơn nữa, cô bạn gái nhỏ này lại không hề kiêu ngạo, cũng không ý thức được rằng mình là bạn gái của người thừa kế nhà giàu số một ở thành phố Hoành, cô vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, lại dễ ở chung nữa. Mà chủ yếu là, mỗi khi cô đến, tính tình của tiểu Chu thiếu sẽ lập tức trở nên dịu dàng hẳn nên khi làm việc sẽ thuận lợi hơn không ít. Vì thế, chỉ cần Chúc Vãn xuất hiện ở công ty, mọi người sẽ rất nhiệt tình, gương mặt tươi cười chào đón, dọc đường đi tiếp đón không ngừng.
Biết Chúc Vãn vừa thi đại học xong, lời chào bình thường sẽ được chuyển thành:
“Vãn Vãn thi đại học xong rồi, muốn vào đại học, được giải thoát đó!”
“Thi như nào thế cháu? Vãn Vãn thông minh như vậy mà, điểm chắc chắn sẽ không có vấn đề!”
“Có kết quả chưa cháu? Chắn chắn là rất tốt đúng không! Chúc mừng trước nha!”
“...”
Tự dưng Chúc Vãn lại có áp lực, mà áp lực này lại không nhỏ.
Ngày đó cô ở trong phòng làm việc ngủ trưa cùng anh, nhưng Chu Ngộ Thần chỉ ngủ trong một tiếng, khi tỉnh dậy, tay chân anh nhẹ nhàng hôn chúc ngủ ngon thiếu nữ rồi ra ngoài làm việc tiếp.
Ước chừng qua nửa giờ, bỗng, trong phòng nghỉ có tiếng động. Cô gái nhỏ đi dép lê chạy ra ngoài, đôi mắt vẫn còn vương chút buồn ngủ, tóc hơi loạn. Ngay lập tức trong mắt Chu Ngộ Thần tối sầm lại, anh gọi điện cho trợ lý nói rằng trong khoảng thời gian này đừng ai tới văn phòng làm phiền.
Khó có khi Chúc Vãn quấy rầy anh khi anh đang làm việc, mà giờ phút này, gương mặt cô gái nhỏ tràn đầy hoảng sợ.
Chu Ngộ Thần đoán rằng Chúc Vãn mơ thấy ác mộng, anh ôm cô ngồi ở trên đùi, dịu dàng hỏi:
“Em mơ thấy gì vậy? Đừng sợ nữa nhé, anh ở đây.”
Chúc Vãn nhếch miệng, vô cùng đáng thương.
“Em mơ thấy em làm bài điểm thấp, đừng nói là Đại học Sư phạm, ngay cả trường học gì ở thành phố Hoành em cũng không học được, làm sao bây giờ?”
Cô gái nhỏ nhíu mày, dường như đã bị dọa sợ.
Chu Ngộ Thần nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực mình, vì vừa mới tỉnh ngủ nên lúc này cô có hơi ngốc một chút, khóe miệng anh cong cong:
“Thi không đỗ, xong bị cả trường cấp 3 lạnh nhạt hửm?”
“Nhỡ đâu?”
“Không đâu, tuy chưa có điểm nhưng anh sẽ bảo Ngụy Cải đi tra trước, để bảo bối nhà anh yên tâm.”
“Thật ạ?”. Chúc Vãn tin Chu Ngộ Thần, cô và anh ở bên nhau lâu như vậy, đã gặp rất nhiều những chuyện không thể tưởng tượng được, nên cô cảm thấy anh rất thần thông quảng đại.
“Đương nhiên, em cứ chơi thật tốt đi, chờ mấy ngày nữa anh thu xếp xong dự án, sẽ dẫn em đi chơi nhé.”
Tuy nhiên, lần này anh đã nói dối, về việc tra điểm trước như này, anh sẽ không làm, huống hồ nếu cô không thi đỗ thì anh sẽ tiện tay quyên góp mấy tòa nhà thực nghiệm. Nhìn toàn bộ các trường đại học ở thành phố H, anh muốn vào thì cũng là vấn đề ở lời nói.
Nhưng anh tin tưởng Chúc Vãn, anh thấy được sự cố gắng của cô.
Ngày Chúc Vãn nhận được giấy thông báo trúng tuyển, cô xúc động đến mức rơi nước mắt, cô bèn gọi điện báo tin vui cho ông bà nội. Ông nội vui đến mức mà lấy toàn bộ của cải ra, nấu bát mì trứng, đưa cho từng nhà, thuận tiện khoe rằng cháu gái đã đỗ đại học. Thôn nhỏ này, có người là sinh viên, không hề dễ dàng.
Nhưng bên phía Đại Địa Lôi có chút chuyện xấu nên Chu Ngộ Thần vội vàng làm việc ở công ty rồi để những chuyện tình nguyện viên cho Đại Địa Lôi xử lý, cũng không đề cập đến chuyện tối đến trường Đại học Sư Phạm.
Đại Địa Lôi từng nhìn Chu Ngộ Thần lớn lên, nên trong lòng cảm thấy tiểu Chu thiếu nhà mình phải đến trường đại học tốt nhất mới xứng. Vì thế mà ông kiên định điền vào một trường phù hợp với anh nhất, kiên định giúp lấp đầy sự cân bằng to lớn này.
Khi tuyển chọn thông báo đến, ông còn vui vẻ báo tin vui cho Chu Ngộ Thẩn.
Nhiều năm sau, khi nhớ lại, Chu Ngộ Thần lại muốn đánh ông.
Chúc Vãn thấy Chu Ngộ Thần đen mặt, không khỏi nở nụ cười:
“Xong rồi, anh không thể cùng em nhớ về thời đại học nữa rồi, chúng ta yêu đương phải tách ra mà hahaha.”
Con mẹ nó, yêu xa gì chứ. Tuy rằng hai trường không xa lắm, cách một đoạn đường nhưng đối với anh, đó không phải là đường mà là cả dải Ngân hà!
Anh còn biết làm gì nữa giờ, anh không thể chịu được việc quả tim nhỏ của anh bị một đám con trai quấn lấy.
Quyên góp cho tòa nhà thôi!
Vì thế, Chu Ngộ Thần - người có thành tích siêu đỉnh đỗ vào trường đã dành thời gian, cực khổ cố gắng dành vài tuần để làm việc kiếm tiền, quyên góp một số tòa nhà giảng dạy cho trường Đại học Sư phạm. Để từ đó anh có thể quang minh chính đại vào ở tòa nhà Vip của trường một cách công khai, mỗi ngày sẽ đúng giờ đón Chúc Vãn từ ký túc xá rồi mặt dày đi cùng cô.
Dần dà, anh cũng quen hết những người bạn của Chúc Vãn. Mọi người ai cũng biết bánh bao nhỏ Chúc Vãn có một người bạn trai có giá trị nhan sắc cao cộng thêm gia tài bạc triệu, thậm chí người bạn trai ấy còn đạt điểm cao tại trường Đại học. Mỗi ngày người đó đều quấn lấy Chúc Vãn, đưa cô đi học. Chu Ngộ Thần cũng là người ngầm cho mọi người biết được lịch sử của Chu thị nên không hiểu sao, bên người Chúc Vãn không hề có đào hoa nào.
Ai dám chứ, là sắt à? Ở thành phố Hoành, đa số các công ty lớn nhỏ đều là của Chu gia, chả lẽ muốn tốt nghiệp xong đi ra ngoài phải lăn lộn với họng súng à, huống hồ họ còn không giỏi bằng người ta
Ở ký túc xá Chúc Vãn, có tổng cộng bốn cô gái. Trường học không phân chia ký túc xá theo chuyên ngành nên tình cờ cô được phân theo ký túc xá của sinh viên thể thao. Tính tình các cô nàng khá tốt, mỗi ngày đều trêu chọc cô rằng tương lai họ sẽ đến trường tiểu học dạy các bé tập thể dục theo nhạc.
Bởi vì bọn họ từng là thực tập nên tính cách khá trưởng thành, như là một người con trai vậy. Sống cùng nhau, chiếc túi mềm nhỏ Chúc Vãn là đối tượng suy nhất được cả ba người che chở, cưng chiều cô như cưng chiều em gái.
Lúc trước, khi Chu Ngộ Thần vừa đưa Chúc Vãn về, đã có vài người nhìn tấm tắc hâm mộ, sôi nổi nhìn anh kiểu “Người anh em, yên tâm đi, ở ký túc xá, ba người bọn tôi sẽ che chở đóa hoa này, không ai động vào được đâu.”
Chu Ngộ Thần rất chu đáo, anh đã từng lén lút giúp cô có nhiều mối quan hệ tốt trong ký túc xá, tặng không ít đồ. Mà những người ấy đều là người có nghĩa khí*, cái gì cũng không cần, chỉ bảo Chúc Vãn mời một bữa lẩu mà thôi,
(*nghĩa khí: Chí khí của người hay làm việc nghĩa. Nguồn: vtudien.)
Vì các cô nàng rất nghịch nên vào ban đêm, ký túc xá nữ sẽ hay nói những chuyện không đứng đắn.
Họ rất sôi nổi, Chúc Vãn thường thường sẽ lắng nghe nhiều hơn.
Mỗi đêm, Chúc Vãn sẽ ôm bình sữa bò, vừa uống vừa nghe các cô gái nói chuyện trên trời dưới đất, nên cuộc sống đại học khá là thú vị.
Đêm đó, không biết là ai đầu têu, nổi lên một đề tài, nên tất cả mọi người đều nhắm vào ngay Chúc Vãn - người duy nhất trong kí túc xá có bạn trai đi nghĩa vụ quân sự.
“Vãn Vãn, cậu với người bạn trai đẹp trai kia, thích dùng tư thế nào vậy?”
“Hả???”. Tất nhiên là Chúc Vãn không hiểu các cô nàng đang nói gì.
Chờ đến khi phản ứng lại, thấy một đống ánh mắt ái muội của bạn cùng phòng, cô xấu hổ đến mức chui vào chăn.
“Các cậu nói bậy gì thế!”
Vài người cười ra tiếng, trong đó có một người phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, bèn mở miệng hỏi:
“Vãn Vãn, hai người ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ chưa làm qua cái kia hả?!”
“Thôi đi, thời buổi này còn có yêu đương trong sáng như vậy à? Nhưng, bạn trai cậu…. nhịn được hả?”
Thế mà lại có người nhịn được túi mềm nhỏ nũng nịu này?
Chúc Vãn ngẩn người, đột nhiên nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Từ trước đến nay Chu Ngộ Thần vẫn luôn yêu thương cô, tuy cô đã thi đại học xong, thành niên rồi nhưng những lời này anh mới chỉ treo trên môi thôi. Qua kỳ hạn đó, anh cũng không phát triển thêm bước nữa.
Các cô bạn cùng phòng lại bắt đầu hi hi ha ha nói về các phế liệu màu vàng, cô nhớ đến những câu hỏi mà cô nàng đã hỏi.
“Bạn trai cậu…. nhịn được hả?”
Thật ra đã có vài lần, sau khi Chu Ngộ Thần dỗ cô ngủ, anh đã lén lút vào phòng vệ sinh, khiến cô không cẩn thận, mặt đỏ tim đập nghe thấy tiếng của anh khi tự giải quyết vấn đề sinh lý.
Anh đang tự chịu đựng.
Nhưng thật ra, cô đã trưởng thành rồi mà, cũng không cần anh phải tự kiên nhẫn vất vả như vậy. Chúc Vãn càng nghĩ càng xấu hổ, cả ổ chăn đều nóng hừng hực. Cô trộm lấy điện thoại dưới gối ra, gửi một tin nhắn cho Chu Ngộ Thần - người vẫn còn bận rộn ở công ty.
“Ngày mai là cuối tuần, chúng ta về chung cư nha?”
Cho dù người kia đang làm gì, thì anh vẫn sẽ trả lời một cách nhanh nhất.
“Được.”