Chương 70: Phiên ngoại 6
***
Chúc Vãn không chờ Chu Ngộ Thần tới đón mình mà từ sáng sớm hôm sau, cô đã tự mình sắp xếp đồ vào balo nhỏ, chào bạn cùng phòng xong thì cô tự đi đến chung cư.
Khó có hôm cuối tuần không cần dậy sớm đi học, ba người ấy vẫn còn trốn trong ổ chăn chơi điện thoại, cô gái ở gần cửa nhất nghe thấy Chúc Vãn nói rằng phải đi bèn lười biếng ló cái đầu ra từ ổ chăn, dặn dò Chúc Vãn trên đường đi nhớ chú ý an toàn.
Cô nàng híp híp mắt nhìn chiếc váy Chúc Vãn đang mặc, mọi người ai ai cũng biết cô gái nhỏ có một người bạn trai vừa đẹp vừa giàu, lại còn cưng chiều che chở, chăm sóc tỉ mỉ chuẩn bị chu đáo những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, từ chi phí ăn uống bình thường của cô cũng không cùng cấp bậc với người thường. Tuy chất liệu quần áo của cô gái nhỏ giá cả xa xỉ nhưng phong cách lại rất đơn giản, phóng khoáng. Không giống với hôm nay lắm… Chúc Vãn tỉ mỉ trang điểm á?
Cô nàng cùng phòng ló đầu ra, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt đầy ái muội, làm mặt quỷ với Chúc Vãn.
“Chậc chậc chậc, cậu đi tìm Chu đại thiếu à?”
Khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn đỏ lên, khi cười không được tự nhiên cho lắm.
“Mặc đẹp như vậy, lại còn đỏ mặt, xem ra tối hôm qua chúng ta giáo dục đúng đó chứ.”
Hai người còn lại cũng sôi nổi bò dậy tham gia cuộc vui.
“Các cậu đừng nói bậy mà…”
Chúc Vãn không chống đỡ được nữa, xấu hổ đến mức đỏ mặt trừng mắt nhìn các cô nàng không đứng đắn. Ba cô gái cùng phòng bèn cười hì hì, cổ vũ chúc mừng cô gái nhỏ sẽ thành công.
Chúc Vãn bèn chạy trối chết, cô rất rất hồi hộp luôn.
Đầu tiên, cô sẽ đến siêu thị gần chung cư mua chút đồ ăn trước khi Chu Ngộ Thần về. Về đến nhà, cô mới nhắn tin cho anh, nói rằng khi nào họp xong thì anh về chung cư luôn, không cần đến trường học đón cô.
Khi Chu Ngộ Thần trở về, Chúc Vãn đã làm xong bốn món một canh, còn chưa kịp cởi tạp dề xuống, cô đã nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa. Chúc Vãn bèn chạy ra ngoài, thấy ai đó bèn lập tức vui vẻ, cô ỷ vào việc người mình nhỏ nên nhảy vào vòng tay anh. Cũng may Chu Ngộ Thần phản ứng nhanh, anh ổn định ôm lấy cô.
Tuần trước, ở công ty có mấy hạng mục xuyên các nước, yêu cầu Chu Ngộ Thần phải tự mình đến. Anh bèn vội vàng làm việc, tầm bốn đến năm ngày đã không đưa Chúc Vãn đi học được. Khó có khi hai người gặp lại nhau, anh nhớ Chúc Vãn không ngừng, mà Chúc Vãn cũng nhớ anh đến mức không chịu được. Cho nên sáng nay, lúc đi đường đến, anh cứ cười ngốc không ngừng.
Chúc Vãn và Chu Ngộ Thần ở bên nhau lâu rồi, từ lúc cô chỉ là một cái bao nhỏ không dám bộc lộ cảm xúc của mình rồi dần dần được anh cưng chiều đến mức mà cô luôn làm nũng dính người. Mà Chu Ngộ Thần rất thích hưởng thụ bộ dáng này của cô gái nhỏ.
Mỗi lần thấy cô, ánh mắt anh đều tối lại một chút, sau đó anh nhìn ánh mắt đơn thuần của Chúc Vãn bèn yên lặng dời tầm mắt. Anh cố gắng nghĩ lại mấy việc vụn vặt lung tung ở công ty qua một lần mới áp được cơn nóng không thể hiểu được kia xuống.
Chu Ngộ Thần không buông cô gái nhỏ xuống mà trực tiếp bế bằng tư thế này, ôm Chúc Vãn về phòng khách.
Anh nhìn thức ăn trên bàn.
“Sao không đợi anh về rồi làm? Về mấy việc này, anh làm tốt lắm.”
Đúng thật là anh đã cưng Chúc Vãn thành một cô công chúa rồi, anh không muốn những việc nặng nhọc, dơ để cô gái nhỏ làm, mà cô chỉ cần xinh đẹp, ngồi hưởng thụ thôi,
Chúc Vãn cười, hai mắt cong cong.
“Có phải là em không biết làm đâu, không phải anh nói thích nhất đồ ăn em làm à?”
Chúc Vãn còn cố ý mím môi, nói:
“Đàn ông mà, đều là đồ xấu xa hết, trước đây rõ ràng anh nói thích.”
Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái nhỏ ngoan ngoãn vòng qua cổ Chu Ngộ Thần, để cho người đàn ông ôm cô đi, cô cúi đầu suy nghĩ hoài niệm, trông hơi đáng thương.
Biết anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô nên Chúc Vãn mới cố tình dùng chiêu này, khiến cho mọi chuyện thuận buồm xuôi gió hơn. Chu Ngộ Thần tức giận đến mức bật cười, anh ôm người lên ghế sô pha, cúi đầu hôn hôn, nhéo cằm thiếu nữ để cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình.
“Rốt cuộc thì ai mới xấu xa đây chứ? Anh đau lòng em, mà em cũng không biết hửm? Bé con không có lương tâm.”
Chu Ngộ Thần duỗi tay cởi chiếc tạp dề màu hồng của cô ra, vừa nhìn quần áo cô, cơn nóng vừa áp xuống lúc nãy đã lập tức bùng lên trở lại. Khóe miệng anh giấu đi ý cười, ánh mắt có gì đó không đúng lắm, bỗng nhiên anh bóp chặt chiếc tạp dề trong tay rồi đi vào phòng bếp.
Chúc Vãn vẫn luôn quan sát phản ứng của anh, nhưng cô không hiểu lắm, sao anh lại không cười, khó coi lắm à?
Cô gái nhỏ hơi ủ rũ, cúi đầu nhìn váy mới mình đang mặc. Đây là váy mà lúc trước Chu Ngộ Thần mua cho cô, anh còn không đứng đắn, nhiều lần nhắc cô mặc cho anh xem. Nhưng cô cảm thấy phong cách hơi trưởng thành, lại nghĩ đến đầu óc xấu xa của anh nên mỗi lần đều xấu hổ đỏ mặt từ chối.
Mà giờ phút này, Chu Ngộ Thần vào phòng bếp mở nước lạnh rửa tay, không ngừng tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh.
Nhưng mẹ nó, nhịn khó quá đi mất. cấp độ mạnh như vậy mà. Cô gái ngốc kia có biết rằng khi anh thấy cô mặc váy ngắn, vẻ mặt vô tội ngồi ở sô pha ngẩng đầu làm nũng với anh thì anh hận đến mức không thể hóa thành sói lao đến ăn con mồi ngay không? Ăn đến mức không để chút dư thừa chút gì.
Vẻ mặt Chúc Vãn đầy hoài nghi mà ngồi ở sô pha. khi Chu Ngộ Thần rửa tay một hồi lâu xong đi ra khỏi phòng bếp, sắc mặt anh vẫn có gì đó không thích hợp lắm, anh vẫy tay với cô.
“Lại đây ăn cơm nào.”
Chúc Vãn lắc đầu, ngồi yên tại chỗ.
“Sao vậy?”
Tiểu tổ tông ơi, đừng lăn lộn anh đây nữa, mẹ nó, lúc này là lúc đàn ông khó chịu lắm đấy!
Chúc Vãn vươn hai tay trắng nõn ra với anh, giọng nói nho nhỏ mềm mại.
“Ôm em đi.”
“...”
Yết hầu Chu Ngộ Thần động đậy, anh nhận mệnh mà đi qua, anh vừa định cúi người bế cô lên thì nghe thấy giọng nói ngại ngùng nũng nịu của cô gái nhỏ ở tai anh. Khi cô nói chuyện, anh còn cảm giác được hơi nóng phả vào tai.
“Đêm qua, bọn em ở ký túc xá nói chuyện phiếm, anh biết các cô ấy nói gì không?”
“...”
Mẹ nó, anh làm gì có tâm tình đi hỏi xem ký túc xá nữ nói chuyện phiếm gì hàng ngày chứ.
Chúc Vãn dừng một chút, hít một hơi thật sâu, như đang cố vũ mình cố lên.
“Các cô ấy hỏi em rằng, chẳng lẽ em với bạn trai của mình… chẳng lẽ chưa làm qua cái kia à…”
Thật sự thì cô rất ngại ngùng đó, khi nói nhẹ câu này xong thì lỗ tai cũng đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ chôn ở đầu vai anh không dám nhấc lên, ngay cả vì hồi hộp, móng tay cô bám ở anh cũng trắng bệch.
Mà Chu Ngộ Thần cũng chẳng dễ chịu hơn so với cô, mãi anh mới tiêu hóa được những lời cô vừa nói xong. Anh lập tức ấn người vào trong lồng ngực, giọng nói khàn khàn, ánh mắt tối sầm lại.
“Em có biết rằng mình đang nói gì không?”
Hình như Chu Ngộ Thần đã hiểu được dụng ý của cô, đột nhiên anh lại cảm thấy ảo não vì lúc trước mình kiên nhẫn quá. Loại chuyện này còn để cô phải mở miệng nói, bàn tay to bèn vỗ về lưng cô, khóe miệng cong cong, khí chất của thiếu niên trở về.
“Vậy hôm nay em mặc váy này, là cố ý quyến rũ anh đây à?”
“...”
Chúc Vãn xấu hổ đến mức trừng mắt nhìn anh một cái. Đúng đấy, cô cố ý quyến rũ đấy thì làm sao. Nhưng mà cũng có thành công đâu chứ, khiến cô mất mặt quá. Nghĩ vậy, Chúc Vãn bèn ngẩng đầu lên, ấm ức lên án:
“Nhưng anh còn chưa nhìn mà đã chạy vào phòng bếp!”
Chu Ngộ Thần đang tức giận thì bị chọc cười, anh hôn sâu vào cánh môi đang nói hươu nói vượn kia.
“Anh đây bị em quyến rũ sắp chết đó, em có biết không…”
Chúc Vãn nghe thấy anh nói những lời âu yếm lộ liễu ấy thì mặt đỏ đến mức như tích máu, đột nhiên cô lại cảm thấy hối hận khi mình bồng bột, quá xấu hổ mà.
Tay của Chu Ngộ Thần không khống chế được mà tự do du loạn ở người cô gái nhỏ, đốt lửa khắp nơi, như muốn ăn sạch sẽ.
Thiếu nữ nói lắp bắp, tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy ngực anh ra.
“Đầu, đầu tiên anh cơm đã được không…”
Tất nhiên là lời đề nghị này không được đồng ý rồi, Chu Ngộ Thần cười rộ lên, bế cô lên, hôn môi, không để cô nói câu hoàn chỉnh.
“Ăn cái gì chứ, anh muốn ăn bữa chính!”
Lúc này Chúc Vãn mới nhìn rõ được mặt anh, hồi hộp đến mức hít thở không thông.
Một tay anh ôm người vào phòng, anh nhịn lâu lắm rồi, mà sức quyến rũ này lại quá lớn nên động tác của anh hơi nóng nảy.
Chúc Vãn che mặt không dám nhìn anh, đến khi cô cảm nhận được tình huống bèn run rẩy nói, chỉ vào túi nilon ở trên tủ giường, nhắc nhở.
“Mang, mang cái kia…”
Chu Ngộ Thần gấp đến mức không chịu được, nhưng anh vẫn theo thói quen nghe cô gái nhỏ nói, theo bản năng với một tay lấy túi nilon kia.
Anh cười khẽ, ghé vào tai cô gái nhỏ:
“Tự đi mua à?”
Chúc Vãn không thèm để ý tới anh nữa, cô đỏ mặt nhắm mắt lại.
“Cái này là phải chú ý kích cỡ, em hiểu không? Hửm?”
Anh nhìn những mẫu mã và khẩu vị đa dạng, bèn nghĩ đến chuyện Chúc Vãn đỏ mặt lấy ở siêu thị. Đúng là đáng yêu muốn chết mà, nhưng anh có thể nhìn ra được cô chẳng có kiến thức gì ở phương diện này cả, vừa nhìn túi anh đã biết là cô chọn lung tung.
Anh rút cái lớn nhất, đeo lên, còn không biết xấu hổ mà dạy dỗ cô gái nhỏ.
“Mở mắt ra nhìn anh nào, về sau phải mua loại lớn nhất đó. Còn chuyện khác thì chốc nữa thầy Chu dạy cho em.”
Ai muốn học cái này vào bây giờ chứ!
Chúc Vãn định quay ra mắng anh thì bị nụ hôn của anh lấp đầy.
Về chuyện này, không cần dạy thì Chu Ngộ Thần cũng hiểu. Từ lúc đầu, anh đã thể hiện ra toàn bộ bản tính phản nghịch hoang dã của mình, anh còn nói mấy lời thô tục khiến Chúc Vãn muốn tìm cái hầm nào để chui vào.
Đến cuối cùng, đừng nói là chui xuống đất, ngay cả động ngón tay thì cô cũng thấy khó.
Chúc Vãn đáng thương nằm nghỉ ngơi trên giường. Còn Chu Ngộ Thần thì cao hứng đến mức như được tiêm máu gà, anh rửa sạch sẽ cả hai người rồi ôm cô đến phòng ngủ bên cạnh, ghé sát cô không ngừng nói những lời âu yếm.
Anh rất hạnh phúc.
Chúc Vãn mím môi, dù lúc này cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt nhưng cô vẫn không nhịn được mà cười với anh.
“Em cười cái gì vậy?”. Anh hỏi.
Chúc Vãn mặc kệ.
“Bé cưng, anh có được không?”.
Cô hận đến mức không thể bóp chết người đàn ông đang lên cơn thần kinh này.
“Được, được. được. em ngủ đi, ngủ đi.”
Lúc này Chúc Vãn mới nhắm mặt lại, thì cô nghe thấy giọng nói của anh.
“Ngủ no rồi thì mới có sức để tiếp tục chứ.”
“...”
Chúc Vãn không chờ Chu Ngộ Thần tới đón mình mà từ sáng sớm hôm sau, cô đã tự mình sắp xếp đồ vào balo nhỏ, chào bạn cùng phòng xong thì cô tự đi đến chung cư.
Khó có hôm cuối tuần không cần dậy sớm đi học, ba người ấy vẫn còn trốn trong ổ chăn chơi điện thoại, cô gái ở gần cửa nhất nghe thấy Chúc Vãn nói rằng phải đi bèn lười biếng ló cái đầu ra từ ổ chăn, dặn dò Chúc Vãn trên đường đi nhớ chú ý an toàn.
Cô nàng híp híp mắt nhìn chiếc váy Chúc Vãn đang mặc, mọi người ai ai cũng biết cô gái nhỏ có một người bạn trai vừa đẹp vừa giàu, lại còn cưng chiều che chở, chăm sóc tỉ mỉ chuẩn bị chu đáo những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, từ chi phí ăn uống bình thường của cô cũng không cùng cấp bậc với người thường. Tuy chất liệu quần áo của cô gái nhỏ giá cả xa xỉ nhưng phong cách lại rất đơn giản, phóng khoáng. Không giống với hôm nay lắm… Chúc Vãn tỉ mỉ trang điểm á?
Cô nàng cùng phòng ló đầu ra, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt đầy ái muội, làm mặt quỷ với Chúc Vãn.
“Chậc chậc chậc, cậu đi tìm Chu đại thiếu à?”
Khuôn mặt nhỏ của Chúc Vãn đỏ lên, khi cười không được tự nhiên cho lắm.
“Mặc đẹp như vậy, lại còn đỏ mặt, xem ra tối hôm qua chúng ta giáo dục đúng đó chứ.”
Hai người còn lại cũng sôi nổi bò dậy tham gia cuộc vui.
“Các cậu đừng nói bậy mà…”
Chúc Vãn không chống đỡ được nữa, xấu hổ đến mức đỏ mặt trừng mắt nhìn các cô nàng không đứng đắn. Ba cô gái cùng phòng bèn cười hì hì, cổ vũ chúc mừng cô gái nhỏ sẽ thành công.
Chúc Vãn bèn chạy trối chết, cô rất rất hồi hộp luôn.
Đầu tiên, cô sẽ đến siêu thị gần chung cư mua chút đồ ăn trước khi Chu Ngộ Thần về. Về đến nhà, cô mới nhắn tin cho anh, nói rằng khi nào họp xong thì anh về chung cư luôn, không cần đến trường học đón cô.
Khi Chu Ngộ Thần trở về, Chúc Vãn đã làm xong bốn món một canh, còn chưa kịp cởi tạp dề xuống, cô đã nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa. Chúc Vãn bèn chạy ra ngoài, thấy ai đó bèn lập tức vui vẻ, cô ỷ vào việc người mình nhỏ nên nhảy vào vòng tay anh. Cũng may Chu Ngộ Thần phản ứng nhanh, anh ổn định ôm lấy cô.
Tuần trước, ở công ty có mấy hạng mục xuyên các nước, yêu cầu Chu Ngộ Thần phải tự mình đến. Anh bèn vội vàng làm việc, tầm bốn đến năm ngày đã không đưa Chúc Vãn đi học được. Khó có khi hai người gặp lại nhau, anh nhớ Chúc Vãn không ngừng, mà Chúc Vãn cũng nhớ anh đến mức không chịu được. Cho nên sáng nay, lúc đi đường đến, anh cứ cười ngốc không ngừng.
Chúc Vãn và Chu Ngộ Thần ở bên nhau lâu rồi, từ lúc cô chỉ là một cái bao nhỏ không dám bộc lộ cảm xúc của mình rồi dần dần được anh cưng chiều đến mức mà cô luôn làm nũng dính người. Mà Chu Ngộ Thần rất thích hưởng thụ bộ dáng này của cô gái nhỏ.
Mỗi lần thấy cô, ánh mắt anh đều tối lại một chút, sau đó anh nhìn ánh mắt đơn thuần của Chúc Vãn bèn yên lặng dời tầm mắt. Anh cố gắng nghĩ lại mấy việc vụn vặt lung tung ở công ty qua một lần mới áp được cơn nóng không thể hiểu được kia xuống.
Chu Ngộ Thần không buông cô gái nhỏ xuống mà trực tiếp bế bằng tư thế này, ôm Chúc Vãn về phòng khách.
Anh nhìn thức ăn trên bàn.
“Sao không đợi anh về rồi làm? Về mấy việc này, anh làm tốt lắm.”
Đúng thật là anh đã cưng Chúc Vãn thành một cô công chúa rồi, anh không muốn những việc nặng nhọc, dơ để cô gái nhỏ làm, mà cô chỉ cần xinh đẹp, ngồi hưởng thụ thôi,
Chúc Vãn cười, hai mắt cong cong.
“Có phải là em không biết làm đâu, không phải anh nói thích nhất đồ ăn em làm à?”
Chúc Vãn còn cố ý mím môi, nói:
“Đàn ông mà, đều là đồ xấu xa hết, trước đây rõ ràng anh nói thích.”
Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái nhỏ ngoan ngoãn vòng qua cổ Chu Ngộ Thần, để cho người đàn ông ôm cô đi, cô cúi đầu suy nghĩ hoài niệm, trông hơi đáng thương.
Biết anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô nên Chúc Vãn mới cố tình dùng chiêu này, khiến cho mọi chuyện thuận buồm xuôi gió hơn. Chu Ngộ Thần tức giận đến mức bật cười, anh ôm người lên ghế sô pha, cúi đầu hôn hôn, nhéo cằm thiếu nữ để cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình.
“Rốt cuộc thì ai mới xấu xa đây chứ? Anh đau lòng em, mà em cũng không biết hửm? Bé con không có lương tâm.”
Chu Ngộ Thần duỗi tay cởi chiếc tạp dề màu hồng của cô ra, vừa nhìn quần áo cô, cơn nóng vừa áp xuống lúc nãy đã lập tức bùng lên trở lại. Khóe miệng anh giấu đi ý cười, ánh mắt có gì đó không đúng lắm, bỗng nhiên anh bóp chặt chiếc tạp dề trong tay rồi đi vào phòng bếp.
Chúc Vãn vẫn luôn quan sát phản ứng của anh, nhưng cô không hiểu lắm, sao anh lại không cười, khó coi lắm à?
Cô gái nhỏ hơi ủ rũ, cúi đầu nhìn váy mới mình đang mặc. Đây là váy mà lúc trước Chu Ngộ Thần mua cho cô, anh còn không đứng đắn, nhiều lần nhắc cô mặc cho anh xem. Nhưng cô cảm thấy phong cách hơi trưởng thành, lại nghĩ đến đầu óc xấu xa của anh nên mỗi lần đều xấu hổ đỏ mặt từ chối.
Mà giờ phút này, Chu Ngộ Thần vào phòng bếp mở nước lạnh rửa tay, không ngừng tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh.
Nhưng mẹ nó, nhịn khó quá đi mất. cấp độ mạnh như vậy mà. Cô gái ngốc kia có biết rằng khi anh thấy cô mặc váy ngắn, vẻ mặt vô tội ngồi ở sô pha ngẩng đầu làm nũng với anh thì anh hận đến mức không thể hóa thành sói lao đến ăn con mồi ngay không? Ăn đến mức không để chút dư thừa chút gì.
Vẻ mặt Chúc Vãn đầy hoài nghi mà ngồi ở sô pha. khi Chu Ngộ Thần rửa tay một hồi lâu xong đi ra khỏi phòng bếp, sắc mặt anh vẫn có gì đó không thích hợp lắm, anh vẫy tay với cô.
“Lại đây ăn cơm nào.”
Chúc Vãn lắc đầu, ngồi yên tại chỗ.
“Sao vậy?”
Tiểu tổ tông ơi, đừng lăn lộn anh đây nữa, mẹ nó, lúc này là lúc đàn ông khó chịu lắm đấy!
Chúc Vãn vươn hai tay trắng nõn ra với anh, giọng nói nho nhỏ mềm mại.
“Ôm em đi.”
“...”
Yết hầu Chu Ngộ Thần động đậy, anh nhận mệnh mà đi qua, anh vừa định cúi người bế cô lên thì nghe thấy giọng nói ngại ngùng nũng nịu của cô gái nhỏ ở tai anh. Khi cô nói chuyện, anh còn cảm giác được hơi nóng phả vào tai.
“Đêm qua, bọn em ở ký túc xá nói chuyện phiếm, anh biết các cô ấy nói gì không?”
“...”
Mẹ nó, anh làm gì có tâm tình đi hỏi xem ký túc xá nữ nói chuyện phiếm gì hàng ngày chứ.
Chúc Vãn dừng một chút, hít một hơi thật sâu, như đang cố vũ mình cố lên.
“Các cô ấy hỏi em rằng, chẳng lẽ em với bạn trai của mình… chẳng lẽ chưa làm qua cái kia à…”
Thật sự thì cô rất ngại ngùng đó, khi nói nhẹ câu này xong thì lỗ tai cũng đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ chôn ở đầu vai anh không dám nhấc lên, ngay cả vì hồi hộp, móng tay cô bám ở anh cũng trắng bệch.
Mà Chu Ngộ Thần cũng chẳng dễ chịu hơn so với cô, mãi anh mới tiêu hóa được những lời cô vừa nói xong. Anh lập tức ấn người vào trong lồng ngực, giọng nói khàn khàn, ánh mắt tối sầm lại.
“Em có biết rằng mình đang nói gì không?”
Hình như Chu Ngộ Thần đã hiểu được dụng ý của cô, đột nhiên anh lại cảm thấy ảo não vì lúc trước mình kiên nhẫn quá. Loại chuyện này còn để cô phải mở miệng nói, bàn tay to bèn vỗ về lưng cô, khóe miệng cong cong, khí chất của thiếu niên trở về.
“Vậy hôm nay em mặc váy này, là cố ý quyến rũ anh đây à?”
“...”
Chúc Vãn xấu hổ đến mức trừng mắt nhìn anh một cái. Đúng đấy, cô cố ý quyến rũ đấy thì làm sao. Nhưng mà cũng có thành công đâu chứ, khiến cô mất mặt quá. Nghĩ vậy, Chúc Vãn bèn ngẩng đầu lên, ấm ức lên án:
“Nhưng anh còn chưa nhìn mà đã chạy vào phòng bếp!”
Chu Ngộ Thần đang tức giận thì bị chọc cười, anh hôn sâu vào cánh môi đang nói hươu nói vượn kia.
“Anh đây bị em quyến rũ sắp chết đó, em có biết không…”
Chúc Vãn nghe thấy anh nói những lời âu yếm lộ liễu ấy thì mặt đỏ đến mức như tích máu, đột nhiên cô lại cảm thấy hối hận khi mình bồng bột, quá xấu hổ mà.
Tay của Chu Ngộ Thần không khống chế được mà tự do du loạn ở người cô gái nhỏ, đốt lửa khắp nơi, như muốn ăn sạch sẽ.
Thiếu nữ nói lắp bắp, tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy ngực anh ra.
“Đầu, đầu tiên anh cơm đã được không…”
Tất nhiên là lời đề nghị này không được đồng ý rồi, Chu Ngộ Thần cười rộ lên, bế cô lên, hôn môi, không để cô nói câu hoàn chỉnh.
“Ăn cái gì chứ, anh muốn ăn bữa chính!”
Lúc này Chúc Vãn mới nhìn rõ được mặt anh, hồi hộp đến mức hít thở không thông.
Một tay anh ôm người vào phòng, anh nhịn lâu lắm rồi, mà sức quyến rũ này lại quá lớn nên động tác của anh hơi nóng nảy.
Chúc Vãn che mặt không dám nhìn anh, đến khi cô cảm nhận được tình huống bèn run rẩy nói, chỉ vào túi nilon ở trên tủ giường, nhắc nhở.
“Mang, mang cái kia…”
Chu Ngộ Thần gấp đến mức không chịu được, nhưng anh vẫn theo thói quen nghe cô gái nhỏ nói, theo bản năng với một tay lấy túi nilon kia.
Anh cười khẽ, ghé vào tai cô gái nhỏ:
“Tự đi mua à?”
Chúc Vãn không thèm để ý tới anh nữa, cô đỏ mặt nhắm mắt lại.
“Cái này là phải chú ý kích cỡ, em hiểu không? Hửm?”
Anh nhìn những mẫu mã và khẩu vị đa dạng, bèn nghĩ đến chuyện Chúc Vãn đỏ mặt lấy ở siêu thị. Đúng là đáng yêu muốn chết mà, nhưng anh có thể nhìn ra được cô chẳng có kiến thức gì ở phương diện này cả, vừa nhìn túi anh đã biết là cô chọn lung tung.
Anh rút cái lớn nhất, đeo lên, còn không biết xấu hổ mà dạy dỗ cô gái nhỏ.
“Mở mắt ra nhìn anh nào, về sau phải mua loại lớn nhất đó. Còn chuyện khác thì chốc nữa thầy Chu dạy cho em.”
Ai muốn học cái này vào bây giờ chứ!
Chúc Vãn định quay ra mắng anh thì bị nụ hôn của anh lấp đầy.
Về chuyện này, không cần dạy thì Chu Ngộ Thần cũng hiểu. Từ lúc đầu, anh đã thể hiện ra toàn bộ bản tính phản nghịch hoang dã của mình, anh còn nói mấy lời thô tục khiến Chúc Vãn muốn tìm cái hầm nào để chui vào.
Đến cuối cùng, đừng nói là chui xuống đất, ngay cả động ngón tay thì cô cũng thấy khó.
Chúc Vãn đáng thương nằm nghỉ ngơi trên giường. Còn Chu Ngộ Thần thì cao hứng đến mức như được tiêm máu gà, anh rửa sạch sẽ cả hai người rồi ôm cô đến phòng ngủ bên cạnh, ghé sát cô không ngừng nói những lời âu yếm.
Anh rất hạnh phúc.
Chúc Vãn mím môi, dù lúc này cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt nhưng cô vẫn không nhịn được mà cười với anh.
“Em cười cái gì vậy?”. Anh hỏi.
Chúc Vãn mặc kệ.
“Bé cưng, anh có được không?”.
Cô hận đến mức không thể bóp chết người đàn ông đang lên cơn thần kinh này.
“Được, được. được. em ngủ đi, ngủ đi.”
Lúc này Chúc Vãn mới nhắm mặt lại, thì cô nghe thấy giọng nói của anh.
“Ngủ no rồi thì mới có sức để tiếp tục chứ.”
“...”