Chương 1
"Tao không thể nào nuôi mày nữa. Bây giờ tao đã không còn gì nữa rồi."
"Mày làm ơn, tha cho tao đi."
Trong cái hẻm vừa tối vừa vắng người đó, người phụ nữ nắm chặt vai đứa trẻ 3 tuổi kia vừa khóc vừa nói. Đứa bé nghe mẹ nó như vậy cũng bật khóc.
"Mẹ xin lỗi, mẹ còn không có đủ tiền để nuôi bản thân mình...Mẹ xin lỗi…"
Nói xong người phụ nữ đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Mặc kệ đứa bé đang đuổi theo, khóc sướt mướt kêu mẹ.
"Mẹ ơi...Đừng bỏ con mà...hức...mẹ ơi..."
Người phụ nữ đó chạy ra khỏi hẻm, chạy đến giữa lộ định sang phía lề đường bên kia thì một chiếc xe tải chạy tới, bóp kèng inh ỏi. Chiếc xe tải không thể né mà tông vào cô ta.
Người phụ nữ chết ngay lập tức trên đường. Đứa trẻ đứng bên đường nhìn thấy cảnh tượng đó mà trợn mắt, nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy hốt hoảng kia.
Người phụ nữ đó là Đỗ Như Huệ, là một gái ngành có tiếng, phục vụ cho dù là một thanh niên miệng còn hôi sữa, hay là một ông già bụng phệ, răng vàng do hút thuốc. Chỉ cần có tiền, cái gì Đỗ Như Huệ cũng có thể làm.
Đến một ngày nọ, Đỗ Như Huệ đột nhiên cảm thấy khó chịu trong người, thường xuyên nôn mửa, cô ta đi khám thì biết mình có thai, không rõ cha đứa bé là ai. Có thể là của anh thanh niên kia, hay là của ông già, cũng có khi lại là của một người xa lạ nào đó mà thậm chí cô ta còn chẳng nhớ nổi mặt mũi. May là còn một chút lương tâm nên cô ta đã giữ lại đứa bé và sinh nó ra.
Đến năm đứa bé 3 tuổi, cũng vì không còn dáng vẻ xinh đẹp, thân hình trở nên xấu xí nên không còn ai chọn Đỗ Như Huệ, cô không thể kiếm tiền bằng nghề đó nữa, đi khắp nơi xin việc cũng chẳng được. Vì Đỗ Như Huệ có bằng cấp rất thấp, khó mà xin việc, thêm phần nhiều người biết cô làm điếm nên chẳng ai dám nhận cô vào làm. Dần dần tiền của Đỗ Như Huệ cũng tiêu hết, mượn hết người này đến người nọ.
Đỗ Như Huệ thiếu thốn tiền bạc, nợ nần khắp nơi, quá áp lực về mặt tài chính lẫn tinh thần, Đỗ Như Huệ đã ra quyết định bỏ rơi đứa bé 3 tuổi kia. Đến cuối cùng thì Đỗ Như Huệ có cái chết thật khó coi, chết không toàn thây.
Từ lúc đó, đứa bé chỉ còn lại một mình, không có người thân, một mình lang thang khắp thành phố xin ăn, xin tiền của người này người nọ để sống qua ngày.
Cậu bé lang thang như vậy suốt 3 năm trời, cậu đã ở cái tuổi phải bắt đầu đến trường, nhìn những đứa trẻ khác vai mang balo tới trường, nhưng nhìn vào đôi bàn tay nhỏ nhắn đang cầm một cái chén bị bể một miệng, quần áo rách rưới của mình mà đôi mắt trở nên buồn hẳn đi.
Đang cúi đầu buồn bả thì cậu cảm thấy có người đi qua, ngóc cái đầu nhỏ của mình lên, quên đi cái buồn mà đi theo người ta xin tiền.
“Chú ơi, chú cho cháu xin ít tiền được không? Sáng giờ cháu chưa ăn gì hết, cháu đói lắm.”
Dương Minh Phong nhìn cậu nhóc gầy gồ mà nhíu mày. Im lặng chẳng nói, đưa tay vào túi cho cậu một vài đồng lẻ.
Từ cái khoảng khắc đó, hai người họ bắt đầu gặp nhau nhiều hơn. Không biết là vì cậu bé biết là sẽ được anh cho tiền nên chỉ quanh quẩn ở đó, hay là Dương Minh Phong có lòng tốt nên chỉ chọn đường đó mà đi.
Mỗi ngày gặp là một ít tiền lẻ, cũng sẽ có lúc Dương Minh Phong cho cậu đồ ăn. Cậu không từ chối mà nhận hết tất cả.
Cho đến một ngày, Dương Minh Phong vẫn đi làm như mọi ngày, vẫn đi trên con đường đó. Nhưng hôm nay cậu bé ấy không còn ở đây nữa, anh đứng đợi khoảng 10 phút, cậu bé vẫn không xuất hiện.
Dương Minh Phong nhíu mày, không để tâm nữa mà bỏ đi.
Cứ vậy một tuần trôi qua, Dương Minh Phong cũng quên đi sự hiện diện của cậu bé.
Trong một lần đi tiệc công ty về muộn, Dương Minh Phong chạy xe về nhà. Thường thì anh không đi xe, một phần vì nhà gần, một phần vì ngồi xe quá ngột ngạt. Hôm nay vì biết sẽ có tiệc về tối nên anh mới đi xe.
Dương Minh Phong chạy xe tới cái hẻm gần nhà, anh không thích sự ngột ngạt nên thường sẽ mở cửa xe cho thoáng. Anh vô tình nghe có tiếng động lạ bên trong hẻm. Cụ thể là tiếng đánh đập và tiếng chửi rủa.
"Chết mẹ mày đi."
"Đồ ăn hại."
"Có bao nhiêu đó cũng làm không được."
Dương Minh Phong định làm lơ mà bỏ đi vì nghĩ chắc lại là những tên nghiện đánh nhau vì những bịch thuốc trắng, nhưng ma xui quỷ khiến gì mà anh lại đi vào trong con hẻm lạnh lẻo và u ám đó.
Đi sâu vào thêm một chút, Dương Minh Phong thấy một người đàn ông thân hình không được mấy to con đang dùng hết sức lực của mình đá vào cục tròn nho nhỏ ở dưới đất. Nhìn kĩ lại thì đó là một đứa trẻ đang nằm co rút người, mặc cho người đàn ông kia có đá, có đạp mạnh bao nhiêu cũng không thèm kêu la lên một tiếng.
Dương Minh Phong chạy nhanh đến đấm cho tên kia một phát vào mặt khiến hắn ngã nhào xuống đất. Cơ thể gầy gò của tên kia run rẩy đứng dậy, trên tay còn có rất nhiều vết đâm chích đến bầm tím. Lúc nãy vì tối mà không nhìn rõ, lại gần mới thấy tên này có cơ thể phải nói là da bọc xương, hóc mắt sâu và đen trông rất dị hợm. Có thể hiểu tên đó là một tên nghiện hút chích bắt những đứa trẻ ăn xin kím tiền cho hắn mua thuốc.
Người đàn ông đau đớn, sợ hãi ánh mắt sắt bén đang lườm hắn của anh mà chạy mất ra khỏi cái hẻm. Dương Minh Phong nhìn hắn đã chạy không thấy bóng dáng mới quay lại đỡ cậu bé.
Chân tay, mặt mũi cậu bé bầm tím, sưng hút lên nhưng Dương Minh Phong vẫn nhận ra đó là cậu bé mà anh cho vài đồng lẻ và đồ ăn vào một tuần trước.
"Mày làm ơn, tha cho tao đi."
Trong cái hẻm vừa tối vừa vắng người đó, người phụ nữ nắm chặt vai đứa trẻ 3 tuổi kia vừa khóc vừa nói. Đứa bé nghe mẹ nó như vậy cũng bật khóc.
"Mẹ xin lỗi, mẹ còn không có đủ tiền để nuôi bản thân mình...Mẹ xin lỗi…"
Nói xong người phụ nữ đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Mặc kệ đứa bé đang đuổi theo, khóc sướt mướt kêu mẹ.
"Mẹ ơi...Đừng bỏ con mà...hức...mẹ ơi..."
Người phụ nữ đó chạy ra khỏi hẻm, chạy đến giữa lộ định sang phía lề đường bên kia thì một chiếc xe tải chạy tới, bóp kèng inh ỏi. Chiếc xe tải không thể né mà tông vào cô ta.
Người phụ nữ chết ngay lập tức trên đường. Đứa trẻ đứng bên đường nhìn thấy cảnh tượng đó mà trợn mắt, nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy hốt hoảng kia.
Người phụ nữ đó là Đỗ Như Huệ, là một gái ngành có tiếng, phục vụ cho dù là một thanh niên miệng còn hôi sữa, hay là một ông già bụng phệ, răng vàng do hút thuốc. Chỉ cần có tiền, cái gì Đỗ Như Huệ cũng có thể làm.
Đến một ngày nọ, Đỗ Như Huệ đột nhiên cảm thấy khó chịu trong người, thường xuyên nôn mửa, cô ta đi khám thì biết mình có thai, không rõ cha đứa bé là ai. Có thể là của anh thanh niên kia, hay là của ông già, cũng có khi lại là của một người xa lạ nào đó mà thậm chí cô ta còn chẳng nhớ nổi mặt mũi. May là còn một chút lương tâm nên cô ta đã giữ lại đứa bé và sinh nó ra.
Đến năm đứa bé 3 tuổi, cũng vì không còn dáng vẻ xinh đẹp, thân hình trở nên xấu xí nên không còn ai chọn Đỗ Như Huệ, cô không thể kiếm tiền bằng nghề đó nữa, đi khắp nơi xin việc cũng chẳng được. Vì Đỗ Như Huệ có bằng cấp rất thấp, khó mà xin việc, thêm phần nhiều người biết cô làm điếm nên chẳng ai dám nhận cô vào làm. Dần dần tiền của Đỗ Như Huệ cũng tiêu hết, mượn hết người này đến người nọ.
Đỗ Như Huệ thiếu thốn tiền bạc, nợ nần khắp nơi, quá áp lực về mặt tài chính lẫn tinh thần, Đỗ Như Huệ đã ra quyết định bỏ rơi đứa bé 3 tuổi kia. Đến cuối cùng thì Đỗ Như Huệ có cái chết thật khó coi, chết không toàn thây.
Từ lúc đó, đứa bé chỉ còn lại một mình, không có người thân, một mình lang thang khắp thành phố xin ăn, xin tiền của người này người nọ để sống qua ngày.
Cậu bé lang thang như vậy suốt 3 năm trời, cậu đã ở cái tuổi phải bắt đầu đến trường, nhìn những đứa trẻ khác vai mang balo tới trường, nhưng nhìn vào đôi bàn tay nhỏ nhắn đang cầm một cái chén bị bể một miệng, quần áo rách rưới của mình mà đôi mắt trở nên buồn hẳn đi.
Đang cúi đầu buồn bả thì cậu cảm thấy có người đi qua, ngóc cái đầu nhỏ của mình lên, quên đi cái buồn mà đi theo người ta xin tiền.
“Chú ơi, chú cho cháu xin ít tiền được không? Sáng giờ cháu chưa ăn gì hết, cháu đói lắm.”
Dương Minh Phong nhìn cậu nhóc gầy gồ mà nhíu mày. Im lặng chẳng nói, đưa tay vào túi cho cậu một vài đồng lẻ.
Từ cái khoảng khắc đó, hai người họ bắt đầu gặp nhau nhiều hơn. Không biết là vì cậu bé biết là sẽ được anh cho tiền nên chỉ quanh quẩn ở đó, hay là Dương Minh Phong có lòng tốt nên chỉ chọn đường đó mà đi.
Mỗi ngày gặp là một ít tiền lẻ, cũng sẽ có lúc Dương Minh Phong cho cậu đồ ăn. Cậu không từ chối mà nhận hết tất cả.
Cho đến một ngày, Dương Minh Phong vẫn đi làm như mọi ngày, vẫn đi trên con đường đó. Nhưng hôm nay cậu bé ấy không còn ở đây nữa, anh đứng đợi khoảng 10 phút, cậu bé vẫn không xuất hiện.
Dương Minh Phong nhíu mày, không để tâm nữa mà bỏ đi.
Cứ vậy một tuần trôi qua, Dương Minh Phong cũng quên đi sự hiện diện của cậu bé.
Trong một lần đi tiệc công ty về muộn, Dương Minh Phong chạy xe về nhà. Thường thì anh không đi xe, một phần vì nhà gần, một phần vì ngồi xe quá ngột ngạt. Hôm nay vì biết sẽ có tiệc về tối nên anh mới đi xe.
Dương Minh Phong chạy xe tới cái hẻm gần nhà, anh không thích sự ngột ngạt nên thường sẽ mở cửa xe cho thoáng. Anh vô tình nghe có tiếng động lạ bên trong hẻm. Cụ thể là tiếng đánh đập và tiếng chửi rủa.
"Chết mẹ mày đi."
"Đồ ăn hại."
"Có bao nhiêu đó cũng làm không được."
Dương Minh Phong định làm lơ mà bỏ đi vì nghĩ chắc lại là những tên nghiện đánh nhau vì những bịch thuốc trắng, nhưng ma xui quỷ khiến gì mà anh lại đi vào trong con hẻm lạnh lẻo và u ám đó.
Đi sâu vào thêm một chút, Dương Minh Phong thấy một người đàn ông thân hình không được mấy to con đang dùng hết sức lực của mình đá vào cục tròn nho nhỏ ở dưới đất. Nhìn kĩ lại thì đó là một đứa trẻ đang nằm co rút người, mặc cho người đàn ông kia có đá, có đạp mạnh bao nhiêu cũng không thèm kêu la lên một tiếng.
Dương Minh Phong chạy nhanh đến đấm cho tên kia một phát vào mặt khiến hắn ngã nhào xuống đất. Cơ thể gầy gò của tên kia run rẩy đứng dậy, trên tay còn có rất nhiều vết đâm chích đến bầm tím. Lúc nãy vì tối mà không nhìn rõ, lại gần mới thấy tên này có cơ thể phải nói là da bọc xương, hóc mắt sâu và đen trông rất dị hợm. Có thể hiểu tên đó là một tên nghiện hút chích bắt những đứa trẻ ăn xin kím tiền cho hắn mua thuốc.
Người đàn ông đau đớn, sợ hãi ánh mắt sắt bén đang lườm hắn của anh mà chạy mất ra khỏi cái hẻm. Dương Minh Phong nhìn hắn đã chạy không thấy bóng dáng mới quay lại đỡ cậu bé.
Chân tay, mặt mũi cậu bé bầm tím, sưng hút lên nhưng Dương Minh Phong vẫn nhận ra đó là cậu bé mà anh cho vài đồng lẻ và đồ ăn vào một tuần trước.