Chương 2
Cậu bé cố mở mắt ra nhìn Dương Minh Phong, dùng giọng nói yếu ớt của mình để cảm ơn anh.
"Là...chú ạ...Cháu cảm...ơn chú..."
Dương Minh Phong nhíu mày mà hỏi cậu: "Cháu tên gì?"
Cậu bé tuy rất đau nhưng vẫn cố gắng trả lời lại câu hỏi của anh: "Đỗ...Thiên Phúc ạ..."
Trong lúc ngồi đợi bác sĩ thì y tá đi ra trước mặt Dương Minh Phong.
"Anh là người nhà của Đỗ Thiên Phúc phải không ạ?"
Dương Minh Phong lập tức trả lời lại: "Phải!"
"Dạ, vậy anh đi theo tôi để làm thủ tục nhập viện cho bé nhé!"
Dương Minh Phong đi theo sau đó là làm thủ tục cho Đỗ Thiên Phúc theo lời y tá.
"Cậu bé Đỗ Thiên Phúc sẽ được ở lại bệnh viện tầm 1 tháng để theo dõi vì bị tổn thương bên trong khá nặng."
Dương Minh Phong chăm chú nghe, y tá nói tiếp.
"Anh muốn để cậu bé ở phòng riêng hay ở cùng người khác?"
Ở cùng phòng bệnh với người khác sẽ không tốt, Dương Minh Phong quyết định chọn cho Đỗ Thiên Phúc ở phòng riêng.
Đỗ Thiên Phúc được chuyển vào phòng 5.3 ở lầu 5. Dương Minh Phong sau khi làm thủ tục nhận phòng cho Đỗ Thiên Phúc xong thì đi lên lầu 5 để gặp cậu.
Vừa đi vào thì thấy trên người Đỗ Thiên Phúc toàn là vết băng bó, trên mặt cũng có. Cậu khi thấy anh liền nở nụ cười tỏa nắng như lúc trước nói.
"Là chú ạ, cháu cảm ơn chú."
Vẫn là câu nói đó nhưng lần này nó lại vui vẻ, tràn đầy nặng lượng hơn gấp mấy ngàn lần so với lúc trước. Dương Minh Phong đi đến, ngồi lên giường cạnh cậu.
"Đau không?"
"Có, đau lắm ạ."
Dương Minh Phong nhìn Đỗ Thiên Phúc một lúc sau đó hỏi tiếp.
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cháu 6 tuổi ạ."
“Ba mẹ cháu đâu?”
Đỗ Thiên Phúc im lặng một hồi lâu, cậu cố kìm nén không cho những giọt nước mắt đang ứ đọng trong khóe mắt rơi xuống.
“Cháu…không có…”
Dương Minh Phong nhìn Đỗ Thiên Phúc, không biết nói gì, một đứa trẻ đáng thương. Lần đầu anh nhìn thấy cậu là ngay khoảng khắc cậu nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ mặc những bộ đồng phục đi học, vai mang balo mà buồn tủi.
"Muốn đi học chứ?"
"Cháu muốn ạ… nhưng cháu không có tiền để đi học."
Giọng nói Đỗ Thiên Phúc trầm hẳn xuống, gương mặt vẫn cố nở nụ cười không chút thay đổi.
Đỗ Thiên Phúc mạnh mẽ, hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác phải đau lòng.
“Cháu có thể đi học.”
Đỗ Thiên Phúc nhìn anh, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên hỏi.
“Sao ạ?”
“Ta nói cháu có thể đi học, ta sẽ nhận nuôi cháu.”
“Chú nói thật ạ!”
Dương Minh Phong nhìn gương mặt tươi cười như hoa hướng dương nhìn thấy được mặt trời kia mà cười nhẹ một cái: “Ừm”
Mỗi ngày, Dương Minh Phong đi làm xong sẽ về nhà một tí, rồi lại vào bệnh viện ngủ với Đỗ Thiên Phúc. Từng ngày từng ngày trôi qua cuối cùng cũng hết một tháng, vết thương của Đỗ Thiên Phúc đã lành hẳn, cậu được xuất viện và được đưa về nhà.
Về đến nhà của Dương Minh Phong, Đỗ Thiên Phúc kinh ngạc vì sự rộng lớn của căn nhà, cậu đứng há hốc mồm ở đó một lúc thì bị tiếng gọi của anh làm cho giật mình.
“Thiên Phúc!!!”
“Dạ! Có con!”
“Theo ta lên phòng con tắm rửa, xíu ta dẫn con đi mua đồ.”
Đỗ Thiên Phúc gật gật cái đầu nhỏ, chạy theo Dương Minh Phong lên phòng.
Dương Minh Phong dẫn cậu lên phòng, căn phòng quá to so với một đứa trẻ như Đỗ Thiên Phúc. Nhưng điều đó không sao cả, có một căn phòng là chuyện mà Đỗ Thiên Phúc chưa bao giờ dám nghĩ tới, có thể nằm ngủ trên cái ghế ở công viên cũng là một cái gì đó xa xỉ đối với cậu.
Phòng ngủ của Đỗ Thiên Phúc không có gì ngoài cái giường một nguời và một cái tủ quần áo, vì vậy không gian đã rộng còn rộng hơn, phòng ngủ của cậu còn có cả phòng tắm riêng.
Dương Minh Phong sau khi chỉ phòng của Đỗ Thiên Phúc ở lầu 2 thì để cậu tự do ở đó. Tầm 30 phút sau thì Đỗ Thiên Phúc từ trên lầu 2 bước xuống. Vẫn là bộ đồ rách lúc còn đi ăn xin, nhưng cơ thể sạch sẽ không còn đất cát dính trên những đầu ngón tay, ngón chân và cả trên mặt nữa.
Dương Minh Phong nhìn cậu mà nhíu mày, dắt cậu đi đến khu mua sắm để mua đồ.
Đến nơi Dương Minh Phong biết chắc chắn là Đỗ Thiên Phúc sẽ không dám lựa nên anh thấy bộ nào hợp với cậu là anh sẽ mua hết, mặc cho cậu có từ chối như thế nào đi nữa.
"Chú...đừng mua nữa mà, cháu mặc không nhiều như vậy đâu."
Dương Minh Phong im lặng, cậu có năn nỉ bao nhiêu cũng mặc kệ.
Mua quần áo xong thì Dương Minh Phong dắt Đỗ Thiên Phúc đi mua balo và tập sách để đi học, lần này anh để cậu tự do lựa chọn balo mà mình thích, mua đủ đồ dùng học tập cho cậu.
"Hay là năm sau đi học, năm nay cháu sẽ không theo kịp các bạn đâu."
"Không sao đâu chú, cháu sẽ cố gắng mà."
Đỗ Thiên Phúc lại nở nụ cười tựa như hoa hướng dương tìm thấy mặt trời làm cho Dương Minh Phong không kìm lòng được mà đồng ý.
Dù gì trường học cũng đã bắt đầu hơn một tháng, khó có thể theo kịp các bạn trong lớp. Mặc dù chương trình lớp một rất dễ, nhưng cậu cũng chỉ là cậu nhóc 6 tuổi chưa từng đặt chân đến trường mẫu giáo thì việc này có chút khó khăn.
"Là...chú ạ...Cháu cảm...ơn chú..."
Dương Minh Phong nhíu mày mà hỏi cậu: "Cháu tên gì?"
Cậu bé tuy rất đau nhưng vẫn cố gắng trả lời lại câu hỏi của anh: "Đỗ...Thiên Phúc ạ..."
Trong lúc ngồi đợi bác sĩ thì y tá đi ra trước mặt Dương Minh Phong.
"Anh là người nhà của Đỗ Thiên Phúc phải không ạ?"
Dương Minh Phong lập tức trả lời lại: "Phải!"
"Dạ, vậy anh đi theo tôi để làm thủ tục nhập viện cho bé nhé!"
Dương Minh Phong đi theo sau đó là làm thủ tục cho Đỗ Thiên Phúc theo lời y tá.
"Cậu bé Đỗ Thiên Phúc sẽ được ở lại bệnh viện tầm 1 tháng để theo dõi vì bị tổn thương bên trong khá nặng."
Dương Minh Phong chăm chú nghe, y tá nói tiếp.
"Anh muốn để cậu bé ở phòng riêng hay ở cùng người khác?"
Ở cùng phòng bệnh với người khác sẽ không tốt, Dương Minh Phong quyết định chọn cho Đỗ Thiên Phúc ở phòng riêng.
Đỗ Thiên Phúc được chuyển vào phòng 5.3 ở lầu 5. Dương Minh Phong sau khi làm thủ tục nhận phòng cho Đỗ Thiên Phúc xong thì đi lên lầu 5 để gặp cậu.
Vừa đi vào thì thấy trên người Đỗ Thiên Phúc toàn là vết băng bó, trên mặt cũng có. Cậu khi thấy anh liền nở nụ cười tỏa nắng như lúc trước nói.
"Là chú ạ, cháu cảm ơn chú."
Vẫn là câu nói đó nhưng lần này nó lại vui vẻ, tràn đầy nặng lượng hơn gấp mấy ngàn lần so với lúc trước. Dương Minh Phong đi đến, ngồi lên giường cạnh cậu.
"Đau không?"
"Có, đau lắm ạ."
Dương Minh Phong nhìn Đỗ Thiên Phúc một lúc sau đó hỏi tiếp.
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cháu 6 tuổi ạ."
“Ba mẹ cháu đâu?”
Đỗ Thiên Phúc im lặng một hồi lâu, cậu cố kìm nén không cho những giọt nước mắt đang ứ đọng trong khóe mắt rơi xuống.
“Cháu…không có…”
Dương Minh Phong nhìn Đỗ Thiên Phúc, không biết nói gì, một đứa trẻ đáng thương. Lần đầu anh nhìn thấy cậu là ngay khoảng khắc cậu nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ mặc những bộ đồng phục đi học, vai mang balo mà buồn tủi.
"Muốn đi học chứ?"
"Cháu muốn ạ… nhưng cháu không có tiền để đi học."
Giọng nói Đỗ Thiên Phúc trầm hẳn xuống, gương mặt vẫn cố nở nụ cười không chút thay đổi.
Đỗ Thiên Phúc mạnh mẽ, hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác phải đau lòng.
“Cháu có thể đi học.”
Đỗ Thiên Phúc nhìn anh, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên hỏi.
“Sao ạ?”
“Ta nói cháu có thể đi học, ta sẽ nhận nuôi cháu.”
“Chú nói thật ạ!”
Dương Minh Phong nhìn gương mặt tươi cười như hoa hướng dương nhìn thấy được mặt trời kia mà cười nhẹ một cái: “Ừm”
Mỗi ngày, Dương Minh Phong đi làm xong sẽ về nhà một tí, rồi lại vào bệnh viện ngủ với Đỗ Thiên Phúc. Từng ngày từng ngày trôi qua cuối cùng cũng hết một tháng, vết thương của Đỗ Thiên Phúc đã lành hẳn, cậu được xuất viện và được đưa về nhà.
Về đến nhà của Dương Minh Phong, Đỗ Thiên Phúc kinh ngạc vì sự rộng lớn của căn nhà, cậu đứng há hốc mồm ở đó một lúc thì bị tiếng gọi của anh làm cho giật mình.
“Thiên Phúc!!!”
“Dạ! Có con!”
“Theo ta lên phòng con tắm rửa, xíu ta dẫn con đi mua đồ.”
Đỗ Thiên Phúc gật gật cái đầu nhỏ, chạy theo Dương Minh Phong lên phòng.
Dương Minh Phong dẫn cậu lên phòng, căn phòng quá to so với một đứa trẻ như Đỗ Thiên Phúc. Nhưng điều đó không sao cả, có một căn phòng là chuyện mà Đỗ Thiên Phúc chưa bao giờ dám nghĩ tới, có thể nằm ngủ trên cái ghế ở công viên cũng là một cái gì đó xa xỉ đối với cậu.
Phòng ngủ của Đỗ Thiên Phúc không có gì ngoài cái giường một nguời và một cái tủ quần áo, vì vậy không gian đã rộng còn rộng hơn, phòng ngủ của cậu còn có cả phòng tắm riêng.
Dương Minh Phong sau khi chỉ phòng của Đỗ Thiên Phúc ở lầu 2 thì để cậu tự do ở đó. Tầm 30 phút sau thì Đỗ Thiên Phúc từ trên lầu 2 bước xuống. Vẫn là bộ đồ rách lúc còn đi ăn xin, nhưng cơ thể sạch sẽ không còn đất cát dính trên những đầu ngón tay, ngón chân và cả trên mặt nữa.
Dương Minh Phong nhìn cậu mà nhíu mày, dắt cậu đi đến khu mua sắm để mua đồ.
Đến nơi Dương Minh Phong biết chắc chắn là Đỗ Thiên Phúc sẽ không dám lựa nên anh thấy bộ nào hợp với cậu là anh sẽ mua hết, mặc cho cậu có từ chối như thế nào đi nữa.
"Chú...đừng mua nữa mà, cháu mặc không nhiều như vậy đâu."
Dương Minh Phong im lặng, cậu có năn nỉ bao nhiêu cũng mặc kệ.
Mua quần áo xong thì Dương Minh Phong dắt Đỗ Thiên Phúc đi mua balo và tập sách để đi học, lần này anh để cậu tự do lựa chọn balo mà mình thích, mua đủ đồ dùng học tập cho cậu.
"Hay là năm sau đi học, năm nay cháu sẽ không theo kịp các bạn đâu."
"Không sao đâu chú, cháu sẽ cố gắng mà."
Đỗ Thiên Phúc lại nở nụ cười tựa như hoa hướng dương tìm thấy mặt trời làm cho Dương Minh Phong không kìm lòng được mà đồng ý.
Dù gì trường học cũng đã bắt đầu hơn một tháng, khó có thể theo kịp các bạn trong lớp. Mặc dù chương trình lớp một rất dễ, nhưng cậu cũng chỉ là cậu nhóc 6 tuổi chưa từng đặt chân đến trường mẫu giáo thì việc này có chút khó khăn.