Chương : 2
Edit : Tiểu Khả
Beta : Pi + Dyon
Bầu trời sáng dần sau một đêm mưa to tầm tã. Lúc này, mưa đã ngừng rơi, mặt trời đang lên cao, xa xa có thể nhìn thấy được cầu vồng đủ màu sắc, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng thời tiết đẹp như vậy dì Quế lại không có thời gian để thưởng thức, bởi vì tối hôm qua đại tiểu thư nói sáng hôm nay muốn ăn sủi cảo lê thủy tinh [1], uống canh tổ yến[2] nên bà phải dậy sớm hơn ngày thường, bận rộn nhào bột để làm sủi cảo và chưng tổ yến vào lúc sáng sớm.
Mới một lúc đã tới 7 giờ, ông bà chủ đã cùng nhau rời giường, nhưng đại tiểu thư vốn nên ngồi ở trên bàn cơm trước vẫn không thấy đâu.
Cố Chí Quốc vừa cầm tờ báo, vừa giương mắt nhìn đồng hồ treo ở vách tường, vẻ mặt nghiêm túc: “Hàm Ngọc đâu ?”
Trương Thục Tuệ nhíu mày gọi dì Quế tới: “Dì đi kêu Hàm Ngọc xuống dưới ăn sáng, bây giờ là mấy giờ rồi mà còn chưa dậy nữa.”
Nghe xong lời bà chủ nói, dì Quế lập tức đi lên lầu.
Cốc cốc cốc.
Dì Quế ở ngoài cửa nhẹ giọng nói: “Cô chủ, cô dậy chưa vậy? Ông bà chủ gọi cô xuống dưới ăn sáng.”
Đợi một lúc lâu, không nghe thấy ai trả lời.
“Cô chủ, ông bà chủ đang đợi cô ở dưới phòng ăn.”
“Cô chủ, cô thấy khó chịu ở đâu không? Hay để tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô?”
Cố gia có tiếng chú trọng phép tắc, mỗi ngày ăn cơm ba bữa phải đúng giờ. Lúc ăn và ngủ phải chú ý là không được nói chuyện, khi đi đứng không được để lộ chân ra ngoài, bước chân không được vượt qua một tấc, cười không được lộ răng, tay không thể để trên ngực. Yêu cầu nghiêm ngặt như vậy, tất nhiên người của Cố gia sẽ không có ai dám ngủ nướng.
Đại tiểu thư của Cố gia “tuân thủ lễ nghi” đến cực điểm, cũng nổi tiếng là bị nuông chiều đến hư hỏng, còn thích làm ra dáng vẻ đại tiểu thư. Từ khi dì Quế tới Cố gia làm đầu bếp, chưa bao giờ thấy Cố Hàm Ngọc ngủ nướng, cũng không thấy cô nói chuyện đùa giỡn với ai. Ngay cả bước chân lúc đi của cô cũng rất có nề nếp, không nhanh không chậm, ung dung lại trang nhã. Cô rất có phép tắc, là kiểu người dịu dàng hiền lành, do Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ dạy dỗ, là cô con gái khiến họ tự hào.
Bây giờ đã 7 giờ 15, vậy mà cô vẫn còn chưa rời giường, đúng là chuyện hiếm có.
Dĩ nhiên Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ sẽ cảm thấy không hài lòng khi con gái mình có hành vi ngủ dậy trễ như vậy, nên đã bảo dì Quế đi gọi cô dậy.
Dì Quế gọi vài lần vẫn không nghe thấy ai trả lời nên có chút lo lắng. Bà sợ Cố Hàm Ngọc xảy ra chuyện, muốn đi xuống lầu lấy chìa khóa lên mở cửa. Vừa lúc ấy, Cố Hàm Ngọc mở cửa phòng ra, cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy dài màu xám, mái tóc dài cột bằng dây thun màu đen được vén gọn gàng sau đầu. Vẻ mặt cô vô cùng lạnh nhạt, chỉ nhìn bà một cái rồi đi qua.
Giọng nói của cô có chút trẻ con lại thờ ơ: “Đi thôi.”
Cô tùy ý đặt tay trước bụng, bóng lưng mảnh mai thẳng tắp, cằm hơi ngước lên, như một cây hồng mai kiên cường giữa mùa đông. Với dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư quý tộc, cô từ từ đi xuống tầng.
Phòng ăn cực kỳ yên lặng, Cố Chí Quốc vừa cầm đũa, vừa cầm báo. Trương Thục Tuệ cũng ngồi ngay ngắn ở kế bên, tay cầm thìa uống canh tổ yến.
Cố Hàm Ngọc: “Ba mẹ, buổi sáng tốt lành.”
Cố Chí Quốc: “Ừ."
Trương Thục Tuệ không vui với việc dậy trễ không ăn sáng của con gái, lời nói có phần trách mắng: “Sao hôm nay con lại dậy trễ như vậy?”
Dì Quế bưng cho Cố Hàm Ngọc một chén canh tổ yến.
Cố Hàm Ngọc ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: “Ba mẹ, con xin lỗi.”
Cố Chí Quốc: “Ừ.”
Trương Thục Tuệ: “Sau này đừng dậy muộn như vậy.”
Cố Hàm Ngọc: “Con biết rồi ạ, lần sau con sẽ dậy đúng giờ.”
Cố Hàm Ngọc: “Tối qua trời mưa sét đánh làm con không ngủ được nên sáng nay con mới dậy trễ như thế. Đúng rồi, em gái đâu rồi ạ? Đã ăn sáng xong rồi sao?”
Cô nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của em gái đâu.
Trương Thục Tuệ: “Tối qua em con cũng vì sợ tiếng sét đánh mà không ngủ được, khi trời tạnh mưa mới yên tâm đi ngủ. Vì vậy, mẹ không kêu con bé dậy sớm, cứ để cho con bé ngủ tiếp đi.”
Cố Hàm Ngọc: “Thì ra là em gái vẫn còn ngủ sao? Dì Quế, dì có để sủi cảo lê thủy tinh và canh tổ yến cho em gái không vậy?”
Dì Quế nói, lúc sáng sớm bà chủ vừa rời giường đã dặn bà để lại một phần ăn sáng cho cô chủ nhỏ, sủi cảo vẫn còn hai cái chưa hấp. Vì hấp sau mới bảo đảm được hương vị tươi mới, nếu như mà hấp trước thì đợi đến lúc cô hai dậy ăn thì hương vị sẽ bị kém đi. Chưng tổ yến thì mất tận một giờ, nên chỉ chờ đến lúc cô hai dậy uống thôi.
Cố Hàm Ngọc hơi mỉm cười, ôn nhu nói: “Vẫn là mẹ nghĩ chu đáo, tối qua mẹ ở bên cạnh em gái suốt đêm sao?”
Trương Thục Tuệ: “Ừ, mẹ lo cho em gái con không ngủ được. Được rồi, đừng nói chuyện nữa, con ăn sáng đi.”
Cố Hàm Ngọc nhìn Trương Thục Tuệ chậm rãi gật đầu, ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Cô ngồi ngay ngắn, cầm thìa bạc múc canh tổ yến uống, khuôn mặt trắng nõn vô cùng dịu dàng, sạch sẽ.
Trương Thục Tuệ rất vừa lòng với con gái lớn, dù sao cũng là tự tay bà bồi dưỡng nên phải có phong thái của một thiên kim tiểu thư.
----------Ta là dải phân cách đáng yêu---------
Dùng bữa sáng xong, Cố Chí Quốc có một buổi nghiên cứu khoa học nên đã ra ngoài trước.
Buổi chiều, Trương Thục Tuệ có hẹn vài người bạn đi thẩm mỹ viện làm đẹp, nên lúc này bà đang nghỉ ngơi, vừa đọc tạp chí vừa uống trà ở nhà. Đúng lúc có người giao hoa tươi tới khiến tâm trạng Trương Thục Tuệ cực kì tốt. Nghĩ đến con gái nhỏ của mình, bà liền kêu dì Quế đem bình hoa tới rồi ra sân sau cắm hoa với Cố Hàm Ngọc.
Lúc Cố Viện Viện thức dậy là đã 10 giờ, cô ta hoạt bát đi xuống lầu, vừa đi vừa kêu: “Dì Quế, dì Quế, tôi đói rồi.”
Ở xa, dì Quế nghe được giọng nói của cô chủ nhỏ, nên bà nhanh chóng bưng một ly sữa bò với độ ấm vừa đủ tới, “Nhị tiểu thư, cô uống sữa bò trước đi, tôi lập tức hấp sủi cảo và canh tổ yến cho cô.”
Cố Viện Viện cầm ly sữa bò uống một ngụm, sữa bò dính trên môi khiến cô ta trông thật đáng yêu. Cô ta nhăn mày: “Tôi không muốn ăn sủi cảo, tôi muốn ăn mì thịt bò. Dì Quế, dì đi làm mì thịt bò cho tôi ăn.”
Dì Quế khó xử nói: “Nhưng sủi cảo lê thủy tinh và tổ yến là bà chủ để dành riêng cho cô…”
Cố Viện Viện bĩu môi, suy nghĩ một chút, đành nói: “Được rồi, tôi không ăn mì thịt bò nữa, mì thịt bò không quan trọng, mẹ mới là quan trọng nhất, tôi không thể phụ lòng mẹ được.”
Giọng nói của Cố Viện Viện vừa đủ nghe, truyền tới tai của Trương Thục Tuệ và Cố Hàm Ngọc đang ở sân sau. Trương Thục Tuệ dịu dàng cười nói: “Con bé này.” Từ lời nói của bà có thể thấy được sự yêu thương nằm trong đó.
Cố Hàm Ngọc hơi vểnh môi: “Em gái đúng là người con hiếu thuận.”
Trương Thục Tuệ vừa lòng gật đầu, giữa chân mày lại lộ ra một chút u buồn. Có lẽ bà thấy hối hận vì chuyện Cố Viện Viện bị mất tích mười bảy năm.
Em gái của Cố Hàm Ngọc là Cố Viện Viện, mười bảy năm trước bị một người khác ôm sai. Lúc đó Cố Viện Viện chỉ mới một tuổi rưỡi, lần ôm sai con này kéo dài đến tận mười bảy năm, mãi cho đến bây giờ mới tìm được về.
Bây giờ Cố gia mới biết được, mười bảy năm trước Cố Viện Viện bị bán cho một gia đình không thể sinh con, ba mẹ nuôi tên là Trương Vĩ và Vương Trân, Cố Viện Viện cũng theo Trương Vĩ sửa họ lại thành họ Trương, đặt tên là Trương Viện Viện. Từ Viện có nghĩa là duyên, “duyên” trong “duyên số”. Trương Vĩ và Vương Trân đều cảm thấy nhận nuôi Trương Viện Viện cũng là do duyên số.
Sau khi Trương Viện Viện được đón về Cố gia, cô ta nói tuy ba mẹ nuôi mua cô ta từ trong tay bọn buôn người, nhưng những năm đó luôn đối xử tốt với cô ta. Vì cô ta nhiều lần cầu xin, nên Cố gia mới đồng ý không truy cứu trách nhiệm của Trương gia. Hơn nữa, Cố Viện Viện vẫn có thể trở về thăm Trương Vĩ và Vương Trân, xem như cảm ơn bọn họ vì đã có ơn nuôi dưỡng Cố Viện Viện.
Cũng bởi vậy mà Cố Viện Viện có tới tận hai ba mẹ cùng yêu thương cô ta, chỉ là không thể để họ Trương, phải đổi tên thành Cố Viện Viện.
Cố Viện Viện lớn lên rất giống Trương Thục Tuệ, cô ta cũng rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn, khuôn mặt cũng tròn tròn, đôi môi anh đào xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn tinh tế. Cô ta còn có mái tóc dài mềm mại, lúc cười rộ lên thì xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ trên khóe miệng có thể làm cho người nhìn say mê đến chết.
Tính cách của Cố Viện Viện rất đơn giản, đáng yêu lại thiện lương. Cô ta thích nhất là chạy nhảy vui đùa trong sân, lúc đó mái tóc của cô ta sẽ nhảy múa dưới ánh mặt trời vì chạy nhanh.
Từ ngày Cố Viện Viện trở về Cố gia, lúc nào Cố gia cũng có tiếng cười mà trước kia chưa từng có.
Cố gia lúc nào cũng yên tĩnh dường như được sống lại.
----------Ta là dải phân cách đáng yêu---------
Dì Quế bưng sủi cảo lê thủy tinh và canh tổ yến tới phòng ăn, nhưng Cố Viện Viện lại vui vẻ nói muốn phơi nắng, muốn đi ra sân sau nhìn mẹ và chị hai thì cô ta mới chịu ăn sáng. Dì Quế có chút khó xử, quy tắc của Cố gia rất nghiêm khắc, khi không lại không chịu dùng bữa sáng ở phòng ăn lại đi ra sân sau ăn…
“Nhị tiểu thư, như vậy sẽ không hợp quy tắc.”
“Quy tắc? Quy tắc gì vậy?” Cố Viện Viện ngây thơ nhìn dì Quế, ăn sáng mà cũng có quy tắc sao?
Trương Thục Tuệ nghe được Cố Viện Viện nói, lập tức cất giọng nói: “Ngây người làm gì, cứ đem đồ ăn lại đây đi.”
Dì Quế xác định lại vị trí của Cố Viện Viện trong lòng Trương Thục Tuệ. Lúc này, bà mới đem bữa sáng đặt lên bàn tròn màu trắng ở sân sau, trên bàn vẫn còn một vài bông hoa rơi rải rác. Cố Viện Viện vui vẻ ngồi vào bàn tròn dùng bữa sáng, nhìn Trương Thục Tuệ và Cố Hàm Ngọc đang cắm hoa bên cạnh mình.Hoa vừa mới đưa đến đây đều rất tươi, thậm chí những cánh hoa đều vô cùng xinh đẹp, còn có thể thấy những giọt sương ở trên đó. Có lẽ là vừa mới hái xuống.
Đầu tiên cô ta nhìn Trương Thục Tuệ, nhưng lại bị động tác ưu nhã của Cố Hàm Ngọc hấp dẫn, nhìn cô tỉa hoa, cắt đi những cánh dư thừa, rồi đem hoa cắm vào trong bình, xếp chồng lên nhau, màu sắc vô cùng rực rỡ…Cô ta không biết là nên hình dung như thế nào, chỉ biết là rất xinh đẹp.
Trương Thục Tuệ mỉm cười nhìn con gái nhỏ: “Con ngủ có ngon không? Nếu vẫn ngủ chưa đủ thì dùng bữa sáng xong con cứ ngủ thêm một lát đi.”
Cố Viện Viện ăn một viên sủi cảo lê, lắc đầu, mơ hồ nói: “Con ngủ ngon ạ, không cần phải ngủ nữa. Có mẹ ở bên cạnh nên giấc ngủ của con vô cùng tốt!”
Trương Thục Tuệ mỉm cười hạnh phúc.
Cố Hàm Ngọc nhìn Cố Viện Viện diễn trò.
Trương Thục Tuệ thật sự rất yêu thương Cố Viện Viện. Ví dụ như việc dùng bữa sáng ở sân sau, hai mươi năm qua ở Cố gia chưa từng xảy ra việc này. Cố gia là một gia đình vô cùng chú ý đến quy tắc, đặc biệt là Trương Thục Tuệ, bà buộc Cố Hàm Ngọc phải tuân thủ quy tắc một cách nghiêm khắc. 7 giờ là cô đã phải ăn mặc chỉnh tề ngồi tại bàn ăn, qua giờ ăn thì sẽ không được dùng bữa, trừ khi có tình huống đặc biệt.
Cô cúi đầu đùa nghịch những cành hoa, không ai phát hiện cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Trương Thục Tuệ tự tay cắm ba bình hoa, trong đó có một bình đặt ở trong phòng làm việc của ba Cố, còn hai bình hoa thì để bảo mẫu đặt ở trong phòng Cố Viện Viện.
Cố Viện Viện nói: “Con cảm ơn mẹ.”
Cố Hàm Ngọc nói: “Em gái, đây là hoa mẹ tự mình chuẩn bị vì em đó. Là nông dân chuyên trồng hoa đưa tới lúc sáng sớm, hoa rất tươi, nếu chăm sóc kĩ thì sẽ sống được một khoảng thời gian dài, thật là đẹp quá đi.”
Cố Viện Viện chần chờ nói: “Đúng là đẹp thật……”
Nhìn cô ta không có vui vẻ, cũng không có vẻ thích.
Trương Thục Tuệ nói: “Sao vậy con?”
Cố Viện Viện lắc đầu, nói: “Không có việc gì ạ, tuy rằng đóa hoa này xinh đẹp, nhưng con không thích như vậy. Con không thích hái hoa rồi cắm vào bình, dù sao thì hoa cũng có sự sống của nó, cũng biết đau, nhìn thật tội nghiệp. Hơn nữa khi được cắm vào bình thì chúng cũng chỉ có thể sống được mấy ngày thôi. Nếu được trồng trên mặt đất, chúng vẫn có thể sinh trưởng tự nhiên theo quy luật tuần hoàn của thiên nhiên, có thể sống lâu hơn một chút.”
Trương Thục Tuệ sửng sốt, sau đó thì bật cười, xoa đầu Cố Viện Viện, cảm thán cô con gái nhỏ quá lương thiện, tâm tư quá đơn giản. Với tính cách như vậy, chắc chắn sẽ bị người ta lừa gạt, làm hại trong tương lai.
Cố Hàm Ngọc nói: “Em gái đáng yêu như thế, sao có người nỡ lòng làm hại được chứ.”
Trương Thục Tuệ lo lắng sốt ruột nói: “Xã hội này vô cùng đáng sợ, biết người biết mặt khó biết lòng. Hàm Ngọc, con nhớ phải quan tâm Viện Viện nhiều hơn đấy.”
Cố Hàm Ngọc mỉm cười nhìn về phía Cố Viện Viện: “Con biết rồi ạ, con sẽ quan tâm em gái nhiều hơn.”
Cố Viện Viện nói: “Mẹ, con không yếu đuối như vậy đâu. Con đã trưởng thành rồi, con có thể tự bảo vệ mình. Mẹ đừng lo lắng cho con.”
Trương Thục Tuệ thầm nghĩ bà và chồng vẫn còn thì vẫn bảo vệ được cô con gái nhỏ không bị hãm hại, nên gật gật đầu. Lại nhìn bình hoa, cảm thấy không còn hứng thú nữa, nên vứt cành hoa đang cầm trên tay xuống đất.
Bà dặn dò dì Quế, bảo sau này nông dân chuyên trồng hoa không cần phải đưa hoa tới nữa, mà hãy đưa chậu hoa tới. Nhưng nghĩ đến Cố gia không cần dùng nhiều chậu hoa như vậy, liền kêu người ra ngoài mua chậu hoa về. Từ nay về sau, không được cắt hoa đưa đến Cố gia nữa. Hoa sẽ được gieo trồng ở Cố gia, thuận theo tự nhiên, không cần phải cắm trong bình để rồi héo tàn.
Cố Viện Viện thật sự rất vui vẻ: “Cảm ơn mẹ, mẹ thật là tốt!”
Trương Thục Tuệ nở nụ cười dịu dàng, xoa đầu cô ta. Đứa con gái nhỏ của bà thiện lương đơn thuần, bà chắc chắn phải bảo vệ sự đơn thuần và lương thiện khó có được này. Bà lại dặn dì Quế: “Nếu như Viện Viện không thích, thì vứt hoa cắm trong bình đi……”
Cố Viện Viện nhíu mày: “Vứt đi sao, thật đáng tiếc……”
Chỉ là mấy cành hoa mà thôi, hiển nhiên Trương Thục Tuệ cũng không cảm thấy tiếc, bà đang lo lắng con gái nhỏ quá mềm lòng, sẽ dễ bị lừa gạt.
Trương Thục Tuệ mỉm cười, gọi dì Quế đem hoa xuống, lần này không nói thẳng là “vứt”. Có lẽ sợ Cố Viện Viện nghe vậy sẽ lo lắng nên thái độ bà khác hẳn, nhưng hàm ý vẫn như cũ. Dì Quế làm việc ở Cố gia nhiều năm như vậy, tất nhiên phải hiểu rõ tính tình của Trương Thục Tuệ như lòng bàn tay, lúc này tự nhiên sẽ hiểu được ý của bà, là muốn vứt những đóa hoa này đi.
“Đem tất cả đến phòng của tôi đi.”
Cố Hàm Ngọc còn nhớ rõ, khi hoa tươi sắp bị ném đi, nó cũng giống như cô đời trước vậy.
Cố Hàm Ngọc thích hoa, thích hoa đầy trong phòng, thích căn nhà tràn ngập hương hoa nhàn nhạt. Cô thích đem hoa tươi cắm ở trong bình hai ngày, sau đó lấy ra dùng dây buộc lại treo ở cửa sổ, vách tường, làm cho chúng trở thành bó hoa khô.
Thật ra không chỉ có một mình cô thích, Trương Thục Tuệ và Cố Chí Quốc cũng đều thích như vậy. Nếu không thì sẽ không có nông dân chuyên trồng hoa cách mấy ngày lại đưa hoa tươi tới Cố gia. Dưới sự cho phép của Cố gia thì căn biệt thự, ngay cả hành lang cũng đều để bình hoa được cắm sẵn.
Cố Viện Viện không muốn những đóa hoa này bị ném đi.
Chỉ là khi nghe Cố Hàm Ngọc nói như vậy, còn muốn đem hoa trang trí ở trong phòng, thì cô ta cảm thấy cô có vẻ quá “tàn nhẫn độc ác”. Chỉ vì để thỏa mãn sở thích của mình, mà cô lại có thể làm tổn thương những đóa hoa như vậy sao?
Cố Hàm Ngọc nhớ rõ lúc ấy, ánh mắt của Cố Viện Viện nhìn cô có chút không tán đồng, nhưng cuối cùng cô ta lại không nói gì cô cả. Cô ta chỉ dùng ánh mắt đáng thương lại không nỡ nhìn cô, giống như là đang nói: Tại sao chị không bỏ qua cho những đóa hoa đáng thương này chứ?
Ánh mắt Trương Thục Tuệ cũng mang theo ý trách móc liếc cô một cái, dường như muốn nói tại sao cô lại không có tình người như vậy.
Không phải Cố Hàm Ngọc luyến tiếc mấy cành hoa này, đem bỏ chúng cũng không phải là chuyện gì lớn. Nhưng lúc đó trong lòng cô lại ghen ghét tình yêu thương và sự khoan dung đặc biệt của Trương Thục Tuệ dành cho Cố Viện Viện.
Sống lại một đời này, Cố Hàm Ngọc cũng không vội vàng nói ra câu “Đều đem tới phòng của tôi đi”. Cô nhìn một màn mẫu từ nữ hiếu trước mặt, trong ánh mắt lại hiện ra những thứ khác.
Vô số những dòng chữ hiện lên ở trước mắt cô:
【Viện Viện thật lương thiện, ngay cả một đóa hoa mà cũng quan tâm như vậy, thật đúng là tiểu thiên sứ.】
【Viện Viện nói không sai, nếu những đóa hoa đó không hái xuống thì có thể sống lâu hơn rồi. Hái xuống làm vật trang trí được mấy ngày thì khô héo, sau đó lại bị ném đi, nghĩ lại cũng thật đáng thương.】
【Viện Viện đúng là cô gái làm cho người khác yêu mến, ngay cả điều này cũng nghĩ tới.】
【Về sau nhà tôi cũng không cần trang trí những đóa hoa này nữa!】
【Cố Viện Viện cũng buồn cười thật, ngay cả đóa hoa thôi mà cũng phải thương tiếc như vậy, không phải hoa đem tới là để trang trí sao?】
【Ha ha! Là do bên trên không có lòng thương nên không hiểu thôi.】
【Viện Viện chính là một tiểu thiên sứ thiện lương!】
【Má lúm đồng tiền của Viện Viện thật đáng yêu, tôi muốn chọc quá.】
【Mẹ Cố vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng nữa, thật sự là có khí chất!】
【Nếu mẹ Cố và Viện Viện ra ngoài thì thật giống như hai chị em vậy.】
【Nếu mẹ tôi cũng giống như mẹ Cố vừa ưu nhã vừa dịu dàng thì tốt quá rồi.】
【Nhưng mà nhìn Cố Hàm Ngọc có chút giả tạo, giống như mấy người hay diễn kịch vậy.】
【Tôi thật sự không thích Cố Hàm Ngọc, cảm giác cô ta giống như quái vật âm trầm vậy, có chút đáng sợ.】
【Cố Hàm Ngọc giống như người đơ vậy, một chút cũng không giống Viện Viện hoạt bát đáng yêu.】
Giờ phút này Cố Hàm Ngọc không giống lần đầu tiên mà kích động, nghi hoặc, sợ hãi khi nhìn thấy những bình luận như vậy. Cô rất bình tĩnh, như chưa từng thấy gì, ngay cả khóe miệng đang tươi cười cũng không có chút phập phồng nào.
Sau khi cô chết đã từng nhìn thấy những dòng chữ điên cuồng hơn rồi, huống chi là những bình luận như thế này?
Lúc này, cô đã biết mình chỉ là nữ phụ phản diện của “ Bảo hộ cục cưng”, nữ chính là em gái Cố Viện Viện nhỏ hơn cô hai tuổi, mà nam chính là chồng tương lai, hiện tại là vị hôn phu của cô.
Giống như tất cả các câu chuyện cổ tích khác, nam nữ chính sẽ có cái kết hạnh phúc và hoàn mỹ, bọn họ sẽ được mọi người chúc phúc. Mà nữ phụ độc ác như cô chỉ đáng nhận được một cái kết thê thảm, chỉ có chết đi thì mới được mọi người vỗ tay ca ngợi.
Cô không nghĩ là sau khi mình chết thì sẽ được sống lại, nhận được một cơ hội trọng sinh. Sau khi chết cô cũng đã xem qua khung viền đen đó, cho nên khi trọng sinh, cô vẫn một lần nữa nhìn thấy chúng.
Đời trước Cố Hàm Ngọc rơi vào kết cục như vậy, cô sẽ cam tâm sao? Không.
“Để ở trong phòng của tôi đi.”
Sống lại một đời, Cố Hàm Ngọc lại một lần nữa nói ra câu đó.
Quả nhiên, khi nói ra lời này, ánh mắt Cố Viện Viện hơi kinh ngạc nhìn cô, có vẻ không đành lòng nhưng lại không muốn nói nhiều. Trương Thục Tuệ cũng nhìn cô, nhăn lông mày lại, trong mắt có chút trách móc, đang muốn nói tại sao cô lại làm trái ý em gái?
Những bình luận đang khen ngợi Cố Viện Viện bỗng thay đổi đột ngột.
【????】
【Cố Hàm Ngọc đang muốn làm gì vậy?】
--------------------------
*Chú thích:
[1]Sủi cảo lê thủy tinh:
[2]Canh tổ yến chưng :
✯✯✯✯✯✯✯
Lời của editor : Các bạn vote cho mình có động lực ra chương nào ❤