Chương : 3
Edit: Tiểu Khả
Beta: Pi + Dyon
【Tại sao Cố Hàm Ngọc ngay cả một chút tình yêu đối với hoa lại không có? 】
【 Viện Viện đã nói như vậy rồi, Cố Hàm Ngọc lại nỡ lòng nào đem hoa vào phòng để trang trí khiến cho Viện Viện đau lòng sao? 】
【 Rõ ràng là Cố Hàm Ngọc thoạt nhìn cũng rất dịu dàng, tại sao lại làm như vậy chứ? 】
Khuôn mặt của Cố Hàm Ngọc là thiên về dịu dàng nhiều hơn, khi nói chuyện thì lời nói vô cùng nhỏ nhẹ và chậm rãi. Ngay từ nhỏ Trương Thục Tuệ đã dạy cho cô rằng, phải trở thành một thiên kim hào môn dịu dàng nhã nhặn, và lịch sự. Không thể giống như mấy người khác có thể nhảy nhót, hô to gọi nhỏ, không ra một thể thống gì cả, sẽ làm mất mặt Cố gia.
Nếu mà cô không làm theo đúng yêu cầu của Trương Thục Tuệ, thì chờ đợi cô chính là ba cây thước, hoặc là bị đánh vào lòng bàn tay, hoặc là đánh ở chân. Trương Thục Tuệ nói, chỉ có như vậy thì mới ó thể làm cho cô nhớ rõ những lời dạy bảo, bảo đảm về sau cô sẽ không tái phạm nữa.
Giờ phút này cô lại dịu dàng nói muốn đem tất cả những đóa hoa để ở trong phòng mình, bộ dáng cũng rất là dịu dàng, khóe miệng hơi cong cong, trên mặt nở một cười nhàn nhạt.
Chỉ là bị Trương Thục Tuệ và Cố Viện Viện nhìn mà thôi, nụ cười trên mặt cô chậm rãi khép lại, biến thành nghi hoặc: "Mẹ, làm sao vậy?"
Người xem bình luận:
【 Vậy mà cô ta còn không biết xấu hổ mà đi hỏi làm sao vậy?? 】
【 Viện Viện đã nói ra những lời đó rồi, mà cô ta cũng không có cảm giác gì sao? 】
【 Ha hả có một chút chán ghét Cố Hàm Ngọc. 】
【 Tôi cũng không thích Cố Hàm Ngọc, chỉ cảm thấy cô ta thích làm ra vẻ mình là thiên kim nhà giàu mà thôi. Không có hoạt bát giống như Viện Viện, làm cho người ta phải yêu mến. 】
Trương Thục Tuệ không có dịu dàng nuông chiều Cố Hàm Ngọc giống như Cố Viện Viện, theo thói quen bà dùng vẻ mặt nghiêm túc, dùng giọng điệu ra lệnh nói với con gái lớn: "Được rồi, những đóa hoa này...... giao cho dì Quế xử lý đi." Bà đem chữ ném sắp nói ra thay đổi một chút.
Cố Viện Viện không nói chuyện, chỉ bẹp miệng, yên lặng cầm thìa uống một ngụm nhỏ canh tổ yến. Thìa trắng sứ và chén khi va chạm vào nhau, tạo ra âm thanh trong trẻo vô cùng dễ nghe.
Cố Hàm Ngọc nhìn đến hoa mắt, trên gương mặt lộ vẻ không muốn: "Mẹ......"
Trương Thục Tuệ lại càng không kiên nhẫn, xua xua tay, không muốn nói thêm một cái gì nữa: "Được rồi, không cần nói nữa, Viện Viện nói không sai, hoa được trồng trên mặt đất mới là tốt nhất. Cứ thuận theo tự nhiên đi, như vậy hoa mới đẹp được."
Cố Viện Viện giải thích nói: "Mẹ, đây chỉ là suy nghĩ riêng của con mà thôi, con biết là mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau. Con cũng biết đạo lý ' bởi vì bản thân mình không muốn, thì đừng bắt người khác làm theo mình ' mà, không có việc gì cả."
Trương Thục Tuệ nhìn Cố Viện Viện nở nụ cười an ủi, ánh mắt trách móc nhìn về phía Cố Hàm Ngọc càng đậm: Chỉ có một chuyện cỏn con như vậy thôi. Tại sao lại không chịu nghe lời thế?
Người xem bình luận:
【 Viện Viện thật tốt quá. 】
【 Viện Viện thật sự hiểu cho người khác mà. 】
【Đúng là mỗi người đều có suy nghĩ riêng, chúng ta không thể ép Cố Hàm Ngọc được. Nhưng cũng không thể ngăn cản việc tôi không thích cô ta. 】
【 Tôi cũng không thích Cố Hàm Ngọc. 】
【Cố Hàm Ngọc đáng ghét! 】
【Bộ phim này làm giảm trí thông minh thật, tại sao bình luận lại thay đổi thế này? 】
【 Khó coi quá, bỏ qua đi. 】
Cố Hàm Ngọc nghi hoặc nói: "Viện Viện, tại sao em lại nói như vậy chứ? Cái gì mà 'bởi vì bản thân mình không muốn, thì đừng bắt người khác làm theo ý mình ' chứ?"
Cố Viện Viện giải thích nói: "Em nói là nếu chị thích hoa, thì cứ giữ lại đi, không liên quan gì đến em cả, đừng vì em mà ép buộc bỏ qua sở thích của chị. Chị hai thích thì tốt rồi."
Cố Hàm Ngọc bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, do dự nói: "Viện Viện, em thực sự không thích những đóa hoa này sao? Tại sao lại không thích vậy?"
Cố Viện Viện khẳng định gật đầu: "Không phải là em không thích hoa, em rất thích chúng. Em chỉ là không thích bởi vì muốn thưởng thức hoa mà làm cho chúng nó đau, em thích những đóa hoa tự do sinh trưởng trên mặt đất thôi. Em cảm thấy những đóa hoa như vậy mới là hoa đẹp nhất trên thế giới!"
Cô ta cười rộ lên, nhìn rất thiện lương và đáng yêu.
Cố Hàm Ngọc: "Chị biết mà, Viện Viện có lòng thiện lương như vậy cho nên đối hoa cũng đặc biệt đau lòng. Chị đều biết, nhưng mà......"
Vẻ mặt của cô đầy khó xử, dừng một chút, đột nhiên nắm lấy bàn tay của Trương Thục Tuệ: "Vừa rồi Viện Viện cũng đều thấy được những đóa hoa này đều là do đích thân mẹ cắm, bởi vì mẹ muốn trang trí phòng cho em và cha nên đã chọn những đóa hoa tươi xinh đẹp nhất. Chỉ vì muốn em cảm nhận được sự quan tâm của mẹ, làm cho em vui vẻ, cho nên mẹ đã tự mình chọn những lọ hoa đẹp nhất để cắm hoa. Vì thế mà sáng hôm nay vô cùng bận rộn, tay của mẹ đã bị đâm nhiều lần đều đã chảy máu rồi. Chị đã khuyên mẹ để chị làm cho nhưng mà mẹ đã từ chối, mẹ nhất định phải tự mình cắm hoa."
"Chị nhìn thấy mà lòng đau như cắt, nhưng mà cũng vì như vậy mà chị cũng cảm nhận được mẹ vô cùng quan tâm và yêu thương em."
Cố Viện Viện sửng sờ một chút, nhìn về phía Trương Thục Tuệ. Cô ta chỉ là tội nghiệp cho những đóa hoa mà thôi, hiện giờ Cố Hàm Ngọc nói như vậy, cô ta lại cảm thấy cứ sai sai chỗ nào ấy? Giống như là đang nói cô ta dành tình yêu cho hoa nhiều hơn mẹ sao?
Trương Thục Tuệ cũng sửng sốt, bà cũng không nghĩ tới việc này, cũng không nghĩ tới bà chỉ là không cẩn thận một chút. Mà con gái lớn lại đau lòng giùm bà. Thì ra là bà hiểu lầm Cố Hàm Ngọc. Đồng thời trong lòng bà cũng có chút không vui, tấm lòng của mình bị người khác giẫm đạp như vậy ai sẽ cảm thấy vui vẻ chứ.
Cố Viện Viện muốn mở miệng giải thích, cô ta sợ Trương Thục Tuệ sẽ hiểu lầm. Nhưng mà Cố Hàm Ngọc lại không cho cô ta có được cơ hội này, tuy cô nói chuyện vô cùng dịu dàng, thong thả nhưng lại không chừa lại một chỗ cho người khác nói xen vào, "Nếu mà so sánh với những thứ khác, thì chị càng không muốn phụ lòng mẹ mình mà ném những đóa hoa đó vào thùng rác. Cho nên chị muốn để tất cả ở trong phòng của mình, em cũng không cần nhìn thấy thường xuyên đâu, nếu nhìn thì lại cảm thấy đau buồn nữa. Như vậy thì cũng không phụ lòng công sức của mẹ, cũng sẽ không làm cho em cảm thấy thương tiếc, đẹp cả đôi đường rồi còn gì."
Nhan sắc của Cố Hàm Ngọc là thiên về một chút cổ điển, cô không có đôi mắt to tròn hoạt bát đáng yêu, đảo qua đảo lại. Đôi mắt của cô hẹp dài, đuôi mắt nhẹ nhàng nhếch lên, giờ phút này đáy mắt cô tràn đầy đau lòng và lo lắng. Nhan sắc dịu dàng uyển chuyển, thoạt nhìn lại có chút u buồn.
Trương Thục Tuệ nhìn tay của mình rồi lại nhìn Cố Hàm Ngọc, hoa hồng có rất nhiều gai nhọn, xác thật thì bà cũng bị đâm vài lần. Cố Hàm Ngọc nói muốn giúp đỡ bà cũng từ chối, bà chỉ muốn làm một chút gì đó cho con gái nhỏ, đền bù mười mấy năm tiếc nuối. Sau đó Cố Hàm Ngọc lại yên lặng giúp bà đem những đóa hoa hồng này rửa sạch sẽ, hình như con bé cũng bị đâm vài lần, đâu có cách cắm hoa nào mà không làm bị thương khi cắm chứ? Lúc ấy bà cũng không để ý, cũng không hề để ở trong lòng.
Nhưng mà lúc này, Trương Thục Tuệ cảm thấy kinh ngạc, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng: "Con thật sự có lòng."
Cố Viện Viện vội vàng nói: "Em không có phụ lòng công sức của mẹ, em không có ý đó. Chị hai, chị đừng hiểu lầm em......"
Cô ta giống như rất sốt ruột, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến mức đỏ bừng. Mắt to chớp chớp đã không còn ý cười, nước mắt rưng rưng, giống như là muốn khóc, "Mẹ, con không có ý phụ lòng công sức của mẹ, tay của mẹ nhất định là rất đau đúng không? Con thật sự xin lỗi, con không biết là mẹ cố ý vì con mà chuẩn bị, mẹ còn vì còn mà bị thương, con không biết......"
Mắt thấy con gái nhỏ khóc lên, Trương Thục Tuệ trong lòng có chút để ý ngay lập tức bị cơn đau lòng thay thế, bà an ủi nói: "Được rồi đừng khóc nữa, mẹ cũng không bị thương gì nặng, chỉ là bị đâm vài cái mà thôi, bây giờ cũng không nhìn thấy được. Đương nhiên là mẹ biết con sẽ không phụ lòng công sức của mẹ, mẹ biết mà, đừng khóc nữa."
Cố Viện Viện chớp đôi mắt to, nước mắt liền rơi xuống.
Cố Hàm Ngọc nhìn một màn mẫu từ nữ hiếu của Trương Thục Tuệ và Cố Viện Viện, buông cái kéo trong tay ra, bất đắc dĩ nở nụ cười, lấy một chiếc khăn đem lau những giọt nước mắt giả tạo của Cố Viện Viện, một bên nói: "Viện Viện, đừng khóc nữa, chị không có hiểu lầm em mà. Em tốt như vậy sao mà không quý trọng tấm lòng của mẹ được cơ chứ? Đương nhiên là sẽ không. Muốn trách thì cũng trách chị, là chị không nói rõ ràng, chỉ nói là mẹ tự mình chuẩn bị, cũng không nói là đích thân mẹ cắm hoa. Nhất định Viện Viện nghĩ lầm là những đóa hoa này là do chị cắm, đều do chị mà ra."
Cố Hàm Ngọc nói lời này là có ý gì? Rõ ràng là Cố Hàm Ngọc đem trách nhiệm đều ôm vào người mình, nhưng chỉ cẩn thận suy nghĩ lại lại thì không thể có chuyện như vậy. Không quý trọng tấm lòng của Trương Thục Tuệ, như vậy là cô cũng không quý trọng chị hai sao?
Quả nhiên là Trương Thục Tuệ nhíu mày.
Cố Viện Viện gấp đến mức nước mắt đều rơi xuống: "Chị hai, em cũng không có ý tứ muốn phụ lòng chị mà......"
Cố Hàm Ngọc: "Ôi chao, em xem tay chị đều dơ như vậy, đem mặt của em quẹt dơ rồi . Mau đi rửa mặt đi, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi em không cần để ý, em khóc lại làm cho mẹ thêm đau lòng."
Cô nở nụ cười vô cùng dịu dàng, rất ra dáng một người chị đang bao dung cho em trai, em gái không hiểu chuyện. Cô hoàn hảo đến nỗi tất cả mọi người đều không nhìn thấy ở góc độ khác, lúc mỉm cười thì cực kì dịu dàng, uyển chuyển, khiến cho năm tháng yên bình.
Ngay cả Trương Thục Tuệ cũng vô cùng hài lòng với cô lúc này.
Cố Hàm Ngọc sẽ không ngu ngốc giống như đời trước, ở một góc mà không người nào nhìn thấy lại lộ ra một tia đắc ý, nở một nụ cười nham hiểm. Cô đem tất cả những móng vuốt của mình giấu ở phía sau gương mặt.
Người xem bình luận:
【 Mọi chuyện không phải như vậy đúng không? Tôi hiểu lầm Cố Hàm Ngọc sao??? 】
【 Cố Hàm Ngọc yêu cầu để lại là bởi vì quý trọng tấm lòng của mẹ Cố sao? 】
【 Cố Hàm Ngọc nói cũng có chút đúng, những đóa hoa đó chính là thay mặt cho tâm lòng của mẹ Cố. Mẹ Cố bị đâm nhiều như vậy, còn muốn đích thân chuẩn bị hoa vì muốn Viện Viện vui vẻ, nhưng nếu mà kêu ném đi, thì mẹ Cố sẽ thực sự buồn lắm. 】
【 Cố Hàm Ngọc có tấm lòng thật tốt, cho dù Cố Viện Viện có lòng thương người đi chăng nữa thì tại sao lại không nghĩ tới việc này? 】
Có rất nhiều lời bình luận bắt đầu nghi ngờ "lòng thương" của Cố Viện, nhưng cũng có người giải thích giùm cô ta.
【 Không phải là Viện Viện không quý trọng tấm lòng của mẹ Cố, là do cô ấy mới vừa tỉnh ngủ mà thôi. Làm sao sẽ biết được mẹ Cố vì cắm hoa cho cô ấy mà làm mình thương. Mẹ Cố cũng chưa nói, lại nói Viện Viện chỉ là nói suy nghĩ của mình mà thôi, chứ không phải cô ấy không quý trọng tấm lòng của mẹ Cố. 】
【 Mắt của Cố Viện Viện bị mù sao? Có nhiều hoa nằm trên bàn như thế mà, cũng không phải vừa rồi cô ta vẫn luôn nhìn mẹ Cố và Cố Hàm Ngọc cắm hoa sao? Tại sao lại không biết chứ? 】
【 Cố Hàm Ngọc cắm xong được bao nhiêu đóa, cũng không phải là mẹ Cố bó, có thể giống nhau sao? 】
【 Viện Viện có chút mơ mơ màng màng mà thôi, chỉ là nhất thời không chú ý tới mọi chuyện, không thấy cô ấy đã hối hận đến mức khóc rồi sao! Sao lại có thể nói cô ấy phụ lòng tâm ý của mẹ Cố được? 】
【 Nếu Viện Viện biết là do đích thân mẹ Cố cắm hoa, chắc chắn cô ấy sẽ rất quý trọng. 】
【 Viện Viện thiện lương như vậy khẳng định không phải cố ý. 】
【 Đột nhiên tôi cảm thấy tính cách của Cố Hàm Ngọc thật là dịu dàng? Tuy rằng thoạt nhìn cô ấy có chút bảo thủ nhưng cô ấy thật sự rất dịu dàng. 】
【 Cố Hàm Ngọc có chỗ nào dịu dàng cơ chứ? Tôi thấy những lời mà cô ta nói rõ ràng là cố ý nhắm vào Viện Viện, khiến mẹ Cố nghĩ rằng Viện Viện không quý trọng tâm ý của bà. Cô ta rõ ràng là đang chia rẽ hai mẹ con Viện Viện mà! 】
【 Cố Hàm Ngọc giống như người giả mù vậy, thật ghê gớm. 】
【 Không thú vị, bộ kịch khó coi quá đi. 】
Cố Viện Viện nhìn vẻ mặt dịu dàng của Cố Hàm Ngọc, không biết vì sao cô ta lại cảm thấy phía sau lưng đột nhiên ớn lạnh. Như thể là bị những oan hồn nhìn chằm chằm vậy, làm cho cô ta cảm thấy sợ trong lòng.
"Mẹ, chị hai, thực xin lỗi, là do em suy nghĩ không chu đáo, thiếu chút nữa là phụ tâm ý của hai người......"
Trương Thục Tuệ đối với con gái nhỏ vô cùng áy náy và đau lòng, trong lòng muốn bù đắp lại cho con bé, "Không sao cả, chỉ cần Viện Viện vui vẻ, thì mẹ có thể sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho con."
Vẻ mặt của Cố Viện Viện thấy bà hiểu mình như vậy thì vô cùng xúc động.
Cố Hàm Ngọc săn sóc nói: "Đúng vậy, chúng ta đều biết Viện Viện ngươi thiện lương như vậy, chắc chắn là không phải cố ý. Đúng không mẹ?"
Trương Thục Tuệ gật đầu: "Đúng. Viện Viện đương nhiên không phải là cố ý."
Cố Viện Viện: "......"
Tất cả người xem:...... Lời này có chút quen thuộc?
Cố Viện Viện cắn cắn môi, giọng nói có chút đè nén: "Cảm ơn mẹ đã hiểu cho con, vậy chị hai ...."
Cố Hàm Ngọc nói: "Mọi người đều là người một nhà, đừng làm như chúng ta là người xa lạ vậy chứ."
Trương Thục Tuệ gật đầu đồng ý, nắm lấy tay của Cố Hàm Ngọc và Cố Viện Viện nói: "Hai đứa là chị em ruột, thì phải yêu thương nhau, thông cảm cho nhau và phải chăm sóc lẫn nhau nữa."
Cố Viện Viện lập tức nói: "Con sẽ làm như vậy, con sẽ quan tâm chị thật tốt!"
Cố Hàm Ngọc mỉm cười: "Con cũng vậy, mẹ cứ yên tâm đi ạ."
Cô nhìn về phía Cố Viện Viện, nụ cười càng thêm dịu dàng.
Đời trước Cố Hàm Ngọc bởi vì chuyện những đóa hoa này mà bị Trương Thục Tuệ trách móc, trở thành một người không có lòng thương. Trong lòng cô cảm thấy rất là khổ sở, từ đó mà cũng không thích Cố Viện Viện, khi cô không làm theo quy củ của Cố gia thì đợi cô chính là ba cây thước. Còn khi Cố Viện Viện phá vỡ quy củ của Cố gia, thì lại có thể được Trương Thục Tuệ yêu thương.
......
Ban đêm mọi người Cố gia đều tập trung lại phòng ăn.
Cố Chí Quốc ngồi ở vị trí đầu bàn yên lặng dùng cơm, Trương Thục Tuệ ngồi ở ngay bên cạnh ông ta. Hai chị em Cố Hàm Ngọc và Cố Viện Viện đều ngồi ở phía đối diện.
Không khí trên bàn cơm rất là yên lặng, lúc trước Cố Viện Viện ở nhà cũ có thói quen vừa ăn cơm vừa chơi di động, hoặc là nói chuyện với ba mẹ nuôi, hoặc là nghe ông chủ nói một chút về phía tây, rất là náo nhiệt.
Cô ta đã trở về đây một khoảng thời gian, nhưng vẫn không quen không khí yên lặng của Cố gia như vậy, nên cô ta muốn nỗ lực làm cho không khí sôi động hơn.
Ở trên bàn cơm cô ta ríu rít nói với Cố Chí Quốc, Trương Thục Tuệ về những việc cô ta cảm thấy hứng thú. Nói là lúc cô ta còn nhỏ hay đi phá phách nghịch ngợm với bạn bè, còn nói về chuyện học hàng năm của cô ta. Bởi vì Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ làm cho cô tá mất tích một khoảng thời gian, nên bọn họ cũng muốn biết trong khoảng thời gian đó cô ta trải qua như thế nào. Nên đương nhiên sẽ nguyện ý lắng nghe, tuy là ở đang trên bàn cơm, mặc dù lúc đầu cảm thấy khó chịu nhưng cuối cùng lại trở thành thói quen. Cuối cùng đã hoàn toàn phá vỡ quy của không được nói chuyện trên bàn ăn cơm của Cố gia.
Cố Viện Viện vẫn ríu rít như cũ, tuy là Cố Chí Quốc không nói gì, nhưng sắc mặt của ông lại rất dịu dàng, ánh mắt nhìn con gái nhỏ vô cùng từ ái. Trương Thục Tuệ cũng như thế, thậm chí nghe đến chuyện Cố Viện Viện bởi vì ham chơi mà bị thương thì lo lắng, bà đã bỏ lỡ những ngày sống cùng nhau với con gái nhỏ, cho nên về sau bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngày nào khi ở cạnh con bé.
Cố Viện Viện cười nói rất nhiều, rốt cuộc cũng chú ý tới Cố Hàm Ngọc đang ngồi yên lặng ở một bên, cô không nói cũng không cười, ngay cả đồ ăn cũng không động đến.
Cô ta có tấm lòng vô cùng nhiệt tình, nên khi thấy bộ dáng Cố Hàm Ngọc cau mày có chút lo lắng, liền nhịn không được hỏi: "Chị hai, chị làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?"
Cố Hàm Ngọc lắc đầu, dịu dàng nói: "Không phải, chị chỉ đang nhớ đến những lời em nói là hoa cũng có mạng sống, bị người ta hái lấy xuống nhìn rất là đáng thương. Cho nên chị nghĩ là bây giờ chúng ta ăn thịt heo, thịt bò, chúng nó so mạng sống của hoa thì càng quan trọng hơn, chúng nó sẽ chạy sẽ nhảy, còn biết đau là như thế nào...... Nghĩ đến cũng quá đáng thương."
Cố Viện Viện: "......???"
Trong nháy mắt cô ta cảm thấy miếng bò kho trong miệng mình không còn ngon nữa, còn có chút mắc ói.
Trương Thục Tuệ: "......"
Cố Chí Quốc: "......"
Cố Hàm Ngọc cười cười: "Không có việc gì, chị chỉ tùy tiện nói mà thôi, em mau ăn cơm đi."
Cố Viện Viện:...... Còn muốn cô ta nuốt trôi cơm như thế nào cơ chứ?
Người xem bình luận:
【???? 】
✯✯✯✯✯✯✯
Lời của editor: Mọi người đọc nhớ vote ủng hộ mình nhé❤