Chương : 23
“Vậy thì, kế tiếp là đến phiên các ngươi.”
Ngọn lửa trong đôi mắt Ma vương ngầu đỏ vì giết người toát ra hào quang như muốn nuốt chửng người đối diện, hắn giơ kiếm, thấp giọng gầm lên.
Mưa tên một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng ào tới. Per nhảy lên chóp tháp cao nhất của hoàng cung, tên của cung tiễn thủ không cách nào bắn tới độ cao như thế, từng đợt tên chi chít rơi dưới chân Per.
Per cười lạnh, phất tay khiến những mũi tên đang rơi ngược lại kia nhuốm thêm những ngọn lửa ngùn ngụt. Mưa tên biến thành mưa lửa, phản công về phía mặt đất, cung tiễn thủ đều ào ào tránh né tên rớt xuống.
Gió đêm thổi căng phồng áo choàng màu đen, như đôi cánh dơi màu đen tuyền. Thiếu niên trên đỉnh tháp như ác quỷ bò lên từ địa ngục, đứng ở vị trí tuyệt hảo nghe những tiếng kêu thảm thiết dưới chân, thưởng thức ngọn lửa ngùn ngụt do chính mình nhóm lên. Khi hắc tế tư chạy tới, chỉ thấy khắp nơi là chiến sĩ chạy trốn tránh né mưa lửa, trên mặt đất nằm la liệt những khối hình dạng binh lính đen xì hoặc đang bốc cháy, phát ra những tiếng kêu thê thảm đến xé gan xé ruột.
Lawes đứng ở hậu phương an toàn, nhìn hoàng cung ngày nào còn diễm lệ nay chìm trong trong biển lửa ngùn ngụt từng chút một biến thành tro bụi, dần dần sụp xuống. Mà khuôn mặt của người nọ trước sau không có một chút lưỡng lự nào, gã rốt cục cũng hạ quyết tâm. Lawes xoay người nói với quý tộc phía sau đang toát mồ hôi lạnh, đờ ra nhìn chằm chằm vào biển lửa trước mặt: “Không có biện pháp nào khác, trước khi hắn hoàn toàn phá hủy hoàng cung, phải truyền tống đưa hắn đến thần điện.”
Quý tộc đến thị sát nhìn thấy tình huống phát sinh đột ngột trước mắt còn đang run lẩy bẩy, dường như lại nhớ lại cảnh mấy năm trước Per • Mortis tàn sát hàng loạt dân trong thành, không cần nghe rõ Lawes nói gì, chỉ liều mạng gật đầu: “Đưa đi, đưa đi! Tất cả nghe theo ngươi.”
Lawes cau mày nhìn tên quý tộc bất tài vô dụng trước mắt, cũng không nói nhiều lời nữa, liếc mắt nhìn người trên đỉnh tháp một cái, phân phó tùy tùng: “Đi giục tế tự đại nhân mau chóng nhất có thể. Chúng ta rời đi trước.”
Tùy tùng nghe xong gật đầu, liền chạy đi về phía bên ngoài hoàng cung, ở đây quá nguy hiểm, ở bên cạnh người có năng lực tính mệnh sẽ bảo đảm hơn.
Hầu như là khi tất cả tế tự chạy tới, Per cũng chú ý tới sự di động dưới chân. Màu đen còn thâm trầm hơn cả đêm tối đang âm thầm lưu động, hắc quang như rắn tràn ra từ dưới mộ lên, uốn éo trên mặt đất, hút tất cả chiến sĩ còn lưu lại thành xác khô.
Thật là phép thuật điển hình của Obeli. Per tấm tắc nhìn chiến sĩ dưới chân vốn có thể cứu chữa bị hút thành xác khô, đồng thời cũng cảm thấy năng lượng của thân thể đang không ngừng mà bị rút đi nửa bước cũng khó nhấc. Hiển nhiên Osi Nash cũng có cảm giác tương tự, gương mặt trở nên trắng bệch. Per rướn nửa người nhưng vẫn không chịu được gánh nặng mà khẽ run run.
Per nhìn chung quanh một vòng, phát hiện tất cả tế tư đều đã vào chỗ, tức giận một roi quật trên mặt đất ý đồ cắt đứt chú văn đang lan tràn kia, đáng tiếc là vô dụng. Chú văn vừa bị chặt đứt, rất nhanh liền có cái mới bổ sung. Cứ đứt lại liền như vậy chẳng có tác dụng gì lớn. Nắm chặt roi trong tay, Per liếm liếm đôi môi khô bị gió lạnh thổi qua. Vốn trong kế hoạch của hắn, là khi Osi Nash bị bộ hạ bức bách đến mức cùng đường thì cứu y, sau đó mang theo y thông qua truyền tống trận xuống Aeolus. Nhưng hắn không nghĩ rằng pháp trận còn chưa kịp hoàn thành, mà các tế tư đã dự định cưỡng chế truyền tống.
Trò chơi này phải có chút nguy hiểm, làm không tốt có thể còn liên lụy cả tính mạng. Thế nhưng cũng không cho phép hắn hối hận.
Một màn anh hùng cứu mỹ nhân lại biến thành phim truyền hình cẩu huyết “huyết hải thâm cừu” loạn cào cào lúc 20h. Per không biết nội dung vở kịch sẽ diễn biến về phía nào, nhưng hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy, pháp trận còn chưa hoàn thành, Osi Nash sẽ thành xác khô. Per bóp nát mấy khối pha lê, đem toàn bộ ma lực trên người phủ lên Osi Nash cũng không thể ngăn cản sức sống của y đang dần mất đi.
Bàn tay đang ôm Osi Nash cảm nhận được chất lỏng ấm áp đang rớt xuống, Per cúi đầu, trên khuôn mặt trắng bệch, hai dòng máu thuận theo khóe mắt rơi ‘tí tách’ rớt xuống đất.
“… Điện hạ, Ngài tự đi một mình đi. Đủ lắm rồi, cho dù bây giờ Ngài bỏ đi, ta cũng có thể hiểu được.” Osi Nash cắn răng, cố sức mà nói.
Lảm nhảm! Nếu có thể đi thì hắn đi từ lâu rồi.
“Câm miệng.” Mạng nhỏ còn lo không xong, Per tâm tình cũng không tốt lắm.
Thời khắc mấu chốt, hắn không cần ngươi hiểu cho hắn, mà chỉ muốn ngươi câm miệng, năng lượng ‘ong ong’ xung quanh kích thích khiến đầu óc Per trướng lên đau nhức, máu bốc lên cuộn trào mãnh liệt đến phát cuồng.
【Này, có thể khởi động kết cục BE được không?】Per bất đắc dĩ đành hô hoán thần minh, đến lúc này phải ra khỏi đòn sát thủ thôi.
【Trên lý luận là có thể, nhưng ngươi tự tin có thể không lạc đường sao?】Thần minh đại nhân nói bằng một thứ ngôn ngữ rất mập mờ.
【Dù sao cũng là chết, bất quá là liều một phen.】Nói thật, Per hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của thần minh. Hắn chỉ biết không thể bị bắt ở chỗ này.
【Đã như vậy, ngươi chỉ cần –】
Đôi mắt Osi Nash đã không cách nào mở nổi, y có thể cảm thấy máu ở trong hốc mắt tuôn ra, hai mắt hầu như đã bị phế, nhưng cánh tay đỡ y vẫn không hề buông như trước. Chất lỏng chảy ra từ viền mắt bỏng rát khoang mắt, không cách nào trợn mắt hay mở miệng, y chỉ có thể ôm thật chặt cái thân thể ấm áp kia. Dù cho cảm giác tiếp xúc biết rằng thân thể này đã trở nên không giống con người nữa, y vẫn nhất quyết không buông tay.
Không biết là do tín nhiệm, hay là từ bỏ vùng vẫy, Osi Nash ôm thân người đang tản ra khí chất nguy hiểm đó khẽ cười.
Trong tất cả kết cục, có một nhánh ẩn tàng của trò chơi là nhánh ‘diệt thế’. Trong đó, nửa người Per • Mortis hóa thành BOSS cuối – bạch tuộc nghìn tay hấp thu tất cả mọi thứ, phá hoại hết thảy.
Lực sát thương tuyệt đối sánh ngang với NO. 1 Terminator. Nhưng hóa thân thành cái dạng này cũng có giá phải trả, không nói đến việc biến thành quái vật, mỹ thiếu niên ngày trước giờ không thể nhìn nổi, giá trị mị lực càng tụt dốc không phanh, thử hỏi ai lại thích người đàn ông cả người toàn xúc tua?
Sau khi khởi động hình thức biến thái, ý thức Per dần dần trở nên hỗn độn, cho đến khi thấy cái giá trị mị lực rớt mạnh vô cùng thê thảm kia, hắn mới giật mình một cái, tỉnh táo triệt để.
Cúi đầu nhìn nghìn tay đang chiếm một khoảng không rộng, Per tự thôi miên mình ‘đây không phải là ta, đây không phải là ta’. Hắn không phải quái vật cả thân nhóp nháp nhầy nhụa!
Kéo Osi Nash vào vị trí ngay gần trái tim, Per cảm thấy vách tường năng lượng mạnh mẽ đang hình thành ngay cạnh Osi Nash, cản trở sức mạnh không ngừng hút sức sống kia lại. Per nhẹ nhàng thở phào một hơi, xem ra là thành công rồi.
Bộ dạng hình thái cuối cùng hạ thấp người xuống trong biển lửa ngùn ngụt hết sức đáng sợ, thân hình hấp thu năng lượng cường hóa cao hơn mười trượng lắc lư vô ý thức ra chung quanh quét sập tất cả kiến trúc, phát ra cảm giác lay động như địa chấn.
Người dân nửa đêm giật mình tỉnh giấc từ trong mộng chạy ra khỏi nhà, ngẩng đầu liền thấy một cảnh khủng khiếp này. Ai nấy đều thét chói tai, lớn tiếng la hét chạy trốn ra tứ phía.
Có mấy ngàn tay thật là thuận tiện, thứ quan trọng nhất của người đàn ông là năng lực chứ không phải vẻ ngoài, vừa tự an ủi mình, Per vừa hết sức nhanh chóng hoàn thành trận pháp trong lúc cả đám tế tư đang mắt chữ A, mồm chữ O. Một vỗ cho tên tế tư nhân cơ hội đánh lén thành thịt nát, khoái cảm của trò chơi đập chuột lại dâng lên, trong miệng Per phát ra tiếng cười sung sướng mà chính hắn cũng không chú ý tới.
“Ha ha ha.”
Trong đêm, tiếng bập bùng của ngọn lửa ngùn ngụt kèm theo tiếng cười khàn giọng trầm thấp này theo gió phiêu tán, làm tất cả mọi người sởn tóc gáy.
Nhờ pháp sư vòng ngoài cật lực chống đỡ, Lawes đứng ở nơi an toàn phía xa nhìn quái vật to lớn kia. Hắn sớm biết rằng Per không bình thường, nhưng hắn không ngờ tới đối phương lại không bình thường đến mức có trạng thái của phi nhân loại. Những xúc tua kinh tởm vũ động chung quanh, văng rớt xuống từng vũng máu. Đem pha lê giao cho pháp sư làm tên, phớt lờ quý tộc bên cạnh run như cầy sấy, Lawes hứa hẹn với bọn họ lời thề chắc như đinh đóng cột: “Chỉ cần truyền tống thành công con quái vật này đến chỗ nó phải đi, các ngươi sẽ nhận lại được tất cả những gì các ngươi đã mất đi, thậm chí càng vinh quang hơn trước kia cả trăm ngàn lần.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau do dự, một pháp sư đi đầu tiếp nhận cung tiễn, lạnh lùng hỏi Lawes: “Nói lời giữ lời?”
Lawes gật đầu, cười nói: “Đương nhiên.”
Đối phương cũng cười, lấy ra một khối pha lê làm thành mũi tên, cân nhắc để ở trong tay, tán thưởng nhìn chất lượng thượng thừa của vũ khí, sau đó nắm chặt đầu của mũi tên, bỗng dưng đâm mạnh vào trong thân thể của Lawes.
Người đàn ông gầy gò cười trào phúng nhìn Lawes đang mở to mắt té trên mặt đất: “Thật là đáng tiếc, ta lại cảm thấy thứ tự mình chiếm được đáng tin cậy hơn.”
Dùng pha lê phá vỡ còng tay chuyên dùng để ức chế ma lực, người đàn ông vung tay hô to với người cùng bị giam giữ phía sau: “Đây chính là cơ hội hiếm có, giết quái vật kia, đế đô là của chúng ta rồi.”
Tất cả mọi người lộ ra nụ cười vặn vẹo trong ngọn lửa, bước qua thi thể của Lawes, đi tới xe chuyên chở tên bên cạnh.
Lúc tiến lên rút tên ra khỏi xác chết, người đàn ông liếc xéo tên quý tộc vô dụng nằm bò dưới đất, sau đó cười đến hiền hòa dị thường, nói: “Đại nhân, đối với lần này có ý kiến gì không?”
Quý tộc sợ hãi, vội vàng lắc đầu. Thi thể của Lawes còn đang lật úp bên cạnh, gã nhanh chóng liếc mắt một cái liền không dám nhìn nữa, chỉ sợ nhìn thêm một lần thì mình sẽ trở thành giống tên quản sự này.
“Như vậy là tốt rồi.”
Xoay người đối mặt với vấn đề nan giải kế tiếp, người đàn ông nhìn quái vật có lẽ đã mất đi lý trí trên đỉnh tháp xa xa, một chút thương hại lướt qua trong mắt. Người này mấy ngày trước đây còn cùng hắn cứu tất cả mọi người ở đây, kết cục này hôm nay, có được tính là có chút đáng thương không? Nghĩ như vậy, nhưng mũi tên trong tay đã bắn đi ra ngoài. Không giống với mũi tên bình thường, đây là mũi tên do pha lê làm thành, có thể tập trung năng lượng bốn phía. Cả mũi tên được bọc trong ngọn lửa ngùn ngụt màu đen, phá không bắn vào thân thể to lớn của quái vật.
Hiệu quả gần như là lập tức hiển hiện, tất cả mọi người có thể nghe được tiếng tru lên vô cùng thê thảm. Gần như một loại gào thét của động vật, xen lẫn phẫn nộ và đau đớn khiến người khác phải sợ hãi.
Đau! Đau! Đau quá! Cái chữ này nhấn mạnh chiếm cứ trong óc của Per, hắn bắt đầu đau đến nhảy dựng lên. Với hình dạng có một nghìn chân, động tác của việc nhảy dựng lên này không thể nghi ngờ là có tính chất huỷ diệt. Trong ánh mắt của người bên cạnh, cảnh tượng này đồng nghĩa với công kích có hiệu quả, nhưng quái vật cũng phát cuồng.
Lại một đợt công kích áp sát. Per dằn xuống đau đớn, trước khi bị bắn thành con nhím, hắn đã vẽ xong pháp trận phức tạp và to lớn. Không nên hỏi hắn tại sao lại biết pháp trận này, trò chơi này chơi đi chơi lại thì cái gọi là pháp trận cũng trở nên đơn giản vô cùng, dù có là loại pháp trận khác thì cũng chỉ là bình mới rượu cũ mà thôi. Hắc quang rút đi không ít, hào quang rực rỡ hỗn hợp của màu trắng và đen chợt sáng lên, đem đêm tối rọi sáng như ban ngày. Trong lúc đợi truyền tống, một vật thể màu trắng bay đến lồng ngực của hắn, hóa ra là con trĩ trắng.
Per ôm con trĩ trắng đang hoảng sợ kia vào trong ngực, nhìn hoàng cung chung quanh bị mình đập nát bấy, không khỏi xót xa. Mẹ kiếp! Hắn làm hỏng bất động sản hợp pháp duy nhất của hắn ở dị giới rồi. Hắn đau lòng chết đi được! Nhưng cũng chỉ đau lòng vài giây, bởi vì ánh sáng mạnh mẽ chợt lóe lên, không còn thấy gì nữa.
【Khởi động hình thức tự bảo hộ, người chơi bắt đầu tiến nhập trạng thái hôn mê.】
Ở trong vòng cuốn hỗn độn chật hẹp, cả người Per đau đớn như bị nghiền nát ra vậy, trong cơn nguy hiểm, ý thức cũng buông lỏng, hắn dần dần tiến nhập một loại trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Có một giọng nữ dịu dàng ở bên tai hỏi không ngừng muốn địa điểm rớt xuống ở đâu. Hắn muốn mở miệng, nhưng lại nhớ không nổi mình muốn đi đâu.
Muốn đi đâu?
Hắn muốn về nhà rồi. Có thể chứ? Đương nhiên là không thể.
Trong lúc khốn đốn, Per nghe được một thanh âm quen thuộc đang nói câu gì đó, sau đó lại một quầng sáng mạnh nữa. Thân thể như một tòa kiến trúc bị đập vụn, không ngừng mà va va chạm chạm rồi rụng xuống từng mảng, cho đến khi rớt đầy trên nền đất cứng rắn.
“Mortis!” Harula nắm trong tay một con trĩ trắng khác trong tay, thành đôi với con trong tay Mortis. Y thất thanh thét chói tai, muốn tiến lên ôm chặt người y nhớ mong đã lâu, lại bị vô số xúc tua ngăn đường. Y chỉ có thể không ngừng hô hoán: “Ngươi còn sống không? Mortis!”
Per nghe được thanh âm này, phản xạ có điều kiện cảm thấy đau đầu. Mở mắt ra nhìn chung quanh một chút, hình như trong lúc vô ý, hắn đã đáp xuống Shiber Leon. Phía sau Harula có khá nhiều thần học đồ đang kinh sợ bất định, bọn họ do dự, tựa hồ không chắc chắn có nên tới gần hay không. Có người lo lắng cho Harula, muốn kéo y tránh xa con quái vật khủng khiếp này ra, nhưng bị Harula xô ngã sang một bên.
Bộ dạng Harula xem ra sắp bật khóc rồi.
Per ý thức được hình dạng mình bây giờ đại khái là hết sức đáng sợ. Xúc tua chậm rãi biến mất. Không phải là khôi phục trạng thái bình thường, mà bởi vì sức mạnh của hắn hao hụt dần đi. Xúc tua không hoàn toàn biến mất toàn bộ, cơn đói cồn cào khiến cho hắn tìm kiếm sinh mệnh xung quanh theo bản năng để lấp đầy cảm giác đói bụng.
Ý thức dần dần vượt ra ngoài tầm khống chế. Per nghe được có người nói hô to “Ta đi tìm thần quan đại nhân tới” liền tỉnh táo lại trong chớp mắt gần giống như một loại hồi quang phản chiếu, dùng hết sức lực móc Osi Nash từ trong cơ thể ra, đặt tại nơi cách mình không xa. Con trĩ trắng kia sớm đã bay đến bên cạnh Harula, đáng tiếc đối phương nhìn cũng không nhìn nó lấy một cái.
“… Điện hạ.” Mắt nhìn không thấy bốn phía, Osi Nash không biết chuyện gì đang xảy ra.
Per hô hấp nặng nhọc, sốc lại tinh thần, dằn xuống cảm giác đau đớn và uể oải, hỏi Osi Nash: “Nghe ta hỏi, có phải bất kể ta nói cái gì ngươi cũng nghe, tuyệt đối sẽ không vi phạm phải không?”
Osi Nash mất đi thị lực, chỉ biết hoảng loạn tìm kiếm vị trí của Per, nghe được giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có này, y trấn tĩnh lại.
Không thắc mắc, không do dự, Osi Nash trịnh trọng gật đầu, nói: “Chỉ cần là điện hạ nói, ta nhất định sẽ vâng theo.”
“Vậy thì ở yên đây, chờ ta trở lại.”
Per vừa dứt lời, Osi Nash liền cảm thấy tứ chi mềm mại dưới thân mà y vẫn dựa vào đột nhiên biến mất. Đồng thời, Harula phát ra một tiếng thét chói tai xé gan xé ruột: “Mortis!!!”
Lúc thần quan đại nhân tới, chỉ kịp nhìn thấy một khối xúc tua màu đen nhảy vào ở bên trong quầng hào quang rực rỡ màu bạc sắp biến mất, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Người bị lưu lại một thân máu đen, trên đầu gối còn cắm mũi tên bị gãy, hai mắt mù, dù bị thương vô cùng nặng vẫn cố sờ soạng chung quanh: “Điện hạ? Điện hạ!!!”
Harula ngã quỵ xuống nhưng vẫn bò di động đến vị trí vừa rồi của Per, nơi đó ngoại trừ vết máu loang lổ và Osi Nash ra thì không còn gì cả.
Osi Nash cảm thấy hơi thở của người, y túm chặt lấy Harula ở bên cạnh, căng thẳng hỏi: “Điện hạ, điện hạ đâu?”
Harula vừa bị bộ dạng cả người máu me đầm đìa của Osi Nash làm sợ đến mức cả người run rẩy, hiện tại hoàn hồn lại, nhìn thấy người mà mấy ngày nay y vô cùng đố kị này, bỗng nhiên phẫn nộ tột cùng trào lên từ trái tim, y gạt phát tay của Osi Nash xuống đất, hung hăng đá thật mạnh vào trên đầu gối đã bị thương của đối phương.
“Toàn bộ đều là lỗi của ngươi! Nếu như không phải vì ngươi, hắn sẽ không biến thành như vậy! Toàn bộ đều là lỗi của ngươi!”
Glady chạy tới, vội vã can ngăn Harula đang đấm đá Osi Nash ra.
Vừa bị lôi ra, nhìn khắp bốn phía trong căn phòng sụp xuống một mảng, không còn nhìn thấy thân ảnh của người nọ nữa, Harula rốt cục nhịn không được bật khóc tức tưởi, gào thét lên: “Đều là do ngươi! Không còn thấy hắn nữa rồi!”
Bên kia, lúc thần trí không bình thường tàn sát vô tội vạ dẫn đến Game Over, Per tìm cách quay đầu nhảy vào truyền tống trận. Loại hành vi làm bừa này đương nhiên không được pháp trận hỗ trợ, cho nên hắn còn chưa tới thần điện không người liền bị pháp trận phun ra.
Quả nhiên xấu đi thì ngay cả đi nhờ xe cũng khó khăn.
Per ngẩng đầu, phát hiện nơi đáp xuống vô cùng u ám khủng bố, không có bóng dáng người nào ở , liền gật gật đầu an tâm mà bất tỉnh. Chí ít ở chỗ như thế, hắn sẽ không bị coi như quái vật, bị dũng sĩ thăng cấp một đao chém chết tươi. Hiện tại, hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Xúc tua tự động cắn nuốt mọi sự sống xung quanh để bổ sung năng lượng.
Vài ngày sau, Dionysus ngẫu nhiên đi săn thú giải sầu nhìn thấy cái giống sinh vật lạ trước mắt này.
Vỗ vỗ, không phản ứng, lấy đao chém, đao gãy, dùng bùa chú chặt xuống một mảng thịt, thịt đen ngòm, không ăn được.
Cho nên, gã cảm thán tự đáy lòng: “Thật là một con phế vật lớn làm sao…”