Chương : 24
Gần đây, trong hoàng cung Aoelus thật náo nhiệt, tuy rằng ngày thường cũng là náo nhiệt đến nỗi không ai được sống yên ổn, nhưng lần này mọi thứ còn lộn xộn hơn lúc trước cả trăm lần.
Sau một hồi nghiên cứu, rốt cuộc người ta cũng tìm ra nguyên nhân, đó là do vua của bọn họ trong lúc săn thú trở về lại nhặt được một quái vật vô danh.
Quái vật mới tới này hết sức đặc biệt, phía trên là bộ dáng của con người, phần dưới lại có xúc tua thật dài, màu da đen tím, cực kỳ hung ác, mà sức ăn thì rất lớn. Với một con quái vật hung hãn và tham ăn như vậy, người bình thường đều không dám tới gần.
Quái vật không có tên, vì thế điện hạ Dionysus tự mình đặt cho nó một cái tên mới, thân thiết mà gọi nó là phế vật. Nhưng quái vật hình như cũng không thích tên này, mỗi khi Dionysus cười mà gọi nó như vậy, quái vật kia sẽ giận dỗi rồi nâng xúc tua đánh vào tường.
Mọi người đều biết điện hạ của họ cố ý làm như vậy, bởi vì lần đầu tiên quái vật kia mở miệng đã khinh bỉ mắng điện hạ là ngốc X. Sau đó, Dionysus không ngừng tìm nó gây phiền toái.
Nhưng mà náo nhiệt như vậy rất rất rất là tốt, bởi vì lúc trước điện hạ Dionysus cự tuyệt hướng về cái mà người ta gọi là thần điện, nên gã cũng với người yêu trở mặt . Vị công chúa thuộc hệ quang minh chính nghĩa lẫm liệt kia quả quyết rằng nếu gã không đến thần điện, về sau cũng đừng có tìm cô. Sau khi tàn nhẫn vứt lại câu này, hai người lập tức thật sự không hề qua lại.
Điện hạ mà cô đơn thì hạ nhân lại đau khổ. Thật vất vả lắm, điện hạ mới cảm thấy hứng thú với sủng vật này, mọi người cũng vui vẻ đến thoải mái, quan trọng nhất là giá trị vũ lực của sủng vật này cực kỳ thấp, xấu thì xấu thôi, dù sao cũng không phải tìm phụ nữ, ráng chịu đựng một chút là được.
Thời điểm nhàn rỗi, Dionysus rất thích nói chuyện phiếm với quái vật, ngẫu nhiên cũng sẽ hỏi quái vật một chút vấn đề, tỷ như hiện tại:
“Này, ta nuôi ngươi tốn nhiều tiền như thế, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi từ đâu tới đây, có mục đích gì?”
Suy nghĩ của quái vật chỉ tập trung về thịt tươi mà Dionysus mang tới, nhưng Dionysus lại giấu đi, nó đành kỳ quái nói: “Bần tăng đến từ Đông thổ đại Đường, đặc biệt đến Tây Thiên bái Phật cầu thân.”
Quái vật không nhớ rõ mình là ai, tên là gì và tới đây làm cái khỉ mốc gì nữa. Dionysus thích hỏi, nó lại lười suy nghĩ nên cứ đơn giản nhớ cái gì, nói cái đó cho xong.
“Cầu thân…” Dionysus vốn đang đau khổ vì tương tư công chúa trên mặt lộ vẻ đã hiểu: “Từ phía Đông đến… là Đông đại lục à? Ồ, bôn ba từ nơi xa như thế chỉ để giao phối, ngươi cũng thật vất vả.”
Một xúc tua quét tới, làm cho bụi đất bay lên, quái vật không có lông nhưng cũng muốn xù lông rồi: “Ngươi mới giao phối, cả nhà ngươi đều giao phối!”
Dionysus tránh được đột kích, không hề giữ hình tượng mà trở mình xem thường: “Vô nghĩa, người nhà của ta không giao phối làm sao tạo ra ta, mà ta không giao phối thì làm gì có đời sau chứ.”
Quái vật hiển nhiên là bị câu trả lời hào phóng này làm giật mình, một lúc lâu cũng không nói chuyện. Dionysus cầm miếng thịt tươi rơi trên mặt đất lên, dùng tinh thạch nhóm lửa, bắt đầu nướng: “Nè, trong lòng ngươi đối tượng giao phối tốt nhất là như thế nào vậy?”
Đờ mờ, ba câu không rời cảm tình cuộc sống, đừng nói người này chính xem mình là anh trai chuyên tư vấn giải đáp thắc mắc tình cảm chứ, bất quá nó chả thèm quan tâm đến chuyện cảm tình vì thế thành thật đáp trả: “Ta không biết.”
“Sao lại không biết.” Dionysus không tin: “Tóm lại cũng phải từng tưởng tượng qua rồi chứ, cao hay thấp, mập hay ốm, mười chân hay trăm chân?”
Dionysus nhìn lướt qua những cái xúc tua chằng chịt, gối chồng lên nhau của quái vật, bổ sung thêm vế cuối.
“Lão tử thích sinh vật có hai chân!”
“Chà chà, ngươi thích hai chân đúng không? Thích thì ta sẽ đưa cho ngươi.”
Dionysus ngoắc tay một cái, một thị nữ xinh đẹp bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo tới bên cạnh hai người. Nghe Dionysus nói sẽ đưa mình cho quái vật có xúc tua ai nấy đều sợ này, thị nữ đó sợ tới mức xanh mặt, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng bệch, run rẩy quỳ rạp xuống đất ngay cả nói cũng nói không được.
Quái vật vừa mới chuẩn bị mở miệng nói không cần, Dionysus lại cười xấu xa, giống như là mấy thằng đểu cáng, đem mỹ nữ ôm vào lòng, cười ha ha nói: “Lừa ngươi thôi, ngươi xem con gái nhà người ta cũng không nguyện ý làm sao ta lại ép buộc được.”
Thị nữ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận tránh khỏi cái ôm của Dionysus, đứng lên khom lưng chuẩn bị lui ra, không ngờ, lại bị một xúc tua ‘bụp’ một cái chặn đường đi. Nhìn lại thì thấy quái vật kia nhìn Dionysus điện hạ cười đến âm trầm.
“Việc này cũng không có gì, chỉ cần kỹ thuật tốt, một đêm vợ chồng trăm ngày ái ân” Xúc tua vươn ra, cố ý trêu đùa mà quấn lấy thị nữ vốn đã bị dọa đến ngu người ở trên mặt đất. “Nói không chừng, cô ấy sẽ yêu ta thôi.”
“Quả thật bọn quái vật đúng là dựa vào năng lực giao phối để chiếm được sự ưu ái của giống cái.” Dionysus có chút đăm chiêu mà gật gù.
Như thế nào lại chém gió tới chuyện năng lực giao phối vậy, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu rối rắm với vấn đề này vậy. Quái vật đầu đầy hắc tuyến. Dionysus hào phóng mà khoát tay chặn lại, quăng một câu làm thị nữ vốn đã kinh sợ đang thở dài nhẹ nhõm vì có thể thoát khỏi đống xúc tua kia hóa đá: “Vậy giao cô ấy cho ngươi, tranh thủ một đêm vợ tình nghĩa trăm năm, sinh cho ta một đám tiểu bạch tuộc vậy.”
Mặt quái vật đen thui còn mặt thị nữ thì tái đi rồi ngất luôn.
Xúc tua mềm mại nhẹ nhàng kéo thị nữ đặt trên cỏ, lại rất săn sóc mà đắp cho người ta một cái chăn, sau đó quy củ mà thu xúc tua về, quái vật ngồi ngay ngắn tiếp tục chờ ăn. Quái vật tuy rằng rất xấu, nhưng cũng rất dịu dàng.
Dionysus đã quen với cái loại thái độ trái ngược nhau này, chỉ nhìn vào mắt quái vật, cúi đầu trở thịt lại, không nói một lời nướng thịt cho quái vật. Cách thức ở chung của bọn họ quả thật rất giống bạn bè nhưng cũng không phải là bạn bè.
Ta van các người, bọn họ nhận thức mới không đến hơn mười ngày. Trước có hôn nhân chớp nhoáng, này cũng có bạn bè chớp nhoáng à? Đừng đùa, trong cái trò chơi bán rẻ đội hữu thối nát này, thứ bạn bè kiểu 2s như vậy không phải là có dã tâm thì đảm bảo có ý đồ khác. Con người sau khi bị người khác bán đứng mới biết rằng cái gì cũng không đáng tin cậy, thực lực mới là quan trọng nhất.
Không hiểu vì sao mà nhắc tới vấn đề này, quái vật còn có chút phẫn nộ, tại sao vậy nhỉ? Quái vật ôm ngực, yên lặng nhìn chằm chằm vào thịt nướng cúi đầu không nói gì. Nó cũng từng suy ngẫm về lai lịch của mình. Dù sao vẫn không nhớ rõ mình là ai, điều này làm cho nó không an tâm một chút nào.
Dựa theo những gì Dionysus nói, quái vật hẳn giống nó phải là ăn tươi nuốt sống chứ. Tuy rằng lúc ấy nó chỉ làm bộ khí phách tỏ vẻ: anh đây chính là không thích đi trên con đường tầm thường. Nhưng khi chân chính nhớ lại vẫn thấy bất an. Dionysus tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn bình tĩnh rồi tiếp nhận tập quán ăn uống của nó.
Cả hai người đều ngồi bên đống lửa. Thời tiết ở Aoelus một năm bốn mùa, mùa nào cũng như đang ở trong tủ lạnh, quái vật nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Dionysus dưới ánh lửa, nó cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ không ra. Vì thế suy nghĩ của nó tiếp tục bay xa.
Nó không hiểu Dionysus. Gã có thể cười với mọi người, nhưng không khiến cho người khác nghĩ rằng gã đang khoái hoạt, tương tự ngươi cũng không thể nào cảm thấy khi nào thì gã tức giận. Tâm tư của người này tựa như sao trời, người xem có thể nhìn thấy nhưng lại không hiểu.
Nói thử xem, người có đầu óc bình thường, ai lại đi thu nhận một con quái vật có xúc tua hiếm thấy như thế.
Người tùy tiện như vậy muốn tiếp cận rất nguy hiểm. Quái vật cảm thấy rằng nó nên rời khỏi chỗ này mới đúng nhưng không hiểu sao nó vẫn ở lại.
Nó không phải chưa từng nghĩ việc rời khỏi chỗ này, tay làm hàm nhai, bằng thực lực của nó, chỉ cần nó còn muốn chạy, không ai có thể ngăn được, nhưng trong lòng lại có một giọng nói yêu cầu nó ở lại. Nó lại thuộc kiểu không có nguyên tắc, tùy tâm mà động, vì thế liền ngầm đồng ý với hiện trạng. Dù sao nơi này có ăn có uống, nơi dừng chân điều kiện tốt, cung điện nguy nga lộng lẫy, còn làm cho người mà ta cảm thấy thân thiết.
Quái vật có đôi khi nghĩ rằng, có lẽ đời trước nó cũng là vua thì phải. Bằng không vì sao lúc nó nghe thấy có người gọi điện hạ, thì lại quay đầu lại cùng lúc với Dionysus. Dionysus đương nhiên cũng phát hiện ra chuyện này nhưng lại lựa chọn im lặng không nói. Ở trong vương cung không ai có thể nói chuyện phiếm với gã, nuôi một món đồ chơi lại thích hợp làm bạn bè, cũng là phương pháp tốt để giải sầu. Dionysus rất ít khi đề cập đến quá khứ của quái vật, chuyện bọn họ nói nhiều nhất là về hiện tại hoặc tương lai, à còn có OOXX nữa chứ.
Đối với việc bị người ta xem là thùng rác để nói chuyện, quái vật không có một câu oán hận, ngược lại nó phi thường đồng tình với Dionysus, bởi vì chỉ có trẻ con mới có bạn bè, còn người lớn lại xem bạn bè như một món đồ chơi.
Thịt nướng dưới lửa có một màu bóng lưỡng, mỡ cháy xèo xèo tỏa ra hương thơm ngào ngạt, củi bùng cháy hừng hực tạo ra âm thanh lách tách. Ngay cả lúc nướng thịt, Dionysus vẫn rất chăm chú. Trầm ổn, đáng tin cậy là những từ quái vật có thể nghĩ đến để hình dung Dionysus.
Nhưng xét về chuyện tình cảm, kinh nghiệm của người này căn bản là bằng một thằng nhóc đang ở nhà trẻ. Tục xưng là chỉ số EQ thấp. Hơn nữa nghe gã giảng giải về chuyện tình sử nhất kiến chung tình của mình và công chúa, quả thật y hệt như Romeo và Juliet phiên bản SOS ấy.
SOS…? Trong đầu có một luồng ánh sáng nhanh chóng chạy qua. Thân thể đã muốn nhớ lại mà đầu óc vẫn còn dừng lại ở trạng thái hỗn độn làm cho người ta buồn bực vạn phần.
Lấy ra một thứ duy nhất mang theo trên người, coi như là một thứ trang sức còn nguyên vẹn, khi quái vật không có việc gì thường thích đem nó ra rồi đánh giá, đó là một cái bùa hộ mệnh rất bình thường, mặt trên là bùa thêu hoa văn Thần Hai Mặt, lúc trước từng bị dính máu, sau đó ngày qua ngày lại trở thành màu đen. Thời gian trước, Dionysus từng có ý đồ cướp đoạt bùa hộ mệnh này, lại bị quái vật dùng một xúc tua đập đến nổi dính vào tường, thiếu chút nữa là không gỡ ra được rồi.
Đối với chuyện này, Dionysus không ngừng oán giận hơn một lần: “Cho dù là tín vật định ước cũng không xuống tay nặng như vậy?”
Tín vật định ước? Quái vật sờ bùa hộ mệnh đã có chút thô ráp này, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái. Lúc ấy, trước hết nó đã phủ nhận chuyện này. Nếu thật là tín vật định ước vậy tại sao lại không cho người ta chạm vào? Nó cũng nói không rõ.
“Này, một miếng thịt đổi lấy một cái bùa hộ mệnh, được không?” Dionysus lấy xiên thịt chọt chọt vào xúc tua của quái vật. Lập tức bị xúc tua đột nhiên trả đòn, kẹp chặt cổ.
“Một miếng thịt đổi lấy một cái mạng, được không?” Quái vật cười tủm tỉm.
Ánh đao chợt lóe, xúc tua rơi xuống đất, Dionysus khoa trương mà xoa cổ, lắc đầu oan ức nói: “Không cho thì thôi đi, cáu kỉnh là không tốt đâu~~~.”
“Cút.” Quái vật nhìn thấy người này lại giả vờ nhu nhược liền cáu kỉnh.
“Mỗi ngày đều thấy ngươi cầm bùa hộ mệnh này, có nhớ ra cái gì không?” Dionysus lơ đãng hỏi.
Quái vật vung xúc tua một cái, bùa hộ mệnh đã không thấy tăm hơi. Ngửi mùi thịt nướng, thanh âm quái vật khàn khàn, lạnh lùng nói: “Không có.”
Dionysus nghe vậy cười khẽ, đem thịt đã nướng xong đưa tới dưới mũi quái vật, nói,
“Như vậy, trước khi ngươi nhớ ra lúc trước ngươi là ai thì hãy ở cùng ta đi.”
. . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . .
Shiber Leon, Glady đi đến một tiểu viện hẻo lánh quạnh quẽ bên trong học viện, sau khi đẩy cửa ra, cô phát hiện người chắc chắn là nên nằm ở trên giường, nay lại không thấy bóng dáng. Thở dài, Glady xoay người đi về phía học viện đang được duy tu.
Mặc kệ gõ cửa phòng gây ra âm thanh huyên náo như thế nào thì trong căn phòng có một người đang ngồi ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
“Tại sao lại đi ra đây?” Glady đem áo choàng nhẹ nhàng khoác trên người của người ấy, nhìn thấy cây gậy đặt ở một bên, trong lòng có chút không đành lòng: “Vết thương còn chưa có lành, tốt nhất vẫn không nên làm thương tổn đến gân cốt.”
“Điện hạ đã nói ta hãy ở chỗ này chờ hắn trở về.” Osi Nash ngồi dưới đất, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào giữa học viện chưa được sửa chữa. Bộ trang phục màu trắng của học viện ở trên người y có chút rộng, gió thổi qua, vạt áo bị thổi đến rung động bay phấp phới. Nhìn thân hình của Osi Nash trong bộ bào phục rộng thùng thình này càng thêm gầy yếu.
“Nếu thấy ngươi ở trong này, Harula sẽ nổi điên.” Glady bất đắc dĩ nói.
“Ta phải ở chỗ này chờ hắn trở về.” Osi Nash cố chấp nói. Glady biết “hắn” trong lời nói của y chính là Per.
“Nếu hắn không thể trở về thì sao?” Đã mấy ngày liền, những thứ cần khuyên cũng đã khuyên, mà những gì có thể nói cũng đã nói, Glady nhất thời nhịn không được, đem ý nghĩ trong lòng nói ra.
Nếu quái vật ngày đó đúng là Per • Mortis, như vậy cho dù có trở về thì có lẽ cũng không thể tính hắn là con người nữa.
Chết rồi thì sẽ tốt hơn, làm người mà sống sau đó làm người mà chết, có lẽ đó mới là lựa chọn tốt nhất. Glady nhịn không được nghĩ như vậy. Per • Mortis phỏng chừng cũng cho là như vậy, cho nên mới vội vã rời đi.
Cũng bởi vì như thế, Harula mới có thể đứng yên nhìn Osi Nash điên cuồng như vậy.
Hiện tại, chỉ cần hai người gặp lại, Harula tuyệt đối sẽ không để cho Osi Nash sống yên. Dù sao, bộ dạng kia của Per cũng liên quan đến Osi Nash.
Osi Nash nghe thấy lời nói của Glady, bỗng nhiên trầm mặc. Gió thổi làm cây gậy gỗ lung lay sắp đổ, nơi này có chút không an toàn. Glady không đành lòng, chuẩn bị an ủi, lại nghe Osi Nash nói: “Nếu mười tháng sau, đợi mười tháng mà điện hạ còn không trở về, ta đã hứa với thần quan đại nhân…”
Gió bỗng nhiên thổi lớn, làm rối mái tóc của Glady, giữa lúc hỗn loạn đó, cô thật sự hy vọng mình không có nghe thấy đối phương nói gì.
Dù là Harula hay là Osi Nash, cô đều cảm thấy họ bị điên hết rồi.