Chương : 19
Editor: quynhle2207—
Theo ánh mắt lạnh lẽo giống như ánh mắt của rắn độc kia, tầm mắt của Tấn Vương rơi vào trên chiếc giầy thêu mày tím nhạt.
Trong đôi mắt đen thoáng qua ý cười thản nhiên, Ương Vương Dung Cảnh và Tấn Vương Dung Diệu là anh em ruột cùng một mẹ, nhưng tính tình hai người lại khác xa nhau cả vạn dặm.
Tấn Vương trầm tĩnh, đạm bạc, chững chạc bình tĩnh.
Tính tình Dung Cảnh lại quỷ dị khó lường, lúc thì ngây thơ chất phác như trẻ con, lúc lại thô bạo cáu gắt, làm cho người ta nhìn không thấu.
Đối với tính tình người em trai này của mình, Tấn Vương rất là rõ ràng, hắn ta càng rõ ràng hơn tại sao hoàng thượng hoàng hậu lại cưng chiều dung túng hắn như thế ——.
Nhìn sắc mặt Dung Cảnh hơi có vẻ tái nhợt, trong lòng Tấn Vương sinh ra một tia lo lắng: "Nếu thân thể ngươi còn chưa khôi phục, lần này cũng không cần…."
Nào có thể đoán được hắn ta vẫn còn chưa nói hết lời, thì đôi mắt giống như hồ ly của Dung Cảnh cũng lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Hôm nay phụ hoàng dẫn theo văn võ bá quan tới đón ta và Thế tử Mẫn Thân Vương, sự kiện long trọng như vậy, sao ta có thể bỏ qua được đây?”
Đang nói chuyện, {} Dung Cảnh đã từ trên giường đứng dậy, khóe miệng vẽ ra một chút ý cười.
Trên khóe mắt, lông mày cũng lộ ra một cỗ phong tình tuyệt mỹ, tất cả chú ý đều tập trung trên nốt ruồi màu đỏ hình giọt lệ xinh đẹp mị hoặc dưới mi mắt kia.
"Chuẩn bị thay quần áo."
Nụ cười này, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, làm cho ánh mắt bọn nha hoàn đang quỳ dưới đất cũng ngẩn ra.
Hai bên má bọn họ đỏ ửng, trái tim thì như con nai tơ đang nhảy loạn.
Không sai, họ chưa từng nhìn thấy nam tử nào nhìn hoàn mỹ như Ương Vương, cho dù là nử tử cũng không có!
Cho đến khi cảm giác được trong nụ cười của Dung Cảnh mang theo âm hàn, họ mới phục hồi tinh thần lại.
Vị Vương gia này cũng không phải là một nam tử chỉ có dáng vẻ bên ngoài, hắn vẫn luôn giỏi về chuyện dùng thủ đoạn đơn giản nhất để giải quyết những vấn đề phức tạp nhất.
Mặc dù trên mặt thường mang nụ cười yếu ớt, thế nhưng bên dưới nụ cười kia lại đang che giấu sự khát máu cùng với sự lạnh lùng mà không có bất cứ người nào có thể so sánh được.
Nha hoàn đứng hàng đầu tiên đã lấy lại tinh thần, vẫn luôn không ngừng khấu đầu rồi đứng dậy.
Họ cung kính đưa lên cẩm y đã được chuẩn bị xong tới trước mặt của Dung Cảnh.
Tấn Vương nhìn bộ áo màu đỏ xinh đẹp và chói mắt ở trên khay kia, khẽ nhíu mày.
Không biết bắt đầu từ khi nào, |quynh*le*2207| hoàng đệ này của mình, lại bắt đầu yêu thích duy nhất màu sắc giống như màu máu này.
Chỉ là ——
Chỉ chốc lát sau, Dung Cảnh đã thay xong áo khoác màu đỏ sậm.
Áo khoác có màu đỏ như lửa, trên nền gấm màu đỏ là nhưng đóa hoa mẫu đơn màu đen.
Mái tóc đen như màu mực đậm của hắn, giống như màn đêm đen thẫm, rơi tán loạn một bên cổ hắn, cùng với đôi mắt thâm thúy.
Nếu không có phong thái như vậy, chỉ sợ rằng trên đời này không có nam tử nào dám mặc quần áo có màu sắc như vậy!
Gương mặt rạng ngời như những đóa hoa mùa hạ, gương mặt đó xinh đẹp yêu dị đến nỗi làm cho người ta kinh hãi, sóng mắt long linh sáng rức, mang theo nồng đậm phong tình làm say lòng người......
Tấn Vương đã từng cho rằng ‘khuynh quốc khuynh thành’ cũng chỉ là do văn nhân diễn tả khoa trương.
Xa cách ba năm, gặp lại Dung Cảnh, lại có thể phát hiện thật sự có người đẹp đến mức làm người ta cam nguyện đổi cả giang sơn.
Hơn nữa, đây lại là một người đàn ông!
Theo ánh mắt lạnh lẽo giống như ánh mắt của rắn độc kia, tầm mắt của Tấn Vương rơi vào trên chiếc giầy thêu mày tím nhạt.
Trong đôi mắt đen thoáng qua ý cười thản nhiên, Ương Vương Dung Cảnh và Tấn Vương Dung Diệu là anh em ruột cùng một mẹ, nhưng tính tình hai người lại khác xa nhau cả vạn dặm.
Tấn Vương trầm tĩnh, đạm bạc, chững chạc bình tĩnh.
Tính tình Dung Cảnh lại quỷ dị khó lường, lúc thì ngây thơ chất phác như trẻ con, lúc lại thô bạo cáu gắt, làm cho người ta nhìn không thấu.
Đối với tính tình người em trai này của mình, Tấn Vương rất là rõ ràng, hắn ta càng rõ ràng hơn tại sao hoàng thượng hoàng hậu lại cưng chiều dung túng hắn như thế ——.
Nhìn sắc mặt Dung Cảnh hơi có vẻ tái nhợt, trong lòng Tấn Vương sinh ra một tia lo lắng: "Nếu thân thể ngươi còn chưa khôi phục, lần này cũng không cần…."
Nào có thể đoán được hắn ta vẫn còn chưa nói hết lời, thì đôi mắt giống như hồ ly của Dung Cảnh cũng lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Hôm nay phụ hoàng dẫn theo văn võ bá quan tới đón ta và Thế tử Mẫn Thân Vương, sự kiện long trọng như vậy, sao ta có thể bỏ qua được đây?”
Đang nói chuyện, {} Dung Cảnh đã từ trên giường đứng dậy, khóe miệng vẽ ra một chút ý cười.
Trên khóe mắt, lông mày cũng lộ ra một cỗ phong tình tuyệt mỹ, tất cả chú ý đều tập trung trên nốt ruồi màu đỏ hình giọt lệ xinh đẹp mị hoặc dưới mi mắt kia.
"Chuẩn bị thay quần áo."
Nụ cười này, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, làm cho ánh mắt bọn nha hoàn đang quỳ dưới đất cũng ngẩn ra.
Hai bên má bọn họ đỏ ửng, trái tim thì như con nai tơ đang nhảy loạn.
Không sai, họ chưa từng nhìn thấy nam tử nào nhìn hoàn mỹ như Ương Vương, cho dù là nử tử cũng không có!
Cho đến khi cảm giác được trong nụ cười của Dung Cảnh mang theo âm hàn, họ mới phục hồi tinh thần lại.
Vị Vương gia này cũng không phải là một nam tử chỉ có dáng vẻ bên ngoài, hắn vẫn luôn giỏi về chuyện dùng thủ đoạn đơn giản nhất để giải quyết những vấn đề phức tạp nhất.
Mặc dù trên mặt thường mang nụ cười yếu ớt, thế nhưng bên dưới nụ cười kia lại đang che giấu sự khát máu cùng với sự lạnh lùng mà không có bất cứ người nào có thể so sánh được.
Nha hoàn đứng hàng đầu tiên đã lấy lại tinh thần, vẫn luôn không ngừng khấu đầu rồi đứng dậy.
Họ cung kính đưa lên cẩm y đã được chuẩn bị xong tới trước mặt của Dung Cảnh.
Tấn Vương nhìn bộ áo màu đỏ xinh đẹp và chói mắt ở trên khay kia, khẽ nhíu mày.
Không biết bắt đầu từ khi nào, |quynh*le*2207| hoàng đệ này của mình, lại bắt đầu yêu thích duy nhất màu sắc giống như màu máu này.
Chỉ là ——
Chỉ chốc lát sau, Dung Cảnh đã thay xong áo khoác màu đỏ sậm.
Áo khoác có màu đỏ như lửa, trên nền gấm màu đỏ là nhưng đóa hoa mẫu đơn màu đen.
Mái tóc đen như màu mực đậm của hắn, giống như màn đêm đen thẫm, rơi tán loạn một bên cổ hắn, cùng với đôi mắt thâm thúy.
Nếu không có phong thái như vậy, chỉ sợ rằng trên đời này không có nam tử nào dám mặc quần áo có màu sắc như vậy!
Gương mặt rạng ngời như những đóa hoa mùa hạ, gương mặt đó xinh đẹp yêu dị đến nỗi làm cho người ta kinh hãi, sóng mắt long linh sáng rức, mang theo nồng đậm phong tình làm say lòng người......
Tấn Vương đã từng cho rằng ‘khuynh quốc khuynh thành’ cũng chỉ là do văn nhân diễn tả khoa trương.
Xa cách ba năm, gặp lại Dung Cảnh, lại có thể phát hiện thật sự có người đẹp đến mức làm người ta cam nguyện đổi cả giang sơn.
Hơn nữa, đây lại là một người đàn ông!