Chương : 20
Editor: quynhle2207—
Vừa lúc đó, bên ngoài dịch quán lại truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng gõ cửa rõ ràng.
"Hai vị vương gia đã chuẩn bị xong chưa? Giờ lành đến."
Giọng nói của người gác cổng vang lên ở cửa, mọi người đều biết vị Ương Vương ‘tụ tập ngàn vạn sủng ái tại một thân’ này tính tình cổ quái, lại vô cùng nóng nảy.
Chỉ cần có người nào nói một câu, hay làm chuyện gì không hợp ý của vị gia này, đều có thể dẫn tới họa sát thân.
Lời nói của người gác cổng vừa ngừng, lại không thấy bên trong có động tĩnh gì, cho tới lúc gấp gáp không biết phải làm như thế nào đúng, thì thấy cửa lớn bị người ta kéo ra từ bên trong.
Gương mặt đẹp tới nỗi không phân biệt rõ nam nữ xuất hiện trước mặt mọi người.
Thêm một thân đỏ rực chói mắt kia càng làm cho người ta choáng váng.
Quả nhiên là Ương Vương trong truyền thuyết này không hổ với danh hiệu ‘quan thế mỹ nhân’
Hai người Ương Vương và Tấn Vương cùng đi với nhau, (quynhle2207) phía sau là hai hàng nha hoàn nối đuôi bước theo.
Cho dù là ở nơi trạm dịch xa xôi này, thì cũng phô trương thanh thế không thua kém bất cứ vị hoàn tử nào ở trong hoàng thành.
Hắn đi ra khỏi dịch quán, xa xa có thể thấy một đám người đông nghẹt đang trông mong ngóng chờ, chen lấn đi về hướng dịch quán bên này.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi giật giật, hắn mở miệng nói: "Lần này phụ hoàng đúng là gióng trống khua chiêng mà!”
Tấn Vương cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt rơi vào trong mắt của Dung Cảnh: "Căn bản ngươi cũng hiểu rõ được dụng ý của phụ hoàng rồi.”
Một tiếng hừ nhẹ khinh thường phát ra từ chiếc mũi cao thanh tú, đôi mắt của Dung Cảnh nhướng lên.
Thế nhưng trong đầu lại không tự chủ hiện lên vẻ mặt vừa cao ngạo lại giảo hoạt như hồ ly của......
"Đúng rồi, nếu là toàn bộ văn võ bá quan, như vậy thì chắc Thừa tướng cũng xuất hiện chứ?” Trong đôi mắt xinh đẹp của Dung Cảnh lóe lên ánh sáng.
Trên mặt Hoàng đế và Hoàng hậu mang theo nụ cươi nhẹ nhàng, đoan trang từ trong dịch quán đi ra, đứng trên lầu gác cất giọng trấn an các vị đại thần đang chờ đợi: “Mọi người bình tĩnh đừng nóng vội, Thế tử Mẫn Thân Vương và Ương Vương sẽ đến ngay lập tức."
Vừa nghe Ương Vương trong truyền thuyết sẽ xuất hiện, vốn trước mặt còn đang huyên náo trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Mọi người nín thở nhìn về phía sảnh bên cảnh, nhìn xuyên thấu qua tấm bình phong màu trắng chắn ngang cửa, có thể thấy được một bóng dáng thấp thoáng phía sau.
Thân hình kia nhìn có vẻ hơi mảnh mai, đang chầm chậm bước tới, /dien.dan.le.quy.don/ nhưng lại có thể nhìn ra được vài phần dáng vẻ phong hoa tuyệt đại trong đó.
Lúc này Tần Noãn Tâm đứng ở trong đám người, lại càng thêm hồi hộp kiềm nén hơi thở, chờ đợi Ương Vương Dung Cảnh xuất hiện.
"Trời ơi, người đó chính là Ương Vương sao?"
Tiếng kêu thán phục của những người chung quanh trong nháy mắt kéo Tần Noãn Tâm ra khỏi mạch suy nghĩ của mình, nàng ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Quay đầu nhìn qua, lại để cho nàng ta trong nhất thời phải sững sờ tại chỗ, không thể nào dời mắt đi được.
Quanh thân Dung Cảnh tản ra một cỗ khí chất cao quý, gương mặt yêu dã không giận mà uy, nhưng lại xinh đẹp làm cho người ta không dám nhìn kỹ.
Bởi vì quanh năm mang bệnh trong người mà vẻ mặt tái nhợt hơn bình thường, lại hòa hợp với màu sắc đỏ rực trên người một.
Mặc dù nhìn qua có vẻ suy yếu, nhưng phong thái lại không ai bằng.
‘Áo tím, nhan sắc như tuyết ngọc, ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, nghiêng đổ cả thiên hạ’, nếu dùng câu này trên người hắn thì không còn gì thích hợp bằng.
Ngay cả Tần Noãn Tâm tự nhận là có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành như vậy, nhưng cũng chỉ có thể tự ti mặc cảm khi ở trước mặt hắn.
Trời ơi, tại sao trên thế gian này lại có một nam nhân đẹp đến như vậy?
Dường như ngực bị thứ gì đó đập mạnh vào, vừa tức vừa đau.
Tần Noãn Tâm chợt ôm lấy lồng ngực của mình, [quynh|le|220] vậy mà có thể nghe được rõ ràng tiếng trái tim đang đập rộn ràng không thể khống chế được.
Sống vài chục năm, chưa từng có bất kỳ người đàn ông nào khiến cho nàng ta có loại cảm giác này....
Vừa lúc đó, bên ngoài dịch quán lại truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng gõ cửa rõ ràng.
"Hai vị vương gia đã chuẩn bị xong chưa? Giờ lành đến."
Giọng nói của người gác cổng vang lên ở cửa, mọi người đều biết vị Ương Vương ‘tụ tập ngàn vạn sủng ái tại một thân’ này tính tình cổ quái, lại vô cùng nóng nảy.
Chỉ cần có người nào nói một câu, hay làm chuyện gì không hợp ý của vị gia này, đều có thể dẫn tới họa sát thân.
Lời nói của người gác cổng vừa ngừng, lại không thấy bên trong có động tĩnh gì, cho tới lúc gấp gáp không biết phải làm như thế nào đúng, thì thấy cửa lớn bị người ta kéo ra từ bên trong.
Gương mặt đẹp tới nỗi không phân biệt rõ nam nữ xuất hiện trước mặt mọi người.
Thêm một thân đỏ rực chói mắt kia càng làm cho người ta choáng váng.
Quả nhiên là Ương Vương trong truyền thuyết này không hổ với danh hiệu ‘quan thế mỹ nhân’
Hai người Ương Vương và Tấn Vương cùng đi với nhau, (quynhle2207) phía sau là hai hàng nha hoàn nối đuôi bước theo.
Cho dù là ở nơi trạm dịch xa xôi này, thì cũng phô trương thanh thế không thua kém bất cứ vị hoàn tử nào ở trong hoàng thành.
Hắn đi ra khỏi dịch quán, xa xa có thể thấy một đám người đông nghẹt đang trông mong ngóng chờ, chen lấn đi về hướng dịch quán bên này.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi giật giật, hắn mở miệng nói: "Lần này phụ hoàng đúng là gióng trống khua chiêng mà!”
Tấn Vương cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt rơi vào trong mắt của Dung Cảnh: "Căn bản ngươi cũng hiểu rõ được dụng ý của phụ hoàng rồi.”
Một tiếng hừ nhẹ khinh thường phát ra từ chiếc mũi cao thanh tú, đôi mắt của Dung Cảnh nhướng lên.
Thế nhưng trong đầu lại không tự chủ hiện lên vẻ mặt vừa cao ngạo lại giảo hoạt như hồ ly của......
"Đúng rồi, nếu là toàn bộ văn võ bá quan, như vậy thì chắc Thừa tướng cũng xuất hiện chứ?” Trong đôi mắt xinh đẹp của Dung Cảnh lóe lên ánh sáng.
Trên mặt Hoàng đế và Hoàng hậu mang theo nụ cươi nhẹ nhàng, đoan trang từ trong dịch quán đi ra, đứng trên lầu gác cất giọng trấn an các vị đại thần đang chờ đợi: “Mọi người bình tĩnh đừng nóng vội, Thế tử Mẫn Thân Vương và Ương Vương sẽ đến ngay lập tức."
Vừa nghe Ương Vương trong truyền thuyết sẽ xuất hiện, vốn trước mặt còn đang huyên náo trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Mọi người nín thở nhìn về phía sảnh bên cảnh, nhìn xuyên thấu qua tấm bình phong màu trắng chắn ngang cửa, có thể thấy được một bóng dáng thấp thoáng phía sau.
Thân hình kia nhìn có vẻ hơi mảnh mai, đang chầm chậm bước tới, /dien.dan.le.quy.don/ nhưng lại có thể nhìn ra được vài phần dáng vẻ phong hoa tuyệt đại trong đó.
Lúc này Tần Noãn Tâm đứng ở trong đám người, lại càng thêm hồi hộp kiềm nén hơi thở, chờ đợi Ương Vương Dung Cảnh xuất hiện.
"Trời ơi, người đó chính là Ương Vương sao?"
Tiếng kêu thán phục của những người chung quanh trong nháy mắt kéo Tần Noãn Tâm ra khỏi mạch suy nghĩ của mình, nàng ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Quay đầu nhìn qua, lại để cho nàng ta trong nhất thời phải sững sờ tại chỗ, không thể nào dời mắt đi được.
Quanh thân Dung Cảnh tản ra một cỗ khí chất cao quý, gương mặt yêu dã không giận mà uy, nhưng lại xinh đẹp làm cho người ta không dám nhìn kỹ.
Bởi vì quanh năm mang bệnh trong người mà vẻ mặt tái nhợt hơn bình thường, lại hòa hợp với màu sắc đỏ rực trên người một.
Mặc dù nhìn qua có vẻ suy yếu, nhưng phong thái lại không ai bằng.
‘Áo tím, nhan sắc như tuyết ngọc, ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, nghiêng đổ cả thiên hạ’, nếu dùng câu này trên người hắn thì không còn gì thích hợp bằng.
Ngay cả Tần Noãn Tâm tự nhận là có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành như vậy, nhưng cũng chỉ có thể tự ti mặc cảm khi ở trước mặt hắn.
Trời ơi, tại sao trên thế gian này lại có một nam nhân đẹp đến như vậy?
Dường như ngực bị thứ gì đó đập mạnh vào, vừa tức vừa đau.
Tần Noãn Tâm chợt ôm lấy lồng ngực của mình, [quynh|le|220] vậy mà có thể nghe được rõ ràng tiếng trái tim đang đập rộn ràng không thể khống chế được.
Sống vài chục năm, chưa từng có bất kỳ người đàn ông nào khiến cho nàng ta có loại cảm giác này....