Chương : 21
Editor: quynhle2207—
Dường như chỉ trong chớp nhoáng, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên bóng dáng màu đỏ rực rỡ kia.
Ngay cả Tần Noãn Tâm cũng không chú ý tới, phía sau một thân trang phục này của Dung Cảnh là một gương mặt thiếu niên lạnh lùng.
Người thiếu niên kia không phải là người nào khác mà chính là vị chiến thần tuổi trẻ tài cao được người người ở Nam Lăng ca tụng –Thế tử Mẫn thân vương Dung Diệu.
Dung Diệu vững vàng bước thẳng ra ngoài, thân hình hơi nghiêng một bên ——.
Nương theo dưới ánh sáng mặt trời, có thể thấy được cả người hắn ta dưới bộ áo đen được viền bạc.
Vóc người thon dài cao lớn, hoàn mỹ nhưng đôi mắt nhỏ dài trên gương mặt âm trầm tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt đầy lạnh lẽo tĩnh mịch.
Nếu nói về tướng mạo, dáng người, còn có khí thế thì Dung Diệu tuyệt đối là thượng đẳng nhất.
Chỉ là hôm nay, người đứng ở trước mặt hắn ta không phải là ai khác mà chính là Ương Vương Dung Cảnh.
Chỉ với phong thái khi giơ tay nhấc chân của Dung Cảnh, (quynh.le.2207) cho dù là trời đang nắng gắt cũng sẽ trở nên ảm đạm, chứ đừng nói chi đến Dung Diệu.
Nhưng mà đối mặt với cảnh tượng như vậy, dường như Dung Diệu đã tập mãi thành thói quen, cũng không để ý tới nhiều.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều bị Ương Vương hấp dẫn.
Không có ai phát hiện ánh mắt u lãnh của Dung Diệu đang rơi vào trên đôi mắt si mê kia của Tần Noãn Tâm ——.
Dưới ống tay áo rộng, bỗng chốc bàn tay nắm chặt lại, mặc dù chung quanh không chút gió, nhưng hết lần này đến lần khác lại dâng lên một loại khí thế hết sức quỷ dị.
Giống như cảm nhận được người sau lưng đang phát ra sự tức giận, theo ánh mắt của hắn ta Dung Cảnh nhìn tới Tần Noãn Tâm.
Nữ nhân kia, ngược lại mặt mũi cũng không tính là ghê tởm .....
Nhưng ——
Bộ dáng bên ngoài đang giả vờ đoan trang đó, còn có sự tham lam trong ánh mắt giống như những nữ nhân kia làm cho người ta thật sự chán ghét!
Khóe miệng Dung Cảnh kéo ra một nụ cười trào phúng, quả nhiên một bộ bộ dáng coi trời bằng vung, dẫn đầu đi về phía Hoàng đế và Hoàng hậu ở bên kia.
Trong nháy mắt, dáng vẻ phong tình rạng rỡ kia làm cho vạn vật trở nên thất sắc, /dien.dan.le.quy.don/ làm cho mọi người không khỏi nhìn đến ngây người.
Suốt đoạn đường bước chân đều vững vàng, một đôi mắt đào hoa câu hồn làm cho người ta nhìn thấy đều trở nên si mê ——
Không đúng!
Bước chân Dung Cảnh dừng một chút, mị nhãn như tơ lướt qua đám người, cuối cùng yên lặng rơi vào trên chiếc xe ngựa rách nát không nhìn nỗi phía bên ngoài kia.
Hình như chiếc xe ngựa kia đang cố ý tránh né thịnh hội này, ẩn khuất ở xa xa bên ngoài đám đông.
Chỉ là, từ tấm màn sa mỏng trên xe ngựa lại bắn ra một cái nhìn sắc bén có thể hấp dẫn được sự chú ý của Dung Cảnh dừng mắt nơi đó.
Còn thêm ý tứ ở chỗ, khi chủ nhân của đôi mắt kia phát hiện hắn nhìn tới, đã gấp gáp buông màn sa xuống.
Dưới chân Dung Cảnh bước không ngừng, khóe miệng cũng không khống chế khẽ nâng lên.
Có lẽ người khác không nhận biết được đôi mắt kia, nhưng từ trước tới giờ Dung Cảnh hắn vẫn luôn nổi tiếng là đã nhìn qua thì không quên được.
Đôi mắt kia đen láy như hắc diệu thạch, bên trong lại trong suốt như dòng suối mát, mang theo mấy phần giảo hoạt làm cho người ta không cách nào nhìn thấu được ——
Trên đời này, trừ nữ nhân kia ra, [quynh/le/2207] sẽ không còn người nào khác nữa!
Mà trong lúc Ương Vương và Thế tử Mẫn thân vương đang hành đại lễ cùng với đế hậu, trong chiếc xe ngựa cũ rách đang dừng lại xa xa trên sườn núi kia vang lên một giọng nói thanh lệ:
"Ta có một loại dự cảm, mới vừa rồi cái tên yêu nghiệt áo đỏ kia chắc chắn phát hiện ra chúng ta!”
Dường như chỉ trong chớp nhoáng, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên bóng dáng màu đỏ rực rỡ kia.
Ngay cả Tần Noãn Tâm cũng không chú ý tới, phía sau một thân trang phục này của Dung Cảnh là một gương mặt thiếu niên lạnh lùng.
Người thiếu niên kia không phải là người nào khác mà chính là vị chiến thần tuổi trẻ tài cao được người người ở Nam Lăng ca tụng –Thế tử Mẫn thân vương Dung Diệu.
Dung Diệu vững vàng bước thẳng ra ngoài, thân hình hơi nghiêng một bên ——.
Nương theo dưới ánh sáng mặt trời, có thể thấy được cả người hắn ta dưới bộ áo đen được viền bạc.
Vóc người thon dài cao lớn, hoàn mỹ nhưng đôi mắt nhỏ dài trên gương mặt âm trầm tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt đầy lạnh lẽo tĩnh mịch.
Nếu nói về tướng mạo, dáng người, còn có khí thế thì Dung Diệu tuyệt đối là thượng đẳng nhất.
Chỉ là hôm nay, người đứng ở trước mặt hắn ta không phải là ai khác mà chính là Ương Vương Dung Cảnh.
Chỉ với phong thái khi giơ tay nhấc chân của Dung Cảnh, (quynh.le.2207) cho dù là trời đang nắng gắt cũng sẽ trở nên ảm đạm, chứ đừng nói chi đến Dung Diệu.
Nhưng mà đối mặt với cảnh tượng như vậy, dường như Dung Diệu đã tập mãi thành thói quen, cũng không để ý tới nhiều.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều bị Ương Vương hấp dẫn.
Không có ai phát hiện ánh mắt u lãnh của Dung Diệu đang rơi vào trên đôi mắt si mê kia của Tần Noãn Tâm ——.
Dưới ống tay áo rộng, bỗng chốc bàn tay nắm chặt lại, mặc dù chung quanh không chút gió, nhưng hết lần này đến lần khác lại dâng lên một loại khí thế hết sức quỷ dị.
Giống như cảm nhận được người sau lưng đang phát ra sự tức giận, theo ánh mắt của hắn ta Dung Cảnh nhìn tới Tần Noãn Tâm.
Nữ nhân kia, ngược lại mặt mũi cũng không tính là ghê tởm .....
Nhưng ——
Bộ dáng bên ngoài đang giả vờ đoan trang đó, còn có sự tham lam trong ánh mắt giống như những nữ nhân kia làm cho người ta thật sự chán ghét!
Khóe miệng Dung Cảnh kéo ra một nụ cười trào phúng, quả nhiên một bộ bộ dáng coi trời bằng vung, dẫn đầu đi về phía Hoàng đế và Hoàng hậu ở bên kia.
Trong nháy mắt, dáng vẻ phong tình rạng rỡ kia làm cho vạn vật trở nên thất sắc, /dien.dan.le.quy.don/ làm cho mọi người không khỏi nhìn đến ngây người.
Suốt đoạn đường bước chân đều vững vàng, một đôi mắt đào hoa câu hồn làm cho người ta nhìn thấy đều trở nên si mê ——
Không đúng!
Bước chân Dung Cảnh dừng một chút, mị nhãn như tơ lướt qua đám người, cuối cùng yên lặng rơi vào trên chiếc xe ngựa rách nát không nhìn nỗi phía bên ngoài kia.
Hình như chiếc xe ngựa kia đang cố ý tránh né thịnh hội này, ẩn khuất ở xa xa bên ngoài đám đông.
Chỉ là, từ tấm màn sa mỏng trên xe ngựa lại bắn ra một cái nhìn sắc bén có thể hấp dẫn được sự chú ý của Dung Cảnh dừng mắt nơi đó.
Còn thêm ý tứ ở chỗ, khi chủ nhân của đôi mắt kia phát hiện hắn nhìn tới, đã gấp gáp buông màn sa xuống.
Dưới chân Dung Cảnh bước không ngừng, khóe miệng cũng không khống chế khẽ nâng lên.
Có lẽ người khác không nhận biết được đôi mắt kia, nhưng từ trước tới giờ Dung Cảnh hắn vẫn luôn nổi tiếng là đã nhìn qua thì không quên được.
Đôi mắt kia đen láy như hắc diệu thạch, bên trong lại trong suốt như dòng suối mát, mang theo mấy phần giảo hoạt làm cho người ta không cách nào nhìn thấu được ——
Trên đời này, trừ nữ nhân kia ra, [quynh/le/2207] sẽ không còn người nào khác nữa!
Mà trong lúc Ương Vương và Thế tử Mẫn thân vương đang hành đại lễ cùng với đế hậu, trong chiếc xe ngựa cũ rách đang dừng lại xa xa trên sườn núi kia vang lên một giọng nói thanh lệ:
"Ta có một loại dự cảm, mới vừa rồi cái tên yêu nghiệt áo đỏ kia chắc chắn phát hiện ra chúng ta!”