Chương 48: Sự gặp mặt bất ngờ
Bội Ngọc nhanh chóng vào vai, thậm chí còn đưa túi xách của mình cho anh xách hộ. Đứng trước quầy lễ tân, cô còn tỏ ra có chút phấn khởi, lời nói dịu dàng hẳn:
- Đã bảo anh rồi, chỉ là kỉ niệm quen nhau thôi mà, đâu cần phải đến nơi sang trọng như vậy đâu.
Trạch Niên nghe thấy cô nói liền phì cười một cái, sau đó thì tận dụng nắm chặt lấy bàn tay cô rồi nói với tiếp tân.
- Cho tôi một bàn gần với cửa sổ to, ngắm ra thành phố.
Tiếp tân gật đầu rồi bấm bấm bàn phím máy tính vài cái, sau đó liền nói với hai người.
- Chúng tôi còn một bàn 606 ở lầu 6, hai vị bấm thang máy đến đó rồi sẽ có phục vụ hướng dẫn.
Trạch Niên đẩy Bội Ngọc đến thang máy trước để bấm số, anh vẫn đứng ở quầy, lấy ra từ trong túi chiếc thẻ V.I.P bậc vàng cho nhân viên để thanh toán tiền buffet trước.
Anh biết chắc cô sẽ thích tấm vé V.I.P nên cũng không giành lấy, dù sao anh cũng đã đến đây tiếp khách đến quen mặt nhân viên, thẻ này đáng ra cũng bậc kim cương nhưng vì có khoảng thời gian anh không đến đây nên cũng xuống bậc. Dù sao anh cũng đã có nó từ hơn 2 3 năm trước rồi.
Cả hai cùng nhau đến bàn ăn. Cô mặc một chiếc đầm dài màu rượu vang, trùng hợp lại rất phù hợp với bộ vest đen 6 nút của anh. Bội Ngọc nhìn vào menu, cuối cùng cũng chọn được những món mình thích. Mặc dù cô chưa có dịp đến thành phố A để thưởng thức nhà hàng này, nhưng gia đình cô vẫn thường xuyên đưa cô ra nước ngoài cùng họ làm việc nên cô cũng đã quen thuộc.
- Tôi có thắc mắc, anh không đi làm hả? Suốt ngày tôi cứ thấy anh ở trong tầm mắt ấy, kiểu vô công rỗi nghề.
Bội Ngọc vô tư cất giọng hỏi, nào hay làm cho anh đang uống rượu vang lại sặc đến đỏ mặt. Trạch Niên khẽ liếc Bội Ngọc một cái như muốn xé xác cô gái trước mặt này ra thành trăm mảnh. Sống trong gia đình giàu sang nứt vách vậy mà cô ta không được học phép lịch sự hay sao? Hay là chưa từng thấy một tổng giám đốc làm việc ra sao?
- Ngọc Ngọc, sao con lại ở đây? Chẳng phải con nên ở khách sạn sao?
Đột nhiên Thiên phu nhân từ đâu xuất hiện, lại còn đến hẳn bàn của anh hỏi chuyện. Từ năm anh 19 tuổi anh bắt đầu vào công cuộc vào công ty của gia đình để làm việc từ nhân viên rồi mới lên đến tổng giám đốc, thậm chí cũng đã từng hợp tác làm việc cùng mẹ cô rồi.
Bội Ngọc tròn mắt, cô như bị cứng họng chẳng dám trả lời người phụ nữ trước mặt. Dù sao cô cũng nói với mẹ rằng mình độc thân và cuối tuần này còn theo bà ấy đi xem mắt nữa.
Bội Ngọc cười gượng, bây giờ chẳng biết giải thích tình huống này như thế nào. Một nam một nữ đi ăn cùng nhau chẳng lẽ là đồng nghiệp. Cô trực tiếp quay mặt sang đứng lên nắm lấy tay của mẹ mình.
- Giới thiệu với mẹ, người yêu của con, Trạch Niên.
Trạch Niên có hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh nhẹn đứng dậy cúi người chào bà ấy một cái lễ phép. Ba mẹ cô cùng đi ăn mừng kỉ niệm ngày cưới. Thiên phu nhân có hơi bàng hoàng không giấu nỗi sự bất ngờ trên gương mặt, liền cười xã giao với Trạch Niên một cái rồi quay sang hỏi nhỏ đứa con gái của mình:
- Ngọc, không phải con rất ghét yêu đương trai gái sao? Sao tự dưng bây giờ lại bị hút hồn vậy? Cậu trai này cũng đẹp phết nhể.
Bội Ngọc cười khinh, đáng ra nếu không phải tình thế cấp bách cô đã không lỡ miệng nói anh ta là bạn trai mình rồi. Nhưng chưa kịp để cô trả lời mẹ cô đã nhanh chóng tiến đến hỏi chuyện Trạch Niên.
- Ây da lớn quá rồi nhỉ? Còn nhớ cái thời mà cậu còn là nhân viên rồi đến công ty trình bày ý kiến cho tôi, bây giờ lại thành tổng giám đốc công ty rồi ha, cũng đã gần 6 năm rồi.
Trạch Niên mỉm cười nhẹ một cái, đúng thật là lúc trước bà ấy là người rất tốt bụng, lại còn rất chiêu mộ anh nhưng lại bị anh khước từ.
- Đã lâu rồi chưa gặp lại Thiên phu nhân, dạo này bà vẫn ổn chứ?
Mẹ Bội Ngọc dường như rất thích Trạch Niên, thậm chí chẳng thèm đoái hoài đến cô ở phía sau lưng.
- Ừm vẫn ổn, mà con bé quen biết cậu bao lâu rồi? Đã có chuyện gì chưa hả? Bội Ngọc nhà tôi cũng rất ăn chơi nên chắc phải để cậu chăm sóc rồi.
- Mẹ…
Bội Ngọc kéo mẹ cách xa anh một khoảng, sau đó mới ngại ngùng hỏi mẹ. Chẳng hiểu sao con gái mình chỉ vừa 18 tuổi tròn lại có thể bị gả đi bất cứ lúc nào bởi ông bố bà mẹ khoái cháu ngoại.
- Mẹ quen biết cậu ta mà, tốt lắm tốt lắm, không cần đi xem mắt với thiếu gia họ Hứa nữa, con cứ tiếp tục quen cậu ta đi nha, à có muốn sinh nhật cưới luôn cũng được, à không, muốn bây giờ cũng được, mẹ lo tiền.
Bội Ngọc bất ngờ đến mức chẳng thể thốt nên lời. Đó giờ ba mẹ nuôi dạy cô sống thoáng như người Âu nhưng mà lại âm thầm muốn cô mau chóng kết hôn chứ.
Thiên phu nhân chẳng đợi lâu, liền đẩy cô về lại phía bàn Trạch Niên rồi mỉm cười rời đi như không muốn làm phiền. Bội Ngọc nhìn bóng dáng người phụ nữ trung niên đã đi xa thì mới cảm nhận ánh mắt sau lưng.
- Cái cốt truyện quen lắm nè, đừng nói cô muốn gài bẫy tôi về làm chồng cô nha. No no, tôi không muốn mối hôn nhân ép buộc.
Bội Ngọc giơ nắm đấm lên đầu, kiềm chế lắm mới nhẹ giọng xin lỗi vì gấp quá nên cô mới nói bừa nào ngờ mẹ mình lại tin thật. Cô quả quyết cầm lấy chiếc túi xách hàng hiệu trên tay rồi quay gót, cùng lúc phục vụ đem đến món gà quay mà cô thích.
Bội Ngọc có chút khựng lại vì mùi hương rất hấp dẫn từ món ăn trên bàn, Trạch Niên liếc mắt nhìn sang cô rồi cười nhếch mép khoái chí.
- Sao khựng lại rồi? Đi đi chứ…
Bội Ngọc nghiến chặt răng, cuối cùng cũng quay lại bàn ngồi ngoan ngoãn đối diện anh. Trạch Niên đẩy đĩa thức ăn về phía Bội Ngọc, bất ngờ lại nhận được cuộc gọi từ mẹ của cô nên mới đứng dậy bước đến gần cửa sổ để nói chuyện.
- Trạch Niên, chúng ta cũng cách nhau có một thập niên, sẵn đây ta cũng nói luôn. Chúng ta sắp tới cũng hợp tác dự án đô thị ở ven thành phố C, sẵn hay lại biết cậu là người yêu của cô gái tôi, xem như cơ hội làm ăn này chúng ta chắc chắn hợp tác rồi.
Trạch Niên cười nhẹ một cái không phát ra tiếng, ánh mắt hướng về phía Bội Ngọc đang nhăm nhi thịt gà mà tim lại đập nhanh vô cùng.
- Thiên phu nhân muốn gả con gái mình cho tôi sao?
Từ điện thoại có thể nghe thấy giọng cười lớn của chủ tịch Thiên thị, dường như cả hai người đều rất thích chuyện cô con gái mới lớn của họ có người yêu. Trong lòng Trạch Niên có chút phấn khởi, chưa kịp xác nhận tình cảm của mình thì đã bị bố mẹ phía đối phương thúc đẩy quá trình để tiến đến hôn nhân rồi.
Anh đưa mắt liếc nhìn khung cảnh xung quanh một cách cẩn trọng, trong lòng có chút ấm áp. Bởi lẽ chính anh cũng chẳng có một gia đình hạnh phúc, bố mẹ ly hôn, mẹ anh có tổ ấm riêng chỉ có mình chị em cậu nheo nhóc với người bố lúc đó chỉ ngón nghén 30. Quả thật anh có chút ghen tị với tình yêu mà bố mẹ Bội Ngọc đã dành cho cô.
- Đã bảo anh rồi, chỉ là kỉ niệm quen nhau thôi mà, đâu cần phải đến nơi sang trọng như vậy đâu.
Trạch Niên nghe thấy cô nói liền phì cười một cái, sau đó thì tận dụng nắm chặt lấy bàn tay cô rồi nói với tiếp tân.
- Cho tôi một bàn gần với cửa sổ to, ngắm ra thành phố.
Tiếp tân gật đầu rồi bấm bấm bàn phím máy tính vài cái, sau đó liền nói với hai người.
- Chúng tôi còn một bàn 606 ở lầu 6, hai vị bấm thang máy đến đó rồi sẽ có phục vụ hướng dẫn.
Trạch Niên đẩy Bội Ngọc đến thang máy trước để bấm số, anh vẫn đứng ở quầy, lấy ra từ trong túi chiếc thẻ V.I.P bậc vàng cho nhân viên để thanh toán tiền buffet trước.
Anh biết chắc cô sẽ thích tấm vé V.I.P nên cũng không giành lấy, dù sao anh cũng đã đến đây tiếp khách đến quen mặt nhân viên, thẻ này đáng ra cũng bậc kim cương nhưng vì có khoảng thời gian anh không đến đây nên cũng xuống bậc. Dù sao anh cũng đã có nó từ hơn 2 3 năm trước rồi.
Cả hai cùng nhau đến bàn ăn. Cô mặc một chiếc đầm dài màu rượu vang, trùng hợp lại rất phù hợp với bộ vest đen 6 nút của anh. Bội Ngọc nhìn vào menu, cuối cùng cũng chọn được những món mình thích. Mặc dù cô chưa có dịp đến thành phố A để thưởng thức nhà hàng này, nhưng gia đình cô vẫn thường xuyên đưa cô ra nước ngoài cùng họ làm việc nên cô cũng đã quen thuộc.
- Tôi có thắc mắc, anh không đi làm hả? Suốt ngày tôi cứ thấy anh ở trong tầm mắt ấy, kiểu vô công rỗi nghề.
Bội Ngọc vô tư cất giọng hỏi, nào hay làm cho anh đang uống rượu vang lại sặc đến đỏ mặt. Trạch Niên khẽ liếc Bội Ngọc một cái như muốn xé xác cô gái trước mặt này ra thành trăm mảnh. Sống trong gia đình giàu sang nứt vách vậy mà cô ta không được học phép lịch sự hay sao? Hay là chưa từng thấy một tổng giám đốc làm việc ra sao?
- Ngọc Ngọc, sao con lại ở đây? Chẳng phải con nên ở khách sạn sao?
Đột nhiên Thiên phu nhân từ đâu xuất hiện, lại còn đến hẳn bàn của anh hỏi chuyện. Từ năm anh 19 tuổi anh bắt đầu vào công cuộc vào công ty của gia đình để làm việc từ nhân viên rồi mới lên đến tổng giám đốc, thậm chí cũng đã từng hợp tác làm việc cùng mẹ cô rồi.
Bội Ngọc tròn mắt, cô như bị cứng họng chẳng dám trả lời người phụ nữ trước mặt. Dù sao cô cũng nói với mẹ rằng mình độc thân và cuối tuần này còn theo bà ấy đi xem mắt nữa.
Bội Ngọc cười gượng, bây giờ chẳng biết giải thích tình huống này như thế nào. Một nam một nữ đi ăn cùng nhau chẳng lẽ là đồng nghiệp. Cô trực tiếp quay mặt sang đứng lên nắm lấy tay của mẹ mình.
- Giới thiệu với mẹ, người yêu của con, Trạch Niên.
Trạch Niên có hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh nhẹn đứng dậy cúi người chào bà ấy một cái lễ phép. Ba mẹ cô cùng đi ăn mừng kỉ niệm ngày cưới. Thiên phu nhân có hơi bàng hoàng không giấu nỗi sự bất ngờ trên gương mặt, liền cười xã giao với Trạch Niên một cái rồi quay sang hỏi nhỏ đứa con gái của mình:
- Ngọc, không phải con rất ghét yêu đương trai gái sao? Sao tự dưng bây giờ lại bị hút hồn vậy? Cậu trai này cũng đẹp phết nhể.
Bội Ngọc cười khinh, đáng ra nếu không phải tình thế cấp bách cô đã không lỡ miệng nói anh ta là bạn trai mình rồi. Nhưng chưa kịp để cô trả lời mẹ cô đã nhanh chóng tiến đến hỏi chuyện Trạch Niên.
- Ây da lớn quá rồi nhỉ? Còn nhớ cái thời mà cậu còn là nhân viên rồi đến công ty trình bày ý kiến cho tôi, bây giờ lại thành tổng giám đốc công ty rồi ha, cũng đã gần 6 năm rồi.
Trạch Niên mỉm cười nhẹ một cái, đúng thật là lúc trước bà ấy là người rất tốt bụng, lại còn rất chiêu mộ anh nhưng lại bị anh khước từ.
- Đã lâu rồi chưa gặp lại Thiên phu nhân, dạo này bà vẫn ổn chứ?
Mẹ Bội Ngọc dường như rất thích Trạch Niên, thậm chí chẳng thèm đoái hoài đến cô ở phía sau lưng.
- Ừm vẫn ổn, mà con bé quen biết cậu bao lâu rồi? Đã có chuyện gì chưa hả? Bội Ngọc nhà tôi cũng rất ăn chơi nên chắc phải để cậu chăm sóc rồi.
- Mẹ…
Bội Ngọc kéo mẹ cách xa anh một khoảng, sau đó mới ngại ngùng hỏi mẹ. Chẳng hiểu sao con gái mình chỉ vừa 18 tuổi tròn lại có thể bị gả đi bất cứ lúc nào bởi ông bố bà mẹ khoái cháu ngoại.
- Mẹ quen biết cậu ta mà, tốt lắm tốt lắm, không cần đi xem mắt với thiếu gia họ Hứa nữa, con cứ tiếp tục quen cậu ta đi nha, à có muốn sinh nhật cưới luôn cũng được, à không, muốn bây giờ cũng được, mẹ lo tiền.
Bội Ngọc bất ngờ đến mức chẳng thể thốt nên lời. Đó giờ ba mẹ nuôi dạy cô sống thoáng như người Âu nhưng mà lại âm thầm muốn cô mau chóng kết hôn chứ.
Thiên phu nhân chẳng đợi lâu, liền đẩy cô về lại phía bàn Trạch Niên rồi mỉm cười rời đi như không muốn làm phiền. Bội Ngọc nhìn bóng dáng người phụ nữ trung niên đã đi xa thì mới cảm nhận ánh mắt sau lưng.
- Cái cốt truyện quen lắm nè, đừng nói cô muốn gài bẫy tôi về làm chồng cô nha. No no, tôi không muốn mối hôn nhân ép buộc.
Bội Ngọc giơ nắm đấm lên đầu, kiềm chế lắm mới nhẹ giọng xin lỗi vì gấp quá nên cô mới nói bừa nào ngờ mẹ mình lại tin thật. Cô quả quyết cầm lấy chiếc túi xách hàng hiệu trên tay rồi quay gót, cùng lúc phục vụ đem đến món gà quay mà cô thích.
Bội Ngọc có chút khựng lại vì mùi hương rất hấp dẫn từ món ăn trên bàn, Trạch Niên liếc mắt nhìn sang cô rồi cười nhếch mép khoái chí.
- Sao khựng lại rồi? Đi đi chứ…
Bội Ngọc nghiến chặt răng, cuối cùng cũng quay lại bàn ngồi ngoan ngoãn đối diện anh. Trạch Niên đẩy đĩa thức ăn về phía Bội Ngọc, bất ngờ lại nhận được cuộc gọi từ mẹ của cô nên mới đứng dậy bước đến gần cửa sổ để nói chuyện.
- Trạch Niên, chúng ta cũng cách nhau có một thập niên, sẵn đây ta cũng nói luôn. Chúng ta sắp tới cũng hợp tác dự án đô thị ở ven thành phố C, sẵn hay lại biết cậu là người yêu của cô gái tôi, xem như cơ hội làm ăn này chúng ta chắc chắn hợp tác rồi.
Trạch Niên cười nhẹ một cái không phát ra tiếng, ánh mắt hướng về phía Bội Ngọc đang nhăm nhi thịt gà mà tim lại đập nhanh vô cùng.
- Thiên phu nhân muốn gả con gái mình cho tôi sao?
Từ điện thoại có thể nghe thấy giọng cười lớn của chủ tịch Thiên thị, dường như cả hai người đều rất thích chuyện cô con gái mới lớn của họ có người yêu. Trong lòng Trạch Niên có chút phấn khởi, chưa kịp xác nhận tình cảm của mình thì đã bị bố mẹ phía đối phương thúc đẩy quá trình để tiến đến hôn nhân rồi.
Anh đưa mắt liếc nhìn khung cảnh xung quanh một cách cẩn trọng, trong lòng có chút ấm áp. Bởi lẽ chính anh cũng chẳng có một gia đình hạnh phúc, bố mẹ ly hôn, mẹ anh có tổ ấm riêng chỉ có mình chị em cậu nheo nhóc với người bố lúc đó chỉ ngón nghén 30. Quả thật anh có chút ghen tị với tình yêu mà bố mẹ Bội Ngọc đã dành cho cô.