Chương 49: Là vì em...
Tư Hạ sắp xếp quần áo cho vào chiếc ba lô nhỏ trên bàn học. Cũng đã 2 tháng kể từ ngày Bách Triết rời đi, cô vẫn chưa hề liên lạc với anh, thậm chí cũng không gọi điện trước cho anh kể từ ngày cô trải qua ngày bị sở khanh lợi dụng.
Tư Hạ có chút tủi thân, chính miệng anh nói anh thích cô, nhưng cũng chính anh là người không xuất hiện khi nghe cô cầu cứu. Mặc dù mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa được xác định rõ ràng, nhưng có lẽ cô cũng đã rất thất vọng về Bách Triết.
- Hạ, nay mày đi rồi hả?
Tư Hạ mỉm cười nhẹ, gật đầu một cái. Nhanh vậy đã sắp đến Tết rồi, cuối cùng cô gái nhỏ đã có thể trở về nhà. Lần này trường cho nghỉ tết hẳn hai tuần, cô có thể ở cạnh bố mẹ lâu hơn một chút rồi.
- Tao sẽ lên trước 2 ngày nhập học lại mà.
Nghiên Nghiên mệt mỏi ngã người, cô khóc lóc đau khổ:
- Trời ạ, tao còn phải đi phóng sự tết nữa, sang tết không nộp bài cho giáo viên sẽ bị trừ điểm hoạt động… Chắc không về quê được rồi, hên xui xong việc sớm thì cũng giao thừa mới về đến.
Bội Ngọc nằm ở tầng trên, lướt lướt điện thoại vài cái, sau đó mới cất lời:
- Mùng 4 tao lên đây rồi, nhớ đem đồ ngon cho tao nha, về nhà mà lâu quá tao sẽ bị bắt gả chồng sớm mất.
Tư Hạ phì cười, kéo khóa balo lại. Trong khoảng thời gian ngắn ở đây cô đã có thể kiếm được một ít tiền quả thật không dễ. Đồng hồ cũng đã chỉ 1 giờ chiều, Tư Hạ mang balo lên vai, tạm biệt Nghiên Nghiên và Bội Ngọc để đến kịp chuyến xe. Quê cô khá xa, về đến đó cũng đến 4 5 giờ chiều.
Màn hình điện thoại từ bao giờ lại hiện lên danh bạ, thậm chí còn giữ màn hình rất lâu ngay số điện thoại di động của anh nữa. Chiếc chìa khóa vẫn còn bên trong túi, Tư Hạ nhìn xa xăm về phía cửa sổ xe mà thở dài. Rốt cuộc anh đã đi đâu? Biệt tăm hơn 2 tháng chẳng chút tin tức gì.
Ánh nhìn cô mờ dần rồi lại chìm trong màn đêm tăm tối của màng mắt. Chiếc xe chuyển động đều trên mặt đường, từ khung cảnh thành thị rồi lại trở thành nơi xa xôi hẻo lánh của vùng quê nghèo túng.
Nhớ lại cái thời còn nhỏ, cô vẫn hay trốn mẹ ra đồng bắt cá sau mỗi lần đi học về, thậm chí còn rơi hẳn xuống ao chết hụt vài lần nhưng vẫn không sợ. Cái thời vô lo vô nghĩ đó, quả thật cô nhớ từng chi tiết không sót một cái nào.
Bước chân hào hứng của cô đặt xuống đất bùn, một luồng gió mát thổi đến, mang theo một ít vị thơm thoang thoảng của hương lúa chín. Mùa vụ năm nay sau Tết người dân sẽ gặt để bán, so với những năm ngoái thì có phần trễ hơn nhiều, chắc là do năm nay có lũ, nên trễ vụ cho đất ẩm nặng.
Tư Hạ bước theo con đường mòn cũ về nhà, sau mấy tháng, con đường này không ai đi cũng đã xanh cỏ dại. Căn nhà nhỏ xập xệ hiện ra trước mắt, Tư Hạ lao nhanh về phía trước, chạy thẳng vào nhà tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Bố mẹ cô đang nấu ăn dưới bếp, thấy cô về liền vui mừng suýt rơi cả bó củi trên tay. Mẹ ôm chằm cô vào lòng, cảm nhận đứa con gái yêu của mình ngày một gầy gò, hốc hác khiến bà có chút xót xa.
- Hạ, con ốm đi nhiều quá.
Tư Hạ mỉm cười xoa xoa lưng mẹ, sau đó mới nhẹ cất giọng:
- Ở trên đó mọi người đối xử với con rất tốt, bạn cùng phòng còn mua cho con rất nhiều đồ chất lượng nữa, mẹ xem, nay con đem về cho mọi người nhiều đồ ngon con mua ở thành phố lắm nè.
Tư Hạ thuận tay kéo vali trên vai nhỏ mình xuống, lấy ra một túi thức ăn rồi đặt nó lên bàn gỗ bên cạnh. Một túi táo tàu bổ dưỡng cùng mấy hộp yến xào cho bố mẹ.
- Tư Hạ, con mua nhiều đồ như vậy sao còn tiền trang trải cuộc sống, trên đó mắc tiền lắm.
Bố Tư Hạ khom người cho củi vào lò, sau đó theo thói quen mà trách mắng đứa con gái yêu của mình. Tư Hạ chỉ bĩu môi một cái rồi cũng cho qua, cô biết dù sao ông ấy cũng vì lo lắng cho cô thôi.
- Ba, giữ lấy số tiền này nha, mùa vụ năm nay sau Tết mới gặt, bán cũng sẽ lỗ hơn mấy năm trước, con có để dành một ít cho ba mẹ, ba mẹ yên tâm, con vẫn còn tiền để xài.
Một sấp dày tiền được xếp ngay ngắn vào đôi bàn tay thô ráp đối diện. Tất cả mồ hôi, nước mắt, bệnh cũng chẳng dám xài hôm nay cô cũng đã đưa cho bố mẹ được rồi.
Hôm nay cô về nhà bất ngờ chẳng nói trước, vì vậy mới thấy được cảnh bố mẹ ăn cơm đạm bạc như thế nào. Tư Hạ định cầm túi đi ra chợ làng một chuyến thì bị bố mẹ ngăn lại.
- Hạ, ra trường Sao Mai đầu làng bên đi con, nghe nói bên đó đang tổ chức hoạt động tình thương cho mấy đứa nghèo khó trong làng, con đi rồi giúp được gì thì giúp.
Bố cô lên tiếng, vừa hay lại được mẹ giải thích thêm để củng cố tinh thần cho cô. Mọi năm hoạt động đều được tổ chức ở từng làng, nhưng lúc đó tổ chức quá xa cô không thể đến được, vừa hay hôm nay về đúng lúc tổ chức hoạt động, lại còn là gần nhà thế nên xem như cô may mắn.
Tư Hạ ra ngoài vườn, lấy ngay chiếc xe đạp vẫn để gần chậu hoa cúc mà cô thích rồi đạp đi. Hoạt động chỉ tổ chức từ 3 giờ chiều đến 6 giờ sẽ kết thúc thế nên cô cố gắng đạp nhanh hết mức để kịp lúc tham gia hoạt động.
- Nghe nói năm nay có mời đoàn thanh viên về từ thành phố ấy, mấy cậu trai trẻ vừa nhiệt tình vừa cao ráo tuấn tú, đúng là tấm gương sáng cho bọn nhóc của chúng ta.
Tư Hạ nghe lỏm được một ít thông tin từ những người làng bên, vừa hay lại được chú Sáu hàng xóm cạnh nhà cô là người tổ chức nên cô cũng chí dẫn vào tham gia cùng mọi người.
Từ lúc bắt đầu cấp 3 cô đã cực kì yêu thương những bé nhỏ dưới quê. Bởi quê cô nghèo, nên hầu như bọn nhóc chỉ học hết cấp 1 liền phải đi làm ruộng kiếm tiền, cô là người sau khi đi học đều chạy đến bãi đất trống để giúp bọn nhóc học bài, đến hôm nay cô về bọn nhỏ vẫn rất nhiệt tình chào đón và dường như nhớ như in không thể nào quên gương mặt của cô.
- Giới thiệu với mấy đứa, đây là con gái của ông Tư làng Hạ, nó cũng mới từ thành phố thăm nhà về đây.
Tư Hạ theo lẽ cúi thấp đầu chào, sau khi ngẩng lên, ánh mắt đen láy của cô lại chạm trúng một gương mặt quen thuộc đến nỗi cô vô thức làm rơi cả hộp phấn nhỏ trên tay dành cho bọn nhóc.
Tư Hạ hoàn hồn, ngồi xổm xuống nhặt từng viên phấn vương vãi trên đất, không ngờ Bách Triết cũng chạy đến với bộ đồ xanh biển của đoàn thanh niên cũng ngồi nhặt cùng.
Tư Hạ gạt mạnh tay anh ra, cầm lấy viên phấn cuối cùng cho vào hộp rồi mỉm cười đến nơi lấy quà để tặng cho các bé nhỏ. Dường như cô có chút buồn tủi, lại cảm thấy giận anh nhiều hơn thế nữa.
Bách Triết đã đoán được tình huống này từ trước, anh không có chút bất ngờ nhưng lại hơi ngỡ ngàng vì cô lại ở vùng quê nghèo này. Anh không chần chừ, nhân lúc mọi người quay trở lại làm việc, ánh mắt anh không ngừng tìm kiếm khoảng thời gian nghỉ ngơi để có thể đến gần Tư Hạ.
Cô ngồi xuống một bậc thang gần hành lang lớp học, xung quanh được vây quanh bởi bọn nhóc 7 tuổi cùng đôi mắt tròn xoe hồn nhiên của cái thời vô lo vô nghĩ. Càng nhìn cô lại càng muốn chở che cho bọn chúng thật nhiều.
- Chị Hạ, chị về đây ở lại có lâu không ạ? Có thể ra bờ ao giảng bài cho tụi em tiếp được không ạ?
Một cậu nhóc ngây thơ cất giọng hỏi, Tư Hạ cũng nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu đồng ý, lúc nãy gấp quá vẫn chưa kịp lấy bịch kẹo dẻo cô đã mua từ thành phố cho bọn trẻ.
- Tư Hạ…
Bách Triết đến gần cất giọng, vừa hay bọn trẻ nghe thấy liền chạy đến cười nói với anh một chút rồi lại chạy đi chơi. Chỉ có cô vẫn luôn hướng ánh mắt kiên định nhìn anh, dường như đang chờ đợi lời giải đáp của anh.
- Anh có lời gì nói với tôi ư?
Tư Hạ chỉ nhẹ nhàng hỏi, giọng nói trầm đi vài phần để che giấu bao nhiêu sự uất ức bên trong.
- Em tin tôi chứ?
Bách Triết chỉ nhẹ hỏi, gió bay tóc anh rối tứ tung, song lại bị cô bắt gặp gương mặt anh có vài vết thương.
- Tin anh vì điều gì? Tin mấy lời yêu thương dối trá của anh để rồi nhận lại sự cúp máy thẳng thừng của anh khi tôi gặp nguy hiểm sao?
Bách Triết từ đầu đến cuối vẫn luôn hướng mắt nhìn về phía gương mặt cô, từng cử chỉ, lời nói đều luôn hiện rõ sự buồn bực trên ánh mắt và khuôn mặt của cô. Anh trách ngay bây giờ lại không thể tiến đến ôm chặt cô vào lòng để thỏa nỗi nhớ.
- Em cầm lấy đi.
Bách Triết đứng đối diện cô, lấy trong túi áo ra một chiếc thẻ xanh lá đậm đưa về phía Tư Hạ khiến cô có chút bất ngờ.
- Xin lỗi em vì đã không thể ở bên cạnh lúc em gặp nguy hiểm. Lúc đó, sau khi nhận được tin tức anh đã cúp máy thật nhanh để gọi cho cảnh sát gần nhất đến hỗ trợ cho em…
- Anh biến mất hơn 2 tháng trời, một tin tức cũng không có, đột nhiên bây giờ đùng một cái xuất hiện trước mặt tôi, đưa cho tôi tấm thẻ này có ích gì?
Bách Triết nhìn đôi mắt đỏ hoen của cô mà lòng cảm thấy xót xa vô cùng, anh cầm chặt tấm thẻ trong tay đến run bật. Khó khăn lắm mới có thể nói ra lý do.
- Anh quay trở lại Cục cảnh sát Quốc gia để làm việc. Anh đã suy nghĩ rất kĩ về lời nói của em, và anh nghĩ anh vẫn nên tiếp tục chiến đấu vì em.
trại sao anh lại không nói cho tôi biết?
Tư Hạ chẳng biết đang suy nghĩ gì, trong đầu chỉ toàn là những câu từ không hoàn chỉnh. Cô có nên tin tưởng anh một lần nữa không?
- Tư Hạ, tấm thẻ này dành cho người thân của cảnh sát hình sự bảo mật. Mong em có thể tiếp tục tin tưởng anh lần nữa được không?
Cô hoang mang xen lẫn hoang mang, chẳng biết phải hành động như thế nào, nước mắt cô lại không thể kiềm nén được, liền nhanh chóng đứng lên rời đi, bỏ mặc anh đứng trầm ngâm ở đó một lúc lâu.
Tư Hạ có chút tủi thân, chính miệng anh nói anh thích cô, nhưng cũng chính anh là người không xuất hiện khi nghe cô cầu cứu. Mặc dù mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa được xác định rõ ràng, nhưng có lẽ cô cũng đã rất thất vọng về Bách Triết.
- Hạ, nay mày đi rồi hả?
Tư Hạ mỉm cười nhẹ, gật đầu một cái. Nhanh vậy đã sắp đến Tết rồi, cuối cùng cô gái nhỏ đã có thể trở về nhà. Lần này trường cho nghỉ tết hẳn hai tuần, cô có thể ở cạnh bố mẹ lâu hơn một chút rồi.
- Tao sẽ lên trước 2 ngày nhập học lại mà.
Nghiên Nghiên mệt mỏi ngã người, cô khóc lóc đau khổ:
- Trời ạ, tao còn phải đi phóng sự tết nữa, sang tết không nộp bài cho giáo viên sẽ bị trừ điểm hoạt động… Chắc không về quê được rồi, hên xui xong việc sớm thì cũng giao thừa mới về đến.
Bội Ngọc nằm ở tầng trên, lướt lướt điện thoại vài cái, sau đó mới cất lời:
- Mùng 4 tao lên đây rồi, nhớ đem đồ ngon cho tao nha, về nhà mà lâu quá tao sẽ bị bắt gả chồng sớm mất.
Tư Hạ phì cười, kéo khóa balo lại. Trong khoảng thời gian ngắn ở đây cô đã có thể kiếm được một ít tiền quả thật không dễ. Đồng hồ cũng đã chỉ 1 giờ chiều, Tư Hạ mang balo lên vai, tạm biệt Nghiên Nghiên và Bội Ngọc để đến kịp chuyến xe. Quê cô khá xa, về đến đó cũng đến 4 5 giờ chiều.
Màn hình điện thoại từ bao giờ lại hiện lên danh bạ, thậm chí còn giữ màn hình rất lâu ngay số điện thoại di động của anh nữa. Chiếc chìa khóa vẫn còn bên trong túi, Tư Hạ nhìn xa xăm về phía cửa sổ xe mà thở dài. Rốt cuộc anh đã đi đâu? Biệt tăm hơn 2 tháng chẳng chút tin tức gì.
Ánh nhìn cô mờ dần rồi lại chìm trong màn đêm tăm tối của màng mắt. Chiếc xe chuyển động đều trên mặt đường, từ khung cảnh thành thị rồi lại trở thành nơi xa xôi hẻo lánh của vùng quê nghèo túng.
Nhớ lại cái thời còn nhỏ, cô vẫn hay trốn mẹ ra đồng bắt cá sau mỗi lần đi học về, thậm chí còn rơi hẳn xuống ao chết hụt vài lần nhưng vẫn không sợ. Cái thời vô lo vô nghĩ đó, quả thật cô nhớ từng chi tiết không sót một cái nào.
Bước chân hào hứng của cô đặt xuống đất bùn, một luồng gió mát thổi đến, mang theo một ít vị thơm thoang thoảng của hương lúa chín. Mùa vụ năm nay sau Tết người dân sẽ gặt để bán, so với những năm ngoái thì có phần trễ hơn nhiều, chắc là do năm nay có lũ, nên trễ vụ cho đất ẩm nặng.
Tư Hạ bước theo con đường mòn cũ về nhà, sau mấy tháng, con đường này không ai đi cũng đã xanh cỏ dại. Căn nhà nhỏ xập xệ hiện ra trước mắt, Tư Hạ lao nhanh về phía trước, chạy thẳng vào nhà tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Bố mẹ cô đang nấu ăn dưới bếp, thấy cô về liền vui mừng suýt rơi cả bó củi trên tay. Mẹ ôm chằm cô vào lòng, cảm nhận đứa con gái yêu của mình ngày một gầy gò, hốc hác khiến bà có chút xót xa.
- Hạ, con ốm đi nhiều quá.
Tư Hạ mỉm cười xoa xoa lưng mẹ, sau đó mới nhẹ cất giọng:
- Ở trên đó mọi người đối xử với con rất tốt, bạn cùng phòng còn mua cho con rất nhiều đồ chất lượng nữa, mẹ xem, nay con đem về cho mọi người nhiều đồ ngon con mua ở thành phố lắm nè.
Tư Hạ thuận tay kéo vali trên vai nhỏ mình xuống, lấy ra một túi thức ăn rồi đặt nó lên bàn gỗ bên cạnh. Một túi táo tàu bổ dưỡng cùng mấy hộp yến xào cho bố mẹ.
- Tư Hạ, con mua nhiều đồ như vậy sao còn tiền trang trải cuộc sống, trên đó mắc tiền lắm.
Bố Tư Hạ khom người cho củi vào lò, sau đó theo thói quen mà trách mắng đứa con gái yêu của mình. Tư Hạ chỉ bĩu môi một cái rồi cũng cho qua, cô biết dù sao ông ấy cũng vì lo lắng cho cô thôi.
- Ba, giữ lấy số tiền này nha, mùa vụ năm nay sau Tết mới gặt, bán cũng sẽ lỗ hơn mấy năm trước, con có để dành một ít cho ba mẹ, ba mẹ yên tâm, con vẫn còn tiền để xài.
Một sấp dày tiền được xếp ngay ngắn vào đôi bàn tay thô ráp đối diện. Tất cả mồ hôi, nước mắt, bệnh cũng chẳng dám xài hôm nay cô cũng đã đưa cho bố mẹ được rồi.
Hôm nay cô về nhà bất ngờ chẳng nói trước, vì vậy mới thấy được cảnh bố mẹ ăn cơm đạm bạc như thế nào. Tư Hạ định cầm túi đi ra chợ làng một chuyến thì bị bố mẹ ngăn lại.
- Hạ, ra trường Sao Mai đầu làng bên đi con, nghe nói bên đó đang tổ chức hoạt động tình thương cho mấy đứa nghèo khó trong làng, con đi rồi giúp được gì thì giúp.
Bố cô lên tiếng, vừa hay lại được mẹ giải thích thêm để củng cố tinh thần cho cô. Mọi năm hoạt động đều được tổ chức ở từng làng, nhưng lúc đó tổ chức quá xa cô không thể đến được, vừa hay hôm nay về đúng lúc tổ chức hoạt động, lại còn là gần nhà thế nên xem như cô may mắn.
Tư Hạ ra ngoài vườn, lấy ngay chiếc xe đạp vẫn để gần chậu hoa cúc mà cô thích rồi đạp đi. Hoạt động chỉ tổ chức từ 3 giờ chiều đến 6 giờ sẽ kết thúc thế nên cô cố gắng đạp nhanh hết mức để kịp lúc tham gia hoạt động.
- Nghe nói năm nay có mời đoàn thanh viên về từ thành phố ấy, mấy cậu trai trẻ vừa nhiệt tình vừa cao ráo tuấn tú, đúng là tấm gương sáng cho bọn nhóc của chúng ta.
Tư Hạ nghe lỏm được một ít thông tin từ những người làng bên, vừa hay lại được chú Sáu hàng xóm cạnh nhà cô là người tổ chức nên cô cũng chí dẫn vào tham gia cùng mọi người.
Từ lúc bắt đầu cấp 3 cô đã cực kì yêu thương những bé nhỏ dưới quê. Bởi quê cô nghèo, nên hầu như bọn nhóc chỉ học hết cấp 1 liền phải đi làm ruộng kiếm tiền, cô là người sau khi đi học đều chạy đến bãi đất trống để giúp bọn nhóc học bài, đến hôm nay cô về bọn nhỏ vẫn rất nhiệt tình chào đón và dường như nhớ như in không thể nào quên gương mặt của cô.
- Giới thiệu với mấy đứa, đây là con gái của ông Tư làng Hạ, nó cũng mới từ thành phố thăm nhà về đây.
Tư Hạ theo lẽ cúi thấp đầu chào, sau khi ngẩng lên, ánh mắt đen láy của cô lại chạm trúng một gương mặt quen thuộc đến nỗi cô vô thức làm rơi cả hộp phấn nhỏ trên tay dành cho bọn nhóc.
Tư Hạ hoàn hồn, ngồi xổm xuống nhặt từng viên phấn vương vãi trên đất, không ngờ Bách Triết cũng chạy đến với bộ đồ xanh biển của đoàn thanh niên cũng ngồi nhặt cùng.
Tư Hạ gạt mạnh tay anh ra, cầm lấy viên phấn cuối cùng cho vào hộp rồi mỉm cười đến nơi lấy quà để tặng cho các bé nhỏ. Dường như cô có chút buồn tủi, lại cảm thấy giận anh nhiều hơn thế nữa.
Bách Triết đã đoán được tình huống này từ trước, anh không có chút bất ngờ nhưng lại hơi ngỡ ngàng vì cô lại ở vùng quê nghèo này. Anh không chần chừ, nhân lúc mọi người quay trở lại làm việc, ánh mắt anh không ngừng tìm kiếm khoảng thời gian nghỉ ngơi để có thể đến gần Tư Hạ.
Cô ngồi xuống một bậc thang gần hành lang lớp học, xung quanh được vây quanh bởi bọn nhóc 7 tuổi cùng đôi mắt tròn xoe hồn nhiên của cái thời vô lo vô nghĩ. Càng nhìn cô lại càng muốn chở che cho bọn chúng thật nhiều.
- Chị Hạ, chị về đây ở lại có lâu không ạ? Có thể ra bờ ao giảng bài cho tụi em tiếp được không ạ?
Một cậu nhóc ngây thơ cất giọng hỏi, Tư Hạ cũng nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu đồng ý, lúc nãy gấp quá vẫn chưa kịp lấy bịch kẹo dẻo cô đã mua từ thành phố cho bọn trẻ.
- Tư Hạ…
Bách Triết đến gần cất giọng, vừa hay bọn trẻ nghe thấy liền chạy đến cười nói với anh một chút rồi lại chạy đi chơi. Chỉ có cô vẫn luôn hướng ánh mắt kiên định nhìn anh, dường như đang chờ đợi lời giải đáp của anh.
- Anh có lời gì nói với tôi ư?
Tư Hạ chỉ nhẹ nhàng hỏi, giọng nói trầm đi vài phần để che giấu bao nhiêu sự uất ức bên trong.
- Em tin tôi chứ?
Bách Triết chỉ nhẹ hỏi, gió bay tóc anh rối tứ tung, song lại bị cô bắt gặp gương mặt anh có vài vết thương.
- Tin anh vì điều gì? Tin mấy lời yêu thương dối trá của anh để rồi nhận lại sự cúp máy thẳng thừng của anh khi tôi gặp nguy hiểm sao?
Bách Triết từ đầu đến cuối vẫn luôn hướng mắt nhìn về phía gương mặt cô, từng cử chỉ, lời nói đều luôn hiện rõ sự buồn bực trên ánh mắt và khuôn mặt của cô. Anh trách ngay bây giờ lại không thể tiến đến ôm chặt cô vào lòng để thỏa nỗi nhớ.
- Em cầm lấy đi.
Bách Triết đứng đối diện cô, lấy trong túi áo ra một chiếc thẻ xanh lá đậm đưa về phía Tư Hạ khiến cô có chút bất ngờ.
- Xin lỗi em vì đã không thể ở bên cạnh lúc em gặp nguy hiểm. Lúc đó, sau khi nhận được tin tức anh đã cúp máy thật nhanh để gọi cho cảnh sát gần nhất đến hỗ trợ cho em…
- Anh biến mất hơn 2 tháng trời, một tin tức cũng không có, đột nhiên bây giờ đùng một cái xuất hiện trước mặt tôi, đưa cho tôi tấm thẻ này có ích gì?
Bách Triết nhìn đôi mắt đỏ hoen của cô mà lòng cảm thấy xót xa vô cùng, anh cầm chặt tấm thẻ trong tay đến run bật. Khó khăn lắm mới có thể nói ra lý do.
- Anh quay trở lại Cục cảnh sát Quốc gia để làm việc. Anh đã suy nghĩ rất kĩ về lời nói của em, và anh nghĩ anh vẫn nên tiếp tục chiến đấu vì em.
trại sao anh lại không nói cho tôi biết?
Tư Hạ chẳng biết đang suy nghĩ gì, trong đầu chỉ toàn là những câu từ không hoàn chỉnh. Cô có nên tin tưởng anh một lần nữa không?
- Tư Hạ, tấm thẻ này dành cho người thân của cảnh sát hình sự bảo mật. Mong em có thể tiếp tục tin tưởng anh lần nữa được không?
Cô hoang mang xen lẫn hoang mang, chẳng biết phải hành động như thế nào, nước mắt cô lại không thể kiềm nén được, liền nhanh chóng đứng lên rời đi, bỏ mặc anh đứng trầm ngâm ở đó một lúc lâu.