Chương 50: Tình ta nhẹ như gió...
Hoạt động hoàn thành xong trước thời gian dự kiến của tổ chức, vì thế nên còn khoảng 30 phút cuối để mọi người có thể lên xe trở về khách sạn thì được người dân tại đây chiêu đãi một vài món ngon đặc sản tại vùng.
Bách Triết không để tâm đến, chỉ vội xin phép quản lí tổ chức để dành thời gian ở cạnh Tư Hạ. Anh xin phép không về khách sạn nhưng sẽ có mặt đúng 7 giờ vào sáng hôm sau trước cửa khách sạn. Bách Triết rất trân trọng khoảng thời gian này, bởi lẽ sau khi qua tết, anh sẽ bước vào giai đoạn luyện tập tốc độ cao để kịp tiến độ công việc, không có cơ hội để gặp lại cô nữa.
- Trong 2 tháng luyện tập, anh bị tịch thu điện thoại, không được truyền thông tin ra bên ngoài.
Bách Triết khẽ nói, bàn tay nghịch nghịch vào nhau như đứa con nít phải nói thật với mẹ. Anh ngồi trên dãy hành lang quen thuộc khi nãy, thành tâm nói cho cô hiểu tình trạng của anh hiện tại.
Tư Hạ phồng má, trong lòng cô cũng rất hạnh phúc khi gặp lại anh, nhưng lại cảm thấy không chấp nhận được việc anh bỏ rơi cô như vậy.
- Anh có ý gì? Nói với tôi để làm gì?
Bách Triết cũng ngậm ngùi uất ức, anh đã hết lý do để giải thích với Tư Hạ rồi.
- Anh chỉ được ở đây được ngày hôm nay để gặp em thôi. Sau Tết anh phải luyện tập cường độ cao không được ra bên ngoài nữa.
Tư Hạ ngẫm nghĩ một lúc lâu, ánh mắt đau buồn giương về phía sau, bóng dáng người đàn ông cao to đang ngồi lặng yên nhìn cô.
- Vết thương trên mặt anh có đau không?
Ánh mắt Tư Hạ không ngừng nhìn về phía miếng gạc y tế dán chặt dưới tai trái của anh. Trong khi làm nhiệm vụ luyện tập leo xuống 6 tầng nhà, dây an toàn đã vô tình cứa chặt vào phía sau tai khiến cho nó chảy máu một mảng lớn.
Bách Triết nhìn người con gái trước mặt rồi mỉm cười nhẹ. Anh cũng đã rất mệt mỏi, rất đau khổ rồi…
- Anh có mệt lắm không?
Giọng điệu Tư Hạ có chút nhỏ nhẹ, câu nói cũng vài phần mềm mỏng nức nở. Bách Triết vẫn cầm tấm thẻ trên tay, bước nhẹ đến bên cô rồi ngồi xuống.
Hoàng hôn gần tắt, những cái gió trở lạnh mùa xuân cũng đến. Từng đợt gió thổi đến làm cây cỏ bay nhảy vui mừng, tóc cô cũng tung bay trong ánh mắt ấm xế tà. Bách Triết không thể ngừng nhìn, bàn tay không tự chủ mà lại vén những sợi tóc vương trên mặt cô ra sau tai.
Tấm thẻ trên tay Bách Triết vẫn đang chần chừ, anh không dám để giọng nói phát ra khỏi miệng. Tư Hạ khẽ nhìn anh, nhìn lấy vết thương vẫn còn rất sâu, rồi lại nhìn lấy tấm thẻ xanh trên tay anh. Tư Hạ có chút ngại ngùng.
- Em có thể lấy tấm thẻ này được không? Anh chỉ đưa nó cho em thôi.
Ánh mắt Bách Triết nhìn cô một cách chân thành, Tư Hạ không nỡ để anh phải khó xử, bản thân cũng thật sự muốn tha thứ cho anh.
- Anh không chỉ tôi cách sử dụng nó sao?
Tư Hạ mỉm cười,ánh nắng ban chiều hắc lên gương mặt non trẻ của cô gái nhỏ 18 tuổi. Bách Triết khẽ mỉm cười, cuối cùng anh cũng cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn một chút. Dù sao sau này anh cũng nên cẩn thận hơn một chút, vẫn nên hạ cái tôi xuống để đừng làm cho cô buồn nữa.
- Luật ở Cục Quốc gia không cho người ngoài vào, nếu em có tấm thẻ này thì khi đến kiểm soát viên họ sẽ cho em vào. Hơn nữa, em muốn đến lúc nào cũng được.
Tư Hạ chìa tấm thẻ ra phía trước ánh nắng cam sẫm, một tấm thẻ đơn giản chỉ với một màu xanh lá đậm để tránh bị để ý lại có giá trị vô cùng lớn đối với anh lúc này.
- Sau khi lên thành phố nhập học, anh không thể đến gặp em nữa, vậy em có thể đến gặp anh không?
Bách Triết nói ra lời trong lòng, ngay từ đầu khi gặp cô ở đây anh cũng không muốn chần chừ thêm mà liền đổi cách xưng hô để có thể muốn xem cô có muốn tiến đến một bước tiến mới trong mối quan hệ hay không.
- Nếu rảnh tôi sẽ đến đó, mà…anh cũng phải ra đón tôi đấy nhé, đừng có để tôi bơ vơ như vậy.
Bách Triết phì cười đồng ý, thậm chí anh còn rất muốn sau mỗi ngày luyện tập xong trở về nơi ở trong Cục có thể người đầu tiên anh gặp lại là cô mới phải. Trong khoảng 2 tháng đó anh gần như muốn phát điên vì nhớ cô.
Tư Hạ đứng lên, nhìn quanh mọi người đã rời đi gần hết, cô mới chuẩn bị đạp xe về làng Hạ. Nào ngờ vừa bước ra chỗ để xe đạp liền nhìn thấy anh cũng đứng bên cạnh.
- Anh không vào ăn tối cùng mọi người sao? Tôi về một mình là được rồi.
Bách Triết nhanh tay giữ lấy xe đạp rồi đi bộ với cô một đoạn. Tư Hạ dường như nhìn thấy được ý đồ của Bách Triết, thế nhưng lại im lặng nhìn anh chẳng muốn ngỏ lời.
- Anh có muốn về nhà tôi ăn cơm tối một bữa không?
Tư Hạ nhẹ nhàng hỏi, cô kiềm nén sự ngại ngùng và buồn cười xuống đáy lòng. Biểu cảm của Bách Triết có chút xao động, nét sung sướng hạnh phúc hiện rõ trên mặt, anh lập tức đồng ý.
Con đường mòn trở về nhà lại trở nên ngắn ngủi, khoảnh khắc cả hai người vừa chạm mặt nhau một lần đã vội thu hồi ánh mắt. Tư Hạ bước vào nhà, cô xốc lại tâm lí, cố gắng hít thở sâu để vơi bớt sự nóng bừng trên mặt.
Cảm giác như đưa anh về ra mắt gia đình cô vậy, hồi hộp, lo lắng lại vô cùng bồi hồi.
- Hạ, qua nhà Yên Trì xin thằng nhóc một ít rau nêm giúp mẹ với.
Mẹ cô nói vọng ra, vẫn chưa biết hai người họ đang đứng sau lưng mình. Bách Triết khẽ nhìn lấy biểu cảm của cô, sau đó liền nói.
- Cho anh đi cùng với, tối rồi đi một mình nguy hiểm lắm.
Tư Hạ nhìn anh một cái rồi lại mỉm cười, lúc này cô mới vội thông báo.
- Mẹ, tối nay là mình có khách, Bách Triết là bạn con từ thành phố về tham gia chiến dịch bên xóm bên chiều nay ấy ạ.
Mẹ cô đang nấu ăn thì lúi húi lau tay rồi đứng dậy chào anh rõ một cái lịch sự mặc dù bà lớn tuổi hơn anh rất nhiều. Bách Triết rất lễ phép, liền nhanh trí cúi gập người chào cả ba và mẹ cô một cái như thể ra mắt gia đình nhà bạn gái khiến cô phải bật cười nhẹ một cái.
Cô cầm lấy một chiếc rổ rỗng, quay sang nhẹ nhàng bảo anh ngồi ghế đợi, dù sao anh cũng là khách đến nhà, không thể cứ để anh đi theo cô như vậy rất không ra thể thống gì. Gia đình cô cũng rất gia giáo, vì thế cô không dám để anh theo cùng.
- Biết nhà em hiếu khách rồi, nhưng mà tôi cũng muốn đi tham quan hàng xóm xung quanh đây nữa.
Ánh mắt Bách Triết lộ vẻ cầu xin, thoáng chốc lại thấy một chút sự mềm mỏng. Tư Hạ như bị hút hồn, nhìn sâu vào đôi mắt trầm tư của anh mà tim lại đập thình thịch, cảm giác nóng bừng ở mặt khiến cô vội quay đi.
- Nếu anh muốn có thể đi cùng tôi cũng được, nhà Yên Trì cũng gần đây.
Phía sau lưng cô cảm nhận được tiếng bước chân rắn rỏi của anh, con đường vắng xế chiều cũng không còn là đáng sợ. Kể từ cái ngày cô bị quấy rối đến giờ, cứ đến 5 giờ chiều cô lại chẳng dám đi một mình ở đây nữa, bởi lẽ con đường này luôn vắng lặng, không có người đi theo sau bảo vệ cô như cái cách mà anh trai cô vẫn thường làm.
Gương mặt Tư Hạ bỗng chốc trở nên dịu dàng, vẻ đẹp thanh tao của một thiếu nữ tuổi mười tám lại hiện rõ trước hình dáng cứng cõi và trải đời của Bách Triết.
Căn nhà xập xệ của Yên Trì cách đây vài năm cũng đã được sửa sang, cậu ấy đã đem tiền thắng giải thưởng bóng đá của mình về xây nhà cho bố mẹ, chỉ có cô mỗi lần đi ngang qua nhà anh vẫn luôn cảm thấy tủi thân, bởi lẽ cô vẫn chưa thể xây lại nhà cho bố mẹ.
- Chào dì, con có thể xin một ít rau húng được không ạ?
Mẹ Yên Trì vẫn còn ở độ tuổi trung niên, và có lẽ bà vẫn chưa biết cô đã không còn yêu Yên Trì con trai bà nữa.
- Ây da, con về trễ vậy bé Hạ, thằng Trì nó đi lên chùa xin lộc cùng con bé Thảo Nhi rồi, dì có kêu nó đợi, nhưng mà chùa đến 6 giờ đóng cửa nên nó đi sớm rồi con ạ.
Tư Hạ mỉm cười nhẹ, cô lủi thủi lấy một ít húng quế phía sau nhà dì, đây là loại cây mà lúc trước cô vẫn thường hay qua nhà cậu ấy để chăm sóc nó, bây giờ nó lại hrsp úa vì thiếu tay người chăm rồi…
- Dì ơi, sau này con không về cùng Yên Trì được nữa, chúng con chia tay rồi, dì đừng buồn con nha.
Mẹ Yên Trì tỏ vẻ ngạc nhiên, thoáng chốc lại thấy bóng dáng cao lớn đứng trước nhà mình, dường như bà có chút lầm tưởng.
- Ây da, lên thành phố được mấy hôm lại đổi con mắt nhìn người rồi sao, đi theo mấy đồng bạc lẻ đó đó à?
Ánh mắt khinh bỉ của bà ta săm soi hết người Bách Triết, Tư Hạ cảm nhận được gì đó, liền cúi đầu lễ phép chào bà ta rồi rời khỏi nhà.
Bách Triết lướt ngang gương mặt biến sắc của Tư Hạ, vừa hay nhìn thấy được sự thay đổi không hề nhỏ.
- Sao vậy Tư Hạ?
Giọng nói Bách Triết có chút xoa dịu, cô nhẹ lắc đầu, rổ rau trên tay Tư Hạ đã nằm yên vị trên tay Bách Triết từ bao giờ. Anh vẫn như vậy, vẫn âm thầm đi theo sau lưng cô, anh chỉ muốn nhìn ngắm hình dáng của cô thật rõ, một cách tỉ mỉ và sâu sắc.
Tư Hạ khẽ dừng lại, cô xoay người, đợi chờ anh đến rồi đi cạnh mình như hai người bạn…
- Khi nào khóa huấn luyện của anh sẽ kết thúc?
Tư Hạ nhìn về con đường phía trước, cất giọng nói dịu nhẹ của mình cho người bên cạnh.
- Có lẽ cần 5 tháng nữa… Đến lúc đó, anh có thể đến trường gặp em rồi.
Cô bật cười nhẹ, trong điệu cười có vài phần hạnh phúc.
- Hạ nè, em làm bạn gái anh không?
Tư Hạ nghe xong câu tỏ tình của anh có chút khựng lại, dường như cô không tin vào tai mình, có lẽ cô vẫn luôn chờ đợi câu nói này, nhưng không phải là bây giờ…
Cô không vội trả lời, chỉ nhẹ nhàng yên lặng đi cùng anh về đến nhà. Cô không muốn mình phải chịu hậu quả vì một quyết định sai lầm bồng bột nào nữa.
Bách Triết cũng lặng im không nói gì, chỉ lặng lẽ đi cạnh cô, cảm giác vừa gần gũi vừa xa lạ, cứ như gió rồi lại như mây, bồng bềnh rồi cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào…
Bách Triết không để tâm đến, chỉ vội xin phép quản lí tổ chức để dành thời gian ở cạnh Tư Hạ. Anh xin phép không về khách sạn nhưng sẽ có mặt đúng 7 giờ vào sáng hôm sau trước cửa khách sạn. Bách Triết rất trân trọng khoảng thời gian này, bởi lẽ sau khi qua tết, anh sẽ bước vào giai đoạn luyện tập tốc độ cao để kịp tiến độ công việc, không có cơ hội để gặp lại cô nữa.
- Trong 2 tháng luyện tập, anh bị tịch thu điện thoại, không được truyền thông tin ra bên ngoài.
Bách Triết khẽ nói, bàn tay nghịch nghịch vào nhau như đứa con nít phải nói thật với mẹ. Anh ngồi trên dãy hành lang quen thuộc khi nãy, thành tâm nói cho cô hiểu tình trạng của anh hiện tại.
Tư Hạ phồng má, trong lòng cô cũng rất hạnh phúc khi gặp lại anh, nhưng lại cảm thấy không chấp nhận được việc anh bỏ rơi cô như vậy.
- Anh có ý gì? Nói với tôi để làm gì?
Bách Triết cũng ngậm ngùi uất ức, anh đã hết lý do để giải thích với Tư Hạ rồi.
- Anh chỉ được ở đây được ngày hôm nay để gặp em thôi. Sau Tết anh phải luyện tập cường độ cao không được ra bên ngoài nữa.
Tư Hạ ngẫm nghĩ một lúc lâu, ánh mắt đau buồn giương về phía sau, bóng dáng người đàn ông cao to đang ngồi lặng yên nhìn cô.
- Vết thương trên mặt anh có đau không?
Ánh mắt Tư Hạ không ngừng nhìn về phía miếng gạc y tế dán chặt dưới tai trái của anh. Trong khi làm nhiệm vụ luyện tập leo xuống 6 tầng nhà, dây an toàn đã vô tình cứa chặt vào phía sau tai khiến cho nó chảy máu một mảng lớn.
Bách Triết nhìn người con gái trước mặt rồi mỉm cười nhẹ. Anh cũng đã rất mệt mỏi, rất đau khổ rồi…
- Anh có mệt lắm không?
Giọng điệu Tư Hạ có chút nhỏ nhẹ, câu nói cũng vài phần mềm mỏng nức nở. Bách Triết vẫn cầm tấm thẻ trên tay, bước nhẹ đến bên cô rồi ngồi xuống.
Hoàng hôn gần tắt, những cái gió trở lạnh mùa xuân cũng đến. Từng đợt gió thổi đến làm cây cỏ bay nhảy vui mừng, tóc cô cũng tung bay trong ánh mắt ấm xế tà. Bách Triết không thể ngừng nhìn, bàn tay không tự chủ mà lại vén những sợi tóc vương trên mặt cô ra sau tai.
Tấm thẻ trên tay Bách Triết vẫn đang chần chừ, anh không dám để giọng nói phát ra khỏi miệng. Tư Hạ khẽ nhìn anh, nhìn lấy vết thương vẫn còn rất sâu, rồi lại nhìn lấy tấm thẻ xanh trên tay anh. Tư Hạ có chút ngại ngùng.
- Em có thể lấy tấm thẻ này được không? Anh chỉ đưa nó cho em thôi.
Ánh mắt Bách Triết nhìn cô một cách chân thành, Tư Hạ không nỡ để anh phải khó xử, bản thân cũng thật sự muốn tha thứ cho anh.
- Anh không chỉ tôi cách sử dụng nó sao?
Tư Hạ mỉm cười,ánh nắng ban chiều hắc lên gương mặt non trẻ của cô gái nhỏ 18 tuổi. Bách Triết khẽ mỉm cười, cuối cùng anh cũng cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn một chút. Dù sao sau này anh cũng nên cẩn thận hơn một chút, vẫn nên hạ cái tôi xuống để đừng làm cho cô buồn nữa.
- Luật ở Cục Quốc gia không cho người ngoài vào, nếu em có tấm thẻ này thì khi đến kiểm soát viên họ sẽ cho em vào. Hơn nữa, em muốn đến lúc nào cũng được.
Tư Hạ chìa tấm thẻ ra phía trước ánh nắng cam sẫm, một tấm thẻ đơn giản chỉ với một màu xanh lá đậm để tránh bị để ý lại có giá trị vô cùng lớn đối với anh lúc này.
- Sau khi lên thành phố nhập học, anh không thể đến gặp em nữa, vậy em có thể đến gặp anh không?
Bách Triết nói ra lời trong lòng, ngay từ đầu khi gặp cô ở đây anh cũng không muốn chần chừ thêm mà liền đổi cách xưng hô để có thể muốn xem cô có muốn tiến đến một bước tiến mới trong mối quan hệ hay không.
- Nếu rảnh tôi sẽ đến đó, mà…anh cũng phải ra đón tôi đấy nhé, đừng có để tôi bơ vơ như vậy.
Bách Triết phì cười đồng ý, thậm chí anh còn rất muốn sau mỗi ngày luyện tập xong trở về nơi ở trong Cục có thể người đầu tiên anh gặp lại là cô mới phải. Trong khoảng 2 tháng đó anh gần như muốn phát điên vì nhớ cô.
Tư Hạ đứng lên, nhìn quanh mọi người đã rời đi gần hết, cô mới chuẩn bị đạp xe về làng Hạ. Nào ngờ vừa bước ra chỗ để xe đạp liền nhìn thấy anh cũng đứng bên cạnh.
- Anh không vào ăn tối cùng mọi người sao? Tôi về một mình là được rồi.
Bách Triết nhanh tay giữ lấy xe đạp rồi đi bộ với cô một đoạn. Tư Hạ dường như nhìn thấy được ý đồ của Bách Triết, thế nhưng lại im lặng nhìn anh chẳng muốn ngỏ lời.
- Anh có muốn về nhà tôi ăn cơm tối một bữa không?
Tư Hạ nhẹ nhàng hỏi, cô kiềm nén sự ngại ngùng và buồn cười xuống đáy lòng. Biểu cảm của Bách Triết có chút xao động, nét sung sướng hạnh phúc hiện rõ trên mặt, anh lập tức đồng ý.
Con đường mòn trở về nhà lại trở nên ngắn ngủi, khoảnh khắc cả hai người vừa chạm mặt nhau một lần đã vội thu hồi ánh mắt. Tư Hạ bước vào nhà, cô xốc lại tâm lí, cố gắng hít thở sâu để vơi bớt sự nóng bừng trên mặt.
Cảm giác như đưa anh về ra mắt gia đình cô vậy, hồi hộp, lo lắng lại vô cùng bồi hồi.
- Hạ, qua nhà Yên Trì xin thằng nhóc một ít rau nêm giúp mẹ với.
Mẹ cô nói vọng ra, vẫn chưa biết hai người họ đang đứng sau lưng mình. Bách Triết khẽ nhìn lấy biểu cảm của cô, sau đó liền nói.
- Cho anh đi cùng với, tối rồi đi một mình nguy hiểm lắm.
Tư Hạ nhìn anh một cái rồi lại mỉm cười, lúc này cô mới vội thông báo.
- Mẹ, tối nay là mình có khách, Bách Triết là bạn con từ thành phố về tham gia chiến dịch bên xóm bên chiều nay ấy ạ.
Mẹ cô đang nấu ăn thì lúi húi lau tay rồi đứng dậy chào anh rõ một cái lịch sự mặc dù bà lớn tuổi hơn anh rất nhiều. Bách Triết rất lễ phép, liền nhanh trí cúi gập người chào cả ba và mẹ cô một cái như thể ra mắt gia đình nhà bạn gái khiến cô phải bật cười nhẹ một cái.
Cô cầm lấy một chiếc rổ rỗng, quay sang nhẹ nhàng bảo anh ngồi ghế đợi, dù sao anh cũng là khách đến nhà, không thể cứ để anh đi theo cô như vậy rất không ra thể thống gì. Gia đình cô cũng rất gia giáo, vì thế cô không dám để anh theo cùng.
- Biết nhà em hiếu khách rồi, nhưng mà tôi cũng muốn đi tham quan hàng xóm xung quanh đây nữa.
Ánh mắt Bách Triết lộ vẻ cầu xin, thoáng chốc lại thấy một chút sự mềm mỏng. Tư Hạ như bị hút hồn, nhìn sâu vào đôi mắt trầm tư của anh mà tim lại đập thình thịch, cảm giác nóng bừng ở mặt khiến cô vội quay đi.
- Nếu anh muốn có thể đi cùng tôi cũng được, nhà Yên Trì cũng gần đây.
Phía sau lưng cô cảm nhận được tiếng bước chân rắn rỏi của anh, con đường vắng xế chiều cũng không còn là đáng sợ. Kể từ cái ngày cô bị quấy rối đến giờ, cứ đến 5 giờ chiều cô lại chẳng dám đi một mình ở đây nữa, bởi lẽ con đường này luôn vắng lặng, không có người đi theo sau bảo vệ cô như cái cách mà anh trai cô vẫn thường làm.
Gương mặt Tư Hạ bỗng chốc trở nên dịu dàng, vẻ đẹp thanh tao của một thiếu nữ tuổi mười tám lại hiện rõ trước hình dáng cứng cõi và trải đời của Bách Triết.
Căn nhà xập xệ của Yên Trì cách đây vài năm cũng đã được sửa sang, cậu ấy đã đem tiền thắng giải thưởng bóng đá của mình về xây nhà cho bố mẹ, chỉ có cô mỗi lần đi ngang qua nhà anh vẫn luôn cảm thấy tủi thân, bởi lẽ cô vẫn chưa thể xây lại nhà cho bố mẹ.
- Chào dì, con có thể xin một ít rau húng được không ạ?
Mẹ Yên Trì vẫn còn ở độ tuổi trung niên, và có lẽ bà vẫn chưa biết cô đã không còn yêu Yên Trì con trai bà nữa.
- Ây da, con về trễ vậy bé Hạ, thằng Trì nó đi lên chùa xin lộc cùng con bé Thảo Nhi rồi, dì có kêu nó đợi, nhưng mà chùa đến 6 giờ đóng cửa nên nó đi sớm rồi con ạ.
Tư Hạ mỉm cười nhẹ, cô lủi thủi lấy một ít húng quế phía sau nhà dì, đây là loại cây mà lúc trước cô vẫn thường hay qua nhà cậu ấy để chăm sóc nó, bây giờ nó lại hrsp úa vì thiếu tay người chăm rồi…
- Dì ơi, sau này con không về cùng Yên Trì được nữa, chúng con chia tay rồi, dì đừng buồn con nha.
Mẹ Yên Trì tỏ vẻ ngạc nhiên, thoáng chốc lại thấy bóng dáng cao lớn đứng trước nhà mình, dường như bà có chút lầm tưởng.
- Ây da, lên thành phố được mấy hôm lại đổi con mắt nhìn người rồi sao, đi theo mấy đồng bạc lẻ đó đó à?
Ánh mắt khinh bỉ của bà ta săm soi hết người Bách Triết, Tư Hạ cảm nhận được gì đó, liền cúi đầu lễ phép chào bà ta rồi rời khỏi nhà.
Bách Triết lướt ngang gương mặt biến sắc của Tư Hạ, vừa hay nhìn thấy được sự thay đổi không hề nhỏ.
- Sao vậy Tư Hạ?
Giọng nói Bách Triết có chút xoa dịu, cô nhẹ lắc đầu, rổ rau trên tay Tư Hạ đã nằm yên vị trên tay Bách Triết từ bao giờ. Anh vẫn như vậy, vẫn âm thầm đi theo sau lưng cô, anh chỉ muốn nhìn ngắm hình dáng của cô thật rõ, một cách tỉ mỉ và sâu sắc.
Tư Hạ khẽ dừng lại, cô xoay người, đợi chờ anh đến rồi đi cạnh mình như hai người bạn…
- Khi nào khóa huấn luyện của anh sẽ kết thúc?
Tư Hạ nhìn về con đường phía trước, cất giọng nói dịu nhẹ của mình cho người bên cạnh.
- Có lẽ cần 5 tháng nữa… Đến lúc đó, anh có thể đến trường gặp em rồi.
Cô bật cười nhẹ, trong điệu cười có vài phần hạnh phúc.
- Hạ nè, em làm bạn gái anh không?
Tư Hạ nghe xong câu tỏ tình của anh có chút khựng lại, dường như cô không tin vào tai mình, có lẽ cô vẫn luôn chờ đợi câu nói này, nhưng không phải là bây giờ…
Cô không vội trả lời, chỉ nhẹ nhàng yên lặng đi cùng anh về đến nhà. Cô không muốn mình phải chịu hậu quả vì một quyết định sai lầm bồng bột nào nữa.
Bách Triết cũng lặng im không nói gì, chỉ lặng lẽ đi cạnh cô, cảm giác vừa gần gũi vừa xa lạ, cứ như gió rồi lại như mây, bồng bềnh rồi cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào…