Chương 56: Con sói già đầy kinh nghiệm
Tư Hạ ngại ngùng chẳng thoải mái nên tắm rất nhanh, nhưng vì không đem theo quần áo nên chỉ quấn một cái khăn có sẵn trên kệ. Cô gái nhỏ nhìn mình trong gương, đến cả hai gò má cũng đỏ ửng lên vì ngại ngùng. Cô vội vàng xả nước, hất cả lít nước vào mặt cho hạ nhiệt. Cô mở điện thoại, nhưng rồi lại phát hiện điện thoại sắp hết pin nhưng cô lại không mang theo cục sạc.
Bách Triết nhẹ nhàng gõ lên lớp cửa kính dày ngăn cách phòng tắm, dường như muốn hỏi cô điều gì đó để bầu không khí đỡ ngại ngùng, nhưng rồi phía bên kia có âm thanh vang lên.
Một giọng nói trong trẻo, xen lẫn vài sự e dè không được tự nhiên…
“Bách Triết, điện thoại em hết pin rồi, em không mang theo cục sạc.”
Anh lẳng lặng lắng nghe, sau đó liền mường tượng ra hãng điện thoại mà cô sử dụng. Tư Hạ đứng yên như đang chờ đợi điều gì đó. Phía bên ngoài vọng lại tiếng đóng cửa, cô đoán chắc anh đã ra khỏi phòng thì mới thở phào một cái.
Cánh cửa nhà tắm mở ra, hình dáng thanh mảnh ba vòng đầy đặn chỉ quấn trên người một chút khăn trắng, trên xương quai xanh vẫn còn vương vài giọt nước lạnh. Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt đầu khăn, từng bước chân rón rén chạy đi lung tung để tìm một bộ quần áo.
Cạch…
Cánh cửa phòng mở ra, Bách Triết cầm trên tay cục sạc điện thoại vừa mới đi mượn được bước vào. Cánh cửa vẫn chưa đóng lại, thậm chí còn có vài người qua lại hành lang dường như đang nói chuyện với bọn họ.
“Triết, chú em sung sức quá vậy, lịch trình luyện tập dày đặc như vậy mà còn có thể “làm việc” với bạn gái sao hả?”
Bách Triết đang nói chuyện xã giao với đồng nghiệp liền bất ngờ hướng ánh mắt về căn phòng vẫn chưa được đóng cửa. Đôi mắt anh liền hiện rõ vẻ giật mình hoảng hốt, nhanh chóng bước vào phòng đóng chặt cửa lại. Bóng dáng Tư Hạ vẫn còn bất ngờ nên chỉ có thể ngồi sụp người xuống che chắn ở một góc tủ.
Anh nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nhẹ nhàng tiến đến cạnh hình bóng người con gái đang ụp mặt xuống hai đầu gối ngại ngùng rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Em, em đến tủ đồ của anh gần giường rồi lựa đồ mặc đi. Anh, anh đi ra ngoài canh cửa cho em cũng được.
Cô ngẩng đầu, nhìn cái dáng vẻ che giấu sự ngại ngùng của anh mà đỏ mặt. Với cái bộ dạng này của cô trong ngày đầu hẹn hò có phải là hư hỏng lắm không hả…
Bờ lưng cao lớn bước ra phòng, in hằn lên cánh cửa kính một dáng người cao lớn bên ngoài khiến cô có chút an tâm. Tư Hạ bước đến tủ đồ, mở hộc tủ gỗ ra, mùi hương nước xả vải quen thuộc của anh thoang thoảng vào mũi, cô lật từng bộ lên, rồi dừng lại ở một chiếc áo thun đen đơn giản không có họa tiết.
Trong hoàn cảnh như thế này làm sao mà cô có thể kén cá chọn canh được chứ…
Cô vớ được bộ đồ nghiêm chỉnh rồi lại chạy nhanh vào nhà vệ sinh để thay đồ. Tư Hạ chật vật dùng dây thun buộc cái quần sọt của anh lại. Tuy rằng eo anh cũng không đến nổi quá lớn, nhưng đối với cô cái quần quá rộng, vì thế nên chỉ có cách buộc lại để trở nên hoàn chỉnh.
Bộ dạng nhỏ nhắn của cô sau khi mặc bộ đồ của anh vào lại rộng thùng thình như một người tí hon, tự nhìn mình trong gương cô cũng phụt cười vài lần.
Bách Triết đứng dựa lưng ngoài cửa chờ đợi, mãi khi nghe thấy tiếng nói của cô vọng vào anh mới nhanh chóng bước vào phòng. Đôi mắt anh sâu hút, nhìn người con gái ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa liền bật cười một cái thật lớn. Anh tiến đến xoa đầu cô một cái, sau đó đi đến giường ngủ để sắp xếp lại một chút, hơn 15 phút sau anh mới cất giọng:
- Hạ, qua đây.
Tư Hạ nghe thấy liền như một con mèo nhỏ chạy nhanh lại giường. Bách Triết đem túi xách của cô đặt trên tủ đầu giường, sau đó liền nói cô sẽ ngủ trên giường. Tư Hạ thắc mắc, chưa kịp suy nghĩ thì miệng đã mấp máy hỏi anh sẽ ngủ ở đâu.
Bách Triết cười khẩy một cái, bàn tay anh chỉ sang bên cạnh chỗ ngủ anh sắp xếp cho cô rồi lời nói có chút trêu ghẹo.
- Anh ngủ ở đây, cạnh em.
Tư Hạ lại ngượng ngùng đến đỏ cả tai, chỉ cứng nhắc nằm xuống giường, nghiêng người dùng chăn che hết nửa gương mặt. Bách Triết chỉ mãi lo nhìn ngắm cô, nhưng rồi lại trấn an cô hãy thoải mái ngủ trước, anh còn xử lí một ít công việc nên sẽ ngồi ở sofa để làm việc đến muộn mới có thể nghỉ lưng.
Điện thoại cô để trên tủ đã được cắm sạc, Tư Hạ lăn qua lộn lại không sao ngủ được, có lẽ là vì cô hơi khó tính, không quen ngủ lạ chỗ. Cô cứ đưa mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú làm việc bằng máy tính và tài liệu trên bàn. Tư Hạ lụi cụi bước xuống giường, ngồi co ro một góc nhìn ngắm anh đang làm việc chăm chú.
Đồng hồ điểm 11 giờ…
Bách Triết xoay nhẹ cổ, dùng tay day day mi tâm rồi sắp xếp đồ đạc đứng dậy, vừa định trở về giường ngủ thì đã thấy cô đang ngủ gật cạnh tủ sách ngăn cách giường ngủ và phòng khách, anh hơi nheo mắt khó chịu. Tiện tay tắt ngọn đèn cuối cùng còn sáng trong phòng, rồi bế cô trở lại giường ngủ.
Tối nay trời khá nóng, tuy rằng trong phòng đã bật điều hòa nhưng anh không tài nào ngủ được. Có thể một phần do có cô đang nằm bên cạnh nên anh không dám quơ tay múa chân. Bách Triết ngồi dậy, tiện tay tháo chiếc áo phông đang mặc trên người, lộ rõ các múi cơ săn chắc, khiến anh cảm thấy mát mẻ hơn được một chút.
Anh định bước xuống giường ra ngoài hành lang hút một điếu thuốc để thấy dễ chịu hơn, nhưng rồi lại bị bàn tay mềm mại giữ chặt hông lại. Tư Hạ đã say giấc, cô trở mình, rồi lấy tay ôm lấy người anh. Không muốn phá hoại giấc ngủ ngon của cô, anh chỉ có thể cẩn trọng nằm xuống giường, ngắm nghía gương mặt non nớt đó rồi dùng cánh tay to lớn của anh ôm chặt lấy eo cô.
Tư Hạ trong cơn mê màng không nhận ra điều gì, thấy anh ôm chặt mình cô lại càng rút vào lồng ngực anh, gương mặt gần như chạm sát vào bờ ngực rắn chắc của anh. Bách Triết nhếch mép sung sướng, anh tựa cằm vào đầu cô, hít lấy mùi dầu xả vương vấn trên tóc, cứ thế mà nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
____________________________________________________________________________________________
Tư Hạ bị tiếng ồn bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Cô vặn mình nằm trên giường thêm vài phút, cuối cùng mới ngồi dậy bước vào nhà tắm. Các đồ dùng cá nhân của cô anh đã dậy từ sớm để chuẩn bị nào là bàn chải đánh răng hay cả khăn lau mặt và khăn tắm riêng cho cô. Dù sao cái khăn lúc tối cô quấn lên người cũng là chiếc khăn dự phòng của anh.
Chiếc đầm của cô đã được anh đem đi giặt sấy và xếp lại gọn gàng trên bồn nước. Bây giờ cô mới thấy thoải mái mà tắm, sau đó liền mặc bộ đầm cũ của mình lên. Điện thoại sạc đầy cũng được để lên đầu tủ, cô quay đi quay lại, mãi chẳng dám bước ra khỏi phòng. Bộ đồ trên người mình tuy rằng kín đáo nhưng rất bó sát, cô không dám gặp người khác.
Cô nhìn quanh phòng, đôi mắt trong trẻo dán lên một chiếc sơ mi xám khói được treo gọn gàng trên sào đồ cạnh máy giặt, cô tiến đến khoác nó lên người, cài một hai nút đầu mới thấy an tâm mà bước ra ngoài. Cô không liên lạc được với anh, chắc là anh đang bận họp nên cô chỉ có thể đi dạo xung quanh để tìm kiếm bóng dáng ấy chứ chẳng dám làm phiền ai.
Tư Hạ trở thành một con người hướng nội, cúi mặt đi dọc hành lang. Cô nghe thấy có tiếng bàn tán xì xầm to nhỏ sau lưng, chẳng có can đảm cô lại tiếp tục đi thật nhanh. Đến khi cảm nhận đầu mình va vào một cái gì đó truyền đến cảm giác đau đớn cô liền ôm đầu ngước mặt lên nhìn thử.
Là Bách Triết…
Cuối cùng cũng tìm ra được anh ấy rồi…
Trong lòng cô như vớ được vàng, dường như mọi sự rụt rè đều biến mất khi đứng trước mặt anh. Ánh mắt Bách Triết dần trở nên dịu dàng, lấy những lọn tóc dính trên mặt cô rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái. Hình như anh với mọi người vừa mới đi họp về, sau khi thấy anh ở đây, cô thấy rất nhiều đồng nghiệp với bộ đồ cảnh sát màu xanh đi ngang qua hai người họ.
Thậm chí còn có vài người bạn đồng nghiệp nhìn thấy anh với cô còn bước đến trêu chọc. Tư Hạ rụt mặt vào người anh, cô vẫn chưa thích nghi kịp với nơi này nên cảm thấy vẫn còn rất xa lạ.
- Hạ, sau này em không thấy anh trong phòng thì cứ chạy đến khu A rồi ngồi ghế đợi anh.
Giọng nói anh trầm ấm, bàn tay cứ xoa lấy đỉnh đầu cô một cách cẩn thận. Tư Hạ nũng nịu, cô cảm thấy hơi đói bụng. Bách Triết xoay người, để cô nép vào tấm lưng của mình rồi dẫn cô đi qua khu C để ăn sáng.
Anh mua cho cô một phần cơm suất đầy đủ dinh dưỡng và có cả thịt bò xào mà cô thích đem đến cho cô ăn. Tư Hạ ăn đến phồng cả hai bên má, lộ ra những tia máu đỏ hồng hào. Anh chống cằm, ngắm người con gái để mặt mộc này đang ăn ngon lành. Anh không dời mắt ra khỏi chiếc áo xám khói của mình đang ở trên người cô. Dường như nó rất rộng, cô phải rút tay áo lại mới dễ hoạt động, đuôi áo trải dài xuống tận hông.
Bách Triết mỉm cười nhìn cô một cái, trong lời nói có chút ngọt ngào:
- Em mặc chiếc áo này rất đẹp, em muốn nó là của em không?
Tư Hạ đang ăn phải khựng lại, nhìn xuống chiếc áo được ủi thẳng tấp rồi lại nhìn anh, cô khẽ lắc đầu, cố gắng nhai hết thức ăn trong miệng rồi mới cất lời:
- Không, em không cần nó, nhưng nếu sau này em có ở lại đây, em cũng rất muốn mặc nó, em cảm thấy nó rất đẹp.
Đôi má Tư Hạ căng phồng hết mức như muốn nổ tung, Bách Triết cứ nhìn chăm chăm không sao thoát ra được. Có le là do đói nên cô ăn tương đối nhanh hơn thường ngày, một tay cầm mâm cơm, một tay cầm muỗng nĩa chạy lon ton đến nơi dọn dẹp khay cơm. Bách Triết luôn dõi theo bóng dáng xa dần của Tư Hạ, khuôn miệng cứ đưa lên, trông anh rất dễ chịu so với thường nhật.
Tư Hạ không chú ý, sau khi đi đến nơi bỏ khay rồi lại nghe tiếng bàn tán xì xầm xung quanh. Dường như nó đang nói về cô hay sao đó. Tư Hạ cố gắng đi chạy qua các quầy thức ăn, đôi tai nhạy cảm lắng nghe các nhân viên bên trong cantin đang nói chuyện.
“Cô ta là ai vậy? Bách Triết rời đi gần 8 năm cũng vì cái chết của Tô Vy, bây giờ quay lại đây với một cô gái khác, nhắm chừng kém hơn chục tuổi, cậu ta quả thật là tra nam?”
“Nghe nói tối qua cô ta còn ở lại phòng của Bách Triết mà, nhìn xem, hai người họ đến mức độ cả đồ nhau cũng không ngại mặc nữa rồi, đúng thật là ấu trĩ.”
“Lúc trước nghe nói một hai hứa trước quan tài của Tô Vy là không có người mới, bây giờ lại làm sao đây?”
Từng bước chân chậm dần, chậm dần rồi đứng hẳn lại. Cô cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, không dám ngẩng mặt lên, lại càng không có dũng khí nói với bọn họ. Tư Hạ buồn bã quay về chỗ ngồi Bách Triết đang đợi sẵn, trong ánh mắt có chút sượng. Anh không phải là không nhận ra, mọi hành động của cô anh đều thấy rõ.
Bách Triết lấy trong túi ra một bịch kẹo dẻo nhỏ, giọng nói trầm ấm mang một chút ôn nhu truyền đến tai Tư Hạ.
- Cho em. Anh xin lỗi, lần đầu đến đây phải để em chịu thiệt thòi rồi.
Ánh mắt Tư Hạ long lên, tuy rằng cô uất ức, nhưng cô cũng rất hiểu chuyện. Dù sao cô bị nói xấu một thì anh bị nói xấu đến 10. Đối với cô mà nói, tuy rằng cô không chắc chắn anh đã một lòng với cô, nhưng cô vẫn luôn tin anh là một người nghiêm túc, không làm những việc như vậy.
Tư Hạ cầm chặt bịch kẹo dẻo, cô lấy hết dũng khí đứng dậy tiến đến quầy cantin, giả vờ đến mua một ít bánh quy. Đối diện với các nhân viên trung niên nhiều chuyện cách mình một tấm kính, bàn tay cô không kiềm chế được mà run rẩy vì lo lắng và sợ hãi.
- Chào các cô, con là Tư Hạ.
Cô cúi gập người chào hỏi lịch sự, sau khi đem ra một túi bánh quy nhỏ ra trước mặt, cô tranh thủ lúc đưa tiền liền nhỏ nhẹ cất tiếng:
- Nếu con làm gì không đúng, con xin lỗi các cô. Con biết mọi chuyện, kể cả chị Tô Vy nữa. Con mong các cô hãy suy xét cẩn thận rồi hãy nói về anh ấy. Các cô không biết anh ấy đã trải qua những gì đâu, vì thế nên con mong các cô sẽ đối xử nhẹ nhàng với ảnh hơn, con cảm ơn ạ.
Tư Hạ lại cúi đầu một lần nữa, trước sự bỡ ngỡ của mọi người, cô quay người trở lại bàn ăn, bàn tay vẫn run rẩy lạnh toát, cô đang che giấu sự sợ hãi của mình. Bách Triết mỉm cười một cái, đưa tay xoa lấy đầu cô rồi đưa cô về phòng. Bước ra khỏi cantin, anh quay ngoắt người lại, giơ ngón tay cái lên không trung nhìn về phía các cô nhân viên.
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch.
Bách Triết thừa biết tất cả mọi người ở đây chẳng ai là ghét bỏ anh và cô cả. Chỉ là anh muốn dùng cách này để khiến cô trở nên dạn dĩ hơn. Tư Hạ cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cầm lấy bịch kẹo dẻo vui vẻ cho vào miệng từng viên nhỏ như đứa con nít.
So vào mối quan hệ này, cô là thỏ, còn anh chính là con sói già đầy kinh nghiệm tình trường.
Ngày mai cô sẽ đến trường để quay trở lại học tập sau Tết, vì thế không thể ở đây cùng anh quá lâu, vì thế nên tối nay cô phải quay lại kí túc xá rồi. Bách Triết xử lí một ít công việc ngoài khu A, cô ngồi trên dãy ghế chờ cặm cụi vẽ tranh. Ở đây nhìn vào tưởng rất bình yên, thế nhưng vào bên trong lại rất náo nhiệt, hơn nữa còn làm việc ngày đêm. Cô nhìn xung quanh, mọi thứ đều được ngăn cách bởi nhiều lớp kính dày nên không thể nhìn rõ vai trò của nhiều người.
Nhưng có lẽ cô luôn luôn nhớ ban làm việc của anh.
Cảnh sát ngầm truy tố đường dây tội phạm quốc gia & quốc tế.
Bách Triết nhẹ nhàng gõ lên lớp cửa kính dày ngăn cách phòng tắm, dường như muốn hỏi cô điều gì đó để bầu không khí đỡ ngại ngùng, nhưng rồi phía bên kia có âm thanh vang lên.
Một giọng nói trong trẻo, xen lẫn vài sự e dè không được tự nhiên…
“Bách Triết, điện thoại em hết pin rồi, em không mang theo cục sạc.”
Anh lẳng lặng lắng nghe, sau đó liền mường tượng ra hãng điện thoại mà cô sử dụng. Tư Hạ đứng yên như đang chờ đợi điều gì đó. Phía bên ngoài vọng lại tiếng đóng cửa, cô đoán chắc anh đã ra khỏi phòng thì mới thở phào một cái.
Cánh cửa nhà tắm mở ra, hình dáng thanh mảnh ba vòng đầy đặn chỉ quấn trên người một chút khăn trắng, trên xương quai xanh vẫn còn vương vài giọt nước lạnh. Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt đầu khăn, từng bước chân rón rén chạy đi lung tung để tìm một bộ quần áo.
Cạch…
Cánh cửa phòng mở ra, Bách Triết cầm trên tay cục sạc điện thoại vừa mới đi mượn được bước vào. Cánh cửa vẫn chưa đóng lại, thậm chí còn có vài người qua lại hành lang dường như đang nói chuyện với bọn họ.
“Triết, chú em sung sức quá vậy, lịch trình luyện tập dày đặc như vậy mà còn có thể “làm việc” với bạn gái sao hả?”
Bách Triết đang nói chuyện xã giao với đồng nghiệp liền bất ngờ hướng ánh mắt về căn phòng vẫn chưa được đóng cửa. Đôi mắt anh liền hiện rõ vẻ giật mình hoảng hốt, nhanh chóng bước vào phòng đóng chặt cửa lại. Bóng dáng Tư Hạ vẫn còn bất ngờ nên chỉ có thể ngồi sụp người xuống che chắn ở một góc tủ.
Anh nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nhẹ nhàng tiến đến cạnh hình bóng người con gái đang ụp mặt xuống hai đầu gối ngại ngùng rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Em, em đến tủ đồ của anh gần giường rồi lựa đồ mặc đi. Anh, anh đi ra ngoài canh cửa cho em cũng được.
Cô ngẩng đầu, nhìn cái dáng vẻ che giấu sự ngại ngùng của anh mà đỏ mặt. Với cái bộ dạng này của cô trong ngày đầu hẹn hò có phải là hư hỏng lắm không hả…
Bờ lưng cao lớn bước ra phòng, in hằn lên cánh cửa kính một dáng người cao lớn bên ngoài khiến cô có chút an tâm. Tư Hạ bước đến tủ đồ, mở hộc tủ gỗ ra, mùi hương nước xả vải quen thuộc của anh thoang thoảng vào mũi, cô lật từng bộ lên, rồi dừng lại ở một chiếc áo thun đen đơn giản không có họa tiết.
Trong hoàn cảnh như thế này làm sao mà cô có thể kén cá chọn canh được chứ…
Cô vớ được bộ đồ nghiêm chỉnh rồi lại chạy nhanh vào nhà vệ sinh để thay đồ. Tư Hạ chật vật dùng dây thun buộc cái quần sọt của anh lại. Tuy rằng eo anh cũng không đến nổi quá lớn, nhưng đối với cô cái quần quá rộng, vì thế nên chỉ có cách buộc lại để trở nên hoàn chỉnh.
Bộ dạng nhỏ nhắn của cô sau khi mặc bộ đồ của anh vào lại rộng thùng thình như một người tí hon, tự nhìn mình trong gương cô cũng phụt cười vài lần.
Bách Triết đứng dựa lưng ngoài cửa chờ đợi, mãi khi nghe thấy tiếng nói của cô vọng vào anh mới nhanh chóng bước vào phòng. Đôi mắt anh sâu hút, nhìn người con gái ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa liền bật cười một cái thật lớn. Anh tiến đến xoa đầu cô một cái, sau đó đi đến giường ngủ để sắp xếp lại một chút, hơn 15 phút sau anh mới cất giọng:
- Hạ, qua đây.
Tư Hạ nghe thấy liền như một con mèo nhỏ chạy nhanh lại giường. Bách Triết đem túi xách của cô đặt trên tủ đầu giường, sau đó liền nói cô sẽ ngủ trên giường. Tư Hạ thắc mắc, chưa kịp suy nghĩ thì miệng đã mấp máy hỏi anh sẽ ngủ ở đâu.
Bách Triết cười khẩy một cái, bàn tay anh chỉ sang bên cạnh chỗ ngủ anh sắp xếp cho cô rồi lời nói có chút trêu ghẹo.
- Anh ngủ ở đây, cạnh em.
Tư Hạ lại ngượng ngùng đến đỏ cả tai, chỉ cứng nhắc nằm xuống giường, nghiêng người dùng chăn che hết nửa gương mặt. Bách Triết chỉ mãi lo nhìn ngắm cô, nhưng rồi lại trấn an cô hãy thoải mái ngủ trước, anh còn xử lí một ít công việc nên sẽ ngồi ở sofa để làm việc đến muộn mới có thể nghỉ lưng.
Điện thoại cô để trên tủ đã được cắm sạc, Tư Hạ lăn qua lộn lại không sao ngủ được, có lẽ là vì cô hơi khó tính, không quen ngủ lạ chỗ. Cô cứ đưa mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú làm việc bằng máy tính và tài liệu trên bàn. Tư Hạ lụi cụi bước xuống giường, ngồi co ro một góc nhìn ngắm anh đang làm việc chăm chú.
Đồng hồ điểm 11 giờ…
Bách Triết xoay nhẹ cổ, dùng tay day day mi tâm rồi sắp xếp đồ đạc đứng dậy, vừa định trở về giường ngủ thì đã thấy cô đang ngủ gật cạnh tủ sách ngăn cách giường ngủ và phòng khách, anh hơi nheo mắt khó chịu. Tiện tay tắt ngọn đèn cuối cùng còn sáng trong phòng, rồi bế cô trở lại giường ngủ.
Tối nay trời khá nóng, tuy rằng trong phòng đã bật điều hòa nhưng anh không tài nào ngủ được. Có thể một phần do có cô đang nằm bên cạnh nên anh không dám quơ tay múa chân. Bách Triết ngồi dậy, tiện tay tháo chiếc áo phông đang mặc trên người, lộ rõ các múi cơ săn chắc, khiến anh cảm thấy mát mẻ hơn được một chút.
Anh định bước xuống giường ra ngoài hành lang hút một điếu thuốc để thấy dễ chịu hơn, nhưng rồi lại bị bàn tay mềm mại giữ chặt hông lại. Tư Hạ đã say giấc, cô trở mình, rồi lấy tay ôm lấy người anh. Không muốn phá hoại giấc ngủ ngon của cô, anh chỉ có thể cẩn trọng nằm xuống giường, ngắm nghía gương mặt non nớt đó rồi dùng cánh tay to lớn của anh ôm chặt lấy eo cô.
Tư Hạ trong cơn mê màng không nhận ra điều gì, thấy anh ôm chặt mình cô lại càng rút vào lồng ngực anh, gương mặt gần như chạm sát vào bờ ngực rắn chắc của anh. Bách Triết nhếch mép sung sướng, anh tựa cằm vào đầu cô, hít lấy mùi dầu xả vương vấn trên tóc, cứ thế mà nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
____________________________________________________________________________________________
Tư Hạ bị tiếng ồn bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Cô vặn mình nằm trên giường thêm vài phút, cuối cùng mới ngồi dậy bước vào nhà tắm. Các đồ dùng cá nhân của cô anh đã dậy từ sớm để chuẩn bị nào là bàn chải đánh răng hay cả khăn lau mặt và khăn tắm riêng cho cô. Dù sao cái khăn lúc tối cô quấn lên người cũng là chiếc khăn dự phòng của anh.
Chiếc đầm của cô đã được anh đem đi giặt sấy và xếp lại gọn gàng trên bồn nước. Bây giờ cô mới thấy thoải mái mà tắm, sau đó liền mặc bộ đầm cũ của mình lên. Điện thoại sạc đầy cũng được để lên đầu tủ, cô quay đi quay lại, mãi chẳng dám bước ra khỏi phòng. Bộ đồ trên người mình tuy rằng kín đáo nhưng rất bó sát, cô không dám gặp người khác.
Cô nhìn quanh phòng, đôi mắt trong trẻo dán lên một chiếc sơ mi xám khói được treo gọn gàng trên sào đồ cạnh máy giặt, cô tiến đến khoác nó lên người, cài một hai nút đầu mới thấy an tâm mà bước ra ngoài. Cô không liên lạc được với anh, chắc là anh đang bận họp nên cô chỉ có thể đi dạo xung quanh để tìm kiếm bóng dáng ấy chứ chẳng dám làm phiền ai.
Tư Hạ trở thành một con người hướng nội, cúi mặt đi dọc hành lang. Cô nghe thấy có tiếng bàn tán xì xầm to nhỏ sau lưng, chẳng có can đảm cô lại tiếp tục đi thật nhanh. Đến khi cảm nhận đầu mình va vào một cái gì đó truyền đến cảm giác đau đớn cô liền ôm đầu ngước mặt lên nhìn thử.
Là Bách Triết…
Cuối cùng cũng tìm ra được anh ấy rồi…
Trong lòng cô như vớ được vàng, dường như mọi sự rụt rè đều biến mất khi đứng trước mặt anh. Ánh mắt Bách Triết dần trở nên dịu dàng, lấy những lọn tóc dính trên mặt cô rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái. Hình như anh với mọi người vừa mới đi họp về, sau khi thấy anh ở đây, cô thấy rất nhiều đồng nghiệp với bộ đồ cảnh sát màu xanh đi ngang qua hai người họ.
Thậm chí còn có vài người bạn đồng nghiệp nhìn thấy anh với cô còn bước đến trêu chọc. Tư Hạ rụt mặt vào người anh, cô vẫn chưa thích nghi kịp với nơi này nên cảm thấy vẫn còn rất xa lạ.
- Hạ, sau này em không thấy anh trong phòng thì cứ chạy đến khu A rồi ngồi ghế đợi anh.
Giọng nói anh trầm ấm, bàn tay cứ xoa lấy đỉnh đầu cô một cách cẩn thận. Tư Hạ nũng nịu, cô cảm thấy hơi đói bụng. Bách Triết xoay người, để cô nép vào tấm lưng của mình rồi dẫn cô đi qua khu C để ăn sáng.
Anh mua cho cô một phần cơm suất đầy đủ dinh dưỡng và có cả thịt bò xào mà cô thích đem đến cho cô ăn. Tư Hạ ăn đến phồng cả hai bên má, lộ ra những tia máu đỏ hồng hào. Anh chống cằm, ngắm người con gái để mặt mộc này đang ăn ngon lành. Anh không dời mắt ra khỏi chiếc áo xám khói của mình đang ở trên người cô. Dường như nó rất rộng, cô phải rút tay áo lại mới dễ hoạt động, đuôi áo trải dài xuống tận hông.
Bách Triết mỉm cười nhìn cô một cái, trong lời nói có chút ngọt ngào:
- Em mặc chiếc áo này rất đẹp, em muốn nó là của em không?
Tư Hạ đang ăn phải khựng lại, nhìn xuống chiếc áo được ủi thẳng tấp rồi lại nhìn anh, cô khẽ lắc đầu, cố gắng nhai hết thức ăn trong miệng rồi mới cất lời:
- Không, em không cần nó, nhưng nếu sau này em có ở lại đây, em cũng rất muốn mặc nó, em cảm thấy nó rất đẹp.
Đôi má Tư Hạ căng phồng hết mức như muốn nổ tung, Bách Triết cứ nhìn chăm chăm không sao thoát ra được. Có le là do đói nên cô ăn tương đối nhanh hơn thường ngày, một tay cầm mâm cơm, một tay cầm muỗng nĩa chạy lon ton đến nơi dọn dẹp khay cơm. Bách Triết luôn dõi theo bóng dáng xa dần của Tư Hạ, khuôn miệng cứ đưa lên, trông anh rất dễ chịu so với thường nhật.
Tư Hạ không chú ý, sau khi đi đến nơi bỏ khay rồi lại nghe tiếng bàn tán xì xầm xung quanh. Dường như nó đang nói về cô hay sao đó. Tư Hạ cố gắng đi chạy qua các quầy thức ăn, đôi tai nhạy cảm lắng nghe các nhân viên bên trong cantin đang nói chuyện.
“Cô ta là ai vậy? Bách Triết rời đi gần 8 năm cũng vì cái chết của Tô Vy, bây giờ quay lại đây với một cô gái khác, nhắm chừng kém hơn chục tuổi, cậu ta quả thật là tra nam?”
“Nghe nói tối qua cô ta còn ở lại phòng của Bách Triết mà, nhìn xem, hai người họ đến mức độ cả đồ nhau cũng không ngại mặc nữa rồi, đúng thật là ấu trĩ.”
“Lúc trước nghe nói một hai hứa trước quan tài của Tô Vy là không có người mới, bây giờ lại làm sao đây?”
Từng bước chân chậm dần, chậm dần rồi đứng hẳn lại. Cô cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, không dám ngẩng mặt lên, lại càng không có dũng khí nói với bọn họ. Tư Hạ buồn bã quay về chỗ ngồi Bách Triết đang đợi sẵn, trong ánh mắt có chút sượng. Anh không phải là không nhận ra, mọi hành động của cô anh đều thấy rõ.
Bách Triết lấy trong túi ra một bịch kẹo dẻo nhỏ, giọng nói trầm ấm mang một chút ôn nhu truyền đến tai Tư Hạ.
- Cho em. Anh xin lỗi, lần đầu đến đây phải để em chịu thiệt thòi rồi.
Ánh mắt Tư Hạ long lên, tuy rằng cô uất ức, nhưng cô cũng rất hiểu chuyện. Dù sao cô bị nói xấu một thì anh bị nói xấu đến 10. Đối với cô mà nói, tuy rằng cô không chắc chắn anh đã một lòng với cô, nhưng cô vẫn luôn tin anh là một người nghiêm túc, không làm những việc như vậy.
Tư Hạ cầm chặt bịch kẹo dẻo, cô lấy hết dũng khí đứng dậy tiến đến quầy cantin, giả vờ đến mua một ít bánh quy. Đối diện với các nhân viên trung niên nhiều chuyện cách mình một tấm kính, bàn tay cô không kiềm chế được mà run rẩy vì lo lắng và sợ hãi.
- Chào các cô, con là Tư Hạ.
Cô cúi gập người chào hỏi lịch sự, sau khi đem ra một túi bánh quy nhỏ ra trước mặt, cô tranh thủ lúc đưa tiền liền nhỏ nhẹ cất tiếng:
- Nếu con làm gì không đúng, con xin lỗi các cô. Con biết mọi chuyện, kể cả chị Tô Vy nữa. Con mong các cô hãy suy xét cẩn thận rồi hãy nói về anh ấy. Các cô không biết anh ấy đã trải qua những gì đâu, vì thế nên con mong các cô sẽ đối xử nhẹ nhàng với ảnh hơn, con cảm ơn ạ.
Tư Hạ lại cúi đầu một lần nữa, trước sự bỡ ngỡ của mọi người, cô quay người trở lại bàn ăn, bàn tay vẫn run rẩy lạnh toát, cô đang che giấu sự sợ hãi của mình. Bách Triết mỉm cười một cái, đưa tay xoa lấy đầu cô rồi đưa cô về phòng. Bước ra khỏi cantin, anh quay ngoắt người lại, giơ ngón tay cái lên không trung nhìn về phía các cô nhân viên.
Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch.
Bách Triết thừa biết tất cả mọi người ở đây chẳng ai là ghét bỏ anh và cô cả. Chỉ là anh muốn dùng cách này để khiến cô trở nên dạn dĩ hơn. Tư Hạ cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cầm lấy bịch kẹo dẻo vui vẻ cho vào miệng từng viên nhỏ như đứa con nít.
So vào mối quan hệ này, cô là thỏ, còn anh chính là con sói già đầy kinh nghiệm tình trường.
Ngày mai cô sẽ đến trường để quay trở lại học tập sau Tết, vì thế không thể ở đây cùng anh quá lâu, vì thế nên tối nay cô phải quay lại kí túc xá rồi. Bách Triết xử lí một ít công việc ngoài khu A, cô ngồi trên dãy ghế chờ cặm cụi vẽ tranh. Ở đây nhìn vào tưởng rất bình yên, thế nhưng vào bên trong lại rất náo nhiệt, hơn nữa còn làm việc ngày đêm. Cô nhìn xung quanh, mọi thứ đều được ngăn cách bởi nhiều lớp kính dày nên không thể nhìn rõ vai trò của nhiều người.
Nhưng có lẽ cô luôn luôn nhớ ban làm việc của anh.
Cảnh sát ngầm truy tố đường dây tội phạm quốc gia & quốc tế.