Chương 57: Cảm giác được yêu lần đầu tiên
Tư Hạ ngồi trên chiếc BMW quen thuộc của Bách Triết, cô ngồi yên ngoan ngoãn. Hôm nay cô hơi mệt mỏi, không muốn nói chuyện nhiều. Có lẽ là vì tối qua cô không ngủ được, nên sáng nay cô dậy từ rất sớm và cảm thấy có chút đau đầu khó chịu. Bách Triết dường như nhận ra sắc mặt cô không tốt, vừa đến chiếc đèn đỏ đầu tiên liền ân cần đưa gối cho cô rồi cất giọng:
- Phòng của anh khiến em không thoải mái? Anh thấy em ngủ rất ít.
Tư Hạ xoa xoa thái dương, cô chỉ nhẹ lắc đầu. Trong lời nói có chút mềm yếu.
- Em mới đến lần đầu thôi, nên em lạ chỗ không ngủ được. Có thể những lần sau sẽ tốt hơn.
Cô nở nụ cười nhẹ cho anh an tâm, nhưng rồi chỉ trong tích tắc cô cũng thiếp đi trên xe anh. Nghĩ mà xem, có lẽ anh lái xe rất tốt cũng như xe của anh rất thoải mái cô mới dễ dàng ngủ ngon đến vậy. Bách Triết không làm ồn, chỉ đưa tay bật những bài nhạc cô thích vang vọng trên xe để cô thấy dễ ngủ hơn.
Khi ở bên cạnh anh cô cảm thấy rất yên lòng. Dù sao thì anh cũng lớn hơn cô, kinh nghiệm nhiều hơn cô, còn có thể xem là một người anh nuôi. Thật sự không cần phải làm mọi việc để được yêu thương nữa cũng đã khiến cô nhẹ nhõm rất nhiều rồi.
Trong giấc mơ, Tư Hạ vô thức xoa xoa chiếc vòng tay màu đỏ đậm trên cổ tay trái rồi lại nghịch ngợm đưa bàn tay ra khỏi chăn để dò tìm một cái gì đó.
- Ưm…tay.
Bách Triết nghe thấy tiếng cô nói mớ liền phì cười một cái. Anh đưa tay trái ra khỏi vô lăng rồi hướng về phía bàn tay đang mò tìm của cô. Tư Hạ thỏa mãn mỉm cười, cầm chặt lấy bàn tay to lớn của anh, nâng niu nó bằng hai bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của mình áp vào má.
Bách Triết không lo lắng, anh du học ở Mỹ đến nay bằng lái xe anh cũng đã giữ tròn trĩnh 11 năm. Các kỹ năng lái xe bằng một tay không đến nổi tệ. Tư Hạ rất giỏi trong việc sử dụng giác quan thứ 6, chỉ gần đến kí túc xá cô đã mơ màng tỉnh dậy.
Cô vặn mình, đôi mắt lười nhác nhìn xung quanh. Cô không muốn quay về kí túc xá, lại càng không muốn rời xa anh. Cảm nhận một chút, cô cảm thấy ấm nóng trong lòng bàn tay liền nhìn xuống. Bàn tay phải đeo chiếc vòng đỏ thẫm được cô nắm gọn gàng trong hai lòng bàn tay.
Tư Hạ ngại ngùng rụt tay lại, nhìn trúng ánh mắt thâm tình của anh bên cạnh liền đỏ mặt. Bách Triết cười rất tươi, lộ rõ đồng tiền lún sâu vào má. Chiếc xe đã dừng lại tại cổng kí túc xá từ bao giờ, cô vẫn ngồi yên nhìn về phía anh đang bấm điện thoại để xử lí chút công việc.
- Anh đẹp lắm sao? Em nhìn anh 12 phút 43 giây rồi đó.
Tư Hạ giật mình như con mèo ăn vụng bị bắt bài, ánh mắt vụng về hướng về phía khác như thể đang né tránh anh. Bách Triết đôi mắt vẫn dán chặt vào những dòng tin nhắn liên hồi từ Cục Cảnh Sát nhưng vẫn vui vẻ chọc ghẹo cô khiến cô gượng đỏ mặt.
Bách Triết đưa cổ tay phải mình gần sát lại cánh tay trái của cô. Tư Hạ bất giác nhìn xuống, ngắm nghía thật kĩ rồi mới vô tư nói:
- Bách Triết à, anh nhìn xem, cổ tay anh to hơn em gần 3 lần, mà khoan đã…
Cô dường như nhận ra điều gì đó, kéo nhẹ cổ tay áo sơ mi anh lên phía trên, lộ ra chi chít những vết bầm xanh tím chằn chịt khắp cánh tay, Tư Hạ bất ngờ giương mắt về phía anh. Bách Triết không nói, chỉ khẽ xoa đầu cô một cái như muốn trấn an cô gái nhỏ bên cạnh.
- Mấy vết này chỉ cần vài ngày là khỏi. Anh tập luyện thể chất phải học dùng côn đánh vào tay để tạo cơ, em đừng lo, anh không sao đâu.
Tư Hạ lộ rõ nét mặt vừa lo lắng vừa tức giận. Nhìn vết bầm cô cũng nghĩ được lực đánh rất mạnh, sao anh có thể chịu đựng được chứ. Cô cảm thấy có tiếp tục nói lý với anh thì anh cũng chẳng thèm tiếp thu. Thì ra người đàn ông 30 tuổi hiểu chuyện vậy cũng có lúc vô lý. Tư Hạ nhìn vẻ mặt cố chấp của anh rồi lại bất lực mở cửa bước ra khỏi xe. Bách Triết cười bất lực đi theo sau lưng kéo chặt bàn tay cô lại.
- Em chưa tạm biệt anh mà đã về rồi à? Sau khi về rồi không gặp được anh nữa đâu đó.
Tư Hạ bị anh chọc ghẹo đến nghẹn cứng cổ họng, chỉ giận dữ xoay người đối diện với cơ thể to lớn của anh. Bách Triết ôn nhu đưa tay vén những lọn tóc dính trên mặt cô, ánh mắt thâm tình đắm đuối nhìn thẳng vào hai con người bé nhỏ đang run rẩy.
Anh cúi người ôm chằm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, xoa xoa bờ lưng mềm mại không thể che giấu sau chiếc đầm hai dây mỏng tanh. Tư Hạ bất ngờ đến đờ người, các ngón tay đột nhiên lạnh buốt đến thấu xương, chẳng thể cử động linh hoạt. Bách Triết càng ngày càng ôm chặt, đầu anh gập xuống, đầu mũi cảm nhận mùi hương sữa tắm của anh trên cơ thể cô.
- Anh sẽ không sao đâu mà. Thật đó…
Dòng điện chạy dài từ đỉnh đầu lan đến khắp ngóc ngách trong cơ thể cô. Tư Hạ cảm nhận toàn thân ấm áp, kể cả nhịp tim người đối diện đập mạnh như sấm cô cũng nghe thấy rõ. Phút chốc dường như cô cảm thấy sự yêu thương cô chưa từng được trải nghiệm.
Một người cô yêu bao năm lại cùng người cô tin tưởng nhất lừa dối cô…
Một gia đình vẫn ngấm ngầm trọng nam khinh nữ, cổ hủ đến gia trưởng…
Dường như cô không tin mình lại có được hạnh phúc trong tầm tay dễ dàng như vậy.
Tư Hạ nhìn chằm chằm hình dáng người đàn ông đổ sầm vào người mình một cách trân trọng, bản thân cô liền rất hạnh phúc.
- Em sẽ đi tìm anh, đừng bỏ rơi em là được…
Tư Hạ nhẹ nhàng xoa lưng anh. Cô cảm giác thời gian như ngưng đọng, cho dù có có gắng đến mấy cũng không rời khỏi lồng ngực anh được.
- Ả, là Tư Hạ hả?
Đột nhiên phía trước có tiếng gọi tên cô rất to, vọng đến như một mũi tên. Tư Hạ ngạc nhiên mở to mắt, theo phản xạ đẩy mạnh Bách Triết ra phía trước rồi cúi gầm mặt, dùng tóc che gương mặt của mình lại.
Bội Ngọc lon ton chạy đến như bắt được vàng, muốn tận tay bắt cặp đôi cơ hội này. Mái tóc cô được vén lên, Bội Ngọc cười phá lên một cái rồi nhìn tình huống trước mặt, liếc qua ngó lại Tư Hạ và Bách Triết, sau đó liền hỏi:
- Hai người quen nhau khi nào đấy? Lại còn thừa cơ hội nghỉ Tết chưa xong đã ôm ấp nhau trước cổng trường.
Tư Hạ như bị một luồng điện đánh từ đỉnh đầu xuống tới bàn chân, cô cười gượng mấp máp miệng phủ nhận nhưng lại bị giọng nói cao ngạo phía trước chặn lại.
- Chúng tôi công khai đến mức đó rồi mà em còn muốn xác nhận nữa ư?
Tư Hạ tròn mắt quay phắt về phía người đàn ông trước mặt đang nở một nụ cười thỏa mãn. Lập tức Bội Ngọc không nói cũng chẳng rằng liền nhanh chóng kéo tay Tư Hạ đi vào kí túc xá một cách vui sướng. Bách Triết vẫn đứng đó, đợi đến khi không còn thấy bóng dáng cô gái nhỏ phía trước nữa thì mới quay đầu trở vào xe.
- Này này, cậu bạn thân yêu quý, tôi còn tưởng cậu sẽ bặt âm vô tín với thế giới luôn rồi đấy chứ?
Bách Triết đưa mắt về phía người đàn ông đang dựa lưng vào chiếc xế hộp màu trắng sang trọng gần đó, một nụ cười dư thừa cũng không có.
- Ây da, mày xem lại mày xem, với con bé đó thì cứ cười như một thằng ngốc, với tao mặt mày như tao lấy hết sổ gạo của mày vậy.
Bách Triết chỉ cười nhẹ một cái, sau đó liền lái xe đi thật nhanh. Trạch Niên nhìn thấy liền lấy xe lái nối đuôi theo sau.
______________________________________________________
Tư Hạ ngồi đối mặt với Bội Ngọc, từ khi nào Nghiên Nghiên trở về kí túc xá cũng đã ngồi bên cạnh cô bạn như đang thẩm vấn cô vậy. Tư Hạ hoang mang đến nổi chẳng dám thở mạnh, chỉ có thể trả lời từng câu hỏi một của hai cô bạn thân.
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
- Chỉ mới có 1 tuần thôi.
“Mập mờ với nhau từ khi nào?”
- Từ lúc trước khi hết hạn làm thỉnh giảng của anh ấy thì phải.
“Cái vòng tay này là thế nào?”
- Anh ấy mua vòng cầu duyên cho tao và anh ấy lúc tao đi chùa dưới quê.
Cả một tiếng đồng hồ trôi qua, Tư Hạ ấp úng ngập ngùng chẳng nói một cây đầy đủ hoàn chỉnh. Cuối cùng lại được cuộc gọi của Bách Triết gọi đến cắt đứt, cô theo phản xạ cầm ngay điện thoại định đi ra ngoài nghe máy thì bị tay Bội Ngọc giữ lại.
- Ngồi đây nghe đi, tao muốn đánh giá anh ta trước khi giao mày cho anh ta cả đời.
Nghiên Nghiên khoanh tay trước ngực cất lời, song đẩy cặp kính dày đăng trề xuống cánh mũi lên. Bội Ngọc gật gù đồng ý. Bất giác cô cũng ngồi lại đặt điện thoại của mình xuống bàn rồi bấm loa ngoài.
“Tư Hạ, em đã về đến phòng kí túc xá chưa?”
Giọng nói trầm ấm từ chiếc điện thoại nhỏ trên mặt bàn vang lên, cô phút chốc đỏ mặt chỉ khẽ “Ừm” một tiếng từ sâu trong cổ họng. Bách Triết giữ hơi thở đều đặn, chầm chậm nói chuyện với cô.
“Lúc nãy sau khi em vào cổng, anh đã cùng Trạch Niên bạn anh đến quán rượu nói chuyện một chút, đã lâu rồi anh vẫn chưa gặp nó.”
Tư Hạ gật đầu, cô cũng chẳng hiểu vì sao anh lại nói việc này với cô. Nghiên Nghiên nghiêng đầu, nói thầm vào tai Tư Hạ, bảo cô hãy hỏi anh có đang say hay không. Cô rụt rè suy nghĩ, cuối cùng cũng dám cất lời.
“Không! Anh vẫn đang rất tỉnh táo. Anh không thường hay uống rượu, chỉ là cậu ta có hơi càu nhàu vì say…”
Đầu dây bên kia thật sự vang vọng lại tiếng cười giỡn rồi khóc lóc thảm thiết của một người đàn ông khác. Cô không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng bảo anh hãy nghỉ ngơi sớm. Bách Triết cũng rất ôn nhu khuyên nhủ cô hãy ngủ sớm và chăm sóc sức khỏe bản thân thật tốt, sẽ rất nhanh anh sẽ gặp lại cô.
Tư Hạ vừa tắt máy đã có bốn con người nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Nghiên Nghiên xúc động đến rưng rưng nước mắt, cuối cùng cô cũng đã từng bỏ được cái tên bỉ ổi kia để chấp nhận tình yêu mới rồi.
Bội Ngọc gật gù mím môi cảm thán trong lòng, cuối cùng cũng có người để cậu ấy tin tưởng giao cô cho anh ta cả đời rồi. Cậu ấy ngồi thẳng người dậy, chuẩn bị nói gì đó với Tư Hạ lại bị tiếng điện thoại cắt ngang, trong phút chốc Bội Ngọc lại lỡ tay bật loa ngoài.
- Ai vậy?
“Trời ơi, đến cả lúc say xỉn mà tao cũng gọi nhầm cho người lạ nữa nè Bách Triết.”
Bội Ngọc vừa nghe đến giọng nói của Trạch Niên liền xù lông đứng phắc dậy rời khỏi phòng để nghe điện thoại.
“Có lầm đâu chứ? Có lưu số trong danh bạ cơ mà, mày vừa đổi biệt danh cho chị gái rồi à? Sao lại là “Đanh đá” vậy?”
“Tao nhớ mẹ quá đi mất…”
Trong đầu Bội Ngọc liền hiện lên cuộc nói chuyện giữa Trạch Niên và cậu ấy lúc đón Giao Thừa, lặng người đi một hồi sau đó mới khụt khịt chỉnh lại giọng nói.
- Niên Niên…con uống rượu sao?
Phía đầu dây bên kia im bặt, phút chốc lại tràn ngập tiếng khóc lóc thảm thiết uất ức liên tục.
"Con nhớ mẹ quá…nhớ mẹ lắm…’’
- Niên Niên trễ rồi, về nhà ngủ sớm đi.
Bội Ngọc không muốn tiếp lời thêm, chỉ thô lỗ tắt máy. Trạch Niên mơ hồ gào thét ôm chặt lấy Bách Triết như thất tình, chỉ thấy gương mặt anh lạnh tanh như nước đá, vừa chuyển khoản tiền theo mã QR liền vác cậu bạn qua hàng ghế phụ chở về nhà.
Bội Ngọc mở cửa bước vào phòng, liền thấy ánh mắt nghi ngờ từ Tư Hạ và Nghiên Nghiên làm cho lạnh cả sống lưng. Cuối cùng mới ngồi lại kể lại toàn bộ câu chuyện từ lúc gặp được Trạch Niên cho đến hiện tại.
Nghiên Nghiên bĩu môi, chỉ thầm trách bản thân thật là xui rủi, không có tình yêu gần 20 năm mà còn phải ngồi nghe hai con ngốc vừa kể chuyện tình cảm của mình vừa cười như chập điện. Cậu ấy vẫn đinh ninh tư tưởng sống, càng đến trễ tức là người dành cho mình càng hoàn hảo.
Một mớ giấy tờ tràn ngập cái bàn chung của cả phòng được chiếm lấy bởi Nghiên Nghiên, cậu ấy nhìn quanh Bội Ngọc đang mệt mỏi ghi âm tin nhắn gửi cho Trạch Niên để anh ấy sẽ đọc sau khi anh ấy tỉnh rượu. Còn Tư Hạ lại cứ cười tủm tỉm nghe cái đoạn ghi âm mà Bách Triết đã gửi cho cô. Cậu ấy lắc đầu ngao ngán, mặc dù câu jaays cảm thấy có chút buồn bã nhưng vẫn không nỡ phá đi cảm xúc đầu tiên mà hai người họ lần đầu được trải nghiệm khi yêu.
- Phòng của anh khiến em không thoải mái? Anh thấy em ngủ rất ít.
Tư Hạ xoa xoa thái dương, cô chỉ nhẹ lắc đầu. Trong lời nói có chút mềm yếu.
- Em mới đến lần đầu thôi, nên em lạ chỗ không ngủ được. Có thể những lần sau sẽ tốt hơn.
Cô nở nụ cười nhẹ cho anh an tâm, nhưng rồi chỉ trong tích tắc cô cũng thiếp đi trên xe anh. Nghĩ mà xem, có lẽ anh lái xe rất tốt cũng như xe của anh rất thoải mái cô mới dễ dàng ngủ ngon đến vậy. Bách Triết không làm ồn, chỉ đưa tay bật những bài nhạc cô thích vang vọng trên xe để cô thấy dễ ngủ hơn.
Khi ở bên cạnh anh cô cảm thấy rất yên lòng. Dù sao thì anh cũng lớn hơn cô, kinh nghiệm nhiều hơn cô, còn có thể xem là một người anh nuôi. Thật sự không cần phải làm mọi việc để được yêu thương nữa cũng đã khiến cô nhẹ nhõm rất nhiều rồi.
Trong giấc mơ, Tư Hạ vô thức xoa xoa chiếc vòng tay màu đỏ đậm trên cổ tay trái rồi lại nghịch ngợm đưa bàn tay ra khỏi chăn để dò tìm một cái gì đó.
- Ưm…tay.
Bách Triết nghe thấy tiếng cô nói mớ liền phì cười một cái. Anh đưa tay trái ra khỏi vô lăng rồi hướng về phía bàn tay đang mò tìm của cô. Tư Hạ thỏa mãn mỉm cười, cầm chặt lấy bàn tay to lớn của anh, nâng niu nó bằng hai bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của mình áp vào má.
Bách Triết không lo lắng, anh du học ở Mỹ đến nay bằng lái xe anh cũng đã giữ tròn trĩnh 11 năm. Các kỹ năng lái xe bằng một tay không đến nổi tệ. Tư Hạ rất giỏi trong việc sử dụng giác quan thứ 6, chỉ gần đến kí túc xá cô đã mơ màng tỉnh dậy.
Cô vặn mình, đôi mắt lười nhác nhìn xung quanh. Cô không muốn quay về kí túc xá, lại càng không muốn rời xa anh. Cảm nhận một chút, cô cảm thấy ấm nóng trong lòng bàn tay liền nhìn xuống. Bàn tay phải đeo chiếc vòng đỏ thẫm được cô nắm gọn gàng trong hai lòng bàn tay.
Tư Hạ ngại ngùng rụt tay lại, nhìn trúng ánh mắt thâm tình của anh bên cạnh liền đỏ mặt. Bách Triết cười rất tươi, lộ rõ đồng tiền lún sâu vào má. Chiếc xe đã dừng lại tại cổng kí túc xá từ bao giờ, cô vẫn ngồi yên nhìn về phía anh đang bấm điện thoại để xử lí chút công việc.
- Anh đẹp lắm sao? Em nhìn anh 12 phút 43 giây rồi đó.
Tư Hạ giật mình như con mèo ăn vụng bị bắt bài, ánh mắt vụng về hướng về phía khác như thể đang né tránh anh. Bách Triết đôi mắt vẫn dán chặt vào những dòng tin nhắn liên hồi từ Cục Cảnh Sát nhưng vẫn vui vẻ chọc ghẹo cô khiến cô gượng đỏ mặt.
Bách Triết đưa cổ tay phải mình gần sát lại cánh tay trái của cô. Tư Hạ bất giác nhìn xuống, ngắm nghía thật kĩ rồi mới vô tư nói:
- Bách Triết à, anh nhìn xem, cổ tay anh to hơn em gần 3 lần, mà khoan đã…
Cô dường như nhận ra điều gì đó, kéo nhẹ cổ tay áo sơ mi anh lên phía trên, lộ ra chi chít những vết bầm xanh tím chằn chịt khắp cánh tay, Tư Hạ bất ngờ giương mắt về phía anh. Bách Triết không nói, chỉ khẽ xoa đầu cô một cái như muốn trấn an cô gái nhỏ bên cạnh.
- Mấy vết này chỉ cần vài ngày là khỏi. Anh tập luyện thể chất phải học dùng côn đánh vào tay để tạo cơ, em đừng lo, anh không sao đâu.
Tư Hạ lộ rõ nét mặt vừa lo lắng vừa tức giận. Nhìn vết bầm cô cũng nghĩ được lực đánh rất mạnh, sao anh có thể chịu đựng được chứ. Cô cảm thấy có tiếp tục nói lý với anh thì anh cũng chẳng thèm tiếp thu. Thì ra người đàn ông 30 tuổi hiểu chuyện vậy cũng có lúc vô lý. Tư Hạ nhìn vẻ mặt cố chấp của anh rồi lại bất lực mở cửa bước ra khỏi xe. Bách Triết cười bất lực đi theo sau lưng kéo chặt bàn tay cô lại.
- Em chưa tạm biệt anh mà đã về rồi à? Sau khi về rồi không gặp được anh nữa đâu đó.
Tư Hạ bị anh chọc ghẹo đến nghẹn cứng cổ họng, chỉ giận dữ xoay người đối diện với cơ thể to lớn của anh. Bách Triết ôn nhu đưa tay vén những lọn tóc dính trên mặt cô, ánh mắt thâm tình đắm đuối nhìn thẳng vào hai con người bé nhỏ đang run rẩy.
Anh cúi người ôm chằm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, xoa xoa bờ lưng mềm mại không thể che giấu sau chiếc đầm hai dây mỏng tanh. Tư Hạ bất ngờ đến đờ người, các ngón tay đột nhiên lạnh buốt đến thấu xương, chẳng thể cử động linh hoạt. Bách Triết càng ngày càng ôm chặt, đầu anh gập xuống, đầu mũi cảm nhận mùi hương sữa tắm của anh trên cơ thể cô.
- Anh sẽ không sao đâu mà. Thật đó…
Dòng điện chạy dài từ đỉnh đầu lan đến khắp ngóc ngách trong cơ thể cô. Tư Hạ cảm nhận toàn thân ấm áp, kể cả nhịp tim người đối diện đập mạnh như sấm cô cũng nghe thấy rõ. Phút chốc dường như cô cảm thấy sự yêu thương cô chưa từng được trải nghiệm.
Một người cô yêu bao năm lại cùng người cô tin tưởng nhất lừa dối cô…
Một gia đình vẫn ngấm ngầm trọng nam khinh nữ, cổ hủ đến gia trưởng…
Dường như cô không tin mình lại có được hạnh phúc trong tầm tay dễ dàng như vậy.
Tư Hạ nhìn chằm chằm hình dáng người đàn ông đổ sầm vào người mình một cách trân trọng, bản thân cô liền rất hạnh phúc.
- Em sẽ đi tìm anh, đừng bỏ rơi em là được…
Tư Hạ nhẹ nhàng xoa lưng anh. Cô cảm giác thời gian như ngưng đọng, cho dù có có gắng đến mấy cũng không rời khỏi lồng ngực anh được.
- Ả, là Tư Hạ hả?
Đột nhiên phía trước có tiếng gọi tên cô rất to, vọng đến như một mũi tên. Tư Hạ ngạc nhiên mở to mắt, theo phản xạ đẩy mạnh Bách Triết ra phía trước rồi cúi gầm mặt, dùng tóc che gương mặt của mình lại.
Bội Ngọc lon ton chạy đến như bắt được vàng, muốn tận tay bắt cặp đôi cơ hội này. Mái tóc cô được vén lên, Bội Ngọc cười phá lên một cái rồi nhìn tình huống trước mặt, liếc qua ngó lại Tư Hạ và Bách Triết, sau đó liền hỏi:
- Hai người quen nhau khi nào đấy? Lại còn thừa cơ hội nghỉ Tết chưa xong đã ôm ấp nhau trước cổng trường.
Tư Hạ như bị một luồng điện đánh từ đỉnh đầu xuống tới bàn chân, cô cười gượng mấp máp miệng phủ nhận nhưng lại bị giọng nói cao ngạo phía trước chặn lại.
- Chúng tôi công khai đến mức đó rồi mà em còn muốn xác nhận nữa ư?
Tư Hạ tròn mắt quay phắt về phía người đàn ông trước mặt đang nở một nụ cười thỏa mãn. Lập tức Bội Ngọc không nói cũng chẳng rằng liền nhanh chóng kéo tay Tư Hạ đi vào kí túc xá một cách vui sướng. Bách Triết vẫn đứng đó, đợi đến khi không còn thấy bóng dáng cô gái nhỏ phía trước nữa thì mới quay đầu trở vào xe.
- Này này, cậu bạn thân yêu quý, tôi còn tưởng cậu sẽ bặt âm vô tín với thế giới luôn rồi đấy chứ?
Bách Triết đưa mắt về phía người đàn ông đang dựa lưng vào chiếc xế hộp màu trắng sang trọng gần đó, một nụ cười dư thừa cũng không có.
- Ây da, mày xem lại mày xem, với con bé đó thì cứ cười như một thằng ngốc, với tao mặt mày như tao lấy hết sổ gạo của mày vậy.
Bách Triết chỉ cười nhẹ một cái, sau đó liền lái xe đi thật nhanh. Trạch Niên nhìn thấy liền lấy xe lái nối đuôi theo sau.
______________________________________________________
Tư Hạ ngồi đối mặt với Bội Ngọc, từ khi nào Nghiên Nghiên trở về kí túc xá cũng đã ngồi bên cạnh cô bạn như đang thẩm vấn cô vậy. Tư Hạ hoang mang đến nổi chẳng dám thở mạnh, chỉ có thể trả lời từng câu hỏi một của hai cô bạn thân.
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
- Chỉ mới có 1 tuần thôi.
“Mập mờ với nhau từ khi nào?”
- Từ lúc trước khi hết hạn làm thỉnh giảng của anh ấy thì phải.
“Cái vòng tay này là thế nào?”
- Anh ấy mua vòng cầu duyên cho tao và anh ấy lúc tao đi chùa dưới quê.
Cả một tiếng đồng hồ trôi qua, Tư Hạ ấp úng ngập ngùng chẳng nói một cây đầy đủ hoàn chỉnh. Cuối cùng lại được cuộc gọi của Bách Triết gọi đến cắt đứt, cô theo phản xạ cầm ngay điện thoại định đi ra ngoài nghe máy thì bị tay Bội Ngọc giữ lại.
- Ngồi đây nghe đi, tao muốn đánh giá anh ta trước khi giao mày cho anh ta cả đời.
Nghiên Nghiên khoanh tay trước ngực cất lời, song đẩy cặp kính dày đăng trề xuống cánh mũi lên. Bội Ngọc gật gù đồng ý. Bất giác cô cũng ngồi lại đặt điện thoại của mình xuống bàn rồi bấm loa ngoài.
“Tư Hạ, em đã về đến phòng kí túc xá chưa?”
Giọng nói trầm ấm từ chiếc điện thoại nhỏ trên mặt bàn vang lên, cô phút chốc đỏ mặt chỉ khẽ “Ừm” một tiếng từ sâu trong cổ họng. Bách Triết giữ hơi thở đều đặn, chầm chậm nói chuyện với cô.
“Lúc nãy sau khi em vào cổng, anh đã cùng Trạch Niên bạn anh đến quán rượu nói chuyện một chút, đã lâu rồi anh vẫn chưa gặp nó.”
Tư Hạ gật đầu, cô cũng chẳng hiểu vì sao anh lại nói việc này với cô. Nghiên Nghiên nghiêng đầu, nói thầm vào tai Tư Hạ, bảo cô hãy hỏi anh có đang say hay không. Cô rụt rè suy nghĩ, cuối cùng cũng dám cất lời.
“Không! Anh vẫn đang rất tỉnh táo. Anh không thường hay uống rượu, chỉ là cậu ta có hơi càu nhàu vì say…”
Đầu dây bên kia thật sự vang vọng lại tiếng cười giỡn rồi khóc lóc thảm thiết của một người đàn ông khác. Cô không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng bảo anh hãy nghỉ ngơi sớm. Bách Triết cũng rất ôn nhu khuyên nhủ cô hãy ngủ sớm và chăm sóc sức khỏe bản thân thật tốt, sẽ rất nhanh anh sẽ gặp lại cô.
Tư Hạ vừa tắt máy đã có bốn con người nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Nghiên Nghiên xúc động đến rưng rưng nước mắt, cuối cùng cô cũng đã từng bỏ được cái tên bỉ ổi kia để chấp nhận tình yêu mới rồi.
Bội Ngọc gật gù mím môi cảm thán trong lòng, cuối cùng cũng có người để cậu ấy tin tưởng giao cô cho anh ta cả đời rồi. Cậu ấy ngồi thẳng người dậy, chuẩn bị nói gì đó với Tư Hạ lại bị tiếng điện thoại cắt ngang, trong phút chốc Bội Ngọc lại lỡ tay bật loa ngoài.
- Ai vậy?
“Trời ơi, đến cả lúc say xỉn mà tao cũng gọi nhầm cho người lạ nữa nè Bách Triết.”
Bội Ngọc vừa nghe đến giọng nói của Trạch Niên liền xù lông đứng phắc dậy rời khỏi phòng để nghe điện thoại.
“Có lầm đâu chứ? Có lưu số trong danh bạ cơ mà, mày vừa đổi biệt danh cho chị gái rồi à? Sao lại là “Đanh đá” vậy?”
“Tao nhớ mẹ quá đi mất…”
Trong đầu Bội Ngọc liền hiện lên cuộc nói chuyện giữa Trạch Niên và cậu ấy lúc đón Giao Thừa, lặng người đi một hồi sau đó mới khụt khịt chỉnh lại giọng nói.
- Niên Niên…con uống rượu sao?
Phía đầu dây bên kia im bặt, phút chốc lại tràn ngập tiếng khóc lóc thảm thiết uất ức liên tục.
"Con nhớ mẹ quá…nhớ mẹ lắm…’’
- Niên Niên trễ rồi, về nhà ngủ sớm đi.
Bội Ngọc không muốn tiếp lời thêm, chỉ thô lỗ tắt máy. Trạch Niên mơ hồ gào thét ôm chặt lấy Bách Triết như thất tình, chỉ thấy gương mặt anh lạnh tanh như nước đá, vừa chuyển khoản tiền theo mã QR liền vác cậu bạn qua hàng ghế phụ chở về nhà.
Bội Ngọc mở cửa bước vào phòng, liền thấy ánh mắt nghi ngờ từ Tư Hạ và Nghiên Nghiên làm cho lạnh cả sống lưng. Cuối cùng mới ngồi lại kể lại toàn bộ câu chuyện từ lúc gặp được Trạch Niên cho đến hiện tại.
Nghiên Nghiên bĩu môi, chỉ thầm trách bản thân thật là xui rủi, không có tình yêu gần 20 năm mà còn phải ngồi nghe hai con ngốc vừa kể chuyện tình cảm của mình vừa cười như chập điện. Cậu ấy vẫn đinh ninh tư tưởng sống, càng đến trễ tức là người dành cho mình càng hoàn hảo.
Một mớ giấy tờ tràn ngập cái bàn chung của cả phòng được chiếm lấy bởi Nghiên Nghiên, cậu ấy nhìn quanh Bội Ngọc đang mệt mỏi ghi âm tin nhắn gửi cho Trạch Niên để anh ấy sẽ đọc sau khi anh ấy tỉnh rượu. Còn Tư Hạ lại cứ cười tủm tỉm nghe cái đoạn ghi âm mà Bách Triết đã gửi cho cô. Cậu ấy lắc đầu ngao ngán, mặc dù câu jaays cảm thấy có chút buồn bã nhưng vẫn không nỡ phá đi cảm xúc đầu tiên mà hai người họ lần đầu được trải nghiệm khi yêu.