Chương : 180
Lúc này bỗng nhiên ở bên ngoài có truyền tới tiếng của thị vệ:
- Sứ giả Ký Châu Quách Đồ đại nhân tới.
Thanh âm vừa vang lên Tuân Du cùng với các phe ủng hộ Tào Tháo đều chấn động tinh thần, cảm thấy không ổn mà Đường Hoàng và phe ủng hộ Viên Thiệu mỗi người đều lộ ra vẻ vui mừng coi như thắng lợi sắp tới rồi.
Lưu Hiệp không nói nhiều lời nhanh chóng truyền hắn tiến đến, sau đó một nho giả tiến vào đây chính là Quách Đồ.
Người này tướng mạo gầy gò trang phục vừa vặn ở trên người có đầy phong độ của trí thức, cho thấy hắn bụng đầy kinh luân có chút phong lưu.
Chỉ thấy hắn tiến lên mấy bước hô to mà nói:
- Hạ quan Quách Đồ tham kiến ngô hoàng vạn tuế.
Lưu Hiệp hơi vui mừng thò tay lên mà nói:
- Quách ái khanh miễn lễ bình thân người đâu mau ban thưởng cho ngồi.
Quách Đồ tạ ơn nói:
- Tạ ngô hoàng vạn tuế.
Rồi sau đó hắn mới từ từ đứng lên từ trên mặt đất lui ra một bên nhìn chúng quan xung quanh nội đường.
Người hầu nhanh chóng mang tới một chiếc ghế lại thêm một chén rượu mời Quách Đồ ngồi xuống.
Lưu Hiệp thấy Quách Đồ đã ngồi vào vị trí thì mở miệng dò hỏi:
- Quách ái khanh phải chăng vừa tới Hoằng Nông?
Quách Đồ không dám lãnh đạm khom lễ nói:
- Bẩm bệ hạ hạ quan vừa tới Hoằng Nông nghe phong phanh thánh giá tới đây liền vội vàng tắm rửa thay quần áo vội vàng chạy tới, thánh thượng thứ tội cho hạ quan tới chậm.
Lông mày của Lưu Hiệp giãn ra trên mặt lộ ra vẻ tươi cười
- Quách ái khanh có tội gì?
Quách Đồ cung kính nói:
- Tạ bệ hạ long ân.Thanh âm của hắn dừng lại rồi nói tiếp;
- Khải tấu bệ hạ thần có chuyện muốn bẩm báo.
Lưu Hiệp hứng thú hỏi:
- Quách ái khanh có chuyện gì quan trọng mau mau nói.
cùng với Lưu Hiệp điềm nhiên không có chuyện gì thì Tuân Du Mãn Sủng đều cảm thấy bất ổn, bọn họ vốn cảm thấy mình chiếm ưu thế nhưng sau khi Quách Đồ tới khiến cho ưu thế của bọn họ biến mất vô tung vô ảnh, hơn nữa nhìn tình trạng thì thấy Viên Thiệu có không ít dã tâm với Hiến đế.
Quách Đồ bỗng nhiên cảm nhận thấy mấy đạo ánh mắt nhìn về phía mình, nhưng hắn vẫn thong dong trấn định mà nói:
- Bẩm bệ hạ, hạ quan từ Ký Châu mang theo tin mừng lớn, Công Tôn Toản đã bị Viên tướng quân tiêu diệt ở Dịch kinh, U Châu đã bình đinh nhìn xa ra Liêu Đông đặc lệnh cho hạ quan tới đây báo tin vui, hạ quan ngựa không dừng vó, trong này còn có cả thư do Viên tướng quân tự viết, mong thánh thượng xem qua.
Nói xong hắn lấy từ trong lồng ngực ra một phong thư, hai tay trình lên, một hoạn quan lập tức tiếp nhận rồi cung kính dâng cho hiến đế.
Chúng quan chấn động trong lòng, Công Tôn Toản thật sự đã bị diệt rồi sao? Viên Thiệu thật là lanh tay lẹ mắt chuyện này đã tăng thêm sức nặng của hắn trong lòng hoàng thượng nếu như hắn muốn hiệp thiên tử lệnh chư hầu mà nói, cơ hội thành công rất cao.
Mọi người ở dưới đường đều không tự chủ được mà nhìn về phía Hiến đế chỉ thấy tràng diện tĩnh mịnh một mảng, không đoán ra được bên trong thư viết gì, mà Mãn Sủng thì lo lắng vô cùng hai mắt nhìn Lưu Hiệp, thấy Lưu Hiệp lông mày mở ra trên mặt toát ra sự vui thích thì Mãn Sủng và Tuân Du cảm thấy lòng như rót xuống băng vậy.
Mà chúng quan tựa hồ minh bạch điều gìf đó tất cả lâm vào trầm tư vụng trộm tự định giá nên hành động thế nào, toàn bộ ở trong đường chỉ có hai người Chu Tuấn Mã Đằng là thờ ơ lạnh nhạt, những phản ứng trước mắt không qua nổi mắt bọn họ cả hai đều nở ra nụ cười nhàn nhạt, có những người như thế cũng khó trách nhà Hán rơi vào tình trạng suy vi như hiện tại.
Lưu Hiệp xem thư xong cuối cùng đặt lên bàn đầu lông mày không kìm chế được sự hưng phấn hai tay nắm chặt quyền lại cùng với Tuân Du âm trầm thì hiện tại tươi sáng khác biệt hắn cao hứng nói:
- Viên tướng quân thật là trung tâm như một vừa bình định nghịch tặc Công Tôn Toản ở U Châu nghe thấy Lý Quách phản loạn đã phái sứ giả tới đây, sau đó còn cho Khúc Nghĩa đại tướng đem binh mấy vạn tới, chuẩn bị bình định phản tặc phản công Trường An, đúng là xả giận cho trẫm sau này trẫm nhất định sẽ trọng thưởng Viên tướng quân.
Sau đó hắn không để ý đến vẻ mặt của chúng quan mà mê hoặc nói:
- Vừa rồi nghe Trương đại nhân nói, Tự Thụ bị người khác ám sát chuyện là thế nào/Đường Hoàng thấy hoàng đế đã phản ứng thì hơi cao hứng, liền tiến lên hành lễ tâm tình tăng vọt;
- Bẩm bệ hạ hôm qua trong đêm tặc nhân bỗng nhiên tập kích phóng hỏa giết người may mà Tự đại nhân cũng chỉ bị thương, tuy nhiên Quách đại nhân tới thật khiến cho kẻ chủ mưu lần này thất vọng.
Đường Hoàng từ đầu đến cuối vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Mãn Sủng, ý chỉ Tào Tháo hạ độc thủ.
Chúng quan cũng cảm thấy có đạo lý, nếu như Quách Đồ không tới, Mãn Sủng có thể chiếm thượng phong, nói không chừng có thể để cho Hiến Đế đi tới Hứa Xương Lạc Dương.
Lưu Hiệp hừ lạnh một tiếng trên khuôn mặt ngây thơ toát ra uy nghiêm nhàn nhạt, khiến cho bọn họ lạ lẫm không ngờ Hiến đế vô năng nhu nhược lại có khí thế như vậy mặc dù không đến mức khiến bọn họ lau mắt mà nhìn nhưng ai cũng không dám coi thường chỉ thấy Hiến đế nói:
- Đoạn tướng quân ngươi điều tra chuyện này cho tốt đừng để cho hung thủ nhở nhơ khỏi vòng pháp luật, cho Viên đại nhân một công đạo.
Đoạn Ổi cung kính nói:
- Vâng bệ hạ.
Kỳ thật trong lòng hắn đã sớm mắng Tào Tháo lên trời ra tay ở đâu không ra tay lại ra tay ở địa bàn của mình, hơn nữa vừa vặn Hiến đế lại tới đây hiện tại thì tốt rồi bên nào mình cũng không đắc tội nổi.
Quách Đồ hiển nhiên cũng có chuẩn bị, kỳ thật hắn vừa đến Hoằng Nông biết chuyện không may của Tự Thụng xong thì việc khuyên bảo hoàng đế năm trên vai của mình hắn liền nói:
- Còn có một chuyện Viên đại nhân hi vọng bệ hạ có thể sớm định đô xử lý quốc sự, trong đó đặc biệt hi vọng thánh thượng có thể di giá tới Nghiệp thành, Viên đại nhân chuẩn bị đón tiếp thánh giá.
Mãn Sủng vụng trộm dò xét biểu lộ của Lưu Hiệp, trên mặt bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, bởi vì Mã Siêu biết rõ một khi Lưu Hiệp đồng ý thì ván cũng đã đóng thuyền, hơn nữa mình cũng không có khả năng công nhiên chống đối chỉ thấy hắn sốt ruột mà nói:
- Bệ hạ xin nghĩ lại đất Nghiệp thành quanh năm bị ngoại tộc quấy nhiễu, có vô số thế lực di tộc đặc biệt là Ô Hoàn Tiên Bi các loại, già trẻ đều biết cưỡi ngựa đến vô ảnh đi vô tung làm sao có thể yên tâm tới đó.
Lưu Hiệp nghe được thì sững sờ hắn vừa rồi nghe Mãn Sủng nói định quyết định hiện tại lại dao động đến cùng nơi nào là tốt đây hắn đang do dự thì nhìn về phía Chu Tuấn và Dương Bưu mà nói:
- Hai vị ái khanh nghĩ thế nào?
- Sứ giả Ký Châu Quách Đồ đại nhân tới.
Thanh âm vừa vang lên Tuân Du cùng với các phe ủng hộ Tào Tháo đều chấn động tinh thần, cảm thấy không ổn mà Đường Hoàng và phe ủng hộ Viên Thiệu mỗi người đều lộ ra vẻ vui mừng coi như thắng lợi sắp tới rồi.
Lưu Hiệp không nói nhiều lời nhanh chóng truyền hắn tiến đến, sau đó một nho giả tiến vào đây chính là Quách Đồ.
Người này tướng mạo gầy gò trang phục vừa vặn ở trên người có đầy phong độ của trí thức, cho thấy hắn bụng đầy kinh luân có chút phong lưu.
Chỉ thấy hắn tiến lên mấy bước hô to mà nói:
- Hạ quan Quách Đồ tham kiến ngô hoàng vạn tuế.
Lưu Hiệp hơi vui mừng thò tay lên mà nói:
- Quách ái khanh miễn lễ bình thân người đâu mau ban thưởng cho ngồi.
Quách Đồ tạ ơn nói:
- Tạ ngô hoàng vạn tuế.
Rồi sau đó hắn mới từ từ đứng lên từ trên mặt đất lui ra một bên nhìn chúng quan xung quanh nội đường.
Người hầu nhanh chóng mang tới một chiếc ghế lại thêm một chén rượu mời Quách Đồ ngồi xuống.
Lưu Hiệp thấy Quách Đồ đã ngồi vào vị trí thì mở miệng dò hỏi:
- Quách ái khanh phải chăng vừa tới Hoằng Nông?
Quách Đồ không dám lãnh đạm khom lễ nói:
- Bẩm bệ hạ hạ quan vừa tới Hoằng Nông nghe phong phanh thánh giá tới đây liền vội vàng tắm rửa thay quần áo vội vàng chạy tới, thánh thượng thứ tội cho hạ quan tới chậm.
Lông mày của Lưu Hiệp giãn ra trên mặt lộ ra vẻ tươi cười
- Quách ái khanh có tội gì?
Quách Đồ cung kính nói:
- Tạ bệ hạ long ân.Thanh âm của hắn dừng lại rồi nói tiếp;
- Khải tấu bệ hạ thần có chuyện muốn bẩm báo.
Lưu Hiệp hứng thú hỏi:
- Quách ái khanh có chuyện gì quan trọng mau mau nói.
cùng với Lưu Hiệp điềm nhiên không có chuyện gì thì Tuân Du Mãn Sủng đều cảm thấy bất ổn, bọn họ vốn cảm thấy mình chiếm ưu thế nhưng sau khi Quách Đồ tới khiến cho ưu thế của bọn họ biến mất vô tung vô ảnh, hơn nữa nhìn tình trạng thì thấy Viên Thiệu có không ít dã tâm với Hiến đế.
Quách Đồ bỗng nhiên cảm nhận thấy mấy đạo ánh mắt nhìn về phía mình, nhưng hắn vẫn thong dong trấn định mà nói:
- Bẩm bệ hạ, hạ quan từ Ký Châu mang theo tin mừng lớn, Công Tôn Toản đã bị Viên tướng quân tiêu diệt ở Dịch kinh, U Châu đã bình đinh nhìn xa ra Liêu Đông đặc lệnh cho hạ quan tới đây báo tin vui, hạ quan ngựa không dừng vó, trong này còn có cả thư do Viên tướng quân tự viết, mong thánh thượng xem qua.
Nói xong hắn lấy từ trong lồng ngực ra một phong thư, hai tay trình lên, một hoạn quan lập tức tiếp nhận rồi cung kính dâng cho hiến đế.
Chúng quan chấn động trong lòng, Công Tôn Toản thật sự đã bị diệt rồi sao? Viên Thiệu thật là lanh tay lẹ mắt chuyện này đã tăng thêm sức nặng của hắn trong lòng hoàng thượng nếu như hắn muốn hiệp thiên tử lệnh chư hầu mà nói, cơ hội thành công rất cao.
Mọi người ở dưới đường đều không tự chủ được mà nhìn về phía Hiến đế chỉ thấy tràng diện tĩnh mịnh một mảng, không đoán ra được bên trong thư viết gì, mà Mãn Sủng thì lo lắng vô cùng hai mắt nhìn Lưu Hiệp, thấy Lưu Hiệp lông mày mở ra trên mặt toát ra sự vui thích thì Mãn Sủng và Tuân Du cảm thấy lòng như rót xuống băng vậy.
Mà chúng quan tựa hồ minh bạch điều gìf đó tất cả lâm vào trầm tư vụng trộm tự định giá nên hành động thế nào, toàn bộ ở trong đường chỉ có hai người Chu Tuấn Mã Đằng là thờ ơ lạnh nhạt, những phản ứng trước mắt không qua nổi mắt bọn họ cả hai đều nở ra nụ cười nhàn nhạt, có những người như thế cũng khó trách nhà Hán rơi vào tình trạng suy vi như hiện tại.
Lưu Hiệp xem thư xong cuối cùng đặt lên bàn đầu lông mày không kìm chế được sự hưng phấn hai tay nắm chặt quyền lại cùng với Tuân Du âm trầm thì hiện tại tươi sáng khác biệt hắn cao hứng nói:
- Viên tướng quân thật là trung tâm như một vừa bình định nghịch tặc Công Tôn Toản ở U Châu nghe thấy Lý Quách phản loạn đã phái sứ giả tới đây, sau đó còn cho Khúc Nghĩa đại tướng đem binh mấy vạn tới, chuẩn bị bình định phản tặc phản công Trường An, đúng là xả giận cho trẫm sau này trẫm nhất định sẽ trọng thưởng Viên tướng quân.
Sau đó hắn không để ý đến vẻ mặt của chúng quan mà mê hoặc nói:
- Vừa rồi nghe Trương đại nhân nói, Tự Thụ bị người khác ám sát chuyện là thế nào/Đường Hoàng thấy hoàng đế đã phản ứng thì hơi cao hứng, liền tiến lên hành lễ tâm tình tăng vọt;
- Bẩm bệ hạ hôm qua trong đêm tặc nhân bỗng nhiên tập kích phóng hỏa giết người may mà Tự đại nhân cũng chỉ bị thương, tuy nhiên Quách đại nhân tới thật khiến cho kẻ chủ mưu lần này thất vọng.
Đường Hoàng từ đầu đến cuối vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Mãn Sủng, ý chỉ Tào Tháo hạ độc thủ.
Chúng quan cũng cảm thấy có đạo lý, nếu như Quách Đồ không tới, Mãn Sủng có thể chiếm thượng phong, nói không chừng có thể để cho Hiến Đế đi tới Hứa Xương Lạc Dương.
Lưu Hiệp hừ lạnh một tiếng trên khuôn mặt ngây thơ toát ra uy nghiêm nhàn nhạt, khiến cho bọn họ lạ lẫm không ngờ Hiến đế vô năng nhu nhược lại có khí thế như vậy mặc dù không đến mức khiến bọn họ lau mắt mà nhìn nhưng ai cũng không dám coi thường chỉ thấy Hiến đế nói:
- Đoạn tướng quân ngươi điều tra chuyện này cho tốt đừng để cho hung thủ nhở nhơ khỏi vòng pháp luật, cho Viên đại nhân một công đạo.
Đoạn Ổi cung kính nói:
- Vâng bệ hạ.
Kỳ thật trong lòng hắn đã sớm mắng Tào Tháo lên trời ra tay ở đâu không ra tay lại ra tay ở địa bàn của mình, hơn nữa vừa vặn Hiến đế lại tới đây hiện tại thì tốt rồi bên nào mình cũng không đắc tội nổi.
Quách Đồ hiển nhiên cũng có chuẩn bị, kỳ thật hắn vừa đến Hoằng Nông biết chuyện không may của Tự Thụng xong thì việc khuyên bảo hoàng đế năm trên vai của mình hắn liền nói:
- Còn có một chuyện Viên đại nhân hi vọng bệ hạ có thể sớm định đô xử lý quốc sự, trong đó đặc biệt hi vọng thánh thượng có thể di giá tới Nghiệp thành, Viên đại nhân chuẩn bị đón tiếp thánh giá.
Mãn Sủng vụng trộm dò xét biểu lộ của Lưu Hiệp, trên mặt bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, bởi vì Mã Siêu biết rõ một khi Lưu Hiệp đồng ý thì ván cũng đã đóng thuyền, hơn nữa mình cũng không có khả năng công nhiên chống đối chỉ thấy hắn sốt ruột mà nói:
- Bệ hạ xin nghĩ lại đất Nghiệp thành quanh năm bị ngoại tộc quấy nhiễu, có vô số thế lực di tộc đặc biệt là Ô Hoàn Tiên Bi các loại, già trẻ đều biết cưỡi ngựa đến vô ảnh đi vô tung làm sao có thể yên tâm tới đó.
Lưu Hiệp nghe được thì sững sờ hắn vừa rồi nghe Mãn Sủng nói định quyết định hiện tại lại dao động đến cùng nơi nào là tốt đây hắn đang do dự thì nhìn về phía Chu Tuấn và Dương Bưu mà nói:
- Hai vị ái khanh nghĩ thế nào?