Chương : 181
Dương Bưu nhìn Chu Tuấn thấy hắn không có ý mở miệng thì thi lễ híp mắt lại từ từ nói:
- Viên thị tứ thế tam công lai lịch công hậu lại trung với hán thất việc này nhất định phải để Viên đại nhân toàn lực ủng hộ mới có tương lai.
Thái úy Dương Bưu chọn lựa rồi không ít quan viên đều phụ họa tỏ cái nhìn của mình nói Nghiệp thành là nơi định đô tốt.
Xem ra tình thế vô cùng có lợi với Viên Thiệu.
Mặt Tuân Du lúc trắng lúc xanh sau đó trở nên âm trầm đáng sợ cuối cùng không nhịn được nữa, mình cần phải xuất thân phản bác, lúc này bỗng nhiên lại truyền tới một thanh âm từ bên ngoài:
- Sứ giả Giang Đông Trương Lãng tướng quân tới.
Thanh âm cứng rắn vang lên đại đường xôn xao một hồi, trong nhất thời nhân vật thần bí khó lường Giang Đông Trương Lãng đã xuất hiene.
Lưu Hiệp sững sờ sau đó tỉnh ngộ vui mừng nói:
- Mau tuyên vào.
Chỉ có Tuân Du và Mãn Sủng là bắn ra hào quang khiến cho người ta sợ hãi, bọn họ nhìn về phía bên ngoài, Mã Đằng nhìn thấy tất cả thì nở ra nụ cười nhìn về phía bên ngoài.
Mà Quách Đồ thì cho rằng mình nghe lầm khuôn mặt trở nên cổ quái trong nhất thời không biết bội phục hào khí của Trương Lãng hay là đã giống như nhìn thấy hắn sa lưới.
Chu Tuấn thì nhìn về phía Hiến đế trong lòng phức tạp không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Trong sự chờ đợi của chúng nhân thân hình khôi ngô của Trương Lãng hiện ra trước mắt mọi người, thần thái của hắn tự tin, khí thế hào hùng.
Ở trong phòng trở nên im ắng chỉ vang lên bước chân trầm ổn của Trương Lãng như vang vào tâm linh của bọn họ.
Trương Lãng giống như rất hài lòng với hiệu quả mà mình tạo nên hắn lộ ra vẻ cao ngạo tiến lên vài bước hơi nghiêng người lắc trường bào màu xanh quỳ xuống mà phát ra thanh âm vang dội:
- Thần Trương Lãng tham kiến vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tuy Trương Lãng đã thống lĩnh Từ Dương hai châu nhưng triều đình vẫn chưa chính thức thừa nhận, mà Trương Lãng đưa ngọc tỷ tới đây chính là để chứng minh danh phận.
Lưu Hiệp vô cùng hài lòng với biểu hiện của Trương Lãng trên mặt thủy chung vẫn tươi cười lại có phần kích động nói:
- Trương tướng quân bình thân.
Trương Lãng mới từ từ đứng lên từ trên mặt đất lúc này hắn mới có cơ hội dò xét Lưu Hiệp, đương nhiên không thể ngông nghênh như mọi khi, Trương Lãng thấy Lưu Hiệp hai mắt hữu thần khuôn mặt mượt mà nhàn nhạt có khí thế hào hùng thiếu niên, tuy nhiên Trương Lãng cảm thấy hắn có chút hương vị ông cụ non.
Lưu Hiệp cũng không ngồi xuống ghế mà nói;
- Trương tướng quân chuyện ta muốn khanh làm thế nào rồi?
Trương Lãng làm ra bộ dạng cung kính mà nói:- Hồi bẩm bệ hạ thần không làm nhục sứ mạng đã mang truyền quốc ngọc tỷ tới đây.
Tiếp theo hắn bắt đầu cầm lấy ngọc tỷ ra.
Cơ hồ cùng một thời gian, tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn tay của Trương Lãng trong đó có hưng phấn có ghen ghét có kích động đủ mọi loại biểu lộ, mà Lưu Hiệp thì không nhẫn nại được chẳng quan tâm uy nghiêm gì nữa vội vàng rời bàn tiệc tiến tới vài bước tới trước mặt Trương Lãng duỗi bàn tay ra định tiếp nhận ngọc tỷ.
Chúng quan phía dưới cũng cảm thấy Lưu Hiệp nổi lên sóng gió, biểu tượng của Hoa Hạ vương thất ngọc tỷ đã trở về một số người cũng đã rơi nước mắt.
Hai hàng nước mắt cuối cùng cũng chảy ra từ mắt của Lưu Hiệp, hắn cố gắng kìm chế xúc động sau đó hắn bảo mọi người bình thân rồi nói với Trương Lãng:
- Trương tướng quân lần này mạo hiêm tính mạng mang truyền quốc ngọc tỷ trở về, có thể nói là công cao vô cù, trẫm muốn ban thưởng cho khanh, ngoại trừ chức quan lúc đầu hứa hẹn khanh muốn gì nữa cứ nói.
Chúng quan mặt mũi tuy đầy kinh ngạc nhưng hoàng thất lấy ngọc tỷ biểu thị cho sự tôn nghiêm Lưu Hiệp có quyết định như vậy cũng không có gì lạ.
Trương Lãng cũng không phải là người có lòng tham lam, hắn biết một khi mình đưa ra yêu cầu lớn cho dù Hiến đế không phản đối thì chúng quan cũng sinh lòng bất mãn liền bình tĩnh nói:
- Việc này là bổn phận của hạ quan, huống hồ bệ hạ ân điển như núi thái sơn, hạ quan không dám có yêu cầu gì xa vời.
Chúng quan cũng chỉ cho Trương Lãng từ chối cho có lễ nhưng thấy nét mặt của hắn nghiêm túc thì không khỏi bội phục.
Lưu Hiệp cũng sững sờ tuyệt không ngờ Trương Lãng lại cự tuyệt hảo ý của mình liền thở dài mà nói:
- Trương Lãng.
Trương Lãng không dám lãnh đạm:
- Có mạt tướng.
Lưu Hiệp điều chỉnh sắc mặt nghiêm mặt mà nói:
- Trẫm gia phong cho ngươi làm Vĩnh Yên hầu quan làm đến Trấn Nam đại tướng quân, nhận Từ Dương hai châu, lập tức thi hành.
Trương Lãng trong lòng gợn sóng hắn không ngờ kết quả lại như vậy tuy nhiên ngoài miệng vẫn hô to:
- Tạ ơn chúa thượng.
Lưu Hiệp thở ra một hơi thần sắc hơi mất tự nhiên mà nói:
- Quan ấn ngày sau bổ sung cho Trương tướng quân.
Trương Lãng làm sao không biết sự khó xử của h hơn nữa mình chỉ muốn Hiến đế thừa nhân những quan ấn này sau này hãy tính.
Lúc này Tuân Du nhìn thấy khí thế do Trương Lãng tạo ra thì không khỏi giật mình, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Mãn Sủng cả hai nhìn chằm chằm về phía Trương Lãng mà Kinh Việt Kinh Châu lại nở ra nụ cười cao thâm mạn trắc.
Quách Đồ thình thoảng di chuyển nhìn về phía Đường Hoàng thấp giọng nói gì đó.
Chỉ có Trương Tùng và Mã Đằng là có biểu lộ bội phục hắn trong lòng khen thủ đoạn hắn thật đẹp.
Lưu Hiệp bắt đầu khôi phục lại sự bình tĩnh ý bảo Trương Lãng ngồi xuống sau đó vui mừng mà nói:
- Trương tướng quân có công lao lớn, trung tâm ái quốc các ái khanh mau kính tướng quân một ly.
Trương Lãng bỗng nhiên phát giác ra Hiến đế không vô năng như mình tưởng tượng, vãn có chút thủ đoạn, thật là không đơn giản, tuy nhiên ngoài miệng hắn vẫn tạ ơn uống rượu chào hỏi các sứ giả quan viên khắp nơi.
Yến hội lại náo nhiệt ít ra là biểu hiện bề ngoài.
Tuân Du không biết từ lúc nào đã trở về chỗ ngồi sắc mặt của hắn không còn vẻ lo lắng như lúc nãy nữa mà Mãn Sủng cũng cười cười nói nói.
Lúc này chủ đề lại dời đến chuyện kinh đô.
Chỉ thấy Mãn Sủng tự tin từ từ nói:
- Hạ quan cho rằng chuyện cấp bách chính là xử lý Lý Thúc Quách Tỷ thế nào, chuyện kinh đô tạm thời có thể để qua một bên, thuộc hạ vẫn cho rằng thánh thượng nên dời đô tới Lạc Dương là tốt nhất khi đó vô luận là Tào tướng quân hay là Viên đại nhân cũng có thể đem tiên quân tới, Lý Thúc Quách Tỷ mà không biết sống chết đuổi theo chúng ta sẽ một mẻ hốt gọn.
Ý kiến của Mãn Sủng được đa số người tán thành chỉ có một số trí giả mới biết bí mật trong đó.
- Viên thị tứ thế tam công lai lịch công hậu lại trung với hán thất việc này nhất định phải để Viên đại nhân toàn lực ủng hộ mới có tương lai.
Thái úy Dương Bưu chọn lựa rồi không ít quan viên đều phụ họa tỏ cái nhìn của mình nói Nghiệp thành là nơi định đô tốt.
Xem ra tình thế vô cùng có lợi với Viên Thiệu.
Mặt Tuân Du lúc trắng lúc xanh sau đó trở nên âm trầm đáng sợ cuối cùng không nhịn được nữa, mình cần phải xuất thân phản bác, lúc này bỗng nhiên lại truyền tới một thanh âm từ bên ngoài:
- Sứ giả Giang Đông Trương Lãng tướng quân tới.
Thanh âm cứng rắn vang lên đại đường xôn xao một hồi, trong nhất thời nhân vật thần bí khó lường Giang Đông Trương Lãng đã xuất hiene.
Lưu Hiệp sững sờ sau đó tỉnh ngộ vui mừng nói:
- Mau tuyên vào.
Chỉ có Tuân Du và Mãn Sủng là bắn ra hào quang khiến cho người ta sợ hãi, bọn họ nhìn về phía bên ngoài, Mã Đằng nhìn thấy tất cả thì nở ra nụ cười nhìn về phía bên ngoài.
Mà Quách Đồ thì cho rằng mình nghe lầm khuôn mặt trở nên cổ quái trong nhất thời không biết bội phục hào khí của Trương Lãng hay là đã giống như nhìn thấy hắn sa lưới.
Chu Tuấn thì nhìn về phía Hiến đế trong lòng phức tạp không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Trong sự chờ đợi của chúng nhân thân hình khôi ngô của Trương Lãng hiện ra trước mắt mọi người, thần thái của hắn tự tin, khí thế hào hùng.
Ở trong phòng trở nên im ắng chỉ vang lên bước chân trầm ổn của Trương Lãng như vang vào tâm linh của bọn họ.
Trương Lãng giống như rất hài lòng với hiệu quả mà mình tạo nên hắn lộ ra vẻ cao ngạo tiến lên vài bước hơi nghiêng người lắc trường bào màu xanh quỳ xuống mà phát ra thanh âm vang dội:
- Thần Trương Lãng tham kiến vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tuy Trương Lãng đã thống lĩnh Từ Dương hai châu nhưng triều đình vẫn chưa chính thức thừa nhận, mà Trương Lãng đưa ngọc tỷ tới đây chính là để chứng minh danh phận.
Lưu Hiệp vô cùng hài lòng với biểu hiện của Trương Lãng trên mặt thủy chung vẫn tươi cười lại có phần kích động nói:
- Trương tướng quân bình thân.
Trương Lãng mới từ từ đứng lên từ trên mặt đất lúc này hắn mới có cơ hội dò xét Lưu Hiệp, đương nhiên không thể ngông nghênh như mọi khi, Trương Lãng thấy Lưu Hiệp hai mắt hữu thần khuôn mặt mượt mà nhàn nhạt có khí thế hào hùng thiếu niên, tuy nhiên Trương Lãng cảm thấy hắn có chút hương vị ông cụ non.
Lưu Hiệp cũng không ngồi xuống ghế mà nói;
- Trương tướng quân chuyện ta muốn khanh làm thế nào rồi?
Trương Lãng làm ra bộ dạng cung kính mà nói:- Hồi bẩm bệ hạ thần không làm nhục sứ mạng đã mang truyền quốc ngọc tỷ tới đây.
Tiếp theo hắn bắt đầu cầm lấy ngọc tỷ ra.
Cơ hồ cùng một thời gian, tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn tay của Trương Lãng trong đó có hưng phấn có ghen ghét có kích động đủ mọi loại biểu lộ, mà Lưu Hiệp thì không nhẫn nại được chẳng quan tâm uy nghiêm gì nữa vội vàng rời bàn tiệc tiến tới vài bước tới trước mặt Trương Lãng duỗi bàn tay ra định tiếp nhận ngọc tỷ.
Chúng quan phía dưới cũng cảm thấy Lưu Hiệp nổi lên sóng gió, biểu tượng của Hoa Hạ vương thất ngọc tỷ đã trở về một số người cũng đã rơi nước mắt.
Hai hàng nước mắt cuối cùng cũng chảy ra từ mắt của Lưu Hiệp, hắn cố gắng kìm chế xúc động sau đó hắn bảo mọi người bình thân rồi nói với Trương Lãng:
- Trương tướng quân lần này mạo hiêm tính mạng mang truyền quốc ngọc tỷ trở về, có thể nói là công cao vô cù, trẫm muốn ban thưởng cho khanh, ngoại trừ chức quan lúc đầu hứa hẹn khanh muốn gì nữa cứ nói.
Chúng quan mặt mũi tuy đầy kinh ngạc nhưng hoàng thất lấy ngọc tỷ biểu thị cho sự tôn nghiêm Lưu Hiệp có quyết định như vậy cũng không có gì lạ.
Trương Lãng cũng không phải là người có lòng tham lam, hắn biết một khi mình đưa ra yêu cầu lớn cho dù Hiến đế không phản đối thì chúng quan cũng sinh lòng bất mãn liền bình tĩnh nói:
- Việc này là bổn phận của hạ quan, huống hồ bệ hạ ân điển như núi thái sơn, hạ quan không dám có yêu cầu gì xa vời.
Chúng quan cũng chỉ cho Trương Lãng từ chối cho có lễ nhưng thấy nét mặt của hắn nghiêm túc thì không khỏi bội phục.
Lưu Hiệp cũng sững sờ tuyệt không ngờ Trương Lãng lại cự tuyệt hảo ý của mình liền thở dài mà nói:
- Trương Lãng.
Trương Lãng không dám lãnh đạm:
- Có mạt tướng.
Lưu Hiệp điều chỉnh sắc mặt nghiêm mặt mà nói:
- Trẫm gia phong cho ngươi làm Vĩnh Yên hầu quan làm đến Trấn Nam đại tướng quân, nhận Từ Dương hai châu, lập tức thi hành.
Trương Lãng trong lòng gợn sóng hắn không ngờ kết quả lại như vậy tuy nhiên ngoài miệng vẫn hô to:
- Tạ ơn chúa thượng.
Lưu Hiệp thở ra một hơi thần sắc hơi mất tự nhiên mà nói:
- Quan ấn ngày sau bổ sung cho Trương tướng quân.
Trương Lãng làm sao không biết sự khó xử của h hơn nữa mình chỉ muốn Hiến đế thừa nhân những quan ấn này sau này hãy tính.
Lúc này Tuân Du nhìn thấy khí thế do Trương Lãng tạo ra thì không khỏi giật mình, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Mãn Sủng cả hai nhìn chằm chằm về phía Trương Lãng mà Kinh Việt Kinh Châu lại nở ra nụ cười cao thâm mạn trắc.
Quách Đồ thình thoảng di chuyển nhìn về phía Đường Hoàng thấp giọng nói gì đó.
Chỉ có Trương Tùng và Mã Đằng là có biểu lộ bội phục hắn trong lòng khen thủ đoạn hắn thật đẹp.
Lưu Hiệp bắt đầu khôi phục lại sự bình tĩnh ý bảo Trương Lãng ngồi xuống sau đó vui mừng mà nói:
- Trương tướng quân có công lao lớn, trung tâm ái quốc các ái khanh mau kính tướng quân một ly.
Trương Lãng bỗng nhiên phát giác ra Hiến đế không vô năng như mình tưởng tượng, vãn có chút thủ đoạn, thật là không đơn giản, tuy nhiên ngoài miệng hắn vẫn tạ ơn uống rượu chào hỏi các sứ giả quan viên khắp nơi.
Yến hội lại náo nhiệt ít ra là biểu hiện bề ngoài.
Tuân Du không biết từ lúc nào đã trở về chỗ ngồi sắc mặt của hắn không còn vẻ lo lắng như lúc nãy nữa mà Mãn Sủng cũng cười cười nói nói.
Lúc này chủ đề lại dời đến chuyện kinh đô.
Chỉ thấy Mãn Sủng tự tin từ từ nói:
- Hạ quan cho rằng chuyện cấp bách chính là xử lý Lý Thúc Quách Tỷ thế nào, chuyện kinh đô tạm thời có thể để qua một bên, thuộc hạ vẫn cho rằng thánh thượng nên dời đô tới Lạc Dương là tốt nhất khi đó vô luận là Tào tướng quân hay là Viên đại nhân cũng có thể đem tiên quân tới, Lý Thúc Quách Tỷ mà không biết sống chết đuổi theo chúng ta sẽ một mẻ hốt gọn.
Ý kiến của Mãn Sủng được đa số người tán thành chỉ có một số trí giả mới biết bí mật trong đó.