Chương : 182
Mãn Sủng đương nhiên không có hảo tâm như vậy phải biết rằng Hoàng Hà với Nam Duyện châu phần lớn đã rơi vào trong tay của Tào Tháo, mà Lạc Dương cũng có thế lực của Tào Tháo thẩm thấu tới, Mãn Sủng đưa ra đề nghị lui về Lạc Dương thì quân chủ lực của Tào Tháo nhanh chóng tới điều này vô cùng có lợi với bọn họ mà đội ngũ của Viên Thiệu thì không có khả năng như vậy bởi vì Tào Tháo đối với Hiến đế có dã tâm lớn, căn bản sẽ không để Khúc Nghĩa ra khỏi Duyên Tân sau đó tiến thẳng tới Lạc Dương, dưới tình huống như vậy Khúc Nghĩa chỉ có con đừ duy nhất là ra Hà Nội xuôi theo Hoàng Hà mà đi xuống cuối cùng vượt sông như vậy hai quân cùng tốc độ hành quân thì Tào Tháo chắc chắn đến trước, nghĩ tới chuyện này Tào Tháo chiếm ưu thế lớn tuy nhiên kết quả như vậy Quách Đồ vẫn tiếp nhận được hơn nữa đối với quân của Thái Văn Cơ cũng có chỗ tốt, nếu Hiến Đế ở Hoằng Nông nhiều thêm một ngày thì Khúc Nghĩa khó có thể tiến vào bởi vì quân đội của hắn vẫn bị Tào Tháo ngăn cản, trừ phi Viên Thiệu khai chiến với Tào Tháo, nếu không thì đừng nói chuyện khác.
Chúng quan cũng kỳ quái việc song phương tiến hành nhất trí Trương Lãng bỗng nhiên xuất kỳ binh đứng lên nói:
- Hoàng thượng hạ thần có một biện pháp không biết có nên nói hay không.
Bởi vì Hiến đế vừa thăng quan cho hắn hơn nữa là tăng liền tam cấp cho nên phân lượng của hắn bắt đầu nặng hơn rất nhiều chúng quan viên không dám coi thường, Lưu Hiệp cũng hứng thú mà hỏi:
- Trương tướng quân có cao kiến gì xin mời cứ nói.
Trương Lãng cung kính nói:
- Đối với Lý thúc Quách Tỷ thần có một biện pháp, Hàm Cốc quan dương tướng quân cùng với Quốc Cữu đại nhân binh lực không đủ là chuyện mọi người đều biết, Lý Thúc Quách Tỷ dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, Viên đại nhân Tào tướng quân sẽ mang viện binh tới nhưng đoán chừng cũng phải mất vài ngày mà hàm cốc quan không thủ được quá ba ngày chỉ sợ khi viện quân tới hoàng thượng lui cũng không được nhiều lắm mà Lý Thúc đã khu binh tới nơi.
Chu Tuấn một mực không mở miệng bỗng mở to hai mắt hùng hổ dọa người;
- Trương tướng quân sao lại có cái nhìn này?
Lời này vừa nói ra mọi người đều hoảng sợ, Chu Tuấn hiển nhiên không phản đối cách nhìn của Trương Lãng điều này cho thấy hắn cũng không suy nghĩ như bọn họ, Lưu Hiệp cũng bắt đầu lo lắng:
- Theo cách nhìn của tướng quân nên làm sao cho phải?
Trương Lãng ngắm nhìn đại đường lại nhìn Chu Tuấn tựa hồ rất hài lòng vì Chu tuấn phối hợp hắn không nhanh không chậm mà nói:
- Hạ quan có một kế khu hổ nuốt sói có thể cung cấp cho thánh thượng tham khảo.
Lưu Hiệp nhịn không được mà vui vẻ nói:
- Trương tướng quân mau nói đi.
Trương Lãng mỉm cười ánh mắt quét quanh bôn phía thấy hàng trăm đôi mắt đang nhìn về phía mình thì ngang nhiên nói:
- Hà Đông dư tặc khăn vàng Hàn Xiêm Lý Nhạc Hồ Tài ba quân mã không phải đang ở Thủ Dương Sơn làm loạn hay sao, nếu như ba quân mã này được thiên tử xá tội ban thưởng bọn họ dĩ nhiên sẽ phấn chấn cùng với Lý Thúc Quách Tỷ ngươi chết ta sống.
Lưu Hiệp đại hỉ vừa định lên tiếng đồ ý thì Thái Bộc Hàn Dung đã phản đối:
- Trương tướng quân hạ quan cảm thấy chuyện này không ổn, không nói Hàn Xiêm Lý Nhạc có đáp ứng hay không mà quan phỉ hợp tác thật làm nhục uy danh của địa hán, huống hồ bọn họ trước nay vẫn chỉ là đạo tặc, chết một nghìn lần cũng không hết nghiệt chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.
Mãn Sủng tiếp lời lạnh lùng:
- Không sai kế của Trương tướng quân còn phải thương nghị, Hàn Xiêm Lý Nhạc chính là dư nghiệt Khăn Vàng thay đổi thất thường bộ hạ của chúng chỉ là một đám ô hợp, quân luật không tốt, chỉ huy mất linh, gọi bọn họ tới chắc chắn là gia tăng độ khó cho đổng đại nhân quân đội như vậy không có kinh nghiệm sa trường Lý Quách ở Thiêm Tây không có đối thủ hơn nữa ai cũng không am đoan được bọn họ không kết minh với Lý Quách, tình huống càng trở nên xấu đi.
Thái bộc Hàn Dung chỉ là nghị sự còn Mãn Sủng rõ ràng là có ý đối địch hướng về phía mình, Trương Lãng đương nhiên không khách khí mà phản bác:
- Mãn đại nhân phải chăng đại nhân đã từng tiếp xúc qua Hàn Xiêm Lý Nhạc hay sao mà biết rõ nhân phẩm của bọn họ như lòng bàn tay, vậy tại sao không sớm vạch trần bọn hắn đểu cho triều đình sớm có chuẩn bị chúng ta cũng không rơi vào tình trạng trước có sói sau có hổ tiến thoái lưỡng nan.
Đối mắt với xu thế hùng hổ dọa người của Trương Lãng, Mãn Sủng phải ngậm miệng lại không biết nói thế nào.
Vô luận là ai cũng cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người.
Tuân Du cuối cùng cũng không ngồi yên trước hết bảo Mãn Sủng ngồi xuống rồi bình tĩnh nói:
- Trương tướng quân hiện tại không phải là lúc tranh luận ai đúng ai sai, hạ quan run gan hỏi một câu, Trương tướng quân bảo rằng đám Hàn Xiêm Lý Nhạc sẽ ngựa không dừng vó tới đây trợ giúp sao? Hơn nữa cam đoan sẽ không xuất hiện chuyện bất ngờ gì sao? Chúng ta không có thời gian để lãng phí không nên hi vọng lên trên người giặc Khăn Vàng.
Lời nói bình đạm khiến cho Trương Lãng kinh ngạc biết mình không thể xem thường trung niên nho giả này, nhìn tướng mạo của hắn bất phàm, hai mắt sâu thẳm như thâm sơn, trí tuệ mưu lược tuyệt đối không dưới đám người Điền Phong Trình Dục.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Trương Lãng một lần nữa xem hắn trả lời thế nào thì hắn bỗng nhiên cười nói:
- Không biết vị đồng liêu này là?
Đường Hoàng ở bên trái bỗng nhiên cười nhạo nói;
- Ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Hoàng Môn thị lang Tuân Công Đạt mà cũng không biết đúng là cô lậu quả văn.
Trương Lãng cũng không hề vì Đường Hoàng khiêu khích mà tức giận hắn vẫn bình tĩnh mà nói:
- Hóa ra là Tuân đại nhân hạ quan thất kính rồi, tại hạ lại muốn hỏi lại một phen, ngày đó Tuần đại nhân cùng với Nghị lang Trịnh Thái Hà ngung và chúng tùy tùng bí mật ám sát Đổng Trác có nắm chắc là sẽ thành công hay không? Có nghĩ rằng sẽ thất bại mà bị bỏ tù không?
Tuân Du nhất thời không rõ dụng ý của Trương Lãng tuy nhiên hắn vẫn tự hào mà nói;
- Ngày đó quốc gia gặp nạn quý vi thần tử lấy trung tâm đền nợ nước, còn nghĩ gì tới tính mạng của chúng ta nữa cho dù hi vọng xa vời cũng phải thử một phen.
Trương Lãng vỗ đùi khen:
- Tuân đại nhân nói rất đúng, tình hình hiện tại cùng với năm đó có phần tương tự thử hỏi lúc dấy Tuân đại nhân biết rõ rằng hi vọng ám sát thành công Đổng Trác là nhỏ nhưng vẫn mạo hiểm vậy hôm nay Lý Thúc Quách Tỷ mang truy binh tới đây Hàm Cốc quan nửa ngày nữa sẽ phá tại sao không đánh cuộc một phen như vậy cũng để cho Viên đại nhân Tào đại nhân ở phía sau có thêm thời gian tới đây.
Chúng quan cũng kỳ quái việc song phương tiến hành nhất trí Trương Lãng bỗng nhiên xuất kỳ binh đứng lên nói:
- Hoàng thượng hạ thần có một biện pháp không biết có nên nói hay không.
Bởi vì Hiến đế vừa thăng quan cho hắn hơn nữa là tăng liền tam cấp cho nên phân lượng của hắn bắt đầu nặng hơn rất nhiều chúng quan viên không dám coi thường, Lưu Hiệp cũng hứng thú mà hỏi:
- Trương tướng quân có cao kiến gì xin mời cứ nói.
Trương Lãng cung kính nói:
- Đối với Lý thúc Quách Tỷ thần có một biện pháp, Hàm Cốc quan dương tướng quân cùng với Quốc Cữu đại nhân binh lực không đủ là chuyện mọi người đều biết, Lý Thúc Quách Tỷ dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, Viên đại nhân Tào tướng quân sẽ mang viện binh tới nhưng đoán chừng cũng phải mất vài ngày mà hàm cốc quan không thủ được quá ba ngày chỉ sợ khi viện quân tới hoàng thượng lui cũng không được nhiều lắm mà Lý Thúc đã khu binh tới nơi.
Chu Tuấn một mực không mở miệng bỗng mở to hai mắt hùng hổ dọa người;
- Trương tướng quân sao lại có cái nhìn này?
Lời này vừa nói ra mọi người đều hoảng sợ, Chu Tuấn hiển nhiên không phản đối cách nhìn của Trương Lãng điều này cho thấy hắn cũng không suy nghĩ như bọn họ, Lưu Hiệp cũng bắt đầu lo lắng:
- Theo cách nhìn của tướng quân nên làm sao cho phải?
Trương Lãng ngắm nhìn đại đường lại nhìn Chu Tuấn tựa hồ rất hài lòng vì Chu tuấn phối hợp hắn không nhanh không chậm mà nói:
- Hạ quan có một kế khu hổ nuốt sói có thể cung cấp cho thánh thượng tham khảo.
Lưu Hiệp nhịn không được mà vui vẻ nói:
- Trương tướng quân mau nói đi.
Trương Lãng mỉm cười ánh mắt quét quanh bôn phía thấy hàng trăm đôi mắt đang nhìn về phía mình thì ngang nhiên nói:
- Hà Đông dư tặc khăn vàng Hàn Xiêm Lý Nhạc Hồ Tài ba quân mã không phải đang ở Thủ Dương Sơn làm loạn hay sao, nếu như ba quân mã này được thiên tử xá tội ban thưởng bọn họ dĩ nhiên sẽ phấn chấn cùng với Lý Thúc Quách Tỷ ngươi chết ta sống.
Lưu Hiệp đại hỉ vừa định lên tiếng đồ ý thì Thái Bộc Hàn Dung đã phản đối:
- Trương tướng quân hạ quan cảm thấy chuyện này không ổn, không nói Hàn Xiêm Lý Nhạc có đáp ứng hay không mà quan phỉ hợp tác thật làm nhục uy danh của địa hán, huống hồ bọn họ trước nay vẫn chỉ là đạo tặc, chết một nghìn lần cũng không hết nghiệt chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.
Mãn Sủng tiếp lời lạnh lùng:
- Không sai kế của Trương tướng quân còn phải thương nghị, Hàn Xiêm Lý Nhạc chính là dư nghiệt Khăn Vàng thay đổi thất thường bộ hạ của chúng chỉ là một đám ô hợp, quân luật không tốt, chỉ huy mất linh, gọi bọn họ tới chắc chắn là gia tăng độ khó cho đổng đại nhân quân đội như vậy không có kinh nghiệm sa trường Lý Quách ở Thiêm Tây không có đối thủ hơn nữa ai cũng không am đoan được bọn họ không kết minh với Lý Quách, tình huống càng trở nên xấu đi.
Thái bộc Hàn Dung chỉ là nghị sự còn Mãn Sủng rõ ràng là có ý đối địch hướng về phía mình, Trương Lãng đương nhiên không khách khí mà phản bác:
- Mãn đại nhân phải chăng đại nhân đã từng tiếp xúc qua Hàn Xiêm Lý Nhạc hay sao mà biết rõ nhân phẩm của bọn họ như lòng bàn tay, vậy tại sao không sớm vạch trần bọn hắn đểu cho triều đình sớm có chuẩn bị chúng ta cũng không rơi vào tình trạng trước có sói sau có hổ tiến thoái lưỡng nan.
Đối mắt với xu thế hùng hổ dọa người của Trương Lãng, Mãn Sủng phải ngậm miệng lại không biết nói thế nào.
Vô luận là ai cũng cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người.
Tuân Du cuối cùng cũng không ngồi yên trước hết bảo Mãn Sủng ngồi xuống rồi bình tĩnh nói:
- Trương tướng quân hiện tại không phải là lúc tranh luận ai đúng ai sai, hạ quan run gan hỏi một câu, Trương tướng quân bảo rằng đám Hàn Xiêm Lý Nhạc sẽ ngựa không dừng vó tới đây trợ giúp sao? Hơn nữa cam đoan sẽ không xuất hiện chuyện bất ngờ gì sao? Chúng ta không có thời gian để lãng phí không nên hi vọng lên trên người giặc Khăn Vàng.
Lời nói bình đạm khiến cho Trương Lãng kinh ngạc biết mình không thể xem thường trung niên nho giả này, nhìn tướng mạo của hắn bất phàm, hai mắt sâu thẳm như thâm sơn, trí tuệ mưu lược tuyệt đối không dưới đám người Điền Phong Trình Dục.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Trương Lãng một lần nữa xem hắn trả lời thế nào thì hắn bỗng nhiên cười nói:
- Không biết vị đồng liêu này là?
Đường Hoàng ở bên trái bỗng nhiên cười nhạo nói;
- Ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Hoàng Môn thị lang Tuân Công Đạt mà cũng không biết đúng là cô lậu quả văn.
Trương Lãng cũng không hề vì Đường Hoàng khiêu khích mà tức giận hắn vẫn bình tĩnh mà nói:
- Hóa ra là Tuân đại nhân hạ quan thất kính rồi, tại hạ lại muốn hỏi lại một phen, ngày đó Tuần đại nhân cùng với Nghị lang Trịnh Thái Hà ngung và chúng tùy tùng bí mật ám sát Đổng Trác có nắm chắc là sẽ thành công hay không? Có nghĩ rằng sẽ thất bại mà bị bỏ tù không?
Tuân Du nhất thời không rõ dụng ý của Trương Lãng tuy nhiên hắn vẫn tự hào mà nói;
- Ngày đó quốc gia gặp nạn quý vi thần tử lấy trung tâm đền nợ nước, còn nghĩ gì tới tính mạng của chúng ta nữa cho dù hi vọng xa vời cũng phải thử một phen.
Trương Lãng vỗ đùi khen:
- Tuân đại nhân nói rất đúng, tình hình hiện tại cùng với năm đó có phần tương tự thử hỏi lúc dấy Tuân đại nhân biết rõ rằng hi vọng ám sát thành công Đổng Trác là nhỏ nhưng vẫn mạo hiểm vậy hôm nay Lý Thúc Quách Tỷ mang truy binh tới đây Hàm Cốc quan nửa ngày nữa sẽ phá tại sao không đánh cuộc một phen như vậy cũng để cho Viên đại nhân Tào đại nhân ở phía sau có thêm thời gian tới đây.