Chương : 187
Đúng lúc Trương Lãng đang miên man suy nghĩ thì Lưu Hiệp lại nhìn về phía hắn:
- Trương tướng quân.
Trương Lãng phục hồi tinh thần hỗn độn nói:
- Có ty chức.
Sắc mặt của Lưu Hiệp trở nên nhu hòa không ít hắn khẽ nói:
- Còn một việc phải phiền toái khanh, chuyến đi Thủ Dương Sơn du thuyết Hồ Tài Lý Nhạc đám người bọn chúng phải nhờ khanh. binh quý thần tốc chuyện dời đô sau này khanh về rồi thương thảo tiếp.
Lời này vừa nói ra Đường Hoàng và Quách Đồ đều hân tới mức hai mắt phóng hỏa mà Mãn Sủng thì cười lạnh như đã tính từ trước mà Kinh Việt và Tuân Du thì lộ ra vẻ kỳ lạ rồi biến mất.
Trương Lãng chỉ có thể đem tâm sự gạt qua một bên mà nói;
- Tạ bệ hạ hạ quan xin cáo lui trước.
Lưu Hiệp gật nhẹ đầu mà nói:
- Trương tướng quân đi đường coi chừng.
Trong ngữ khí lộ ra vẻ yêu mến vô cùng.
Trương Lãng gật nhẹ đầu cáo biệt chúng quan sau đó đi ra ngoài.
Sau đó đám người Trương Lãng nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.
Khi Trương Lãng bước ra quận phủ bốn phía trở nên lạnh tanh.
Trương Lãng quay đầu lại quận phủ lúc này còn tươi sáng, một ưng vệ bỗng nhiên từ nơi hẻo lánh xuất hiện, nhanh chóng đánh ám hiệu rồi thấp giọng nói:
- Chúa công tình hình có vẻ không ổn, chúa công vừa ra khỏi đô phủ thì có không ít người bám theo, nhân thủ tới mười mấy người, âm thầm theo dõi làm sao cho phải đây?
Trương Lãng tỉnh táo lại:
- Yên tâm chúng ta tạm thời an toàn, bọn họ cũng không có gan lớn đến mức làm xằng làm bậy ngay cạnh thánh thượng đâu, thông tri tất cả tiểu tổ chuẩn bị chiến đấu ta đoán chừng đối phương có thể ra tay vào đêm nay.
Ưng vệ kia hưng phấn nhân mệnh lệnh tiên phong cơ linh cảnh giới bốn phía sau đó đi tới một nơi hẻo lánh, nhanh như mèo biến mất trong đêm.
Hàn Cử Yến Minh các ngươi mang huynh đệ nhổ sạch bọn theo dõi, nhớ làm sạch sẽ một chút.
Trương Lãng cúi đầu lạnh lùng nói.
Hàn Cử Yến Minh ứng tiến sau xoay người nói với đám ưng vệ tùy cơ hành động.
Trương Lãng hướng về phía Điển Vi và Hoàng Tự đưa ánh mắt sau đó bước chân nhanh hơn bắt đầu xuyên qua đường lớn, chuẩn bị vứt bỏ đối phương.
Vài tên ưng vệ thì phân ra tứ tán chọn vị trí thuận lợi mà phục kích mật thám theo dõi.Trương Lãng cảm thấy không còn người theo dõi nữa thì lúc này mới cùng với Điển Vi và Hoàng Tự về khách sạn, khi đi vào cố ý để lại bốn tên Ưng vệ cảnh giới bên ngoài.
Nghỉ ngơi một lúc thừa dịp lúc đêm tối trời cũng đã khuya, Trương Lãng cùng với đám người ngựa không dừng vó thẳng tới bắc thành Hoằng Nông một đường bình yên vô sự.
Ngày hôm sau Trương Lãng nghi hoặc vô cùng, đường đi không thể thuận lợi như vậy thế lực của Tào Tháo Viên Thiệu không hề có một chút động tĩnh, điều này chẳng khiến hắn yên lòng ngược lại hắn lại có cảm giác đây là tĩnh lặng trước khi gió bão nổi lên.
Vào hoàng hôn đại đội đã đi tới Đại Lý Trang, thêm một lộ trình nữa là tới Hoàng Hà độ khẩu qua độ khẩu là tới Thủ Dương Sơn.
Trương Lãng quyết định đặt chân ở nơi này, hai ngày đi liên tục khiến cho mọi người mệt mỏi vô cùng.
Đại Lý Trang kỳ thật không lớn, vào thời kỳ cường thịnh cũng không có nhiều nhân khẩu sau khi trải qua chiến loạn cũng chỉ có mười gian nhà, hơn nữa cư dân đã di chuyển bảy tám, lưu lại cũng chỉ là những người già yếu mà thôi cho nên Trương Lãng nhanh chóng tìm được nơi an toàn.
Bởi vì nguyên nhân đầu xuân cho nên lá cây tươi tốt đã trở thành trụi lủi, nhất thời cảnh sắc khéo hô bao trùm, ở phía xa xa từng dãy núi nổi lên trắng bạch một mảnh.
Tuy nhiên buổi tối đã địn qua đêm ở đây thì nên ra ngoài cẩn thận dò xét địa hình, làm tốt mọi ứng biến.
Thở ra một hơi Trương Lãng cùng với Triệu Vũ và Dương Dung để cho Ưng vệ chuẩn bị các vấn đề.
Gian nhà tranh này từ lâu đã không có người ở rồi, tiến vào trong truyền lên từng mùi mốc meo, mạng nhện cũng kết khắp nơi, lớp lớp bao bọc bụi đất tuy gian phòng cũ kỹ bên trong bài trí cũng rất đơn sơ nhưng sau khi trải qua lau dọn sửa sang của Ưng vệ đã rất sạch sẽ cũng có thể chấp nhận được.
Ưng vệ đem đống lửa đốt lên, Trương Lãng trở ra tùy tiện tìm nơi nằm xuống không đầy một lúc đã ngủ.
KHông biết bao lâu Trương Lãng cảm thấy trên nguời truyền tới một hồi lãnh ý, ắn lập tức thanh tỉnh lại ở bên cạnh Dương Dung và Triệu Vũ vẫn ôm nhau ngủ, hắn tiến lên kéo chăn lông như sợ các nàng bị lạnh vậy.
Nhìn cảnh tượng ban đêm, nguyệt dời hoa ảnh, bầu trời im ắng vô cùng.
Đúng vào lúc này ở cách đó không xa truyền tới từng hồi còi báo động, thanh thúy và êm tai phá tan màn đêm.
Chuông bạc này là tiếng chuông cảnh giới, Trương Lãng học được từ Thiên Nguyệt trại.
Triệu Vũ và Dương Dung đồng thời tỉnh lạ vừa bước ra khỏi cửa một ưng vệ đã tiến tới sắc mặt ngưng trọng mà nói:
- Chúa công ở phía tây giao lộ phát ra tiếng chuông cảnh giới, nghe thanh âm thì người tới khả năng không nhiều lắm, nhưng thân thủ thì tương đương cao.
Lúc này Hắc Ưng vệ ở trong Đại Lý Trang cơ hồ đều mang binh khí ra ngoài bọn họ lộ ra vẻ bình tĩnh vô cùng không hề bối rối.Trương Lãng tỉnh táo mà nói:
- Bây giờ là ai trực đêm/
Yến Minh sải bước quay về cung kính nói:
- Bẩm chúa công là Hàn Cử trực đêm. Hiện tại đã lĩnh hơn mười huynh đệ dò xét bốn phía.
Trương Lãng cảm thấy không ổn hắn không biết nguyên nhân ở đâu lúc này ở phía đông nam và phía bắc thanh âm chuông bạc cũng bắt đầu vang lên.
Yến Minh biến đổi sắc mặt mà nói:
- Chúa công xem ra tối nay có không ít người tới, thuộc hạ lĩnh chút thủ hạ tiến về phía đông nam xem xem một phen.
Trương Lãng liền gật đầu Yến Minh liền suất lĩnh hơn một trăm ưng vệ đi về phía hai địa phương đó.
Yến Minh đi không lâu bốn phương tám hướng của Ưng vệ đều vang lên chuông bạc, nhất thời rung động trong đêm khuya, Dương Dung tỉnh ngộ nói:
- Lão công địch nhân hình như muốn mê hoặc chúng ta.
Trương Lãng cả kinh không khỏi gật đầu nói:
- Không sai có khả năng này nói không chừng là muốn cho binh lực chúng ta phân tán rồi đánh bại.
Lúc này chạy tới một ưng vệ thở hồng hộc nói:
- Chúa công Yến khúc trưởng ở đông nam phát sinh tao ngộ với địch nhân, đối phương nhân số có khoảng bảy tám chục người thân thủ bất phàm, song phương hiện tại đang giằng co đều có thương vong.
Trương Lãng chấn động tinh thần liền ra lệnh:
- Hoàng Tự ngươi mang một trăm ưng vệ đi trợ giúp Yến Minh nhất định phải dùng toàn lực vây quanh địch nhân, tuy nhiên nhớ kỹ giữ lại mấy người sống ta muốn biết rõ ai làm chuyện tốt này.
Nói xong hắn hừ lạnh một tiếng.
- Trương tướng quân.
Trương Lãng phục hồi tinh thần hỗn độn nói:
- Có ty chức.
Sắc mặt của Lưu Hiệp trở nên nhu hòa không ít hắn khẽ nói:
- Còn một việc phải phiền toái khanh, chuyến đi Thủ Dương Sơn du thuyết Hồ Tài Lý Nhạc đám người bọn chúng phải nhờ khanh. binh quý thần tốc chuyện dời đô sau này khanh về rồi thương thảo tiếp.
Lời này vừa nói ra Đường Hoàng và Quách Đồ đều hân tới mức hai mắt phóng hỏa mà Mãn Sủng thì cười lạnh như đã tính từ trước mà Kinh Việt và Tuân Du thì lộ ra vẻ kỳ lạ rồi biến mất.
Trương Lãng chỉ có thể đem tâm sự gạt qua một bên mà nói;
- Tạ bệ hạ hạ quan xin cáo lui trước.
Lưu Hiệp gật nhẹ đầu mà nói:
- Trương tướng quân đi đường coi chừng.
Trong ngữ khí lộ ra vẻ yêu mến vô cùng.
Trương Lãng gật nhẹ đầu cáo biệt chúng quan sau đó đi ra ngoài.
Sau đó đám người Trương Lãng nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.
Khi Trương Lãng bước ra quận phủ bốn phía trở nên lạnh tanh.
Trương Lãng quay đầu lại quận phủ lúc này còn tươi sáng, một ưng vệ bỗng nhiên từ nơi hẻo lánh xuất hiện, nhanh chóng đánh ám hiệu rồi thấp giọng nói:
- Chúa công tình hình có vẻ không ổn, chúa công vừa ra khỏi đô phủ thì có không ít người bám theo, nhân thủ tới mười mấy người, âm thầm theo dõi làm sao cho phải đây?
Trương Lãng tỉnh táo lại:
- Yên tâm chúng ta tạm thời an toàn, bọn họ cũng không có gan lớn đến mức làm xằng làm bậy ngay cạnh thánh thượng đâu, thông tri tất cả tiểu tổ chuẩn bị chiến đấu ta đoán chừng đối phương có thể ra tay vào đêm nay.
Ưng vệ kia hưng phấn nhân mệnh lệnh tiên phong cơ linh cảnh giới bốn phía sau đó đi tới một nơi hẻo lánh, nhanh như mèo biến mất trong đêm.
Hàn Cử Yến Minh các ngươi mang huynh đệ nhổ sạch bọn theo dõi, nhớ làm sạch sẽ một chút.
Trương Lãng cúi đầu lạnh lùng nói.
Hàn Cử Yến Minh ứng tiến sau xoay người nói với đám ưng vệ tùy cơ hành động.
Trương Lãng hướng về phía Điển Vi và Hoàng Tự đưa ánh mắt sau đó bước chân nhanh hơn bắt đầu xuyên qua đường lớn, chuẩn bị vứt bỏ đối phương.
Vài tên ưng vệ thì phân ra tứ tán chọn vị trí thuận lợi mà phục kích mật thám theo dõi.Trương Lãng cảm thấy không còn người theo dõi nữa thì lúc này mới cùng với Điển Vi và Hoàng Tự về khách sạn, khi đi vào cố ý để lại bốn tên Ưng vệ cảnh giới bên ngoài.
Nghỉ ngơi một lúc thừa dịp lúc đêm tối trời cũng đã khuya, Trương Lãng cùng với đám người ngựa không dừng vó thẳng tới bắc thành Hoằng Nông một đường bình yên vô sự.
Ngày hôm sau Trương Lãng nghi hoặc vô cùng, đường đi không thể thuận lợi như vậy thế lực của Tào Tháo Viên Thiệu không hề có một chút động tĩnh, điều này chẳng khiến hắn yên lòng ngược lại hắn lại có cảm giác đây là tĩnh lặng trước khi gió bão nổi lên.
Vào hoàng hôn đại đội đã đi tới Đại Lý Trang, thêm một lộ trình nữa là tới Hoàng Hà độ khẩu qua độ khẩu là tới Thủ Dương Sơn.
Trương Lãng quyết định đặt chân ở nơi này, hai ngày đi liên tục khiến cho mọi người mệt mỏi vô cùng.
Đại Lý Trang kỳ thật không lớn, vào thời kỳ cường thịnh cũng không có nhiều nhân khẩu sau khi trải qua chiến loạn cũng chỉ có mười gian nhà, hơn nữa cư dân đã di chuyển bảy tám, lưu lại cũng chỉ là những người già yếu mà thôi cho nên Trương Lãng nhanh chóng tìm được nơi an toàn.
Bởi vì nguyên nhân đầu xuân cho nên lá cây tươi tốt đã trở thành trụi lủi, nhất thời cảnh sắc khéo hô bao trùm, ở phía xa xa từng dãy núi nổi lên trắng bạch một mảnh.
Tuy nhiên buổi tối đã địn qua đêm ở đây thì nên ra ngoài cẩn thận dò xét địa hình, làm tốt mọi ứng biến.
Thở ra một hơi Trương Lãng cùng với Triệu Vũ và Dương Dung để cho Ưng vệ chuẩn bị các vấn đề.
Gian nhà tranh này từ lâu đã không có người ở rồi, tiến vào trong truyền lên từng mùi mốc meo, mạng nhện cũng kết khắp nơi, lớp lớp bao bọc bụi đất tuy gian phòng cũ kỹ bên trong bài trí cũng rất đơn sơ nhưng sau khi trải qua lau dọn sửa sang của Ưng vệ đã rất sạch sẽ cũng có thể chấp nhận được.
Ưng vệ đem đống lửa đốt lên, Trương Lãng trở ra tùy tiện tìm nơi nằm xuống không đầy một lúc đã ngủ.
KHông biết bao lâu Trương Lãng cảm thấy trên nguời truyền tới một hồi lãnh ý, ắn lập tức thanh tỉnh lại ở bên cạnh Dương Dung và Triệu Vũ vẫn ôm nhau ngủ, hắn tiến lên kéo chăn lông như sợ các nàng bị lạnh vậy.
Nhìn cảnh tượng ban đêm, nguyệt dời hoa ảnh, bầu trời im ắng vô cùng.
Đúng vào lúc này ở cách đó không xa truyền tới từng hồi còi báo động, thanh thúy và êm tai phá tan màn đêm.
Chuông bạc này là tiếng chuông cảnh giới, Trương Lãng học được từ Thiên Nguyệt trại.
Triệu Vũ và Dương Dung đồng thời tỉnh lạ vừa bước ra khỏi cửa một ưng vệ đã tiến tới sắc mặt ngưng trọng mà nói:
- Chúa công ở phía tây giao lộ phát ra tiếng chuông cảnh giới, nghe thanh âm thì người tới khả năng không nhiều lắm, nhưng thân thủ thì tương đương cao.
Lúc này Hắc Ưng vệ ở trong Đại Lý Trang cơ hồ đều mang binh khí ra ngoài bọn họ lộ ra vẻ bình tĩnh vô cùng không hề bối rối.Trương Lãng tỉnh táo mà nói:
- Bây giờ là ai trực đêm/
Yến Minh sải bước quay về cung kính nói:
- Bẩm chúa công là Hàn Cử trực đêm. Hiện tại đã lĩnh hơn mười huynh đệ dò xét bốn phía.
Trương Lãng cảm thấy không ổn hắn không biết nguyên nhân ở đâu lúc này ở phía đông nam và phía bắc thanh âm chuông bạc cũng bắt đầu vang lên.
Yến Minh biến đổi sắc mặt mà nói:
- Chúa công xem ra tối nay có không ít người tới, thuộc hạ lĩnh chút thủ hạ tiến về phía đông nam xem xem một phen.
Trương Lãng liền gật đầu Yến Minh liền suất lĩnh hơn một trăm ưng vệ đi về phía hai địa phương đó.
Yến Minh đi không lâu bốn phương tám hướng của Ưng vệ đều vang lên chuông bạc, nhất thời rung động trong đêm khuya, Dương Dung tỉnh ngộ nói:
- Lão công địch nhân hình như muốn mê hoặc chúng ta.
Trương Lãng cả kinh không khỏi gật đầu nói:
- Không sai có khả năng này nói không chừng là muốn cho binh lực chúng ta phân tán rồi đánh bại.
Lúc này chạy tới một ưng vệ thở hồng hộc nói:
- Chúa công Yến khúc trưởng ở đông nam phát sinh tao ngộ với địch nhân, đối phương nhân số có khoảng bảy tám chục người thân thủ bất phàm, song phương hiện tại đang giằng co đều có thương vong.
Trương Lãng chấn động tinh thần liền ra lệnh:
- Hoàng Tự ngươi mang một trăm ưng vệ đi trợ giúp Yến Minh nhất định phải dùng toàn lực vây quanh địch nhân, tuy nhiên nhớ kỹ giữ lại mấy người sống ta muốn biết rõ ai làm chuyện tốt này.
Nói xong hắn hừ lạnh một tiếng.