Chương : 188
Hoàng Tự cao hứng vô cùng:
- Vâng chúa công.
Lần đầu tiên được giao nhiệm vụ hắn vô cùng hưng phấn lập tức rời đi.
Trương Lãng lại hạ lệnh để cho ưng vệ phân ra cuối cùng hắn mới thở ra một hơi tuy nhiên bỗng nhiên có cảm giác, trong lòng bất an vô cùng.
Hai mắt của Triệu Vũ mở to kích động nhìn về phía Trương Lãng chỉ thấy hắn ở nơi đó nhíu mày hoàn toàn không thấy được vẻ chờ mong của mình, Điển Vi lại sốt ruột chờ mệnh lệnh của Trương Lãng.
Trương Lãng dùng tay xoa mũi sau đó lộ ra vẻ trầm tư đội ngũ này là của ai, Hồ Tài Lý Nhạc bọn họ vẫn chưa từng có thế lực ở Hoàng Hà này, là Viên Thiệu Tào Tháo hay sao? Cả hai đều có phòng bị với mình mặc dù không công khai suy nghĩ của bọn họ nhưng thù đã sớm kết vô luận là ai cũng có thể gây nên chuyện này.
Hắn sợ rằng Yến Minh gây ra sơ xuất liền quyết định thật nhanh:
- Chúng ta cũng đi xem một chút.
Lúc này không biết từ nơi nào truyền tới một thanh âm hừ lạnh thanh âm tuy không vang vọng nhưng trong tiếng đao kiếm chém giết nặng nề như đâm vào trong tâm thần người ta.
Trương Lãng lạ lẫm, người này khí tức mười phần tương đối hùng hậu, công lực sâu xa.
Mắt hổ của Điển Vi toát ra hào quang thiết kích của hắn bắn ra sát khí nhàn nhạt, hai mắt chuyển động tìm tòi âm thanh này.
Lúc này đột nhiên xoẹt xoẹt bay ra mười mũi tên nhọn tốc độ mau lẹ, cơ hồ xuất hiện cùng lúc, sau đó bay ra gần trăm người mỗi người mặc hắc y tay cầm binh khí đằng đằng sát khí nhìn là biết không phải binh lính đạo tặc bình thường.
Trương Lãng Điển Vi đều nhanh chóng thoát ra khỏi đống mũi tên sau đó nhanh chóng quan sát bộ hạ của mình, vừa định để Điển Vi dẫn người nghênh địch thì đã thấy Triệu Vũ cầm mai hoa thương nhẹ nhàng linh hoạt nhoáng một cái đánh rơi mấy cái mũi tên, sau đó yêu kiều kêu lên một tiếng, gấp gáp xông lên giết địch mà đám Ưng vệ bộ hạ cũng không nói nhiều lời, toàn bộ mãnh liệt theo Triệu Vũ mà nhào tới.
Tràng diện thoáng cái đã trở nên hỗn chiến, khoảng trăm ưng vệ đối đầu với trăm hắc y nhân hai bên cơ bản là ngang hàng.
Triệu Vũ chống lại một nhóm người nhỏ nhắn, vóc dáng tinh xảo dùng binh khí là đoản thương, hơn nữa nhìn thế trận thì hắn là một người khá có phân lượng trong đội ngũ đối phương. cái gọi là ngắn một tấc hiểm một tấc đối phương có niềm tin sử dụng đoản thương đương nhiên là tin tưởng thân thủ của mình mười phần.Có lẽ trong mắt người khác đó là một gia hỏa khó đối phó thân thủ nhanh nhẹn khiến người ta phải đau đầu nhưng trong mắt của Triệu Vũ thì không khác gì hạng tôm tép chỉ thấy mũi ngọc của nàng khẽ hừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp hồn nhiên mở to sát khí cường đại bắn ra bốn phía.
Người kia khẽ gầm nhẹ một tiếng dường như đã cảm nhận thấy năng lực uy hiếp của Triệu Vũ liền khua song thương mà vọt lên.
Trong ánh đao giao thoa mai hoa thương của Triệu Vũ đẩy đoản thương của đối phương ra khiến cho đối phương không thể tiến sát mình được bờ eo thon của nàng uốn éo không thấy động tác gì binh khí trong tay như gió lớn rít gào, người áo đen kia vô cùng khiếp sợ.
Cái miệng của Triệu Vũ khẽ nhếch lên nhẹ nhàng nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của đối phương nàng cơ hồ đã thấy thắng lợi ở trong tay, nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của điố phương cơ hồ đã thấy thắng lợi ở trong tay, nhưng ngoài dự đoán của mọi người lúc này trường thương vốn muốn xuyên phá thân thể đối phương thì hắn bỗng nhiên thu lại, xoay người né tránh
Hành động này khiến cho chẳng những Triệu Vũ kinh ngạc mà Trương Lãng cũng kinh hãi sợ hãi thân thủ của đối phương, đúng là xếp vàng hạng nhất.
Hắc y nhân song thương cao thấp giao nhau, vừa ngồi vừa quỳ lạnh lùng nói;
- Thân thủ đúng là cao minh, mỗ từ khi xuất đạo cho tới nay mới gặp đối thủ cao minh nhất là các hạ, tuy nhiên tiểu thư phải cẩn thận rồi.
Lời nói vừa xong, hắc y nhân đã lui xuống lại dùng thế liên hoàn dùng thương tấn công.
Triệu Vũ múa mai hoa thương, mang theo hàng nghìn đóa hoa mai, sau đó không cam lòng yếu thế mà nói:
- Chút tài mọn đó mà cũng dám thể hiện ra không biết xấu hổ.
Nói xong nàng yêu kiều quát to một tiếng mai hoa thương như rắn thiểm điện xuất kích hai người lại giao chiến.
Thừa dịp lúc này Trương Lãng dò xét chiên trường, ở phía đông nam và phía tây tiếng giao phong chẳng những không giảm bớt mà còn tăng lên, nhân số của đối phương hiển nhiên vượt qua ngoài dự liệu của hắn, không ngờ đối phương lại có tính kiên nhẫn như vậy theo dõi từ Hoằng Nông tới đây mới ra tay, hơn nữa đại bộ phân quân đội không tới nơi này, mang nhiều cao thủ như vậy đúng là không lường được.
Lúc này Dương Dung cũng đi gần tới sát bên cạnh Trương Lãng cẩn thận dò xét tình hình.
Trương Lãng giống như có cảm giác quan sát Dương Dung Điển Vi cùng mấy cận vệ, mặt khác những người khác đều đã gia nhập chiến cuộc.
Lúc này Trương Lãng bỗng nhiên phát hiện ra trong bóng tối có một ánh mắt lạnh như băng, hào quang quỷ dị đang quan sát nhìn chằm chằm về phía mình, Trương Lãng bỗng nhiên rùng mình một cái, cơ hồ giống như là một tòa núi lớn áp bức khiến cho hắn không thở nổi.
Trương Lãng cố gắng khống chế tâm tình bất an của mình, hai đồng tử mở lớn lên, ánh mắt vô cùng lợi hại quét quanh bốn phía tra thân ảnh của đối phương xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lúc này một đoàn bóng đen đột nhiên lăng không mà tới, trong đêm tối tốc độ nhanh vô cùng, hơn nữa tiếp tục quay cuồng trên không trung, bốn phía không khí như bị càn quấy thét gào ra gió, ở trên không trung xuất hiện ba tinh quang làm ra hình chữ phẩm, cơ hồ với tốc độ mắt thường không cách nào nhìn thấy được phá không rít gào mà t?i.
Tốc độ vô cùng kinh người đúng lúc Trương Lãng vừa kịp phản ứng thì ba cái ám tiêu đã đến trước mặt hắn, Trương Lãng theo bản năng nghiên người bội kiếm phát ra thanh âm rồng ngâm thanh thúy ở trên không trung tạo thành một đường vòng cung ỹ diệu, đón lấy hàn quang như hoa thiên bóng kiếm tứ tán hắn chăm chú bảo vệ chỗ hiểm của mình.
- Đương đương đương.
Ở trên không trung phát ra từng thanh âm keng keng, ba ám tiêu đã bị đánh rơi nhưng Trương Lãng không vui vẻ được ngược lại hắn kịch chấn, hổ khẩu thiếu chút nữa vỡ ra cánh tay run lên nếu như không phải hắn nghị lực siêu cường thì tuyệt đối đã rơi kiếm khỏi tay.
Đối phương lúc này đã rơi xuống đất nhìn thấy Trương Lãng thì mặt lộ ra vẻ khiếp sợ khóe miệng cười lạnh, binh khí trong tay vung ra, không nói một câu, một chiêu lực bổ hoa sơn, đao phong tiến tới, tất cả động tác như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không vì thân hình khổng lồ mà chậm chạp.
- Vâng chúa công.
Lần đầu tiên được giao nhiệm vụ hắn vô cùng hưng phấn lập tức rời đi.
Trương Lãng lại hạ lệnh để cho ưng vệ phân ra cuối cùng hắn mới thở ra một hơi tuy nhiên bỗng nhiên có cảm giác, trong lòng bất an vô cùng.
Hai mắt của Triệu Vũ mở to kích động nhìn về phía Trương Lãng chỉ thấy hắn ở nơi đó nhíu mày hoàn toàn không thấy được vẻ chờ mong của mình, Điển Vi lại sốt ruột chờ mệnh lệnh của Trương Lãng.
Trương Lãng dùng tay xoa mũi sau đó lộ ra vẻ trầm tư đội ngũ này là của ai, Hồ Tài Lý Nhạc bọn họ vẫn chưa từng có thế lực ở Hoàng Hà này, là Viên Thiệu Tào Tháo hay sao? Cả hai đều có phòng bị với mình mặc dù không công khai suy nghĩ của bọn họ nhưng thù đã sớm kết vô luận là ai cũng có thể gây nên chuyện này.
Hắn sợ rằng Yến Minh gây ra sơ xuất liền quyết định thật nhanh:
- Chúng ta cũng đi xem một chút.
Lúc này không biết từ nơi nào truyền tới một thanh âm hừ lạnh thanh âm tuy không vang vọng nhưng trong tiếng đao kiếm chém giết nặng nề như đâm vào trong tâm thần người ta.
Trương Lãng lạ lẫm, người này khí tức mười phần tương đối hùng hậu, công lực sâu xa.
Mắt hổ của Điển Vi toát ra hào quang thiết kích của hắn bắn ra sát khí nhàn nhạt, hai mắt chuyển động tìm tòi âm thanh này.
Lúc này đột nhiên xoẹt xoẹt bay ra mười mũi tên nhọn tốc độ mau lẹ, cơ hồ xuất hiện cùng lúc, sau đó bay ra gần trăm người mỗi người mặc hắc y tay cầm binh khí đằng đằng sát khí nhìn là biết không phải binh lính đạo tặc bình thường.
Trương Lãng Điển Vi đều nhanh chóng thoát ra khỏi đống mũi tên sau đó nhanh chóng quan sát bộ hạ của mình, vừa định để Điển Vi dẫn người nghênh địch thì đã thấy Triệu Vũ cầm mai hoa thương nhẹ nhàng linh hoạt nhoáng một cái đánh rơi mấy cái mũi tên, sau đó yêu kiều kêu lên một tiếng, gấp gáp xông lên giết địch mà đám Ưng vệ bộ hạ cũng không nói nhiều lời, toàn bộ mãnh liệt theo Triệu Vũ mà nhào tới.
Tràng diện thoáng cái đã trở nên hỗn chiến, khoảng trăm ưng vệ đối đầu với trăm hắc y nhân hai bên cơ bản là ngang hàng.
Triệu Vũ chống lại một nhóm người nhỏ nhắn, vóc dáng tinh xảo dùng binh khí là đoản thương, hơn nữa nhìn thế trận thì hắn là một người khá có phân lượng trong đội ngũ đối phương. cái gọi là ngắn một tấc hiểm một tấc đối phương có niềm tin sử dụng đoản thương đương nhiên là tin tưởng thân thủ của mình mười phần.Có lẽ trong mắt người khác đó là một gia hỏa khó đối phó thân thủ nhanh nhẹn khiến người ta phải đau đầu nhưng trong mắt của Triệu Vũ thì không khác gì hạng tôm tép chỉ thấy mũi ngọc của nàng khẽ hừ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp hồn nhiên mở to sát khí cường đại bắn ra bốn phía.
Người kia khẽ gầm nhẹ một tiếng dường như đã cảm nhận thấy năng lực uy hiếp của Triệu Vũ liền khua song thương mà vọt lên.
Trong ánh đao giao thoa mai hoa thương của Triệu Vũ đẩy đoản thương của đối phương ra khiến cho đối phương không thể tiến sát mình được bờ eo thon của nàng uốn éo không thấy động tác gì binh khí trong tay như gió lớn rít gào, người áo đen kia vô cùng khiếp sợ.
Cái miệng của Triệu Vũ khẽ nhếch lên nhẹ nhàng nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của đối phương nàng cơ hồ đã thấy thắng lợi ở trong tay, nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của điố phương cơ hồ đã thấy thắng lợi ở trong tay, nhưng ngoài dự đoán của mọi người lúc này trường thương vốn muốn xuyên phá thân thể đối phương thì hắn bỗng nhiên thu lại, xoay người né tránh
Hành động này khiến cho chẳng những Triệu Vũ kinh ngạc mà Trương Lãng cũng kinh hãi sợ hãi thân thủ của đối phương, đúng là xếp vàng hạng nhất.
Hắc y nhân song thương cao thấp giao nhau, vừa ngồi vừa quỳ lạnh lùng nói;
- Thân thủ đúng là cao minh, mỗ từ khi xuất đạo cho tới nay mới gặp đối thủ cao minh nhất là các hạ, tuy nhiên tiểu thư phải cẩn thận rồi.
Lời nói vừa xong, hắc y nhân đã lui xuống lại dùng thế liên hoàn dùng thương tấn công.
Triệu Vũ múa mai hoa thương, mang theo hàng nghìn đóa hoa mai, sau đó không cam lòng yếu thế mà nói:
- Chút tài mọn đó mà cũng dám thể hiện ra không biết xấu hổ.
Nói xong nàng yêu kiều quát to một tiếng mai hoa thương như rắn thiểm điện xuất kích hai người lại giao chiến.
Thừa dịp lúc này Trương Lãng dò xét chiên trường, ở phía đông nam và phía tây tiếng giao phong chẳng những không giảm bớt mà còn tăng lên, nhân số của đối phương hiển nhiên vượt qua ngoài dự liệu của hắn, không ngờ đối phương lại có tính kiên nhẫn như vậy theo dõi từ Hoằng Nông tới đây mới ra tay, hơn nữa đại bộ phân quân đội không tới nơi này, mang nhiều cao thủ như vậy đúng là không lường được.
Lúc này Dương Dung cũng đi gần tới sát bên cạnh Trương Lãng cẩn thận dò xét tình hình.
Trương Lãng giống như có cảm giác quan sát Dương Dung Điển Vi cùng mấy cận vệ, mặt khác những người khác đều đã gia nhập chiến cuộc.
Lúc này Trương Lãng bỗng nhiên phát hiện ra trong bóng tối có một ánh mắt lạnh như băng, hào quang quỷ dị đang quan sát nhìn chằm chằm về phía mình, Trương Lãng bỗng nhiên rùng mình một cái, cơ hồ giống như là một tòa núi lớn áp bức khiến cho hắn không thở nổi.
Trương Lãng cố gắng khống chế tâm tình bất an của mình, hai đồng tử mở lớn lên, ánh mắt vô cùng lợi hại quét quanh bốn phía tra thân ảnh của đối phương xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lúc này một đoàn bóng đen đột nhiên lăng không mà tới, trong đêm tối tốc độ nhanh vô cùng, hơn nữa tiếp tục quay cuồng trên không trung, bốn phía không khí như bị càn quấy thét gào ra gió, ở trên không trung xuất hiện ba tinh quang làm ra hình chữ phẩm, cơ hồ với tốc độ mắt thường không cách nào nhìn thấy được phá không rít gào mà t?i.
Tốc độ vô cùng kinh người đúng lúc Trương Lãng vừa kịp phản ứng thì ba cái ám tiêu đã đến trước mặt hắn, Trương Lãng theo bản năng nghiên người bội kiếm phát ra thanh âm rồng ngâm thanh thúy ở trên không trung tạo thành một đường vòng cung ỹ diệu, đón lấy hàn quang như hoa thiên bóng kiếm tứ tán hắn chăm chú bảo vệ chỗ hiểm của mình.
- Đương đương đương.
Ở trên không trung phát ra từng thanh âm keng keng, ba ám tiêu đã bị đánh rơi nhưng Trương Lãng không vui vẻ được ngược lại hắn kịch chấn, hổ khẩu thiếu chút nữa vỡ ra cánh tay run lên nếu như không phải hắn nghị lực siêu cường thì tuyệt đối đã rơi kiếm khỏi tay.
Đối phương lúc này đã rơi xuống đất nhìn thấy Trương Lãng thì mặt lộ ra vẻ khiếp sợ khóe miệng cười lạnh, binh khí trong tay vung ra, không nói một câu, một chiêu lực bổ hoa sơn, đao phong tiến tới, tất cả động tác như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không vì thân hình khổng lồ mà chậm chạp.