Chương : 191
Hắc y nhân sử song thương liên tục nhìn về phía Triệu Vũ lửa giận ngút trời mà nói:
- Đại ca, Hứa Dịch thiếu chút nữa là bị nàng phế đi cánh tay trái.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Vũ cùng với hắc y nhân sử song thương kia đánh nhau, tay phải hình như bị mai hoa thương của Triệu Vũ xẹt qua, tuy tổn thương không lớn nhưng làm cho tay trái của hắn mất đi một chút năng lực, tuy nhiên người này gầm nhẹ một tiếng, vũ khởi song thương, dương dương đắc ý nhìn Triệu Vũ.
Mà Trương Lãng sau khi thấy Hứa Dịch thất thủ gầm rú, ở trong đêm tối sửng sốt bỗng nhiên hắn bộc phát, liên tục chủ động xuất kích, thoáng cái đã rơi vào không ít hoàn cảnh xấu.
Tuy trường kiếm hắn dùng không quen, cảm giác không được tự nhiên nhưng vẫn lĩnh hội được không ít tinh túy trong đó, dù sao võ công của hắn cũng đã cao cường, động vào đồ vật gì cũng có thể giết địch. Lúc này Trương Lãng dùng kiếm chiêu trong đao, uy lực không hề tầm thường.
Ở trong trường Ưng vệ ít nhiều được cổ vũ, ở trong đêm tối giống như được kích thích chiến đấu càng trở nên kịch liệt.
Hoằng Nông thành, biệt thự thành Tây.
Tuân Du không nhịn được mà ngửa mặt lên trên trời, ở bên cạnh Mãn Sủng cũng biết ý nheo mắt lại mà cười dài, ở bên cạnh Mãn Sủng cũng biết ý mà nheo mắt cười không ngừng.
Nửa ngày sau Tuân Du mới cao hứng nói với Mãn Sủng:
- Trương Lãng lần này có chạy đằng trời.
Mãn Sủng cũng đắc ý gật nhẹ đầu thần sắc tăng vọt mà nói:
- Cho dù bọn họ tránh thoát khỏi cửa quan Hứa Chử này thì chỉ sợ cũng khó theo Thủ Dương Sơn lui về.
Hai mắt của Tuân Du nheo lại hắn cười cười nói:
- Ngẫm lại khuya ngày hôm trước Bá Ninh cùng với Kinh Việt một xướng một ca đúng là đặc sắc tuyệt luân.
Mãn Sủng cũng đắc ý cười hắc hắc mà nói:
- Tuân tiên sinh nửa chừng đánh vào cũng lô hỏa thuần thanh.
Tuân Du khó dấu được sự đắc ý trong lòng:
- Từ nay Trương Lãng cho dù bình an trở về Thủ Dương Sơn cũng phải kinh hãi lạnh mình không dám theo đường Kinh Châu lui về cho rằng Lưu Biểu thật sự xuất binh ra Nam Dương, cùng chúng ta nhất trí, mà lúc đó Mã Đằng Quách Đồ cũng khiếp sợ không dứt một khi Lưu Biểu cùng chúa công liên thủ tình thế mãnh liệt thế nào.
Mãn Sủng nói:
- Đáng tiếc Lưu Biểu không chịu kết minh, cùng Viên Thiệu cũng thế.
Tuân Du hiểu ý cười nói:
- Lưu Biểu thật đáng thương bo bo giữ mình chuyện gì cũng trung lập một khi Trương Lãng gặp chuyện không may Giang Đông thế lực dĩ nhiên đại loạn nói không chừng sẽ nói bởi vì Lưu Biểu ngăn cản cho nên không trở về sau đó hai nhà khai chiến đối với chúa công mà nói là chuyện tốt bằng trời.
Mãn Sủng càng bội phục mà nói:
- Tuân tiên sinh đúng là có tài có thể so với Quản Trọng Nhạc Nghị kế sách như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Tuân Du không thèm để ý mà nói:
- Bá Ninh không cần khoa trương, ngươi cũng không tệ lần sau ta sẽ ở trước mặt chúa công đề bạt ngươi nhiều hơn.Mãn Sủng khó giấu được vẻ hưng phấn:
- Đa tạ Tuân đại nhân.
Tuân Du cười nhạt một tiếng:
- Sứ giả phái đi Thủ Dương Sơn chắc là đã tới rồi.
Mãn Sủng minh bạch ý nghĩa liền vội vàng nói:
- Tuân tiên sinh cứ yên tâm lần này người bí mật đi tới Thủ Dương Sơn tên mà Mãn Thành là tộc đệ của mỗ, suy nghĩ cơ linh can đảm hơn người quyết không thể phạm sai lầm.
Tuân Du thỏa mãn gật nhẹ đầu cũng không nói nhiều nữa.
Thành Nam chỗ ở của Mã Đằng.
Thần sắc của Bàng Đức hơi ngưng trọng mà nhìn Mã Đằng sau đó từ từ bước tới.
Ở bên cạnh Mã Hưu Mã Thiết bốn con mắt cũng nhìn về phía thân thể lắc lư của Mã Đằng cuối cùng Mã Hưu cũng không nhịn được mà nói:
- Phụ thân đại nhân tình thế như thế phải làm sao cho tốt?
Mã Đằng hít sâu một hơi, thần sắc của hai mắt tăng vọt lên rồi nói:
- Hưu nhi lập tức chuẩn bị thêm vàng bạc châu báu cùng với cha đi gặp Dương Tùng.
Thần sắc của Bàng Đức lộ ra vẻ vui mừng:
- Chúa công phải chăng quyết định liên kết với Trương Lỗ kháng lại Quan trung?
Mã Đằng run rẩy cầm giấy viết thư trong tay mà nói:
- Trương Tể cho rằng mười vạn binh mã Thiểm Tây của mình có thể vô địch thiên hạ, độc bá đất Quan Trung Tam Phụ, một khi chúng ta cùng với Trương Lỗ kết thành minh hữu, ba vạn đại quân Hán Trung có thể xuất kỳ binh mà đánh úp, đến lúc đó mỗ không tin Trương Tể có thể giữ được Quan Trung nữa.
Nói xong hắn âm hiểm cười hai tiếng hai tay khép lại.
Khuôn mặt của Bàng Đức cũng hiện ra vẻ rạo rực mà nói:
- Hơn nữa có thể thừa dịp mà thuận thế lấy Thiên Thủy Lũng Tây chư quận.
Mã Thiết trầm tư mà nói:
- Phụ thân đại nhân vậy làm sao có thể đả động Dương Tùng, người này chính là tâm phúc của Trương Lỗ.
Mã Đằng cười dài mấy tiếng mà nói:
- Cái này phải để nhị ca chuẩn bị nhiều vàng bạc châu báu.
Mã Thiết hiểu ra rồi nói:
- Chẳng lẽ Dương Tùng này tham tiền?
Mã Đằng gật đầu;
- Thiết nhi nói phải Dương Tùng yêu tài như tính mạng.
Lúc này Bàng Đức bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó:
- Chúa công vạn nhất Trương Lãng kiềm chế không được quân đội Viên Thiệu và Viên Thiệu thì bất kể nhà nào tiến vào Quan Trung cũng sẽ nguy hiểm, cộng thêm Trương Lãng tiến về Thủ Dương Sơn chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Mã Đằng trầm tư mà nói:
- Bất kể hắn làm được không thì chuyện này cũng phải làm, hơn nữa Trương Lãng có thể nhanh chóng khởi lên ở Giang Nam như vậy cho thấy cũng có vài phần bổn sự nếu không thì làm sao có thể khống chế Từ Dương nhị châu hiện tại điều mà mỗ lo lắt nhất chính là Lưu Biểu, nếu hắn thật sự hưng binh ra Nam dương vũ quan thì là một chuyện vô cùng xấu.
Bàng Đức cũng tiến vào khổ tư tràng diện yên lặng xuống.
Đám người Trương Lãng lâm vào khổ chiến.
Mặc dù không có tràng diện nghìn vạn đội ngũ chém giết nhưng ai cũng khí huyết sôi trào tinh thần phấn chấn, mấy trăm người kết thành một đôi chém giết, Đại Lý Trang hẻo lánh trở nên vô cùng đồ sộ.
Lúc này cuộc chiến ở vùng phía nam trở nên yếu đi, mà ở trong thôn khí thế vẫn ngất trời, đại chiến không ngừng.
Trương Lãng đã thành công nhặt đao thép lên từ trong mặt đất hơn nữa còn dùng chiêu thức sở trường nhất của bản thân, trái chém phải bổ, dốc sức mà đánh.
Đối phương cũng không ngờ rằng Trương Lãng lại cường hãn như thế, đao thép trong tay lại linh hoạt như vậy mỗi đao đều mang theo khí thế cường đại dọa người góc độ cũng tinh xảo mình không có cách nào hoàn thủ lại được.
- Đại ca, Hứa Dịch thiếu chút nữa là bị nàng phế đi cánh tay trái.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Vũ cùng với hắc y nhân sử song thương kia đánh nhau, tay phải hình như bị mai hoa thương của Triệu Vũ xẹt qua, tuy tổn thương không lớn nhưng làm cho tay trái của hắn mất đi một chút năng lực, tuy nhiên người này gầm nhẹ một tiếng, vũ khởi song thương, dương dương đắc ý nhìn Triệu Vũ.
Mà Trương Lãng sau khi thấy Hứa Dịch thất thủ gầm rú, ở trong đêm tối sửng sốt bỗng nhiên hắn bộc phát, liên tục chủ động xuất kích, thoáng cái đã rơi vào không ít hoàn cảnh xấu.
Tuy trường kiếm hắn dùng không quen, cảm giác không được tự nhiên nhưng vẫn lĩnh hội được không ít tinh túy trong đó, dù sao võ công của hắn cũng đã cao cường, động vào đồ vật gì cũng có thể giết địch. Lúc này Trương Lãng dùng kiếm chiêu trong đao, uy lực không hề tầm thường.
Ở trong trường Ưng vệ ít nhiều được cổ vũ, ở trong đêm tối giống như được kích thích chiến đấu càng trở nên kịch liệt.
Hoằng Nông thành, biệt thự thành Tây.
Tuân Du không nhịn được mà ngửa mặt lên trên trời, ở bên cạnh Mãn Sủng cũng biết ý nheo mắt lại mà cười dài, ở bên cạnh Mãn Sủng cũng biết ý mà nheo mắt cười không ngừng.
Nửa ngày sau Tuân Du mới cao hứng nói với Mãn Sủng:
- Trương Lãng lần này có chạy đằng trời.
Mãn Sủng cũng đắc ý gật nhẹ đầu thần sắc tăng vọt mà nói:
- Cho dù bọn họ tránh thoát khỏi cửa quan Hứa Chử này thì chỉ sợ cũng khó theo Thủ Dương Sơn lui về.
Hai mắt của Tuân Du nheo lại hắn cười cười nói:
- Ngẫm lại khuya ngày hôm trước Bá Ninh cùng với Kinh Việt một xướng một ca đúng là đặc sắc tuyệt luân.
Mãn Sủng cũng đắc ý cười hắc hắc mà nói:
- Tuân tiên sinh nửa chừng đánh vào cũng lô hỏa thuần thanh.
Tuân Du khó dấu được sự đắc ý trong lòng:
- Từ nay Trương Lãng cho dù bình an trở về Thủ Dương Sơn cũng phải kinh hãi lạnh mình không dám theo đường Kinh Châu lui về cho rằng Lưu Biểu thật sự xuất binh ra Nam Dương, cùng chúng ta nhất trí, mà lúc đó Mã Đằng Quách Đồ cũng khiếp sợ không dứt một khi Lưu Biểu cùng chúa công liên thủ tình thế mãnh liệt thế nào.
Mãn Sủng nói:
- Đáng tiếc Lưu Biểu không chịu kết minh, cùng Viên Thiệu cũng thế.
Tuân Du hiểu ý cười nói:
- Lưu Biểu thật đáng thương bo bo giữ mình chuyện gì cũng trung lập một khi Trương Lãng gặp chuyện không may Giang Đông thế lực dĩ nhiên đại loạn nói không chừng sẽ nói bởi vì Lưu Biểu ngăn cản cho nên không trở về sau đó hai nhà khai chiến đối với chúa công mà nói là chuyện tốt bằng trời.
Mãn Sủng càng bội phục mà nói:
- Tuân tiên sinh đúng là có tài có thể so với Quản Trọng Nhạc Nghị kế sách như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Tuân Du không thèm để ý mà nói:
- Bá Ninh không cần khoa trương, ngươi cũng không tệ lần sau ta sẽ ở trước mặt chúa công đề bạt ngươi nhiều hơn.Mãn Sủng khó giấu được vẻ hưng phấn:
- Đa tạ Tuân đại nhân.
Tuân Du cười nhạt một tiếng:
- Sứ giả phái đi Thủ Dương Sơn chắc là đã tới rồi.
Mãn Sủng minh bạch ý nghĩa liền vội vàng nói:
- Tuân tiên sinh cứ yên tâm lần này người bí mật đi tới Thủ Dương Sơn tên mà Mãn Thành là tộc đệ của mỗ, suy nghĩ cơ linh can đảm hơn người quyết không thể phạm sai lầm.
Tuân Du thỏa mãn gật nhẹ đầu cũng không nói nhiều nữa.
Thành Nam chỗ ở của Mã Đằng.
Thần sắc của Bàng Đức hơi ngưng trọng mà nhìn Mã Đằng sau đó từ từ bước tới.
Ở bên cạnh Mã Hưu Mã Thiết bốn con mắt cũng nhìn về phía thân thể lắc lư của Mã Đằng cuối cùng Mã Hưu cũng không nhịn được mà nói:
- Phụ thân đại nhân tình thế như thế phải làm sao cho tốt?
Mã Đằng hít sâu một hơi, thần sắc của hai mắt tăng vọt lên rồi nói:
- Hưu nhi lập tức chuẩn bị thêm vàng bạc châu báu cùng với cha đi gặp Dương Tùng.
Thần sắc của Bàng Đức lộ ra vẻ vui mừng:
- Chúa công phải chăng quyết định liên kết với Trương Lỗ kháng lại Quan trung?
Mã Đằng run rẩy cầm giấy viết thư trong tay mà nói:
- Trương Tể cho rằng mười vạn binh mã Thiểm Tây của mình có thể vô địch thiên hạ, độc bá đất Quan Trung Tam Phụ, một khi chúng ta cùng với Trương Lỗ kết thành minh hữu, ba vạn đại quân Hán Trung có thể xuất kỳ binh mà đánh úp, đến lúc đó mỗ không tin Trương Tể có thể giữ được Quan Trung nữa.
Nói xong hắn âm hiểm cười hai tiếng hai tay khép lại.
Khuôn mặt của Bàng Đức cũng hiện ra vẻ rạo rực mà nói:
- Hơn nữa có thể thừa dịp mà thuận thế lấy Thiên Thủy Lũng Tây chư quận.
Mã Thiết trầm tư mà nói:
- Phụ thân đại nhân vậy làm sao có thể đả động Dương Tùng, người này chính là tâm phúc của Trương Lỗ.
Mã Đằng cười dài mấy tiếng mà nói:
- Cái này phải để nhị ca chuẩn bị nhiều vàng bạc châu báu.
Mã Thiết hiểu ra rồi nói:
- Chẳng lẽ Dương Tùng này tham tiền?
Mã Đằng gật đầu;
- Thiết nhi nói phải Dương Tùng yêu tài như tính mạng.
Lúc này Bàng Đức bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó:
- Chúa công vạn nhất Trương Lãng kiềm chế không được quân đội Viên Thiệu và Viên Thiệu thì bất kể nhà nào tiến vào Quan Trung cũng sẽ nguy hiểm, cộng thêm Trương Lãng tiến về Thủ Dương Sơn chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Mã Đằng trầm tư mà nói:
- Bất kể hắn làm được không thì chuyện này cũng phải làm, hơn nữa Trương Lãng có thể nhanh chóng khởi lên ở Giang Nam như vậy cho thấy cũng có vài phần bổn sự nếu không thì làm sao có thể khống chế Từ Dương nhị châu hiện tại điều mà mỗ lo lắt nhất chính là Lưu Biểu, nếu hắn thật sự hưng binh ra Nam dương vũ quan thì là một chuyện vô cùng xấu.
Bàng Đức cũng tiến vào khổ tư tràng diện yên lặng xuống.
Đám người Trương Lãng lâm vào khổ chiến.
Mặc dù không có tràng diện nghìn vạn đội ngũ chém giết nhưng ai cũng khí huyết sôi trào tinh thần phấn chấn, mấy trăm người kết thành một đôi chém giết, Đại Lý Trang hẻo lánh trở nên vô cùng đồ sộ.
Lúc này cuộc chiến ở vùng phía nam trở nên yếu đi, mà ở trong thôn khí thế vẫn ngất trời, đại chiến không ngừng.
Trương Lãng đã thành công nhặt đao thép lên từ trong mặt đất hơn nữa còn dùng chiêu thức sở trường nhất của bản thân, trái chém phải bổ, dốc sức mà đánh.
Đối phương cũng không ngờ rằng Trương Lãng lại cường hãn như thế, đao thép trong tay lại linh hoạt như vậy mỗi đao đều mang theo khí thế cường đại dọa người góc độ cũng tinh xảo mình không có cách nào hoàn thủ lại được.