Chương : 200
Ưng vệ kia không chút suy nghĩ mà nói:
- Xem trình độ xơ cứng thi thể thì tuyệt đối không qua một nén hương.
Trương Lãng trầm giọng nói:
- Mọi người tản ra cẩn thận điều tra phát hiện bất kỳ gió thổi cây lay nào cũng phải lập tức cho ta biết.
Mọi người tuân lệnh tản ra bốn phía cẩn thận điều tra.
Triệu Vũ cong cái miệng nhỏ nhắn có phần không vui lắc cánh tay Trương Lãng thở phì phì mà nói:
- Lãng ca ca tiểu vũ hỏi huynh còn chưa trả lời.
Trương Lãng cười nói:
- Tiểu Vũ bây giờ chưa xác định rõ được.
- Chúa công mau nhìn kỳ.
Lúc này một Ưng vệ hét lớn, chỉ về phía một tảng đá cách đó không xa là thi thể một tên lính.
Ánh mắt của Trương Lãng kéo dài lại phát hiện ra bụi cỏ ở dốc núi này đứt quãng bảy tám cỗ thi thể một mực biến mất ở trong rừng thông chẳng lẽ Từ Hoảng bị bọn họ phát hiện sao? Một đường khổ chiến sau đó trốn vào trong rừng tùng?
Trương Lãng thầm nghĩ.
Lúc này Ưng vệ đã nhanh chóng đi về phía thi thể, dấu chân tuy lộn xộn nhưng có một vết máu kéo dài, rõ ràng là do theo dõi Trương Lãng ý bảo mọi người mau chóng đi về phía rừng tùng đối diện.
Đi vào trong rừng tùng Trương Lãng chỉ đem Lữ thị huynh đệ Dương Dung Triệu Vũ Hàn Sơn cùng với sáu người Ưng vệ tiến vào bên trong, mà đại đa số lâu la thì ở bên ngoài.
Lúc Trương Lãng vào trong cánh rừng hắn cảm nhận bầu trời một phen, bốn phía là cổ thụ che đậy.
Trương Lãng thầm khen Từ Hoảng thông minh lợi dụng tình cảnh mà đánh du kích đối phương, bởi vì cánh rừng có lá cây che chắn, thị lực bị ảnh hưởng cho nên tỷ lệ phát hiện giảm xuống rất nhiều, còn đối phương nhiều người ưu thế cũng giảm đi không ít, dễ dàng làm các loại ám sát.
Trương Lãng cúi lưng xuống cố gắng không phát ra tiếng động.
Ở phía rừng không xa bỗng nhiên truyền tới thanh âm thảm thiết sau đó có người ngửa mặt lên trời cười dài nói:
- Từ Hoảng lần này xem ngươi trốn ở đâu?
Trương Lãng xiết chặt hắn dẫn mấy người ở trong rừng cây quẹo trái quẹo phải hướng về phía thanh âm phát ra mà nhào tới.
Dựa vào sau một cây đại thụ, Trương Lãng thăm dò tình hình, thình lình phát hiện ra phía trước có gần trăm binh sĩ ai cũng sắc mặt dữ tợn, binh khí trong tay đằng đằng sát khí, hơn nữa còn tạo thành hình tròn vây quanh một đại hán, người này chính là Từ Hoảng mà điều có lợi duy nhất với Từ Hoảng là địa hình đã bị hủy đi nhiều do đối phương đông người.
Tuy trong rừng ánh sáng không tốt lắm nhưng Trương Lãng vẫn có thể nhìn thấy tình trạng hiện tại của Từ Hoảng.
Khuôn mặt vốn hơi ngăm đen đã trở nên lãnh khốc vài ngày chạy trối chết thoáng cái đã khiến hắn gầy đi rất nhiều khuôn mặt ánh mắt vốn kiên cường đã trở nên ảm đạm nhưng sát khí ngày lại càng đậm,.
Giáp trụ trên người của hắn cũng rách tứ tung vết máu tùy thời thấy được cơ hồ đã giống như trang phục của ăn mày.
Trên đầu của hắn tóc tai rối bời tuy nhiên ai cũng phải bị khí khái của hắn mà thán phục.
Tên vừa rồi nói chuyện lại một lần nữa kêu lên:
- Từ Hoảng ngươi vẫn nên đầu hàng đi, chúa công ta tiếc ngươi là nhân tài, không đành lòng hạ xuống sát lệnh, nếu không ngươi đã sớm chết mười tám lần rồi.
Từ Hoảng vẫn lạnh lùng đứng ở trong rừng cúi đầu tay nắm chặt lấy chuôi đao.
Gió nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc của hắn.
Lại có thanh âm khàn khàn lúc này hắn mang theo chút lửa giận nói:
- Từ Hoảng ngươi đừng nên không biết tốt xấu Tống Cao ta tuy không phải là đối thủ của ngươi nhưng hơn trăm huynh đệ phía dưới vây quanh thì cho dù ngươi có bao nhiêu lợi hại cũng không thể chặn được chiến thuật biển người hơn nữa Lý phó tướng cũng nhận được tin tức tin rằng không đầy nửa canh giờ nữa sẽ tới đế lúc đó không phải ngươi cũng bó tay chịu trói sao?
Từ Hoảng cuối cùng đã lên tiếng thanh âm lạnh như băng:
- Phóng ngựa tới đi một đám phản tặc.
Tống Cao kia tức giận thành xấu hổ quát khẽ:
- Các huynh đệ, lên!
Vài binh sĩ Thiểm Tây không sợ chết vung đao lên mà đánh tới.
Từ Hoảng hừ lạnh một tiếng, vài tên binh sĩ này giống như bị búa tạ đập trúng ngực thân hình hơi dừng lại sau đó còn chưa kịp phản ứng thì Từ Hoảng đã vung tay lên lôi đao bay lên trên trời, từ trên không trung bổ xuống, khí thế kinh người.
Một tên lính căn bản không có động tác phản ứng, đao phong qua lại, đầu lâu đã bay lên trên không trung, phun ra từng huyết vụ.
Mà đồng thời Từ Hoảng nặng nề kêu lên một tiếng, trên mặt có biểu lộ thống khổ, thân hình thoáng một cái đã chậm hơn.
Ba tên lính sợ hãi nhưng động tác tuyệt đối không trì hoãn ba người lần lượt ra chiêu, một người tấn công hạ bàn một người trực chỉ trái tim, thuận thế chém xuống quả nhiên không hổ là tinh binh Thiểm Tây.
Mà lúc này Tống Cao cười gian mà nói:
- Các huynh đệ tiến lên tên tiểu tử này bị trọng thương chỉ sợ bây giờ chỉ là cắn răng khổ chống, xem hắn có thể chống ở nơi nào, chúa công có lệnh ai bắt được Từ Hoảng đều có thưởng mọi người lên đi.
Từ Hoảng cắn chặt răng gân xanh trên cổ phóng đại cố gắng ngậm chặt vết thương cố gắng kìm chế đau đớn lôi đao phóng nhanh mà đi.
Đúng lúc này Hàn Sơn vội vã từ phía sau đi lên, sắc mặt bất an nói:
- Chúa công vừa mới nhận được tin tức, ở sơn đạo phía tây có rất nhiều quan binh đang khép tới, hiển nhiên là có ý định đối phó với Từ Hoảng đoán chừng không đầy nửa canh giờ sẽ tới đây.
Nói xong hắn bận tâm nhìn Trương Lãng.
Trương Lãng tỉnh táo suy nghĩ nói:
- Đối phương có bao nhiêu nhân mã?
Hàn Sơn trầm tư một chút rồi nói:
- Xem tình hình thì bọn họ có không dưới một nghìn, đằng sau còn nữa hay không cũng không rõ ràng nữa rồi.
Trương Lãng điều chỉnh khuôn mặt nghiêm lại nói:
- Hàn Sơn ngươi lập tức ra lệnh cho chúng huynh đệ chuẩn bị thu dọn rời khỏi đây, ta không tiện đồng hành cùng các ngươi bằng không mục tiêu quá rõ ràng ở trên đường dễ xảy ra vấn đề.
Hàn Sơn ôm quyền nghiêm túc nói:
- Chúng ta trước hết đi cứu Từ Hoảng.
Mọi người không tự chủ được gật nhẹ đầu hiển nhiên cũng rất bội phục võ nghệ của Từ Hoảng.
Trương Lãng thấy động tác của Từ Hoảng hơi chậm chạp tình thế có vẻ không ổn biết không thể đợi nữa rồi liền quát to một tiếng, rút nhanh đao thép ra dãn đầu xông lên mà trái phải Dương Dung Triệu Vũ cũng chăm chú đuổi theo.
Đối phương cũng không có đại tướng áp trận hơn nữa cũng chỉ có không đến một trăm tên lính tin rằng với thân thủ của mười người phe mình đủ sức lấy một chống mười không thành vấn đề cho nên Trương Lãng mới có lòng tin như vậy không cần Hàn Sơn và lâu la dưới tay của hắn hỗ trợ.
- Xem trình độ xơ cứng thi thể thì tuyệt đối không qua một nén hương.
Trương Lãng trầm giọng nói:
- Mọi người tản ra cẩn thận điều tra phát hiện bất kỳ gió thổi cây lay nào cũng phải lập tức cho ta biết.
Mọi người tuân lệnh tản ra bốn phía cẩn thận điều tra.
Triệu Vũ cong cái miệng nhỏ nhắn có phần không vui lắc cánh tay Trương Lãng thở phì phì mà nói:
- Lãng ca ca tiểu vũ hỏi huynh còn chưa trả lời.
Trương Lãng cười nói:
- Tiểu Vũ bây giờ chưa xác định rõ được.
- Chúa công mau nhìn kỳ.
Lúc này một Ưng vệ hét lớn, chỉ về phía một tảng đá cách đó không xa là thi thể một tên lính.
Ánh mắt của Trương Lãng kéo dài lại phát hiện ra bụi cỏ ở dốc núi này đứt quãng bảy tám cỗ thi thể một mực biến mất ở trong rừng thông chẳng lẽ Từ Hoảng bị bọn họ phát hiện sao? Một đường khổ chiến sau đó trốn vào trong rừng tùng?
Trương Lãng thầm nghĩ.
Lúc này Ưng vệ đã nhanh chóng đi về phía thi thể, dấu chân tuy lộn xộn nhưng có một vết máu kéo dài, rõ ràng là do theo dõi Trương Lãng ý bảo mọi người mau chóng đi về phía rừng tùng đối diện.
Đi vào trong rừng tùng Trương Lãng chỉ đem Lữ thị huynh đệ Dương Dung Triệu Vũ Hàn Sơn cùng với sáu người Ưng vệ tiến vào bên trong, mà đại đa số lâu la thì ở bên ngoài.
Lúc Trương Lãng vào trong cánh rừng hắn cảm nhận bầu trời một phen, bốn phía là cổ thụ che đậy.
Trương Lãng thầm khen Từ Hoảng thông minh lợi dụng tình cảnh mà đánh du kích đối phương, bởi vì cánh rừng có lá cây che chắn, thị lực bị ảnh hưởng cho nên tỷ lệ phát hiện giảm xuống rất nhiều, còn đối phương nhiều người ưu thế cũng giảm đi không ít, dễ dàng làm các loại ám sát.
Trương Lãng cúi lưng xuống cố gắng không phát ra tiếng động.
Ở phía rừng không xa bỗng nhiên truyền tới thanh âm thảm thiết sau đó có người ngửa mặt lên trời cười dài nói:
- Từ Hoảng lần này xem ngươi trốn ở đâu?
Trương Lãng xiết chặt hắn dẫn mấy người ở trong rừng cây quẹo trái quẹo phải hướng về phía thanh âm phát ra mà nhào tới.
Dựa vào sau một cây đại thụ, Trương Lãng thăm dò tình hình, thình lình phát hiện ra phía trước có gần trăm binh sĩ ai cũng sắc mặt dữ tợn, binh khí trong tay đằng đằng sát khí, hơn nữa còn tạo thành hình tròn vây quanh một đại hán, người này chính là Từ Hoảng mà điều có lợi duy nhất với Từ Hoảng là địa hình đã bị hủy đi nhiều do đối phương đông người.
Tuy trong rừng ánh sáng không tốt lắm nhưng Trương Lãng vẫn có thể nhìn thấy tình trạng hiện tại của Từ Hoảng.
Khuôn mặt vốn hơi ngăm đen đã trở nên lãnh khốc vài ngày chạy trối chết thoáng cái đã khiến hắn gầy đi rất nhiều khuôn mặt ánh mắt vốn kiên cường đã trở nên ảm đạm nhưng sát khí ngày lại càng đậm,.
Giáp trụ trên người của hắn cũng rách tứ tung vết máu tùy thời thấy được cơ hồ đã giống như trang phục của ăn mày.
Trên đầu của hắn tóc tai rối bời tuy nhiên ai cũng phải bị khí khái của hắn mà thán phục.
Tên vừa rồi nói chuyện lại một lần nữa kêu lên:
- Từ Hoảng ngươi vẫn nên đầu hàng đi, chúa công ta tiếc ngươi là nhân tài, không đành lòng hạ xuống sát lệnh, nếu không ngươi đã sớm chết mười tám lần rồi.
Từ Hoảng vẫn lạnh lùng đứng ở trong rừng cúi đầu tay nắm chặt lấy chuôi đao.
Gió nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc của hắn.
Lại có thanh âm khàn khàn lúc này hắn mang theo chút lửa giận nói:
- Từ Hoảng ngươi đừng nên không biết tốt xấu Tống Cao ta tuy không phải là đối thủ của ngươi nhưng hơn trăm huynh đệ phía dưới vây quanh thì cho dù ngươi có bao nhiêu lợi hại cũng không thể chặn được chiến thuật biển người hơn nữa Lý phó tướng cũng nhận được tin tức tin rằng không đầy nửa canh giờ nữa sẽ tới đế lúc đó không phải ngươi cũng bó tay chịu trói sao?
Từ Hoảng cuối cùng đã lên tiếng thanh âm lạnh như băng:
- Phóng ngựa tới đi một đám phản tặc.
Tống Cao kia tức giận thành xấu hổ quát khẽ:
- Các huynh đệ, lên!
Vài binh sĩ Thiểm Tây không sợ chết vung đao lên mà đánh tới.
Từ Hoảng hừ lạnh một tiếng, vài tên binh sĩ này giống như bị búa tạ đập trúng ngực thân hình hơi dừng lại sau đó còn chưa kịp phản ứng thì Từ Hoảng đã vung tay lên lôi đao bay lên trên trời, từ trên không trung bổ xuống, khí thế kinh người.
Một tên lính căn bản không có động tác phản ứng, đao phong qua lại, đầu lâu đã bay lên trên không trung, phun ra từng huyết vụ.
Mà đồng thời Từ Hoảng nặng nề kêu lên một tiếng, trên mặt có biểu lộ thống khổ, thân hình thoáng một cái đã chậm hơn.
Ba tên lính sợ hãi nhưng động tác tuyệt đối không trì hoãn ba người lần lượt ra chiêu, một người tấn công hạ bàn một người trực chỉ trái tim, thuận thế chém xuống quả nhiên không hổ là tinh binh Thiểm Tây.
Mà lúc này Tống Cao cười gian mà nói:
- Các huynh đệ tiến lên tên tiểu tử này bị trọng thương chỉ sợ bây giờ chỉ là cắn răng khổ chống, xem hắn có thể chống ở nơi nào, chúa công có lệnh ai bắt được Từ Hoảng đều có thưởng mọi người lên đi.
Từ Hoảng cắn chặt răng gân xanh trên cổ phóng đại cố gắng ngậm chặt vết thương cố gắng kìm chế đau đớn lôi đao phóng nhanh mà đi.
Đúng lúc này Hàn Sơn vội vã từ phía sau đi lên, sắc mặt bất an nói:
- Chúa công vừa mới nhận được tin tức, ở sơn đạo phía tây có rất nhiều quan binh đang khép tới, hiển nhiên là có ý định đối phó với Từ Hoảng đoán chừng không đầy nửa canh giờ sẽ tới đây.
Nói xong hắn bận tâm nhìn Trương Lãng.
Trương Lãng tỉnh táo suy nghĩ nói:
- Đối phương có bao nhiêu nhân mã?
Hàn Sơn trầm tư một chút rồi nói:
- Xem tình hình thì bọn họ có không dưới một nghìn, đằng sau còn nữa hay không cũng không rõ ràng nữa rồi.
Trương Lãng điều chỉnh khuôn mặt nghiêm lại nói:
- Hàn Sơn ngươi lập tức ra lệnh cho chúng huynh đệ chuẩn bị thu dọn rời khỏi đây, ta không tiện đồng hành cùng các ngươi bằng không mục tiêu quá rõ ràng ở trên đường dễ xảy ra vấn đề.
Hàn Sơn ôm quyền nghiêm túc nói:
- Chúng ta trước hết đi cứu Từ Hoảng.
Mọi người không tự chủ được gật nhẹ đầu hiển nhiên cũng rất bội phục võ nghệ của Từ Hoảng.
Trương Lãng thấy động tác của Từ Hoảng hơi chậm chạp tình thế có vẻ không ổn biết không thể đợi nữa rồi liền quát to một tiếng, rút nhanh đao thép ra dãn đầu xông lên mà trái phải Dương Dung Triệu Vũ cũng chăm chú đuổi theo.
Đối phương cũng không có đại tướng áp trận hơn nữa cũng chỉ có không đến một trăm tên lính tin rằng với thân thủ của mười người phe mình đủ sức lấy một chống mười không thành vấn đề cho nên Trương Lãng mới có lòng tin như vậy không cần Hàn Sơn và lâu la dưới tay của hắn hỗ trợ.